Chương 11: Thoát nạn
Lục Quang Vân chết lặng. Giờ đây anh đã không còn hồn vía nào nữa rồi.
Cái xác đứng dậy bắt đầu di chuyển từ từ. Anh ta cũng không ngu mà đứng đó chịu chết liền chạy đi ngay lập tức.
Lục Quang Vân cũng rất nhanh trí, không quên đóng cửa nhà xác lại, hy vọng sẽ chặn được thứ đáng sợ kia.
Nhưng tất cả đều vô ích. Cái chốt cửa chẳng hiểu sao từ từ bung ra, cánh cửa mở rầm.
Anh dùng hết sức để chạy. Nhưng chẳng hiểu sao hành lang thường ngày đi chục bước là hết, giờ lại dài như cả mấy cây số vậy.
Lẽ ra đích đến phải là phòng làm việc của anh, nhưng giờ nó lại là một bức tường bằng phẳng.
Đã chạy đến cùng đường, đằng sau vẫn là một cái xác đang lê lết theo mình, lần này anh nghĩ mình sẽ chết chắc rồi.
Ngay khi cả hai chỉ cách nhau có một mét, đột nhiên cái xác ngã phịch xuống đất bất động.
Trước mặt Lục Quang Vân là một người đàn ông trọc đầu, tuổi tác tầm ngoài bốn mươi, khuôn mặt rất phúc hậu, tay đang cầm chuỗi hạt, miệng lầm rầm những tràng chú ngữ vô cùng khó hiểu.
Niệm xong, từ trong cái xác bay ra một làn khói màu đen rồi tan đi.
"A Di Đà Phật. Chết rồi còn muốn hại người, sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt."
"Ô..ông là..ai? H..hồi nãy..."
Chưa kịp hỏi gì, người đàn ông bí ẩn đã xoay người rời đi, để lại Lục Quang Vân một mình trên hành lang vắng vẻ với cái xác bất động.
Quay ra sau lại thấy mình đang dựa vào cửa phòng làm việc, anh ngay lập tức vào trong khoá cửa lại.
Chờ hết giờ trực ca, anh vội vàng gọi người tới dọn dẹp cái xác, sau đó phóng xe như bay về nhà.
Về đến nhà cũng chẳng nói chẳng rằng, run rẩy đi ngay vào phòng khoá trái cửa lại.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau sự kiện quỷ quái đó, chẳng biết do sợ quá hay gì mà cậu hai Lục nhà ta ốm li bì suốt ba ngày liền.
"Chỉ tại cô ta hết. Từ lúc tới đây không biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi."
Nằm trên giường, Lục Quang Vân luôn miệng oán trách Tiểu Diệp.
Anh ta cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến họ suốt ngày gặp mấy chuyện kì quái.
"Đủ rồi. Đã ốm thì im lặng mà nghỉ ngơi. Bớt nói lại, đừng có mà lẩm bẩm nữa."
"Hừ hừ. Đáng ghét."
"Có phải cô ấy gọi quỷ đến doạ em đâu mà nói nhiều vậy."
"Hừ. Anh đừng để bị lừa. Có khi thế thật cũng nên."
Tiểu Diệp nấp một góc nghe thấy hết, cô cảm thấy rất tủi thân.
Sau bữa sáng, chuẩn bị bước ra khỏi cửa để đi làm, Lục Quang Phong thấy cô đang lấp ló bên ngoài.
"Sao? Giờ cô muốn làm gì đây?"
Thấy mình đã bị phát hiện, cô cười hì hì lấy lòng:
"Cho tôi đi cùng có được không? Chị Hiểu Nguyệt đi học rồi, chẳng có gì chơi hết. Ở nhà cũng không tốt cho Lục Quang Vân hồi phục."
Lục Quang Phong bất đắc dĩ phải đồng ý.
"Đi theo bằng cách nào? Tôi không muốn người ta bị doạ."
"Nồ nô. Họ không thấy đâu mà lo."
Nói xong cô chui vào cặp táp của Lục Quang Phong.
"Gét gô. Đi thôi."
Vừa đến cổng công ty, trợ lí Minh đã xuống đón.
"Lục tổng, anh đến rồi. Nam tổng đang đợi trên phòng làm việc."
"Ừm."
Trong thang máy dành riêng cho chủ tịch, Tiểu Diệp đi ra, bắt đầu ríu rít:
"Phòng làm việc của anh ở đâu?"
"Tầng 20."
"Oa, cao quá đi."
Tiểu Diệp lẽo đẽo theo sau Lục Quang Phong như cái đuôi đến tận cửa phòng làm việc.
"Muộn 3 phút 30 giây. Cậu lại lập kỉ lục rồi."
Giọng nói đó không ai khác là của Nam Thiên Kỳ. Thấy theo sau là Tiểu Diệp, mắt anh ta sáng lên như bắt được vàng.
"Còn đem theo cô ấy đi làm?"
"Đòi đi theo nên đành phải cho đi thôi."
"Lục Quang Vân ổn chưa?"
"Vẫn sợ chết khiếp, ốm liệt giường rồi. Haizz, thật là rõ khổ."
"Sợ cũng đúng thôi."
Rồi Lục Quang Phong chợt nhớ ra điều gì đó, nhíu mày thắc mắc:
"À, nó còn nói về người đàn ông kì lạ đã cứu nó đấy. Có lẽ là một ông sư nào đó."
Nam Thiên Kỳ bây giờ chỉ để ý đến Tiểu Diệp. Từ nãy đến giờ cô chạy khắp phòng xuýt xoa, cái gì cũng sờ ngắm thích thú.
Nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô mới thôi không đi lung tung nữa, chỉ biết cười ngượng nghịu.
"Xin chào nha."
"Cô vẫn như vậy nhỉ. Ríu ra ríu rít như con chim ấy. Cái gì cũng tò mò."
Lục Quang Phong bất ngờ. Nói vậy là sao? Giống như tên này hiểu biết về cô nhóc lắm vậy.
"À ha ha. Không đến mức thế đâu."
Cô nói mà còn chẳng dám nhìn vào mặt anh. Nhớ đến vài chuyện trước đây làm cô ngại muốn chết đi lần nữa quá.
Cuộc trò chuyện của một người một quỷ này thật là mờ ám quá đi. Lục Quang Phong quyết tâm phải tìm hiểu cho bằng được.
Trước tiên phải dụ được Tiểu Diệp ra ngoài đã.
"Cô có thể đi chơi ở đâu đó. Tôi muốn nói chuyện riêng với hắn."
"Được thôi."
Chỉ chờ có thế là Tiểu Diệp chạy ngay, chân không để yên một chút nào.
Thành công một nửa, anh ta quay sang nhìn Nam Thiên Kỳ chằm chặp.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy."
"Không nhìn mới lạ. Cậu quen biết cô ấy từ trước rồi đúng không? Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Nói cậu có tin không? Lúc đó cậu đâu thèm nghe những chuyện này. Kể cho nghe lại bảo người ta có vấn đề."
"Thôi mà. Vậy giờ kể đi mà."
"Không."
"Hạng mục tới tôi sẽ không tranh với cậu."
"Thành giao."
Lục Quang Phong câm nín. Cái con cáo già Nam Thiên Kỳ này, đúng là làm người ta tức chết.
"Từ lúc tôi đi công tác ở thành phố Z."
Cái xác đứng dậy bắt đầu di chuyển từ từ. Anh ta cũng không ngu mà đứng đó chịu chết liền chạy đi ngay lập tức.
Lục Quang Vân cũng rất nhanh trí, không quên đóng cửa nhà xác lại, hy vọng sẽ chặn được thứ đáng sợ kia.
Nhưng tất cả đều vô ích. Cái chốt cửa chẳng hiểu sao từ từ bung ra, cánh cửa mở rầm.
Anh dùng hết sức để chạy. Nhưng chẳng hiểu sao hành lang thường ngày đi chục bước là hết, giờ lại dài như cả mấy cây số vậy.
Lẽ ra đích đến phải là phòng làm việc của anh, nhưng giờ nó lại là một bức tường bằng phẳng.
Đã chạy đến cùng đường, đằng sau vẫn là một cái xác đang lê lết theo mình, lần này anh nghĩ mình sẽ chết chắc rồi.
Ngay khi cả hai chỉ cách nhau có một mét, đột nhiên cái xác ngã phịch xuống đất bất động.
Trước mặt Lục Quang Vân là một người đàn ông trọc đầu, tuổi tác tầm ngoài bốn mươi, khuôn mặt rất phúc hậu, tay đang cầm chuỗi hạt, miệng lầm rầm những tràng chú ngữ vô cùng khó hiểu.
Niệm xong, từ trong cái xác bay ra một làn khói màu đen rồi tan đi.
"A Di Đà Phật. Chết rồi còn muốn hại người, sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt."
"Ô..ông là..ai? H..hồi nãy..."
Chưa kịp hỏi gì, người đàn ông bí ẩn đã xoay người rời đi, để lại Lục Quang Vân một mình trên hành lang vắng vẻ với cái xác bất động.
Quay ra sau lại thấy mình đang dựa vào cửa phòng làm việc, anh ngay lập tức vào trong khoá cửa lại.
Chờ hết giờ trực ca, anh vội vàng gọi người tới dọn dẹp cái xác, sau đó phóng xe như bay về nhà.
Về đến nhà cũng chẳng nói chẳng rằng, run rẩy đi ngay vào phòng khoá trái cửa lại.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau sự kiện quỷ quái đó, chẳng biết do sợ quá hay gì mà cậu hai Lục nhà ta ốm li bì suốt ba ngày liền.
"Chỉ tại cô ta hết. Từ lúc tới đây không biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi."
Nằm trên giường, Lục Quang Vân luôn miệng oán trách Tiểu Diệp.
Anh ta cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến họ suốt ngày gặp mấy chuyện kì quái.
"Đủ rồi. Đã ốm thì im lặng mà nghỉ ngơi. Bớt nói lại, đừng có mà lẩm bẩm nữa."
"Hừ hừ. Đáng ghét."
"Có phải cô ấy gọi quỷ đến doạ em đâu mà nói nhiều vậy."
"Hừ. Anh đừng để bị lừa. Có khi thế thật cũng nên."
Tiểu Diệp nấp một góc nghe thấy hết, cô cảm thấy rất tủi thân.
Sau bữa sáng, chuẩn bị bước ra khỏi cửa để đi làm, Lục Quang Phong thấy cô đang lấp ló bên ngoài.
"Sao? Giờ cô muốn làm gì đây?"
Thấy mình đã bị phát hiện, cô cười hì hì lấy lòng:
"Cho tôi đi cùng có được không? Chị Hiểu Nguyệt đi học rồi, chẳng có gì chơi hết. Ở nhà cũng không tốt cho Lục Quang Vân hồi phục."
Lục Quang Phong bất đắc dĩ phải đồng ý.
"Đi theo bằng cách nào? Tôi không muốn người ta bị doạ."
"Nồ nô. Họ không thấy đâu mà lo."
Nói xong cô chui vào cặp táp của Lục Quang Phong.
"Gét gô. Đi thôi."
Vừa đến cổng công ty, trợ lí Minh đã xuống đón.
"Lục tổng, anh đến rồi. Nam tổng đang đợi trên phòng làm việc."
"Ừm."
Trong thang máy dành riêng cho chủ tịch, Tiểu Diệp đi ra, bắt đầu ríu rít:
"Phòng làm việc của anh ở đâu?"
"Tầng 20."
"Oa, cao quá đi."
Tiểu Diệp lẽo đẽo theo sau Lục Quang Phong như cái đuôi đến tận cửa phòng làm việc.
"Muộn 3 phút 30 giây. Cậu lại lập kỉ lục rồi."
Giọng nói đó không ai khác là của Nam Thiên Kỳ. Thấy theo sau là Tiểu Diệp, mắt anh ta sáng lên như bắt được vàng.
"Còn đem theo cô ấy đi làm?"
"Đòi đi theo nên đành phải cho đi thôi."
"Lục Quang Vân ổn chưa?"
"Vẫn sợ chết khiếp, ốm liệt giường rồi. Haizz, thật là rõ khổ."
"Sợ cũng đúng thôi."
Rồi Lục Quang Phong chợt nhớ ra điều gì đó, nhíu mày thắc mắc:
"À, nó còn nói về người đàn ông kì lạ đã cứu nó đấy. Có lẽ là một ông sư nào đó."
Nam Thiên Kỳ bây giờ chỉ để ý đến Tiểu Diệp. Từ nãy đến giờ cô chạy khắp phòng xuýt xoa, cái gì cũng sờ ngắm thích thú.
Nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô mới thôi không đi lung tung nữa, chỉ biết cười ngượng nghịu.
"Xin chào nha."
"Cô vẫn như vậy nhỉ. Ríu ra ríu rít như con chim ấy. Cái gì cũng tò mò."
Lục Quang Phong bất ngờ. Nói vậy là sao? Giống như tên này hiểu biết về cô nhóc lắm vậy.
"À ha ha. Không đến mức thế đâu."
Cô nói mà còn chẳng dám nhìn vào mặt anh. Nhớ đến vài chuyện trước đây làm cô ngại muốn chết đi lần nữa quá.
Cuộc trò chuyện của một người một quỷ này thật là mờ ám quá đi. Lục Quang Phong quyết tâm phải tìm hiểu cho bằng được.
Trước tiên phải dụ được Tiểu Diệp ra ngoài đã.
"Cô có thể đi chơi ở đâu đó. Tôi muốn nói chuyện riêng với hắn."
"Được thôi."
Chỉ chờ có thế là Tiểu Diệp chạy ngay, chân không để yên một chút nào.
Thành công một nửa, anh ta quay sang nhìn Nam Thiên Kỳ chằm chặp.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy."
"Không nhìn mới lạ. Cậu quen biết cô ấy từ trước rồi đúng không? Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Nói cậu có tin không? Lúc đó cậu đâu thèm nghe những chuyện này. Kể cho nghe lại bảo người ta có vấn đề."
"Thôi mà. Vậy giờ kể đi mà."
"Không."
"Hạng mục tới tôi sẽ không tranh với cậu."
"Thành giao."
Lục Quang Phong câm nín. Cái con cáo già Nam Thiên Kỳ này, đúng là làm người ta tức chết.
"Từ lúc tôi đi công tác ở thành phố Z."