Chương 15: Siêu độ
Giữa đêm khuya thanh vắng, một tiếng thét chói tai phát ra từ căn phòng.
"Á..á..á! Đừng có lại đây mà!"
"Mẹ! Mẹ không thích con nữa sao?"
"Làm ơn! Ta cho nhóc máu rồi mà. Hu hu."
Lâm Du đang cuống cuồng lùi vào góc tường, khuôn mặt sợ hãi trắng bệch, con quỷ nhi kia vẫn đang từ từ bò lại.
"Nhưng vẫn đói, cho con ăn nữa đi. Không cho là con giết mẹ."
Cô ta vô cùng bất lực, nghĩ mình chắc chắn phải chết đến nơi rồi, chỉ mong có ai đó đến cứu mình.
Tại sao đám người giúp việc lại không giúp cô?
Không phải là họ không muốn giúp mà là vì họ đã quá sợ hãi rồi.
Từ lúc cô chủ của bọn họ mang con búp bê về, họ cảm thấy rất kì lạ, luôn khuyên cô đem bỏ nó đi mà không nghe. Để bây giờ xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Con quỷ đã nắm được chân Lâm Du. Cô ta liều mạng dãy dụa bao nhiêu, nó lại càng hung hăng dữ tợn bấy nhiêu.
Khuôn mặt của nó giờ đây đã biến dạng, không còn đáng yêu như lúc đầu tiên cô nhìn thấy nữa.
Làn da đã đổi màu đen như than, đôi mắt đỏ ngầu như máu, chân tay nó bắt đầu xuất hiện những móng dài nhọn hoắt, miệng nó mọc ra hai cái răng nanh lớn.
Ngay khi nó chuẩn bị há miệng ngoạm lấy cổ cô mà hút máu, một tiếng trống lắc đồ chơi và một giọng nói vang lên.
"Bé ơi, xuống đây chơi đồ chơi nào. Nhiều đồ chơi lắm nè, có bao nhiêu là bánh kẹo nữa. Mau xuống đây đi."
Giọng nói đó là của Tiểu Diệp. Khi ba anh em Hiểu Nguyệt đến trước cửa nhà Lâm Du, vừa hay Tiểu Diệp cũng xuất hiện.
Theo lời ông thầy dặn, bằng mọi giá cần phải dụ con quỷ nhi tránh xa Lâm Du ra.
Mấy người xông vào nhà, Tiểu Diệp cầm cái trống lắc liên tục không nghỉ tay, luôn miệng dụ dỗ nó xuống.
Dù có là quỷ nhưng bản tính của nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nghe thấy thế cũng từ từ ra ngoài xem thử.
Ba người kia đã nấp đi, chỉ còn mình Tiểu Diệp đứng ở giữa nhà. Vì cô cũng là đồng loại với nó nên mới dụ được nó đi xuống.
"Đúng rồi bé ngoan, xuống đây chơi nào."
Trên đất bày một đống đồ chơi và bánh kẹo của trẻ con, xung quanh cắm bảy cây nến đang cháy theo hình tròn, ở giữa đống đồ có ba cây nhang đã được đốt sẵn.
Quỷ nhi bị thu hút bởi những thứ đó, nhận ra người gọi mình cũng là quỷ nên nó không chút đề phòng mà đến gần.
"Giỏi lắm. Vào đây chơi với chị."
Nó bắt đầu đi vào vòng tròn nến. Tiểu Diệp đưa trống lắc cho nó, còn đưa cho nó vài cây nến khác. Nó bỏ nến cô đưa cho vào miệng mà nhai rau ráu một cách khoái chí.
Đây chính là lúc để bọn họ hành động. Trong khoảng thời gian đến khi ba cây nhang hết, phải làm xong tất cả các bước mà ông thầy dặn, nếu không thì hết đường cứu.
Lục Quang Phong lấy ra một bao lớn, trong đó có trộn hùng hoàng, chu sa và gạo nếp, nhẹ nhàng rải xung quanh thành hình tròn giống những cây nến.
Cùng lúc rải hỗn hợp, Lục Quang Vân cũng không rảnh tay. Anh cầm cuộn chỉ đỏ, lấy bảy cây nến làm trụ, chăng sợi chỉ đỏ bảy vòng xung quanh tạo thành một vòng tròn.
Làm được nửa chừng, Tiểu Diệp bắt buộc phải đi ra ngoài. Ba cây nhang cũng đã cháy chỉ còn lại một mẩu dài bằng ngón tay.
"Bé à. Chị ra ngoài lấy thêm đồ ăn với đồ chơi cho em nhé. Ngoan ngoãn ngồi đây, nhớ chưa?"
Nó ngoan ngoãn ngồi ăn nến, cũng rất nghe lời Tiểu Diệp. Ngay lập tức cô nhảy ngay ra bên ngoài.
Chỉ chờ có vậy, hai người Lục Quang Phong đẩy nhanh tiến độ. Thắt nút dây xong cũng là lúc cây nhang vừa cháy hết.
Bọn họ thở hắt ra một hơi. Cuối cùng cũng xong, chỉ chờ ông thầy kia đến làm nốt công việc còn lại là được.
Nhang đã tàn, con quỷ nhi dường như đã nhận ra sự bất thường. Nó bắt đầu gào thét điên loạn, định lao về phía mấy người.
Nhưng vừa định bước ra, nó đã bị chặn lại bởi những cây nến, sợi chỉ đỏ và hỗn hợp chu sa. Bàn chân của nó dẵm phải hỗn hợp dưới đất liền bốc khói xèo xèo như thịt đang nướng vậy.
Hiểu Nguyệt chạy ngay lên tầng dìu Lâm Du xuống, gọi xe cấp cứu đưa cô ta tới bệnh viện. Chờ được một lúc, Hiểu Nguyệt dìu cô ta ra ngoài.
Thấy có người đưa Lâm Du đi, con quỷ nhi còn hung dữ hơn nữa nhưng cũng chẳng làm gì được.
Sau một tiếng chịu sự căng thẳng đến tột độ, cuối cùng ông thầy cũng đến. Đột nhiên Lục Quang Vân chỉ vào ông ta nói lớn:
"A! Ông là người cứu tôi lúc trước đây mà."
Người đàn ông chỉ mỉm cười sau đó chuẩn bị làm phép.
Ông ta lấy trong túi ra một cái lư hương bằng đồng nhỏ, đốt ba cây nhang khác cắm vào. Đặt trước lư hương là một cây kiếm gỗ đào, đầu kiếm có gắn một lá bùa ngũ sắc. Xong lại lấy ra cái mõ, bắt đầu gõ mõ niệm Vãng Sinh chú.
Một tràng chú ngữ khó hiểu được tụng lên. Tụng đến đâu con quỷ gào thét đến đó, điên cuồng che hai tai lại. Từ người nó toát ra những làn khí đen kịt, đều bị hút vào trong lá bùa.
Tầm khoảng một tiếng, nó bắt đầu dịu đi, không còn dữ tợn như lúc ban đầu nữa, trở lại hình dáng của một đứa bé đáng yêu.
Lá bùa ngũ sắc giờ đã bị nhuộm đen, sau đó đã bị cháy thành tro bay mất.
Xong việc, ông thầy cất lư hương và kiếm gỗ đào vào túi, bắt đầu dọn dẹp xung quanh. Đứa trẻ bây giờ cứ quấn lấy chân thầy mãi không chịu buông.
Cả quá trình hai người kia đều trố mắt nhìn, bấy giờ mới hoàn hồn lại.
"Đã..đã xong rồi sao?"
"Xong rồi, giúp tôi dọn dẹp một chút."
Làm xong đâu đấy, thầy ngồi xuống bế đứa trẻ lên dịu dàng hỏi han:
"Con tên là gì?"
"Con tên là Thất Bảo. Mẹ nhận nuôi con về. Con muốn gặp mẹ ngay bây giờ."
"Con chỉ là quỷ nhi, tại sao lại hắc hoá đến mức như vậy."
"Con..lúc đó mẹ cho con uống máu. Mới đầu con không thích đâu, nhưng dần dần con lại muốn lắm."
Thầy trầm ngâm suy nghĩ. Hoá ra là như vậy.
Một đứa trẻ sau khi chết lại không được yên ổn mà hoá thành cái dạng này.
Chỉ trách những pháp sư tu tà, kiếm lợi trên những linh hồn bé nhỏ đáng thương.
Đột nhiên đứa bé khóc toáng lên đòi mẹ, ai nghe cũng tội nghiệp vô cùng.
"Oa oa! Con muốn mẹ. Mẹ đâu rồi? Con nhớ mẹ lắm! Hu hu."
"Con đừng khóc. Mẹ con là người, con không thể ở bên cạnh cô ấy được. Con cũng không muốn mẹ mình bị hại đúng không nào?"
Đứa bé liên tục gật đầu. Dù cho nó là quỷ được nhận về nuôi vì lợi ích của chủ, nhưng nó lại thật lòng coi Lâm Du là mẹ mình, chỉ là cô ta đã nuôi nó sai cách.
"Đi theo ta, ta sẽ giúp con đi đầu thai. Con sẽ có một gia đình hạnh phúc, có cả ba và mẹ. Chịu không?"
"Vâng."
Nói rồi ông ta bế nó ra ngoài định xoay người rời đi. Thấy vậy Lục Quang Phong vội níu ông lại hỏi:
"Rốt cuộc ông là ai? Ông đã giúp chúng tôi hai lần."
"Ta tên Cơ Tử. Chúng ta có duyên, ắt sẽ gặp lại."
Nói xong ông ta đi mất. Hai người cũng vội vàng lái xe tới bệnh viện.
"Á..á..á! Đừng có lại đây mà!"
"Mẹ! Mẹ không thích con nữa sao?"
"Làm ơn! Ta cho nhóc máu rồi mà. Hu hu."
Lâm Du đang cuống cuồng lùi vào góc tường, khuôn mặt sợ hãi trắng bệch, con quỷ nhi kia vẫn đang từ từ bò lại.
"Nhưng vẫn đói, cho con ăn nữa đi. Không cho là con giết mẹ."
Cô ta vô cùng bất lực, nghĩ mình chắc chắn phải chết đến nơi rồi, chỉ mong có ai đó đến cứu mình.
Tại sao đám người giúp việc lại không giúp cô?
Không phải là họ không muốn giúp mà là vì họ đã quá sợ hãi rồi.
Từ lúc cô chủ của bọn họ mang con búp bê về, họ cảm thấy rất kì lạ, luôn khuyên cô đem bỏ nó đi mà không nghe. Để bây giờ xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Con quỷ đã nắm được chân Lâm Du. Cô ta liều mạng dãy dụa bao nhiêu, nó lại càng hung hăng dữ tợn bấy nhiêu.
Khuôn mặt của nó giờ đây đã biến dạng, không còn đáng yêu như lúc đầu tiên cô nhìn thấy nữa.
Làn da đã đổi màu đen như than, đôi mắt đỏ ngầu như máu, chân tay nó bắt đầu xuất hiện những móng dài nhọn hoắt, miệng nó mọc ra hai cái răng nanh lớn.
Ngay khi nó chuẩn bị há miệng ngoạm lấy cổ cô mà hút máu, một tiếng trống lắc đồ chơi và một giọng nói vang lên.
"Bé ơi, xuống đây chơi đồ chơi nào. Nhiều đồ chơi lắm nè, có bao nhiêu là bánh kẹo nữa. Mau xuống đây đi."
Giọng nói đó là của Tiểu Diệp. Khi ba anh em Hiểu Nguyệt đến trước cửa nhà Lâm Du, vừa hay Tiểu Diệp cũng xuất hiện.
Theo lời ông thầy dặn, bằng mọi giá cần phải dụ con quỷ nhi tránh xa Lâm Du ra.
Mấy người xông vào nhà, Tiểu Diệp cầm cái trống lắc liên tục không nghỉ tay, luôn miệng dụ dỗ nó xuống.
Dù có là quỷ nhưng bản tính của nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nghe thấy thế cũng từ từ ra ngoài xem thử.
Ba người kia đã nấp đi, chỉ còn mình Tiểu Diệp đứng ở giữa nhà. Vì cô cũng là đồng loại với nó nên mới dụ được nó đi xuống.
"Đúng rồi bé ngoan, xuống đây chơi nào."
Trên đất bày một đống đồ chơi và bánh kẹo của trẻ con, xung quanh cắm bảy cây nến đang cháy theo hình tròn, ở giữa đống đồ có ba cây nhang đã được đốt sẵn.
Quỷ nhi bị thu hút bởi những thứ đó, nhận ra người gọi mình cũng là quỷ nên nó không chút đề phòng mà đến gần.
"Giỏi lắm. Vào đây chơi với chị."
Nó bắt đầu đi vào vòng tròn nến. Tiểu Diệp đưa trống lắc cho nó, còn đưa cho nó vài cây nến khác. Nó bỏ nến cô đưa cho vào miệng mà nhai rau ráu một cách khoái chí.
Đây chính là lúc để bọn họ hành động. Trong khoảng thời gian đến khi ba cây nhang hết, phải làm xong tất cả các bước mà ông thầy dặn, nếu không thì hết đường cứu.
Lục Quang Phong lấy ra một bao lớn, trong đó có trộn hùng hoàng, chu sa và gạo nếp, nhẹ nhàng rải xung quanh thành hình tròn giống những cây nến.
Cùng lúc rải hỗn hợp, Lục Quang Vân cũng không rảnh tay. Anh cầm cuộn chỉ đỏ, lấy bảy cây nến làm trụ, chăng sợi chỉ đỏ bảy vòng xung quanh tạo thành một vòng tròn.
Làm được nửa chừng, Tiểu Diệp bắt buộc phải đi ra ngoài. Ba cây nhang cũng đã cháy chỉ còn lại một mẩu dài bằng ngón tay.
"Bé à. Chị ra ngoài lấy thêm đồ ăn với đồ chơi cho em nhé. Ngoan ngoãn ngồi đây, nhớ chưa?"
Nó ngoan ngoãn ngồi ăn nến, cũng rất nghe lời Tiểu Diệp. Ngay lập tức cô nhảy ngay ra bên ngoài.
Chỉ chờ có vậy, hai người Lục Quang Phong đẩy nhanh tiến độ. Thắt nút dây xong cũng là lúc cây nhang vừa cháy hết.
Bọn họ thở hắt ra một hơi. Cuối cùng cũng xong, chỉ chờ ông thầy kia đến làm nốt công việc còn lại là được.
Nhang đã tàn, con quỷ nhi dường như đã nhận ra sự bất thường. Nó bắt đầu gào thét điên loạn, định lao về phía mấy người.
Nhưng vừa định bước ra, nó đã bị chặn lại bởi những cây nến, sợi chỉ đỏ và hỗn hợp chu sa. Bàn chân của nó dẵm phải hỗn hợp dưới đất liền bốc khói xèo xèo như thịt đang nướng vậy.
Hiểu Nguyệt chạy ngay lên tầng dìu Lâm Du xuống, gọi xe cấp cứu đưa cô ta tới bệnh viện. Chờ được một lúc, Hiểu Nguyệt dìu cô ta ra ngoài.
Thấy có người đưa Lâm Du đi, con quỷ nhi còn hung dữ hơn nữa nhưng cũng chẳng làm gì được.
Sau một tiếng chịu sự căng thẳng đến tột độ, cuối cùng ông thầy cũng đến. Đột nhiên Lục Quang Vân chỉ vào ông ta nói lớn:
"A! Ông là người cứu tôi lúc trước đây mà."
Người đàn ông chỉ mỉm cười sau đó chuẩn bị làm phép.
Ông ta lấy trong túi ra một cái lư hương bằng đồng nhỏ, đốt ba cây nhang khác cắm vào. Đặt trước lư hương là một cây kiếm gỗ đào, đầu kiếm có gắn một lá bùa ngũ sắc. Xong lại lấy ra cái mõ, bắt đầu gõ mõ niệm Vãng Sinh chú.
Một tràng chú ngữ khó hiểu được tụng lên. Tụng đến đâu con quỷ gào thét đến đó, điên cuồng che hai tai lại. Từ người nó toát ra những làn khí đen kịt, đều bị hút vào trong lá bùa.
Tầm khoảng một tiếng, nó bắt đầu dịu đi, không còn dữ tợn như lúc ban đầu nữa, trở lại hình dáng của một đứa bé đáng yêu.
Lá bùa ngũ sắc giờ đã bị nhuộm đen, sau đó đã bị cháy thành tro bay mất.
Xong việc, ông thầy cất lư hương và kiếm gỗ đào vào túi, bắt đầu dọn dẹp xung quanh. Đứa trẻ bây giờ cứ quấn lấy chân thầy mãi không chịu buông.
Cả quá trình hai người kia đều trố mắt nhìn, bấy giờ mới hoàn hồn lại.
"Đã..đã xong rồi sao?"
"Xong rồi, giúp tôi dọn dẹp một chút."
Làm xong đâu đấy, thầy ngồi xuống bế đứa trẻ lên dịu dàng hỏi han:
"Con tên là gì?"
"Con tên là Thất Bảo. Mẹ nhận nuôi con về. Con muốn gặp mẹ ngay bây giờ."
"Con chỉ là quỷ nhi, tại sao lại hắc hoá đến mức như vậy."
"Con..lúc đó mẹ cho con uống máu. Mới đầu con không thích đâu, nhưng dần dần con lại muốn lắm."
Thầy trầm ngâm suy nghĩ. Hoá ra là như vậy.
Một đứa trẻ sau khi chết lại không được yên ổn mà hoá thành cái dạng này.
Chỉ trách những pháp sư tu tà, kiếm lợi trên những linh hồn bé nhỏ đáng thương.
Đột nhiên đứa bé khóc toáng lên đòi mẹ, ai nghe cũng tội nghiệp vô cùng.
"Oa oa! Con muốn mẹ. Mẹ đâu rồi? Con nhớ mẹ lắm! Hu hu."
"Con đừng khóc. Mẹ con là người, con không thể ở bên cạnh cô ấy được. Con cũng không muốn mẹ mình bị hại đúng không nào?"
Đứa bé liên tục gật đầu. Dù cho nó là quỷ được nhận về nuôi vì lợi ích của chủ, nhưng nó lại thật lòng coi Lâm Du là mẹ mình, chỉ là cô ta đã nuôi nó sai cách.
"Đi theo ta, ta sẽ giúp con đi đầu thai. Con sẽ có một gia đình hạnh phúc, có cả ba và mẹ. Chịu không?"
"Vâng."
Nói rồi ông ta bế nó ra ngoài định xoay người rời đi. Thấy vậy Lục Quang Phong vội níu ông lại hỏi:
"Rốt cuộc ông là ai? Ông đã giúp chúng tôi hai lần."
"Ta tên Cơ Tử. Chúng ta có duyên, ắt sẽ gặp lại."
Nói xong ông ta đi mất. Hai người cũng vội vàng lái xe tới bệnh viện.