Chương : 18
Dịch: Hoài Phạm
Nút chai và Tiểu Phương Phương cùng chạm một chân ở……“Cửa thôn”. Không đúng, phải là quầy tính tiền trong quán cà phê đọc sách.
Hai người triền miên đến phát ngấy. Một luồng gió xoáy vô hình như đang xoay tròn giữa không gian bao quanh họ……
Cơ thể họ vẫn duy trì một dáng dấp huyền diệu, phát sáng vàng rực.
Tần Tri ngơ ngác nhìn bàn chân giơ lên cao ngang hông anh, hai ngón chân – ngón giữa và ngón áp út dính liền một chỗ. Nhìn theo góc độ thẩm mỹ, bàn chân ấy không đẹp, nó thậm chí là xấu xí. Anh chần chừ một chút, gương mặt cứng rắn bỗng nhiên vỡ ra một chút ánh sáng nhu hòa, xui khiến anh lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi ……”
Vì sao muốn xin lỗi? Tần Tri cũng không biết.
Quan Thục Di nhìn anh, ban đầu là nỗi xúc động trong sáng, sau đó vì sự trầm mặc của anh mà hơi lung lay, dần dần, dần dần …… Nàng xấu hổ đứng lên. Từ nhỏ, nàng chưa bao giờ dám lộ bàn chân này trước mặt ai, cũng chưa bao giờ bước chân tới phòng tắm công cộng. Ba nàng vì nàng, tuổi cao vẫn phải xách từng gàu nước về đun sôi cho con gái tắm rửa. Vất vả đều vì hai ngón chân dị dạng gắn cùng một chỗ.
Quan Thục Di bắt đầu nói những gì nàng ấp ủ, nàng muốn nói rất nhiều, rất nhiều. Biết anh được mấy tháng, kể từ lúc đầu quen biết, bây giờ nàng không muốn rời xa anh, những sợi tơ ngăn cách giữa nàng và anh càng lúc càng mỏng mảnh, nàng cảm thấy càng ngày càng gần gũi anh. Giữa hai người chỉ còn một tầng cửa sổ giấy nữa, bây giờ…… chỉ còn xem ai là người cố gắng xé rách nó, nhưng…… Dù là tầng ngăn cuối cùng, cũng không dễ chọc, nếu …… gây chảy máu…… Tần Tri ở thời điểm cuối cùng, rõ ràng đã rút tay về. Quan Thục Di có thể cảm nhận được, người đàn ông đối diện nàng đang chùn bước.
Những lời Quan Thục Di thốt ra bắt đầu ấp úng, thật sự, nàng không biết bản thân đang nói gì, nhưng nàng hiểu, nàng có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Cho nên nàng cố, cố gắng …… Nói thật rõ ý, cố gắng …… Bẻ gãy những bất an trong lòng người ấy.
“Em….. lúc nhỏ, không bao giờ dám cởi tất. Bởi vì những ngón chân này, em chưa bao giờ dám đi giày xăng đan, giày quai mảnh như những người khác. Em không thể sơn những thứ xinh đẹp lên ngón chân, dù đi giày gì, việc đầu tiên phải đi dớ trước, nó cho em cảm giác an toàn. Nhưng mà… dù người khác không biết bí mật của em, mỗi khi họ nhìn vào chân em, em vẫn cảm thấy xấu hổ.
Thật kỳ lạ, một không trộm, hai không cướp, nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ, chỉ vì bàn chân này làm em có cảm giác mình thấp đi một bậc. Em cảm thấy người ta có thể dùng ánh mắt nhìn xuyên qua giày, qua lớp tất nhìn thấy những ngón chân xấu xí của em. Bởi những ngón chân dính liền, em đã từng nghĩ mình là quái thai.
Lúc ấy, em khóc hỏi mẹ, vì sao con không giống những người khác? Mẹ nói em không phải quái thai, vì sợ mất em nên mẹ làm ký hiệu…… Lớn lên, em mới biết đó là lời nói dối thiện ý…… Thật ra, không có người nào hoàn mỹ…… Như…… Ba em bị nhiễm mỡ ở gan, mẹ em viêm khớp, thậm chí em trai, em trai, em trai……” Quan Thục Di cố tìm nhược điểm của em, như, thằng nhóc đó ngoại trừ không có tiền đồ, thân thể nói chung là khỏe mạnh, rất có tai họa trường thọ ngàn năm. Lời của nàng cứ thế ngưng lại giữa chừng, không thể nói thêm.
Người Tần Tri hơi run rẩy, anh chậm rãi ngồi xuống, luồng sáng bất thường lúc nãy, cũng vì những tia sáng mặt trời chiếu vào mái đầu làm những sợi tóc như loang loáng, đã kịp cẩn vào mắt anh một chút nhu tình, rồi đi sâu vào lòng anh. Tự đáy lòng, luồng lửa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Anh bị người phụ nữ đơn độc, thẳng thắn này cuốn hút, đúng vậy, đúng là cảm giác ấy. Quan Thục Di quá tốt so với anh, tốt hơn ngàn lần so với anh. Anh không xứng với nàng. Anh sao có thể mơ về một người phụ nữ tốt đến như vậy? Người ấy phải có một gia đình mỹ mãn, có một đứa con đáng yêu, có một cuộc sống thật trọn vẹn. Những điều này, anh không thể cho nàng.
Duy nhất trong lòng anh lúc này chỉ có cảm giác quá sức, vô cùng khổ sở, anh cố gắng kìm chế tình cảm, kìm chế nỗi ấm áp tận trong tim vừa len lỏi dâng lên cuống họng. Anh nhìn nàng, thầm thở dài. Một cô gái tốt, ông trời cho nàng hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, đôi mắt dịu dàng, tính cách đáng yêu thẳng thắn, trái tim thiện lương. Còn anh? Anh có gì để xứng với nàng? Anh thậm chí không thể cho nàng một đứa con.
“Sao vậy?” Quan Thục Di chậm rãi hạ chân, hỏi anh, bằng trực giác nhạy cảm của một người phụ nữ, nàng biết.
Tần Tri hơi cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
“ Tần Tri, a, gọi anh thế này, cảm giác thật là kỳ quái.” Quan Thục Di lầm bầm.
“Tên tôi vốn là Tần Tri, Nút chai là tự em gọi.” Tần Tri trả lời.
“Em cảm thấy tên Nút chai mới hay.” Quan Thục Di bĩu môi, xúc động vừa rồi đã qua, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tất định đi vào chân. Khi nàng xoay người, chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, chua xót đến muốn khóc. Nàng đã nói đến thế, chàng ngốc này còn muốn thế nào? Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Bởi vì ủy khuất, nước mắt cuối cùng cũng rơi, từng giọt vỡ tan trên mặt đất.
Tần Tri đứng dậy, cố hết sức ngồi xổm xuống: “Được rồi mà…”
“……” Quan Thục Di chỉ cố được tới đó, chân tay cứng nhắc tại chỗ. Đầu hai người vô tình dụng vào nhau, như hai kẻ đang luống cuống vì mối tình đầu thơ ngây, tim đập kịch liệt.
Trong suốt năm tháng kể từ lúc trưởng thành, chưa có người nào chạm vào chân nàng, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi ngọt ngào thầm kín. Mỗi người đàn bà, không cần biết giỏi giang đến thế nào, đều chỉ muốn phô bày những gì tốt đẹp nhất ra ngoài, chỉ thể hiện ra bên ngoài những gì người khác yêu thích, cũng chỉ mong dùng những ưu thế vốn có của mình để đổi lấy tình yêu cả đời.
Người xưa vẫn nói, làm người phải thẳng thắn. Đó là đạo lý ngàn năm.
Nhưng là, đạo lý ngàn năm này tuyệt đối không thể dùng cho tình yêu trước mặt.
Như tình cảm bây giờ, giơ bàn chân dị dạng là sai hay đúng?
Quan Thục Di không biết, Tần Tri…… Lại càng không biết.
Nội tâm Quan Thục Di sau nỗi xúc động thật lớn, bắt đầu tự bảo vệ, tự kiểm điểm, tự …… Phê phán, cùng lúc cũng miên man nghĩ ngợi lung tung. Trong óc, những suy nghĩ rối rắm như những sợi len khác màu mắc mứu vào nhau làm thành những mối rối rắm, không gỡ ra được: “Trời à!…… Thật…… Con bà nó, mình đúng là đầu heo, mình…… Làm chuyện ngu ngốc, làm chuyện ngu xuẩn nhất thế giới này! Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào. Nhất định sẽ suy nghĩ, nhìn đi! Đúng là một phụ nữ ngu xuẩn, đúng vậy. Không biết rõ ràng đối phương có thích mình không, đã giơ cái chân dị dạng cầu tình. Mình là heo! Mình rốt cuộc đã nói cái gì?
Anh ấy nhất định đang cười nhạo mình…… Đúng vậy, cười đến chết đi? Nhưng …… Sao anh ấy còn giúp mình đi tất? Ôi, vì sao mình lại đi tất của mẹ? Trời à, còn là tất màu đen được rạn đường hoa hồng? Để mình chết đi! Chết…… Đúng, anh ấy không nhìn thấy màu sắc, nhưng mà, đôi tất này thật là quê mùa mà…… Giầy cũng quê? Mình nên đi tất trắng, loại tất chỉ một màu trắng, ôi, mình…… Là làm sao vậy? Tay anh ấy, thật ấm áp. Tóc cũng thẳng quá, mùi tóc thơm quá…… Tim mình sao lại đập nhanh như vậy…… Mình có một đôi giày rất đẹp, sao hôm nay lại không đi?…. Nếu mình đi thì tốt rồi…… Anh ấy thấy mình thế nào? Nghĩ thế nào về mình?……”
Thời gian phảng phất yên lặng, yên lặng đến không cảm nhận được thế giới. Nàng nhìn người đàn ông dịu dàng yên lặng ngồi xổm, cầm chân nàng, nhìn anh đỡ bàn chân dị tật của nàng, giúp nàng xỏ tất. Nhẹ nhàng như nâng một món đồ quý, từng chút, từng chút một…… chậm rãi xỏ tất cho nàng.
Trái tim Quan Thục Di đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi miệng, cả không gian như quay cuồng đến không tìm thấy bản thân nàng. Nàng lắc đầu, cố suy nghĩ, đôi mắt bất giác nhìn khắp bốn phía, không biết phải làm sao.
“Ôi!” Quan Thục Di đột ngột kêu lên, thân thể cũng run rẩy. Tần Tri ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn theo tầm mắt nàng đang ngây ngốc hướng ra phía cửa.
Nút chai và Tiểu Phương Phương cùng chạm một chân ở……“Cửa thôn”. Không đúng, phải là quầy tính tiền trong quán cà phê đọc sách.
Hai người triền miên đến phát ngấy. Một luồng gió xoáy vô hình như đang xoay tròn giữa không gian bao quanh họ……
Cơ thể họ vẫn duy trì một dáng dấp huyền diệu, phát sáng vàng rực.
Tần Tri ngơ ngác nhìn bàn chân giơ lên cao ngang hông anh, hai ngón chân – ngón giữa và ngón áp út dính liền một chỗ. Nhìn theo góc độ thẩm mỹ, bàn chân ấy không đẹp, nó thậm chí là xấu xí. Anh chần chừ một chút, gương mặt cứng rắn bỗng nhiên vỡ ra một chút ánh sáng nhu hòa, xui khiến anh lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi ……”
Vì sao muốn xin lỗi? Tần Tri cũng không biết.
Quan Thục Di nhìn anh, ban đầu là nỗi xúc động trong sáng, sau đó vì sự trầm mặc của anh mà hơi lung lay, dần dần, dần dần …… Nàng xấu hổ đứng lên. Từ nhỏ, nàng chưa bao giờ dám lộ bàn chân này trước mặt ai, cũng chưa bao giờ bước chân tới phòng tắm công cộng. Ba nàng vì nàng, tuổi cao vẫn phải xách từng gàu nước về đun sôi cho con gái tắm rửa. Vất vả đều vì hai ngón chân dị dạng gắn cùng một chỗ.
Quan Thục Di bắt đầu nói những gì nàng ấp ủ, nàng muốn nói rất nhiều, rất nhiều. Biết anh được mấy tháng, kể từ lúc đầu quen biết, bây giờ nàng không muốn rời xa anh, những sợi tơ ngăn cách giữa nàng và anh càng lúc càng mỏng mảnh, nàng cảm thấy càng ngày càng gần gũi anh. Giữa hai người chỉ còn một tầng cửa sổ giấy nữa, bây giờ…… chỉ còn xem ai là người cố gắng xé rách nó, nhưng…… Dù là tầng ngăn cuối cùng, cũng không dễ chọc, nếu …… gây chảy máu…… Tần Tri ở thời điểm cuối cùng, rõ ràng đã rút tay về. Quan Thục Di có thể cảm nhận được, người đàn ông đối diện nàng đang chùn bước.
Những lời Quan Thục Di thốt ra bắt đầu ấp úng, thật sự, nàng không biết bản thân đang nói gì, nhưng nàng hiểu, nàng có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Cho nên nàng cố, cố gắng …… Nói thật rõ ý, cố gắng …… Bẻ gãy những bất an trong lòng người ấy.
“Em….. lúc nhỏ, không bao giờ dám cởi tất. Bởi vì những ngón chân này, em chưa bao giờ dám đi giày xăng đan, giày quai mảnh như những người khác. Em không thể sơn những thứ xinh đẹp lên ngón chân, dù đi giày gì, việc đầu tiên phải đi dớ trước, nó cho em cảm giác an toàn. Nhưng mà… dù người khác không biết bí mật của em, mỗi khi họ nhìn vào chân em, em vẫn cảm thấy xấu hổ.
Thật kỳ lạ, một không trộm, hai không cướp, nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ, chỉ vì bàn chân này làm em có cảm giác mình thấp đi một bậc. Em cảm thấy người ta có thể dùng ánh mắt nhìn xuyên qua giày, qua lớp tất nhìn thấy những ngón chân xấu xí của em. Bởi những ngón chân dính liền, em đã từng nghĩ mình là quái thai.
Lúc ấy, em khóc hỏi mẹ, vì sao con không giống những người khác? Mẹ nói em không phải quái thai, vì sợ mất em nên mẹ làm ký hiệu…… Lớn lên, em mới biết đó là lời nói dối thiện ý…… Thật ra, không có người nào hoàn mỹ…… Như…… Ba em bị nhiễm mỡ ở gan, mẹ em viêm khớp, thậm chí em trai, em trai, em trai……” Quan Thục Di cố tìm nhược điểm của em, như, thằng nhóc đó ngoại trừ không có tiền đồ, thân thể nói chung là khỏe mạnh, rất có tai họa trường thọ ngàn năm. Lời của nàng cứ thế ngưng lại giữa chừng, không thể nói thêm.
Người Tần Tri hơi run rẩy, anh chậm rãi ngồi xuống, luồng sáng bất thường lúc nãy, cũng vì những tia sáng mặt trời chiếu vào mái đầu làm những sợi tóc như loang loáng, đã kịp cẩn vào mắt anh một chút nhu tình, rồi đi sâu vào lòng anh. Tự đáy lòng, luồng lửa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Anh bị người phụ nữ đơn độc, thẳng thắn này cuốn hút, đúng vậy, đúng là cảm giác ấy. Quan Thục Di quá tốt so với anh, tốt hơn ngàn lần so với anh. Anh không xứng với nàng. Anh sao có thể mơ về một người phụ nữ tốt đến như vậy? Người ấy phải có một gia đình mỹ mãn, có một đứa con đáng yêu, có một cuộc sống thật trọn vẹn. Những điều này, anh không thể cho nàng.
Duy nhất trong lòng anh lúc này chỉ có cảm giác quá sức, vô cùng khổ sở, anh cố gắng kìm chế tình cảm, kìm chế nỗi ấm áp tận trong tim vừa len lỏi dâng lên cuống họng. Anh nhìn nàng, thầm thở dài. Một cô gái tốt, ông trời cho nàng hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, đôi mắt dịu dàng, tính cách đáng yêu thẳng thắn, trái tim thiện lương. Còn anh? Anh có gì để xứng với nàng? Anh thậm chí không thể cho nàng một đứa con.
“Sao vậy?” Quan Thục Di chậm rãi hạ chân, hỏi anh, bằng trực giác nhạy cảm của một người phụ nữ, nàng biết.
Tần Tri hơi cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
“ Tần Tri, a, gọi anh thế này, cảm giác thật là kỳ quái.” Quan Thục Di lầm bầm.
“Tên tôi vốn là Tần Tri, Nút chai là tự em gọi.” Tần Tri trả lời.
“Em cảm thấy tên Nút chai mới hay.” Quan Thục Di bĩu môi, xúc động vừa rồi đã qua, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tất định đi vào chân. Khi nàng xoay người, chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, chua xót đến muốn khóc. Nàng đã nói đến thế, chàng ngốc này còn muốn thế nào? Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Bởi vì ủy khuất, nước mắt cuối cùng cũng rơi, từng giọt vỡ tan trên mặt đất.
Tần Tri đứng dậy, cố hết sức ngồi xổm xuống: “Được rồi mà…”
“……” Quan Thục Di chỉ cố được tới đó, chân tay cứng nhắc tại chỗ. Đầu hai người vô tình dụng vào nhau, như hai kẻ đang luống cuống vì mối tình đầu thơ ngây, tim đập kịch liệt.
Trong suốt năm tháng kể từ lúc trưởng thành, chưa có người nào chạm vào chân nàng, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi ngọt ngào thầm kín. Mỗi người đàn bà, không cần biết giỏi giang đến thế nào, đều chỉ muốn phô bày những gì tốt đẹp nhất ra ngoài, chỉ thể hiện ra bên ngoài những gì người khác yêu thích, cũng chỉ mong dùng những ưu thế vốn có của mình để đổi lấy tình yêu cả đời.
Người xưa vẫn nói, làm người phải thẳng thắn. Đó là đạo lý ngàn năm.
Nhưng là, đạo lý ngàn năm này tuyệt đối không thể dùng cho tình yêu trước mặt.
Như tình cảm bây giờ, giơ bàn chân dị dạng là sai hay đúng?
Quan Thục Di không biết, Tần Tri…… Lại càng không biết.
Nội tâm Quan Thục Di sau nỗi xúc động thật lớn, bắt đầu tự bảo vệ, tự kiểm điểm, tự …… Phê phán, cùng lúc cũng miên man nghĩ ngợi lung tung. Trong óc, những suy nghĩ rối rắm như những sợi len khác màu mắc mứu vào nhau làm thành những mối rối rắm, không gỡ ra được: “Trời à!…… Thật…… Con bà nó, mình đúng là đầu heo, mình…… Làm chuyện ngu ngốc, làm chuyện ngu xuẩn nhất thế giới này! Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào. Nhất định sẽ suy nghĩ, nhìn đi! Đúng là một phụ nữ ngu xuẩn, đúng vậy. Không biết rõ ràng đối phương có thích mình không, đã giơ cái chân dị dạng cầu tình. Mình là heo! Mình rốt cuộc đã nói cái gì?
Anh ấy nhất định đang cười nhạo mình…… Đúng vậy, cười đến chết đi? Nhưng …… Sao anh ấy còn giúp mình đi tất? Ôi, vì sao mình lại đi tất của mẹ? Trời à, còn là tất màu đen được rạn đường hoa hồng? Để mình chết đi! Chết…… Đúng, anh ấy không nhìn thấy màu sắc, nhưng mà, đôi tất này thật là quê mùa mà…… Giầy cũng quê? Mình nên đi tất trắng, loại tất chỉ một màu trắng, ôi, mình…… Là làm sao vậy? Tay anh ấy, thật ấm áp. Tóc cũng thẳng quá, mùi tóc thơm quá…… Tim mình sao lại đập nhanh như vậy…… Mình có một đôi giày rất đẹp, sao hôm nay lại không đi?…. Nếu mình đi thì tốt rồi…… Anh ấy thấy mình thế nào? Nghĩ thế nào về mình?……”
Thời gian phảng phất yên lặng, yên lặng đến không cảm nhận được thế giới. Nàng nhìn người đàn ông dịu dàng yên lặng ngồi xổm, cầm chân nàng, nhìn anh đỡ bàn chân dị tật của nàng, giúp nàng xỏ tất. Nhẹ nhàng như nâng một món đồ quý, từng chút, từng chút một…… chậm rãi xỏ tất cho nàng.
Trái tim Quan Thục Di đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi miệng, cả không gian như quay cuồng đến không tìm thấy bản thân nàng. Nàng lắc đầu, cố suy nghĩ, đôi mắt bất giác nhìn khắp bốn phía, không biết phải làm sao.
“Ôi!” Quan Thục Di đột ngột kêu lên, thân thể cũng run rẩy. Tần Tri ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn theo tầm mắt nàng đang ngây ngốc hướng ra phía cửa.