Chương : 38
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần thứ hai Severus tỉnh lại, chỉ cảm thấy một loại bó tay vô lực thật sâu.
Hắn đã không còn hứng thú miệt mài theo đuổi trạng thái hiện giờ của mình là sống vẫn là chết nữa… Trên thực tế, gần đây hắn gắt gao chết đi sống lại quá nhiều lần, đã tới trình độ hắn có thể tập quán rồi…
Ta xin hắn không có phân liệt Trường Sinh Linh Giá, vì sao phải gặp cảnh chết đi sống thêm sống lại lại chết này a!
“… Chết tiệt Merlin.”
Từ trong cổ họng thở ra tiếng dài khan, hắn vỗ vỗ áo choàng đứng lên.
Merlin thình lình xuất hiện nói “nhờ giúp đỡ” khiến hắn tương đối bị khiếp hãi…
Hắn không nghĩ Merlin sẽ trở về, càng không nghĩ tới nhờ giúp đỡ của cậu là “chết lại” —— xem chừng trong mắt đứa khùng này chết quả thực như một phương thức giao thông nào đó, tùy tiện có thể xoay đầu tàu.
Merlin a…
Suốt một thời gian dài, cái tên này đều đối ứng với con rắn nhỏ không chút đáng tin ngốc hồ hồ bên người Tom.
Severus vẫn nhớ kỹ cuộc sống chung đụng ở Hẻm Xéo, tuy rằng “hai người một rắn” kể ra kết cấu có chút kỳ quặc, nhưng một nhà ba “người” có cách thức ở chung thật sự có điểm giống người nhà chân chính. Hơn nữa suốt đoạn thời gian sống chung, Tom cùng Merlin vẫn có quan hệ mật thiết nhất.
Dù sao Tom có nỗ lực quấn quýt lấy Severus mấy, sự chênh lệnh giữa tuổi tác của hai người họ vẫn là đường dài không nhỏ. Ngược lại, nhờ có rắn nhỏ Merlin tính cách ấu trĩ thường thường có thể trở thành đối tượng Tom trút bầu tâm sự.
Cho đến lúc đi đến Hogwarts, rắn nhỏ vẫn như bóng hình với Tom.
Ngày qua lâu như vậy, Severus cũng hầu như quên Merlin không phải rắn nhỏ thông thường, mà là mọt vị thần linh bất ngờ giáng xuống thân thể Nagini a.
Khi Merlin thoát khỏi hình thái rắn nhỏ, với tư cách thần linh xuất hiện… hắn vô cùng kinh ngạc trong lúc nhất thời không nói được gì ra lời.
Mà cũng vì sửng sốt một lúc như vậy, hắn cũng đã mất đi ý thức đây là đâu.
“Cho dù đối với ngươi mà nói để ta sống lại hay chết đi mà nói chỉ là cái nhấc tay, nhưng ngươi cũng nên cân nhắc một chút Tom chứ…” Severus ở trong lòng nhớ đến hình ảnh Tom mang theo Merlin khắp chốn chạy loạn vui vẻ hoạt náo, dưới đáy lòng nhẹ than thở dài, “Ngươi làm vậy Tom sẽ nghĩ thế nào… Nhỡ khiến Tom biết lại muốn hiểu lầm a…” Ở bên Tom lâu như vậy, rắn nhỏ Merlin ngươi sao có thể nhẫn tâm làm được như vậy.
Không có đáp lại.
Merlin không ở chỗ này.
Severus phẩy sạch bui bặm trên áo choàng, đứng lên nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn vốn cho rằng có thể thấy Merlin ngồi xổm bên bờ Minh Hà lần thứ hai giải thích cho hắn, nhưng khi hắn thấy mình đang ở đâu, thiếu chút nữa hắn muốn nhéo mình một cái nhìn xem xem có đúng hay không đang nằm mơ.
Không có bầu trời xam xám… Không có dòng nước chảy xiết không ngừng…
Ở đây không phải Minh Hà hắn đã từng nhìn thấy.
“Nên bị Aavada trăm lần Merlin a, vì sao chết xong lại nhìn thấy chuyện này…” Cho dù Severus Snape đã quen đối mặt với chết chóc cùng sống lại cũng có thể bảo trì bình tĩnh, cũng vì cảnh tượng trước mắt làm cho mất bình tĩnh thấp giọng mắng.
Trước mặt hắn, rõ ràng là trạm xe lửa bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Tuu ——” đoàn tàu bắt đầu kéo xích xình xịch.
Severus không biết mình nên đánh giá thế nào với cảnh tượng trước mắt… Bởi vì… nhà ga này hắn thật sự quen thuộc đến không thể quen hơn nữa… Cho dù kết cấu, trang sức màu tường, hắn đều nhìn thấy vô số lần.
Đấy là ở London, nhà ga Ngã Tư Vua.
—— vì sao là nhà ga Ngã Tư Vua a!
—— vì sao chết xong lại quay về nơi này? Hắn cũng không phải phù thủy mới nhập học, không cần từ nơi này lại đi tới sân ga 9 ¾ tới Hogwarts…
Trong nháy mắt bị Merlin đột ngột tập kích ở tòa thành kia, Severus từng cân nhắc chết đi xong mình sẽ được đón tới Minh Hà. Nhưng mà hắn không nghĩ tới mở mắt ra lại thấy nhà ga Ngã Tư Vua… Loại cảnh tượng vô cùng bình thường này, khiến đại não của hắn nhất thời trống rỗng.
Vì sao Minh Hà lại biến mất, sau đó đột nhiên biến thành dáng vẻ bình thường như thế này…
“Bởi vì hình dáng hiện tại này, mới là hình thái chân chính của Minh Hà a.” Một giọng nữ ôn hòa từ phía sau lưng hắn cất lên.
“Ai?” Severus Snape quay đầu lại.
—— hắn nhìn thấy một… một Nhân Mã.
Tuy rằng sân ga này có cùng hình dạng với nhà ga Ngã Tư Vua, nhưng hắn rất nhanh phát hiện nó khác với nhà ga trong hiện thức. Hiện tại nơi hắn đứng rất vắng vẻ, hoàn toàn không giống hiện thực đông đúc lộn xộn nhốn nháo. Ngay bên đài Ngắm Trăng, chỉ có duy nhất chiếc tàu kiểu cũ…
Mà Nhân Mã kia đứng cạnh toa tàu.
Nửa người trên của nàng là hình thái phụ nữ, mái tóc dài màu cây đay rối tung xoa sau đầu, nửa người dưới là thân ngựa bốn chân.
Khác với Nhân Mã ở Rừng Cấm, vị nữ sĩ Nhân Mã này mặc chiếc áo đồng phục viền vàng màu đen, nghiễm nhiên là nhân viên toa tàu Ngã Tư Vua.
“Ta tên Charon,” nàng mỉm cười nói, chậm rãi đạp cước bước xuống từ đoàn tàu, “Là người đưa đò Minh Hà.”
Nhân Mã tự xưng “người đưa đò Minh Hà” thản nhiên bước tới.
“Thế nhưng chỉ cần có mắt cũng nhìn ra ở đây không có đò… Hơn nữa thân người ngươi rõ ràng là đồng phục của đoàn tàu Muggle ha?” Severus thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhưng ngài sao lại cho rằng, Minh Hà nhất định không phải là một trạm nhà ga?” Nhân Mã Charon mỉm cười hỏi lại, “Đây mới là hình dáng chân thực của nó a… Chỉ khi gặp phải vấn đề trục trặc nó mới có những dạng hình dáng khác. Mà khi nó ổn định hoàn toàn, Minh Hà luôn có hình dạng là nhà ga Ngã Tư Vua… Lại nói tiếp, phải cảm tạ ngài đã trợ giúp chữa trị Minh Hà. —— hoan nghênh ngài trở thành hành khách đầu tiên từ khi giải trừ tai họa dòng chảy loạn thời không!”
Nàng đi tới trước mặt Severus, vươn hai tay mạnh mẽ làm ra tư thế mời.
“Vậy chiếc xe này… Sẽ đi đến đâu? Nơi mà chỉ có người chết có thể đến ư?”
“Đúng vậy,” Charon tự hào giới thiệu, “Kỳ thực hình thái trạm xe lửa với Minh Hà mà nói quá bình thường, nơi này là nơi chuyển trạm giữa người sống và người chết. Đi theo ta, cái gọi là tới hạn cuối đồng thời cũng là một khởi điểm của ý nghĩa khác.”
Nương theo lời giải thích của nàng, chiếc xe lửa lại tuôn ra từng tiếng “Tu —— tu” xình xịch, phảng phất như con chiến mã đáp lại lời chủ nhân nó.
Nguyên lai cái gọi là chết đi cùng sống lại mình trước đây… đều là an bài vì chữa trị Minh Hà ư…
Thì ra hiện tại mới là kết thúc chân chính…
Severus trầm mặc, trong đôi mắt đen tinh thuần không có vui sướng cũng không có bi thương. Sau một lát, hắn mới nói với âm thanh đè ép cực thấp: “Ta từ chối.”
“A?” Charon kêu lên, hình như vô cùng kinh ngạc khi hắn trả lời như vậy, “Ngài chẳng phải vẫn muốn kết thúc sao? Ta nghĩ Merlin đại nhân từng nói, ngài vẫn bài xích chuyện sống lại a. Hiện tại cuối cùng đã chữa xong Minh Hà, đối với ngài mà nói chẳng phải vừa được nguyện à?”
“… Ta còn có cách nào hay không… có thể trờ lại?” Hắn nghe mình nhẹ giọng hỏi.
—— vấn đề này giống như không phải do hắn không chế, mà chính vì sinh mạng của hắn thốt ra.
Severus chăm chú nhìn thật lâu vào xe lửa Minh Hà, cùng Nhân Mã Charon đứng ở cỏ xa đằng trước…
Hiện tại tất cả đã bình thường, nếu hiện giờ hắn bước lên xe lửa, hẳn có được “cái chết” ha? Sẽ không còn phải sống lại, sẽ không còn Merlin, sẽ không còn những lữ trình chẳng thể tưởng tượng nổi.
Hắn sẽ giống như những vong hồn khác kia, đi tới nơi thuộc về người chết như hắn.
Thế nhưng…
Thế nhưng…
Còn không muốn yên giấc.
Severus nhắm mắt lại, một lát sau lần thứ hai mở ra.
Hắn muốn được đi về. Trở về hiện thế.
Tuy rằng khi ấy bị Merlin ném đi sống lại, hắn từng ở trong lòng oán giận vị thần linh bé trai này đánh vỡ cái chết bình tĩnh của hắn. Nhưng hiện giờ đã khác, hiện tại… hắn có một số chuyện không thể không lo lắng…
“Ta không muốn cứ thế chết đi.” Hắn nhìn thẳng vào con mắt Nhân Mã Charon, nhẹ giọng nói rằng, “Nếu có thể, mang ta đến gặp Merlin. Ta muốn hắn giúp ta trở lại.”
Tuy rằng tới nay hắn nghĩ không có lạc thú sống giống một người chết… Tuy rằng tới nay đều nghĩ chết đi với mình mà nói không phải khổ sở mà là giải thoát… Nhưng hiện tại hắn phải trở lại, trở lại thế giới hiện thực bên kia đi tìm người hắn lo lắng cùng chưa hết trách nhiệm.
Hắn cùng Tom Riddle ở bên nhau nhiều năm như vậy… Đã quen có người ở bên làm bạn…
Hắn không thể cho phép tất cả tan vỡ, chỉ vì tên khốn Merlin kia tự nhiên đuổi mình về Minh Hà, khiến cho tất cả những ký ức có được như nước chảy về biển.
Không thể dễ dàng tha thứ mình cái gì cũng không nỗ lực đi làm, tùy ý để loại chuyện này xảy ra.
“—— ta nghĩ trở về.”
Lần thứ hai Severus tỉnh lại, chỉ cảm thấy một loại bó tay vô lực thật sâu.
Hắn đã không còn hứng thú miệt mài theo đuổi trạng thái hiện giờ của mình là sống vẫn là chết nữa… Trên thực tế, gần đây hắn gắt gao chết đi sống lại quá nhiều lần, đã tới trình độ hắn có thể tập quán rồi…
Ta xin hắn không có phân liệt Trường Sinh Linh Giá, vì sao phải gặp cảnh chết đi sống thêm sống lại lại chết này a!
“… Chết tiệt Merlin.”
Từ trong cổ họng thở ra tiếng dài khan, hắn vỗ vỗ áo choàng đứng lên.
Merlin thình lình xuất hiện nói “nhờ giúp đỡ” khiến hắn tương đối bị khiếp hãi…
Hắn không nghĩ Merlin sẽ trở về, càng không nghĩ tới nhờ giúp đỡ của cậu là “chết lại” —— xem chừng trong mắt đứa khùng này chết quả thực như một phương thức giao thông nào đó, tùy tiện có thể xoay đầu tàu.
Merlin a…
Suốt một thời gian dài, cái tên này đều đối ứng với con rắn nhỏ không chút đáng tin ngốc hồ hồ bên người Tom.
Severus vẫn nhớ kỹ cuộc sống chung đụng ở Hẻm Xéo, tuy rằng “hai người một rắn” kể ra kết cấu có chút kỳ quặc, nhưng một nhà ba “người” có cách thức ở chung thật sự có điểm giống người nhà chân chính. Hơn nữa suốt đoạn thời gian sống chung, Tom cùng Merlin vẫn có quan hệ mật thiết nhất.
Dù sao Tom có nỗ lực quấn quýt lấy Severus mấy, sự chênh lệnh giữa tuổi tác của hai người họ vẫn là đường dài không nhỏ. Ngược lại, nhờ có rắn nhỏ Merlin tính cách ấu trĩ thường thường có thể trở thành đối tượng Tom trút bầu tâm sự.
Cho đến lúc đi đến Hogwarts, rắn nhỏ vẫn như bóng hình với Tom.
Ngày qua lâu như vậy, Severus cũng hầu như quên Merlin không phải rắn nhỏ thông thường, mà là mọt vị thần linh bất ngờ giáng xuống thân thể Nagini a.
Khi Merlin thoát khỏi hình thái rắn nhỏ, với tư cách thần linh xuất hiện… hắn vô cùng kinh ngạc trong lúc nhất thời không nói được gì ra lời.
Mà cũng vì sửng sốt một lúc như vậy, hắn cũng đã mất đi ý thức đây là đâu.
“Cho dù đối với ngươi mà nói để ta sống lại hay chết đi mà nói chỉ là cái nhấc tay, nhưng ngươi cũng nên cân nhắc một chút Tom chứ…” Severus ở trong lòng nhớ đến hình ảnh Tom mang theo Merlin khắp chốn chạy loạn vui vẻ hoạt náo, dưới đáy lòng nhẹ than thở dài, “Ngươi làm vậy Tom sẽ nghĩ thế nào… Nhỡ khiến Tom biết lại muốn hiểu lầm a…” Ở bên Tom lâu như vậy, rắn nhỏ Merlin ngươi sao có thể nhẫn tâm làm được như vậy.
Không có đáp lại.
Merlin không ở chỗ này.
Severus phẩy sạch bui bặm trên áo choàng, đứng lên nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn vốn cho rằng có thể thấy Merlin ngồi xổm bên bờ Minh Hà lần thứ hai giải thích cho hắn, nhưng khi hắn thấy mình đang ở đâu, thiếu chút nữa hắn muốn nhéo mình một cái nhìn xem xem có đúng hay không đang nằm mơ.
Không có bầu trời xam xám… Không có dòng nước chảy xiết không ngừng…
Ở đây không phải Minh Hà hắn đã từng nhìn thấy.
“Nên bị Aavada trăm lần Merlin a, vì sao chết xong lại nhìn thấy chuyện này…” Cho dù Severus Snape đã quen đối mặt với chết chóc cùng sống lại cũng có thể bảo trì bình tĩnh, cũng vì cảnh tượng trước mắt làm cho mất bình tĩnh thấp giọng mắng.
Trước mặt hắn, rõ ràng là trạm xe lửa bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Tuu ——” đoàn tàu bắt đầu kéo xích xình xịch.
Severus không biết mình nên đánh giá thế nào với cảnh tượng trước mắt… Bởi vì… nhà ga này hắn thật sự quen thuộc đến không thể quen hơn nữa… Cho dù kết cấu, trang sức màu tường, hắn đều nhìn thấy vô số lần.
Đấy là ở London, nhà ga Ngã Tư Vua.
—— vì sao là nhà ga Ngã Tư Vua a!
—— vì sao chết xong lại quay về nơi này? Hắn cũng không phải phù thủy mới nhập học, không cần từ nơi này lại đi tới sân ga 9 ¾ tới Hogwarts…
Trong nháy mắt bị Merlin đột ngột tập kích ở tòa thành kia, Severus từng cân nhắc chết đi xong mình sẽ được đón tới Minh Hà. Nhưng mà hắn không nghĩ tới mở mắt ra lại thấy nhà ga Ngã Tư Vua… Loại cảnh tượng vô cùng bình thường này, khiến đại não của hắn nhất thời trống rỗng.
Vì sao Minh Hà lại biến mất, sau đó đột nhiên biến thành dáng vẻ bình thường như thế này…
“Bởi vì hình dáng hiện tại này, mới là hình thái chân chính của Minh Hà a.” Một giọng nữ ôn hòa từ phía sau lưng hắn cất lên.
“Ai?” Severus Snape quay đầu lại.
—— hắn nhìn thấy một… một Nhân Mã.
Tuy rằng sân ga này có cùng hình dạng với nhà ga Ngã Tư Vua, nhưng hắn rất nhanh phát hiện nó khác với nhà ga trong hiện thức. Hiện tại nơi hắn đứng rất vắng vẻ, hoàn toàn không giống hiện thực đông đúc lộn xộn nhốn nháo. Ngay bên đài Ngắm Trăng, chỉ có duy nhất chiếc tàu kiểu cũ…
Mà Nhân Mã kia đứng cạnh toa tàu.
Nửa người trên của nàng là hình thái phụ nữ, mái tóc dài màu cây đay rối tung xoa sau đầu, nửa người dưới là thân ngựa bốn chân.
Khác với Nhân Mã ở Rừng Cấm, vị nữ sĩ Nhân Mã này mặc chiếc áo đồng phục viền vàng màu đen, nghiễm nhiên là nhân viên toa tàu Ngã Tư Vua.
“Ta tên Charon,” nàng mỉm cười nói, chậm rãi đạp cước bước xuống từ đoàn tàu, “Là người đưa đò Minh Hà.”
Nhân Mã tự xưng “người đưa đò Minh Hà” thản nhiên bước tới.
“Thế nhưng chỉ cần có mắt cũng nhìn ra ở đây không có đò… Hơn nữa thân người ngươi rõ ràng là đồng phục của đoàn tàu Muggle ha?” Severus thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhưng ngài sao lại cho rằng, Minh Hà nhất định không phải là một trạm nhà ga?” Nhân Mã Charon mỉm cười hỏi lại, “Đây mới là hình dáng chân thực của nó a… Chỉ khi gặp phải vấn đề trục trặc nó mới có những dạng hình dáng khác. Mà khi nó ổn định hoàn toàn, Minh Hà luôn có hình dạng là nhà ga Ngã Tư Vua… Lại nói tiếp, phải cảm tạ ngài đã trợ giúp chữa trị Minh Hà. —— hoan nghênh ngài trở thành hành khách đầu tiên từ khi giải trừ tai họa dòng chảy loạn thời không!”
Nàng đi tới trước mặt Severus, vươn hai tay mạnh mẽ làm ra tư thế mời.
“Vậy chiếc xe này… Sẽ đi đến đâu? Nơi mà chỉ có người chết có thể đến ư?”
“Đúng vậy,” Charon tự hào giới thiệu, “Kỳ thực hình thái trạm xe lửa với Minh Hà mà nói quá bình thường, nơi này là nơi chuyển trạm giữa người sống và người chết. Đi theo ta, cái gọi là tới hạn cuối đồng thời cũng là một khởi điểm của ý nghĩa khác.”
Nương theo lời giải thích của nàng, chiếc xe lửa lại tuôn ra từng tiếng “Tu —— tu” xình xịch, phảng phất như con chiến mã đáp lại lời chủ nhân nó.
Nguyên lai cái gọi là chết đi cùng sống lại mình trước đây… đều là an bài vì chữa trị Minh Hà ư…
Thì ra hiện tại mới là kết thúc chân chính…
Severus trầm mặc, trong đôi mắt đen tinh thuần không có vui sướng cũng không có bi thương. Sau một lát, hắn mới nói với âm thanh đè ép cực thấp: “Ta từ chối.”
“A?” Charon kêu lên, hình như vô cùng kinh ngạc khi hắn trả lời như vậy, “Ngài chẳng phải vẫn muốn kết thúc sao? Ta nghĩ Merlin đại nhân từng nói, ngài vẫn bài xích chuyện sống lại a. Hiện tại cuối cùng đã chữa xong Minh Hà, đối với ngài mà nói chẳng phải vừa được nguyện à?”
“… Ta còn có cách nào hay không… có thể trờ lại?” Hắn nghe mình nhẹ giọng hỏi.
—— vấn đề này giống như không phải do hắn không chế, mà chính vì sinh mạng của hắn thốt ra.
Severus chăm chú nhìn thật lâu vào xe lửa Minh Hà, cùng Nhân Mã Charon đứng ở cỏ xa đằng trước…
Hiện tại tất cả đã bình thường, nếu hiện giờ hắn bước lên xe lửa, hẳn có được “cái chết” ha? Sẽ không còn phải sống lại, sẽ không còn Merlin, sẽ không còn những lữ trình chẳng thể tưởng tượng nổi.
Hắn sẽ giống như những vong hồn khác kia, đi tới nơi thuộc về người chết như hắn.
Thế nhưng…
Thế nhưng…
Còn không muốn yên giấc.
Severus nhắm mắt lại, một lát sau lần thứ hai mở ra.
Hắn muốn được đi về. Trở về hiện thế.
Tuy rằng khi ấy bị Merlin ném đi sống lại, hắn từng ở trong lòng oán giận vị thần linh bé trai này đánh vỡ cái chết bình tĩnh của hắn. Nhưng hiện giờ đã khác, hiện tại… hắn có một số chuyện không thể không lo lắng…
“Ta không muốn cứ thế chết đi.” Hắn nhìn thẳng vào con mắt Nhân Mã Charon, nhẹ giọng nói rằng, “Nếu có thể, mang ta đến gặp Merlin. Ta muốn hắn giúp ta trở lại.”
Tuy rằng tới nay hắn nghĩ không có lạc thú sống giống một người chết… Tuy rằng tới nay đều nghĩ chết đi với mình mà nói không phải khổ sở mà là giải thoát… Nhưng hiện tại hắn phải trở lại, trở lại thế giới hiện thực bên kia đi tìm người hắn lo lắng cùng chưa hết trách nhiệm.
Hắn cùng Tom Riddle ở bên nhau nhiều năm như vậy… Đã quen có người ở bên làm bạn…
Hắn không thể cho phép tất cả tan vỡ, chỉ vì tên khốn Merlin kia tự nhiên đuổi mình về Minh Hà, khiến cho tất cả những ký ức có được như nước chảy về biển.
Không thể dễ dàng tha thứ mình cái gì cũng không nỗ lực đi làm, tùy ý để loại chuyện này xảy ra.
“—— ta nghĩ trở về.”