Chương 3
Trans: Tứ Dao
–
Nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn, việc nuôi dưỡng, giáo dục con cái và cả số tiền bỏ ra cho việc chăm sóc cơ thể vốn không hề ít ỏi. Lòng bàn tay Thẩm Tuyền không những mềm còn mịn màng, là loại cảm giác tiếp xúc khó nói thành lời.
Là kiểu có thể cầm nắm để chơi.
Văn Trạch Lệ ném khăn giấy đi, sau đó sờ sờ cà vạt, trầm giọng chậc vài tiếng.
*
Ra khỏi Thừa Thắng, Thường Tuyết mới dám thở mạnh, vừa lái xe vừa chửi: “Trước đây còn chưa từng nghe qua, không ngờ lại gặp phải quả tua*. Các cậu mới kết hôn, ngay sau hôm đám cưới đã cùng xuất hiện trên sàn đấu ở đại hội cổ đông, có khi đã có tin tức lọt ra bên ngoài rồi ấy.”
(*Raw gốc: 空降 có nghĩa là tua qua thứ mà mình không nhìn thấy để xem thứ mình muốn thấy. Câu này ở đây có nghĩa là Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vừa mới kết hôn, còn chưa ấm chỗ mà đã gặp nhau ngay ngày hôm sau.)
Thẩm Tuyền nhìn qua các hạng mục gần đây của Thừa Thắng, ậm ừ vài tiếng.
Đến đèn đỏ, Thường Tuyết liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái, bất giác nhìn vào những ngón tay ngọc ngà đang cầm tablet. Chẳng lẽ trước đây cô ấy đoán sai rồi sao?
Thẩm Tuyền không hề thích Văn Trạch Lệ?
Cô ấy gõ cộc cộc vào vô lăng mà nói: “À đúng rồi, ngày mai có phải là ngày thứ ba quay về nhà vợ không?”
Phía bên thủ đô bên này rất trọng lễ nghi, chưa kể nhà họ Văn còn nằm ở trung tâm chính trị kinh tế. Còn nhà họ Thẩm thì càng không cần nói nữa. Thẩm Tuyền cất tablet đi, nhíu mày suy nghĩ.
Một lúc lâu, cô mới trả lời Thường Tuyết: “Đúng, cần phải quay về nhà.”
*
Về tới biệt thự, cô giúp việc Trần Hề Hề đang một mình lắp đặt robot dọn dẹp vệ sinh. Thấy Thẩm Tuyền trở lại, cô ta vội vàng đứng dậy rồi cười chào: “Thẩm tổng, cô về rồi.”
Thẩm Tuyền thay giày cao gót ra: “Ừm.”
Khuôn mặt Trần Hề Hề đều ngập tràn nét cười vui vẻ sáng lạn: “Cô muốn ăn chút hoa quả hay đồ ngọt không?”
“Tôi có thể làm hết.”
Thẩm Tuyền nhìn cô ta một cái, xoa xoa gáy. Tối qua cô ngủ không được ngon, gối hơi cao, cô bảo: “Không cần đâu, tôi lên lầu đọc tài liệu đây.”
Dù cho bố sắp xếp cô đi đại hội cổ đông, nhưng cô có thể nhìn ra được nỗi lo âu trong mắt ông. Do dự mãi cô vẫn quay về biệt thự, tầng hai có bố trí một phòng sách.
Văn Trạch Lệ không nói là của ai, cô liền lấy dùng luôn.
Hạng mục mới đây của Thừa Thắng, cô thấy có chút vấn đề.
Cứ ở trong biệt thự là từ chiều tới tối, chưa gì đã 9 rưỡi, Thẩm Tuyền đi ra khỏi phòng sách để về phòng đi tắm, thay một bộ đồ ngủ.
Tầng dưới.
Trần Hề Hề đang buôn điện thoại, dựa vào tủ rượu. Cô giúp việc trẻ này rõ ràng là thân tín của Văn Trạch Lệ, không kiêng nể gì cả, nhưng làm việc thì cũng được.
Thẩm Tuyền không lên tiếng mà quay sang phòng bếp.
Lại nghe thấy Trần Hề Hề nhỏ giọng hô một câu: “Chị Lam Thấm, bao giờ chị về nước?”
“Chắc sắp rồi nhỉ?”
Bước chân Thẩm Tuyền ngừng lại.
“Không, chỉ là có chút chán, nhớ chị thôi.”
“À, Thẩm tổng cũng khá tốt, nhưng chắc chắn không tốt bằng chị được.”
“Không biết nữa, em xem vòng bạn bè của thiếu gia, hình như tối qua anh ấy đi tụ họp cùng Tiêu thiếu gia.”
Đoạn đường từ cầu thang đến bếp ánh sáng khá mịt mờ, Thẩm Tuyền đứng tại chỗ một lúc, lôi điện thoại ra, tùy ý nhấn vào list bạn bè.
Vòng bạn bè.
Không hề có tin tức của Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền tắt điện thoại cho lại vào trong túi, cô đi vào bếp rồi bật đèn lên, cầm lấy cái ly rồi rót sữa vào. Thấy có tiếng động, Trần Hề Hề giật cả mình. Từ chỗ tủ rượu ló đầu ra thăm dò, vừa nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia, Trần Hề Hề theo phản xạ ngắt điện thoại.
Sau lưng yên tĩnh rồi.
Thẩm Tuyền cầm cốc sữa đi ra.
Ánh sáng dần tắt, vừa hay cô nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
Cô ung dung nhìn cô ta, sau đó lên lầu, khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng mang đậm vẻ xa cách và thờ ơ. Trần Hề Hề như mắc nghẹn, từ đầu đến cuối không dám mở mồm nói câu nào.
Quay lên tầng hai, Thầm Tuyền uống sữa rồi xem thời gian, đã sắp 11 giờ đêm.
Cô tựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại, gọi tới số của Văn Trạch Lệ, rất nhanh đã nghe máy. Đầu bên kia, giọng nói trầm pha chút tiếng cười của Văn Trạch Lệ truyền tới.
“Thẩm tổng?”
Thẩm Tuyền nghĩ bụng, ít nhất vẫn còn lưu số cô.
Cô nói: “Ngày mai về nhà vợ.”
Cả nhà nhà họ Thẩm đều đang chờ, anh không thể vắng mặt.
Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia ngập ngừng đôi chút, một lúc lâu sau anh mới thấp giọng cười trừ: “Ôi, tôi quên mất.”
“Sáng mai sẽ đón cô.”
Giọng Thầm Tuyền bình thản, không có một chút dao động nào: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Văn Trạch Lệ ở bên kia nghe thấy tiếng tút tút, vài giây sau anh lướt lướt màn hình điện thoại, thấy đúng là ngắt thật rồi, anh nhíu mày rồi cười mà quay về ghế ngồi.
Cầm một điếu thuốc lá lên rồi ngậm lấy, anh gật đầu với Tiêu Nhiên: “Bài, lấy ra đây.”
Tiêu Nhiên đẩy vành mũ lên, liếc nhìn anh một cái: “Cuộc sống hôn nhân của cậu và Thẩm đại tiểu thư đặc sắc ghê nha.”
Vụ quyết đấu giành thắng thua của đôi vợ chồng Thừa Thắng đã truyền ra ngoài rất nhanh, khắp nơi trong giới đều truyền nhau. Văn Trạch Tân hừ một cái: “Trâu bò.”
Văn Trạch Tân nói xong thì lướt nhìn điện thoại, yên lặng xóa thông tin lời mời kết bạn của Thẩm Lẫm. Đó dù sao cũng là anh của Thẩm Tuyền, thôi vậy thôi vậy, dạo này quan hệ căng thẳng.
*
Đổi một cái gối khác ngủ ngon hơn hẳn. Thẩm Tuyền tỉnh dậy từ sớm, tự thu dọn. Cô rất ít mặc đồ gì ngoài đồ văn phòng, quần áo bình thường trong tủ đồ hầu như đều còn mới.
Cô ít khi mặc đồ bình thường, các kiểu quần đều có. Lựa chọn một hồ, cô vẫn chọn một cái áo sơ mi và một chiếc váy chữ A sáng màu.
Nhìn xem thời gian.
9 rưỡi sáng.
Thẩm Tuyền cầm điện thoại và chiếc túi nhỏ xuống tầng, cô tìm số Văn Trạch Lệ, giày cao gót bước trên cầu thang tạo ra chút tiếng động. Cửa lớn ở phòng khách tầng một mở to, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài tràn vào, Văn Trạch Lệ ngáp một cái bước vào, vừa ngước lên đã nhìn thấy người con gái trên cầu thang.
Trên cầu thang cũng có chút ánh sáng mặt trời, mái tóc cô thả ra, lông mày thả lỏng, dịu dàng hơn rất nhiều. Thân váy chữ A tôn dáng cô thêm tinh tế và thu hút.
Văn Trạch Lệ nhướn mày: “Chào buổi sáng.”
Vừa tìm thấy số Văn Trạch Lệ thì nghe thấy tiếng, Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đàn ông đứng dựa vào tủ, khóe môi, nét mày và đáy mắt đều mang theo nét quan sát cùng ý cười.
Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”
Cũng đúng giờ đấy.
Cô bỏ điện thoại xuống, bước xuống cầu thang.
Trần Hề Hề bưng bữa sáng lên, nhìn thấy hai người thì lập tức chào: “Thẩm tổng, thiếu gia, chào buổi sáng ạ, đến dùng bữa sáng thôi.”
Văn Trạch Lệ cười cười đứng thẳng người lên, chiếc áo sơ mi mặc trên người cũng mới và chỉnh tề, vòng eo thon chắc có thể nhìn ra một chút cơ bắp, anh đi tới rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Thẩm Tuyền ngồi vào ghế đối diện, cầm lấy tờ báo bên cạnh lật xem.
Hai vợ chồng mặt đối mặt, không ai thèm nói một lời.
Trần Hề Hề đứng bên nói: “Thiếu gia, mì này chuẩn bị cho anh, trước đây anh bảo muốn ăn phải không ạ? Thử xem vị như thế nào.”
Văn Trạch Lệ cười chậc một tiếng: “Có tâm vậy.”
Sau đó, anh cầm đũa lên ăn.
Mùi vị này…
Anh nhíu lông mày lại, nhìn Trần Hề Hề.
Trần Hề Hề cười, dùng khẩu hình ra hiệu: “Chị Lam Thấm dạy em đó.”
Văn Trạch Lệ nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu sau anh cười xòa, nói: “Hương vị vẫn có chút không giống.” Nói xong, anh ăn liền hai miếng.
Thầm Tuyền ung dung đặt tạp chí xuống, liếc nhìn bóng lưng của người giúp việc. Cuộc đối thoại của họ, cô nhìn khẩu hình là nhìn ra rồi. Ánh mắt khẽ lướt qua bát mì không biết làm kiểu gì kia, cô chuyển tầm mắt, cúi xuống xuống ăn bữa sáng của mình.
Bữa sáng của cô thường là bánh mì kẹp trứng và sữa bò.
Điện thoại trên mặt bàn chợt ting ting, ỏ trên bàn ăn càng làm nó thêm nổi bật.
Văn Trạch Lệ bỏ đũa xuống, uống cà phê đen, nhìn cô gái trước mặt. Cô cầm điện thoại lên, khóe môi còn đang dính chút sốt salad, các ngón tay mảnh khảnh lau nơi khóe môi.
Một hành động rất tùy ý.
Văn Trạch Lệ chớp mắt nhìn rồi rời mắt đi.
*
Ăn xong bữa sáng đã hơn 10 giờ. Cả nhà đều đang hỏi không biết Thẩm Tuyền đã xuất phát chưa, lần đầu con rể tới nên người trong nhà ít nhiều cũng có một chút hồi hộp.
Thẩm Tuyền với lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Văn Trạch Lệ thấy cô ra ngoài, anh khom người dụi tắt thuốc lá.
Thẩm Tuyền nhìn anh: “Đi thôi”
Văn Trạch Lệ mỉm cười đứng dậy, hai người sóng đôi cùng ra cửa, anh hỏi: “Ăn đã no chưa?”
“Rồi.”
Văn Trạch Lệ nở nụ cười.
Bên ngoài trời nắng chang chang, cả hai bước xuống từng bậc thềm. Văn Trạch Lệ đi trước mở cửa ghế sau của xe, sau lại nghĩ thế nào mà vòng sang đằng ghế phụ, mở cửa xe cho cô.
Thẩm Tuyền đứng tại chỗ nhìn một lúc, sau vài giây, cô tự mở cửa xe hàng ghế sau rồi ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ nhìn thấy thế, thì cười thành tiếng.
Một lúc lâu sau, anh sờ sờ khóe môi, đi về hướng ghế lái.
Sau khi lên xe, anh di chuyển kính chiếu hậu, nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Xem xem quà mang tới nhà cô, nếu không hợp lý thì chờ chút để bảo người mang đồ khác tới.”
Có một cái ghế để đồ, Thẩm Tuyền nghiêng đầu qua nhìn, cũng không khách khí, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển những món quà đó.
Rất nghiêm túc, rất chăm chú.
Ánh mắt Văn Trạch Lệ dừng lại ở kính chiếu hậu, cười như không cười mà nhìn dáng vẻ cô nhìn từng cái.
Thẩm Tuyền thu tay về, ngẩng đầu lên.
Chạm đúng ánh mắt của anh, hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Văn Trạch Lệ vừa cười vừa hếch chóp mũi hỏi: “Thế nào? Hài lòng không?”
Thẩm Tuyền: “Khá tốt.”
“Cảm ơn Thẩm tổng khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục phát huy?”
Thẩm Tuyền: “Khách sáo rồi.”
Cách đối đáp trôi chảy trình tự, Văn Trạch Lệ bật cười, anh thu hồi tầm mắt rồi khởi động xe.
Cảnh vật của tiểu khu ở bên ngoài cửa sổ dần dần lướt qua, Thẩm Tuyền trả lời tin nhắn người nhà, ánh mắt nhìn vào vị trí ghế phụ kia. Hai năm trước, cô thấy Lam Thấm ngồi ở ghế phụ của Văn Trạch Lệ.
Lúc đó, Lam Thấm còn chào hỏi cô.
*
Nhà họ Thẩm vì muốn an tĩnh, nhà được đặt tại Hội Thành nổi danh, lái xe tới khá là xa.
Trước khi kết hôn Thẩm Tuyền ở với gia đình, cô bên ngoài mạnh mẽ vang danh, tính cách bình tĩnh. Nhưng mà nhiều năm như vậy, ngoài lúc đi du học đại học ra… cơ bản đều ở trong nhà.
Đã đến Hội thành danh tiếng.
Cổng chính ở nhà mở lớn, câu đối, chữ hỷ các thứ vẫn còn treo.
Ngay cả những cây thường xanh cũng treo những chiếc đèn lồng nhỏ.
Cô xuống xe, nhìn thấy cửa nhà, một chút dịu dàng hiếm thấy hiện lên trong mắt.
Quản gia cùng người làm ra nghênh đón.
Văn Trạch Lệ một tay cầm quà, chỉnh lại cổ áo, đi đến bên cô, nhẹ giọng cười nói: “Vào thôi?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
Tiến lên trước.
Đôi giày cao gót hôm nay là hàng mới, lần đầu tiên đi. Sau gót bị cọ xát hơi đau, cô dừng lại một chút. Văn Trạch Lệ đi sau cô hai bước, dừng chân nhìn xuống.
Chảy máu rồi.
Anh chẹp một tiếng, bước lên một bước, cánh tay đặt vào eo cô, năm ngón giữ chặt ôm lấy.
Cả người Thẩm Tuyền cứng đờ.
Cô hơi nghiêng đầu, mặt lạnh tanh nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhíu mày, cũng nhìn lại cô, ý cười trong mắt dần phai nhạt, vài giây sau thì sâu đậm trở lại, nhưng kém theo là vài tia cố tình, anh cười cợt: “Làm sao? Chồng cũng không đủ tư cách để ôm eo cô?”
“Nhìn lên đi, cả nhà cô đều đang nhìn đó!”
“Yên tâm, tôi không hứng thú với cái eo của cô.”
Anh cười và thì thầm.
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái rung chân: Tôi ghi nhớ câu này của anh rồi.
–
Nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn, việc nuôi dưỡng, giáo dục con cái và cả số tiền bỏ ra cho việc chăm sóc cơ thể vốn không hề ít ỏi. Lòng bàn tay Thẩm Tuyền không những mềm còn mịn màng, là loại cảm giác tiếp xúc khó nói thành lời.
Là kiểu có thể cầm nắm để chơi.
Văn Trạch Lệ ném khăn giấy đi, sau đó sờ sờ cà vạt, trầm giọng chậc vài tiếng.
*
Ra khỏi Thừa Thắng, Thường Tuyết mới dám thở mạnh, vừa lái xe vừa chửi: “Trước đây còn chưa từng nghe qua, không ngờ lại gặp phải quả tua*. Các cậu mới kết hôn, ngay sau hôm đám cưới đã cùng xuất hiện trên sàn đấu ở đại hội cổ đông, có khi đã có tin tức lọt ra bên ngoài rồi ấy.”
(*Raw gốc: 空降 có nghĩa là tua qua thứ mà mình không nhìn thấy để xem thứ mình muốn thấy. Câu này ở đây có nghĩa là Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vừa mới kết hôn, còn chưa ấm chỗ mà đã gặp nhau ngay ngày hôm sau.)
Thẩm Tuyền nhìn qua các hạng mục gần đây của Thừa Thắng, ậm ừ vài tiếng.
Đến đèn đỏ, Thường Tuyết liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái, bất giác nhìn vào những ngón tay ngọc ngà đang cầm tablet. Chẳng lẽ trước đây cô ấy đoán sai rồi sao?
Thẩm Tuyền không hề thích Văn Trạch Lệ?
Cô ấy gõ cộc cộc vào vô lăng mà nói: “À đúng rồi, ngày mai có phải là ngày thứ ba quay về nhà vợ không?”
Phía bên thủ đô bên này rất trọng lễ nghi, chưa kể nhà họ Văn còn nằm ở trung tâm chính trị kinh tế. Còn nhà họ Thẩm thì càng không cần nói nữa. Thẩm Tuyền cất tablet đi, nhíu mày suy nghĩ.
Một lúc lâu, cô mới trả lời Thường Tuyết: “Đúng, cần phải quay về nhà.”
*
Về tới biệt thự, cô giúp việc Trần Hề Hề đang một mình lắp đặt robot dọn dẹp vệ sinh. Thấy Thẩm Tuyền trở lại, cô ta vội vàng đứng dậy rồi cười chào: “Thẩm tổng, cô về rồi.”
Thẩm Tuyền thay giày cao gót ra: “Ừm.”
Khuôn mặt Trần Hề Hề đều ngập tràn nét cười vui vẻ sáng lạn: “Cô muốn ăn chút hoa quả hay đồ ngọt không?”
“Tôi có thể làm hết.”
Thẩm Tuyền nhìn cô ta một cái, xoa xoa gáy. Tối qua cô ngủ không được ngon, gối hơi cao, cô bảo: “Không cần đâu, tôi lên lầu đọc tài liệu đây.”
Dù cho bố sắp xếp cô đi đại hội cổ đông, nhưng cô có thể nhìn ra được nỗi lo âu trong mắt ông. Do dự mãi cô vẫn quay về biệt thự, tầng hai có bố trí một phòng sách.
Văn Trạch Lệ không nói là của ai, cô liền lấy dùng luôn.
Hạng mục mới đây của Thừa Thắng, cô thấy có chút vấn đề.
Cứ ở trong biệt thự là từ chiều tới tối, chưa gì đã 9 rưỡi, Thẩm Tuyền đi ra khỏi phòng sách để về phòng đi tắm, thay một bộ đồ ngủ.
Tầng dưới.
Trần Hề Hề đang buôn điện thoại, dựa vào tủ rượu. Cô giúp việc trẻ này rõ ràng là thân tín của Văn Trạch Lệ, không kiêng nể gì cả, nhưng làm việc thì cũng được.
Thẩm Tuyền không lên tiếng mà quay sang phòng bếp.
Lại nghe thấy Trần Hề Hề nhỏ giọng hô một câu: “Chị Lam Thấm, bao giờ chị về nước?”
“Chắc sắp rồi nhỉ?”
Bước chân Thẩm Tuyền ngừng lại.
“Không, chỉ là có chút chán, nhớ chị thôi.”
“À, Thẩm tổng cũng khá tốt, nhưng chắc chắn không tốt bằng chị được.”
“Không biết nữa, em xem vòng bạn bè của thiếu gia, hình như tối qua anh ấy đi tụ họp cùng Tiêu thiếu gia.”
Đoạn đường từ cầu thang đến bếp ánh sáng khá mịt mờ, Thẩm Tuyền đứng tại chỗ một lúc, lôi điện thoại ra, tùy ý nhấn vào list bạn bè.
Vòng bạn bè.
Không hề có tin tức của Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền tắt điện thoại cho lại vào trong túi, cô đi vào bếp rồi bật đèn lên, cầm lấy cái ly rồi rót sữa vào. Thấy có tiếng động, Trần Hề Hề giật cả mình. Từ chỗ tủ rượu ló đầu ra thăm dò, vừa nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia, Trần Hề Hề theo phản xạ ngắt điện thoại.
Sau lưng yên tĩnh rồi.
Thẩm Tuyền cầm cốc sữa đi ra.
Ánh sáng dần tắt, vừa hay cô nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
Cô ung dung nhìn cô ta, sau đó lên lầu, khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng mang đậm vẻ xa cách và thờ ơ. Trần Hề Hề như mắc nghẹn, từ đầu đến cuối không dám mở mồm nói câu nào.
Quay lên tầng hai, Thầm Tuyền uống sữa rồi xem thời gian, đã sắp 11 giờ đêm.
Cô tựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại, gọi tới số của Văn Trạch Lệ, rất nhanh đã nghe máy. Đầu bên kia, giọng nói trầm pha chút tiếng cười của Văn Trạch Lệ truyền tới.
“Thẩm tổng?”
Thẩm Tuyền nghĩ bụng, ít nhất vẫn còn lưu số cô.
Cô nói: “Ngày mai về nhà vợ.”
Cả nhà nhà họ Thẩm đều đang chờ, anh không thể vắng mặt.
Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia ngập ngừng đôi chút, một lúc lâu sau anh mới thấp giọng cười trừ: “Ôi, tôi quên mất.”
“Sáng mai sẽ đón cô.”
Giọng Thầm Tuyền bình thản, không có một chút dao động nào: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Văn Trạch Lệ ở bên kia nghe thấy tiếng tút tút, vài giây sau anh lướt lướt màn hình điện thoại, thấy đúng là ngắt thật rồi, anh nhíu mày rồi cười mà quay về ghế ngồi.
Cầm một điếu thuốc lá lên rồi ngậm lấy, anh gật đầu với Tiêu Nhiên: “Bài, lấy ra đây.”
Tiêu Nhiên đẩy vành mũ lên, liếc nhìn anh một cái: “Cuộc sống hôn nhân của cậu và Thẩm đại tiểu thư đặc sắc ghê nha.”
Vụ quyết đấu giành thắng thua của đôi vợ chồng Thừa Thắng đã truyền ra ngoài rất nhanh, khắp nơi trong giới đều truyền nhau. Văn Trạch Tân hừ một cái: “Trâu bò.”
Văn Trạch Tân nói xong thì lướt nhìn điện thoại, yên lặng xóa thông tin lời mời kết bạn của Thẩm Lẫm. Đó dù sao cũng là anh của Thẩm Tuyền, thôi vậy thôi vậy, dạo này quan hệ căng thẳng.
*
Đổi một cái gối khác ngủ ngon hơn hẳn. Thẩm Tuyền tỉnh dậy từ sớm, tự thu dọn. Cô rất ít mặc đồ gì ngoài đồ văn phòng, quần áo bình thường trong tủ đồ hầu như đều còn mới.
Cô ít khi mặc đồ bình thường, các kiểu quần đều có. Lựa chọn một hồ, cô vẫn chọn một cái áo sơ mi và một chiếc váy chữ A sáng màu.
Nhìn xem thời gian.
9 rưỡi sáng.
Thẩm Tuyền cầm điện thoại và chiếc túi nhỏ xuống tầng, cô tìm số Văn Trạch Lệ, giày cao gót bước trên cầu thang tạo ra chút tiếng động. Cửa lớn ở phòng khách tầng một mở to, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài tràn vào, Văn Trạch Lệ ngáp một cái bước vào, vừa ngước lên đã nhìn thấy người con gái trên cầu thang.
Trên cầu thang cũng có chút ánh sáng mặt trời, mái tóc cô thả ra, lông mày thả lỏng, dịu dàng hơn rất nhiều. Thân váy chữ A tôn dáng cô thêm tinh tế và thu hút.
Văn Trạch Lệ nhướn mày: “Chào buổi sáng.”
Vừa tìm thấy số Văn Trạch Lệ thì nghe thấy tiếng, Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đàn ông đứng dựa vào tủ, khóe môi, nét mày và đáy mắt đều mang theo nét quan sát cùng ý cười.
Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”
Cũng đúng giờ đấy.
Cô bỏ điện thoại xuống, bước xuống cầu thang.
Trần Hề Hề bưng bữa sáng lên, nhìn thấy hai người thì lập tức chào: “Thẩm tổng, thiếu gia, chào buổi sáng ạ, đến dùng bữa sáng thôi.”
Văn Trạch Lệ cười cười đứng thẳng người lên, chiếc áo sơ mi mặc trên người cũng mới và chỉnh tề, vòng eo thon chắc có thể nhìn ra một chút cơ bắp, anh đi tới rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Thẩm Tuyền ngồi vào ghế đối diện, cầm lấy tờ báo bên cạnh lật xem.
Hai vợ chồng mặt đối mặt, không ai thèm nói một lời.
Trần Hề Hề đứng bên nói: “Thiếu gia, mì này chuẩn bị cho anh, trước đây anh bảo muốn ăn phải không ạ? Thử xem vị như thế nào.”
Văn Trạch Lệ cười chậc một tiếng: “Có tâm vậy.”
Sau đó, anh cầm đũa lên ăn.
Mùi vị này…
Anh nhíu lông mày lại, nhìn Trần Hề Hề.
Trần Hề Hề cười, dùng khẩu hình ra hiệu: “Chị Lam Thấm dạy em đó.”
Văn Trạch Lệ nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu sau anh cười xòa, nói: “Hương vị vẫn có chút không giống.” Nói xong, anh ăn liền hai miếng.
Thầm Tuyền ung dung đặt tạp chí xuống, liếc nhìn bóng lưng của người giúp việc. Cuộc đối thoại của họ, cô nhìn khẩu hình là nhìn ra rồi. Ánh mắt khẽ lướt qua bát mì không biết làm kiểu gì kia, cô chuyển tầm mắt, cúi xuống xuống ăn bữa sáng của mình.
Bữa sáng của cô thường là bánh mì kẹp trứng và sữa bò.
Điện thoại trên mặt bàn chợt ting ting, ỏ trên bàn ăn càng làm nó thêm nổi bật.
Văn Trạch Lệ bỏ đũa xuống, uống cà phê đen, nhìn cô gái trước mặt. Cô cầm điện thoại lên, khóe môi còn đang dính chút sốt salad, các ngón tay mảnh khảnh lau nơi khóe môi.
Một hành động rất tùy ý.
Văn Trạch Lệ chớp mắt nhìn rồi rời mắt đi.
*
Ăn xong bữa sáng đã hơn 10 giờ. Cả nhà đều đang hỏi không biết Thẩm Tuyền đã xuất phát chưa, lần đầu con rể tới nên người trong nhà ít nhiều cũng có một chút hồi hộp.
Thẩm Tuyền với lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Văn Trạch Lệ thấy cô ra ngoài, anh khom người dụi tắt thuốc lá.
Thẩm Tuyền nhìn anh: “Đi thôi”
Văn Trạch Lệ mỉm cười đứng dậy, hai người sóng đôi cùng ra cửa, anh hỏi: “Ăn đã no chưa?”
“Rồi.”
Văn Trạch Lệ nở nụ cười.
Bên ngoài trời nắng chang chang, cả hai bước xuống từng bậc thềm. Văn Trạch Lệ đi trước mở cửa ghế sau của xe, sau lại nghĩ thế nào mà vòng sang đằng ghế phụ, mở cửa xe cho cô.
Thẩm Tuyền đứng tại chỗ nhìn một lúc, sau vài giây, cô tự mở cửa xe hàng ghế sau rồi ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ nhìn thấy thế, thì cười thành tiếng.
Một lúc lâu sau, anh sờ sờ khóe môi, đi về hướng ghế lái.
Sau khi lên xe, anh di chuyển kính chiếu hậu, nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Xem xem quà mang tới nhà cô, nếu không hợp lý thì chờ chút để bảo người mang đồ khác tới.”
Có một cái ghế để đồ, Thẩm Tuyền nghiêng đầu qua nhìn, cũng không khách khí, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển những món quà đó.
Rất nghiêm túc, rất chăm chú.
Ánh mắt Văn Trạch Lệ dừng lại ở kính chiếu hậu, cười như không cười mà nhìn dáng vẻ cô nhìn từng cái.
Thẩm Tuyền thu tay về, ngẩng đầu lên.
Chạm đúng ánh mắt của anh, hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Văn Trạch Lệ vừa cười vừa hếch chóp mũi hỏi: “Thế nào? Hài lòng không?”
Thẩm Tuyền: “Khá tốt.”
“Cảm ơn Thẩm tổng khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục phát huy?”
Thẩm Tuyền: “Khách sáo rồi.”
Cách đối đáp trôi chảy trình tự, Văn Trạch Lệ bật cười, anh thu hồi tầm mắt rồi khởi động xe.
Cảnh vật của tiểu khu ở bên ngoài cửa sổ dần dần lướt qua, Thẩm Tuyền trả lời tin nhắn người nhà, ánh mắt nhìn vào vị trí ghế phụ kia. Hai năm trước, cô thấy Lam Thấm ngồi ở ghế phụ của Văn Trạch Lệ.
Lúc đó, Lam Thấm còn chào hỏi cô.
*
Nhà họ Thẩm vì muốn an tĩnh, nhà được đặt tại Hội Thành nổi danh, lái xe tới khá là xa.
Trước khi kết hôn Thẩm Tuyền ở với gia đình, cô bên ngoài mạnh mẽ vang danh, tính cách bình tĩnh. Nhưng mà nhiều năm như vậy, ngoài lúc đi du học đại học ra… cơ bản đều ở trong nhà.
Đã đến Hội thành danh tiếng.
Cổng chính ở nhà mở lớn, câu đối, chữ hỷ các thứ vẫn còn treo.
Ngay cả những cây thường xanh cũng treo những chiếc đèn lồng nhỏ.
Cô xuống xe, nhìn thấy cửa nhà, một chút dịu dàng hiếm thấy hiện lên trong mắt.
Quản gia cùng người làm ra nghênh đón.
Văn Trạch Lệ một tay cầm quà, chỉnh lại cổ áo, đi đến bên cô, nhẹ giọng cười nói: “Vào thôi?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
Tiến lên trước.
Đôi giày cao gót hôm nay là hàng mới, lần đầu tiên đi. Sau gót bị cọ xát hơi đau, cô dừng lại một chút. Văn Trạch Lệ đi sau cô hai bước, dừng chân nhìn xuống.
Chảy máu rồi.
Anh chẹp một tiếng, bước lên một bước, cánh tay đặt vào eo cô, năm ngón giữ chặt ôm lấy.
Cả người Thẩm Tuyền cứng đờ.
Cô hơi nghiêng đầu, mặt lạnh tanh nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nhíu mày, cũng nhìn lại cô, ý cười trong mắt dần phai nhạt, vài giây sau thì sâu đậm trở lại, nhưng kém theo là vài tia cố tình, anh cười cợt: “Làm sao? Chồng cũng không đủ tư cách để ôm eo cô?”
“Nhìn lên đi, cả nhà cô đều đang nhìn đó!”
“Yên tâm, tôi không hứng thú với cái eo của cô.”
Anh cười và thì thầm.
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái rung chân: Tôi ghi nhớ câu này của anh rồi.