Chương 6
Edit: Alicia
“Trùng hợp thế nhỉ?” Văn Trạch Lệ cười khẽ thành tiếng, năm ngón tay siết lại, làn da trắng ngần của cô phút chốc đỏ lên. Thẩm Tuyền trái lại không giãy ra, cô nói: “Là rất trùng hợp.”
Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, cứ giữ khoảng cách áp sát như thế nhìn cô.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Đám người Thẩm Tuyền mang đến không dám hó hé, ngay cả Thường Tuyết cũng bụm miệng.
Cả thảy mười mấy thùng nước lạnh hắt vào người, cảm giác đó khỏi cần nói cũng biết. Áo sơ mi của Văn Trạch Lệ dán lên người, cơ bụng rõ ràng, hơi lạnh mờ ảo phả ra theo da thịt anh.
Nhưng cổ tay nắm lấy Thẩm Tuyền lại rất ấm áp, chỉ là gân xanh nơi nổi lên.
Thẩm Tuyền vốn đã bị sốt, làn da trắng nõn lộ ra ngoài ửng đỏ, cô không nhịn được, nghiêng đầu ho một tiếng. Cơ thể cô run lên, sợi tóc tung bay phớt qua hơi thở của Văn Trạch Lệ tựa như gãi ngứa. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu theo, tầm mắt luôn đặt trên mặt cô, hô hấp hai người gần đến mức không đến một centimet.
“Cô bị sốt à?” Anh hỏi.
Thẩm Tuyền ho sù sụ.
Bấy giờ, Thường Tuyết mới chạy tới đỡ Thẩm Tuyền, có chút muốn cướp người với Văn Trạch Lệ: “Đúng vậy. Cậu ấy bị sốt, sốt vài hôm rồi, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi ở nhà.”
Sau khi người thứ ba chen vào phá vỡ bầu không khí, Văn Trạch Lệ nhìn Thường Tuyết một cái, buông lỏng tay, giương cánh tay không bị ướt đỡ lấy eo Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền càng ho dữ dội hơn, rướn tới gần chỗ Thường Tuyết, khàn giọng nói: “Về thôi, mình buồn ngủ quá.”
“Ừ, được.”
Thường Tuyết đỡ cô đi về phía thang máy, nhóm vệ sĩ Thẩm Tuyền đưa tới lập tức ồ ạt ùa lên vây quanh cô vào trong.
Văn Trạch Lệ đứng chống hông tại chỗ, nheo mắt nhìn thang máy mở rồi đóng. Người phụ nữ kia vào thang máy vẫn ho không ngừng, sắc mặt đỏ lên.
Thang máy đi xuống.
Hành lang của khách sạn lại về vẻ yên tĩnh vốn có.
Trên đất ướt nhẹp một vũng, trợ lý đứng bên cạnh run bần bật, tới cầm cái thẻ phòng cũng không xong. Người ta thì được một đám vệ sĩ tiễn lên, còn cậu thì thế đơn sức yếu, hết đường phản kháng.
Văn Trạch Lệ quay đầu nhìn về phía cậu, hừ lạnh: “Cậu giỏi lắm.”
Trợ lý ngậm ngùi chịu, mệt mỏi.
Đó là người đứng đầu của tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Tuyền, là Thẩm tổng đấy, dù cô ấy có bị bệnh thì trông cũng đáng sợ lắm có biết không?
Văn Trạch Lệ nhìn Lam Thấm đứng khoanh tay trước ngực ở cửa, anh dừng lại, nói: “Tối nay không ra ngoài ăn nữa, anh gọi người đưa cơm đến phòng em nha.”
Cả người Lam Thấm cũng ướt rượt, nước lạnh làm cô ta co rúm bả vai.
Cô ta gật đầu, lại nhìn người đàn ông ướt sũng kia, do dự mà nói: “Anh muốn vào tắm rửa lại không?”
Lạnh thế này.
Mà nước lại còn có đá trong đó.
Văn Trạch Lệ lắc đầu, anh đi lên trước đá trợ lý một cái: “Đi thôi, cậu đợi lát nữa gọi cơm lên cho Lam tiểu thư.”
“Dạ, vâng.” Trợ lý xoay người gật đầu với Lam Thấm.
Lam Thấm không đáp, cũng gật đầu, sau đó cô ta cứ đứng ở cửa nhìn Văn Trạch Lệ. Dáng vẻ này của Văn Trạch Lệ chẳng ra người ngợm gì, anh móc gói thuốc và bật lửa ra rồi qua chỗ cạnh thang máy, chân dài đạp lên thùng rác vứt chúng vào, sau đó cũng bước vào thang máy.
Trợ lý đi cùng.
Cửa thang máy đóng lại.
Lam Thấm nắm chốt cửa, bất giác nhìn bức tường đối diện.
Vừa rồi, Văn Trạch Lệ tàn nhẫn vẫn hoàn tàn nhẫn, nhưng anh và Thẩm Tuyền lại gần nhau sít sịt, gần đến mức không khí bốc lên sự mờ ám khó tả. Nhất là khi Thẩm Tuyền ho khan, hành động nghiêng đầu nhìn theo của anh tựa như là muốn đuổi theo hôn cô vậy.
Một lúc lâu sau, Lam Thấm cắn chặt răng, đóng sầm cửa.
*
Trợ lý trèo lên chỗ ghế lái rồi nhìn thoáng qua sau.
Văn Trạch Lệ cởi cúc áo sơ mi làm phanh một mảng ngực, ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, thưởng thức. Trợ lý hỏi nhỏ: “Văn tổng, đi đâu ạ?”
“Về chỗ ở.”
Trợ lý: “Vâng.”
Chỗ ở, đó chính là cao ốc 188. Xe đến nơi, Văn Trạch Lệ kêu trợ lý về còn mình thì lên lầu tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi hết mọi thứ thì đã qua hơn một tiếng.
Anh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Trần Hề Hề.
Kết thúc cuộc gọi, anh cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đến Danh Sĩ Hội Thành.
Nhà họ Thẩm vẫn còn sáng đèn, Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm và quản gia đều ở phòng khách bàn chuyện. Khi Văn Trạch Lệ rẽ qua bình phong bước vào, Thẩm Tiêu Toàn ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt thay đổi. Cuối cùng, ông đặt tài liệu trong tay xuống: “Sao muộn thế rồi con còn đến đây?”
Văn Trạch Lệ đưa hai hộp xì gà cho quản gia, đáp: “Con đến thăm Thẩm Tuyền.”
Thẩm Tiêu Toàn cứng họng, ông nói: “Con bé không sao. Nó ngủ rồi.”
“Thế cũng nên xem sao đã.” Văn Trạch Lệ đáp rồi lập tức đi đến cầu thang.
Thẩm Tiêu Toàn híp mắt, trừng Thẩm Lẫm một cái. Thẩm Lẫm lật đật đứng dậy, bỏ mắt kính xuống đuổi theo, chộp lấy bả vai Văn Trạch Lệ, thấp giọng nói: “Em gái tôi ngủ thật rồi.”
“Cậu tới đây tính sổ à?”
Thẩm Tuyền vừa ra ngoài đã ầm ĩ một trận, chẳng giấu một ai, tin tức giống hệt cái cánh khổng lồ bay đi khắp nơi. Lúc này, tiếng nghị luận lại càng lớn.
Hành động tạt nước của cô khiến biết bao người sợ hãi.
Trong lòng họ thi nhau nghĩ, may mà người cưới Thẩm Tuyền là nhà họ Văn có thế lực lớn.
Văn Trạch Lệ cúi đầu cười: “Tính với chả sổ gì chứ? Tôi tới đây thăm cô ấy thật mà, cô ấy sốt lâu chưa?”
Thẩm Lẫm nhìn anh, vẫn nghi ngờ.
Văn Trạch Lệ lại không định giải thích.
Anh đi đến cửa phòng của Thẩm Tuyền, đúng lúc Mạc Điềm đi ra. Thấy người đàn ông cao lớn, đôi mày mỏng của bà nhíu chặt ngay tức khắc, sau đó nhìn Thẩm Lẫm sau lưng anh rồi mới khôi phục biểu cảm bình thường.
“Sao con tới đây?” Bà hỏi.
“Dạ vâng, cô ấy ngủ rồi ạ?”
Mạc Điềm: “Ừ, ngủ rồi.”
Văn Trạch Lệ cười nhạt: “Con xem chút.”
Mạc Điềm hết cách, đành phải nghiêng người để anh vào phòng. Căn phòng này lần trước anh đã vào, hiện tại bên trong ấm áp, có mở máy sưởi. Mạc Điềm và Thẩm Lẫm cũng theo sau, trái lại Văn Trạch Lệ lại thấy chả sao cả. Anh đến mép giường nhìn cô gái nằm nghiêng người, chôn đầu ngủ.
Tóc rối tung lộn xộn.
Trong ánh sáng lờ mờ, dường như cô thở không thông lắm.
Văn Trạch Lệ chống hông nhìn một hồi mới sửa lại cổ áo sơ mi, gật đầu với Mạc Điềm một cái rồi đi khỏi.
Thẩm Lẫm đuổi theo ngay sau, nắm giật lấy cổ áo của anh: “Cậu thật sự lo cho con bé à?”
Văn Trạch Lệ chống lưỡi lên răng nhìn Thẩm Lẫm, cà lơ phất phơ cười: “Biết cô ấy bị bệnh thì chắc chắn phải tới thăm mới đúng.”
“Nếu không, chủ tịch Thẩm muốn lột da tôi thì sao?”
Thẩm Lẫm nheo mắt, buột miệng chửi tục.
Buông cổ áo anh ra, Thẩm Lẫm gằn giọng: “Cút xéo.”
*
Hôm sau, khi Thẩm Tuyền tỉnh dậy, mũi vẫn bị nghẹt cứng ngắc, có điều tinh thần đã khá hơn nhiều. Cô rửa mặt, hôm nay phải đến Thừa Thắng. Mạc Điềm đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn cô, bảo: “Tối qua, Trạch Lệ có đến đây thăm con.”
Thẩm Tuyền lấy khăn lông ra khỏi mặt, cô sững người một lúc rồi nhìn mẹ: “Anh ta tới thăm con?”
Mạc Điềm gật đầu.
Thấy con gái ra ngoài, bà chỉnh cổ áo cho cô, nói: “Nó tới bất chợt, chỉ đứng ở mép giường nhìn con một lát là đi ngay.”
Thẩm Tuyền không đáp.
Mở tủ quần áo ra, cô cau đôi mày mỏng đẹp, ngẫm nghĩ nói: “Anh ta cũng để ý chút thanh danh đó chứ.”
Mạc Điềm bên cạnh cười lạnh.
“Không phải vậy đâu.”
“Anh con hỏi nó, nó nói là sợ bố con lột da nó.”
Thẩm Tuyền đóng tủ quần áo.
Nghe câu đấy, cô nhướng mày.
Sau khi thay quần áo xong, cô xuống lầu, cả nhà đang chờ cô ăn sáng. Trên bàn cơm, Thẩm Tiêu Toàn lại nhắc tới lần nữa: “Tối qua Văn Trạch Lệ có tới thăm con.”
Thẩm Tuyền cắn sandwich: “Dạ.”
Thẩm Tiêu Toàn rót một ly sữa bò cho con gái, dặn: “Nếu đã khỏe rồi thì về biệt thự bên kia ở đi.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Dạ.”
Mạc Điềm lườm chồng một cái, song vẫn không dám nhiều lời.
Trước mắt, căn biệt thự kia đang đứng dưới tên Thẩm Tuyền, xem như là sính lễ của nhà họ Văn. Tất nhiên, đó là do Văn Trạch Lệ tự mình bỏ tiền nên dù thế nào đi nữa, căn biệt thự ấy cũng là nhà mới của Thẩm Tuyền, Văn đại thiếu vẫn ở trong cao ốc cũng bởi tại đó gần tập đoàn Văn thị.
Nhưng nhà họ Thẩm lại không thể để Thẩm Tuyền cứ ở lì trong nhà mẹ đẻ.
Hiện giờ, thị trường chứng khoán của hai nhà đã buộc chặt vào nhau. Văn đại thiếu có thói trăng hoa ong bướm, nhưng không động chạm gì tới mạng người thì hoàn toàn chẳng ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán.
Ngược lại, nếu Thẩm Tuyền ở mãi trong nhà mẹ đẻ, hai người ở riêng thì bản chất không giống nhau nữa.
Dù Mạc Điềm có xót con thì cũng chỉ có thể nhịn.
Không đếm xuể bao nhiêu kẻ nhìn lăm lăm vào hai nhà Văn – Thẩm, đến tin tức tối qua Văn Trạch Lệ đến đây cũng bị truyền đi với tốc độ chóng mặt, mỗi cái lại là một lời đồn đoán khác nhau.
*
Ăn sáng xong, mũi Thẩm Tuyền vẫn hơi khó chịu, cô hỉ mũi mới dễ thở hơn chút. Ra tới cửa, Thường Tuyết đã tới đón cô. Ngồi lên xe, cô ấy tức khắc quay đầu xe chạy về phía Thừa Thắng.
Ẩn nấp một thời gian, Chung Sở phát hiện vài vấn đề, ví như gần đây số lần hợp tác giữa Thừa Thắng và ngân hàng tư nhân Bạc Hải tăng lên nhiều, mỗi một khoản kim ngạch đều có chỗ kỳ lạ.
Đến Thừa Thắng.
Mấy người Y tổng không có ở đây, Thẩm Tuyền đi thẳng vào văn phòng Chung Sở. Cửa vừa khép, đám nhân viên bên ngoài nhao nhao châu đầu ghé tai vào bàn tán.
“Thẩm tổng tới thăm tình nhân của cô ấy đấy. U là trời, trắng trợn hết sức.”
“Phải đó, trước đây cô ấy đâu có chăm tới đây thế. Chậc chậc.”
“Bên trong phòng làm việc khép kín, đúng là thích hợp để yêu đương nhăng nhít.”
“Văn tổng chịu đựng được à?”
“Văn tổng chịu đựng con khỉ ấy? Ngài ấy có chịu cái gì đâu, bên ngoài còn có một cô bạn gái cũ còn gì? Hai vợ chồng, mỗi người chơi một kiểu, sướng lắm luôn.” Người nói câu này là một đồng nghiệp nam, đôi mắt gã lóe lên tia sáng, nói tiếp: “Nói thật, dáng người Thẩm tổng đẹp ghê hồn, làn da cứ như ngọc, sáng bóng…”
“Hử? Cậu sờ rồi à?” Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, sắc mặt đồng nghiệp nam kia cứng đờ. Dưới cái nhìn hoảng sợ của các đồng nghiệp khác, gã khó nhọc quay cổ ra sau đối diện với ánh mắt Văn Trạch Lệ, người đàn ông đang cười nhưng trong mắt lại toát lên sự tàn nhẫn.
Ngay sau đó, anh đá một phát thật mạnh.
Gã ta ngồi trên ghế đập vào bàn, xương sườn đau đến mức chết điếng.
Văn Trạch Lệ nhận lấy điếu thuốc trợ lý đưa qua, anh nhìn về phía cửa văn phòng đóng chặt của Chung Sở rồi đi vào phòng tiểu Tả. Tiểu Tả đang xem sổ sách, thấy Văn Trạch Lệ tới, cậu báo ngay: “Ngân hàng tư nhân Bạc Hải có vấn đề. Tôi nghi ngờ bọn họ đang rửa tiền cho kẻ nào đó, bằng cách thông qua khoản vay nhanh của chúng ta.”
Văn Trạch Lệ ngồi xuống, ngậm điếu thuốc, thờ ơ ừ một tiếng.
Song anh không nói gì về chuyện này mà nhìn trợ lý bên cạnh, bảo: “Cậu đi gọi tên tài vụ mới kia tới đây.”
Tài vụ mới.
Trợ lý sửng sốt hai giây, đầu óc chợt lóe lên một tia sáng, vâng dạ một tiếng sau đó nhanh chân xoay người ra ngoài.
Đến thẳng văn phòng của Chung Sở, biện lý do trước mặt Thẩm Tuyền lôi Chung Sở đi. Thẩm Tuyền ngồi trên ghế, vẻ mặt hờ hững nhìn trợ lý của Văn Trạch Lệ.
Vài giây sau, cô xua tay, ý bảo Chung Sở có thể đi.
Trán trợ lý toát mồ hôi hột, đưa người về văn phòng của tiểu Tả. Đứng đối diện với Văn Trạch Lệ, Chung Sở còn cẩn trọng hơn lúc đối mặt với Thẩm Tuyền. Hai tay cậu giao nhau đặt trước mặt, hỏi: “Văn tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”
Văn Trạch Lệ vắt chéo đôi chân dài, miệng cắn điếu thuốc tới lui, mắt nhìn Chung Sở, nhìn đến mức cậu chẳng hiểu mô tê gì. Lúc này anh mới cầm lấy thuốc gõ gõ tàn, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Chung Sở ạ.”
Văn Trạch Lệ: “Ừ.”
Thế, anh kêu cậu ta đến đây làm chi?
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: Sờ trái tim chó của mi tự hỏi lại mi đi.
“Trùng hợp thế nhỉ?” Văn Trạch Lệ cười khẽ thành tiếng, năm ngón tay siết lại, làn da trắng ngần của cô phút chốc đỏ lên. Thẩm Tuyền trái lại không giãy ra, cô nói: “Là rất trùng hợp.”
Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, cứ giữ khoảng cách áp sát như thế nhìn cô.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Đám người Thẩm Tuyền mang đến không dám hó hé, ngay cả Thường Tuyết cũng bụm miệng.
Cả thảy mười mấy thùng nước lạnh hắt vào người, cảm giác đó khỏi cần nói cũng biết. Áo sơ mi của Văn Trạch Lệ dán lên người, cơ bụng rõ ràng, hơi lạnh mờ ảo phả ra theo da thịt anh.
Nhưng cổ tay nắm lấy Thẩm Tuyền lại rất ấm áp, chỉ là gân xanh nơi nổi lên.
Thẩm Tuyền vốn đã bị sốt, làn da trắng nõn lộ ra ngoài ửng đỏ, cô không nhịn được, nghiêng đầu ho một tiếng. Cơ thể cô run lên, sợi tóc tung bay phớt qua hơi thở của Văn Trạch Lệ tựa như gãi ngứa. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu theo, tầm mắt luôn đặt trên mặt cô, hô hấp hai người gần đến mức không đến một centimet.
“Cô bị sốt à?” Anh hỏi.
Thẩm Tuyền ho sù sụ.
Bấy giờ, Thường Tuyết mới chạy tới đỡ Thẩm Tuyền, có chút muốn cướp người với Văn Trạch Lệ: “Đúng vậy. Cậu ấy bị sốt, sốt vài hôm rồi, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi ở nhà.”
Sau khi người thứ ba chen vào phá vỡ bầu không khí, Văn Trạch Lệ nhìn Thường Tuyết một cái, buông lỏng tay, giương cánh tay không bị ướt đỡ lấy eo Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền càng ho dữ dội hơn, rướn tới gần chỗ Thường Tuyết, khàn giọng nói: “Về thôi, mình buồn ngủ quá.”
“Ừ, được.”
Thường Tuyết đỡ cô đi về phía thang máy, nhóm vệ sĩ Thẩm Tuyền đưa tới lập tức ồ ạt ùa lên vây quanh cô vào trong.
Văn Trạch Lệ đứng chống hông tại chỗ, nheo mắt nhìn thang máy mở rồi đóng. Người phụ nữ kia vào thang máy vẫn ho không ngừng, sắc mặt đỏ lên.
Thang máy đi xuống.
Hành lang của khách sạn lại về vẻ yên tĩnh vốn có.
Trên đất ướt nhẹp một vũng, trợ lý đứng bên cạnh run bần bật, tới cầm cái thẻ phòng cũng không xong. Người ta thì được một đám vệ sĩ tiễn lên, còn cậu thì thế đơn sức yếu, hết đường phản kháng.
Văn Trạch Lệ quay đầu nhìn về phía cậu, hừ lạnh: “Cậu giỏi lắm.”
Trợ lý ngậm ngùi chịu, mệt mỏi.
Đó là người đứng đầu của tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Tuyền, là Thẩm tổng đấy, dù cô ấy có bị bệnh thì trông cũng đáng sợ lắm có biết không?
Văn Trạch Lệ nhìn Lam Thấm đứng khoanh tay trước ngực ở cửa, anh dừng lại, nói: “Tối nay không ra ngoài ăn nữa, anh gọi người đưa cơm đến phòng em nha.”
Cả người Lam Thấm cũng ướt rượt, nước lạnh làm cô ta co rúm bả vai.
Cô ta gật đầu, lại nhìn người đàn ông ướt sũng kia, do dự mà nói: “Anh muốn vào tắm rửa lại không?”
Lạnh thế này.
Mà nước lại còn có đá trong đó.
Văn Trạch Lệ lắc đầu, anh đi lên trước đá trợ lý một cái: “Đi thôi, cậu đợi lát nữa gọi cơm lên cho Lam tiểu thư.”
“Dạ, vâng.” Trợ lý xoay người gật đầu với Lam Thấm.
Lam Thấm không đáp, cũng gật đầu, sau đó cô ta cứ đứng ở cửa nhìn Văn Trạch Lệ. Dáng vẻ này của Văn Trạch Lệ chẳng ra người ngợm gì, anh móc gói thuốc và bật lửa ra rồi qua chỗ cạnh thang máy, chân dài đạp lên thùng rác vứt chúng vào, sau đó cũng bước vào thang máy.
Trợ lý đi cùng.
Cửa thang máy đóng lại.
Lam Thấm nắm chốt cửa, bất giác nhìn bức tường đối diện.
Vừa rồi, Văn Trạch Lệ tàn nhẫn vẫn hoàn tàn nhẫn, nhưng anh và Thẩm Tuyền lại gần nhau sít sịt, gần đến mức không khí bốc lên sự mờ ám khó tả. Nhất là khi Thẩm Tuyền ho khan, hành động nghiêng đầu nhìn theo của anh tựa như là muốn đuổi theo hôn cô vậy.
Một lúc lâu sau, Lam Thấm cắn chặt răng, đóng sầm cửa.
*
Trợ lý trèo lên chỗ ghế lái rồi nhìn thoáng qua sau.
Văn Trạch Lệ cởi cúc áo sơ mi làm phanh một mảng ngực, ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, thưởng thức. Trợ lý hỏi nhỏ: “Văn tổng, đi đâu ạ?”
“Về chỗ ở.”
Trợ lý: “Vâng.”
Chỗ ở, đó chính là cao ốc 188. Xe đến nơi, Văn Trạch Lệ kêu trợ lý về còn mình thì lên lầu tắm rửa thay quần áo. Xong xuôi hết mọi thứ thì đã qua hơn một tiếng.
Anh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Trần Hề Hề.
Kết thúc cuộc gọi, anh cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đến Danh Sĩ Hội Thành.
Nhà họ Thẩm vẫn còn sáng đèn, Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm và quản gia đều ở phòng khách bàn chuyện. Khi Văn Trạch Lệ rẽ qua bình phong bước vào, Thẩm Tiêu Toàn ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt thay đổi. Cuối cùng, ông đặt tài liệu trong tay xuống: “Sao muộn thế rồi con còn đến đây?”
Văn Trạch Lệ đưa hai hộp xì gà cho quản gia, đáp: “Con đến thăm Thẩm Tuyền.”
Thẩm Tiêu Toàn cứng họng, ông nói: “Con bé không sao. Nó ngủ rồi.”
“Thế cũng nên xem sao đã.” Văn Trạch Lệ đáp rồi lập tức đi đến cầu thang.
Thẩm Tiêu Toàn híp mắt, trừng Thẩm Lẫm một cái. Thẩm Lẫm lật đật đứng dậy, bỏ mắt kính xuống đuổi theo, chộp lấy bả vai Văn Trạch Lệ, thấp giọng nói: “Em gái tôi ngủ thật rồi.”
“Cậu tới đây tính sổ à?”
Thẩm Tuyền vừa ra ngoài đã ầm ĩ một trận, chẳng giấu một ai, tin tức giống hệt cái cánh khổng lồ bay đi khắp nơi. Lúc này, tiếng nghị luận lại càng lớn.
Hành động tạt nước của cô khiến biết bao người sợ hãi.
Trong lòng họ thi nhau nghĩ, may mà người cưới Thẩm Tuyền là nhà họ Văn có thế lực lớn.
Văn Trạch Lệ cúi đầu cười: “Tính với chả sổ gì chứ? Tôi tới đây thăm cô ấy thật mà, cô ấy sốt lâu chưa?”
Thẩm Lẫm nhìn anh, vẫn nghi ngờ.
Văn Trạch Lệ lại không định giải thích.
Anh đi đến cửa phòng của Thẩm Tuyền, đúng lúc Mạc Điềm đi ra. Thấy người đàn ông cao lớn, đôi mày mỏng của bà nhíu chặt ngay tức khắc, sau đó nhìn Thẩm Lẫm sau lưng anh rồi mới khôi phục biểu cảm bình thường.
“Sao con tới đây?” Bà hỏi.
“Dạ vâng, cô ấy ngủ rồi ạ?”
Mạc Điềm: “Ừ, ngủ rồi.”
Văn Trạch Lệ cười nhạt: “Con xem chút.”
Mạc Điềm hết cách, đành phải nghiêng người để anh vào phòng. Căn phòng này lần trước anh đã vào, hiện tại bên trong ấm áp, có mở máy sưởi. Mạc Điềm và Thẩm Lẫm cũng theo sau, trái lại Văn Trạch Lệ lại thấy chả sao cả. Anh đến mép giường nhìn cô gái nằm nghiêng người, chôn đầu ngủ.
Tóc rối tung lộn xộn.
Trong ánh sáng lờ mờ, dường như cô thở không thông lắm.
Văn Trạch Lệ chống hông nhìn một hồi mới sửa lại cổ áo sơ mi, gật đầu với Mạc Điềm một cái rồi đi khỏi.
Thẩm Lẫm đuổi theo ngay sau, nắm giật lấy cổ áo của anh: “Cậu thật sự lo cho con bé à?”
Văn Trạch Lệ chống lưỡi lên răng nhìn Thẩm Lẫm, cà lơ phất phơ cười: “Biết cô ấy bị bệnh thì chắc chắn phải tới thăm mới đúng.”
“Nếu không, chủ tịch Thẩm muốn lột da tôi thì sao?”
Thẩm Lẫm nheo mắt, buột miệng chửi tục.
Buông cổ áo anh ra, Thẩm Lẫm gằn giọng: “Cút xéo.”
*
Hôm sau, khi Thẩm Tuyền tỉnh dậy, mũi vẫn bị nghẹt cứng ngắc, có điều tinh thần đã khá hơn nhiều. Cô rửa mặt, hôm nay phải đến Thừa Thắng. Mạc Điềm đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn cô, bảo: “Tối qua, Trạch Lệ có đến đây thăm con.”
Thẩm Tuyền lấy khăn lông ra khỏi mặt, cô sững người một lúc rồi nhìn mẹ: “Anh ta tới thăm con?”
Mạc Điềm gật đầu.
Thấy con gái ra ngoài, bà chỉnh cổ áo cho cô, nói: “Nó tới bất chợt, chỉ đứng ở mép giường nhìn con một lát là đi ngay.”
Thẩm Tuyền không đáp.
Mở tủ quần áo ra, cô cau đôi mày mỏng đẹp, ngẫm nghĩ nói: “Anh ta cũng để ý chút thanh danh đó chứ.”
Mạc Điềm bên cạnh cười lạnh.
“Không phải vậy đâu.”
“Anh con hỏi nó, nó nói là sợ bố con lột da nó.”
Thẩm Tuyền đóng tủ quần áo.
Nghe câu đấy, cô nhướng mày.
Sau khi thay quần áo xong, cô xuống lầu, cả nhà đang chờ cô ăn sáng. Trên bàn cơm, Thẩm Tiêu Toàn lại nhắc tới lần nữa: “Tối qua Văn Trạch Lệ có tới thăm con.”
Thẩm Tuyền cắn sandwich: “Dạ.”
Thẩm Tiêu Toàn rót một ly sữa bò cho con gái, dặn: “Nếu đã khỏe rồi thì về biệt thự bên kia ở đi.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Dạ.”
Mạc Điềm lườm chồng một cái, song vẫn không dám nhiều lời.
Trước mắt, căn biệt thự kia đang đứng dưới tên Thẩm Tuyền, xem như là sính lễ của nhà họ Văn. Tất nhiên, đó là do Văn Trạch Lệ tự mình bỏ tiền nên dù thế nào đi nữa, căn biệt thự ấy cũng là nhà mới của Thẩm Tuyền, Văn đại thiếu vẫn ở trong cao ốc cũng bởi tại đó gần tập đoàn Văn thị.
Nhưng nhà họ Thẩm lại không thể để Thẩm Tuyền cứ ở lì trong nhà mẹ đẻ.
Hiện giờ, thị trường chứng khoán của hai nhà đã buộc chặt vào nhau. Văn đại thiếu có thói trăng hoa ong bướm, nhưng không động chạm gì tới mạng người thì hoàn toàn chẳng ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán.
Ngược lại, nếu Thẩm Tuyền ở mãi trong nhà mẹ đẻ, hai người ở riêng thì bản chất không giống nhau nữa.
Dù Mạc Điềm có xót con thì cũng chỉ có thể nhịn.
Không đếm xuể bao nhiêu kẻ nhìn lăm lăm vào hai nhà Văn – Thẩm, đến tin tức tối qua Văn Trạch Lệ đến đây cũng bị truyền đi với tốc độ chóng mặt, mỗi cái lại là một lời đồn đoán khác nhau.
*
Ăn sáng xong, mũi Thẩm Tuyền vẫn hơi khó chịu, cô hỉ mũi mới dễ thở hơn chút. Ra tới cửa, Thường Tuyết đã tới đón cô. Ngồi lên xe, cô ấy tức khắc quay đầu xe chạy về phía Thừa Thắng.
Ẩn nấp một thời gian, Chung Sở phát hiện vài vấn đề, ví như gần đây số lần hợp tác giữa Thừa Thắng và ngân hàng tư nhân Bạc Hải tăng lên nhiều, mỗi một khoản kim ngạch đều có chỗ kỳ lạ.
Đến Thừa Thắng.
Mấy người Y tổng không có ở đây, Thẩm Tuyền đi thẳng vào văn phòng Chung Sở. Cửa vừa khép, đám nhân viên bên ngoài nhao nhao châu đầu ghé tai vào bàn tán.
“Thẩm tổng tới thăm tình nhân của cô ấy đấy. U là trời, trắng trợn hết sức.”
“Phải đó, trước đây cô ấy đâu có chăm tới đây thế. Chậc chậc.”
“Bên trong phòng làm việc khép kín, đúng là thích hợp để yêu đương nhăng nhít.”
“Văn tổng chịu đựng được à?”
“Văn tổng chịu đựng con khỉ ấy? Ngài ấy có chịu cái gì đâu, bên ngoài còn có một cô bạn gái cũ còn gì? Hai vợ chồng, mỗi người chơi một kiểu, sướng lắm luôn.” Người nói câu này là một đồng nghiệp nam, đôi mắt gã lóe lên tia sáng, nói tiếp: “Nói thật, dáng người Thẩm tổng đẹp ghê hồn, làn da cứ như ngọc, sáng bóng…”
“Hử? Cậu sờ rồi à?” Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, sắc mặt đồng nghiệp nam kia cứng đờ. Dưới cái nhìn hoảng sợ của các đồng nghiệp khác, gã khó nhọc quay cổ ra sau đối diện với ánh mắt Văn Trạch Lệ, người đàn ông đang cười nhưng trong mắt lại toát lên sự tàn nhẫn.
Ngay sau đó, anh đá một phát thật mạnh.
Gã ta ngồi trên ghế đập vào bàn, xương sườn đau đến mức chết điếng.
Văn Trạch Lệ nhận lấy điếu thuốc trợ lý đưa qua, anh nhìn về phía cửa văn phòng đóng chặt của Chung Sở rồi đi vào phòng tiểu Tả. Tiểu Tả đang xem sổ sách, thấy Văn Trạch Lệ tới, cậu báo ngay: “Ngân hàng tư nhân Bạc Hải có vấn đề. Tôi nghi ngờ bọn họ đang rửa tiền cho kẻ nào đó, bằng cách thông qua khoản vay nhanh của chúng ta.”
Văn Trạch Lệ ngồi xuống, ngậm điếu thuốc, thờ ơ ừ một tiếng.
Song anh không nói gì về chuyện này mà nhìn trợ lý bên cạnh, bảo: “Cậu đi gọi tên tài vụ mới kia tới đây.”
Tài vụ mới.
Trợ lý sửng sốt hai giây, đầu óc chợt lóe lên một tia sáng, vâng dạ một tiếng sau đó nhanh chân xoay người ra ngoài.
Đến thẳng văn phòng của Chung Sở, biện lý do trước mặt Thẩm Tuyền lôi Chung Sở đi. Thẩm Tuyền ngồi trên ghế, vẻ mặt hờ hững nhìn trợ lý của Văn Trạch Lệ.
Vài giây sau, cô xua tay, ý bảo Chung Sở có thể đi.
Trán trợ lý toát mồ hôi hột, đưa người về văn phòng của tiểu Tả. Đứng đối diện với Văn Trạch Lệ, Chung Sở còn cẩn trọng hơn lúc đối mặt với Thẩm Tuyền. Hai tay cậu giao nhau đặt trước mặt, hỏi: “Văn tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”
Văn Trạch Lệ vắt chéo đôi chân dài, miệng cắn điếu thuốc tới lui, mắt nhìn Chung Sở, nhìn đến mức cậu chẳng hiểu mô tê gì. Lúc này anh mới cầm lấy thuốc gõ gõ tàn, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Chung Sở ạ.”
Văn Trạch Lệ: “Ừ.”
Thế, anh kêu cậu ta đến đây làm chi?
*Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: Sờ trái tim chó của mi tự hỏi lại mi đi.