Chương 8: Sẽ không hối hận
Khâu Dạng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng nàng đã đọc những chi tiết này trong tiểu thuyết, có một tình tiết tình yêu rất ấn tượng. Tình tiết đại khái là đoàn người đi lên núi cắm trại, có hai người nằm cạnh nhau, vốn mọi người đang cùng nhìn bầu trời nói về nhân sinh, giây tiếp theo, hai người liền hôn nhau.
Đã quên mất là xem khi nào, nhưng nàng nhớ rõ cảm giác bản thân ngay lúc đó --
Cạn lời.
Hai người mới vừa gặp mặt, một chút cảm tình cũng không có, nụ hôn kịch liệt này và sau đó chỉ là do hormone mà thôi.
Theo quan điểm của Khâu Dạng, việc hôn môi như vậy, không thể tùy ý phát sinh với người khác.
Hai người phải thích nhau, tâm hồn đồng nhất.
Cho tới bây giờ số lần hôn môi của nàng cũng không nhiều, kinh nghiệm cũng không tốt lắm, bởi vì Đào Tư Nhàn không có kiên nhẫn, sau vài giây liền hô kết thúc, quay đầu lại nói một câu "Mình hy vọng chúng ta sẽ giao lưu bằng tâm hồn", lộ ra vẻ mặt có chút không vui, Khâu Dạng cũng không như vậy với cô ta nữa.
Bởi vậy, Khâu Dạng chưa bao giờ trải qua một nụ hôn thật chân chính.
Nàng cảm thấy bản thân không phải cừu, nhưng cũng không cảm thấy bản thân là hổ.
Nàng nói "Hổ giấy" là hình dung Thẩm Nịnh Nhược, cũng là hình dung bản thân.
Khi nàng hôn Thẩm Nịnh Nhược, liền có chút không biết nên làm cái gì.
Thẩm Nịnh Nhược và nàng mới quen biết nhau có nửa ngày, ngoại trừ biết tên và giới tính của đối phương, nàng cũng không biết bất kỳ thông tin nào khác.
Hai người chỉ là mối quan hệ xa lạ.
Hai người lại đang làm chuyện thân mật.
Chỉ là, chỉ là.
Nàng đã hạ quyết tâm rồi không phải sao?
Mi Khâu Dạng khẽ run, nàng chần chờ một chút rồi do dự mở miệng, chậm rãi thè đầu lưỡi liếm đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược thân thể căng chặt lên, cô đã cảm nhận được, hơn nữa lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà lại liếm một lần.
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược làm động tác nuốt xuống, trong ánh đèn lờ mờ, cô lặng lẽ mở mắt ra, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ.
Hơi thở của cô và Khâu Dạng hòa quyện vào nhau, phân không rõ lẫn nhau.
Bộ phim điện ảnh đã chiếu đến đâu rồi không người nào biết, đã trở thành bối cảnh thật, ngay cả đoạn nhạc rùng rợn cũng không ai để ý tới, tất cả mọi thứ dường như được tự động che chắn.
Khâu Dạng tiến đến trước một bước.
Nàng vẫn đẩy đầu lưỡi về phía trước, thẳng tiến vào trong miệng của Thẩm Nịnh Nhược.
Trong đầu nàng lúc này lại xuất hiện hình ảnh của Đào Tư Nhàn, hốc mắt Khâu Dạng không khỏi nóng lên.
Nàng nghĩ tới Đào Tư Nhàn đã nói lúc chia tay: "Dạng Dạng, thật sự xin lỗi, mình nghĩ tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau, mình yêu cậu, nhưng mình không muốn cùng cậu phát sinh quan hệ......"
Rất thẳng thắn thành khẩn, Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng lúc ấy đã bị chọc giận đến bật cười.
Trên đời này luôn có một số người khi phạm sai lầm, nhưng họ không cho rằng bản thân có vấn đề gì, ngược lại họ sẽ tìm cho bản thân một số lý do nghe có vẻ cao siêu để ngụy biện.
Nhưng làm sai chính là làm sai, hơn nữa không dễ dàng tẩy trắng như vậy.
Cùng Đào Tư Nhàn yêu đương ba năm, trong lúc đó không thiếu những khoảnh khắc vui vẻ, nhưng như vậy thì như thế nào?
Khâu Dạng nghĩ đến có chút khó chịu, rất nhanh suy nghĩ của nàng đã bị kéo lại.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đáp lại nàng.
Dường như bất mãn việc nàng thất thần, Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng mà cắn đầu lưỡi nàng, đột ngột đưa nàng trở về hiện thực, sau đó lại chạm vào đầu lưỡi của nàng như muốn an ủi.
Mềm mại ướt át lại thơm ngọt.
Thẩm Nịnh Nhược có chút kinh ngạc, cũng có chút nghiện, giống như lúc nghịch lỗ tai Khâu Dạng vậy, cô có chút dừng không được.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không phải tay đua kỳ cựu, ngược lại, cô có rất ít kinh nghiệm.
Cô tổng cộng trải qua hai mối tình, mối tình đầu tiên ở thời niên thiếu lúc 17 tuổi, lúc đó cô ấy rất thích chàng trai sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng, nhưng cô lại bắt gặp hắn ta sau lưng hôn nhau với cô gái khác ở một ngõ nhỏ ngoài cổng trường.
Hai người hôn thật sự say mê đến quên mình, một lúc sau, hai cúc áo sơ mi trắng của chàng trai được cởi ra, cô gái vùi vào cổ hắn ta.
Chiếc áo sơ mi cài khuy thật chặt sao lại cởi ra dễ dàng như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược liền ở đầu ngõ thực bình tĩnh mà nhìn một màn này, cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn ta, khóe môi giật giật, cô cười lạnh một tiếng liền quay đầu bỏ đi.
Thời điểm chia tay, chàng trai không cảm thấy mình có cái gì sai, ngược lại còn chỉ trích cô: "Thẩm Nịnh Nhược, yêu đương với cô không có một chút vui vẻ nào, cô không cho ôm không cho hôn, ngay cả muốn nắm tay thì cô lại bảo tôi cần cố gắng học tập để thành tích cao lên một chút cô mới đồng ý cho tôi nắm tay."
"Thành tích của cô ghê gớm lắm sao!"
Hắn ta tức muốn hộc máu, như là rất ủy khuất.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà phun ra một chữ: "Cút."
Đây là mối tình đầu của cô, bắt đầu còn tính tốt đẹp, kết cục lại rất tồi tệ.
Không đúng, kết cục cũng cũng không tệ lắm, hôm sau Diêu Dao xách người tới trước mặt cô, đối phương một phen nước mũi một phen nước mắt mà nói "Tôi sai rồi".
Đến mối tình thứ hai, càng là có chút không chịu được.
Ngày mà cô vứt bỏ hắn, biểu cảm tên đàn ông mất khống chế, mắng cô một câu: "Cô có đẹp đến như nào thì cũng là lão xử nữ."
Lão xử nữ.
A.
Bởi vậy đây là nụ hôn đầu của Thẩm Nịnh Nhược, đối tượng là Khâu Dạng.
Khâu Dạng trên người vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng, hình như có mùi cam, mùi thơm rất dễ chịu.
Nhưng điều gì khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút thích thú đầu lưỡi của Khâu Dạng, đúng là cô không có kinh nghiệm, nhưng cô sẽ từ từ mò mẫm.
Dần dần mà cô đã biết tiến công, lại còn biết điều chỉnh hô hấp.
Bàn tay của Khâu Dạng ở trên vai Thẩm Nịnh Nhược thay đổi vị trí, dịch tới sau đầu Thẩm Nịnh Nhược, lại một chút một chút mà thu nạp, thẳng đến cánh tay câu lấy cổ Thẩm Nịnh Nhược.
Hai người đầu óc đều trống rỗng, hoặc là nói đều về đúng quỹ đạo, không ai lại làm việc riêng, đều chuyên chú cùng cảm thụ nụ hôn.
Thân thể càng dán càng chặt.
Hơi thở càng ngày càng loạn.
Sofa trong phòng có chút nhỏ, ngồi hai người dư dả, nhưng cũng chỉ có thể nằm xuống hơn nửa người.
Đôi tay Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ chống ở bên hông cô, không biết qua bao lâu, liền đặt ở eo Khâu Dạng, cô cũng không biết phải làm sao, nhưng cơ thể cô có trực giác, hai tay cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Bầu không khí tiếp tục nóng lên.
Khoảnh khắc vạt áo kia của Khâu Dạng bị vén lên, đôi môi Thẩm Nịnh Nhược cũng cùng Khâu Dạng tách ra.
Nhưng không phải ngừng lại, mà là đi nơi khác.
Cô áp vào khóe môi Khâu Dạng, thong thả mà lại kéo xuống môi đi.
Lướt qua cằm của Khâu Dạng, lại cọ vào cằm Khâu Dạng, cuối cùng đem đôi môi mềm mại hôn lên cổ trơn mềm của Khâu Dạng.
Cùng lúc đó, tay cô cũng không nghỉ ngơi, cô mò mẫm khắp mọi nơi như thể đang tìm kiếm một kho báu.
Khâu Dạng cảm thấy một chút lý cũng không còn.
Mặt nàng vùi vào hõm vai Thẩm Nịnh Nhược, trong trạng thái tỉnh táo đang chậm rãi nói lời cáo biệt.
Nàng rất xác định chính mình hiện tại cùng Thẩm Nịnh Nhược không có tình cảm, hai người sau này cũng sẽ không, bởi vì đây chỉ là một đoạn quan hệ phát sinh bởi sự kích thích của hormone.
Chính là trước mắt nàng thật sự......
Tất cả cảm giác đều dồn lên, thẳng tắp mà nhảy tới đỉnh đầu nàng, lại chảy cả máu.
"Đi lên giường......" Khâu Dạng khó khăn mở miệng, âm lượng nàng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Thẩm Nịnh Nhược lại quay lại tới hôn nàng, dùng giọng mũi "ừm" một tiếng.
Khoảng cách sofa với giường rất gần, có lẽ chỉ cách hai bước chân.
Nụ hôn này vẫn còn tiếp tục, nhưng là hành động có chút không tiện, eo Khâu Dạng được Thẩm Nịnh Nhược đỡ lấy, chân của hai người thỉnh thoảng lại đụng phải nhau, lập tức gây nên sóng gió lớn.
Trong vài giây, lưng Khâu Dạng liền dán chặt trên chăn.
Thẩm Nịnh Nhược lại hôn nàng, thanh âm có chút khàn: "Khâu Dạng."
Khâu Dạng mở mắt ra, không chờ đối phương hỏi, nàng liền mở miệng: "Sẽ không hối hận."
"Được."
Chăn và gối đầu đều rất mềm, có một chút mùi hương của bột giặt.
Cửa sổ hình như không đóng, có gió cuốn bức màn, chứng kiến hết thảy mọi việc trong phòng.
Áo ngủ không biết từ khi nào bị ném ở trên mặt đất, bộ phim không biết từ khi nào đã chiếu xong, máy chiếu giao diện về màn hình chính.
Khi hai người chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đã là mấy giờ, chỉ là người đầy mỏi mệt, so với hôm nay bôn ba một ngày còn mệt hơn rất nhiều.
Mặt trời lại mọc, ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính nhảy vào phòng.
Khâu Dạng bị ánh nắng làm cho tỉnh, hàng mi nàng khẽ run, rồi mới mở mắt.
Cũng liền hai giây, nàng liền nhớ hết thảy.
Nàng rất bình tĩnh, cũng không có cảm tưởng gì.
Thẩm Nịnh Nhược hô hấp vững vàng đều đều, còn không có bộ dạng sắp tỉnh lại.
Khâu Dạng mím môi, nhìn mái tóc lòa xòa trên trán cô, lại do dự mãi mà không vuốt cho cô.
Thôi, Khâu Dạng nghĩ thầm.
Nàng không muốn nhìn vào mắt Thẩm Nịnh Nhược vào lúc như vậy.
Nàng vén chăn lên bước xuống giường, thay bộ đồ ngủ rơi trên sàn.
Máy chiếu đã tự động tắt máy, và bức tường trắng đã sạch sẽ trở lại.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn chưa tỉnh, Khâu Dạng rón ra rón rén mà mở cửa.
Chỉ là nàng mới đi ra không khéo liền gặp Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh ăn xong bữa sáng trở về.
Thấy nàng từ phòng Thẩm Nịnh Nhược đi ra, hai dì đều có chút hoảng hốt.
Ngô Hiểu Quỳnh gãi gãi cái gáy mình: "Tiểu Khâu, phòng của cháu không phải ở đối diện sao?"
Khâu Dạng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Đúng vậy."
"Vậy cháu......" Triệu Minh Phân nhìn cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược, không hỏi còn lại nói, nhưng đều biết là có ý gì.
Khâu Dạng tìm cái lý do: "Cháu vừa mới tìm cô ấy hỏi chút chuyện."
"Ăn sáng chưa?" Ngô Hiểu Quỳnh lại hỏi.
Khâu Dạng lắc đầu: " Vẫn chưa ạ, cháu đang chuẩn bị đi."
Hành lang hiện tại người không ít, hầu hết đều đang chuẩn bị đi ăn sáng, hoặc là ăn xong cơm sáng vừa trở về.
Khâu Dạng cũng không đợi hai dì lại mở miệng, nàng liền nói: "Hai dì à, cháu về phòng trước đây."
"Mau đi đi."
Chờ cửa vừa đóng lại, Khâu Dạng liền dựa lưng vào cửa.
Cuối cùng nàng cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cứ việc cho tất cả đều là tự nguyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút hoang đường.
Đó là điều khác người nhất mà cô ấy từng làm khi lớn lên.
Nàng hít thật sâu mà thở ra một hơi, đi vào phòng tắm.
May mà trên người không có lưu lại dấu vết nào, nếu không nếu trên cổ có vết dâu tây, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Sấy tóc xong, Khâu Dạng liền thay đổi quần áo.
Nàng đói bụng, chung quanh homestay có không ít tiệm cơm nhỏ.
Khâu Dạng rút thẻ phòng, lại đi ra khỏi cửa.
Nàng nhìn cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược, giằng co vài giây, cuối cùng cũng không gõ cửa rời đi.
Cùng lắm lúc trở về, nàng mua một phần cháo.
Tối hôm qua nàng đã ăn bánh mì và sữa của cô, phỏng chừng đó là bữa sáng, nàng muốn trả lại.
Nàng không muốn mắc nợ ai.
Thẩm Nịnh Nhược mở cửa, một bộ dạng buồn bã ỉu xìu.
Khâu Dạng đem túi đưa cho cô: "Cháo."
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng kêu nàng, thấp giọng một chút, cười nói, "Tôi còn tưởng rằng em "ăn" tôi xong liền bỏ chạy."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dương:............
Đã quên mất là xem khi nào, nhưng nàng nhớ rõ cảm giác bản thân ngay lúc đó --
Cạn lời.
Hai người mới vừa gặp mặt, một chút cảm tình cũng không có, nụ hôn kịch liệt này và sau đó chỉ là do hormone mà thôi.
Theo quan điểm của Khâu Dạng, việc hôn môi như vậy, không thể tùy ý phát sinh với người khác.
Hai người phải thích nhau, tâm hồn đồng nhất.
Cho tới bây giờ số lần hôn môi của nàng cũng không nhiều, kinh nghiệm cũng không tốt lắm, bởi vì Đào Tư Nhàn không có kiên nhẫn, sau vài giây liền hô kết thúc, quay đầu lại nói một câu "Mình hy vọng chúng ta sẽ giao lưu bằng tâm hồn", lộ ra vẻ mặt có chút không vui, Khâu Dạng cũng không như vậy với cô ta nữa.
Bởi vậy, Khâu Dạng chưa bao giờ trải qua một nụ hôn thật chân chính.
Nàng cảm thấy bản thân không phải cừu, nhưng cũng không cảm thấy bản thân là hổ.
Nàng nói "Hổ giấy" là hình dung Thẩm Nịnh Nhược, cũng là hình dung bản thân.
Khi nàng hôn Thẩm Nịnh Nhược, liền có chút không biết nên làm cái gì.
Thẩm Nịnh Nhược và nàng mới quen biết nhau có nửa ngày, ngoại trừ biết tên và giới tính của đối phương, nàng cũng không biết bất kỳ thông tin nào khác.
Hai người chỉ là mối quan hệ xa lạ.
Hai người lại đang làm chuyện thân mật.
Chỉ là, chỉ là.
Nàng đã hạ quyết tâm rồi không phải sao?
Mi Khâu Dạng khẽ run, nàng chần chờ một chút rồi do dự mở miệng, chậm rãi thè đầu lưỡi liếm đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược thân thể căng chặt lên, cô đã cảm nhận được, hơn nữa lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà lại liếm một lần.
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược làm động tác nuốt xuống, trong ánh đèn lờ mờ, cô lặng lẽ mở mắt ra, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ.
Hơi thở của cô và Khâu Dạng hòa quyện vào nhau, phân không rõ lẫn nhau.
Bộ phim điện ảnh đã chiếu đến đâu rồi không người nào biết, đã trở thành bối cảnh thật, ngay cả đoạn nhạc rùng rợn cũng không ai để ý tới, tất cả mọi thứ dường như được tự động che chắn.
Khâu Dạng tiến đến trước một bước.
Nàng vẫn đẩy đầu lưỡi về phía trước, thẳng tiến vào trong miệng của Thẩm Nịnh Nhược.
Trong đầu nàng lúc này lại xuất hiện hình ảnh của Đào Tư Nhàn, hốc mắt Khâu Dạng không khỏi nóng lên.
Nàng nghĩ tới Đào Tư Nhàn đã nói lúc chia tay: "Dạng Dạng, thật sự xin lỗi, mình nghĩ tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau, mình yêu cậu, nhưng mình không muốn cùng cậu phát sinh quan hệ......"
Rất thẳng thắn thành khẩn, Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng lúc ấy đã bị chọc giận đến bật cười.
Trên đời này luôn có một số người khi phạm sai lầm, nhưng họ không cho rằng bản thân có vấn đề gì, ngược lại họ sẽ tìm cho bản thân một số lý do nghe có vẻ cao siêu để ngụy biện.
Nhưng làm sai chính là làm sai, hơn nữa không dễ dàng tẩy trắng như vậy.
Cùng Đào Tư Nhàn yêu đương ba năm, trong lúc đó không thiếu những khoảnh khắc vui vẻ, nhưng như vậy thì như thế nào?
Khâu Dạng nghĩ đến có chút khó chịu, rất nhanh suy nghĩ của nàng đã bị kéo lại.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đáp lại nàng.
Dường như bất mãn việc nàng thất thần, Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng mà cắn đầu lưỡi nàng, đột ngột đưa nàng trở về hiện thực, sau đó lại chạm vào đầu lưỡi của nàng như muốn an ủi.
Mềm mại ướt át lại thơm ngọt.
Thẩm Nịnh Nhược có chút kinh ngạc, cũng có chút nghiện, giống như lúc nghịch lỗ tai Khâu Dạng vậy, cô có chút dừng không được.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không phải tay đua kỳ cựu, ngược lại, cô có rất ít kinh nghiệm.
Cô tổng cộng trải qua hai mối tình, mối tình đầu tiên ở thời niên thiếu lúc 17 tuổi, lúc đó cô ấy rất thích chàng trai sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng, nhưng cô lại bắt gặp hắn ta sau lưng hôn nhau với cô gái khác ở một ngõ nhỏ ngoài cổng trường.
Hai người hôn thật sự say mê đến quên mình, một lúc sau, hai cúc áo sơ mi trắng của chàng trai được cởi ra, cô gái vùi vào cổ hắn ta.
Chiếc áo sơ mi cài khuy thật chặt sao lại cởi ra dễ dàng như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược liền ở đầu ngõ thực bình tĩnh mà nhìn một màn này, cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn ta, khóe môi giật giật, cô cười lạnh một tiếng liền quay đầu bỏ đi.
Thời điểm chia tay, chàng trai không cảm thấy mình có cái gì sai, ngược lại còn chỉ trích cô: "Thẩm Nịnh Nhược, yêu đương với cô không có một chút vui vẻ nào, cô không cho ôm không cho hôn, ngay cả muốn nắm tay thì cô lại bảo tôi cần cố gắng học tập để thành tích cao lên một chút cô mới đồng ý cho tôi nắm tay."
"Thành tích của cô ghê gớm lắm sao!"
Hắn ta tức muốn hộc máu, như là rất ủy khuất.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà phun ra một chữ: "Cút."
Đây là mối tình đầu của cô, bắt đầu còn tính tốt đẹp, kết cục lại rất tồi tệ.
Không đúng, kết cục cũng cũng không tệ lắm, hôm sau Diêu Dao xách người tới trước mặt cô, đối phương một phen nước mũi một phen nước mắt mà nói "Tôi sai rồi".
Đến mối tình thứ hai, càng là có chút không chịu được.
Ngày mà cô vứt bỏ hắn, biểu cảm tên đàn ông mất khống chế, mắng cô một câu: "Cô có đẹp đến như nào thì cũng là lão xử nữ."
Lão xử nữ.
A.
Bởi vậy đây là nụ hôn đầu của Thẩm Nịnh Nhược, đối tượng là Khâu Dạng.
Khâu Dạng trên người vẫn còn mùi sữa tắm thoang thoảng, hình như có mùi cam, mùi thơm rất dễ chịu.
Nhưng điều gì khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút thích thú đầu lưỡi của Khâu Dạng, đúng là cô không có kinh nghiệm, nhưng cô sẽ từ từ mò mẫm.
Dần dần mà cô đã biết tiến công, lại còn biết điều chỉnh hô hấp.
Bàn tay của Khâu Dạng ở trên vai Thẩm Nịnh Nhược thay đổi vị trí, dịch tới sau đầu Thẩm Nịnh Nhược, lại một chút một chút mà thu nạp, thẳng đến cánh tay câu lấy cổ Thẩm Nịnh Nhược.
Hai người đầu óc đều trống rỗng, hoặc là nói đều về đúng quỹ đạo, không ai lại làm việc riêng, đều chuyên chú cùng cảm thụ nụ hôn.
Thân thể càng dán càng chặt.
Hơi thở càng ngày càng loạn.
Sofa trong phòng có chút nhỏ, ngồi hai người dư dả, nhưng cũng chỉ có thể nằm xuống hơn nửa người.
Đôi tay Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ chống ở bên hông cô, không biết qua bao lâu, liền đặt ở eo Khâu Dạng, cô cũng không biết phải làm sao, nhưng cơ thể cô có trực giác, hai tay cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Bầu không khí tiếp tục nóng lên.
Khoảnh khắc vạt áo kia của Khâu Dạng bị vén lên, đôi môi Thẩm Nịnh Nhược cũng cùng Khâu Dạng tách ra.
Nhưng không phải ngừng lại, mà là đi nơi khác.
Cô áp vào khóe môi Khâu Dạng, thong thả mà lại kéo xuống môi đi.
Lướt qua cằm của Khâu Dạng, lại cọ vào cằm Khâu Dạng, cuối cùng đem đôi môi mềm mại hôn lên cổ trơn mềm của Khâu Dạng.
Cùng lúc đó, tay cô cũng không nghỉ ngơi, cô mò mẫm khắp mọi nơi như thể đang tìm kiếm một kho báu.
Khâu Dạng cảm thấy một chút lý cũng không còn.
Mặt nàng vùi vào hõm vai Thẩm Nịnh Nhược, trong trạng thái tỉnh táo đang chậm rãi nói lời cáo biệt.
Nàng rất xác định chính mình hiện tại cùng Thẩm Nịnh Nhược không có tình cảm, hai người sau này cũng sẽ không, bởi vì đây chỉ là một đoạn quan hệ phát sinh bởi sự kích thích của hormone.
Chính là trước mắt nàng thật sự......
Tất cả cảm giác đều dồn lên, thẳng tắp mà nhảy tới đỉnh đầu nàng, lại chảy cả máu.
"Đi lên giường......" Khâu Dạng khó khăn mở miệng, âm lượng nàng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Thẩm Nịnh Nhược lại quay lại tới hôn nàng, dùng giọng mũi "ừm" một tiếng.
Khoảng cách sofa với giường rất gần, có lẽ chỉ cách hai bước chân.
Nụ hôn này vẫn còn tiếp tục, nhưng là hành động có chút không tiện, eo Khâu Dạng được Thẩm Nịnh Nhược đỡ lấy, chân của hai người thỉnh thoảng lại đụng phải nhau, lập tức gây nên sóng gió lớn.
Trong vài giây, lưng Khâu Dạng liền dán chặt trên chăn.
Thẩm Nịnh Nhược lại hôn nàng, thanh âm có chút khàn: "Khâu Dạng."
Khâu Dạng mở mắt ra, không chờ đối phương hỏi, nàng liền mở miệng: "Sẽ không hối hận."
"Được."
Chăn và gối đầu đều rất mềm, có một chút mùi hương của bột giặt.
Cửa sổ hình như không đóng, có gió cuốn bức màn, chứng kiến hết thảy mọi việc trong phòng.
Áo ngủ không biết từ khi nào bị ném ở trên mặt đất, bộ phim không biết từ khi nào đã chiếu xong, máy chiếu giao diện về màn hình chính.
Khi hai người chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đã là mấy giờ, chỉ là người đầy mỏi mệt, so với hôm nay bôn ba một ngày còn mệt hơn rất nhiều.
Mặt trời lại mọc, ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính nhảy vào phòng.
Khâu Dạng bị ánh nắng làm cho tỉnh, hàng mi nàng khẽ run, rồi mới mở mắt.
Cũng liền hai giây, nàng liền nhớ hết thảy.
Nàng rất bình tĩnh, cũng không có cảm tưởng gì.
Thẩm Nịnh Nhược hô hấp vững vàng đều đều, còn không có bộ dạng sắp tỉnh lại.
Khâu Dạng mím môi, nhìn mái tóc lòa xòa trên trán cô, lại do dự mãi mà không vuốt cho cô.
Thôi, Khâu Dạng nghĩ thầm.
Nàng không muốn nhìn vào mắt Thẩm Nịnh Nhược vào lúc như vậy.
Nàng vén chăn lên bước xuống giường, thay bộ đồ ngủ rơi trên sàn.
Máy chiếu đã tự động tắt máy, và bức tường trắng đã sạch sẽ trở lại.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn chưa tỉnh, Khâu Dạng rón ra rón rén mà mở cửa.
Chỉ là nàng mới đi ra không khéo liền gặp Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh ăn xong bữa sáng trở về.
Thấy nàng từ phòng Thẩm Nịnh Nhược đi ra, hai dì đều có chút hoảng hốt.
Ngô Hiểu Quỳnh gãi gãi cái gáy mình: "Tiểu Khâu, phòng của cháu không phải ở đối diện sao?"
Khâu Dạng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Đúng vậy."
"Vậy cháu......" Triệu Minh Phân nhìn cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược, không hỏi còn lại nói, nhưng đều biết là có ý gì.
Khâu Dạng tìm cái lý do: "Cháu vừa mới tìm cô ấy hỏi chút chuyện."
"Ăn sáng chưa?" Ngô Hiểu Quỳnh lại hỏi.
Khâu Dạng lắc đầu: " Vẫn chưa ạ, cháu đang chuẩn bị đi."
Hành lang hiện tại người không ít, hầu hết đều đang chuẩn bị đi ăn sáng, hoặc là ăn xong cơm sáng vừa trở về.
Khâu Dạng cũng không đợi hai dì lại mở miệng, nàng liền nói: "Hai dì à, cháu về phòng trước đây."
"Mau đi đi."
Chờ cửa vừa đóng lại, Khâu Dạng liền dựa lưng vào cửa.
Cuối cùng nàng cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cứ việc cho tất cả đều là tự nguyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút hoang đường.
Đó là điều khác người nhất mà cô ấy từng làm khi lớn lên.
Nàng hít thật sâu mà thở ra một hơi, đi vào phòng tắm.
May mà trên người không có lưu lại dấu vết nào, nếu không nếu trên cổ có vết dâu tây, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Sấy tóc xong, Khâu Dạng liền thay đổi quần áo.
Nàng đói bụng, chung quanh homestay có không ít tiệm cơm nhỏ.
Khâu Dạng rút thẻ phòng, lại đi ra khỏi cửa.
Nàng nhìn cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược, giằng co vài giây, cuối cùng cũng không gõ cửa rời đi.
Cùng lắm lúc trở về, nàng mua một phần cháo.
Tối hôm qua nàng đã ăn bánh mì và sữa của cô, phỏng chừng đó là bữa sáng, nàng muốn trả lại.
Nàng không muốn mắc nợ ai.
Thẩm Nịnh Nhược mở cửa, một bộ dạng buồn bã ỉu xìu.
Khâu Dạng đem túi đưa cho cô: "Cháo."
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng kêu nàng, thấp giọng một chút, cười nói, "Tôi còn tưởng rằng em "ăn" tôi xong liền bỏ chạy."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dương:............