Chương : 62
Mười hai năm về trước, một cô gái (chính là mẹ Lưu Ly bây giờ) yêu một chàng trai say đắm, cô yêu chàng bằng tất cả con tim vẹn nguyên và trong sáng. Bất chấp sự phản đối của gia đình, bất chấp người cha cô hằng kính yêu cắt đứt quan hệ huyết thống, cô vẫn quyết tâm cùng chàng trai đến một vùng đất khác xây dựng tổ ấm. Chàng trai là một người vẫn còn mang nặng tư tưởng phong kiến, khi biết tin vợ mình sinh con gái, anh ta đã không hề đoái hoài gì đến người vợ vừa mới sinh và trở về nhà với tình trạng say khướt, những năm tháng sau đó cô phải chứng kiến cảnh chồng mình đưa tình nhân về nhà mà không thể hé răng nửa lời, ban đêm cô chỉ có thể ôm đứa con gái bé bỏng mới 4 tháng tuổi âm thầm khóc trong nước mắt. Một ngày cuối thu, khi những chiếc lá vàng trên cây rời cành chỉ còn trơ trọi những cành khô tàn úa, người đàn ông trở về nhà và với cái lí do họ chưa đăng kí kết hôn, ông ta đã đường đường chính chính đuổi vợ con mình ra đường để đưa tình nhân về nhà chung sống. Mặc cho cô gái van xin hết nước mắt, ông ta vẫn lạnh lùng đóng sập cửa lại trước mắt cô. Cô gái bế con thất thểu đi trong màn mưa buốt giá, cô cố gắng dùng thân mình và khoác lên người đứa bé chiếc áo khoác mình đang mặc để nó khỏi ướt, cô chạy vội đến dưới mái hiên của một ngôi nhà sang trọng và dỗ con để đứa bé nín khóc rồi cô ngất lịm đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô đã ngất vì đuối sức và cảm lạnh, may là đứa bé vẫn bình an. Người đưa cô vào đây là một người đàn ông Pháp, ông chính là chủ nhân của ngôi nhà mà cô đã đứng trú mưa. Sau khi nghe cô kể rõ toàn bộ sự việc, ông đã đưa cô và con đến ở ngôi nhà khác của mình trên cao nguyên và cho người giúp việc đến chăm sóc họ. Tại đây cô đã sống những ngày tháng yên bình bên đứa con gái yêu của mình, nhưng nỗi đau mà người đàn ông đó gây ra cho cô quá lớn, hàng đêm cô vẫn dằn vặt bản thân mình trong cả những giấc mơ, chỉ vì một người không đáng mà cô đã phụ lòng quá nhiều người, để rồi giờ đây chính cô lại lâm vào tình cảnh đó. Cô sẽ đi, cô sẽ đi đến một nơi rất xa để tìm lại những gì cô đã đánh mất...
Những dòng chữ cuối cùng của cuốn nhật kí nhòe đi vì nước mắt của Lưu Ly. Cô khuỵu xuống, nước mắt thấm đẫm những trang giấy mỏng manh. Sự thật tàn khốc đã giáng cho cô một cái tát rát bỏng để tỉnh ngộ, thì ra cha của Duy Phong mới chính là người cô cần mang ơn. Thù hận đã biến cô thành một con quỷ dữ bất chấp tất cả để làm hại người khác, thù hận đã cướp đi tiếng cười tuổi thơ của cô, những giây phút thanh thản bình yên trong lòng, thù hận đã khiến cô trở thành một kẻ cô độc nhất thế gian, không bạn bè, người thân. Giờ đây cô còn lại được gì, chỉ là một kẻ trắng tay mang trong mình nỗi đau âm ỉ đến hết cuộc đời còn lại mà thôi. Đôi khi khoảng cách giữa yêu thương và thù hận chỉ là một ranh giới rất mong manh, nếu không đủ tỉnh táo để nhận ra, không đủ tĩnh tâm để nhìn lại thì khi bước qua lằn ranh giới đó rồi bạn sẽ không thể tìm thấy đường về nữa.
Bọn nó lặng lẽ đứng nhìn, quá thừa để nói ra những lời không cần thiết lúc này. Quỷ dữ đã giác ngộ, quỷ dữ đã rơi nước mắt và trở về với với hình hài con người, những giọt nước mắt muộn màng...
***
10. Duy Phong
“ Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió chỉ gió mà thôi…”
Nó từ từ mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xoá. Màu trắng của thiên đường? Chẳng lẽ nó đã chết rồi ư? Bỗng từ xa có một bóng đen lao tới nắm lấy tay nó, khiến nó giật mình.
- Zen, làm sao vậy, cậu ổn chứ?
- Đây là đâu?
- Bệnh viện. Sau khi cậu ngất đi, cảnh sát đến và mọi người đưa Phong và cậu về đây. Bác sĩ nói cậu chỉ sái chân và trầy xước nhẹ, cộng thêm sốt do dầm mưa và mệt mỏi nên mới ngất, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. – Huyên trả lời nó, trong giọng nói xen chút lo lắng.
Những dòng chữ cuối cùng của cuốn nhật kí nhòe đi vì nước mắt của Lưu Ly. Cô khuỵu xuống, nước mắt thấm đẫm những trang giấy mỏng manh. Sự thật tàn khốc đã giáng cho cô một cái tát rát bỏng để tỉnh ngộ, thì ra cha của Duy Phong mới chính là người cô cần mang ơn. Thù hận đã biến cô thành một con quỷ dữ bất chấp tất cả để làm hại người khác, thù hận đã cướp đi tiếng cười tuổi thơ của cô, những giây phút thanh thản bình yên trong lòng, thù hận đã khiến cô trở thành một kẻ cô độc nhất thế gian, không bạn bè, người thân. Giờ đây cô còn lại được gì, chỉ là một kẻ trắng tay mang trong mình nỗi đau âm ỉ đến hết cuộc đời còn lại mà thôi. Đôi khi khoảng cách giữa yêu thương và thù hận chỉ là một ranh giới rất mong manh, nếu không đủ tỉnh táo để nhận ra, không đủ tĩnh tâm để nhìn lại thì khi bước qua lằn ranh giới đó rồi bạn sẽ không thể tìm thấy đường về nữa.
Bọn nó lặng lẽ đứng nhìn, quá thừa để nói ra những lời không cần thiết lúc này. Quỷ dữ đã giác ngộ, quỷ dữ đã rơi nước mắt và trở về với với hình hài con người, những giọt nước mắt muộn màng...
***
10. Duy Phong
“ Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió chỉ gió mà thôi…”
Nó từ từ mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xoá. Màu trắng của thiên đường? Chẳng lẽ nó đã chết rồi ư? Bỗng từ xa có một bóng đen lao tới nắm lấy tay nó, khiến nó giật mình.
- Zen, làm sao vậy, cậu ổn chứ?
- Đây là đâu?
- Bệnh viện. Sau khi cậu ngất đi, cảnh sát đến và mọi người đưa Phong và cậu về đây. Bác sĩ nói cậu chỉ sái chân và trầy xước nhẹ, cộng thêm sốt do dầm mưa và mệt mỏi nên mới ngất, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. – Huyên trả lời nó, trong giọng nói xen chút lo lắng.