Chương 47
Liếc mắt thấy Tôn Thượng nhà mình không có ý định vung kiếm chém người Bạch Âm với Cố Dạ Thiên mới âm thầm thở ra một hơi, nhưng lại nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ diễn ra họ lại lần nữa rùng mình, nghe xong chắc ngài ấy không giết mình đâu.
Lang Nhất Hàn hậm hực đá đống giấy qua một bên đi thẳng đến chiếc bàn gỗ được điêu khắc tinh xảo, tay cầm lấy bình trà đưa thẳng lên miệng mà uống như uống rượu không có chút gì gọi là lễ nghi, à mà tại nơi này hai cái từ lễ nghi ấy cũng vô dụng mà thôi.
Là một con người sắc bén, Lang Nhất Hàn liếc mắt một cái cũng nhận ra hai tên này đến đây không chỉ đơn giản là đến xem hắn làm việc. Đặt bình trà trong tay xuống, Lang Nhất Hàn đưa mắt nhìn hai người đang đứng bởi một vẻ mặt do dự ở đằng kia.
"Các ngươi có điều gì muốn nói à?"
Giọng nói lạnh băng không rõ vui buồn vang lên làm Bạch Âm đang suy nghĩ cũng bị giật mình mà nhảy cẫng lên một cái, y hệt người bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Hắn nhìn thế cũng đủ biết tên này lại làm cái trò phạm lỗi gì nữa rồi, mà phần lớn hình như là gây hại cho hắn. Hừ, cái này thì hắn chắc luôn, độc y cái gì chứ, thần y cũng là thá gì, hạ độc giải độc, chữa bệnh cho người khác thì êm đẹp từ đầu đến cuối. Đến phiên hắn thì nào là lộn thuốc, nào là sai phương thức, rồi nào là tác dụng phụ, vân vân và mây mây. Hắn nghi ngờ tên Bạch Âm này có phải là nội gián được kẻ thù gài vào để hại chết hắn không đấy.
Thấy hai người vẫn im lặng đánh mắt nhìn nhau, Lang Nhất Hàn nhếch mép gọi đích danh một người.
"Bạch Âm, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"
Bạch Âm mình nụ cười kia làm cho sợ hãi, sau lưng mồ hôi bắt đầu túa ra, y lắp bắp nhìn Tôn Thượng nhà mình không biết mở lời thế nào, nói xong không bị chém đầu đấy chứ.
"Cố Dạ Thiên."
Cố Dạ Thiên bị nêu tên giật người một cái nhìn qua Lang Nhất Hàn, cả người đứng thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hô to dõng dạc.
"Vâng! Có thần!"
Lang Nhất Hàn:..... cúi thấp thế làm gì? Ai ăn thịt ngươi sao?
"Hắn không nói, ngươi nói xem."
"Thuộc hạ... "
"Đừng có mà nói 'không biết' với ta, nếu không thì..."
Lang Nhất Hàn làm động tác đưa tay ngang cổ, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Dạ Thiên.
Cố Dạ Thiên đành cắn răng khui chuyện ra, hắn liếc nhìn Bạch Âm đang núp sau mình rồi hướng Lang Nhất Hàn cười trừ.
"Tôn Thượng, ngài còn nhớ mấy liều thuốc mà ngài uống trong đợt ngài biến thành c... à không là biến về nguyên hình."
Cố Dạ Thiên vội vàng sửa miệng, chết cha chưa, xém nói là 'cẩu' rồi.
Lang Nhất Hàn liếc hắn một cái rồi ngồi xuống ghế lấy một miếng bánh đưa lên miệng ăn.
"Nhớ, rồi sao?"
"Ờ thì... chuyện là... cái thuốc đó Bạch Âm mới làm lần đầu cho nên... "
"Cho nên?"- Lang Nhất Hàn nhướn mày
"À ờm... nó còn đôi chút thiếu xót... "
Lang Nhất Hàn đen mặt, hắn đưa mắt nhìn hai người kia khiến họ co rúm lại.
"Thiếu xót thế nào?"
Bạch Âm chưa muốn chết sớm vội vàng bào chữa cho mình "Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nó chỉ là... ờm chỉ là hơi khó kiểm soát."
Lang Nhất Hàn nhíu mày "Nói ý chính."
Bạch Âm hít sâu một hơi rồi nói "Chính là vì thuốc chưa hoàn thiện nên sẽ dẫn đến một số chuyện, mà một số chuyện đó là thời gian biến thân của ngài a."
"Là sao?"
"Ý là sự biến thân của ngài nó chưa được ổn định, nên đôi khi sẽ không kiểm soát được mà biến về nguyên hình."
"Bao lâu?"
"Ờm... cái này thuộc hạ không biết hì hì."
Bạch Âm cười trừ, Lang Nhất Hàn mặt đã đen hơn đít nồi, có thể thấy rõ đám mây xám xịt trên đầu luôn.
"Là dạng lớn hay nhỏ?"
Bạch Âm ngơ ra một lúc rồi đáp lời "Là nhỏ."
"Ngươi... "
Thấy hắn có ý định ra tay với mình Bạch Âm vội vàng chạy ra sau người Cố Dạ Thiên nấp.
"Ấy ấy, ngài đừng động tay động chân, cái gì cũng có cái tốt của nó mà."
Lang Nhất Hàn nghiến răng "Ngươi nói tốt chỗ nào hả?"
Bạch Âm đảo mắt suy nghĩ một chút rồi la lên "À đúng rồi, với hình dạng nhỏ xinh... à không hơi hơi nhỏ ấy ngài có thể đường đường hiên ngang ở cạnh Lưu công tử a."
Quả nhiên khi nhắc đến Lưu Tuệ Phong, Lang Nhất Hàn liền nhạy bén hơn hẳn, hắn đưa mắt nhìn Bạch Âm ý bảo 'là như thế nào'
Bạch Âm biết mình đã bắt trúng cộng dây cứu mạng liền sáng mắt lên thao thao bất tuyệt nói "Phong Vũ môn có quy định không để cho người lạ mặt tiến vào, nếu ngài gặp Lưu công tử bằng dạng người thì chắc chắn còn khuya mới thấy mặt, nhưng nếu với hình dạng kia, thú cưng của Lưu công tử mà ai ai trong Phong Vũ môn đều biết đến, không phải rất thuận lợi hay sao?"
Lang Nhất Hàn xoa cằm, hình như dễ hơn thật.
"Vậy khi nào ta sẽ biến thân?"
Bạch Âm nhún vai "Thuộc hạ cũng không biết, nó rất bất ngờ, có khi là ngày mai, ngày kia hoặc cũng có thể là ngay bây... giờ."
'Bùm'
"..."
Bạch Âm và Cố Dạ Thiên chớp chớp mắt, cục nhỏ màu trắng bên dưới cũng chớp chớp mắt.
M*ẹ nó, vậy mà bị thật!!!
Cố Dạ Thiên ngây ngốc khụy gối vươn tay ra để bế cục màu trắng kia, Lang Nhất Hàn đen mặt lộ móng vuốt không thương tình mà cào lên bàn tay kia.
"Oái... "
Cố Dạ Thiên vội vàng rụt tay về, ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Âm. Bạch Âm không nói gì mà chỉ ném cho hắn ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Cố Dạ Thiên: Ta chỉ là muốn giúp đỡ...
Lang Nhất Hàn: Giúp đỡ cái beep, ngươi rõ ràng đang sĩ nhục ông đây, khôn hồn thì đợi ta trở lại dạng người, ta đập ngươi nhừ tử.
Bạch Âm chán nản nhìn một người một... thôi dẹp đi, y mỉm cười nhìn cục bông bên dưới.
"Tôn Thượng ngài có cần ta... " giúp đỡ
Chưa để Bạch Âm nói hết câu, Lang Nhất Hàn đã quay đầu hất mông rời đi, chiếc đuôi nhỏ đi sau theo từng nhịp lắc lư qua lại kết hợp với tướng đi hùng dũng và cái đầu hất cao, hai từ thôi... chảnh ch*.
Bạch Âm: Ta tổn thương mà ta không nói.
Cục bông nhỏ hiên ngang bước ra đại điện, đứng trước khung cảnh rộng lớn cục bông nhỏ nhận ra một điều, giờ xuống bậc thang kiểu gì đây? Lăn xuống à?
Nhìn hàng ngàn bậc thang bên dưới Cục bông xúc động muốn đem nơi này đánh tan, biết vậy lúc trước đừng học theo người ta cái gì mà muốn thể hiện địa vị tôn quý thì nơi ở cũng phải tôn quý, cao trên hết mọi thứ.
Hừ, đó là do chưa nhận thức được sự khổ cực của chân ngắn thôi.
Cục bông gục đầu thở dài sau đó nhảy từng bước xuống dưới từng bậc thang.
(Cục bông đã trở lại và lợi hại hơn xưa... ờm... chắc vậy.)
Lang Nhất Hàn hậm hực đá đống giấy qua một bên đi thẳng đến chiếc bàn gỗ được điêu khắc tinh xảo, tay cầm lấy bình trà đưa thẳng lên miệng mà uống như uống rượu không có chút gì gọi là lễ nghi, à mà tại nơi này hai cái từ lễ nghi ấy cũng vô dụng mà thôi.
Là một con người sắc bén, Lang Nhất Hàn liếc mắt một cái cũng nhận ra hai tên này đến đây không chỉ đơn giản là đến xem hắn làm việc. Đặt bình trà trong tay xuống, Lang Nhất Hàn đưa mắt nhìn hai người đang đứng bởi một vẻ mặt do dự ở đằng kia.
"Các ngươi có điều gì muốn nói à?"
Giọng nói lạnh băng không rõ vui buồn vang lên làm Bạch Âm đang suy nghĩ cũng bị giật mình mà nhảy cẫng lên một cái, y hệt người bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Hắn nhìn thế cũng đủ biết tên này lại làm cái trò phạm lỗi gì nữa rồi, mà phần lớn hình như là gây hại cho hắn. Hừ, cái này thì hắn chắc luôn, độc y cái gì chứ, thần y cũng là thá gì, hạ độc giải độc, chữa bệnh cho người khác thì êm đẹp từ đầu đến cuối. Đến phiên hắn thì nào là lộn thuốc, nào là sai phương thức, rồi nào là tác dụng phụ, vân vân và mây mây. Hắn nghi ngờ tên Bạch Âm này có phải là nội gián được kẻ thù gài vào để hại chết hắn không đấy.
Thấy hai người vẫn im lặng đánh mắt nhìn nhau, Lang Nhất Hàn nhếch mép gọi đích danh một người.
"Bạch Âm, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"
Bạch Âm mình nụ cười kia làm cho sợ hãi, sau lưng mồ hôi bắt đầu túa ra, y lắp bắp nhìn Tôn Thượng nhà mình không biết mở lời thế nào, nói xong không bị chém đầu đấy chứ.
"Cố Dạ Thiên."
Cố Dạ Thiên bị nêu tên giật người một cái nhìn qua Lang Nhất Hàn, cả người đứng thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hô to dõng dạc.
"Vâng! Có thần!"
Lang Nhất Hàn:..... cúi thấp thế làm gì? Ai ăn thịt ngươi sao?
"Hắn không nói, ngươi nói xem."
"Thuộc hạ... "
"Đừng có mà nói 'không biết' với ta, nếu không thì..."
Lang Nhất Hàn làm động tác đưa tay ngang cổ, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Dạ Thiên.
Cố Dạ Thiên đành cắn răng khui chuyện ra, hắn liếc nhìn Bạch Âm đang núp sau mình rồi hướng Lang Nhất Hàn cười trừ.
"Tôn Thượng, ngài còn nhớ mấy liều thuốc mà ngài uống trong đợt ngài biến thành c... à không là biến về nguyên hình."
Cố Dạ Thiên vội vàng sửa miệng, chết cha chưa, xém nói là 'cẩu' rồi.
Lang Nhất Hàn liếc hắn một cái rồi ngồi xuống ghế lấy một miếng bánh đưa lên miệng ăn.
"Nhớ, rồi sao?"
"Ờ thì... chuyện là... cái thuốc đó Bạch Âm mới làm lần đầu cho nên... "
"Cho nên?"- Lang Nhất Hàn nhướn mày
"À ờm... nó còn đôi chút thiếu xót... "
Lang Nhất Hàn đen mặt, hắn đưa mắt nhìn hai người kia khiến họ co rúm lại.
"Thiếu xót thế nào?"
Bạch Âm chưa muốn chết sớm vội vàng bào chữa cho mình "Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nó chỉ là... ờm chỉ là hơi khó kiểm soát."
Lang Nhất Hàn nhíu mày "Nói ý chính."
Bạch Âm hít sâu một hơi rồi nói "Chính là vì thuốc chưa hoàn thiện nên sẽ dẫn đến một số chuyện, mà một số chuyện đó là thời gian biến thân của ngài a."
"Là sao?"
"Ý là sự biến thân của ngài nó chưa được ổn định, nên đôi khi sẽ không kiểm soát được mà biến về nguyên hình."
"Bao lâu?"
"Ờm... cái này thuộc hạ không biết hì hì."
Bạch Âm cười trừ, Lang Nhất Hàn mặt đã đen hơn đít nồi, có thể thấy rõ đám mây xám xịt trên đầu luôn.
"Là dạng lớn hay nhỏ?"
Bạch Âm ngơ ra một lúc rồi đáp lời "Là nhỏ."
"Ngươi... "
Thấy hắn có ý định ra tay với mình Bạch Âm vội vàng chạy ra sau người Cố Dạ Thiên nấp.
"Ấy ấy, ngài đừng động tay động chân, cái gì cũng có cái tốt của nó mà."
Lang Nhất Hàn nghiến răng "Ngươi nói tốt chỗ nào hả?"
Bạch Âm đảo mắt suy nghĩ một chút rồi la lên "À đúng rồi, với hình dạng nhỏ xinh... à không hơi hơi nhỏ ấy ngài có thể đường đường hiên ngang ở cạnh Lưu công tử a."
Quả nhiên khi nhắc đến Lưu Tuệ Phong, Lang Nhất Hàn liền nhạy bén hơn hẳn, hắn đưa mắt nhìn Bạch Âm ý bảo 'là như thế nào'
Bạch Âm biết mình đã bắt trúng cộng dây cứu mạng liền sáng mắt lên thao thao bất tuyệt nói "Phong Vũ môn có quy định không để cho người lạ mặt tiến vào, nếu ngài gặp Lưu công tử bằng dạng người thì chắc chắn còn khuya mới thấy mặt, nhưng nếu với hình dạng kia, thú cưng của Lưu công tử mà ai ai trong Phong Vũ môn đều biết đến, không phải rất thuận lợi hay sao?"
Lang Nhất Hàn xoa cằm, hình như dễ hơn thật.
"Vậy khi nào ta sẽ biến thân?"
Bạch Âm nhún vai "Thuộc hạ cũng không biết, nó rất bất ngờ, có khi là ngày mai, ngày kia hoặc cũng có thể là ngay bây... giờ."
'Bùm'
"..."
Bạch Âm và Cố Dạ Thiên chớp chớp mắt, cục nhỏ màu trắng bên dưới cũng chớp chớp mắt.
M*ẹ nó, vậy mà bị thật!!!
Cố Dạ Thiên ngây ngốc khụy gối vươn tay ra để bế cục màu trắng kia, Lang Nhất Hàn đen mặt lộ móng vuốt không thương tình mà cào lên bàn tay kia.
"Oái... "
Cố Dạ Thiên vội vàng rụt tay về, ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Âm. Bạch Âm không nói gì mà chỉ ném cho hắn ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Cố Dạ Thiên: Ta chỉ là muốn giúp đỡ...
Lang Nhất Hàn: Giúp đỡ cái beep, ngươi rõ ràng đang sĩ nhục ông đây, khôn hồn thì đợi ta trở lại dạng người, ta đập ngươi nhừ tử.
Bạch Âm chán nản nhìn một người một... thôi dẹp đi, y mỉm cười nhìn cục bông bên dưới.
"Tôn Thượng ngài có cần ta... " giúp đỡ
Chưa để Bạch Âm nói hết câu, Lang Nhất Hàn đã quay đầu hất mông rời đi, chiếc đuôi nhỏ đi sau theo từng nhịp lắc lư qua lại kết hợp với tướng đi hùng dũng và cái đầu hất cao, hai từ thôi... chảnh ch*.
Bạch Âm: Ta tổn thương mà ta không nói.
Cục bông nhỏ hiên ngang bước ra đại điện, đứng trước khung cảnh rộng lớn cục bông nhỏ nhận ra một điều, giờ xuống bậc thang kiểu gì đây? Lăn xuống à?
Nhìn hàng ngàn bậc thang bên dưới Cục bông xúc động muốn đem nơi này đánh tan, biết vậy lúc trước đừng học theo người ta cái gì mà muốn thể hiện địa vị tôn quý thì nơi ở cũng phải tôn quý, cao trên hết mọi thứ.
Hừ, đó là do chưa nhận thức được sự khổ cực của chân ngắn thôi.
Cục bông gục đầu thở dài sau đó nhảy từng bước xuống dưới từng bậc thang.
(Cục bông đã trở lại và lợi hại hơn xưa... ờm... chắc vậy.)