Chương 13: Chương 13
Tiết Trầm Cảnh đau đến hút không khí, không rảnh phản ứng lại hệ thống.Cốt Ma vẫn luôn dẩu mông ghé vào tại chỗ ngửi ngửi được mùi máu tươi của Tiết Trầm Cảnh, đầu lâu của nó bỗng chốc từ mặt đất nâng lên.Tròng mắt phía trên gò mà toàn là máu của nó không chớp lấy một cái, nó nhìn chằm chằm vào Tiết Trầm Cảnh, nước dãi từ hàm răng ào ào chảy ra.Hàm răng của Cốt Ma va chạm kêu lên khanh khách, biểu đạt ra nguyện vọng nó đang rất cần được ăn một miếng.“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngươi ăn cái rắm, lăn.” Tiết Trầm Cảnh liếc mắt, liếc xéo Cốt Ma một cái.Hắn để cho máu trên cánh tay chảy trên mặt đất rồi vẽ ra một trận pháp.Xung quanh miệng vết thương trên cánh tay hắn giống như có vật sống, sau khi Tiết Trầm Cảnh lấy đủ máu tươi, chỗ đó liền nhanh chóng mấp máy, mọc ra thịt non.thịt non nhanh chóng dung hợp vào cánh tay hắn, rất nhanh đã làm cho miệng vết thương khép lại.Trân mặt đất, văn trận bắt đầu dao động, từ giữa trận pháp có một bãi dịch màu trắng mềm mềm dính dính xuất hiện.Dịch trắng giống như nước mủ, thường xuyên có bọt khí nổi lên, các bọt khí này sau khi tan vỡ liền có một ít sương mù màu trắng bay ra.Sau khi bò ra hoàn toàn từ trung tâm trận pháp, nó liền hưng phấn, mấp máy bò đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh.Từ trong thân thể của dịch trắng bò ra hai căn xúc tua.Hai căn xúc tua này vương lên cuốn vào tay phải của Tiết Trầm Cảnh, rồi kéo thân thể bao bọc hoàn toàn cổ tay hắn.Thân thể đã treo ở trên cổ tay Tiết Trầm Cảnh, dịch trắng bắt đầu nhão nhão dính dính lắc lư một phen, đem toàn bộ thịt trong tay hắn cắn nuốt sạch sẽ.Ăn uống no lê xong, nó thoả mãn chảy thân thể xuống trên mặt đất.Lúc này, nó lại giống như nước nóng sôi trào, ục ục bọt nước rồi bốc hơi.Dịch trắng trở thành bọt khí phun ra sương mù thực mau lan tràn khắp mọi nơi chỗ rừng rậm này, bao phủ lại toàn bộ chỗ nước cạn.Tiết Trầm Cảnh liếc mắt về phía xa trên màn trời đen nhánh, cất tiếng nói, “Đi thôi.”Dịch trắng chìm vào dưới nền đất, không đến nửa khắc, trong núi sương mù càng ngày càng nồng đậm, nó che trời, đem cả một ngọn núi khổng lồ đều chìm trong sương mù dày đặc.……Bên kia, Ngu Ý từ truyền tống phù ngã ra đất.Tuyền tống phù này của nàng là tuyền tống phù định hướng, thông thường nó chắc hẳn sẽ truyền tống nàng trở về bí cảnh Trúc Lâm, kể cả bí cảnh Trúc Lâm đã bị nàng phong bế thì nàng cũng sẽ xuất hiện ở chỗ vào của bí cảnh.Nhưng lần này, lúc truyền tống phù bắt đầu có hiệu lực, nó đã bị Tiết Trầm Cảnh xé ra một lỗ hổng vì vậy hiệu quả truyền tống bị suy giảm mạnh.Ngu Ý lúc này đây đã bị truyền tống đến một mảnh rừng rậm, nàng cũng không biết chỗ này là chỗ nào.Đầu của nàng hiện giờ vẫn còn đang trướng đau.Một đôi đồng tử dựng thẳng đứng của Tiết Trầm Cảnh thực sự làm cho nàng khiếp sợ đến hoảng.Trong đầu một câu lại một câu “Thích ta” làm da đầu Ngu Ý tê dại, quả thực chính là tinh thần bị ô nhiễm.May mắn nàng không bị tẩy não.Ngu Ý móc ra một mảnh lá bạc hà đã qua bào chế ngậm vào đầu lưỡi, mát lạnh của bạc hà liền kích thích hơi thở thẳng lên trán.Nàng khoanh chân đạ toả, đem thần pháp quyết tĩnh tâm vận chuyển một vòng trong cơ thể mới cảm giác đánh tan được ô nhiễm trong đầu, tinh thần tỉnh táo lại một chút.Trong rừng đêm, sương mù càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón tay, nhưng trong rừng không còn tối đen như trước mà phảng phất như có ánh trăng xuyên thấu qua sương mù chiếu vào trong núi rừng.Sương mù màu trắng sữa dày đặc, lây dính vào quần áo, thấm vào da Ngu Ý.Trong sương mù dày đặc đó, có điểm điểm lượng phấn giống như những hạt bụi, những hạt bụi này nhanh chóng dính lên trên làn da của nàng.Ngu Ý đối với việc này không hề phát hiện, hiện tại nàng lại tiếp tục lấy ra một lá định hướng truyền tống phù.Sư phụ tán tu của Ngu Ý là kiếm phù song tu, nàng kế thừa toàn bộ tu vi của sư phụ vì vậy nàng cũng đi theo, tu cũng là hai đạo này.Chẳng qua, so với phù thuật, thì kiếm đạo nàng tựa hồ có thiên phú hơn một ít.Nàng chỉ có một ít truyền tống phù trong tay, đây là mấy cái bùa chú trung cấp nàng thành công, dùng một tờ liền ít đi một tờ.Ngu Ý quả thực đau lòng đến chảy máu.Rối rắm một lát, Ngu Ý vẫn quyết định điều khiển truyền tống phù trong tay, ý đồ quay trở lại bí cảnh Trúc Lâm.Rốt cuộc mệnh so với tự do càng quan trọng hơn, bùa chú về sau nàng có thể lại cố gắng luyện ra.Phù quang bao lấy thân thể Ngu Ý, nàng biến mất một cái chớp mắt, nhưng một lát sau, nàng lại xuất hiện lại tại chỗ..