Chương 32: Ghen tị
"Không sao đâu, trâm ta có thể mua lại, đèn lồng không giá trị nhiều, Từ cẩm y vệ đừng quá bận tâm."
"Cũng đang vào giờ làm việc của ngài, Tử Ngọc không dám làm phiền, ta xin phép."
Nói được vài câu Manh Tử Ngọc lại nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ, rời đi tiếp tục để lại cho nam nhân kia nỗi lưu luyến.
- Xem ra đã đến lúc chủ động hơn rồi...
Tử Ngọc mỉm cười gian manh, hôm sau cô tự tay làm bánh nướng đợi đến giờ Từ Dạ Tuân tuần tra, cầm theo giỏ bánh trực tiếp tìm gặp người, bắt đầu cho kế hoạch tấn công nam nhân kia.
"Từ cẩm y vệ."
Giọng nói ngọt ngào văng vẳng trong không khí, Từ Dạ Tuân lập tức phản ứng, bước chân có phần hơi vội đến chỗ ý trung nhân.
"Manh tướng quân, người lại đi dạo sao?"
Cũng chẳng mấy khi nói chuyện, Từ Dạ Tuân luôn giữ vẻ ngoài nghiêm túc, còn giữ khoảng cách chừng mực với Manh Tử Ngọc. Biểu tình của người có chút khác lạ, bình thường cố lắm Từ Dạ Tuân chỉ nhìn thấy được nụ cười mỉm nhẹ nhàng, hôm nay thay đổi hẳn một nụ cười tươi rói như cô nương mới lớn nô đùa.
Thanh âm ngọt ngào kéo dài từ lúc gọi tên cho đến lúc đối diện nhau vẫn chưa lắng.
"Từ cẩm y vệ, lại gặp nhau rồi, nhưng lần này là ta cố ý."
Từ Dạ Tuân có hơi sững người, Manh Tử Ngọc liền đưa giỏ bánh mình mang theo ra trước, đích thân cô mở ra, lấy từng chiếc bánh nương vàng nâu đặt vào tay Từ Dạ Tuân và những thuộc hạ của người.
"Ta thấy các vị ngày nào cũng túc trực bận rộn, ta có lòng làm bánh nướng, lót bụng ban đêm sẽ có sức làm việc."
Từng người ngơ ngác nhận bánh, Manh Tử Ngọc vốn không phải làm cho tất cả, chủ yếu là nam nhân kia, nhưng vì sợ công khai quá mức sẽ gặp rắc rối, lại hiểu rõ tính tình của Từ Dạ Tuân, không thích người ta đoán được tình cảm của mình, cô đành phải dùng người khác làm bù nhìn trong kế hoạch của mình.
"Mọi người mau thử đi, ta làm không giỏi, có gì thì đừng chê nhé!"
Ai lại dám chê trước mặt nhất phẩm tướng quân, người nào người nấy cũng nặn ra nụ cười gượng gạo, sau đó vì ánh mắt trông chờ của Manh Tử Ngọc mà họ cắn từng miếng bánh.
Sắc mắt có phần phức tạp, nhất là Từ Dạ Tuân, nếm mùi vị của chiếc bánh rất kĩ lưỡng, đây là món ăn đầu tiên người nhận được từ người thương, còn do đích thân làm Manh Tử Ngọc làm, đương nhiên sự cảm nhận của Từ Dạ Tuân sẽ khác với những người kia.
"Sao hả? Có ngon không?"
"Ngon, ngon lắm!"
Ai cũng khen lấy khen để, chỉ có Từ Dạ Tuân để che giấu cảm xúc mà nói lời có phần hơi khó nghe.
"Có chút khét, hơi đắng, nhưng rất hợp khẩu vị."
Mọi ánh mắt đều hướng vào nam nhân đang phán xét, thuộc hạ ở sau Từ Dạ Tuân cố ý kéo một góc xiêm y đá mắt ra hiệu, nhưng người tính tình sắc lạnh, chẳng những không hiểu ý người của mình còn mở miệng hỏi ngược.
"Người cũng thấy vậy đúng không?"
"Òm..."
Bầu không khí trở nên sượng sùng tức thì, Từ Dạ Tuân vẫn còn chưa nhận ra mình lỡ lời, thế nhưng Manh Tử Ngọc lại không hề để bụng, tuy không lời hoa mỹ nhưng nhìn sắc mặt có chút ửng đỏ của Từ Dạ Tuân, cô liền biết bản thân thành công gây ấn tượng tốt.
"Từ cẩm y vệ nhận xét thật đúng, lần sau ta sẽ chú ý lửa không làm khét bánh."
"Đa tạ tướng quân đã quan tâm."
Người ngây thơ vô số tội, thuộc hạ dưới trướng phải úp tay lên trán không nói nổi nên lời, giờ thì ai cũng hiểu tại sao Từ Dạ Tuân 29 tuổi vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Thẳng thắn như vậy cô nương nào thích cho nổi, dù có phong độ tài giỏi đến mấy nhưng không biết cách lấy lòng mỹ nhân thì cũng xét vào nơi vô dụng.
Tuy nhiên, Manh Tử Ngọc lại thích người thẳng thắn như vậy, còn cười rất hòa nhã giải tỏa bầu không khí.
"Mọi người cũng còn việc phải làm, ta xin phép."
"À, tạm biệt Manh tướng quân."
Cả đám cúi đầu hành lễ, Manh Tử Ngọc một bước không quay đầu, vẫn như cũ, để lại ánh mắt tiếc nuối từ nam nhân kia.
"Bánh ngon thật...ước gì..."
- Thôi Từ Dạ Tuân ngươi đừng nghĩ lung tung...người ta là nữ nhân của hoàng thượng đấy!
Từ Dạ Tuân xoay lưng, dưới bóng trăng mờ nhạt hai con người hai hướng đi nhưng trái tim lại hướng về đối phương.
Vài ngày tiếp theo, Manh Tử Ngọc thường xuyên làm thức ăn đem đến cho Cẩm Y vệ, lấy cớ để tiếp cận Từ Dạ Tuân, càng lúc càng để lộ rõ tâm ý của mình, người khác cũng có lời ra tiếng vào, bị tai mắt trong cung truyền đến tai Minh Hiên Nhiên.
"Mỗi ngày đều làm sao?"
"Dạ vâng, tính cũng được 5 6 hôm rồi."
Liêm Tĩnh cúi thấp người trình bày, Minh Hiên Nhiên nghe không khỏi tò mò, cả hai đều là thuộc hạ dưới trướng của hắn, hai người xưa nay đều chưa từng qua lại, nay Manh Tử Ngọc lại chủ động tiếp cận Cẩm Y vệ, lòng hắn liền dâng lên nghi ngờ.
- Chẳng lẽ có dụng ý?
Hắn không chắc điều đó, cũng canh chừng ra xem xét, tối đến, quả nhiên chính mắt hắn nhìn thấy Manh Tử Ngọc tay cầm giỏ thức ăn, tặng cho đám Cẩm Y vệ, còn cười nói rất vui vẻ.
Người đối với hắn thì một mặt tránh né, không liếc xéo thì cao giọng nghênh ngang, còn với kẻ khác thì dịu dàng hòa nhã, hắn xem nhịn không được ghen tị mà nổi đóa.
"Manh Tử Ngọc!"
Thanh âm sắc lạnh pha chút phẫn nộ, toàn bộ ánh nhìn đều hướng sang nơi phát ra âm thanh, Minh Hiên Nhiên bước rất khẩn trương, mặt mày tối đen chẳng khác quỷ vương địa ngục.
Tự dưng bất thình lình xuất hiện, linh cảm Manh Tử Ngọc biết có điềm không lành, hệ thống lại không cảnh báo, kẻ này cũng được sắp vào thành phần có tình cảm với nữ chính. Cho nên, trừ những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thì hệ thống mới miễn cưỡng thông báo, còn lại đều phải do Manh Tử Ngọc tự biết đối phó.
Cô quan sát biểu tình trên khuôn mặt hắn hầm hầm như ai bẹo gan, không dám gây chuyện, cùng những người khác thấp người cung nghênh.
"Hoàng thượng!"
"Miễn lễ."
"Tử Ngọc, trời đã tối nàng còn ra đây làm gì?"
Hắn vừa đến nơi chẳng đợi người khác kịp đứng vững đã tra hỏi, Manh Tử Ngọc chỉ vừa hé miệng chưa thốt ra âm thanh nào hắn lần nữa hỏi.
"Đang ăn bánh à?"
Thừa biết chuyện còn vòng vo, Manh Tử Ngọc cực kì gai mắt, không một chút do dự cô lấy chiếc bánh cuối cùng còn trong giỏ tức tốc cho vào miệng, vừa nhai ngốn ngấu vừa bập bẹ đáp lời.
"Vâng...bánh ngon...lắm ạ."
"Nàng!"
Thật chẳng ra thể thống gì, đây là cô ý gây khiêu khích, làm cho long nhan nổi giận, nhưng lại không thành công. Nam nhân kia có giận cũng là nhất thời, trông bộ dáng ham ăn của cô pha trộn chút đáng yêu lại lọt vào mắt xanh của hắn.
"Cũng đang vào giờ làm việc của ngài, Tử Ngọc không dám làm phiền, ta xin phép."
Nói được vài câu Manh Tử Ngọc lại nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ, rời đi tiếp tục để lại cho nam nhân kia nỗi lưu luyến.
- Xem ra đã đến lúc chủ động hơn rồi...
Tử Ngọc mỉm cười gian manh, hôm sau cô tự tay làm bánh nướng đợi đến giờ Từ Dạ Tuân tuần tra, cầm theo giỏ bánh trực tiếp tìm gặp người, bắt đầu cho kế hoạch tấn công nam nhân kia.
"Từ cẩm y vệ."
Giọng nói ngọt ngào văng vẳng trong không khí, Từ Dạ Tuân lập tức phản ứng, bước chân có phần hơi vội đến chỗ ý trung nhân.
"Manh tướng quân, người lại đi dạo sao?"
Cũng chẳng mấy khi nói chuyện, Từ Dạ Tuân luôn giữ vẻ ngoài nghiêm túc, còn giữ khoảng cách chừng mực với Manh Tử Ngọc. Biểu tình của người có chút khác lạ, bình thường cố lắm Từ Dạ Tuân chỉ nhìn thấy được nụ cười mỉm nhẹ nhàng, hôm nay thay đổi hẳn một nụ cười tươi rói như cô nương mới lớn nô đùa.
Thanh âm ngọt ngào kéo dài từ lúc gọi tên cho đến lúc đối diện nhau vẫn chưa lắng.
"Từ cẩm y vệ, lại gặp nhau rồi, nhưng lần này là ta cố ý."
Từ Dạ Tuân có hơi sững người, Manh Tử Ngọc liền đưa giỏ bánh mình mang theo ra trước, đích thân cô mở ra, lấy từng chiếc bánh nương vàng nâu đặt vào tay Từ Dạ Tuân và những thuộc hạ của người.
"Ta thấy các vị ngày nào cũng túc trực bận rộn, ta có lòng làm bánh nướng, lót bụng ban đêm sẽ có sức làm việc."
Từng người ngơ ngác nhận bánh, Manh Tử Ngọc vốn không phải làm cho tất cả, chủ yếu là nam nhân kia, nhưng vì sợ công khai quá mức sẽ gặp rắc rối, lại hiểu rõ tính tình của Từ Dạ Tuân, không thích người ta đoán được tình cảm của mình, cô đành phải dùng người khác làm bù nhìn trong kế hoạch của mình.
"Mọi người mau thử đi, ta làm không giỏi, có gì thì đừng chê nhé!"
Ai lại dám chê trước mặt nhất phẩm tướng quân, người nào người nấy cũng nặn ra nụ cười gượng gạo, sau đó vì ánh mắt trông chờ của Manh Tử Ngọc mà họ cắn từng miếng bánh.
Sắc mắt có phần phức tạp, nhất là Từ Dạ Tuân, nếm mùi vị của chiếc bánh rất kĩ lưỡng, đây là món ăn đầu tiên người nhận được từ người thương, còn do đích thân làm Manh Tử Ngọc làm, đương nhiên sự cảm nhận của Từ Dạ Tuân sẽ khác với những người kia.
"Sao hả? Có ngon không?"
"Ngon, ngon lắm!"
Ai cũng khen lấy khen để, chỉ có Từ Dạ Tuân để che giấu cảm xúc mà nói lời có phần hơi khó nghe.
"Có chút khét, hơi đắng, nhưng rất hợp khẩu vị."
Mọi ánh mắt đều hướng vào nam nhân đang phán xét, thuộc hạ ở sau Từ Dạ Tuân cố ý kéo một góc xiêm y đá mắt ra hiệu, nhưng người tính tình sắc lạnh, chẳng những không hiểu ý người của mình còn mở miệng hỏi ngược.
"Người cũng thấy vậy đúng không?"
"Òm..."
Bầu không khí trở nên sượng sùng tức thì, Từ Dạ Tuân vẫn còn chưa nhận ra mình lỡ lời, thế nhưng Manh Tử Ngọc lại không hề để bụng, tuy không lời hoa mỹ nhưng nhìn sắc mặt có chút ửng đỏ của Từ Dạ Tuân, cô liền biết bản thân thành công gây ấn tượng tốt.
"Từ cẩm y vệ nhận xét thật đúng, lần sau ta sẽ chú ý lửa không làm khét bánh."
"Đa tạ tướng quân đã quan tâm."
Người ngây thơ vô số tội, thuộc hạ dưới trướng phải úp tay lên trán không nói nổi nên lời, giờ thì ai cũng hiểu tại sao Từ Dạ Tuân 29 tuổi vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Thẳng thắn như vậy cô nương nào thích cho nổi, dù có phong độ tài giỏi đến mấy nhưng không biết cách lấy lòng mỹ nhân thì cũng xét vào nơi vô dụng.
Tuy nhiên, Manh Tử Ngọc lại thích người thẳng thắn như vậy, còn cười rất hòa nhã giải tỏa bầu không khí.
"Mọi người cũng còn việc phải làm, ta xin phép."
"À, tạm biệt Manh tướng quân."
Cả đám cúi đầu hành lễ, Manh Tử Ngọc một bước không quay đầu, vẫn như cũ, để lại ánh mắt tiếc nuối từ nam nhân kia.
"Bánh ngon thật...ước gì..."
- Thôi Từ Dạ Tuân ngươi đừng nghĩ lung tung...người ta là nữ nhân của hoàng thượng đấy!
Từ Dạ Tuân xoay lưng, dưới bóng trăng mờ nhạt hai con người hai hướng đi nhưng trái tim lại hướng về đối phương.
Vài ngày tiếp theo, Manh Tử Ngọc thường xuyên làm thức ăn đem đến cho Cẩm Y vệ, lấy cớ để tiếp cận Từ Dạ Tuân, càng lúc càng để lộ rõ tâm ý của mình, người khác cũng có lời ra tiếng vào, bị tai mắt trong cung truyền đến tai Minh Hiên Nhiên.
"Mỗi ngày đều làm sao?"
"Dạ vâng, tính cũng được 5 6 hôm rồi."
Liêm Tĩnh cúi thấp người trình bày, Minh Hiên Nhiên nghe không khỏi tò mò, cả hai đều là thuộc hạ dưới trướng của hắn, hai người xưa nay đều chưa từng qua lại, nay Manh Tử Ngọc lại chủ động tiếp cận Cẩm Y vệ, lòng hắn liền dâng lên nghi ngờ.
- Chẳng lẽ có dụng ý?
Hắn không chắc điều đó, cũng canh chừng ra xem xét, tối đến, quả nhiên chính mắt hắn nhìn thấy Manh Tử Ngọc tay cầm giỏ thức ăn, tặng cho đám Cẩm Y vệ, còn cười nói rất vui vẻ.
Người đối với hắn thì một mặt tránh né, không liếc xéo thì cao giọng nghênh ngang, còn với kẻ khác thì dịu dàng hòa nhã, hắn xem nhịn không được ghen tị mà nổi đóa.
"Manh Tử Ngọc!"
Thanh âm sắc lạnh pha chút phẫn nộ, toàn bộ ánh nhìn đều hướng sang nơi phát ra âm thanh, Minh Hiên Nhiên bước rất khẩn trương, mặt mày tối đen chẳng khác quỷ vương địa ngục.
Tự dưng bất thình lình xuất hiện, linh cảm Manh Tử Ngọc biết có điềm không lành, hệ thống lại không cảnh báo, kẻ này cũng được sắp vào thành phần có tình cảm với nữ chính. Cho nên, trừ những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thì hệ thống mới miễn cưỡng thông báo, còn lại đều phải do Manh Tử Ngọc tự biết đối phó.
Cô quan sát biểu tình trên khuôn mặt hắn hầm hầm như ai bẹo gan, không dám gây chuyện, cùng những người khác thấp người cung nghênh.
"Hoàng thượng!"
"Miễn lễ."
"Tử Ngọc, trời đã tối nàng còn ra đây làm gì?"
Hắn vừa đến nơi chẳng đợi người khác kịp đứng vững đã tra hỏi, Manh Tử Ngọc chỉ vừa hé miệng chưa thốt ra âm thanh nào hắn lần nữa hỏi.
"Đang ăn bánh à?"
Thừa biết chuyện còn vòng vo, Manh Tử Ngọc cực kì gai mắt, không một chút do dự cô lấy chiếc bánh cuối cùng còn trong giỏ tức tốc cho vào miệng, vừa nhai ngốn ngấu vừa bập bẹ đáp lời.
"Vâng...bánh ngon...lắm ạ."
"Nàng!"
Thật chẳng ra thể thống gì, đây là cô ý gây khiêu khích, làm cho long nhan nổi giận, nhưng lại không thành công. Nam nhân kia có giận cũng là nhất thời, trông bộ dáng ham ăn của cô pha trộn chút đáng yêu lại lọt vào mắt xanh của hắn.