Chương 67: Ngươi mới là kẻ ích kỷ
Âm Nguyệt Tuyết không hề tin sự thật lập tức cho người đem thêm mấy chén nước khác tới, lần nữa trích máu. Kết quả, mọi thứ vẫn y cũ, nàng ta sửng sốt cho thái y đang có mặt ở đây kiểm tra từng chén nước.
Một lúc sau, thái y quỳ rạp bên dưới cung kính trình báo.
"Thưa hoàng hậu nương nương, tất cả các chén nước đều là nước sạch, không có pha bất cứ thứ gì ạ.
Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thật sự là cốt nhục của hoàng thượng."
"Không thể nào!"
Tử Ngọc nghe đến đấy chấn động tam tinh, thốt lên một tiếng kinh hồn, cô vừa định chạy đến xem thì bất ngờ bị Minh Hiên Nhiên giữa tay lại. Ánh mắt của hắn không còn ôn nhu nữa, đằng đằng sát khí nhìn cô gay gắt.
"Người đâu, Ngọc quý phi đang bị kinh sợ, mau đưa nàng ấy cùng tiểu hoàng tử và tiểu công chúa về cung nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng thưa hoàng thượng."
Người tức thì bị Liêm Tĩnh mời đi, không cho Tử Ngọc cơ hội tra hỏi, mà cô cũng không dám ở trước mặt Âm Nguyệt Tuyết nói ra sự tình, sợ đây là sắp xếp của Minh Hiên Nhiên.
Ánh mắt cô ngờ vực nhìn vẻ lạnh lùng của hắn không rời, lúc Liêm Tĩnh mời bước thì bất ngờ Âm Nguyệt Tuyết lại gây chuyện.
"Đứng lại đó!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Liêm Tĩnh chợt khựng bước, ai ai cũng đăm đăm ánh nhìn vào Âm Nguyệt Tuyết, người bước thẳng tới trước mặt Tử Ngọc, tra hỏi.
"Manh Tử Ngọc, vừa nãy chẳng phải ngươi đã thốt nên ba chứ 'không thể nào' sao?
Đây không phải là hài tử của hoàng thượng!
Chắc chắn ngươi đã giở trò đúng không?"
Nữ nhân này nhất quyết buộc tội cho Tử Ngọc, lời lẽ sắc bén làm cho Tử Ngọc nhất thời không thể phản bác. Cô hướng mắt nhìn về Minh Hiên Nhiên, không rõ tại sao cả cô và Âm Nguyệt Tuyết đều muốn hắn lên tiếng.
"Hoàng thượng, có phải chàng biết sự lại giấu thiếp không?"
Biểu tình trên khuôn mặt Âm Nguyệt Tuyết vô cùng đáng thương, gần như sắp khóc, trong lòng không ngừng hy vọng nam nhân kia sẽ không bao che cho Manh Tử Ngọc.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của hắn đã cùng lúc khiến cả hai nữ nhân chết lặng.
"Cả hai đứa bé đều là hài tử của trẫm!"
Hắn lập tức cho người lui ra hết, bên trong chỉ còn lại cả 3 cùng đối mặt. Tử Ngọc và Âm Nguyệt Tuyết đều đứng như trời trồng nhìn hắn không chớp mắt.
Nhất là Tử Ngọc, sửng sốt đến độ mặt cắt không còn một giọt máu, trái tim đang đập bỗng dừng vài nhịp, như rơi từ vách núi cao chót vót xuống vực thẩm sâu không thấy đáy.
"Nhiên, chàng nói cái gì chứ?
Manh Tử Ngọc đã mang thai trước khi vào cung, chẳng lẽ chàng.."
"Là ta khiến nàng ấy mang thai!"
Hắn thẳng thắn thừa nhận, Tử Ngọc nghe được chân tay bủn rủn, đứng không vững mà dựa vào chiếc bàn gần đó. Cô mở to mắt nhìn hắn chòng chọc, nhìn kẻ mặt không biến sắc nói ra.
"Không, Nhiên! Chàng đang bao che cho nàng ta phải không?"
Âm Nguyệt Tuyết không tài nào chấp nhận được lời lẽ ấy, thở hổn hển đứng trước mặt hắn tra hỏi, nước mắt lã chã dọc xuống cằm, nỗi thất vọng xô đẩy như thủy triều trong tận tâm can.
Bình thường, hễ Minh Hiên Nhiên nhìn thấy Âm Nguyệt Tuyết rơi lệ hắn sẽ cảm thấy đau xót, thế nhưng hiện giờ hắn lại lanh tanh không khác gì tảng băng.
Còn Tử Ngọc, im lặng vô thanh vô tức, như chưa từng xuất hiện, mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào nam nhân kia.
Minh Hiên Nhiên đối với lời tra hỏi của Âm Nguyệt Tuyết vẫn thản nhiên xem như không có gì quan trọng, thoải mái ngồi xuống ghế, nhún vai nhả giọng thờ ơ nói.
"Ta không bao che cho nàng ấy! Đây là sự thật, hai đứa bé là con của ta và nàng ấy!"
Lần nữa nói ra như sét đánh ngang tai, Âm Nguyệt Tuyết chao đảo đứng không vững, ngã bịch xuống mặt đất, lắc đầu liên tục lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào..."
Ánh mắt của Minh Hiên Nhiên trượt từ Âm Nguyệt Tuyết sang chỗ của Tử Ngọc, nhìn người thất thần khiến hắn có chút khó chịu trong nội tâm.
Hắn chưa kịp mở miệng thì Âm Nguyệt Tuyết bất ngờ đứng lên, cả gan to tiếng với hắn.
"Minh Hiên Nhiên tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy?
Rõ ràng chàng đã hứa với ta sẽ không bao giờ dành tình cảm cho Manh Tử Ngọc?
Tại sao chàng và ả ta lại lén lút sau lưng ta chứ?"
"Tuyết Nhi, hãy cẩn trọng lời nói của nàng!"
Giọng nói có phần cộc cằn, hắn ghét bị ai to tiếng trước mặt, đặc biệt là nữ nhân, dù Âm Nguyệt Tuyết được hắn sủng ái đến mấy hắn cũng không cho phép.
"Tuyết Nhi, ta đã hứa không dành tình cảm cho Tử Ngọc là vì trước kia ta yêu nàng!
Nhưng nàng nên nhớ một điều, ta và Tử Ngọc từng là phu thê, nàng ấy theo ta nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm...ta không làm được."
"Tuyết Nhi, ta vẫn để nàng làm hoàng hậu, vẫn dành sự sủng ái tuyệt đối cho nàng suốt thời gian qua. Ta vì sợ nàng buồn mà luôn ít tiếp xúc với những phi tần khác.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ hiểu cho ta, nhưng thật không ngờ càng lúc nàng càng ích kỷ."
Lời nói ra dần có phần nặng nề, hắn không còn dành sự ôn nhu như trước cho Âm Nguyệt Tuyết, còn liếc mắt nguy hiểm làm nàng ta bàng hoàng, như cuối cùng cũng nhận ra hắn đã dần không còn yêu nàng ta như trước.
Nước mắt cứ rơi, Âm Nguyệt Tuyết liền trách móc hắn không ngừng, hắn cũng chẳng còn kiêng nể đáp trả lại cực gắt.
"Tuyết Nhi, nàng nhớ kĩ cho ta, ngôi vị hoàng hậu của nàng là do ta ban thì cũng có thể phế nàng!
Một vị hoàng hậu mà lại ích kỷ không cho hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác thì cơ nghiệp của Nhiên triều sẽ ra sao?
Chính sự ích kỷ đó của nàng khiến tình cảm của ta thay đổi đấy!"
"Không phải!"
Nam nhân vừa hét lên thì bất ngờ Tử Ngọc im lặng từ nãy đến giờ cũng lên tiếng, cô cắt ngang cuộc cãi vã của cả hai, hùng hổ bước đến chỗ Minh Hiên Nhiên, to gan lớn mật túm cổ áo hắn.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi mới là kẻ ích kỷ, người vì muốn có Âm Nguyệt Tuyết mà lợi dụng ta giúp ngươi lập Nhiên triều, còn phế hậu để Âm Nguyệt Tuyết làm hậu.
Sau đó ngươi lại vì muốn chiếm đoạt ta mà bày kế chia cắt ta và Từ Dạ Tuân, là ngươi đã dựng tất cả mọi chuyện."
Một lúc sau, thái y quỳ rạp bên dưới cung kính trình báo.
"Thưa hoàng hậu nương nương, tất cả các chén nước đều là nước sạch, không có pha bất cứ thứ gì ạ.
Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thật sự là cốt nhục của hoàng thượng."
"Không thể nào!"
Tử Ngọc nghe đến đấy chấn động tam tinh, thốt lên một tiếng kinh hồn, cô vừa định chạy đến xem thì bất ngờ bị Minh Hiên Nhiên giữa tay lại. Ánh mắt của hắn không còn ôn nhu nữa, đằng đằng sát khí nhìn cô gay gắt.
"Người đâu, Ngọc quý phi đang bị kinh sợ, mau đưa nàng ấy cùng tiểu hoàng tử và tiểu công chúa về cung nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng thưa hoàng thượng."
Người tức thì bị Liêm Tĩnh mời đi, không cho Tử Ngọc cơ hội tra hỏi, mà cô cũng không dám ở trước mặt Âm Nguyệt Tuyết nói ra sự tình, sợ đây là sắp xếp của Minh Hiên Nhiên.
Ánh mắt cô ngờ vực nhìn vẻ lạnh lùng của hắn không rời, lúc Liêm Tĩnh mời bước thì bất ngờ Âm Nguyệt Tuyết lại gây chuyện.
"Đứng lại đó!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Liêm Tĩnh chợt khựng bước, ai ai cũng đăm đăm ánh nhìn vào Âm Nguyệt Tuyết, người bước thẳng tới trước mặt Tử Ngọc, tra hỏi.
"Manh Tử Ngọc, vừa nãy chẳng phải ngươi đã thốt nên ba chứ 'không thể nào' sao?
Đây không phải là hài tử của hoàng thượng!
Chắc chắn ngươi đã giở trò đúng không?"
Nữ nhân này nhất quyết buộc tội cho Tử Ngọc, lời lẽ sắc bén làm cho Tử Ngọc nhất thời không thể phản bác. Cô hướng mắt nhìn về Minh Hiên Nhiên, không rõ tại sao cả cô và Âm Nguyệt Tuyết đều muốn hắn lên tiếng.
"Hoàng thượng, có phải chàng biết sự lại giấu thiếp không?"
Biểu tình trên khuôn mặt Âm Nguyệt Tuyết vô cùng đáng thương, gần như sắp khóc, trong lòng không ngừng hy vọng nam nhân kia sẽ không bao che cho Manh Tử Ngọc.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của hắn đã cùng lúc khiến cả hai nữ nhân chết lặng.
"Cả hai đứa bé đều là hài tử của trẫm!"
Hắn lập tức cho người lui ra hết, bên trong chỉ còn lại cả 3 cùng đối mặt. Tử Ngọc và Âm Nguyệt Tuyết đều đứng như trời trồng nhìn hắn không chớp mắt.
Nhất là Tử Ngọc, sửng sốt đến độ mặt cắt không còn một giọt máu, trái tim đang đập bỗng dừng vài nhịp, như rơi từ vách núi cao chót vót xuống vực thẩm sâu không thấy đáy.
"Nhiên, chàng nói cái gì chứ?
Manh Tử Ngọc đã mang thai trước khi vào cung, chẳng lẽ chàng.."
"Là ta khiến nàng ấy mang thai!"
Hắn thẳng thắn thừa nhận, Tử Ngọc nghe được chân tay bủn rủn, đứng không vững mà dựa vào chiếc bàn gần đó. Cô mở to mắt nhìn hắn chòng chọc, nhìn kẻ mặt không biến sắc nói ra.
"Không, Nhiên! Chàng đang bao che cho nàng ta phải không?"
Âm Nguyệt Tuyết không tài nào chấp nhận được lời lẽ ấy, thở hổn hển đứng trước mặt hắn tra hỏi, nước mắt lã chã dọc xuống cằm, nỗi thất vọng xô đẩy như thủy triều trong tận tâm can.
Bình thường, hễ Minh Hiên Nhiên nhìn thấy Âm Nguyệt Tuyết rơi lệ hắn sẽ cảm thấy đau xót, thế nhưng hiện giờ hắn lại lanh tanh không khác gì tảng băng.
Còn Tử Ngọc, im lặng vô thanh vô tức, như chưa từng xuất hiện, mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào nam nhân kia.
Minh Hiên Nhiên đối với lời tra hỏi của Âm Nguyệt Tuyết vẫn thản nhiên xem như không có gì quan trọng, thoải mái ngồi xuống ghế, nhún vai nhả giọng thờ ơ nói.
"Ta không bao che cho nàng ấy! Đây là sự thật, hai đứa bé là con của ta và nàng ấy!"
Lần nữa nói ra như sét đánh ngang tai, Âm Nguyệt Tuyết chao đảo đứng không vững, ngã bịch xuống mặt đất, lắc đầu liên tục lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào..."
Ánh mắt của Minh Hiên Nhiên trượt từ Âm Nguyệt Tuyết sang chỗ của Tử Ngọc, nhìn người thất thần khiến hắn có chút khó chịu trong nội tâm.
Hắn chưa kịp mở miệng thì Âm Nguyệt Tuyết bất ngờ đứng lên, cả gan to tiếng với hắn.
"Minh Hiên Nhiên tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy?
Rõ ràng chàng đã hứa với ta sẽ không bao giờ dành tình cảm cho Manh Tử Ngọc?
Tại sao chàng và ả ta lại lén lút sau lưng ta chứ?"
"Tuyết Nhi, hãy cẩn trọng lời nói của nàng!"
Giọng nói có phần cộc cằn, hắn ghét bị ai to tiếng trước mặt, đặc biệt là nữ nhân, dù Âm Nguyệt Tuyết được hắn sủng ái đến mấy hắn cũng không cho phép.
"Tuyết Nhi, ta đã hứa không dành tình cảm cho Tử Ngọc là vì trước kia ta yêu nàng!
Nhưng nàng nên nhớ một điều, ta và Tử Ngọc từng là phu thê, nàng ấy theo ta nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm...ta không làm được."
"Tuyết Nhi, ta vẫn để nàng làm hoàng hậu, vẫn dành sự sủng ái tuyệt đối cho nàng suốt thời gian qua. Ta vì sợ nàng buồn mà luôn ít tiếp xúc với những phi tần khác.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ hiểu cho ta, nhưng thật không ngờ càng lúc nàng càng ích kỷ."
Lời nói ra dần có phần nặng nề, hắn không còn dành sự ôn nhu như trước cho Âm Nguyệt Tuyết, còn liếc mắt nguy hiểm làm nàng ta bàng hoàng, như cuối cùng cũng nhận ra hắn đã dần không còn yêu nàng ta như trước.
Nước mắt cứ rơi, Âm Nguyệt Tuyết liền trách móc hắn không ngừng, hắn cũng chẳng còn kiêng nể đáp trả lại cực gắt.
"Tuyết Nhi, nàng nhớ kĩ cho ta, ngôi vị hoàng hậu của nàng là do ta ban thì cũng có thể phế nàng!
Một vị hoàng hậu mà lại ích kỷ không cho hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác thì cơ nghiệp của Nhiên triều sẽ ra sao?
Chính sự ích kỷ đó của nàng khiến tình cảm của ta thay đổi đấy!"
"Không phải!"
Nam nhân vừa hét lên thì bất ngờ Tử Ngọc im lặng từ nãy đến giờ cũng lên tiếng, cô cắt ngang cuộc cãi vã của cả hai, hùng hổ bước đến chỗ Minh Hiên Nhiên, to gan lớn mật túm cổ áo hắn.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi mới là kẻ ích kỷ, người vì muốn có Âm Nguyệt Tuyết mà lợi dụng ta giúp ngươi lập Nhiên triều, còn phế hậu để Âm Nguyệt Tuyết làm hậu.
Sau đó ngươi lại vì muốn chiếm đoạt ta mà bày kế chia cắt ta và Từ Dạ Tuân, là ngươi đã dựng tất cả mọi chuyện."