Chương 7: Giao dịch
Sau những cạm bẫy là một cây cầu treo bắt qua một con thác chảy xiết, Manh Tử Ngọc điềm tĩnh đi lên.
Đặt chân qua phía bên kia là một ngôi nhà tranh đơn sơ đầy khói lửa, ông lão ăn bận đơn sơ vút râu trắng ngồi trên ghế gỗ ở trước cửa nhịp chân sai bảo đồ đệ.
"Mạnh tay lên, thêm củi vào."
Hệ thống lại xuất hiện hỗ trợ, như trước đó, khung hình hiện lên giới thiệu nhân vật với Manh Tử Ngọc, ông lão đó chính là Khưu Thế.
Cô quan sát cẩn thận, đánh giá và ghi nhớ trước khi hệ thống biến mất.
Những người bên trong đang chăm chỉ rèn vũ khí, mặc dù Khưu Thế đã quy ẩn rất ít ai tìm đến nhờ vả nhưng ông vẫn rất yêu nghề, không có việc thì cũng kiếm việc để làm.
Manh Tử Ngọc liền khẽ cười, rất thích phong thái này, cư nhiên mở cửa rào không có chút phòng thủ, chậm rãi đi vào.
Khưu Thế và các đồ đệ lập tức chững lại, nhìn chòng chọc vào cô nương khoác xiêm y trắng, từng bước ung dung thư thái tựa như tiên bước, khí chất hơn người.
Đây là lần đầu họ nhìn thấy một nữ nhân vượt qua cạm bẫy đến được nơi này, có chút kinh ngạc.
"Cô nương đây..."
"Manh Tử Ngọc, Manh tướng quân Nhiên triều, xin diện kiến Khưu lão."
Manh Tử Ngọc nửa quỳ cúi đầu dùng kính ngữ.
Khưu Thế chau mày vuốt râu trắng, dò xét một lúc liền rời ngay khỏi ghế chắp tay sau lưng, ngờ vực nói.
"Manh tướng quân?
Nhiên triều ta chỉ có nữ tướng là Thương tướng quân, Thương Ánh Tuyết làm sao lại..."
"Chính là ta."
Giọng nói kiêu căng, Manh Tử Ngọc gở mạng che mặt ngẩng đầu cười kiêu hãnh trước những cặp mắt ngỡ ngàng, từ tốn giải bày.
"Mới ngày hôm qua ta đã bị phế hậu, phong làm nhất phẩm tướng quân, lấy tên là Manh Tử Ngọc, hiệu là Manh."
"Ra là vậy..."
Khưu Thế cũng không thắc mắc nhiều, mặc dù còn ngờ vực sự thay đổi diện mạo, trước đó cũng từng gặp qua nữ tướng này, từ lúc nào mà đã trở thành một nữ nhân thực thụ?
Từ lâu không màng thế sự bên ngoài suy nghĩ ấy rất nhanh thoáng vụt mất, người này đột ngột đến tìm ắt hẳn có mục đích, ông liền vào thẳng vấn đề.
"Manh tướng quân tìm ta để rèn vũ khí sao?"
"Đúng."
Manh Tử Ngọc không chối, thủng thẳng bước vào trong, từ trong tay áo dài lấy ra một mớ giấy, là bản vẻ do cô tự thiết kế đưa cho Khưu Thế.
"Ta hôm nay mạo muội đến đây là muốn nhờ người làm cho ta hai loại vũ khí theo chi tiết sơ đồ này."
Khưu Thế liếc nhìn bản vẻ trong tay Manh Tử Ngọc, do dự một chút cũng cầm lấy xem xét thật kĩ.
Bên trong là một chiếc ô có thể giấu kiếm ở thân, và một thanh kiếm mềm dẻo uốn lượn tựa như roi, mỏng như vải.
- Kì lạ, người này rõ ràng chỉ giỏi dùng cung tiễn, sao lại rèn vũ khí là kiếm chứ?
Khưu Thế chăm chú vào bản vẽ, trong lòng có phần kháng phục người vẽ ra từng chi tiết, chiếc ô kia cũng không quá xa lạ nhưng thanh kiếm như roi này thật sự thành công khiến ông phải chú ý.
"Ta mạo muội muốn hỏi ai là người thiết kế ra hai loại vũ khí này."
"Là ta."
Giọng nói tự tin, Manh Tử Ngọc cười rất tự mãn, cười đến độ khiến Khưu Thế cảm thấy nữ nhân này 7 phần giống sát thủ máu lạnh hơn là một nữ tướng.
Bất tri bất giác đôi tay nhăn nhúm có chút run run, trầm tư một hồi ông lại đưa bản vẽ cho đồ đệ ở bên cạnh, bình tĩnh vút râu, yêu cầu.
"Theo như ta biết, tướng quân đây chỉ biết có mỗi cung tiễn và khinh công.
Nếu ta rèn những thứ này làm sao tướng quân có thể dùng?"
Manh Tử Ngọc đoán trước Khưu Thế sẽ thử thách, là người tính tình bộc trực, dứt khoát hành động nhanh gọn. Trong chớp mắt cô bẻ một nhánh cây gần đó, múa vài chiêu kiếm đạo độc đáo thuộc trường phái của cô để lấy lòng.
Quả nhiên, Khưu Thế khi được mở rộng tầm mắt liền đánh giá Manh Tử Ngọc không giống như trong lời đồn. Mà còn hơn cả miệng lưỡi thế gian, là một người có tài năng vượt bậc về võ thuật, có đầu óc sáng tạo, là phượng hoàng lửa nơi sa trường, làm cho ông phải có cái nhìn khác.
Ông không nhiều lời trực tiếp vỗ tay khen ngợi, chấp nhận cuộc giao dịch dễ dàng, coi như đây vừa bồi dưỡng nhân tài vừa thử thách tay nghề của bản thân hai bản vẽ đặc biệt kia.
"Thời gian để ta hoàn thành hai món vũ khí ấy sẽ lâu một chút, mong là tướng quân không vội."
"Không vội, ông cứ tự nhiên, mất bao nhiêu tiền bạc không thành vấn đề, thời gian cũng thế, miễn có cho ta là được."
Manh Tử Ngọc kiêu căng nói, từ đầu đã kiên định với hai món vũ khí này, bằng mọi giá cô phải có được chúng. Thứ gì càng chờ đợi, càng có giá trị, cô lấy ra một túi ngân lượng giao cho Khưu Thế.
Thế nhưng, ông lão này lại lắc tay nhẹ nhàng từ chối.
"Tiền bạc không là gì đối với ta.
Cuộc đời của Khưu Thế này rèn kiếm cho người là để trợ giúp nhân tài."
"Tướng quân, chỉ mong người sau này nắm giữ vũ khí của ta sẽ trợ giúp cho Nhiên triều sớm thống nhất, bách tính an cư."
Ông nghiêng mình nửa quỳ cúi đầu cung kính, Manh Tử Ngọc cũng không ép, tự trong lòng biết thế nào là không phụ lòng người khác.
"Ta hứa với ông, chắc chắn sẽ giúp Nhiên triều thống nhất, bảo vệ bách tính."
Màn giao dịch nhanh chóng kết thúc, Manh Tử Ngọc không dây dưa, che mặt ngoảnh lưng rảo bước tự tại.
Ra khỏi ngọn núi, con ngựa của cô vẫn còn ở đây chờ, cô lên ngựa phóng nhanh trở về tướng phủ.
Trong lúc đi ngang qua con phố trong thành cô để mắt đến một quầy hàng bán tư trang nữ nhân. Nhìn trúng một chiếc quạt tròn cầm tay thuê hoa bỉ ngạn liền mua. Còn tiện thể mua thêm 2 bộ y phục, một bộ màu tím than thêu hoa cúc trắng thuộc dạng của các quý nữ, thanh tao diễm lệ, còn bộ kia thì trái ngược, một màu đỏ cam rực rỡ thêu hoa mẫu đơn vàng.
Về tướng phủ thì trời cũng chập tối, Ninh Hà đứng đợi ở ngoài cổng rất lâu, vừa trông thấy bóng chủ nhân gấp gáp chạy ra nghênh đón.
"Tướng quân, người về rồi, người đi đâu mà lâu thế ạ?"
Manh Tử Ngọc xuống ngựa, tháo mạng che mặt chau mày kiếm uy nghiêm, u trầm không ý nhìn Ninh Hà, nhắc nhở.
"Chuyện của chủ nhân em nên bớt hỏi tới đi."
"Em...nô tì biết tội."
Ninh Hà bị quở trách không dám nhiều lời, cúi đầu ngoan ngoãn bộ dạng hệt như cún con.
Manh Tử Ngọc lấy túi đồ vừa mua được giao cho Ninh Hà.
"Mang những thứ này về phòng cho ta, sai người chuẩn bị nước cho ta tắm."
Cô rảo bước rất nhanh vào trong, Ninh Hà chỉ vừa cầm túi đồ chưa kịp nói đã hớt hải chạy theo cô. Đột nhiên dừng lại một chút, Manh Tử Ngọc lúc này mới để ý khu biệt viện này.
Từ hôm qua đến giờ, dọn đến đây ở mà không nhìn rõ, ngoài hồ sen lớn làm tiểu cảnh ngắm vui mắt thì còn có mấy cây liễu lả lướt thật chướng mắt.
Đặt chân qua phía bên kia là một ngôi nhà tranh đơn sơ đầy khói lửa, ông lão ăn bận đơn sơ vút râu trắng ngồi trên ghế gỗ ở trước cửa nhịp chân sai bảo đồ đệ.
"Mạnh tay lên, thêm củi vào."
Hệ thống lại xuất hiện hỗ trợ, như trước đó, khung hình hiện lên giới thiệu nhân vật với Manh Tử Ngọc, ông lão đó chính là Khưu Thế.
Cô quan sát cẩn thận, đánh giá và ghi nhớ trước khi hệ thống biến mất.
Những người bên trong đang chăm chỉ rèn vũ khí, mặc dù Khưu Thế đã quy ẩn rất ít ai tìm đến nhờ vả nhưng ông vẫn rất yêu nghề, không có việc thì cũng kiếm việc để làm.
Manh Tử Ngọc liền khẽ cười, rất thích phong thái này, cư nhiên mở cửa rào không có chút phòng thủ, chậm rãi đi vào.
Khưu Thế và các đồ đệ lập tức chững lại, nhìn chòng chọc vào cô nương khoác xiêm y trắng, từng bước ung dung thư thái tựa như tiên bước, khí chất hơn người.
Đây là lần đầu họ nhìn thấy một nữ nhân vượt qua cạm bẫy đến được nơi này, có chút kinh ngạc.
"Cô nương đây..."
"Manh Tử Ngọc, Manh tướng quân Nhiên triều, xin diện kiến Khưu lão."
Manh Tử Ngọc nửa quỳ cúi đầu dùng kính ngữ.
Khưu Thế chau mày vuốt râu trắng, dò xét một lúc liền rời ngay khỏi ghế chắp tay sau lưng, ngờ vực nói.
"Manh tướng quân?
Nhiên triều ta chỉ có nữ tướng là Thương tướng quân, Thương Ánh Tuyết làm sao lại..."
"Chính là ta."
Giọng nói kiêu căng, Manh Tử Ngọc gở mạng che mặt ngẩng đầu cười kiêu hãnh trước những cặp mắt ngỡ ngàng, từ tốn giải bày.
"Mới ngày hôm qua ta đã bị phế hậu, phong làm nhất phẩm tướng quân, lấy tên là Manh Tử Ngọc, hiệu là Manh."
"Ra là vậy..."
Khưu Thế cũng không thắc mắc nhiều, mặc dù còn ngờ vực sự thay đổi diện mạo, trước đó cũng từng gặp qua nữ tướng này, từ lúc nào mà đã trở thành một nữ nhân thực thụ?
Từ lâu không màng thế sự bên ngoài suy nghĩ ấy rất nhanh thoáng vụt mất, người này đột ngột đến tìm ắt hẳn có mục đích, ông liền vào thẳng vấn đề.
"Manh tướng quân tìm ta để rèn vũ khí sao?"
"Đúng."
Manh Tử Ngọc không chối, thủng thẳng bước vào trong, từ trong tay áo dài lấy ra một mớ giấy, là bản vẻ do cô tự thiết kế đưa cho Khưu Thế.
"Ta hôm nay mạo muội đến đây là muốn nhờ người làm cho ta hai loại vũ khí theo chi tiết sơ đồ này."
Khưu Thế liếc nhìn bản vẻ trong tay Manh Tử Ngọc, do dự một chút cũng cầm lấy xem xét thật kĩ.
Bên trong là một chiếc ô có thể giấu kiếm ở thân, và một thanh kiếm mềm dẻo uốn lượn tựa như roi, mỏng như vải.
- Kì lạ, người này rõ ràng chỉ giỏi dùng cung tiễn, sao lại rèn vũ khí là kiếm chứ?
Khưu Thế chăm chú vào bản vẽ, trong lòng có phần kháng phục người vẽ ra từng chi tiết, chiếc ô kia cũng không quá xa lạ nhưng thanh kiếm như roi này thật sự thành công khiến ông phải chú ý.
"Ta mạo muội muốn hỏi ai là người thiết kế ra hai loại vũ khí này."
"Là ta."
Giọng nói tự tin, Manh Tử Ngọc cười rất tự mãn, cười đến độ khiến Khưu Thế cảm thấy nữ nhân này 7 phần giống sát thủ máu lạnh hơn là một nữ tướng.
Bất tri bất giác đôi tay nhăn nhúm có chút run run, trầm tư một hồi ông lại đưa bản vẽ cho đồ đệ ở bên cạnh, bình tĩnh vút râu, yêu cầu.
"Theo như ta biết, tướng quân đây chỉ biết có mỗi cung tiễn và khinh công.
Nếu ta rèn những thứ này làm sao tướng quân có thể dùng?"
Manh Tử Ngọc đoán trước Khưu Thế sẽ thử thách, là người tính tình bộc trực, dứt khoát hành động nhanh gọn. Trong chớp mắt cô bẻ một nhánh cây gần đó, múa vài chiêu kiếm đạo độc đáo thuộc trường phái của cô để lấy lòng.
Quả nhiên, Khưu Thế khi được mở rộng tầm mắt liền đánh giá Manh Tử Ngọc không giống như trong lời đồn. Mà còn hơn cả miệng lưỡi thế gian, là một người có tài năng vượt bậc về võ thuật, có đầu óc sáng tạo, là phượng hoàng lửa nơi sa trường, làm cho ông phải có cái nhìn khác.
Ông không nhiều lời trực tiếp vỗ tay khen ngợi, chấp nhận cuộc giao dịch dễ dàng, coi như đây vừa bồi dưỡng nhân tài vừa thử thách tay nghề của bản thân hai bản vẽ đặc biệt kia.
"Thời gian để ta hoàn thành hai món vũ khí ấy sẽ lâu một chút, mong là tướng quân không vội."
"Không vội, ông cứ tự nhiên, mất bao nhiêu tiền bạc không thành vấn đề, thời gian cũng thế, miễn có cho ta là được."
Manh Tử Ngọc kiêu căng nói, từ đầu đã kiên định với hai món vũ khí này, bằng mọi giá cô phải có được chúng. Thứ gì càng chờ đợi, càng có giá trị, cô lấy ra một túi ngân lượng giao cho Khưu Thế.
Thế nhưng, ông lão này lại lắc tay nhẹ nhàng từ chối.
"Tiền bạc không là gì đối với ta.
Cuộc đời của Khưu Thế này rèn kiếm cho người là để trợ giúp nhân tài."
"Tướng quân, chỉ mong người sau này nắm giữ vũ khí của ta sẽ trợ giúp cho Nhiên triều sớm thống nhất, bách tính an cư."
Ông nghiêng mình nửa quỳ cúi đầu cung kính, Manh Tử Ngọc cũng không ép, tự trong lòng biết thế nào là không phụ lòng người khác.
"Ta hứa với ông, chắc chắn sẽ giúp Nhiên triều thống nhất, bảo vệ bách tính."
Màn giao dịch nhanh chóng kết thúc, Manh Tử Ngọc không dây dưa, che mặt ngoảnh lưng rảo bước tự tại.
Ra khỏi ngọn núi, con ngựa của cô vẫn còn ở đây chờ, cô lên ngựa phóng nhanh trở về tướng phủ.
Trong lúc đi ngang qua con phố trong thành cô để mắt đến một quầy hàng bán tư trang nữ nhân. Nhìn trúng một chiếc quạt tròn cầm tay thuê hoa bỉ ngạn liền mua. Còn tiện thể mua thêm 2 bộ y phục, một bộ màu tím than thêu hoa cúc trắng thuộc dạng của các quý nữ, thanh tao diễm lệ, còn bộ kia thì trái ngược, một màu đỏ cam rực rỡ thêu hoa mẫu đơn vàng.
Về tướng phủ thì trời cũng chập tối, Ninh Hà đứng đợi ở ngoài cổng rất lâu, vừa trông thấy bóng chủ nhân gấp gáp chạy ra nghênh đón.
"Tướng quân, người về rồi, người đi đâu mà lâu thế ạ?"
Manh Tử Ngọc xuống ngựa, tháo mạng che mặt chau mày kiếm uy nghiêm, u trầm không ý nhìn Ninh Hà, nhắc nhở.
"Chuyện của chủ nhân em nên bớt hỏi tới đi."
"Em...nô tì biết tội."
Ninh Hà bị quở trách không dám nhiều lời, cúi đầu ngoan ngoãn bộ dạng hệt như cún con.
Manh Tử Ngọc lấy túi đồ vừa mua được giao cho Ninh Hà.
"Mang những thứ này về phòng cho ta, sai người chuẩn bị nước cho ta tắm."
Cô rảo bước rất nhanh vào trong, Ninh Hà chỉ vừa cầm túi đồ chưa kịp nói đã hớt hải chạy theo cô. Đột nhiên dừng lại một chút, Manh Tử Ngọc lúc này mới để ý khu biệt viện này.
Từ hôm qua đến giờ, dọn đến đây ở mà không nhìn rõ, ngoài hồ sen lớn làm tiểu cảnh ngắm vui mắt thì còn có mấy cây liễu lả lướt thật chướng mắt.