Chương 17: Tôi, muốn từ chối
****************
Tống Ôn Trạch hừ lạnh một tiếng, nhìn cả hai như nhìn một bức tượng vô hình rồi đi qua luôn.
Khương Thiệu thấy vậy cũng đi theo, nói suốt cả một đoạn đường, Tống Ôn Trạch vẫn lạnh lùng không nói một từ.
Đứng trước thang máy, Khương Thiệu vẫn thao thao bất tuyệt về việc mời Tống Ôn Trạch trở lại đội hình sự.
Gâu gâu!!
Đột nhiên, từ phía xa vang lên tiếng chó sủa, hình bóng một thứ gì đó màu đen in trên tường hành lang bên kia, rồi sau đó một chú chó cảnh khuyển giống Chó Ngao Tây Tạng đang lao về phía này.
Những cảnh sát ở gần đó vừa thấy nó liền sợ hãi, chạy toán loạn, kẻ trốn trong phòng, kẻ chạy xuống chỗ thoát hiểm, nhìn cảnh tượng lúc này thật khó tin.
Sở cảnh sát từ trước tới nay, chưa từng xảy ra trường hợp này, cũng chưa từng để chó cảnh khuyển chạy trong Sở cảnh sát.
Chú chó kia, lao tới như một cơn gió, thoáng chốc đã tới gần chỗ hai người đang đứng.
Khương Thiệu thấy vậy, liền lấy thân mình che chắn phía trước Tống Ôn Trạch, hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị tư thế phòng bị.
Đợi mãi vẫn không thấy có gì xảy ra, một mắt mở ra đã thấy chú cảnh khuyển lúc nãy, nhìn hung dữ thế nào bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi gục xuống, để mặc Tống Ôn Trạch ngồi xuống xoa đầu mình.
Khương Thiệu nghi hoặc hỏi - Nó sao, đột nhiên ngoan thế? Không phải lúc nãy...?
Tống Ôn Trạch vuốt ve bộ lông nó, lạnh lùng nói - Misa, chỉ hơi đáng sợ thôi. Nó không tùy ý cắn người đâu?
Khương Thiệu nghe vậy, ngạc nhiên hỏi - Sao anh biết nó tên Misa?
- Vì tôi là chủ của nó mà!! - Tống Ôn Trạch hai tay nựng đầu nó lên nói - Phải không, Misa?
Chú chó hiểu ý, kêu lên vài tiếng gâu gâu đáp lại, lưỡi thè ra muốn liếm tay Tống Ôn Trạch, đuôi thì vung vẩy không ngừng.
Tống Ôn Trạch bế nó lên, đứng bật dậy nói - Mày lớn thật rồi! Mấy năm không gặp, chắc cũng không ít lần, bị người của Sở cảnh sát nhốt lại nhỉ?
Chú chó kêu thêm vài tiếng, tỏ ý mình rất ngoan ngoãn, mau khen ngợi nó đi.
Tống Ôn Trạch ôm nó lên, thích thú mà vuốt ve bộ lông lớn này, nói - Misa, thật ngoan! Ta dẫn em đi ăn nhé, ở gần đây hình như mới mở một quán ăn, có được không?
Chú chó hiểu ý, liếm mặt Tống Ôn Trạch, đuôi ve vẩy không ngừng, tỏ vẻ đồng ý.
Cửa thang máy mở ra, cả hai liền bước vào trong, lúc cánh cửa sắp đóng lại thì hai bàn tay nắm lấy thanh cửa, lập tức dừng lại.
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn người phụ nữ trước mặt mồ hôi nhễ nhại, thác mắc hỏi - Sao nhìn nhiều mồ hôi vậy? Bộ vừa chạy marathon sao? Cô Tào, mau vào đi.
Tào An Chi buông tay ra, đi trong đứng rồi chào hỏi cả hai một lúc thì cánh cửa thang máy cũng đóng lại.
Họ hoàn toàn không biết, lúc cánh cửa tháng máy vừa đóng lại có một đám cảnh sát chạy khắp nơi tìm thứ gì đó, không thấy thì lập tức rời đi.
Tống Ôn Trạch bước ra khỏi thang máy, đi theo Tào An Chi đến phòng thẩm vấn, cũng khai báo đúng sự thật rồi sau đó ra ngoài luôn.
Chú chó vừa thấy Tống Ôn Trạch, lập tức chạy tới giơ hai chân trước lên đòi bế. Khương Thiệu thấy vậy, nói thay - Nó, hình như muốn anh ôm đó, tiền bối?
Tống Ôn Trạch cúi nửa người xuống, hai tay dang rộng ôm lấy nó, lạnh lùng hỏi - Sao cậu còn ở đây? Không làm việc sao?
Tào An Chi nhìn người cảnh sát lớn tuổi trước mặt, lại nhìn Tống Ôn Trạch lạnh lùng như thế nhưng lời nói lại có chút nhắc nhở, hai người này hình như rất thân thiết.
Tống Ôn Trạch là thầy giáo, thân thiết với cảnh sát cũng không có gì lạ nhưng, đối phương cứ một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối thì có chút không bình thường.
Người đàn ông trước mặt này chắc cũng gần 38 - 40t rồi, sao lại gọi một giáo viên mới 30t là tiền bối chứ?
Tào An Chi ngạc nhiên là thế, bên ngoài vẫn ôn tồn hỏi - Vị này là?
Tống Ôn Trạch đáp - Đội trưởng đội hình sự của Phòng Trọng án, Khương Thiệu!
Khương Thiệu gật đầu, giơ tay về phía Tào An Chi, ý muốn làm quen.
Tào An Chi thấy vậy, cũng không từ chối mà cũng bắt tay làm quen rồi mới hỏi - Hai vị, có vẻ, vô cùng thân thiết nhỉ?
Khương Thiệu đáp - Chúng tôi từng là đồng nghiệp, anh ấy còn là tiền bối của tôi nữa đấy?
Tào An Chi ngạc nhiên hỏi - Tống lão sư, trước đây từng làm, cảnh sát sao?
Tống Ôn Trạch không đáp, bên ngoài nhìn chú chó trong lòng nựng, trong lòng thì đang than phiền.
(Mi bị sao vậy?)
[ Tinh~~ Cảnh báo nguy hiểm cấp một!]
Màn hình hệ thống vẫn màu đỏ máu, giật giật điên cuồng, y như rất bị động kinh.
(Ai gặp nguy hiểm? Chắc không phải ta rồi!)
Tống Ôn Trạch thầm nghĩ, màn hình hệ thống chỉ giật giật, không đáp.
- Tống lão sư??
Tống Ôn Trạch nghe tiếng gọi, giật mình quay lại rồi gật đầu đáp - Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.
Khương Thiệu định nói gì đó thì từ phía sau, một đám người mặc cảnh phục nối đuôi nhau chạy tới nói này, vừa đến đã giơ súng về phía ba người.
Tống Ôn Trạch nhìn một đám người kia, lạnh lùng hỏi - Đây là ý gì? Muốn bắn chúng tôi sao?
Chú chó trong lòng, nhìn về đám bọn họ trừng mắt, răng thì nhe ra dọa cắn, kêu ba tiếng "Gâu Gâu Gâu!!"
Khương Thiệu thấy vậy, nghĩ đám người mặc cảnh phục kia hiểu lầm gì đó liền đứng ra khuyên ngăn, lấy thẻ cảnh sát của mình ra nói - Mau bỏ súng xuống. Tôi là Khương Thiệu, đội trưởng đội hình sự.
Đám người thấy vậy, trước mặt tuy rất sợ hãi nhưng vẫn chĩa thẳng khẩu súng của mình về phía ba bọn họ, cảnh giác. giọng nói có chút nhẹ nhàng - Rất xin lỗi. Các người nhanh chóng thả Misa ra, nó không phải giống chó bình thường, nó là cảnh khuyển rất nguy hiểm.
- Ta biết!!
Đám người kia giật mình, nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía người vừa phát ra tiếng kia, tất cả đều có chung một suy nghĩ.
"Người đàn ông này ra ai? Sao, cứ có cảm giác, từng gặp ở đâu rồi?"
Khương Thiệu thấy tình hình có chút căng thẳng, giơ thẻ cảnh sát của mình lên lần nữa nói - Tôi lấy thân phận Đội trưởng đội hình sự của Phòng Trọng án, ra lệnh cho các anh, hãy bỏ vũ khí xuống!
Đám người kia nhìn nhau, tuy nhiên sau đó nghe Khương Thiệu ra lệnh, không thể không nghe theo liền bỏ súng xuống.
Rồi sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cộp cộp, hình như có rất nhiều người đang chạy đi chạy lại ngoài kia.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Khương Thiệu, tại sao đội cảnh sát cơ động đều chạy tới đây vậy? Có chuyện gì đang xảy ra sao?
Tuy hắn không nhìn thấy ngoài kia làm sao nhưng, tai nguyên chủ rất nhạy cảm với những âm thanh dù là nhỏ nhất, vừa nghe vài là tiếng áo giáp chống đạn của Đội Cơ Động.
Khương Thiệu im lặng một lúc, cuối cùng cũng không giấu giếm nữa nói - Vụ án 10 năm trước, hình như lại xảy ra rồi. Hung thủ lần này không thèm giấu hung khí nữa, cảnh sát ở tại hiện trường có tìm thấy một con dao rọc giấy, nội tạng lại bị moi ra. Còn viết trên tường, dòng chữ "Ta đợi ngươi" bằng máu, thách thức cảnh sát mà còn đích danh tên của tiền bối nữa.
Tống Ôn Trạch run rẩy, lùi lại hai bước suýt thì ngã ngửa ra sau, một cánh tay từ đâu vòng qua ôm eo hắn.
- Trở lại đi, sư phụ!!
Tống Ôn Trạch nhìn lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp đến đứng hình, nụ cười tươi rói nhìn hắn gọi tiếp hai tiếng - Sư phụ!!
Màn hình hệ thống lúc này, cũng không còn màu đỏ máu nữa thay vào đó trở về màu xanh lam như cũ, hiện thị tên của người này.
[Tên: Hứa Gia Viễn.
Tuổi: 35
Thân phận: Thành viên đội hình sự, trước đây từng là trợ thủ của nguyên chủ.
Tính cách: Vô cảm, nghiêm túc, không quan tâm đến thứ khác, chỉ thích điều tra án. Là một trong những fan hâm mộ nguyên chủ.
Sở thích: Thích ăn bánh ngọt, thơm, măng cụt, vv.
Ghét: Người khác làm phiền mình, hay bám đuôi, vv.]
- Tiểu Viễn!! - Tống Ôn Trạch giật mình, tránh xa một khoảng cách nhất định rồi hỏi - Cậu vẫn sống tốt chứ?
Thấy người này, đám người kia liền giật mình, ánh mắt không giấu được sự kính trọng, nhìn nhau hoang mang một lúc.
Hứa Gia Viễn cười đáp - Em vẫn tốt, còn anh?
- Vẫn như vậy!! - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Tào An Chi đứng từ nãy giờ, nhìn hai người rồi lại gần Khương Thiệu, ghé sát tai hỏi - Vị này lại là ai nữa? Còn gọi là cái, cái gì sư phụ nữa?
Khương Thiệu đáp - Hứa Gia Viễn, thành viên của Đội hình sự và từng là đồng nghiệp cũ, kiêm luôn trợ thủ của tiền bối.
Tào An Chi nghi hoặc hỏi - Tuổi tác của Tống lão sư nhìn còn nhỏ hơn anh đó, sao lại gọi là tiền bối?
- Vì tiền bối là tiền bối!! - Khương Thiệu thấy Tào An Chi vẫn không hiểu, bày ra bộ dáng vẻ bát quái hỏi - Năm nay, cô bao nhiêu tuổi?
Tào An Chi ngạc nhiên, không hiểu tại sao lúc này rồi còn hỏi tuổi tác của mình, nhưng vẫn đáp lại - Tôi hết năm nay vừa tròn 34t. Làm sao vậy?
Khương Thiệu lại hỏi - Cô làm giáo viên trường cấp ba Quang Hạo, đúng không? Đã mấy năm rồi?
- Phải! - Tào An Chi ngạc nhiên nói - Sau khi ra trường thì cũng hơn mười mấy năm rồi.
- Vậy cô còn nhớ vụ án mạng giết người hàng loạt, mổ xác nạn nhân moi nội tạng chứ? - Nghe Khương Thiệu hỏi vậy, Tào An Chi gật đầu rồi đáp - Biết. Năm đó, hiệu trưởng vì sợ giáo viên trong trường và học sinh nữ xảy ra chuyện, liền không màng chuyện gì mà xây lên khu ký túc xá như hiện giờ. Lúc tôi tới thì khu đó đã khai công xong từ trước, có thể vào ở luôn. Sao vậy?
Khương Thiệu chỉ ngón tay về phía hai người bọn họ, giọng run run nói - Tiền bối, chính anh ấy là cảnh sát trưởng điều tra vụ án đó, cũng là người gần như tìm ra manh mối về tên đó. Người còn lại chính là chuyên gia tâm lý tội phạm, một trong những cảnh sát từng tham gia vào vụ đó, và tôi từng là thành viên trong đội đó. Không ngờ, sau mười năm im hơi lặng bóng, hung thủ lại gây án lần nữa, còn chỉ đích danh tiền bối.
Tào An Chi nghi hoặc hỏi - Nói như vậy, mười năm trước, Tống lão sư không phải mới 20t sao? Tốt nghiệp sớm sao?
Khương Thiệu cười tươi, nói - Là 18t. Tôi nghe nói, trước kia đến Giang Thành làm cảnh sát từng làm trong Tổ Trọng án của Sở cảnh sát Los Angeles, là được điều về điều tra vụ án này. Thật không ngờ, vừa mới về không lâu, vụ án đã xảy ra, nạn nhân còn là vị hôn thê của tiền bối, cô ấy còn là sinh viên đại học. Thật đáng thương thay.
Tào An Chi không biết nói sao, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng một lúc vẫn còn chưa hồi thần với những thông tin vừa mới nghe, nó quả thật là cú sốc đối với cô.
Tống Ôn Trạch nhìn bảng tên, phục trang của Hứa Gia Viễn, lạnh lùng nói - Cũng ra dáng rồi đó! Nhớ lại lúc đó, cậu chẳng khác nào tên lập dị trong đội, suốt ngày đem theo mấy lá bùa rồi chuỗi hạt phật nữa, nhìn cứ y như thần côn vậy?
Cái này, là kí ức của nguyên chủ, cũng không biết nó có phải ấn tượng sâu đậm hay không, vừa nhìn cái thì Tống Ôn Trạch không nhịn được cười thành tiếng nhưng vẫn phải giữ hình tượng, giả bộ lạnh lùng cho qua mặt.
- Tiểu Trạch!!
Đột nhiên, phía sau Tống Ôn Trạch vang lên tiếng gọi thân thiết, không biết tại sao trong lồng ngực hắn lại cảm thấy nhói đau, chính là dạng bị thắt chặt tim đau đến thấu tận sâu.
Tống Ôn Trạch nhanh chóng chấn an mình, quay lại nhìn thì thấy một lão nhân gia tóc bạc trắng, râu quai cũng trắng tinh nhưng sắc mặt lại có chút nghiêm khắc như tuổi già, thần trí lại minh mẫn cực kỳ.
Khuôn mặt mang theo vết nhăn của thời gian, u sầu trong ánh mắt hiện ra Tống Ôn Trạch cầu mong mình nhìn lầm nhưng không, lời nói tiếp theo khiến Tống Ôn Trạch không khỏi bối rối.
- Tiểu Trạch! Con, con về rồi, rất tốt!
Tống Ôn Trạch nhìn bảng hệ thống hiện ra trước mắt, khung hình vẫn màu xanh như cũ nhưng chỉ có 3 dòng đơn giản.
[ Tên: Hà Chí Minh
Tuổi: 75.
Thân phận: Cục trưởng Cục cảnh sát Giang Thành. ]
Hà Chí Minh từ từ chống gậy, muốn tiến lại gần Tống Ôn Trạch nhưng bị thư ký bên cạnh, lắc đầu ngăn cản. Ông liền nói - Không sao.
Thư ký nghi hoặc, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ánh mắt có tia chán ghét rồi cũng chịu gật đầu đồng ý.
Hà Chí Minh vừa lại gần Tống Ôn Trạch, nhưng anh phản ứng lại né sang một bên, không phải Tống Ôn Trạch muốn đâu là tự cơ thể này phản ứng né tránh đối phương.
Nhìn bàn tay của Hà Chí Minh muốn giơ lên cao, còn chưa kịp chạm vào thì Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Cục trưởng Hà, có gì thì nói nhanh đi! Tôi còn việc, không có thời gian ở đây hàn huyên tâm sự với mấy người.
Hà Chí Minh thu lại bàn tay, cười hiền hòa nói - Cũng không có gì, chỉ là..... ta muốn Tống Ôn Trạch, con quay lại đội?
Tống Ôn Trạch cười lạnh, hừ lạnh một tiếng - Tôi, từ chối.
Hà Chí Minh đột nhiên bị từ chối thẳng thừng như vậy, ông cũng không lạ gì nhưng..... cảm nhận được sự lạnh nhạt, xa cách của Tống Ôn Trạch khiến ông không khỏi khó chịu.
Ông nói - Chuyện năm đó, con vẫn còn giận ta sao?
- Không giận, không biết, không quan tâm. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Tào An Chi đang ngây người, không hiểu gì thì cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo đi, khi nhìn đối phương thì thấy Tống Ôn Trạch kéo mình ra khỏi Sở cảnh sát, quay lại nhìn phía sau thì thấy Khương Thiệu và Hứa Gia Viễn đang chạy ra ngay sau đó.
Tống Ôn Trạch vừa ra khỏi Sở cảnh sát liền buông tay cô ra, khuôn mặt lạnh lùng có chút khó chịu rồi tạm biệt mọi người đi luôn.
Khương Thiệu và Hứa Gia Viễn muốn chạy theo nhưng bị Tào An Chi nhanh chóng đưa tay ngăn cản, cô nói - Hãy để anh ấy một mình đi. Tuy tôi không biết, giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng, dường như Tống lão sư đang trốn tránh gì đó.
Khương Thiệu nhìn theo bóng dáng hòa vào dòng người qua lại, thở dài nói - Tất nhiên rồi, anh ấy chắc hận chúng ta và Cục trưởng Hà lắm?
Hứa Gia Viễn lạnh lùng, quay lại vào trong Sở cảnh sát.
...****************...
Tống Ôn Trạch theo lời hệ thống chỉ dẫn, chạy thẳng một mạch về khu chung cư nơi Thẩm Mộng ở, trong lòng như lửa đốt khi nghe thấy màn hình hệ thống thông tin nguy hiểm.
[Tinh~~ Thông báo nguy hiểm cấp một.]
[ Tinh~~ Phát hiện nhân vật chính đang gặp nguy hiểm, xin kí chủ hãy nhanh chóng cứu nhân vật chính.]
[Tinh~~ Chỉ số sinh mạng của nhân vật chính đang giảm, đề nghị kí chủ dùng cách nhanh nhất đến cứu. ]
Tống Ôn Trạch vừa mở toang cánh cửa phòng ra, một luồng âm phong đập thẳng vào mặt hắn khiến cả cơ thể chao đảo sắp ngã, tầm mắt bị che mờ bởi sương mù màu đen, khó khăn lắm mới bước vào trong phòng được.
Đột nhiên, sương mù tan biến Tống Ôn Trạch nhìn không hiểu gì thì, phía sau cánh cửa đóng sầm lại khiến hắn một phen giật mình khinh hoàng.
Quay đi quay lại, căn phòng hình như có chút khác lạ, bừa bộn như bị ai đó điên cuồng xáo trộn, lục tung tất cả mọi thứ lên tìm.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, hỏi hệ thống - (Đây là ai làm?)
[Không biết!]
Tống Ôn Trạch hừ lạnh một tiếng, nhìn cả hai như nhìn một bức tượng vô hình rồi đi qua luôn.
Khương Thiệu thấy vậy cũng đi theo, nói suốt cả một đoạn đường, Tống Ôn Trạch vẫn lạnh lùng không nói một từ.
Đứng trước thang máy, Khương Thiệu vẫn thao thao bất tuyệt về việc mời Tống Ôn Trạch trở lại đội hình sự.
Gâu gâu!!
Đột nhiên, từ phía xa vang lên tiếng chó sủa, hình bóng một thứ gì đó màu đen in trên tường hành lang bên kia, rồi sau đó một chú chó cảnh khuyển giống Chó Ngao Tây Tạng đang lao về phía này.
Những cảnh sát ở gần đó vừa thấy nó liền sợ hãi, chạy toán loạn, kẻ trốn trong phòng, kẻ chạy xuống chỗ thoát hiểm, nhìn cảnh tượng lúc này thật khó tin.
Sở cảnh sát từ trước tới nay, chưa từng xảy ra trường hợp này, cũng chưa từng để chó cảnh khuyển chạy trong Sở cảnh sát.
Chú chó kia, lao tới như một cơn gió, thoáng chốc đã tới gần chỗ hai người đang đứng.
Khương Thiệu thấy vậy, liền lấy thân mình che chắn phía trước Tống Ôn Trạch, hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị tư thế phòng bị.
Đợi mãi vẫn không thấy có gì xảy ra, một mắt mở ra đã thấy chú cảnh khuyển lúc nãy, nhìn hung dữ thế nào bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi gục xuống, để mặc Tống Ôn Trạch ngồi xuống xoa đầu mình.
Khương Thiệu nghi hoặc hỏi - Nó sao, đột nhiên ngoan thế? Không phải lúc nãy...?
Tống Ôn Trạch vuốt ve bộ lông nó, lạnh lùng nói - Misa, chỉ hơi đáng sợ thôi. Nó không tùy ý cắn người đâu?
Khương Thiệu nghe vậy, ngạc nhiên hỏi - Sao anh biết nó tên Misa?
- Vì tôi là chủ của nó mà!! - Tống Ôn Trạch hai tay nựng đầu nó lên nói - Phải không, Misa?
Chú chó hiểu ý, kêu lên vài tiếng gâu gâu đáp lại, lưỡi thè ra muốn liếm tay Tống Ôn Trạch, đuôi thì vung vẩy không ngừng.
Tống Ôn Trạch bế nó lên, đứng bật dậy nói - Mày lớn thật rồi! Mấy năm không gặp, chắc cũng không ít lần, bị người của Sở cảnh sát nhốt lại nhỉ?
Chú chó kêu thêm vài tiếng, tỏ ý mình rất ngoan ngoãn, mau khen ngợi nó đi.
Tống Ôn Trạch ôm nó lên, thích thú mà vuốt ve bộ lông lớn này, nói - Misa, thật ngoan! Ta dẫn em đi ăn nhé, ở gần đây hình như mới mở một quán ăn, có được không?
Chú chó hiểu ý, liếm mặt Tống Ôn Trạch, đuôi ve vẩy không ngừng, tỏ vẻ đồng ý.
Cửa thang máy mở ra, cả hai liền bước vào trong, lúc cánh cửa sắp đóng lại thì hai bàn tay nắm lấy thanh cửa, lập tức dừng lại.
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn người phụ nữ trước mặt mồ hôi nhễ nhại, thác mắc hỏi - Sao nhìn nhiều mồ hôi vậy? Bộ vừa chạy marathon sao? Cô Tào, mau vào đi.
Tào An Chi buông tay ra, đi trong đứng rồi chào hỏi cả hai một lúc thì cánh cửa thang máy cũng đóng lại.
Họ hoàn toàn không biết, lúc cánh cửa tháng máy vừa đóng lại có một đám cảnh sát chạy khắp nơi tìm thứ gì đó, không thấy thì lập tức rời đi.
Tống Ôn Trạch bước ra khỏi thang máy, đi theo Tào An Chi đến phòng thẩm vấn, cũng khai báo đúng sự thật rồi sau đó ra ngoài luôn.
Chú chó vừa thấy Tống Ôn Trạch, lập tức chạy tới giơ hai chân trước lên đòi bế. Khương Thiệu thấy vậy, nói thay - Nó, hình như muốn anh ôm đó, tiền bối?
Tống Ôn Trạch cúi nửa người xuống, hai tay dang rộng ôm lấy nó, lạnh lùng hỏi - Sao cậu còn ở đây? Không làm việc sao?
Tào An Chi nhìn người cảnh sát lớn tuổi trước mặt, lại nhìn Tống Ôn Trạch lạnh lùng như thế nhưng lời nói lại có chút nhắc nhở, hai người này hình như rất thân thiết.
Tống Ôn Trạch là thầy giáo, thân thiết với cảnh sát cũng không có gì lạ nhưng, đối phương cứ một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối thì có chút không bình thường.
Người đàn ông trước mặt này chắc cũng gần 38 - 40t rồi, sao lại gọi một giáo viên mới 30t là tiền bối chứ?
Tào An Chi ngạc nhiên là thế, bên ngoài vẫn ôn tồn hỏi - Vị này là?
Tống Ôn Trạch đáp - Đội trưởng đội hình sự của Phòng Trọng án, Khương Thiệu!
Khương Thiệu gật đầu, giơ tay về phía Tào An Chi, ý muốn làm quen.
Tào An Chi thấy vậy, cũng không từ chối mà cũng bắt tay làm quen rồi mới hỏi - Hai vị, có vẻ, vô cùng thân thiết nhỉ?
Khương Thiệu đáp - Chúng tôi từng là đồng nghiệp, anh ấy còn là tiền bối của tôi nữa đấy?
Tào An Chi ngạc nhiên hỏi - Tống lão sư, trước đây từng làm, cảnh sát sao?
Tống Ôn Trạch không đáp, bên ngoài nhìn chú chó trong lòng nựng, trong lòng thì đang than phiền.
(Mi bị sao vậy?)
[ Tinh~~ Cảnh báo nguy hiểm cấp một!]
Màn hình hệ thống vẫn màu đỏ máu, giật giật điên cuồng, y như rất bị động kinh.
(Ai gặp nguy hiểm? Chắc không phải ta rồi!)
Tống Ôn Trạch thầm nghĩ, màn hình hệ thống chỉ giật giật, không đáp.
- Tống lão sư??
Tống Ôn Trạch nghe tiếng gọi, giật mình quay lại rồi gật đầu đáp - Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.
Khương Thiệu định nói gì đó thì từ phía sau, một đám người mặc cảnh phục nối đuôi nhau chạy tới nói này, vừa đến đã giơ súng về phía ba người.
Tống Ôn Trạch nhìn một đám người kia, lạnh lùng hỏi - Đây là ý gì? Muốn bắn chúng tôi sao?
Chú chó trong lòng, nhìn về đám bọn họ trừng mắt, răng thì nhe ra dọa cắn, kêu ba tiếng "Gâu Gâu Gâu!!"
Khương Thiệu thấy vậy, nghĩ đám người mặc cảnh phục kia hiểu lầm gì đó liền đứng ra khuyên ngăn, lấy thẻ cảnh sát của mình ra nói - Mau bỏ súng xuống. Tôi là Khương Thiệu, đội trưởng đội hình sự.
Đám người thấy vậy, trước mặt tuy rất sợ hãi nhưng vẫn chĩa thẳng khẩu súng của mình về phía ba bọn họ, cảnh giác. giọng nói có chút nhẹ nhàng - Rất xin lỗi. Các người nhanh chóng thả Misa ra, nó không phải giống chó bình thường, nó là cảnh khuyển rất nguy hiểm.
- Ta biết!!
Đám người kia giật mình, nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía người vừa phát ra tiếng kia, tất cả đều có chung một suy nghĩ.
"Người đàn ông này ra ai? Sao, cứ có cảm giác, từng gặp ở đâu rồi?"
Khương Thiệu thấy tình hình có chút căng thẳng, giơ thẻ cảnh sát của mình lên lần nữa nói - Tôi lấy thân phận Đội trưởng đội hình sự của Phòng Trọng án, ra lệnh cho các anh, hãy bỏ vũ khí xuống!
Đám người kia nhìn nhau, tuy nhiên sau đó nghe Khương Thiệu ra lệnh, không thể không nghe theo liền bỏ súng xuống.
Rồi sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cộp cộp, hình như có rất nhiều người đang chạy đi chạy lại ngoài kia.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Khương Thiệu, tại sao đội cảnh sát cơ động đều chạy tới đây vậy? Có chuyện gì đang xảy ra sao?
Tuy hắn không nhìn thấy ngoài kia làm sao nhưng, tai nguyên chủ rất nhạy cảm với những âm thanh dù là nhỏ nhất, vừa nghe vài là tiếng áo giáp chống đạn của Đội Cơ Động.
Khương Thiệu im lặng một lúc, cuối cùng cũng không giấu giếm nữa nói - Vụ án 10 năm trước, hình như lại xảy ra rồi. Hung thủ lần này không thèm giấu hung khí nữa, cảnh sát ở tại hiện trường có tìm thấy một con dao rọc giấy, nội tạng lại bị moi ra. Còn viết trên tường, dòng chữ "Ta đợi ngươi" bằng máu, thách thức cảnh sát mà còn đích danh tên của tiền bối nữa.
Tống Ôn Trạch run rẩy, lùi lại hai bước suýt thì ngã ngửa ra sau, một cánh tay từ đâu vòng qua ôm eo hắn.
- Trở lại đi, sư phụ!!
Tống Ôn Trạch nhìn lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp đến đứng hình, nụ cười tươi rói nhìn hắn gọi tiếp hai tiếng - Sư phụ!!
Màn hình hệ thống lúc này, cũng không còn màu đỏ máu nữa thay vào đó trở về màu xanh lam như cũ, hiện thị tên của người này.
[Tên: Hứa Gia Viễn.
Tuổi: 35
Thân phận: Thành viên đội hình sự, trước đây từng là trợ thủ của nguyên chủ.
Tính cách: Vô cảm, nghiêm túc, không quan tâm đến thứ khác, chỉ thích điều tra án. Là một trong những fan hâm mộ nguyên chủ.
Sở thích: Thích ăn bánh ngọt, thơm, măng cụt, vv.
Ghét: Người khác làm phiền mình, hay bám đuôi, vv.]
- Tiểu Viễn!! - Tống Ôn Trạch giật mình, tránh xa một khoảng cách nhất định rồi hỏi - Cậu vẫn sống tốt chứ?
Thấy người này, đám người kia liền giật mình, ánh mắt không giấu được sự kính trọng, nhìn nhau hoang mang một lúc.
Hứa Gia Viễn cười đáp - Em vẫn tốt, còn anh?
- Vẫn như vậy!! - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Tào An Chi đứng từ nãy giờ, nhìn hai người rồi lại gần Khương Thiệu, ghé sát tai hỏi - Vị này lại là ai nữa? Còn gọi là cái, cái gì sư phụ nữa?
Khương Thiệu đáp - Hứa Gia Viễn, thành viên của Đội hình sự và từng là đồng nghiệp cũ, kiêm luôn trợ thủ của tiền bối.
Tào An Chi nghi hoặc hỏi - Tuổi tác của Tống lão sư nhìn còn nhỏ hơn anh đó, sao lại gọi là tiền bối?
- Vì tiền bối là tiền bối!! - Khương Thiệu thấy Tào An Chi vẫn không hiểu, bày ra bộ dáng vẻ bát quái hỏi - Năm nay, cô bao nhiêu tuổi?
Tào An Chi ngạc nhiên, không hiểu tại sao lúc này rồi còn hỏi tuổi tác của mình, nhưng vẫn đáp lại - Tôi hết năm nay vừa tròn 34t. Làm sao vậy?
Khương Thiệu lại hỏi - Cô làm giáo viên trường cấp ba Quang Hạo, đúng không? Đã mấy năm rồi?
- Phải! - Tào An Chi ngạc nhiên nói - Sau khi ra trường thì cũng hơn mười mấy năm rồi.
- Vậy cô còn nhớ vụ án mạng giết người hàng loạt, mổ xác nạn nhân moi nội tạng chứ? - Nghe Khương Thiệu hỏi vậy, Tào An Chi gật đầu rồi đáp - Biết. Năm đó, hiệu trưởng vì sợ giáo viên trong trường và học sinh nữ xảy ra chuyện, liền không màng chuyện gì mà xây lên khu ký túc xá như hiện giờ. Lúc tôi tới thì khu đó đã khai công xong từ trước, có thể vào ở luôn. Sao vậy?
Khương Thiệu chỉ ngón tay về phía hai người bọn họ, giọng run run nói - Tiền bối, chính anh ấy là cảnh sát trưởng điều tra vụ án đó, cũng là người gần như tìm ra manh mối về tên đó. Người còn lại chính là chuyên gia tâm lý tội phạm, một trong những cảnh sát từng tham gia vào vụ đó, và tôi từng là thành viên trong đội đó. Không ngờ, sau mười năm im hơi lặng bóng, hung thủ lại gây án lần nữa, còn chỉ đích danh tiền bối.
Tào An Chi nghi hoặc hỏi - Nói như vậy, mười năm trước, Tống lão sư không phải mới 20t sao? Tốt nghiệp sớm sao?
Khương Thiệu cười tươi, nói - Là 18t. Tôi nghe nói, trước kia đến Giang Thành làm cảnh sát từng làm trong Tổ Trọng án của Sở cảnh sát Los Angeles, là được điều về điều tra vụ án này. Thật không ngờ, vừa mới về không lâu, vụ án đã xảy ra, nạn nhân còn là vị hôn thê của tiền bối, cô ấy còn là sinh viên đại học. Thật đáng thương thay.
Tào An Chi không biết nói sao, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng một lúc vẫn còn chưa hồi thần với những thông tin vừa mới nghe, nó quả thật là cú sốc đối với cô.
Tống Ôn Trạch nhìn bảng tên, phục trang của Hứa Gia Viễn, lạnh lùng nói - Cũng ra dáng rồi đó! Nhớ lại lúc đó, cậu chẳng khác nào tên lập dị trong đội, suốt ngày đem theo mấy lá bùa rồi chuỗi hạt phật nữa, nhìn cứ y như thần côn vậy?
Cái này, là kí ức của nguyên chủ, cũng không biết nó có phải ấn tượng sâu đậm hay không, vừa nhìn cái thì Tống Ôn Trạch không nhịn được cười thành tiếng nhưng vẫn phải giữ hình tượng, giả bộ lạnh lùng cho qua mặt.
- Tiểu Trạch!!
Đột nhiên, phía sau Tống Ôn Trạch vang lên tiếng gọi thân thiết, không biết tại sao trong lồng ngực hắn lại cảm thấy nhói đau, chính là dạng bị thắt chặt tim đau đến thấu tận sâu.
Tống Ôn Trạch nhanh chóng chấn an mình, quay lại nhìn thì thấy một lão nhân gia tóc bạc trắng, râu quai cũng trắng tinh nhưng sắc mặt lại có chút nghiêm khắc như tuổi già, thần trí lại minh mẫn cực kỳ.
Khuôn mặt mang theo vết nhăn của thời gian, u sầu trong ánh mắt hiện ra Tống Ôn Trạch cầu mong mình nhìn lầm nhưng không, lời nói tiếp theo khiến Tống Ôn Trạch không khỏi bối rối.
- Tiểu Trạch! Con, con về rồi, rất tốt!
Tống Ôn Trạch nhìn bảng hệ thống hiện ra trước mắt, khung hình vẫn màu xanh như cũ nhưng chỉ có 3 dòng đơn giản.
[ Tên: Hà Chí Minh
Tuổi: 75.
Thân phận: Cục trưởng Cục cảnh sát Giang Thành. ]
Hà Chí Minh từ từ chống gậy, muốn tiến lại gần Tống Ôn Trạch nhưng bị thư ký bên cạnh, lắc đầu ngăn cản. Ông liền nói - Không sao.
Thư ký nghi hoặc, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ánh mắt có tia chán ghét rồi cũng chịu gật đầu đồng ý.
Hà Chí Minh vừa lại gần Tống Ôn Trạch, nhưng anh phản ứng lại né sang một bên, không phải Tống Ôn Trạch muốn đâu là tự cơ thể này phản ứng né tránh đối phương.
Nhìn bàn tay của Hà Chí Minh muốn giơ lên cao, còn chưa kịp chạm vào thì Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Cục trưởng Hà, có gì thì nói nhanh đi! Tôi còn việc, không có thời gian ở đây hàn huyên tâm sự với mấy người.
Hà Chí Minh thu lại bàn tay, cười hiền hòa nói - Cũng không có gì, chỉ là..... ta muốn Tống Ôn Trạch, con quay lại đội?
Tống Ôn Trạch cười lạnh, hừ lạnh một tiếng - Tôi, từ chối.
Hà Chí Minh đột nhiên bị từ chối thẳng thừng như vậy, ông cũng không lạ gì nhưng..... cảm nhận được sự lạnh nhạt, xa cách của Tống Ôn Trạch khiến ông không khỏi khó chịu.
Ông nói - Chuyện năm đó, con vẫn còn giận ta sao?
- Không giận, không biết, không quan tâm. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Tào An Chi đang ngây người, không hiểu gì thì cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy kéo đi, khi nhìn đối phương thì thấy Tống Ôn Trạch kéo mình ra khỏi Sở cảnh sát, quay lại nhìn phía sau thì thấy Khương Thiệu và Hứa Gia Viễn đang chạy ra ngay sau đó.
Tống Ôn Trạch vừa ra khỏi Sở cảnh sát liền buông tay cô ra, khuôn mặt lạnh lùng có chút khó chịu rồi tạm biệt mọi người đi luôn.
Khương Thiệu và Hứa Gia Viễn muốn chạy theo nhưng bị Tào An Chi nhanh chóng đưa tay ngăn cản, cô nói - Hãy để anh ấy một mình đi. Tuy tôi không biết, giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng, dường như Tống lão sư đang trốn tránh gì đó.
Khương Thiệu nhìn theo bóng dáng hòa vào dòng người qua lại, thở dài nói - Tất nhiên rồi, anh ấy chắc hận chúng ta và Cục trưởng Hà lắm?
Hứa Gia Viễn lạnh lùng, quay lại vào trong Sở cảnh sát.
...****************...
Tống Ôn Trạch theo lời hệ thống chỉ dẫn, chạy thẳng một mạch về khu chung cư nơi Thẩm Mộng ở, trong lòng như lửa đốt khi nghe thấy màn hình hệ thống thông tin nguy hiểm.
[Tinh~~ Thông báo nguy hiểm cấp một.]
[ Tinh~~ Phát hiện nhân vật chính đang gặp nguy hiểm, xin kí chủ hãy nhanh chóng cứu nhân vật chính.]
[Tinh~~ Chỉ số sinh mạng của nhân vật chính đang giảm, đề nghị kí chủ dùng cách nhanh nhất đến cứu. ]
Tống Ôn Trạch vừa mở toang cánh cửa phòng ra, một luồng âm phong đập thẳng vào mặt hắn khiến cả cơ thể chao đảo sắp ngã, tầm mắt bị che mờ bởi sương mù màu đen, khó khăn lắm mới bước vào trong phòng được.
Đột nhiên, sương mù tan biến Tống Ôn Trạch nhìn không hiểu gì thì, phía sau cánh cửa đóng sầm lại khiến hắn một phen giật mình khinh hoàng.
Quay đi quay lại, căn phòng hình như có chút khác lạ, bừa bộn như bị ai đó điên cuồng xáo trộn, lục tung tất cả mọi thứ lên tìm.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, hỏi hệ thống - (Đây là ai làm?)
[Không biết!]