Chương 22: Nam chính, phát điên rồi
…****************…
Tổ Hình sự.
Phòng thẩm vấn.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng ngồi trong phòng, dáo dác nhìn xung quanh căn phòng một lượt thầm nghĩ - “Cũng chẳng có gì đặc biệt cả?”
Trong kí ức của nguyên chủ, hắn đã ra ra vào vào đây rất nhiều lần, với vai trò là cảnh sát điều tra các vụ án.
Không thể không khen ngợi khả năng phá án đỉnh cao của nguyên chủ, một khi đã nhận án thì phải phá nhanh nhất có thể, nhiều lúc còn tự ý xâm nhập vào hang ổ của nhóm tội phạm, thỉnh thoảng lại ra vào bệnh viện như cơm bữa.
Mặc dù, mỗi lần như vậy đều sẽ bị cấp trên kiểm trách một trận nhưng không thể nói, nguyên chủ quả là một tay cảnh sát lão luyện.
Những vụ án trước đây mà Sở cảnh sát cũng phải bó tay, nguyên chủ chỉ sử dụng một vài thủ thuật đơn giản liền phá được luôn, khiến cấp trên phải nhìn hắn bằng con mắt khác, thỉnh thoảng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở ra, lực đẩy mạnh khiến cánh cửa suýt chút nữa thì bung ra.
Tống Ôn Trạch ngước mắt nhìn, một người đàn ông tóc hai màu bước vào, hắn liền quay mặt đi không muốn chào hỏi.
Hà Chí Minh đi vào, thấy vậy khuôn mặt bỗng nhiên trùng xuống, rất khó chịu mà tiện tay đóng cửa lại.
Ông ta ôm một tập hồ sơ để trên bàn, ngồi xuống đối diện với Tống Ôn Trạch bắt đầu lấy lời khai.
Sau khoảng hơn 15 phút, Hà Chí Minh đã hỏi hắn bao nhiêu là câu hỏi về vụ án, Tống Ôn Trạch cũng phối hợp tường thuật tất tần tật cả những gì mình thấy.
Đột nhiên, Tống Ôn Trạch hỏi - Tôi là nhân chứng mà, sao đồng chí cảnh sát lại hỏi giống như, tôi là phạm nhân vậy?
Hà Chí Minh đáp - Chúng tôi chỉ là làm theo thủ tục thôi. Xin lỗi, nếu nói những điều kỳ quái.
Rồi tiếp tục hỏi - Ở hiện trường vụ án, chúng tôi đã xem tất cả camera trên các con phố, từ khu chung cư nạn nhân ở đến con hẻm, từ 4h đến 5h30p anh ở đâu?
Tống Ôn Trạch đáp - Tôi tất nhiên là về phòng ngủ rồi!!
- Hai người ở chung sao?
- Phải!!
- Theo điều tra, anh Tống Ôn Trạch là giáo viên, tại sao lại ở chung với nạn nhân?
- Em ấy là học sinh của tôi.
- Hai người có thường xuyên xảy ra xích mích gì không?
- Không có. Tôi mới chuyển đến đó, khoảng một ngày trước, quan hệ cũng rất thân thiết.
- Thân thiết tới mức, hai người có thể ở chung sao?
- Chuyện này có chút riêng tư, xin phép giữ bí mật và đừng hỏi.
Người hỏi ta trả lời, khung cảnh lúc này rất căng thẳng, tựa như giữa bọn họ có một bức tường vô hình, ngăn cách hai người ra thế giới khác nhau.
Khương Thiệu ở bên ngoài, nhìn màn hình camera trước mắt, quan sát thấy tình hình có chút không giống đang lấy lời khai bình thường.
Anh định đi vào trong nhưng, cánh tay bị ai đó giữ chặt, quay lại mới phát hiện ra Hứa Gia Viễn đã ở bên cạnh từ lúc nào.
Hứa Gia Viễn hỏi - Muốn đi vào sao?
Khương Thiệu gạt tay hắn ra nói - Cậu không thấy, Cục trưởng đang hỏi những câu hỏi không liên quan tới vụ án sao? Đây rõ ràng là đang lấy việc công, nói việc riêng mà?
- Vậy, anh muốn vào trong đó, đem tiền bối đi sao? - Hứa Gia Viễn hỏi.
Khương Thiệu nói - Thì sao chứ? Tiền bối đã không còn như trước, đã không còn là người của Sở cảnh sát. Anh ấy bây giờ chỉ là một giáo viên tên Tống Ôn Trạch của một trường cấp ba trong thành phố thôi. Mà nạn nhân chính là học sinh của anh ấy, anh ấy tới đây để lấy lời khai chứ không phải bọn tội phạm. Cục trưởng hỏi đi hỏi lại như vậy, giống như đang nghi ngờ, điều tra anh ấy vậy?
Hứa Gia Viễn cười khúc khích nói - Khương Thiệu ơi là Khương Thiệu, anh có phải già rồi nên lũ lẫn rồi phải không? Anh không thấy, Cục trưởng chỉ là đang dùng việc điều tra lấy cớ để nói chuyện riêng với tiền bối sao?
- Cũng không cần phải đích thân xuống đây? - Khương Thiệu nhìn vào trong Phòng thẩm vấn, hỏi.
Hứa Gia Viễn đáp - Bởi vì, chỉ có như vậy mới có thời gian để ở riêng với tiền bối. Nếu không, tại sao Cục trưởng lại bắt anh đi gọi người tới Sở cảnh sát hả?
Khương Thiệu không nói gì nữa, mắt vẫn nhìn vào trong Phòng thẩm vấn, khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc đi vài phần.
Tống Ôn Trạch hỏi - Hỏi xong chưa?
Hà Chí Minh gật đầu, xếp gọn tập hồ sơ vừa bầy ra trên bàn thành một chồng nói - Cảm ơn anh, đã phối hợp.
- Nếu xong rồi thì tôi xin phép, đi trước.
Nói xong Tống Ôn Trạch liền trực tiếp đứng bật dậy, vòng qua bàn thẩm vấn, đi được vài bước thì bị Hà Chí Minh gọi lại - Tiểu Trạch, con không có gì nói với chú sao?
Giọng nói này, không giống như cuộc đối thoại vừa này, nó mang giọng nói của bậc trưởng bối, kìm nén sự tức giận đối với hậu bối của mình.
Tống Ôn Trạch quay lại, lạnh lùng khoanh tau lại hỏi - Chú muốn cháu nói gì?
Hà Chí Minh từ từ ngồi dậy, tiến về phía Tống Ôn Trạch đang đứng đó, lạnh lùng nhìn mình như người xa lạ.
Ông hỏi - Tiểu Trạch, cháu dạo này có sống tốt không?
- Tốt chứ. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Rồi bày ra khuôn mặt vô cảm, nhìn Hà Chí Minh rồi nói - Tốt hơn trước rất nhiều. Bây giờ, cháu đã có một cuộc sống riêng, đúng kiểu bình thường mà cháu hằng mong ước.
Khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt, nụ cười trên môi bất giác kéo lên theo câu nói - Không cần lao vào các vụ án như con thiêu thân, cũng không cần phải thức khuya dậy sớm, càng không cần phải lạnh lùng với người xung quanh. Cháu của bây giờ, cũng đã tự học cách giao tiếp với người khác, biết lúc nào nên nở nụ cười, biết lúc nào nên tức giận,…
- Tiểu Trạch của chúng ta, lớn thiệt rồi, còn cao nữa.
Hắn đang nói nửa chừng, đột nhiên cảm thấy một bàn tay gầy trơ xương đang vuốt ve mái tóc của mình thì giật mình lùi lại vài bước rồi nhanh chóng tránh xa Hà Chí Minh.
Hà Chí Minh thấy Tống Ôn Trạch xa cách mình như vậy, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực hỏi - Sao không nói nữa?
- Xin ông tự trọng cho!! - Tống Ôn Trạch không giữ được nét mặt vui vẻ như ban đầu, bày ra bộ dạng lạnh lùng nói - Xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước đây.
- Đứng lại!!
Tống Ôn Trạch khựng lại, quay lại nhìn Hà Chí Minh ở khoảng cách gần, thì lập tức lảnh tránh ánh mắt kì lạ kia, hắn sợ ông ta phát hiện ra mình không phải Tống Ôn Trạch.
Hà Chí Minh hỏi - Cháu thật sự không muốn quay lại Sở cảnh sát sao?
Tống Ôn Trạch không đáp, ngầm thừa nhận rồi nói - Cháu, không muốn nghe tới nó nữa, xin đừng hỏi nữa.
- Kể cả, nó liên quan đến cái chết của Lão Tống, ba của cháu cũng không muốn can dự sao? - Hà Chí Minh lạnh lùng hỏi, ánh mắt mang vài phần sát khí khi nhìn Tống Ôn Trạch.
- Ba của cháu đã mất hơn 5 năm rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa. Cháu xin phép, cậu ấy đang đợi cháu.
Nói rồi, không cho đối phương kịp trả lời đã đứng trước cửa rồi ra ngoài luôn.
Hà Chí Minh cũng chạy ra ngay sau đó, định tiến lên thì Hứa Gia Viễn giơ cánh tay mình chắn ngang đường đi rồi nói - Xin dừng bước.
- Tiểu Viễn, ta thật sự đã sai rồi sao?
Hà Chí Minh hỏi Hứa Gia Viễn cũng như đang tự hỏi chính mình, quay đầu nhìn theo hướng Tống Ôn Trạch rời đi, đang kéo Khương Thiệu đi xa dần rồi khuất bóng sau hành lang.
****************
Chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ, không khí trong xe tràn ngập sự im lặng đến đáng sợ, im lặng đến khó chịu.
Khương Thiệu cầm vô lăng, vừa nhìn Tống Ôn Trạch vừa hỏi - Tiền bối, à không Tống Ôn Trạch, anh có tâm sự gì sao?
Tống Ôn Trạch chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, thở dài nói - Chỉ là, lúc nãy có chút tiếc nuối, khó chịu chút thôi.
Khương Thiệu hỏi - Chuyện gì?
Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại - Khương Thiệu ah? Anh cảm thấy, tôi làm sao mới được đây?
- Anh cứ tùy tâm mà làm. - Khương Thiệu lập tức cảm thấy mình đang nói linh tinh, liền sửa lại - Anh thích làm gì, thì đều do anh quyết định, muốn gì thì tự nhiên đi, không cần để ý đến những người xung quanh.
Tống Ôn Trạch quay đầu lại nhìn Khương Thiệu đang ngồi ghế lái bên cạnh, trong lòng nảy sinh vài chuyện.
Hắn gọi Tiểu Đản Đản rồi hỏi - (Nguyên chủ vẫn ở đó chứ?)
Tiểu Đản Đản giật mình, màn hình hệ thống hiện ra trước mắt Tống Ôn Trạch, lơ lửng hỏi ngược lại - [Sao chủ nhân biết hay thế?]
- (Ta muốn gặp hắn. Có thể không?)
- [Được thì được. Chủ nhân làm như cũ, nhắm mắt lại liền gặp rồi. ]
Tống Ôn Trạch nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân vô lực bị hút vào một khoảng không gian khác, giật mình mở mắt ra.
Không gian hệ thống vẫn như cũ, chẳng có chút khác biệt nào, ngoại trừ… có một người xa lạ xuất hiện, ngồi đó thơ thẩn một mình.
Một thiếu niên ngồi trên sôfa giữa trung tâm, nơi mà Tống Ôn Trạch thường ngồi nằm trên đó khi không có việc gì làm, cậu ta chân tay thẳng tắp ngồi nghiêm túc đợi.
Nhìn chẳng khác nào cậu nhóc bị giáo viên phạt đứng trước lớp, tủi thân ngồi một góc, dáng vẻ trông thật… tội nghiệp.
Tống Ôn Trạch khoanh tay lại, bước tới không khỏi nghi ngờ - Cậu là, nguyên chủ, thật sao? Nhìn như, học sinh cấp ba vậy?
Cậu ta ngửa đầu nhìn hắn, lập tức đứng bật dậy, đi lên trước mắt Tống Ôn Trạch rồi cúi đầu xuống nói - Cầu xin anh, hãy giúp tôi.
- Muốn tôi giúp sao? Giúp chuyện gì? Là vụ án của Giang Hoài An, vị hôn thê của cậu hay là ba cậu, Tống Nhiễm?
Tống Ôn Trạch hỏi rồi xoay người một cái ngồi xuống sôfa, khoanh chân một tay đặt trên đầu gối, một tay dang rộng để trên thành ghế.
Cậu ta xoay người theo, đầu hơi ngẩng nói - Anh muốn gì, tôi có thể chấp thuận, dù làm nô lệ suốt đời cũng được, không oán chẳng than. Chỉ cần anh đồng ý.
Tống Ôn Trạch cười lạnh, giọng nói mang vài phần lạnh lùng vốn có - Nô nệ? Cậu giờ chỉ làm một linh hồn thì có thể làm giúp tôi cái gì chứ? Nhập vào ai đó, điều khiển đối phương sao? Hơ~~ Nghĩ cũng hay quá!
Cậu ta bối rối, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cúi đầu trước mắt Tống Ôn Trạch, hắn nói - Được rồi, giúp cậu cũng chả sao.
Cậu ta nghe vậy, lập tức quỳ gối xuống dập đầu nói - Cảm ơn.
- Nhưng!! - Tống Ôn Trạch cười tươi, nhìn người kia nói tiếp - Với một điều kiện, cậu phải nghe theo bất kỳ yêu cầu nào của tôi, dù nó vô lý hoặc khó chấp nhận, thậm chí khó hoàn thành thế nào, cậu không được phép từ chối hay phản đối gì. Có hiểu không?
Cậu ta chần chừ một lúc lâu, Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tôi vì giúp cậu mà chấp nhận những rủn ro, sẽ mất mạng. Chả nhẽ với điều kiện đó, cậu lại không thể đáp ứng sao?
- Được rồi!! - Tống Ôn Trạch nhìn cậu ta nói - Dù sao, tôi cũng có nhiều thời gian mà, tôi cho cậu 1 ngày để suy ngẫm về điều kiện của tôi, mai gặp lại.
Tống Ôn Trạch nói xong, mở mắt ra, thấy chiếc xe đã dừng lại thì hồi thần lại luôn.
Khương Thiệu nãy giờ gọi mãi không thấy Tống Ôn Trạch tỉnh dậy, còn đang định giơ tay lên tát cho tỉnh thì…
Tống Ôn Trạch bắt lấy cánh tay đang giơ lên trước mắt mình, nắm chặt hỏi - Muốn làm gì?
Khương Thiệu giật mình đáp - Em, em gọi anh mãi, anh không chịu tỉnh, thế là, thế là …em định đánh cho tỉnh.
- Để làm gì? - Tống Ôn Trạch hất cánh tay kia ra, lạnh lùng hỏi.
- Cậu nhóc kia tỉnh rồi.
Vừa nói xong, Khương Thiệu đã thấy Tống Ôn Trạch mở cửa xe, chạy thẳng vào trong bệnh viện trước mắt.
Một loạt thao tác nhanh chóng, khiến anh không kịp phản ứng đã không còn thấy bóng dáng của Tống Ôn Trạch nữa.
…****************…
Tống Ôn Trạch chạy trong hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ phía trước, chính xác thì phát ra từ trong phòng bệnh của Thẩm Mộng Phàm.
Hắn không kịp suy nghĩ gì, lao thẳng vào trong phòng bệnh, thấy Thẩm Mộng Phàm đang bị các y tá và bác sĩ giữ chặt trên giường bệnh.
Hai cảnh sát trực sáng nay cũng tham gia, một người còn trực tiếp đè lên người Thẩm Mộng Phàm, ghìm chặt thân giữa đang vặn vẹo không ngừng.
Thẩm Mộng Phàm điên cuồng gào thét, cựa quậy muốn thoát ra, tay chân thì chằng chịt những sợi tơ máu, đang không ngừng giật giật như người bị động kinh.
Tống Ôn Trạch thấy một vị bác sĩ đang cầm một ống tiêm, giơ lên để bơm loại hoá học gì đó trong một lọ thuốc nhỏ, hình như là thuốc an thần.
Trong nguyên tác thì nam chính Thẩm Mộng Phàm bị dị ứng với kim tiêm, đặc biệt còn có sự bài trừ với mọi loại thuốc an thần đối với cơ thể.
“Nếu bây giờ, cứ để bác sĩ tiêm vào, không biết cậu ta có bị sao không?”
Tống Ôn Trạch hét to - Các người đang làm gì vậy?
Bác sĩ và các y tá giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tống Ôn Trạch, mười mấy con mắt đều dồn về phía hắn, đều không trả lời làm hắn tức không thôi.
Thấy vậy, hắn không màng bất cứ chuyện gì, lao tới đoạt lấy ống tiêm vừa bơm xong, vất thẳng ra ngoài cửa sổ ban công.
Đám y tá đang giữ tay chân Thẩm Mộng Phàm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, Tống Ôn Trạch trực tiếp lao tới đẩy tất cả ra.
Hắn ôm lấy Thẩm Mộng Phàm đang cố gắng gào thét, cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của mình, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sát khí, hét - Các người cút hết cho tôi!
Lại nhìn về phía hai vị cảnh sát trực sáng nay, đang đứng bất động gần đó, Tống Ôn Trạch gằn giọng hỏi - Khương Thiệu không nói với hai người sao? Cậu ấy là nạn nhân của vụ án này, cần được bảo vệ 24/24 sao? Các cậu có biết để những người không liên quan đến, nhỡ cậu ấy xảy ra bất chắc gì, các cậu có gánh nổi không?
Tổ Hình sự.
Phòng thẩm vấn.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng ngồi trong phòng, dáo dác nhìn xung quanh căn phòng một lượt thầm nghĩ - “Cũng chẳng có gì đặc biệt cả?”
Trong kí ức của nguyên chủ, hắn đã ra ra vào vào đây rất nhiều lần, với vai trò là cảnh sát điều tra các vụ án.
Không thể không khen ngợi khả năng phá án đỉnh cao của nguyên chủ, một khi đã nhận án thì phải phá nhanh nhất có thể, nhiều lúc còn tự ý xâm nhập vào hang ổ của nhóm tội phạm, thỉnh thoảng lại ra vào bệnh viện như cơm bữa.
Mặc dù, mỗi lần như vậy đều sẽ bị cấp trên kiểm trách một trận nhưng không thể nói, nguyên chủ quả là một tay cảnh sát lão luyện.
Những vụ án trước đây mà Sở cảnh sát cũng phải bó tay, nguyên chủ chỉ sử dụng một vài thủ thuật đơn giản liền phá được luôn, khiến cấp trên phải nhìn hắn bằng con mắt khác, thỉnh thoảng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở ra, lực đẩy mạnh khiến cánh cửa suýt chút nữa thì bung ra.
Tống Ôn Trạch ngước mắt nhìn, một người đàn ông tóc hai màu bước vào, hắn liền quay mặt đi không muốn chào hỏi.
Hà Chí Minh đi vào, thấy vậy khuôn mặt bỗng nhiên trùng xuống, rất khó chịu mà tiện tay đóng cửa lại.
Ông ta ôm một tập hồ sơ để trên bàn, ngồi xuống đối diện với Tống Ôn Trạch bắt đầu lấy lời khai.
Sau khoảng hơn 15 phút, Hà Chí Minh đã hỏi hắn bao nhiêu là câu hỏi về vụ án, Tống Ôn Trạch cũng phối hợp tường thuật tất tần tật cả những gì mình thấy.
Đột nhiên, Tống Ôn Trạch hỏi - Tôi là nhân chứng mà, sao đồng chí cảnh sát lại hỏi giống như, tôi là phạm nhân vậy?
Hà Chí Minh đáp - Chúng tôi chỉ là làm theo thủ tục thôi. Xin lỗi, nếu nói những điều kỳ quái.
Rồi tiếp tục hỏi - Ở hiện trường vụ án, chúng tôi đã xem tất cả camera trên các con phố, từ khu chung cư nạn nhân ở đến con hẻm, từ 4h đến 5h30p anh ở đâu?
Tống Ôn Trạch đáp - Tôi tất nhiên là về phòng ngủ rồi!!
- Hai người ở chung sao?
- Phải!!
- Theo điều tra, anh Tống Ôn Trạch là giáo viên, tại sao lại ở chung với nạn nhân?
- Em ấy là học sinh của tôi.
- Hai người có thường xuyên xảy ra xích mích gì không?
- Không có. Tôi mới chuyển đến đó, khoảng một ngày trước, quan hệ cũng rất thân thiết.
- Thân thiết tới mức, hai người có thể ở chung sao?
- Chuyện này có chút riêng tư, xin phép giữ bí mật và đừng hỏi.
Người hỏi ta trả lời, khung cảnh lúc này rất căng thẳng, tựa như giữa bọn họ có một bức tường vô hình, ngăn cách hai người ra thế giới khác nhau.
Khương Thiệu ở bên ngoài, nhìn màn hình camera trước mắt, quan sát thấy tình hình có chút không giống đang lấy lời khai bình thường.
Anh định đi vào trong nhưng, cánh tay bị ai đó giữ chặt, quay lại mới phát hiện ra Hứa Gia Viễn đã ở bên cạnh từ lúc nào.
Hứa Gia Viễn hỏi - Muốn đi vào sao?
Khương Thiệu gạt tay hắn ra nói - Cậu không thấy, Cục trưởng đang hỏi những câu hỏi không liên quan tới vụ án sao? Đây rõ ràng là đang lấy việc công, nói việc riêng mà?
- Vậy, anh muốn vào trong đó, đem tiền bối đi sao? - Hứa Gia Viễn hỏi.
Khương Thiệu nói - Thì sao chứ? Tiền bối đã không còn như trước, đã không còn là người của Sở cảnh sát. Anh ấy bây giờ chỉ là một giáo viên tên Tống Ôn Trạch của một trường cấp ba trong thành phố thôi. Mà nạn nhân chính là học sinh của anh ấy, anh ấy tới đây để lấy lời khai chứ không phải bọn tội phạm. Cục trưởng hỏi đi hỏi lại như vậy, giống như đang nghi ngờ, điều tra anh ấy vậy?
Hứa Gia Viễn cười khúc khích nói - Khương Thiệu ơi là Khương Thiệu, anh có phải già rồi nên lũ lẫn rồi phải không? Anh không thấy, Cục trưởng chỉ là đang dùng việc điều tra lấy cớ để nói chuyện riêng với tiền bối sao?
- Cũng không cần phải đích thân xuống đây? - Khương Thiệu nhìn vào trong Phòng thẩm vấn, hỏi.
Hứa Gia Viễn đáp - Bởi vì, chỉ có như vậy mới có thời gian để ở riêng với tiền bối. Nếu không, tại sao Cục trưởng lại bắt anh đi gọi người tới Sở cảnh sát hả?
Khương Thiệu không nói gì nữa, mắt vẫn nhìn vào trong Phòng thẩm vấn, khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc đi vài phần.
Tống Ôn Trạch hỏi - Hỏi xong chưa?
Hà Chí Minh gật đầu, xếp gọn tập hồ sơ vừa bầy ra trên bàn thành một chồng nói - Cảm ơn anh, đã phối hợp.
- Nếu xong rồi thì tôi xin phép, đi trước.
Nói xong Tống Ôn Trạch liền trực tiếp đứng bật dậy, vòng qua bàn thẩm vấn, đi được vài bước thì bị Hà Chí Minh gọi lại - Tiểu Trạch, con không có gì nói với chú sao?
Giọng nói này, không giống như cuộc đối thoại vừa này, nó mang giọng nói của bậc trưởng bối, kìm nén sự tức giận đối với hậu bối của mình.
Tống Ôn Trạch quay lại, lạnh lùng khoanh tau lại hỏi - Chú muốn cháu nói gì?
Hà Chí Minh từ từ ngồi dậy, tiến về phía Tống Ôn Trạch đang đứng đó, lạnh lùng nhìn mình như người xa lạ.
Ông hỏi - Tiểu Trạch, cháu dạo này có sống tốt không?
- Tốt chứ. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp.
Rồi bày ra khuôn mặt vô cảm, nhìn Hà Chí Minh rồi nói - Tốt hơn trước rất nhiều. Bây giờ, cháu đã có một cuộc sống riêng, đúng kiểu bình thường mà cháu hằng mong ước.
Khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt, nụ cười trên môi bất giác kéo lên theo câu nói - Không cần lao vào các vụ án như con thiêu thân, cũng không cần phải thức khuya dậy sớm, càng không cần phải lạnh lùng với người xung quanh. Cháu của bây giờ, cũng đã tự học cách giao tiếp với người khác, biết lúc nào nên nở nụ cười, biết lúc nào nên tức giận,…
- Tiểu Trạch của chúng ta, lớn thiệt rồi, còn cao nữa.
Hắn đang nói nửa chừng, đột nhiên cảm thấy một bàn tay gầy trơ xương đang vuốt ve mái tóc của mình thì giật mình lùi lại vài bước rồi nhanh chóng tránh xa Hà Chí Minh.
Hà Chí Minh thấy Tống Ôn Trạch xa cách mình như vậy, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực hỏi - Sao không nói nữa?
- Xin ông tự trọng cho!! - Tống Ôn Trạch không giữ được nét mặt vui vẻ như ban đầu, bày ra bộ dạng lạnh lùng nói - Xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước đây.
- Đứng lại!!
Tống Ôn Trạch khựng lại, quay lại nhìn Hà Chí Minh ở khoảng cách gần, thì lập tức lảnh tránh ánh mắt kì lạ kia, hắn sợ ông ta phát hiện ra mình không phải Tống Ôn Trạch.
Hà Chí Minh hỏi - Cháu thật sự không muốn quay lại Sở cảnh sát sao?
Tống Ôn Trạch không đáp, ngầm thừa nhận rồi nói - Cháu, không muốn nghe tới nó nữa, xin đừng hỏi nữa.
- Kể cả, nó liên quan đến cái chết của Lão Tống, ba của cháu cũng không muốn can dự sao? - Hà Chí Minh lạnh lùng hỏi, ánh mắt mang vài phần sát khí khi nhìn Tống Ôn Trạch.
- Ba của cháu đã mất hơn 5 năm rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa. Cháu xin phép, cậu ấy đang đợi cháu.
Nói rồi, không cho đối phương kịp trả lời đã đứng trước cửa rồi ra ngoài luôn.
Hà Chí Minh cũng chạy ra ngay sau đó, định tiến lên thì Hứa Gia Viễn giơ cánh tay mình chắn ngang đường đi rồi nói - Xin dừng bước.
- Tiểu Viễn, ta thật sự đã sai rồi sao?
Hà Chí Minh hỏi Hứa Gia Viễn cũng như đang tự hỏi chính mình, quay đầu nhìn theo hướng Tống Ôn Trạch rời đi, đang kéo Khương Thiệu đi xa dần rồi khuất bóng sau hành lang.
****************
Chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ, không khí trong xe tràn ngập sự im lặng đến đáng sợ, im lặng đến khó chịu.
Khương Thiệu cầm vô lăng, vừa nhìn Tống Ôn Trạch vừa hỏi - Tiền bối, à không Tống Ôn Trạch, anh có tâm sự gì sao?
Tống Ôn Trạch chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, thở dài nói - Chỉ là, lúc nãy có chút tiếc nuối, khó chịu chút thôi.
Khương Thiệu hỏi - Chuyện gì?
Tống Ôn Trạch hỏi ngược lại - Khương Thiệu ah? Anh cảm thấy, tôi làm sao mới được đây?
- Anh cứ tùy tâm mà làm. - Khương Thiệu lập tức cảm thấy mình đang nói linh tinh, liền sửa lại - Anh thích làm gì, thì đều do anh quyết định, muốn gì thì tự nhiên đi, không cần để ý đến những người xung quanh.
Tống Ôn Trạch quay đầu lại nhìn Khương Thiệu đang ngồi ghế lái bên cạnh, trong lòng nảy sinh vài chuyện.
Hắn gọi Tiểu Đản Đản rồi hỏi - (Nguyên chủ vẫn ở đó chứ?)
Tiểu Đản Đản giật mình, màn hình hệ thống hiện ra trước mắt Tống Ôn Trạch, lơ lửng hỏi ngược lại - [Sao chủ nhân biết hay thế?]
- (Ta muốn gặp hắn. Có thể không?)
- [Được thì được. Chủ nhân làm như cũ, nhắm mắt lại liền gặp rồi. ]
Tống Ôn Trạch nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân vô lực bị hút vào một khoảng không gian khác, giật mình mở mắt ra.
Không gian hệ thống vẫn như cũ, chẳng có chút khác biệt nào, ngoại trừ… có một người xa lạ xuất hiện, ngồi đó thơ thẩn một mình.
Một thiếu niên ngồi trên sôfa giữa trung tâm, nơi mà Tống Ôn Trạch thường ngồi nằm trên đó khi không có việc gì làm, cậu ta chân tay thẳng tắp ngồi nghiêm túc đợi.
Nhìn chẳng khác nào cậu nhóc bị giáo viên phạt đứng trước lớp, tủi thân ngồi một góc, dáng vẻ trông thật… tội nghiệp.
Tống Ôn Trạch khoanh tay lại, bước tới không khỏi nghi ngờ - Cậu là, nguyên chủ, thật sao? Nhìn như, học sinh cấp ba vậy?
Cậu ta ngửa đầu nhìn hắn, lập tức đứng bật dậy, đi lên trước mắt Tống Ôn Trạch rồi cúi đầu xuống nói - Cầu xin anh, hãy giúp tôi.
- Muốn tôi giúp sao? Giúp chuyện gì? Là vụ án của Giang Hoài An, vị hôn thê của cậu hay là ba cậu, Tống Nhiễm?
Tống Ôn Trạch hỏi rồi xoay người một cái ngồi xuống sôfa, khoanh chân một tay đặt trên đầu gối, một tay dang rộng để trên thành ghế.
Cậu ta xoay người theo, đầu hơi ngẩng nói - Anh muốn gì, tôi có thể chấp thuận, dù làm nô lệ suốt đời cũng được, không oán chẳng than. Chỉ cần anh đồng ý.
Tống Ôn Trạch cười lạnh, giọng nói mang vài phần lạnh lùng vốn có - Nô nệ? Cậu giờ chỉ làm một linh hồn thì có thể làm giúp tôi cái gì chứ? Nhập vào ai đó, điều khiển đối phương sao? Hơ~~ Nghĩ cũng hay quá!
Cậu ta bối rối, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cúi đầu trước mắt Tống Ôn Trạch, hắn nói - Được rồi, giúp cậu cũng chả sao.
Cậu ta nghe vậy, lập tức quỳ gối xuống dập đầu nói - Cảm ơn.
- Nhưng!! - Tống Ôn Trạch cười tươi, nhìn người kia nói tiếp - Với một điều kiện, cậu phải nghe theo bất kỳ yêu cầu nào của tôi, dù nó vô lý hoặc khó chấp nhận, thậm chí khó hoàn thành thế nào, cậu không được phép từ chối hay phản đối gì. Có hiểu không?
Cậu ta chần chừ một lúc lâu, Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tôi vì giúp cậu mà chấp nhận những rủn ro, sẽ mất mạng. Chả nhẽ với điều kiện đó, cậu lại không thể đáp ứng sao?
- Được rồi!! - Tống Ôn Trạch nhìn cậu ta nói - Dù sao, tôi cũng có nhiều thời gian mà, tôi cho cậu 1 ngày để suy ngẫm về điều kiện của tôi, mai gặp lại.
Tống Ôn Trạch nói xong, mở mắt ra, thấy chiếc xe đã dừng lại thì hồi thần lại luôn.
Khương Thiệu nãy giờ gọi mãi không thấy Tống Ôn Trạch tỉnh dậy, còn đang định giơ tay lên tát cho tỉnh thì…
Tống Ôn Trạch bắt lấy cánh tay đang giơ lên trước mắt mình, nắm chặt hỏi - Muốn làm gì?
Khương Thiệu giật mình đáp - Em, em gọi anh mãi, anh không chịu tỉnh, thế là, thế là …em định đánh cho tỉnh.
- Để làm gì? - Tống Ôn Trạch hất cánh tay kia ra, lạnh lùng hỏi.
- Cậu nhóc kia tỉnh rồi.
Vừa nói xong, Khương Thiệu đã thấy Tống Ôn Trạch mở cửa xe, chạy thẳng vào trong bệnh viện trước mắt.
Một loạt thao tác nhanh chóng, khiến anh không kịp phản ứng đã không còn thấy bóng dáng của Tống Ôn Trạch nữa.
…****************…
Tống Ôn Trạch chạy trong hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ phía trước, chính xác thì phát ra từ trong phòng bệnh của Thẩm Mộng Phàm.
Hắn không kịp suy nghĩ gì, lao thẳng vào trong phòng bệnh, thấy Thẩm Mộng Phàm đang bị các y tá và bác sĩ giữ chặt trên giường bệnh.
Hai cảnh sát trực sáng nay cũng tham gia, một người còn trực tiếp đè lên người Thẩm Mộng Phàm, ghìm chặt thân giữa đang vặn vẹo không ngừng.
Thẩm Mộng Phàm điên cuồng gào thét, cựa quậy muốn thoát ra, tay chân thì chằng chịt những sợi tơ máu, đang không ngừng giật giật như người bị động kinh.
Tống Ôn Trạch thấy một vị bác sĩ đang cầm một ống tiêm, giơ lên để bơm loại hoá học gì đó trong một lọ thuốc nhỏ, hình như là thuốc an thần.
Trong nguyên tác thì nam chính Thẩm Mộng Phàm bị dị ứng với kim tiêm, đặc biệt còn có sự bài trừ với mọi loại thuốc an thần đối với cơ thể.
“Nếu bây giờ, cứ để bác sĩ tiêm vào, không biết cậu ta có bị sao không?”
Tống Ôn Trạch hét to - Các người đang làm gì vậy?
Bác sĩ và các y tá giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tống Ôn Trạch, mười mấy con mắt đều dồn về phía hắn, đều không trả lời làm hắn tức không thôi.
Thấy vậy, hắn không màng bất cứ chuyện gì, lao tới đoạt lấy ống tiêm vừa bơm xong, vất thẳng ra ngoài cửa sổ ban công.
Đám y tá đang giữ tay chân Thẩm Mộng Phàm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, Tống Ôn Trạch trực tiếp lao tới đẩy tất cả ra.
Hắn ôm lấy Thẩm Mộng Phàm đang cố gắng gào thét, cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay của mình, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sát khí, hét - Các người cút hết cho tôi!
Lại nhìn về phía hai vị cảnh sát trực sáng nay, đang đứng bất động gần đó, Tống Ôn Trạch gằn giọng hỏi - Khương Thiệu không nói với hai người sao? Cậu ấy là nạn nhân của vụ án này, cần được bảo vệ 24/24 sao? Các cậu có biết để những người không liên quan đến, nhỡ cậu ấy xảy ra bất chắc gì, các cậu có gánh nổi không?