Chương 32: Ông tưởng, tôi thật sự không dám giết ông sao?
- Làm càn!! Không biết nguy hiểm sao?
Tống Ôn Trạch đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn màn hình máy tính trước mặt, tức giận không thôi liền lập tức lao ra ngoài.
Hứa Gia Viễn biết hắn định làm gì, không suy nghĩ nhiều liền chạy theo sau, vừa gọi điện cho một người - Cục trưởng Hà, không xong rồi, Tống ca định đánh người?
“Sao lại vậy? Không phải, tôi đã bảo cậu và Khương Thiệu canh trừng người rồi sao? Sao đột nhiên, lại bảo là cậu ta sắp đánh người?”
- Cục trưởng Hà, sếp đừng hỏi nữa, chi bằng ngài tự đến đây xem đi!! - Hứa Gia Viễn nói nguyên một tràng dài, không để người đầu giây bên kia nói câu nào - Tống ca, hiện tại đang rất tức giận, chuẩn bị lao tới phòng Thẩm vấn, đánh nghi phạm Triệu Dương?
“Được rồi, dù bằng cách nào cũng đừng để xảy ra chuyện gì. Tôi lập tức tới ngay.”
Điện vang lên tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, Hứa Gia Viễn đã nhanh chóng đuổi kịp hắn, cố gắng giữ chặt lấy Tống Ôn Trạch nói - Tống ca, anh bình tĩnh đi!!
Hai người Viên Tung và Bách Thuận không biết từ bao giờ, đã ở ngay sau lưng Tống Ôn Trạch chặng đường đi không được, về không xong.
Tống Ôn Trạch nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn ngay trước mặt, toan bước tới phá cửa thì bị ba người vây xung quanh ngăn cản, tức giận quát - Tránh ra!!
Hứa Gia Viễn chấn an hắn, khuôn mặt thoáng hồng nhuận vì vừa mới chạy xong, nói - Tôi biết là anh đang lo lắng cho Vân Y Trinh, lo cho sự an nguy của con bé nhưng làm ơn đi, anh là nạn nhân, không phải cảnh sát, chưa được sự cho phép của cấp trên, chúng tôi không thể cho anh vào trong phòng Thẩm vấn được? Đây chính là, điều đầu tiên khi anh ở Sở cảnh sát đặt ra mà, anh quên rồi sao?
- Tránh ra! - Tống Ôn Trạch gằn giọng nói thêm một lần nữa.
Hứa Gia Viễn nghe vậy khẽ đứng hình vài giây, hai tay dang ngang kia vô lực rơi xuống, nhìn Tống Ôn Trạch phát tiết đạp thẳng vào cửa phòng thẩm vấn.
Hai người Viên Tung và Bách Thuận nghe vậy đồng thời nhìn nhau, sợ hãi không dám ngăn cản Tống Ôn Trạch nữa, vì nếu ngăn cản cả hai nhất định không phải đối thủ của hắn nên cả hai liền tách ra, tránh mình bị thương.
Tống Ôn Trạch dùng toàn lực, lần nữa đạp mạnh vào cánh cửa sắt thép kia, nó vậy mà không có một chút lung lay hay một vết xước nào trên đó.
Thêm vài cái nữa, cánh cửa vẫn như trước khiến Tống Ôn Trạch vừa bực mình vừa đau chân, nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, thầm trách bản thân phát hiện ra nhưng lại không ngăn cản.
Lúc này, phía sau bốn người vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc” của chiếc giày va trên nền đất, vừa nhanh vừa lớn.
Một người đàn ông xuất hiện, bộ quần áo trên người xộc xệch, cúc áo sơ mi cái thì cài lệch cái không thèm cài, áo khoác ngoài thì vún vó như vừa mới mặc vào, vội vàng nên không để ý chi tiết này.
Vừa tới đã lao tới nắm chặt hai cánh tay của Tống Ôn Trạch, hớt ha hớt hải không kịp thở hổn hển, hỏi - Tiểu Trinh, em ấy làm sao? Nhặt xác là ý gì?
- Anh còn hỏi tôi sao? - Tống Ôn Trạch vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm chặt cửa người đàn ông vừa xông tới kia, lạnh lùng nói - Có mỗi một cô em gái, nó đi đâu và làm gì, anh thật sự không biết sao? Chả nhẽ, tôi còn phải đến tận nhà anh, để thông báo một nữ sinh 17t đang ở Sở cảnh sát, giả làm chuyên gia tâm lý kiêm luôn thám tử tư, hiện tại đang lấy lời khai của nghi phạm trong vụ án “Tên sát nhân biến thái, giết người hàng loạt và moi nội tạng của nạn nhân”, trong phòng Thẩm vấn sao?
- Công tố viên Vân Lam, anh có tư cách gì chấn vấn tôi hả? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi.
Vân Lam khóc không ra nước mắt, nhìn vào mắt của Tống Ôn Trạch, hỏi - Em ấy, tại sao lại ở đây? Giờ này, chắc đang học ở trường mới đúng chứ?
- Cái này thì phải hỏi người trong đó, mới đúng!! - Tống Ôn Trạch chỉ ngón tay vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, lạnh lùng nói.
Vân Lam vặn ổ khóa hai ba lần vẫn không được, quay lại hỏi bọn họ - Chìa khóa đâu? Mau mang chìa khóa tới đây!!
Tống Ôn Trạch tức giận quát - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi lấy nhanh!!
Hứa Gia Viễn đang mải đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác hình như có ai đó nhìn mình liền lập tức ngẩng đầu lên, tám con mắt đều đổ dồn về phía mình, mang gương mặt nghi hoặc hỏi - Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Viên Tung hếch khuỷu tay Hứa Gia Viễn, ghé sát tai thì thầm nói - Tống ca, muốn cậu đi lấy chìa khóa.
- Chìa khóa sao? - Hứa Gia Viễn khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, dấu chấm hỏi khap đầu rồi giật mình hỏi - Không được. Tôi chỉ là một Pháp y, không có thẩm quyền đó. Viên Tung, anh là Điều tra viên mà, anh đi đi.
Viên Tung nghe vậy, muốn phản bác nhưng nghĩ lại quả thật như vậy, ngoài mình ra thì ở đây còn ai đủ thẩm quyền đâu, đành lủi thủi đi lấy chìa khóa dự phòng.
Hứa Gia Viễn thấy người đã đi, cười thầm rồi quay lại nhìn bọn họ. Bách Thuận thì khỏi nói cũng biết, bày ra khuôn mặt lạnh lùng, người khác chớ lại gần. Tống Ôn Trạch và Vân Lam, cả hai đều nhìn vào trong cánh cửa phòng thẩm vấn, người mang khuôn mặt lo lắng người thì lạnh lùng vô cảm.
Thành ra mà nói, bọn họ vừa là đồng nghiệp và là bạn bè, nhưng Hứa Gia Viễn mãi vẫn không hiểu rốt cuộc thì giữa Tống Ôn Trạch và Vân Lam, hai người này trước đây là như hình với bóng, bây giờ lại như người xa lạ.
Cũng không biết, từ khi nào giữa hai người luôn có một tấm màn chắn vô hình ngăn cách, cả hai gần như chẳng còn như trước, mỗi người một hướng, không chung đường.
Hứa Gia Viễn thở dài, hỏi - Công tố viên trưởng, nghe bảo dạo này cậu đang đảm nhiệm một vụ án liên quan đến chốn thuế, có tiến triển gì không?
Vân Lam đáp - Cũng không khó. Chỉ là đối phương có hậu thuẫn phía sau, rất khó điều tra thôi nhưng, nếu đã làm việc xấu thì sẽ sớm tìm ra manh mối thôi.
- Ừm. - Hứa Gia Viễn hỏi tiếp - Vân Y Trinh, thật sự là em gái anh sao? Sao em lại không biết nhỉ? Tuổi tác, hai người, có vẻ chênh lệch rất nhiều.
Bách Thuận cũng gật đầu, nói - Tôi cũng không biết. Từ sau khi Tống ca rời đi, chúng ta cũng ít liên lạc qua lại.
Vân Lam đáp - Ba mẹ tôi, hai người họ luôn muốn có một người con gái. Lúc em ấy được sinh ra, hai người họ tuổi tác đã ngoài 60 rồi, đã đến tuổi gần đất xa trời rất nhanh sau đó liền lần lượt mất. Từ khi còn nhỏ, em ấy chỉ có một mình tôi là người thân, coi tôi là ba ruột liền luôn bám lấy tôi không buông. Tôi đi đâu, em ấy cũng đòi đi theo, dần dần cũng biết suy đoán những vụ án li kì một cách đơn giản nhất. Chỉ là, không nghĩ tới… em ấy lại dám đến Sở cảnh sát làm loạn.
Hứa Gia Viễn nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Chuyện này, Tống ca, cậu có biết không? Nhắc mới nhớ, ngay lúc đầu đã nhận ra người đàn ông ở trong phòng Thẩm vấn là một cô gái, đã vậy còn cảm nhận được nguy hiểm mà bắt tôi gọi ba người này tới? Tại sao vậy?
Vân Lam nghe vậy, lập tức xoay đầu hướng về phía Tống Ôn Trạch, muốn nghe câu trả lời. Bách Thuận cũng không kém phần tò mò, cũng nhìn về phía Tống Ôn Trạch đang đứng bên cạnh.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Trực giác! Là tôi, đột nhiên có cảm giác bất an thôi.
Vân Lam khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tống Ôn Trạch, buồn bã nói - Cảm ơn. Nếu không có cậu, tôi cũng không biết em ấy lại đến đây. Cũng xin lỗi, tôi vừa nãy có chút lo lắng, nên hơi nặng lời.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Ừm!!
Hứa Gia Viễn lại hỏi - Hai người, có chuyện gì giấu chúng tôi, có phải không?
Vân Lam không đáp, lảng tránh quay đi chỗ khác.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, trừng đôi mắt tràn đầy tia sát khí về phía Hứa Gia Viễn, nói - Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hứa Gia Viễn trực tiếp câm nín, khuôn mặt sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Ôn Trạch, cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Bách Thuận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, toan muốn nói gì đó liền bị ánh mắt sắc bén kia của Tống Ôn Trạch dọa sợ, cũng im lặng luôn.
Viên Tung lúc này cũng đã quay trở lại, giơ lên phía trước là một thứ gì đó lấp lánh, nhìn kĩ liền thấy trên tay là một chùm chìa khóa.
Tới gần, nói - Đây! Tôi phải tốn bao nhiêu là nước bọt mới lấy được đó. Phòng thẩm vấn là chìa khóa số 4.
Tống Ôn Trạch cầm lấy, tìm kiếm chìa khóa số 4 rồi tra vào ổ khóa.
“Cạch!!” một tiếng giòn tan, cánh cửa phòng bật mở ra, cũng là lúc Vân Y Trinh dùng chút hơi thở còn lại, vươn tay về phía bọn họ, gọi một tiếng “Ca!” rồi cũng ngất lịm đi.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, không chút do dự lao tới, lập tức giơ chân trái lên đá trực tiếp vào hông của Triệu Dương.
Triệu Dương đột nhiên bị hắn đá, không kịp phản ứng đã đập mạnh lưng vào bức tường ngay cạnh, đau đớn ưỡn lưng mà trượt dài xuống đất ngồi.
Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, miệng vẫn còn vương một ít máu tanh định nói gì đó. Tống Ôn Trạch không để cho Triệu Dương nói gì, lại giơ cái chân dài m5 của mình đạp thẳng vào lòng ngực của ông ta, dí mạnh xuống nói - Câm miệng. Tôi không có đủ kiên nhẫn đâu.
Triệu Dương lại một lần nữa, phun ra một ngụm máu tươi bắn thẳng vào ống quần màu đen mà Tống Ôn Trạch, hôm qua mặc mà chưa kịp thay.
Ông ta cười - Mày… với cái lão bất tử kia, thật sự giống nhau.
- Ai? - Tống Ôn Trạch nhíu mày hỏi.
Vân Lam lo lắng gọi mãi mà Vân Y Trinh vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, lay cũng vậy liền vội vàng gọi Tống Ôn Trạch - Tống ca, Tiểu Tinh làm sao vậy? Em ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thấy vậy, Hứa Gia Viễn đẩy mạnh Vân Lam ra, chửi - Tránh ra. Người đã ngất vì hoảng sợ rồi, bị bóp cổ lâu như vậy người bình thường đã tắt thở từ lâu rồi, huống chi là một cô gái.
Hứa Gia Viễn nói xong lập tức cởi chiếc áo khoác ngoài ra, cởi luôn hai cúc áo sơ mi đầu tiên ra, không để Vân Lam kịp phản ứng vừa tiến hành hô hấp nhân tạo vừa nhồi sức nhịp tim, cố gắng điều chỉnh lực tay vừa đủ sao cho cân bằng, chẳng mấy chốc Vân Y Trinh đã mở mắt tỉnh lại.
Vân Y Trinh yếu ớt tỉnh dậy, nhìn người trước mặt là anh trai thì không nhịn được mà khóc toáng lên, ôm chặt lấy cổ Vân Lam.
Vân Lam cũng không trách mắng gì, vừa ôm cô vừa vỗ về nói - Em không sao là tốt rồi, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.
Vân Y Trinh gật đầu, vừa vùi đầu vào trong lồng ngực Vân Lam vừa nói - Vâng. Ca ca, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hứa Gia Viễn đứng bật dậy, khoang tay lại nói - Đừng ở đây diễn trò. Nói đi, cháu tới đây chắc không phải chỉ để làm chuyện nguy hiểm như vậy, có phải không?
Bách Thuận đứng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi - Hả?
Hứa Gia Viễn tỏ vẻ bát quái, cười tươi hỏi - Có phải, cháu… tới đây để tìm một người?
Vừa nói, anh liền nhìn về phía Tống Ôn Trạch đang đứng, chân hắn vẫn giữ nguyên như trước, mặc kệ ống quần có một vết sẫm màu.
Vân Lam nghe vậy, lập tức lôi Vân Y Trinh trong lòng mình ra, tức giận hỏi - Tiểu Trinh, em tới đây tìm ai? Là bạn trai em sao? Là ai? Gọi tới đây, anh muốn xem là ai?
Vân Y Trinh cúi mặt xuống đất, hai tay chà sát vào nhau, sợ hãi không dám nói câu gì.
Hứa Gia Viễn lại thêm dầu vào lửa, nói - Nếu chú nhớ không nhầm, hôm nay ở trường có tiết nhỉ? Tiểu Trinh à, cháu đang học lớp 12 đó, cuối cấp rồi không lo học, chạy tới Sở cảnh sát làm gì?
Vân Lam càng tức hơn, nắm chặt cánh tay hai bên của Vân Y Trinh, gằn giọng nói - Nói đi.
Vân Y Trinh run rẩy, yếu ớt nói - Là, tối hôm qua, em gặp chú Khương Thiệu. Vừa hay, lại thấy Tống thúc thúc bất tỉnh, bị chú ấy đưa đi. Em, em nghĩ anh rất muốn gặp Tống thúc thúc nên, sáng liền bỏ tiết đến Sở cảnh sát tìm người nhưng, nhưng…
Vân Lam sốt ruột, hỏi - Nhưng sao?
- Nhưng khi nghe mấy chú cảnh sát bàn tán việc Tống thúc thúc bị nghi phạm bóp cổ đến đỏ bừng, đến giờ vẫn còn in hằn một vệt dài trên cổ, em lại không nhịn được muốn thử nhìn xem là ai làm. Vì vậy, em đã hóa trang thành một người đàn ông trung niên, cứ tưởng sẽ tìm ra được manh mối. - Vân Y Trinh vừa khóc vừa nói tiếp, ngón tay bất giác giơ lên chỉ về phía Triệu Dương đang bị Tống Ôn Trạch đè nặng dưới đất, không thể cựa quậy - Ai ngờ, ông ta… ông ta lại là lão già háo sắc, vừa nhìn thấy em liền biết em là con gái. Đã vậy, còn giả vờ mình vô tội, lấy lý do bản thân không nhớ mà táy máy tay chân, xờ xoạng em.
Hứa Gia Viễn nghe vậy, không những không tức giận mà còn cười phá lên, toan nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra lời nào đã bị Tống Ôn Trạch quát - Câm miệng.
Anh ta biết ý liền ra dấu kéo khóa, im lặng nghe lời,đứng một góc nhìn.
Tống Ôn Trạch quay lại, không nói không rằng ấn mạnh xuống phần ngực của Triệu Dương, nói - Ông thật sự dám làm vậy sao? Ngay trong Sở cảnh sát, ông lại dám quấy rối cảnh sát sao?
- Cô ta đâu phải cảnh sát!! - Triệu Dương còn chưa kịp nói hết câu, Tống Ôn đã trực tiếp ấn mũi giày vào miệng ông ta, nói - Ăn nói cho cẩn thận. Ai bảo với ông, người này là con gái hả?
Rồi quay lại nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi - Các anh, có thấy cô gái nào trong phòng Thẩm vấn không?
Cả ba nhìn nhau, liếc qua liếc lại liền hiểu ý mà lắc lắc đầu, đồng thanh nói - Đâu có đâu. Ở đây, toàn đàn ông mà.
Vân Lam nói xong, không một chút động tác thừa liền nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho Vân Y Trinh. Xong xuôi liền đưa người ra ngoài, trước khi rời đi nói - Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi đón em gái. Cũng đến giờ tan học rồi. Tạm biệt.
Hứa Gia Viễn và Bách Thuận nhìn nhau rồi cũng kiếm đại lý do nào đó, cùng rời đi.
Trong phòng Thẩm vấn lúc này, chỉ có hai người. Tống Ôn Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, chân cũng đã bỏ xuống.
Không nói nhiều lời, liền túm lấy cổ áo của Triệu Dương kéo đến trước một cái bàn giữa phòng. Tống Ôn Trạch nói - Ngồi đi. Tôi không có sở thích, nhìn người từ phía dưới chân.
Triệu Dương bị dọa sợ, hoảng hốt bò dậy rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình. Thỉnh thoảng, lại ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Trạch ngồi đối diện, hai mắt đảo như rang lạc, hai tay cứ trà sát vào nhau đến bật máu vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Dấu hiệu một người bị tâm thần phân liệt, người mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế và người bị trầm cảm giai đoạn cuối.
Một thứ đã đủ nguy hiểm rồi, Triệu Dương lại tập hợp đủ cả ba cùng một lúc. Không biết vì sao, Tống Ôn Trạch luôn cảm thấy đằng sau bộ mặt hoảng sợ kia, là một khuôn mặt lạnh lùng nguy hiểm.
Vì nguyên nhân gì, khiến một người đàn ông được coi là một chuẩn mực đạo đức giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám ra tay giết người một cách dã man và độc ác như vậy.
Tống Ôn Trạch không muốn hiểu và cũng không muốn biết. Hắn ngồi đó, ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, dáng vẻ ngả ngớn không còn như ban đầu nữa, mắt vẫn nhìn về phía Triệu Dương, cũng không nói lời nào.
Triệu Dương lo sợ, cắn môi đến bật máu, móng tay đã bị cắn nát rồi vẫn không chịu dừng lại.
Hai người ngồi đó im lặng nhìn nhau, như vây đã trôi qua hơn 15 phút. Tống Ôn Trạch cuối cùng cũng chịu thu hồi ánh mắt chăm chú kia, đột nhiên hỏi - Triệu Dương, theo hồ sơ bệnh lý trên tay tôi, anh không tiền sử mắc bệnh nan Y nào?
Vừa nói, vừa cầm hồ sơ bệnh lý lên xem lần lượt, lật từng trang từng trang rồi nói tiếp - Từng đi chạy thận, mổ ung thư gan,… cũng đủ nhiều nhỉ? Ông sống đến giờ, chắc là phép màu mà ông trời ban cho? Một người đang sống nhưng tưởng như đã chết, ông… là người mà tôi gặp đầu tiên đó.
Triệu Dương nghe vậy, nở nụ cười tươi rói nói - Tất cả là do may mắn thôi. Chắc do tôi, ngày đêm cúng bài thần phật, nên được ông trời phù hộ cho tai qua nạn khỏi.
Dạng người tỏ vẻ mình có cầu thần bái phật, lại bày ra dáng vẻ không coi trọng yêu ma quỷ quái, càng không tin vào việc nhân quả luân hồi. Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Loại này còn đáng sợ hơn người bề ngoài tri thức nhưng, bên trong chẳng khác nào một tên điên giả tạo thích điều khiển tâm lý đối phương. Cũng là thành phần đáng ngờ nhất, cần chính quyền quản lý và quan tâm nhiều hơn.
Tống Ôn Trạch nhìn Triệu Dương, chẳng mảy may quan tâm, lạnh lùng hỏi - Vậy sao?
Triệu Dương nghi hoặc, hỏi ngược lại - Có vấn đề gì sao? Tôi thấy cậu, dường như chẳng tin vào chuyện tâm linh, ly kì nhỉ?
Tống Ôn Trạch cười lạnh, nói tiếp - Tin thì sao, không tin thì thế nào? Dù sao, tôi cũng không phải lão đạo sĩ hay thần côn nào cả? Cũng không thể nhìn thấy linh hồn của người đã chết, tất nhiên cũng không cảm nhận được sát khí nguy hiểm bên cạnh nào? Tôi nói có hợp ý ông không?
- Ồ~~ Nói như vậy? Cậu đã tìm thấy được hung khí hay tang chứng rồi sao? - Triệu Dương liền trong nháy mắt không còn vẻ sợ sệt như trước, khuôn mặt thoáng vặn vẹo và nụ cười tươi rói kéo dài đến mang tai, trông thật quỷ dị làm sao.
Tống Ôn Trạch đập mạnh tập hồ sơ trên mặt bàn, hai tay thuận thế ấn mạnh xuống đó, cả người bật dậy khỏi ghế, nói - Ông tưởng tôi không dám giết ông sao? Tôi muốn lắm chứ, nhưng giết chết ông xong, người chết rồi có thể sống lại sao? Đổi lại, tôi được cái gì. Một năm sau? Ba năm sau? Hay thậm chí là 10 năm? Người đến người đi, chết là hết, cũng không thể quay lại như lúc ban đầu.
Triệu Dương cười phá lên, nói - Ha ha ha~~ Đúng. Chết là hết nhưng, có một vài người luôn luôn muốn tìm cách để chết. Cứ như những chú kiến này, biết rõ bản thân sẽ chết khi cố gắng đi qua một vũng nước lớn, cho dù có làm gì cũng không thoát được, chỉ có thể tuỳ theo số phận. Nay sống mai chết, đó là quy luật của thế giới rồi.
- Đúng là vậy nhưng… - Tống Ôn Trạch lấy từ trong túi áo khoác ra một con dao gọt hoa quả, đặt nó trên bàn liền nghiêng đầu nói - Có người muốn sống thì không sống được, lại có người luôn tìm đường chết nhưng lại có cam đảm đi chết. Thành ra, đừng nói đến luật nhân quả, vạn vật đều có linh hồn. Vận mệnh cũng vậy, thời gian còn dài sao không vui vẻ mà sống, ai đến lúc chết sẽ chết. Tất nhiên, ai muốn sống tiếp nhưng lại không tìm được lý do thuyết phục nào đó, đến lúc chết rồi sẽ không phải rất tiếc nuối sao?
Triệu Dương trực tiếp, câm nín vì câu tiếp theo mà Tống Ôn Trạch nói khiến ông ta không giữ được bình tĩnh, tức giận đập bàn quát tháo điên cuồng.
- Giết chết người phụ nữ mình yêu nhất, ăn nội tạng của cô ấy, ông cảm thấy ngon không?
Triệu Dương mệt mỏi ngồi xuống, ngẩn người hỏi - Sao cậu biết, nơi cất giấu hung khí?
- Từng nhìn thấy rồi, chỉ là hơi đáng tiếc. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Máu trên con dao này, chắc cũng không ít người những dính phải nhỉ?
Tống Ôn Trạch đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn màn hình máy tính trước mặt, tức giận không thôi liền lập tức lao ra ngoài.
Hứa Gia Viễn biết hắn định làm gì, không suy nghĩ nhiều liền chạy theo sau, vừa gọi điện cho một người - Cục trưởng Hà, không xong rồi, Tống ca định đánh người?
“Sao lại vậy? Không phải, tôi đã bảo cậu và Khương Thiệu canh trừng người rồi sao? Sao đột nhiên, lại bảo là cậu ta sắp đánh người?”
- Cục trưởng Hà, sếp đừng hỏi nữa, chi bằng ngài tự đến đây xem đi!! - Hứa Gia Viễn nói nguyên một tràng dài, không để người đầu giây bên kia nói câu nào - Tống ca, hiện tại đang rất tức giận, chuẩn bị lao tới phòng Thẩm vấn, đánh nghi phạm Triệu Dương?
“Được rồi, dù bằng cách nào cũng đừng để xảy ra chuyện gì. Tôi lập tức tới ngay.”
Điện vang lên tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, Hứa Gia Viễn đã nhanh chóng đuổi kịp hắn, cố gắng giữ chặt lấy Tống Ôn Trạch nói - Tống ca, anh bình tĩnh đi!!
Hai người Viên Tung và Bách Thuận không biết từ bao giờ, đã ở ngay sau lưng Tống Ôn Trạch chặng đường đi không được, về không xong.
Tống Ôn Trạch nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn ngay trước mặt, toan bước tới phá cửa thì bị ba người vây xung quanh ngăn cản, tức giận quát - Tránh ra!!
Hứa Gia Viễn chấn an hắn, khuôn mặt thoáng hồng nhuận vì vừa mới chạy xong, nói - Tôi biết là anh đang lo lắng cho Vân Y Trinh, lo cho sự an nguy của con bé nhưng làm ơn đi, anh là nạn nhân, không phải cảnh sát, chưa được sự cho phép của cấp trên, chúng tôi không thể cho anh vào trong phòng Thẩm vấn được? Đây chính là, điều đầu tiên khi anh ở Sở cảnh sát đặt ra mà, anh quên rồi sao?
- Tránh ra! - Tống Ôn Trạch gằn giọng nói thêm một lần nữa.
Hứa Gia Viễn nghe vậy khẽ đứng hình vài giây, hai tay dang ngang kia vô lực rơi xuống, nhìn Tống Ôn Trạch phát tiết đạp thẳng vào cửa phòng thẩm vấn.
Hai người Viên Tung và Bách Thuận nghe vậy đồng thời nhìn nhau, sợ hãi không dám ngăn cản Tống Ôn Trạch nữa, vì nếu ngăn cản cả hai nhất định không phải đối thủ của hắn nên cả hai liền tách ra, tránh mình bị thương.
Tống Ôn Trạch dùng toàn lực, lần nữa đạp mạnh vào cánh cửa sắt thép kia, nó vậy mà không có một chút lung lay hay một vết xước nào trên đó.
Thêm vài cái nữa, cánh cửa vẫn như trước khiến Tống Ôn Trạch vừa bực mình vừa đau chân, nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, thầm trách bản thân phát hiện ra nhưng lại không ngăn cản.
Lúc này, phía sau bốn người vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc” của chiếc giày va trên nền đất, vừa nhanh vừa lớn.
Một người đàn ông xuất hiện, bộ quần áo trên người xộc xệch, cúc áo sơ mi cái thì cài lệch cái không thèm cài, áo khoác ngoài thì vún vó như vừa mới mặc vào, vội vàng nên không để ý chi tiết này.
Vừa tới đã lao tới nắm chặt hai cánh tay của Tống Ôn Trạch, hớt ha hớt hải không kịp thở hổn hển, hỏi - Tiểu Trinh, em ấy làm sao? Nhặt xác là ý gì?
- Anh còn hỏi tôi sao? - Tống Ôn Trạch vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm chặt cửa người đàn ông vừa xông tới kia, lạnh lùng nói - Có mỗi một cô em gái, nó đi đâu và làm gì, anh thật sự không biết sao? Chả nhẽ, tôi còn phải đến tận nhà anh, để thông báo một nữ sinh 17t đang ở Sở cảnh sát, giả làm chuyên gia tâm lý kiêm luôn thám tử tư, hiện tại đang lấy lời khai của nghi phạm trong vụ án “Tên sát nhân biến thái, giết người hàng loạt và moi nội tạng của nạn nhân”, trong phòng Thẩm vấn sao?
- Công tố viên Vân Lam, anh có tư cách gì chấn vấn tôi hả? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi.
Vân Lam khóc không ra nước mắt, nhìn vào mắt của Tống Ôn Trạch, hỏi - Em ấy, tại sao lại ở đây? Giờ này, chắc đang học ở trường mới đúng chứ?
- Cái này thì phải hỏi người trong đó, mới đúng!! - Tống Ôn Trạch chỉ ngón tay vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, lạnh lùng nói.
Vân Lam vặn ổ khóa hai ba lần vẫn không được, quay lại hỏi bọn họ - Chìa khóa đâu? Mau mang chìa khóa tới đây!!
Tống Ôn Trạch tức giận quát - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi lấy nhanh!!
Hứa Gia Viễn đang mải đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác hình như có ai đó nhìn mình liền lập tức ngẩng đầu lên, tám con mắt đều đổ dồn về phía mình, mang gương mặt nghi hoặc hỏi - Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Viên Tung hếch khuỷu tay Hứa Gia Viễn, ghé sát tai thì thầm nói - Tống ca, muốn cậu đi lấy chìa khóa.
- Chìa khóa sao? - Hứa Gia Viễn khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, dấu chấm hỏi khap đầu rồi giật mình hỏi - Không được. Tôi chỉ là một Pháp y, không có thẩm quyền đó. Viên Tung, anh là Điều tra viên mà, anh đi đi.
Viên Tung nghe vậy, muốn phản bác nhưng nghĩ lại quả thật như vậy, ngoài mình ra thì ở đây còn ai đủ thẩm quyền đâu, đành lủi thủi đi lấy chìa khóa dự phòng.
Hứa Gia Viễn thấy người đã đi, cười thầm rồi quay lại nhìn bọn họ. Bách Thuận thì khỏi nói cũng biết, bày ra khuôn mặt lạnh lùng, người khác chớ lại gần. Tống Ôn Trạch và Vân Lam, cả hai đều nhìn vào trong cánh cửa phòng thẩm vấn, người mang khuôn mặt lo lắng người thì lạnh lùng vô cảm.
Thành ra mà nói, bọn họ vừa là đồng nghiệp và là bạn bè, nhưng Hứa Gia Viễn mãi vẫn không hiểu rốt cuộc thì giữa Tống Ôn Trạch và Vân Lam, hai người này trước đây là như hình với bóng, bây giờ lại như người xa lạ.
Cũng không biết, từ khi nào giữa hai người luôn có một tấm màn chắn vô hình ngăn cách, cả hai gần như chẳng còn như trước, mỗi người một hướng, không chung đường.
Hứa Gia Viễn thở dài, hỏi - Công tố viên trưởng, nghe bảo dạo này cậu đang đảm nhiệm một vụ án liên quan đến chốn thuế, có tiến triển gì không?
Vân Lam đáp - Cũng không khó. Chỉ là đối phương có hậu thuẫn phía sau, rất khó điều tra thôi nhưng, nếu đã làm việc xấu thì sẽ sớm tìm ra manh mối thôi.
- Ừm. - Hứa Gia Viễn hỏi tiếp - Vân Y Trinh, thật sự là em gái anh sao? Sao em lại không biết nhỉ? Tuổi tác, hai người, có vẻ chênh lệch rất nhiều.
Bách Thuận cũng gật đầu, nói - Tôi cũng không biết. Từ sau khi Tống ca rời đi, chúng ta cũng ít liên lạc qua lại.
Vân Lam đáp - Ba mẹ tôi, hai người họ luôn muốn có một người con gái. Lúc em ấy được sinh ra, hai người họ tuổi tác đã ngoài 60 rồi, đã đến tuổi gần đất xa trời rất nhanh sau đó liền lần lượt mất. Từ khi còn nhỏ, em ấy chỉ có một mình tôi là người thân, coi tôi là ba ruột liền luôn bám lấy tôi không buông. Tôi đi đâu, em ấy cũng đòi đi theo, dần dần cũng biết suy đoán những vụ án li kì một cách đơn giản nhất. Chỉ là, không nghĩ tới… em ấy lại dám đến Sở cảnh sát làm loạn.
Hứa Gia Viễn nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Chuyện này, Tống ca, cậu có biết không? Nhắc mới nhớ, ngay lúc đầu đã nhận ra người đàn ông ở trong phòng Thẩm vấn là một cô gái, đã vậy còn cảm nhận được nguy hiểm mà bắt tôi gọi ba người này tới? Tại sao vậy?
Vân Lam nghe vậy, lập tức xoay đầu hướng về phía Tống Ôn Trạch, muốn nghe câu trả lời. Bách Thuận cũng không kém phần tò mò, cũng nhìn về phía Tống Ôn Trạch đang đứng bên cạnh.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Trực giác! Là tôi, đột nhiên có cảm giác bất an thôi.
Vân Lam khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tống Ôn Trạch, buồn bã nói - Cảm ơn. Nếu không có cậu, tôi cũng không biết em ấy lại đến đây. Cũng xin lỗi, tôi vừa nãy có chút lo lắng, nên hơi nặng lời.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Ừm!!
Hứa Gia Viễn lại hỏi - Hai người, có chuyện gì giấu chúng tôi, có phải không?
Vân Lam không đáp, lảng tránh quay đi chỗ khác.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, trừng đôi mắt tràn đầy tia sát khí về phía Hứa Gia Viễn, nói - Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hứa Gia Viễn trực tiếp câm nín, khuôn mặt sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Ôn Trạch, cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Bách Thuận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, toan muốn nói gì đó liền bị ánh mắt sắc bén kia của Tống Ôn Trạch dọa sợ, cũng im lặng luôn.
Viên Tung lúc này cũng đã quay trở lại, giơ lên phía trước là một thứ gì đó lấp lánh, nhìn kĩ liền thấy trên tay là một chùm chìa khóa.
Tới gần, nói - Đây! Tôi phải tốn bao nhiêu là nước bọt mới lấy được đó. Phòng thẩm vấn là chìa khóa số 4.
Tống Ôn Trạch cầm lấy, tìm kiếm chìa khóa số 4 rồi tra vào ổ khóa.
“Cạch!!” một tiếng giòn tan, cánh cửa phòng bật mở ra, cũng là lúc Vân Y Trinh dùng chút hơi thở còn lại, vươn tay về phía bọn họ, gọi một tiếng “Ca!” rồi cũng ngất lịm đi.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, không chút do dự lao tới, lập tức giơ chân trái lên đá trực tiếp vào hông của Triệu Dương.
Triệu Dương đột nhiên bị hắn đá, không kịp phản ứng đã đập mạnh lưng vào bức tường ngay cạnh, đau đớn ưỡn lưng mà trượt dài xuống đất ngồi.
Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, miệng vẫn còn vương một ít máu tanh định nói gì đó. Tống Ôn Trạch không để cho Triệu Dương nói gì, lại giơ cái chân dài m5 của mình đạp thẳng vào lòng ngực của ông ta, dí mạnh xuống nói - Câm miệng. Tôi không có đủ kiên nhẫn đâu.
Triệu Dương lại một lần nữa, phun ra một ngụm máu tươi bắn thẳng vào ống quần màu đen mà Tống Ôn Trạch, hôm qua mặc mà chưa kịp thay.
Ông ta cười - Mày… với cái lão bất tử kia, thật sự giống nhau.
- Ai? - Tống Ôn Trạch nhíu mày hỏi.
Vân Lam lo lắng gọi mãi mà Vân Y Trinh vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, lay cũng vậy liền vội vàng gọi Tống Ôn Trạch - Tống ca, Tiểu Tinh làm sao vậy? Em ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thấy vậy, Hứa Gia Viễn đẩy mạnh Vân Lam ra, chửi - Tránh ra. Người đã ngất vì hoảng sợ rồi, bị bóp cổ lâu như vậy người bình thường đã tắt thở từ lâu rồi, huống chi là một cô gái.
Hứa Gia Viễn nói xong lập tức cởi chiếc áo khoác ngoài ra, cởi luôn hai cúc áo sơ mi đầu tiên ra, không để Vân Lam kịp phản ứng vừa tiến hành hô hấp nhân tạo vừa nhồi sức nhịp tim, cố gắng điều chỉnh lực tay vừa đủ sao cho cân bằng, chẳng mấy chốc Vân Y Trinh đã mở mắt tỉnh lại.
Vân Y Trinh yếu ớt tỉnh dậy, nhìn người trước mặt là anh trai thì không nhịn được mà khóc toáng lên, ôm chặt lấy cổ Vân Lam.
Vân Lam cũng không trách mắng gì, vừa ôm cô vừa vỗ về nói - Em không sao là tốt rồi, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.
Vân Y Trinh gật đầu, vừa vùi đầu vào trong lồng ngực Vân Lam vừa nói - Vâng. Ca ca, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hứa Gia Viễn đứng bật dậy, khoang tay lại nói - Đừng ở đây diễn trò. Nói đi, cháu tới đây chắc không phải chỉ để làm chuyện nguy hiểm như vậy, có phải không?
Bách Thuận đứng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi - Hả?
Hứa Gia Viễn tỏ vẻ bát quái, cười tươi hỏi - Có phải, cháu… tới đây để tìm một người?
Vừa nói, anh liền nhìn về phía Tống Ôn Trạch đang đứng, chân hắn vẫn giữ nguyên như trước, mặc kệ ống quần có một vết sẫm màu.
Vân Lam nghe vậy, lập tức lôi Vân Y Trinh trong lòng mình ra, tức giận hỏi - Tiểu Trinh, em tới đây tìm ai? Là bạn trai em sao? Là ai? Gọi tới đây, anh muốn xem là ai?
Vân Y Trinh cúi mặt xuống đất, hai tay chà sát vào nhau, sợ hãi không dám nói câu gì.
Hứa Gia Viễn lại thêm dầu vào lửa, nói - Nếu chú nhớ không nhầm, hôm nay ở trường có tiết nhỉ? Tiểu Trinh à, cháu đang học lớp 12 đó, cuối cấp rồi không lo học, chạy tới Sở cảnh sát làm gì?
Vân Lam càng tức hơn, nắm chặt cánh tay hai bên của Vân Y Trinh, gằn giọng nói - Nói đi.
Vân Y Trinh run rẩy, yếu ớt nói - Là, tối hôm qua, em gặp chú Khương Thiệu. Vừa hay, lại thấy Tống thúc thúc bất tỉnh, bị chú ấy đưa đi. Em, em nghĩ anh rất muốn gặp Tống thúc thúc nên, sáng liền bỏ tiết đến Sở cảnh sát tìm người nhưng, nhưng…
Vân Lam sốt ruột, hỏi - Nhưng sao?
- Nhưng khi nghe mấy chú cảnh sát bàn tán việc Tống thúc thúc bị nghi phạm bóp cổ đến đỏ bừng, đến giờ vẫn còn in hằn một vệt dài trên cổ, em lại không nhịn được muốn thử nhìn xem là ai làm. Vì vậy, em đã hóa trang thành một người đàn ông trung niên, cứ tưởng sẽ tìm ra được manh mối. - Vân Y Trinh vừa khóc vừa nói tiếp, ngón tay bất giác giơ lên chỉ về phía Triệu Dương đang bị Tống Ôn Trạch đè nặng dưới đất, không thể cựa quậy - Ai ngờ, ông ta… ông ta lại là lão già háo sắc, vừa nhìn thấy em liền biết em là con gái. Đã vậy, còn giả vờ mình vô tội, lấy lý do bản thân không nhớ mà táy máy tay chân, xờ xoạng em.
Hứa Gia Viễn nghe vậy, không những không tức giận mà còn cười phá lên, toan nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra lời nào đã bị Tống Ôn Trạch quát - Câm miệng.
Anh ta biết ý liền ra dấu kéo khóa, im lặng nghe lời,đứng một góc nhìn.
Tống Ôn Trạch quay lại, không nói không rằng ấn mạnh xuống phần ngực của Triệu Dương, nói - Ông thật sự dám làm vậy sao? Ngay trong Sở cảnh sát, ông lại dám quấy rối cảnh sát sao?
- Cô ta đâu phải cảnh sát!! - Triệu Dương còn chưa kịp nói hết câu, Tống Ôn đã trực tiếp ấn mũi giày vào miệng ông ta, nói - Ăn nói cho cẩn thận. Ai bảo với ông, người này là con gái hả?
Rồi quay lại nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi - Các anh, có thấy cô gái nào trong phòng Thẩm vấn không?
Cả ba nhìn nhau, liếc qua liếc lại liền hiểu ý mà lắc lắc đầu, đồng thanh nói - Đâu có đâu. Ở đây, toàn đàn ông mà.
Vân Lam nói xong, không một chút động tác thừa liền nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho Vân Y Trinh. Xong xuôi liền đưa người ra ngoài, trước khi rời đi nói - Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi đón em gái. Cũng đến giờ tan học rồi. Tạm biệt.
Hứa Gia Viễn và Bách Thuận nhìn nhau rồi cũng kiếm đại lý do nào đó, cùng rời đi.
Trong phòng Thẩm vấn lúc này, chỉ có hai người. Tống Ôn Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, chân cũng đã bỏ xuống.
Không nói nhiều lời, liền túm lấy cổ áo của Triệu Dương kéo đến trước một cái bàn giữa phòng. Tống Ôn Trạch nói - Ngồi đi. Tôi không có sở thích, nhìn người từ phía dưới chân.
Triệu Dương bị dọa sợ, hoảng hốt bò dậy rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình. Thỉnh thoảng, lại ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Trạch ngồi đối diện, hai mắt đảo như rang lạc, hai tay cứ trà sát vào nhau đến bật máu vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Dấu hiệu một người bị tâm thần phân liệt, người mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế và người bị trầm cảm giai đoạn cuối.
Một thứ đã đủ nguy hiểm rồi, Triệu Dương lại tập hợp đủ cả ba cùng một lúc. Không biết vì sao, Tống Ôn Trạch luôn cảm thấy đằng sau bộ mặt hoảng sợ kia, là một khuôn mặt lạnh lùng nguy hiểm.
Vì nguyên nhân gì, khiến một người đàn ông được coi là một chuẩn mực đạo đức giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám ra tay giết người một cách dã man và độc ác như vậy.
Tống Ôn Trạch không muốn hiểu và cũng không muốn biết. Hắn ngồi đó, ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, dáng vẻ ngả ngớn không còn như ban đầu nữa, mắt vẫn nhìn về phía Triệu Dương, cũng không nói lời nào.
Triệu Dương lo sợ, cắn môi đến bật máu, móng tay đã bị cắn nát rồi vẫn không chịu dừng lại.
Hai người ngồi đó im lặng nhìn nhau, như vây đã trôi qua hơn 15 phút. Tống Ôn Trạch cuối cùng cũng chịu thu hồi ánh mắt chăm chú kia, đột nhiên hỏi - Triệu Dương, theo hồ sơ bệnh lý trên tay tôi, anh không tiền sử mắc bệnh nan Y nào?
Vừa nói, vừa cầm hồ sơ bệnh lý lên xem lần lượt, lật từng trang từng trang rồi nói tiếp - Từng đi chạy thận, mổ ung thư gan,… cũng đủ nhiều nhỉ? Ông sống đến giờ, chắc là phép màu mà ông trời ban cho? Một người đang sống nhưng tưởng như đã chết, ông… là người mà tôi gặp đầu tiên đó.
Triệu Dương nghe vậy, nở nụ cười tươi rói nói - Tất cả là do may mắn thôi. Chắc do tôi, ngày đêm cúng bài thần phật, nên được ông trời phù hộ cho tai qua nạn khỏi.
Dạng người tỏ vẻ mình có cầu thần bái phật, lại bày ra dáng vẻ không coi trọng yêu ma quỷ quái, càng không tin vào việc nhân quả luân hồi. Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Loại này còn đáng sợ hơn người bề ngoài tri thức nhưng, bên trong chẳng khác nào một tên điên giả tạo thích điều khiển tâm lý đối phương. Cũng là thành phần đáng ngờ nhất, cần chính quyền quản lý và quan tâm nhiều hơn.
Tống Ôn Trạch nhìn Triệu Dương, chẳng mảy may quan tâm, lạnh lùng hỏi - Vậy sao?
Triệu Dương nghi hoặc, hỏi ngược lại - Có vấn đề gì sao? Tôi thấy cậu, dường như chẳng tin vào chuyện tâm linh, ly kì nhỉ?
Tống Ôn Trạch cười lạnh, nói tiếp - Tin thì sao, không tin thì thế nào? Dù sao, tôi cũng không phải lão đạo sĩ hay thần côn nào cả? Cũng không thể nhìn thấy linh hồn của người đã chết, tất nhiên cũng không cảm nhận được sát khí nguy hiểm bên cạnh nào? Tôi nói có hợp ý ông không?
- Ồ~~ Nói như vậy? Cậu đã tìm thấy được hung khí hay tang chứng rồi sao? - Triệu Dương liền trong nháy mắt không còn vẻ sợ sệt như trước, khuôn mặt thoáng vặn vẹo và nụ cười tươi rói kéo dài đến mang tai, trông thật quỷ dị làm sao.
Tống Ôn Trạch đập mạnh tập hồ sơ trên mặt bàn, hai tay thuận thế ấn mạnh xuống đó, cả người bật dậy khỏi ghế, nói - Ông tưởng tôi không dám giết ông sao? Tôi muốn lắm chứ, nhưng giết chết ông xong, người chết rồi có thể sống lại sao? Đổi lại, tôi được cái gì. Một năm sau? Ba năm sau? Hay thậm chí là 10 năm? Người đến người đi, chết là hết, cũng không thể quay lại như lúc ban đầu.
Triệu Dương cười phá lên, nói - Ha ha ha~~ Đúng. Chết là hết nhưng, có một vài người luôn luôn muốn tìm cách để chết. Cứ như những chú kiến này, biết rõ bản thân sẽ chết khi cố gắng đi qua một vũng nước lớn, cho dù có làm gì cũng không thoát được, chỉ có thể tuỳ theo số phận. Nay sống mai chết, đó là quy luật của thế giới rồi.
- Đúng là vậy nhưng… - Tống Ôn Trạch lấy từ trong túi áo khoác ra một con dao gọt hoa quả, đặt nó trên bàn liền nghiêng đầu nói - Có người muốn sống thì không sống được, lại có người luôn tìm đường chết nhưng lại có cam đảm đi chết. Thành ra, đừng nói đến luật nhân quả, vạn vật đều có linh hồn. Vận mệnh cũng vậy, thời gian còn dài sao không vui vẻ mà sống, ai đến lúc chết sẽ chết. Tất nhiên, ai muốn sống tiếp nhưng lại không tìm được lý do thuyết phục nào đó, đến lúc chết rồi sẽ không phải rất tiếc nuối sao?
Triệu Dương trực tiếp, câm nín vì câu tiếp theo mà Tống Ôn Trạch nói khiến ông ta không giữ được bình tĩnh, tức giận đập bàn quát tháo điên cuồng.
- Giết chết người phụ nữ mình yêu nhất, ăn nội tạng của cô ấy, ông cảm thấy ngon không?
Triệu Dương mệt mỏi ngồi xuống, ngẩn người hỏi - Sao cậu biết, nơi cất giấu hung khí?
- Từng nhìn thấy rồi, chỉ là hơi đáng tiếc. - Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Máu trên con dao này, chắc cũng không ít người những dính phải nhỉ?