Chương 34
- Là cậu. - Ông bác sĩ nói tiếp, khuôn mặt không giấu được nét vui mừng - Là chàng trai mười mấy ngày trước tới đây. Cậu chắc không nhớ tôi nhỉ? Tôi chính là ông bác sĩ hôm trước, khi cậu nhóc này tỉnh dậy liền phát điên mà đập phá đồ đạc, bị cậu chửi té tát rồi đuổi ra ngoài đó.
Tống Ôn Trạch không những không thèm quan tâm, lạnh lùng nói - Xin lỗi, tôi không nhớ.
- Không nhớ thì không nhớ. - Ông ta còn nắm chặt cổ tay Tống Ôn Trạch, cười nói - Tìm thấy rồi.
- Hả? - Tống Ôn Trạch tức giận hất mạnh cánh tay kia ra, giơ bàn tay vừa bị ông ta nắm phải về phía Bách Thuận.
Bách Thuận đối với hành động này quá quen thuộc, không cần Tống Ôn Trạch phải nói đã lấy trong túi áo trong một chiếc khăn trắng, vừa lau vừa nói - Đúng là tính chết không đổi.
- Cậu vừa mới nói gì? - Tống Ôn Trạch quay lại hỏi.
Bách Thuận giật mình, lắc lắc đầu rồi lau sạch cổ tay của Tống Ôn Trạch, chiếc khăn trắng thì vất vào trong sọt rác gần đó.
Lại tò tay vào túi áo vừa nãy, lấy ra một bịch khăn giấy ướt. Bách Thuận đưa cho Tống Ôn Trạch một cái rồi nhét lại vào trong như trước.
Tống Ôn Trạch không mấy ngạc nhiên, cầm lấy tờ khăn giấy ướt kia lau cả hai bàn tay rồi ném thẳng vào trong sọt rác.
Trừng mắt nhìn ông bác sĩ trước mặt, Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Nói thì nói, đứng có đụng chạm.
Ông bác sĩ gật đầu đồng ý, lùi lại hai bước giữ khoảng cách nhất định, hỏi - Tôi hỏi cậu, cậu vừa mới nói thiếu niên nằm trên giường kia, ngoài lạnh trong nóng sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói - Ừm.
- Trước mắt mình hay là nghe người khác nói? - Lão bác sĩ già nói.
Tống Ôn Trạch đáp - Cũng không chắc. Bởi vì mỗi lần gặp tôi, cậu ấy đều sẽ cười, thỉnh thoảng lại giở thói trẻ con ra. Nhất là, dạo này chúng tôi còn ở chung dưới một căn hộ trong khu chung cư.
Lão bác sĩ già cười lớn, vuốt bộ râu trắng muốt của mình nói - Vậy thì đúng rồi. Tôi hôm đó đã thấy kì lạ rồi.
- Kì lạ sao? - Tống Ôn Trạch nhíu mày, ánh mắt không giấu được vẻ bất mãn, trong đó có tia lo lắng hỏi - Rốt cuộc thì kì lạ chỗ nào?
Lão bác sĩ cười khà khà nói - Chỉ cần cậu xuất hiện, thiếu niên kia sẽ biến thành một người khác, hay nói đúng hơn là một nhân cách khác. Một nhân cách tham lam, khát khao sự yêu thương từ cậu. Một nhân cách giả tạo, thích giả dạng thành thiếu niên ngoan ngoãn, trong sáng để đánh lừa thị giác và mọi giác quan của cậu.
- Hả? - Tống Ôn Trạch ngạc nhiên không thôi, nhíu mày khó hiểu hỏi ngược lại - Ông nói, cậu ấy bị đa nhân cách sao?
Lão bác sĩ gật đầu, nói - Tôi chắc chắn, nhất định không sai.
Tống Ôn Trạch mệt mỏi, tay ôm trán khó chịu nói - Được rồi. Ông ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Lão bác sĩ định nói gì đó lại thôi, thở dài rồi bước ra ngoài.
Bách Thuận cũng vừa mở miệng, định hỏi thì Tống Ôn Trạch cắt ngang lời nói của mình, nói y như trước - Cậu cũng ra ngoài đi. Đứng đợi tôi ngoài đó, một lúc sau tôi sẽ ra ngoài.
Bách Thuận cũng ngơ ngác một lúc, gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa phòng bệnh lại.
Trong phòng, lúc này chỉ còn hai người, một đứng một ngồi, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Thực chất, trong lòng ai cũng rối như tơ vò, lo lắng không thôi. Càng cảm nhận được sự tĩnh mạch, thì càng khó chịu nhưng lại chẳng ai dám phá hỏng bầu không khí căng thẳng lúc này.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nhìn người đang giả vờ ngủ, nói - Người đã đi hết rồi. Còn giả vờ ngủ cái gì?
Thẩm Mộng Phàm mở hai mắt, trước mắt là khoảng không gian màu trắng vô tận trên trần nhà, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Ôn Trạch đã ngồi ở mép giường từ khi nào, gọi một tiếng - Chú!
Toan định ngồi dạy thì Tống Ôn Trạch ấn mạnh cậu xuống, Thẩm Mộng Phàm chỉ đành thuận theo ý hắn mà nằm xuống.
Tống Ôn Trạch cúi xuống, ấn công tắc nâng nửa đầu giường lên, sao cho Thẩm Mộng Phàm nằm đứng thoải mái.
Xong liền nói - Con có gì muốn nói không?
Thẩm Mộng Phàm ngượng ngùng xấu hổ, hai bàn tay chà xát vào nhau, một lúc lâu mới mở miệng ấp úng nói - Con, con, con… Không cố ý lừa chú đâu.
- Vậy, nói xem, tại sao lại làm vậy? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi.
Thẩm Mộng Phàm cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đang chuyền dịch nói - Tại vì, nếu con không làm vậy, chú sẽ không bao giờ để ý đến con.
Tống Ôn Trạch tức giận quát - Đó là lý do, con trở thành như bây giờ sao? Biến bản thân thành con mồi rồi bị cưỡng hiếp? Con có biết, chú mà không phát hiện ra con sớm, con sẽ lên thiên đường rồi không? Con không biết, chuyện này rất nguy hiểm sao?
Thẩm Mộng Phàm càng cúi đầu sâu hơn, móng tay bấu chặt vào mu bàn tay kia đến bật máu, nhưng vẫn không rên lên một tiếng nào.
Toàn thân run rẩy, vô lực mà kìm nén tiếng khóc, hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống vết thương trên mu bàn tay kia.
Thẩm Mộng Phàm nhớ lại lúc đó, nếu biết trước sẽ thành ra như vậy, có đánh chết cậu sẽ không tới đó.
Cảm giác ghê tởm, khi bị một người đàn ông ở phía sau lưng bịt miệng, ép mặt vào tường rồi làm ra những hành động bẩn thỉu.
Chưa dừng lại ở đó, trước khi Thẩm Mộng Phàm mất đi ý thức, người đàn ông đó còn văng ra những lời cay nghiệt, nhằm sỉ nhục cậu rồi quay người bỏ đi.
Thứ trong đầu cậu bây giờ là sự căm ghét, ghê tởm chính bản thân mình. Tấm thân ngọc ngà này, được cha mẹ tạo thành và nuôi dưỡng mới được như ngày hôm nay. Chỉ vì một lúc bốc đồng, một lúc háo thắng mà đi vào trong đó để thử một phen, xem tin đồn có thật không?
Chính mình tự làm thì tự chịu, cũng chẳng có một ai chịu đứng ra ôm lấy mình an ủi, giờ hối hận cũng không kịp. Nhất là khi Tống Ôn Trạch lại ít lui tới, mỗi lần gọi điện đều không được, cũng vì sự thờ ơ của hắn hay là do cậu suy nghĩ nhiều, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Mất rồi, mất hết rồi!!
Thẩm Mộng Phàm nhìn bản thân đã nhơ nhuốc, bẩn thỉu, phần thân dưới vẫn còn âm ỉ đau đoán chắc rằng, chẳng còn ai trên thế giới này cần mình nữa.
Cậu đã tự tìm đến cái chết rất nhiều lần như: rạch cổ tay, uống thuốc ngủ liều lượng mạnh, uống nhiều thuốc an thần,… dùng hết bao nhiêu cách nhưng đều thất bại.
Thẩm Mộng Phàm từng tìm cách ra khỏi phòng, trốn lên sân thượng bệnh viện với ý đồ nhảy xuống nhưng, khi đứng trên cao nhìn thấy bên dưới lại thấy rất sợ, không còn cam đảm để nhảy nữa.
Lý do, cậu ngủ nhiều như vậy là do Thẩm Mộng Phàm đã nhân lúc hai chú cảnh sát luân phiên thay ca, đã lén chuồn ra ngoài tìm cách chết khác nhưng đều vô ích.
Cậu đành phải, uống trộm thuốc an thần qua ngày, dần dần sức khỏe cũng ngày một yếu hơn. Vì tác dụng phụ, Thẩm Mộng Phàm thường xuyên ngủ li bì, hai ba ngày liên tục là chuyện bình thường.
Nhưng cậu không biết rằng, Tống Ôn Trạch vì muốn tìm ra hung thủ gây ra chuyện này, mà chấp nhận tạm thời gia nhập Sở cảnh sát. Cũng sẽ không biết rằng, hắn đã… vì cậu mà đánh Triệu Dương đến ngất xỉu mấy lần ở trong phòng Thẩm vấn.
Tống Ôn Trạch không phải không quan tâm Thẩm Mộng Phàm, chính vì quá quan tâm cũng như quá coi trọng đứa cháu trai mới gặp này mà tức giận.
Tức giận vì mình, vô tình để một thiếu niên ở một mình, chịu đựng những đau khổ này trong lúc cần mình nhất.
Tức giận vì bản thân, dù đã bắt đầu hung thủ nhưng lại không có chứng cớ, chứng minh Triệu Dương là tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt của mười năm trước, cũng như những vụ án mới xảy ra gần đây.
Không nói oan, Tống Ôn Trạch thật sự rất thích cậu cháu trai hờ này, nhất là mỗi khi cười tươi và làm nũng với mình, không phải nguyên chủ mà là với hắn.
Thẩm Mộng Phàm giờ đây, trước mắt Tống Ôn Trạch gầy nhom gầy nhóp, y như cây xương rồng vậy.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì?
Thẩm Mộng Phàm không đáp, cúi xuống càng sâu hơn, cũng ngả người về phía trước ôm đầu gối mình mà núp vào trong.
Tuy không phát ra tiếng khóc nào, nhưng thân thể lại rất thành thật mà run rẩy liên hồn, đoạn giật giật đến đau thắt ruột thắt gan mà vẫn im lặng không phát ra tiếng nào.
Tống Ôn Trạch nói - Chịu không nổi rồi đúng chứ?
Tống Ôn Trạch không những không thèm quan tâm, lạnh lùng nói - Xin lỗi, tôi không nhớ.
- Không nhớ thì không nhớ. - Ông ta còn nắm chặt cổ tay Tống Ôn Trạch, cười nói - Tìm thấy rồi.
- Hả? - Tống Ôn Trạch tức giận hất mạnh cánh tay kia ra, giơ bàn tay vừa bị ông ta nắm phải về phía Bách Thuận.
Bách Thuận đối với hành động này quá quen thuộc, không cần Tống Ôn Trạch phải nói đã lấy trong túi áo trong một chiếc khăn trắng, vừa lau vừa nói - Đúng là tính chết không đổi.
- Cậu vừa mới nói gì? - Tống Ôn Trạch quay lại hỏi.
Bách Thuận giật mình, lắc lắc đầu rồi lau sạch cổ tay của Tống Ôn Trạch, chiếc khăn trắng thì vất vào trong sọt rác gần đó.
Lại tò tay vào túi áo vừa nãy, lấy ra một bịch khăn giấy ướt. Bách Thuận đưa cho Tống Ôn Trạch một cái rồi nhét lại vào trong như trước.
Tống Ôn Trạch không mấy ngạc nhiên, cầm lấy tờ khăn giấy ướt kia lau cả hai bàn tay rồi ném thẳng vào trong sọt rác.
Trừng mắt nhìn ông bác sĩ trước mặt, Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Nói thì nói, đứng có đụng chạm.
Ông bác sĩ gật đầu đồng ý, lùi lại hai bước giữ khoảng cách nhất định, hỏi - Tôi hỏi cậu, cậu vừa mới nói thiếu niên nằm trên giường kia, ngoài lạnh trong nóng sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói - Ừm.
- Trước mắt mình hay là nghe người khác nói? - Lão bác sĩ già nói.
Tống Ôn Trạch đáp - Cũng không chắc. Bởi vì mỗi lần gặp tôi, cậu ấy đều sẽ cười, thỉnh thoảng lại giở thói trẻ con ra. Nhất là, dạo này chúng tôi còn ở chung dưới một căn hộ trong khu chung cư.
Lão bác sĩ già cười lớn, vuốt bộ râu trắng muốt của mình nói - Vậy thì đúng rồi. Tôi hôm đó đã thấy kì lạ rồi.
- Kì lạ sao? - Tống Ôn Trạch nhíu mày, ánh mắt không giấu được vẻ bất mãn, trong đó có tia lo lắng hỏi - Rốt cuộc thì kì lạ chỗ nào?
Lão bác sĩ cười khà khà nói - Chỉ cần cậu xuất hiện, thiếu niên kia sẽ biến thành một người khác, hay nói đúng hơn là một nhân cách khác. Một nhân cách tham lam, khát khao sự yêu thương từ cậu. Một nhân cách giả tạo, thích giả dạng thành thiếu niên ngoan ngoãn, trong sáng để đánh lừa thị giác và mọi giác quan của cậu.
- Hả? - Tống Ôn Trạch ngạc nhiên không thôi, nhíu mày khó hiểu hỏi ngược lại - Ông nói, cậu ấy bị đa nhân cách sao?
Lão bác sĩ gật đầu, nói - Tôi chắc chắn, nhất định không sai.
Tống Ôn Trạch mệt mỏi, tay ôm trán khó chịu nói - Được rồi. Ông ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Lão bác sĩ định nói gì đó lại thôi, thở dài rồi bước ra ngoài.
Bách Thuận cũng vừa mở miệng, định hỏi thì Tống Ôn Trạch cắt ngang lời nói của mình, nói y như trước - Cậu cũng ra ngoài đi. Đứng đợi tôi ngoài đó, một lúc sau tôi sẽ ra ngoài.
Bách Thuận cũng ngơ ngác một lúc, gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa phòng bệnh lại.
Trong phòng, lúc này chỉ còn hai người, một đứng một ngồi, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Thực chất, trong lòng ai cũng rối như tơ vò, lo lắng không thôi. Càng cảm nhận được sự tĩnh mạch, thì càng khó chịu nhưng lại chẳng ai dám phá hỏng bầu không khí căng thẳng lúc này.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nhìn người đang giả vờ ngủ, nói - Người đã đi hết rồi. Còn giả vờ ngủ cái gì?
Thẩm Mộng Phàm mở hai mắt, trước mắt là khoảng không gian màu trắng vô tận trên trần nhà, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Ôn Trạch đã ngồi ở mép giường từ khi nào, gọi một tiếng - Chú!
Toan định ngồi dạy thì Tống Ôn Trạch ấn mạnh cậu xuống, Thẩm Mộng Phàm chỉ đành thuận theo ý hắn mà nằm xuống.
Tống Ôn Trạch cúi xuống, ấn công tắc nâng nửa đầu giường lên, sao cho Thẩm Mộng Phàm nằm đứng thoải mái.
Xong liền nói - Con có gì muốn nói không?
Thẩm Mộng Phàm ngượng ngùng xấu hổ, hai bàn tay chà xát vào nhau, một lúc lâu mới mở miệng ấp úng nói - Con, con, con… Không cố ý lừa chú đâu.
- Vậy, nói xem, tại sao lại làm vậy? - Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi.
Thẩm Mộng Phàm cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đang chuyền dịch nói - Tại vì, nếu con không làm vậy, chú sẽ không bao giờ để ý đến con.
Tống Ôn Trạch tức giận quát - Đó là lý do, con trở thành như bây giờ sao? Biến bản thân thành con mồi rồi bị cưỡng hiếp? Con có biết, chú mà không phát hiện ra con sớm, con sẽ lên thiên đường rồi không? Con không biết, chuyện này rất nguy hiểm sao?
Thẩm Mộng Phàm càng cúi đầu sâu hơn, móng tay bấu chặt vào mu bàn tay kia đến bật máu, nhưng vẫn không rên lên một tiếng nào.
Toàn thân run rẩy, vô lực mà kìm nén tiếng khóc, hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống vết thương trên mu bàn tay kia.
Thẩm Mộng Phàm nhớ lại lúc đó, nếu biết trước sẽ thành ra như vậy, có đánh chết cậu sẽ không tới đó.
Cảm giác ghê tởm, khi bị một người đàn ông ở phía sau lưng bịt miệng, ép mặt vào tường rồi làm ra những hành động bẩn thỉu.
Chưa dừng lại ở đó, trước khi Thẩm Mộng Phàm mất đi ý thức, người đàn ông đó còn văng ra những lời cay nghiệt, nhằm sỉ nhục cậu rồi quay người bỏ đi.
Thứ trong đầu cậu bây giờ là sự căm ghét, ghê tởm chính bản thân mình. Tấm thân ngọc ngà này, được cha mẹ tạo thành và nuôi dưỡng mới được như ngày hôm nay. Chỉ vì một lúc bốc đồng, một lúc háo thắng mà đi vào trong đó để thử một phen, xem tin đồn có thật không?
Chính mình tự làm thì tự chịu, cũng chẳng có một ai chịu đứng ra ôm lấy mình an ủi, giờ hối hận cũng không kịp. Nhất là khi Tống Ôn Trạch lại ít lui tới, mỗi lần gọi điện đều không được, cũng vì sự thờ ơ của hắn hay là do cậu suy nghĩ nhiều, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Mất rồi, mất hết rồi!!
Thẩm Mộng Phàm nhìn bản thân đã nhơ nhuốc, bẩn thỉu, phần thân dưới vẫn còn âm ỉ đau đoán chắc rằng, chẳng còn ai trên thế giới này cần mình nữa.
Cậu đã tự tìm đến cái chết rất nhiều lần như: rạch cổ tay, uống thuốc ngủ liều lượng mạnh, uống nhiều thuốc an thần,… dùng hết bao nhiêu cách nhưng đều thất bại.
Thẩm Mộng Phàm từng tìm cách ra khỏi phòng, trốn lên sân thượng bệnh viện với ý đồ nhảy xuống nhưng, khi đứng trên cao nhìn thấy bên dưới lại thấy rất sợ, không còn cam đảm để nhảy nữa.
Lý do, cậu ngủ nhiều như vậy là do Thẩm Mộng Phàm đã nhân lúc hai chú cảnh sát luân phiên thay ca, đã lén chuồn ra ngoài tìm cách chết khác nhưng đều vô ích.
Cậu đành phải, uống trộm thuốc an thần qua ngày, dần dần sức khỏe cũng ngày một yếu hơn. Vì tác dụng phụ, Thẩm Mộng Phàm thường xuyên ngủ li bì, hai ba ngày liên tục là chuyện bình thường.
Nhưng cậu không biết rằng, Tống Ôn Trạch vì muốn tìm ra hung thủ gây ra chuyện này, mà chấp nhận tạm thời gia nhập Sở cảnh sát. Cũng sẽ không biết rằng, hắn đã… vì cậu mà đánh Triệu Dương đến ngất xỉu mấy lần ở trong phòng Thẩm vấn.
Tống Ôn Trạch không phải không quan tâm Thẩm Mộng Phàm, chính vì quá quan tâm cũng như quá coi trọng đứa cháu trai mới gặp này mà tức giận.
Tức giận vì mình, vô tình để một thiếu niên ở một mình, chịu đựng những đau khổ này trong lúc cần mình nhất.
Tức giận vì bản thân, dù đã bắt đầu hung thủ nhưng lại không có chứng cớ, chứng minh Triệu Dương là tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt của mười năm trước, cũng như những vụ án mới xảy ra gần đây.
Không nói oan, Tống Ôn Trạch thật sự rất thích cậu cháu trai hờ này, nhất là mỗi khi cười tươi và làm nũng với mình, không phải nguyên chủ mà là với hắn.
Thẩm Mộng Phàm giờ đây, trước mắt Tống Ôn Trạch gầy nhom gầy nhóp, y như cây xương rồng vậy.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì?
Thẩm Mộng Phàm không đáp, cúi xuống càng sâu hơn, cũng ngả người về phía trước ôm đầu gối mình mà núp vào trong.
Tuy không phát ra tiếng khóc nào, nhưng thân thể lại rất thành thật mà run rẩy liên hồn, đoạn giật giật đến đau thắt ruột thắt gan mà vẫn im lặng không phát ra tiếng nào.
Tống Ôn Trạch nói - Chịu không nổi rồi đúng chứ?