Chương 8: Trời tính không bằng người tính
****************
Tống Ôn Trạch tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khẽ rùng mình.
Vì bây giờ là đầu giờ chiều, ánh nắng vẫn còn có chút bức hỏa, cảnh đám người trước mặt hiện thật rõ Tống Ôn Trạch.
Một đám học sinh đang vây quanh một nam một nữ, vừa chân đá tay đấm vừa chửi mắng không thương tiếc.
Nam sinh nằm dưới đất, co rúm người mặc sức để đám nam sinh kia đạp mạnh vào người, hoàn toàn đã mất đi ý thức. Không cần nhìn mặt cũng biết là Hàn Dật, cậu đã ngất lịm đi rồi.
Máu me be bét mà đám nam sinh kia vẫn không dừng lại, tiếp tục tăng thêm lực.
Nhìn về phía nữ sinh kia, đang bị một nữ sinh cầm đầu túm tóc nhấc lên, khuôn mặt đã sưng vù đến nỗi còn nhận ra ngũ quan ra sao.
Xung quanh cũng có một đám nữ sinh khác, đua nhau chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo.
Nhưng điểm đặc biệt là nữ sinh này không hề rên rỉ kêu đau, thậm chí là không rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
Tống Ôn Trạch dù ở xa, vẫn cảm nhận được đôi mắt kia lạnh lùng cực điểm, như thể chuyện này thường xuyên xảy ra.
Không nhìn được nữa, hét lớn - Các em đang làm gì đó?
Đám học sinh nghe tiếng hét, lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Ôn Trạch lao tới rồi nhanh chóng tránh ra.
Tống Ôn Trạch quỳ một chân xuống, bàn tay vươn lên vén mái tóc ướt đẫm máu che kín khuôn mặt của Hàn Dật lên.
Khuôn mặt cậu ta bây giờ cũng sưng tấy, khóe miệng rỉ máu, hai hàm răng chắc cũng không kém.
Hắn nhẹ nhành lay gọi - Hàn Dật!! Hàn Dật, em không sao chứ?
Hàn Dật khẽ mở mắt, nhìn Tống Ôn Trạch ở bên cạnh, khóe miệng khẽ cười nói - Cuối cùng, thầy cũng tới, em còn tưởng, thầy sẽ không tới. May quá!!
Nói xong câu cuối, Hàn Dật đã còn chút sức động đậy nào nữa, hai mắt nhắm nghiền lại rồi cả cơ thể vô lực nằm đó.
Tống Ôn Trạch gọi hoài vẫn không dạy, nghĩ Hàn Dật đã không xong rồi đang định bế người đi thì một giọng nói vang lên hỏi - Anh là ai? Sao dám đến đây? Có biết nơi này là cấm địa của chúng tôi không?
Hắn ta nhìn về phía giọng nói phát ra, đối phương chính là một nữ sinh đang túm tóc nữ sinh kia, khuôn mặt rõ đẹp mà.
Thấy hắn không trả lời, nữ sinh đó liền ném nữ sinh kia văng ra xa, chân vừa chạm đất liền đi về phía Tống Ôn Trạch cảnh cáo - Bỏ xuống hay là chịu trận, chọn đi?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên rồi bỏ Hàn Dật xuống đất, ngồi một góc khuất.
Nữ sinh nở nụ cười mãn nguyện, còn đang định trở lại chỗ mình vừa ngồi, đột nhiên cổ áo bị ai đó kéo lại.
Đang không biết chuyện gì xảy ra, nhìn đám bạn hoảng sợ chỉ tay về phía mình hét lớn - Cẩn thận!!
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ mình bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn, cả cơ thể bị nhấc lên cao.
Nữ sinh kia khẽ rên vì đau, một mắt mở ra thì thấy người bóp mình chính là nam sinh vừa mới tới thì chửi mắng - Mày, mày làm... làm gì, vậy hả? Có, có.... có biết, tao là ai không?
Tống Ôn Trạch cười tươi, nhìn nữ sinh nghi hoặc hỏi - Ồ!! Vậy bạn nói cho tôi xem, bạn là ai nào? Chả lẽ, còn có người phía sau, trong trường bảo lãnh cô sao?
Nữ sinh kia sợ hãi, khuôn mặt thoáng giật mình nói - Khụ~ Tao là, tao là....cháu gái của hiệu phó trường, chú tao mà biết, mày dám đe dọa tao, ông ấy nhất định sẽ đuổi học mày. Mau, mau thả ra, thả ra nhanh.
- Không thả đó!! Hiệu trưởng trường còn bị tôi đình chỉ công tác, giờ chắc vẫn còn đang ở nhà kìa? Huống chi, hiệu phó trường, ông ta có thể làm gì tôi nào? - Tống Ôn Trạch cười, nhìn nữ sinh kia nói - Đó là lý do em, bắt nạt bạn học sao?
Nữ sinh kia định phản bác, lại nhìn thấy sự tức giận đang bùng nổ sắp phun trào, ý niệm trong ánh mắt lạnh lùng khiến cô im thim thíp không dám hó hé gì nữa.
Tống Ôn Trạch buông tay ra, nhìn nữ sinh vô lực mà trượt xuống, ôm cổ họng của mình cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Hắn cúi nửa người xuống, bóp mạnh cằm của nữ sinh kia, cảnh cáo - Vậy thì đừng trách thầy, không quan tâm gì, xử lý em?
Nữ sinh kia nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng đen, miệng ấp úng nói - Thầy? Không thể nào? Đồng phục trên người là của học sinh mà, sao mày có thể là giáo viên được?
Tống Ôn Trạch nhếch mép cười, nói tiếp - Tại sao không thể? Nói cứ như kiểu, giáo viên không thể mặc bộ đồng phục này vậy?
Nữ sinh sợ hãi, run rẩy cầu xin - Thầy, em xin lỗi. Xin thầy tha cho em, lần sau em không dám nữa.
Tống Ôn Trạch hừ lạnh, nói - Ồ~~ Còn có lần sau sao?
Nữ sinh lắc lắc cái đầu, sợ hãi nói - Không, không có, không dám nữa!! Xin thầy tha cho em.
Tống Ôn Trạch buông tay ra, nhìn đám bắt nạt kia rồi hỏi - Còn các em?
Đám học sinh kia sợ hãi, lắc lắc đồng thanh nói - Không dám nữa!! Xin thầy tha, tha cho bọn em.
Tống Ôn Trạch cười lớn - Tha sao? Vậy những học sinh từng bị các em bắt nạt, đánh đập, chửi mắng vô cớ khi cầu xin các em tha cho họ, các em có buông tha cho bọn họ không? Các em chỉ thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình? Vì sao? Vì lý do gì?
Mỗi một câu nói, Tống Ôn Trạch dùng hết sự tức giận của mình mà nói, chân đá vào bức tường bên cạnh ngay chỗ nữ sinh đang ngồi.
Nữ sinh sợ hãi, lùi dần về sau, lưng dính chặt vào tường, chắp hai tay lại van xin trong nước mắt giàn giụa.
Tống Ôn Trạch không quan tâm đến sự sợ hãi đó, cười khảy nói - Tuy tôi không đánh con gái, càng không đánh trẻ vị thành niên nhưng, tôi thân là giáo viên, dạy dỗ học sinh của mình chắc không ai ý kiến gì nhỉ? Với lại, là tôi nhìn thấy các em tụ tập đánh hội đồng hai em ấy, không trừng phạt các em thích thật có lỗi với cái danh thầy giáo này?
Nữ sinh kia cảm nhận được sự nguy hiểm sắp tới, còn chưa kịp phản ứng thì tóc bị Tống Ôn Trạch nắm lấy, kéo vào trong phòng học.
Đám học sinh lập tức lao tới nhưng đã muộn, cánh cửa lớp học đã bị Tống Ôn Trạch nhanh tay khóa chặt, mở thế nào cũng không mở được.
Bọn họ muốn đập cửa sổ để vào nhưng, vì là nơi bỏ hoang nên cánh cửa sổ luôn đóng chặt, muốn phá cửa là một chuyện rất khó.
Bọn họ bất lực nhìn vào trong, không thể nhìn thấy gì càng khiến bọn họ hoảng loạn hơn.
Có kẻ nghĩ ra gì đó nói với nam sinh bên cạnh, nam sinh đó lập tức chạy đi về phía khu lớp học.
Những người khác hiểu ý, không quan tâm lắm, tiếp tục đập mạnh vào cửa ra vào.
Tống Ôn Trạch ở bên trong, nhìn đám bắt nạt thi nhau đâm vào cửa mạnh đến nỗi, có thể thấy là rất lo lắng cho cô nữ sinh kia.
Ngồi trên ghế, nhìn nữ sinh quỳ trước mắt đã sợ hãi đến cực điểm, chiếc váy ngắn kẻ ca rô không biết bị bẩn từ khi nào.
Chiếc quần tất rách tả tơi, để lộ đôi chân trắng ngần bị xước vài đường, máu đỏ khẽ rỉ ra.
Nàng ta cứ lùi dần lùi dần, lưng vừa chạm vào vách tường Tống Ôn Trạch đột nhiên đứng dậy, đi về phía mình mà sợ hãi, cơ thể không nghe lời run rẩy.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, cười tươi rồi rút thắt lưng của mình ra, vụt mạnh xuống đất một cái.
Dây thắt lưng vừa chạm đất, một tiếng "chát" vang lên khiến cô nữ sinh kia giật mình hoảng loạn, ôm đầu hét lớn.
Đám người bên ngoài nghe thấy tiếng hét cũng giật mình hoảng sợ, sau đó là liên tục tiếng chan chát hòa cùng với tiếng kêu ing ỏi càng muốn xông vào hơn.
Tống Ôn Trạch thấy đã dọa nữ sinh kia sợ hãi như vậy, lại nhìn những người ngoài kia thì nụ cười trên môi khẽ nhếch lên.
- Đây chỉ là cảnh cáo đơn giản, nếu lần sau tôi còn thấy em cầm đầu đám học sinh bắt nạt ngoài kia, tiếp tục có hành vi như thế này nữa thì thứ bị dây thắt lưng này chạm vào, không chỉ là mặt sàn kia đâu.
Nghe Tống Ôn Trạch nói vậy, nữ sinh khẽ buông cánh tay đang che mặt xuống, nhìn co rúm lại một góc sợ hãi.
Chỗ bị dây thắt lưng quật xuống cũng không khó phát hiện, gạch men và lát bê tông bị vỡ nát, hòa vào nhau đến không thể nhìn rõ hình dạng bạn đầu.
Nữ sinh còn chưa kịp hoảng hồn, Tống Ôn Trạch đã tiến lại gần, ngồi xổm nói - Nếu muốn thầy tha cho em, em hãy giúp thầy diễn một vở kịch.
Nữ sinh kia nhìn nụ cười tưởng trừng như thiên thần kia, trong lòng vô thức gật đầu đồng ý.
****************
Nam sinh rời đi kia đã quay trở lại, còn dẫn theo một lão già tóc hai màu, đi về hướng này.
Lão ta là hiệu phó trưởng, chính là chú của nữ sinh vừa bị Tống Ôn Trạch kéo vào kia, chưa tới đã nghe tiếng chửi - Bố cha thằng nào, dám đánh cháu tao, tao sẽ cho mày biến khỏi ngôi trường này.
Đám học sinh kia nghe tiếng chửi liền quay đầu lại nhìn, dừng lại đồng tác phá cửa kia mà chạy tới kể tội.
- Hiệu phó, học tỷ đang ở bên trong.
- Cũng không biết hắn ta làm gì, từ nãy giờ toàn nghe tiếng hét trong đó vọng ra.
- Hắn ta, chắc chắn là học sinh vừa mới chuyển tới?
- Hiệu phó, hắn ta còn nói, dù đích thân thầy đến, hắn sẽ dạy cho thầy một bài học.
- Hiệu phó, hắn ta nghênh ngang như vậy, sau này ở trong trường chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
- Tốt nhất đuổi đi, tránh làm phiền sự bình yên của ngôi trường này?
- .........
Kẻ tung người hứng, nửa thật nửa giả rất khó phân biệt, lại còn thêm mắm dặm muối nữa khiến hiệu phó càng thêm tức giận.
Ông ta không thèm quan tâm là đúng hay sai, trực tiếp lấy chìa khóa trong túi mở cửa bước vào.
Thứ ông ta quan tâm lúc này, chính là cô cháu gái của mình bây giờ ra sao?
Là ai to gan dám bắt nạt cô?
Chưa kịp để ông ta mắng chửi, cảnh tưởng bên trong khiến những lời sắp thốt ra lại bị nuốt vào trong, câm nín tại chỗ.
Tống Ôn Trạch ngồi trên ghế giáo viên, tay cầm một cây thước đo gõ vào mặt bàn mà hỏi - Em đã biết sai chưa? Sau này, có dám tái phạm không?
Nữ sinh kia quỳ gối trên nền đất, hai tay đang nâng một cái ghế cũ kĩ lên cao, đáp - Không dám nữa!!
- Sau này, có dám bắt nạt bạn học nữa không?
- Không dám!!
- Sau này, có tập trung vào việc học, không giao du với đám bạn xấu, trở thành một học sinh ngoan không?
- Có ah~!!
- Không được.....
Tống Ôn Trạch đang nói thì cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình, nhìn thẳng ra phía cửa lớp thấy có rất nhiều người đứng đó.
Hắn ngập ngừng một lát, đứng dậy hỏi - Ai cho các em vào đây? Không biết cửa đã khóa chặt rồi sao?
Hoàn toàn bỏ qua một lão nhân gia đứng giữa đám học sinh kia, Tống Ôn Trạch đập mạnh cây thước đo vào mặt bảng.
Hiệu phó khẽ ho khụ khụ vài cái, mình không phải kẻ vô hình nói - Là tôi mở khóa, cho mấy em ấy vào trong. Cậu là?
Tống Ôn Trạch niềm nở, bước xuống giơ tay ra chào hỏi - Xin chào, tôi là Tống Ôn Trạch, giáo viên mới phụ trách lớp 11a5. Còn ông là ai, sao lại có chìa khóa của khu bỏ hoang này?
Hiệu phó bắt tay Tống Ôn Trạch rồi nói - Tôi là hiệu phó của trường này, không biết tại sao thầy không ở trong lớp học, lại xuất hiện ở đây vào giờ này? Đã vậy, bộ đồng phục học sinh, thầy từ đâu mà có?
Tống Ôn Trạch không hề sợ hãi, ngược lại như bắt được mồi nói hết toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.
Còn chỉ cho lão ta chỗ Hàn Dật và nữ sinh bị bắt nạt kia đang ngất xỉu tại chỗ, nói tiếp - Em này là học sinh lớp tôi, giữa trưa đi ăn về thấy có người bị bắt nạt không thể không tham giá. Tôi sau đó vì lo lắng, cũng tới đây sau khi nghe bạn học từng nhìn thầy em ấy một mình đến đây.
Hiệu phó nhìn về phía nữ sinh kia, muốn xác nhận sự thật nhận lại cái gật đầu yếu ớt.
Ông ta quay lại hỏi đám học sinh kia, ai ai cũng lảng tránh không muốn trả lời.
Tống Ôn Trạch đoán trước sẽ như vậy, rút điện thoại ra mở đoạn ghi âm từ lúc đầu khi tới đây, đưa cho hiệu phó.
Ông ta nghe xong, khuôn mặt tức giận đến đỏ ửng nhìn đám học sinh kia, chửi mắng một trận.
Cả đám sợ hãi, không dám hó hé gì nữa.
Rồi quay sang nhìn nữ sinh đang quỳ gối dưới đất kia, nói - Buông xuống đi!! Nếu cháu cứ như vậy, chú sẽ trả lại cho bố mẹ cháu, để họ dạy dỗ lại cháu.
Nữ sinh kia lập tức lắc lắc cái đầu nguầy nguậy, bỏ cái ghế kia xuống rồi lao đến ôm chặt chân phải của ông ta nói - Đừng mà!! Cháu sau này, nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà. Đừng trả cháu về đó, về đó chẳng khác gì vào thẳng địa ngục cả?
Tống Ôn Trạch ngạc nhiên, hỏi - Về nhà, có bố có mẹ, không phải sẽ rất vui, rất hạnh phúc sao?
Nữ sinh kia nhìn Tống Ôn Trạch, nước mắt lăn dài trên má đáp - Không hề!! Dù chỉ một ngày, em cũng không muốn ở đó.
- Tại sao? - Tống Ôn Trạch tò mò hỏi - Bố mẹ em, đã nói gì sao?
- Thầy không hiểu đâu!! - Nữ sinh hét lớn rồi nói tiếp - Bố em là một tên nghiện cờ bạc, suốt ngày chìm trong rượu chè. Mẹ thì... Nói chung, nơi đó không khác gì địa ngục trần gian. Em ở đó một ngày, không một giờ chỉ sợ sẽ không còn thấy được ánh mặt trời nữa đâu?
Tống Ôn Trạch muốn hỏi tiếp nhưng nhìn hiệu phó lắc đầu, ý bảo đừng hỏi nữa mới thở dài một hơi nói - Được rồi! Đừng nói nữa.
Hiệu phó lúc này mới lên tiếng, nhìn Tống Ôn Trạch nói - Cảm ơn thầy. Nếu hôm nay không có thầy, thì tôi thật sự không biết con bé có thể làm ra chuyện tầy đình này. Tôi ở đây, xin cảm ơn thầy!!
Nói xong, ông ta định quỳ xuống nhưng Tống Ôn Trạch đã nhanh chóng ngăn cản, vội vàng nói - Không cần đâu. Tôi chỉ là muốn đòi lại công đạo cho học sinh của mình thôi, không hề có ý gây chuyện.
Hiệu phó nhìn hai học sinh kia đã mất đi ý thức, lại nhìn đám học sinh kia nói - Còn đứng đó, không lẽ để một mình thầy ấy đưa hai bạn tới phòng y tế hả?
Đám học sinh hiểu ý, lập tức đứng dậy chạy tới chỗ hai người Hàn Dật, kẻ khiêng người vác cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Tống Ôn Trạch ở phía sau nhìn đám người kia, miệng khẽ nhếch lên - Đúng là trời tính không bằng người tính. Ha ha ha~~
Hiệu phó đi cùng, thấy Tống Ôn Trạch đột nhiên cười lớn, khuôn mặt có chút nghi hoặc.
Tống Ôn Trạch tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khẽ rùng mình.
Vì bây giờ là đầu giờ chiều, ánh nắng vẫn còn có chút bức hỏa, cảnh đám người trước mặt hiện thật rõ Tống Ôn Trạch.
Một đám học sinh đang vây quanh một nam một nữ, vừa chân đá tay đấm vừa chửi mắng không thương tiếc.
Nam sinh nằm dưới đất, co rúm người mặc sức để đám nam sinh kia đạp mạnh vào người, hoàn toàn đã mất đi ý thức. Không cần nhìn mặt cũng biết là Hàn Dật, cậu đã ngất lịm đi rồi.
Máu me be bét mà đám nam sinh kia vẫn không dừng lại, tiếp tục tăng thêm lực.
Nhìn về phía nữ sinh kia, đang bị một nữ sinh cầm đầu túm tóc nhấc lên, khuôn mặt đã sưng vù đến nỗi còn nhận ra ngũ quan ra sao.
Xung quanh cũng có một đám nữ sinh khác, đua nhau chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo.
Nhưng điểm đặc biệt là nữ sinh này không hề rên rỉ kêu đau, thậm chí là không rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
Tống Ôn Trạch dù ở xa, vẫn cảm nhận được đôi mắt kia lạnh lùng cực điểm, như thể chuyện này thường xuyên xảy ra.
Không nhìn được nữa, hét lớn - Các em đang làm gì đó?
Đám học sinh nghe tiếng hét, lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Ôn Trạch lao tới rồi nhanh chóng tránh ra.
Tống Ôn Trạch quỳ một chân xuống, bàn tay vươn lên vén mái tóc ướt đẫm máu che kín khuôn mặt của Hàn Dật lên.
Khuôn mặt cậu ta bây giờ cũng sưng tấy, khóe miệng rỉ máu, hai hàm răng chắc cũng không kém.
Hắn nhẹ nhành lay gọi - Hàn Dật!! Hàn Dật, em không sao chứ?
Hàn Dật khẽ mở mắt, nhìn Tống Ôn Trạch ở bên cạnh, khóe miệng khẽ cười nói - Cuối cùng, thầy cũng tới, em còn tưởng, thầy sẽ không tới. May quá!!
Nói xong câu cuối, Hàn Dật đã còn chút sức động đậy nào nữa, hai mắt nhắm nghiền lại rồi cả cơ thể vô lực nằm đó.
Tống Ôn Trạch gọi hoài vẫn không dạy, nghĩ Hàn Dật đã không xong rồi đang định bế người đi thì một giọng nói vang lên hỏi - Anh là ai? Sao dám đến đây? Có biết nơi này là cấm địa của chúng tôi không?
Hắn ta nhìn về phía giọng nói phát ra, đối phương chính là một nữ sinh đang túm tóc nữ sinh kia, khuôn mặt rõ đẹp mà.
Thấy hắn không trả lời, nữ sinh đó liền ném nữ sinh kia văng ra xa, chân vừa chạm đất liền đi về phía Tống Ôn Trạch cảnh cáo - Bỏ xuống hay là chịu trận, chọn đi?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên rồi bỏ Hàn Dật xuống đất, ngồi một góc khuất.
Nữ sinh nở nụ cười mãn nguyện, còn đang định trở lại chỗ mình vừa ngồi, đột nhiên cổ áo bị ai đó kéo lại.
Đang không biết chuyện gì xảy ra, nhìn đám bạn hoảng sợ chỉ tay về phía mình hét lớn - Cẩn thận!!
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ mình bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn, cả cơ thể bị nhấc lên cao.
Nữ sinh kia khẽ rên vì đau, một mắt mở ra thì thấy người bóp mình chính là nam sinh vừa mới tới thì chửi mắng - Mày, mày làm... làm gì, vậy hả? Có, có.... có biết, tao là ai không?
Tống Ôn Trạch cười tươi, nhìn nữ sinh nghi hoặc hỏi - Ồ!! Vậy bạn nói cho tôi xem, bạn là ai nào? Chả lẽ, còn có người phía sau, trong trường bảo lãnh cô sao?
Nữ sinh kia sợ hãi, khuôn mặt thoáng giật mình nói - Khụ~ Tao là, tao là....cháu gái của hiệu phó trường, chú tao mà biết, mày dám đe dọa tao, ông ấy nhất định sẽ đuổi học mày. Mau, mau thả ra, thả ra nhanh.
- Không thả đó!! Hiệu trưởng trường còn bị tôi đình chỉ công tác, giờ chắc vẫn còn đang ở nhà kìa? Huống chi, hiệu phó trường, ông ta có thể làm gì tôi nào? - Tống Ôn Trạch cười, nhìn nữ sinh kia nói - Đó là lý do em, bắt nạt bạn học sao?
Nữ sinh kia định phản bác, lại nhìn thấy sự tức giận đang bùng nổ sắp phun trào, ý niệm trong ánh mắt lạnh lùng khiến cô im thim thíp không dám hó hé gì nữa.
Tống Ôn Trạch buông tay ra, nhìn nữ sinh vô lực mà trượt xuống, ôm cổ họng của mình cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Hắn cúi nửa người xuống, bóp mạnh cằm của nữ sinh kia, cảnh cáo - Vậy thì đừng trách thầy, không quan tâm gì, xử lý em?
Nữ sinh kia nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng đen, miệng ấp úng nói - Thầy? Không thể nào? Đồng phục trên người là của học sinh mà, sao mày có thể là giáo viên được?
Tống Ôn Trạch nhếch mép cười, nói tiếp - Tại sao không thể? Nói cứ như kiểu, giáo viên không thể mặc bộ đồng phục này vậy?
Nữ sinh sợ hãi, run rẩy cầu xin - Thầy, em xin lỗi. Xin thầy tha cho em, lần sau em không dám nữa.
Tống Ôn Trạch hừ lạnh, nói - Ồ~~ Còn có lần sau sao?
Nữ sinh lắc lắc cái đầu, sợ hãi nói - Không, không có, không dám nữa!! Xin thầy tha cho em.
Tống Ôn Trạch buông tay ra, nhìn đám bắt nạt kia rồi hỏi - Còn các em?
Đám học sinh kia sợ hãi, lắc lắc đồng thanh nói - Không dám nữa!! Xin thầy tha, tha cho bọn em.
Tống Ôn Trạch cười lớn - Tha sao? Vậy những học sinh từng bị các em bắt nạt, đánh đập, chửi mắng vô cớ khi cầu xin các em tha cho họ, các em có buông tha cho bọn họ không? Các em chỉ thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình? Vì sao? Vì lý do gì?
Mỗi một câu nói, Tống Ôn Trạch dùng hết sự tức giận của mình mà nói, chân đá vào bức tường bên cạnh ngay chỗ nữ sinh đang ngồi.
Nữ sinh sợ hãi, lùi dần về sau, lưng dính chặt vào tường, chắp hai tay lại van xin trong nước mắt giàn giụa.
Tống Ôn Trạch không quan tâm đến sự sợ hãi đó, cười khảy nói - Tuy tôi không đánh con gái, càng không đánh trẻ vị thành niên nhưng, tôi thân là giáo viên, dạy dỗ học sinh của mình chắc không ai ý kiến gì nhỉ? Với lại, là tôi nhìn thấy các em tụ tập đánh hội đồng hai em ấy, không trừng phạt các em thích thật có lỗi với cái danh thầy giáo này?
Nữ sinh kia cảm nhận được sự nguy hiểm sắp tới, còn chưa kịp phản ứng thì tóc bị Tống Ôn Trạch nắm lấy, kéo vào trong phòng học.
Đám học sinh lập tức lao tới nhưng đã muộn, cánh cửa lớp học đã bị Tống Ôn Trạch nhanh tay khóa chặt, mở thế nào cũng không mở được.
Bọn họ muốn đập cửa sổ để vào nhưng, vì là nơi bỏ hoang nên cánh cửa sổ luôn đóng chặt, muốn phá cửa là một chuyện rất khó.
Bọn họ bất lực nhìn vào trong, không thể nhìn thấy gì càng khiến bọn họ hoảng loạn hơn.
Có kẻ nghĩ ra gì đó nói với nam sinh bên cạnh, nam sinh đó lập tức chạy đi về phía khu lớp học.
Những người khác hiểu ý, không quan tâm lắm, tiếp tục đập mạnh vào cửa ra vào.
Tống Ôn Trạch ở bên trong, nhìn đám bắt nạt thi nhau đâm vào cửa mạnh đến nỗi, có thể thấy là rất lo lắng cho cô nữ sinh kia.
Ngồi trên ghế, nhìn nữ sinh quỳ trước mắt đã sợ hãi đến cực điểm, chiếc váy ngắn kẻ ca rô không biết bị bẩn từ khi nào.
Chiếc quần tất rách tả tơi, để lộ đôi chân trắng ngần bị xước vài đường, máu đỏ khẽ rỉ ra.
Nàng ta cứ lùi dần lùi dần, lưng vừa chạm vào vách tường Tống Ôn Trạch đột nhiên đứng dậy, đi về phía mình mà sợ hãi, cơ thể không nghe lời run rẩy.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, cười tươi rồi rút thắt lưng của mình ra, vụt mạnh xuống đất một cái.
Dây thắt lưng vừa chạm đất, một tiếng "chát" vang lên khiến cô nữ sinh kia giật mình hoảng loạn, ôm đầu hét lớn.
Đám người bên ngoài nghe thấy tiếng hét cũng giật mình hoảng sợ, sau đó là liên tục tiếng chan chát hòa cùng với tiếng kêu ing ỏi càng muốn xông vào hơn.
Tống Ôn Trạch thấy đã dọa nữ sinh kia sợ hãi như vậy, lại nhìn những người ngoài kia thì nụ cười trên môi khẽ nhếch lên.
- Đây chỉ là cảnh cáo đơn giản, nếu lần sau tôi còn thấy em cầm đầu đám học sinh bắt nạt ngoài kia, tiếp tục có hành vi như thế này nữa thì thứ bị dây thắt lưng này chạm vào, không chỉ là mặt sàn kia đâu.
Nghe Tống Ôn Trạch nói vậy, nữ sinh khẽ buông cánh tay đang che mặt xuống, nhìn co rúm lại một góc sợ hãi.
Chỗ bị dây thắt lưng quật xuống cũng không khó phát hiện, gạch men và lát bê tông bị vỡ nát, hòa vào nhau đến không thể nhìn rõ hình dạng bạn đầu.
Nữ sinh còn chưa kịp hoảng hồn, Tống Ôn Trạch đã tiến lại gần, ngồi xổm nói - Nếu muốn thầy tha cho em, em hãy giúp thầy diễn một vở kịch.
Nữ sinh kia nhìn nụ cười tưởng trừng như thiên thần kia, trong lòng vô thức gật đầu đồng ý.
****************
Nam sinh rời đi kia đã quay trở lại, còn dẫn theo một lão già tóc hai màu, đi về hướng này.
Lão ta là hiệu phó trưởng, chính là chú của nữ sinh vừa bị Tống Ôn Trạch kéo vào kia, chưa tới đã nghe tiếng chửi - Bố cha thằng nào, dám đánh cháu tao, tao sẽ cho mày biến khỏi ngôi trường này.
Đám học sinh kia nghe tiếng chửi liền quay đầu lại nhìn, dừng lại đồng tác phá cửa kia mà chạy tới kể tội.
- Hiệu phó, học tỷ đang ở bên trong.
- Cũng không biết hắn ta làm gì, từ nãy giờ toàn nghe tiếng hét trong đó vọng ra.
- Hắn ta, chắc chắn là học sinh vừa mới chuyển tới?
- Hiệu phó, hắn ta còn nói, dù đích thân thầy đến, hắn sẽ dạy cho thầy một bài học.
- Hiệu phó, hắn ta nghênh ngang như vậy, sau này ở trong trường chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
- Tốt nhất đuổi đi, tránh làm phiền sự bình yên của ngôi trường này?
- .........
Kẻ tung người hứng, nửa thật nửa giả rất khó phân biệt, lại còn thêm mắm dặm muối nữa khiến hiệu phó càng thêm tức giận.
Ông ta không thèm quan tâm là đúng hay sai, trực tiếp lấy chìa khóa trong túi mở cửa bước vào.
Thứ ông ta quan tâm lúc này, chính là cô cháu gái của mình bây giờ ra sao?
Là ai to gan dám bắt nạt cô?
Chưa kịp để ông ta mắng chửi, cảnh tưởng bên trong khiến những lời sắp thốt ra lại bị nuốt vào trong, câm nín tại chỗ.
Tống Ôn Trạch ngồi trên ghế giáo viên, tay cầm một cây thước đo gõ vào mặt bàn mà hỏi - Em đã biết sai chưa? Sau này, có dám tái phạm không?
Nữ sinh kia quỳ gối trên nền đất, hai tay đang nâng một cái ghế cũ kĩ lên cao, đáp - Không dám nữa!!
- Sau này, có dám bắt nạt bạn học nữa không?
- Không dám!!
- Sau này, có tập trung vào việc học, không giao du với đám bạn xấu, trở thành một học sinh ngoan không?
- Có ah~!!
- Không được.....
Tống Ôn Trạch đang nói thì cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình, nhìn thẳng ra phía cửa lớp thấy có rất nhiều người đứng đó.
Hắn ngập ngừng một lát, đứng dậy hỏi - Ai cho các em vào đây? Không biết cửa đã khóa chặt rồi sao?
Hoàn toàn bỏ qua một lão nhân gia đứng giữa đám học sinh kia, Tống Ôn Trạch đập mạnh cây thước đo vào mặt bảng.
Hiệu phó khẽ ho khụ khụ vài cái, mình không phải kẻ vô hình nói - Là tôi mở khóa, cho mấy em ấy vào trong. Cậu là?
Tống Ôn Trạch niềm nở, bước xuống giơ tay ra chào hỏi - Xin chào, tôi là Tống Ôn Trạch, giáo viên mới phụ trách lớp 11a5. Còn ông là ai, sao lại có chìa khóa của khu bỏ hoang này?
Hiệu phó bắt tay Tống Ôn Trạch rồi nói - Tôi là hiệu phó của trường này, không biết tại sao thầy không ở trong lớp học, lại xuất hiện ở đây vào giờ này? Đã vậy, bộ đồng phục học sinh, thầy từ đâu mà có?
Tống Ôn Trạch không hề sợ hãi, ngược lại như bắt được mồi nói hết toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.
Còn chỉ cho lão ta chỗ Hàn Dật và nữ sinh bị bắt nạt kia đang ngất xỉu tại chỗ, nói tiếp - Em này là học sinh lớp tôi, giữa trưa đi ăn về thấy có người bị bắt nạt không thể không tham giá. Tôi sau đó vì lo lắng, cũng tới đây sau khi nghe bạn học từng nhìn thầy em ấy một mình đến đây.
Hiệu phó nhìn về phía nữ sinh kia, muốn xác nhận sự thật nhận lại cái gật đầu yếu ớt.
Ông ta quay lại hỏi đám học sinh kia, ai ai cũng lảng tránh không muốn trả lời.
Tống Ôn Trạch đoán trước sẽ như vậy, rút điện thoại ra mở đoạn ghi âm từ lúc đầu khi tới đây, đưa cho hiệu phó.
Ông ta nghe xong, khuôn mặt tức giận đến đỏ ửng nhìn đám học sinh kia, chửi mắng một trận.
Cả đám sợ hãi, không dám hó hé gì nữa.
Rồi quay sang nhìn nữ sinh đang quỳ gối dưới đất kia, nói - Buông xuống đi!! Nếu cháu cứ như vậy, chú sẽ trả lại cho bố mẹ cháu, để họ dạy dỗ lại cháu.
Nữ sinh kia lập tức lắc lắc cái đầu nguầy nguậy, bỏ cái ghế kia xuống rồi lao đến ôm chặt chân phải của ông ta nói - Đừng mà!! Cháu sau này, nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà. Đừng trả cháu về đó, về đó chẳng khác gì vào thẳng địa ngục cả?
Tống Ôn Trạch ngạc nhiên, hỏi - Về nhà, có bố có mẹ, không phải sẽ rất vui, rất hạnh phúc sao?
Nữ sinh kia nhìn Tống Ôn Trạch, nước mắt lăn dài trên má đáp - Không hề!! Dù chỉ một ngày, em cũng không muốn ở đó.
- Tại sao? - Tống Ôn Trạch tò mò hỏi - Bố mẹ em, đã nói gì sao?
- Thầy không hiểu đâu!! - Nữ sinh hét lớn rồi nói tiếp - Bố em là một tên nghiện cờ bạc, suốt ngày chìm trong rượu chè. Mẹ thì... Nói chung, nơi đó không khác gì địa ngục trần gian. Em ở đó một ngày, không một giờ chỉ sợ sẽ không còn thấy được ánh mặt trời nữa đâu?
Tống Ôn Trạch muốn hỏi tiếp nhưng nhìn hiệu phó lắc đầu, ý bảo đừng hỏi nữa mới thở dài một hơi nói - Được rồi! Đừng nói nữa.
Hiệu phó lúc này mới lên tiếng, nhìn Tống Ôn Trạch nói - Cảm ơn thầy. Nếu hôm nay không có thầy, thì tôi thật sự không biết con bé có thể làm ra chuyện tầy đình này. Tôi ở đây, xin cảm ơn thầy!!
Nói xong, ông ta định quỳ xuống nhưng Tống Ôn Trạch đã nhanh chóng ngăn cản, vội vàng nói - Không cần đâu. Tôi chỉ là muốn đòi lại công đạo cho học sinh của mình thôi, không hề có ý gây chuyện.
Hiệu phó nhìn hai học sinh kia đã mất đi ý thức, lại nhìn đám học sinh kia nói - Còn đứng đó, không lẽ để một mình thầy ấy đưa hai bạn tới phòng y tế hả?
Đám học sinh hiểu ý, lập tức đứng dậy chạy tới chỗ hai người Hàn Dật, kẻ khiêng người vác cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Tống Ôn Trạch ở phía sau nhìn đám người kia, miệng khẽ nhếch lên - Đúng là trời tính không bằng người tính. Ha ha ha~~
Hiệu phó đi cùng, thấy Tống Ôn Trạch đột nhiên cười lớn, khuôn mặt có chút nghi hoặc.