Chương 7: Tg1
Lạc Lạc giả bộ đứng chắn ánh mắt của Lạc phu nhân. Nhưng chuyện này lại khiến Lạc phu nhân hiểu nhầm là Lạc Lạc đang phải chịu ấm ức.Trước đây bà không hề có ý định nhận lại đứa con này, nhưng ba Lạc lại nói rằng dù sao cũng là huyết nhục sinh ra, bà không nhận thì người ngoài sẽ nói ra nói vào. Lạc phu nhân đành phải cắn răng nhận lại Lạc Lạc về.Khi cô mới vào nhà lần đầu, bà thậm chí còn chẳng thèm để tâm, chỉ tiện thể kêu người làm đi dọn dẹp một căn phòng cho khách.Bây giờ nhìn lại, so với căn phòng rộng lớn và ngập tràn đồ đắt tiền của Lạc Tinh, Lạc Lạc đúng là phải chịu ủy khuất rồi.Nói qua nói lại vài câu, Lạc tiểu thư đành phải thể hiện bản lĩnh của bản thân, khiến cho Lạc phu nhân càng phải cắn rứt hơn.Mục tiêu của cô và hệ thống chính là khiến cho Lạc gia phải hối hận, cũng khiến cho đôi cẩu nam nữ Lạc Tinh và Doãn Mặc gieo gió thì gặt bão. Đây mới chỉ là bước đầu mà thôi, thời gian còn dài. Vài ngày sau. Lạc Lạc theo người nhà họ Lạc đến dự bữa tiệc sinh nhật tám mươi tuổi của Doãn lão gia tử.Lần này, Lạc Lạc không bị gạt ra ngoài như nhiều lần trước nữa.Nếu là trước đây, Lạc Lạc với những lễ nghi không đầy đủ sẽ bị Lạc phu nhân gạt phăng đi. Có không ít lần Lạc phu nhân chỉ dắt Lạc Tinh theo trong các bữa tiệc, cũng vì vậy nên tin đồn Lạc Lạc bị ba mẹ ruột ngó lơ mới tràn lan. Nhưng Lạc phu nhân dám chắc sau lần Lạc Lạc xuất hiện một cách xinh đẹp ở bữa tiệc tối nay thì những lời đồn đó sẽ giảm đi một cách đáng kể.Chỉ có điều...Chính vì điều này mà Lạc phu nhân lại khiến đứa con khác của bà ta phải lạnh lòng rồi. Lạc Tinh là người như thế nào chứ? Cô ta sẽ vui vẻ nhìn mẹ của mình bắt đầu nâng đỡ và chú ý tới một đứa con gái khác sao? Đương nhiên là không rồi.Thế nên giây phút cô ta nhìn thấy Lạc phu nhân mời một đống người về nhà may lễ phục và quần áo mới cho Lạc Lạc, Lạc Tinh đã cắn răng oán hận không biết bao nhiêu lần.Cho đến ngày hôm nay, Lạc Tinh cố gắng chịu đựng sự ghen ghét của bản thân đến ngày hôm nay, chỉ cần cô ta tỏ ra thua thiết ở bữa tiệc của họ nhà Doãn này, mẹ cô ta nhất định sẽ phải thương yêu cô ta và bỏ mặc Lạc Lạc như lúc đầu.Doãn Mặc yêu thương cô ta như vậy, cô ta cũng sẽ tìm cách để Doãn Mặc đuổi Lạc Lạc ra khỏi bữa tiệc nhà họ Doãn. Nhất định con nhỏ Lạc Lạc ấy sẽ mất mặt đến nỗi không có chỗ mà chui xuống.Tám giờ tối tại bữa tiệc nhà họ Doãn.Lạc Lạc bước xuống chiếc xe sang của nhà họ Lạc trong ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của không biết bao nhiêu cô gái.Nhan sắc của Lạc Lạc thuộc vào hàng thượng phẩm, kể có là Lạc Tinh thì cũng phải âm thầm ghen ghét không biết bao nhiêu lần.Lạc Tinh vừa mới xuống xe đã thể hiện nhuần nhuyễn bản tính của một đóa hoa sen trắng tỏa hương thơm phức bằng cách giả bộ ngây thơ yếu đuối. Đàn ông luôn là một giống loài thích che chở người khác, thế nên Doãn Mặc mới bị Lạc Tinh mê hoặc vài câu là đã say đến nỗi không biết đông tây nam bắc gì rồi.Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn Lạc Tinh, sau khi thấy Doãn Mặc xuất hiện ở một góc nào đó trong bữa tiệc, Lạc Tinh bèn thể hiện bản tính yếu đuối của bản thân."Anh Doãn Mặc!"Lạc Tinh vừa gọi vừa vẫy tay, giống như hận không thể để người xung quanh biết hết về mối quan hệ của cô ta với cậu chủ nhỏ nhà họ Doãn.Sau khi gọi người đàn ông kia xong, Lạc Tinh mới giả bộ nhớ ra mối quan hệ lúng túng giữa ba người là cô ta, Lạc Lạc và tên đàn ông chẳng ra gì kia. Lạc Tinh xoay người đối diện với Lạc Lạc, cô ta đưa tay lên che miệng, giống như đã phải chịu một nỗi oan ức nào đó thấu tận trời xanh."Chị... chị nghe em giải thích, em không cố ý đâu..."Lạc Lạc chán ngấy cái bộ dáng hơi tí là bắt đầu rơm rớm nước mắt của cô ả bạch liên hoa này rồi."Thì sao?"Doãn thiếu gia vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta lập tức nhíu mày rồi ôm vội Lạc Tinh vào trong lòng, chỉ sợ Lạc Lạc sẽ bắt nạt cô ta."Lạc Lạc, cô làm cái gì vậy hả? Cô muốn bắt nạt Tiểu Tinh đến bao giờ nữa?"Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này bèn vội vàng bàn tán xôn xao.Nhà giàu bọn họ không thiếu nhất là cái gì? Chính là drama...Ngay khi ba người này chạm mặt nhau, bọn họ đã biết nhất định sẽ có chuyện xảy ra."Thì ra là cô tiểu thư thật kia lúc nào cũng bắt nạt Lạc Tinh, tôi đoán không có sai mà...""Trông thì xinh đẹp như vậy mà nội tâm lại ác độc, trông Lạc Tinh ngây thơ hồn nhiên thế kia..."Lạc Lạc nghe đến đây suýt thì cười thành tiếng. Lạc Tinh quả đúng là ngây thơ hồn nhiên, ha."Xì, xinh đẹp thì sao chứ? Đừng nhìn vẻ bề ngoài của người ta mà vội vã kết luận. Lúc đầu tôi còn nghĩ Lạc Lạc thật đáng thương, nhưng bây giờ tôi lại thấy Lạc Tinh mới là người đáng thương. Rõ ràng là ngôi nhà mình đã sống mười tám năm, ba mẹ mình đã biết mười tám nay, nay tự nhiên lại có một người xuất hiện cướp đi tất cả. Tôi mà là Lạc Tinh thì nhất định tôi sẽ thương tâm chết mất."