Chương : 32
Mỉm cười ôn nhu, Huyết Minh liền đem bốn cái quỷ nô thả ra ngoài. Vừa chạm vào không khí, chúng liền lập tức điên cuồng gào thét. Nhưng cuối cùng cũng bị huyết mạch khế ước áp chế mà phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Sau khi hấp thụ xong xác của bốn con Liệp Báo kia, màu trên hồn phách của chúng cũng đều đã đậm hơi một chút. Ngay cả tu vi khi còn sống là Kiếm sư cảnh của bọn chúng cũng đã đột phá trở thành Kiếm sư cảnh cửu tầng, quả thật là còn nhanh hơn ngồi tên lửa nữa.
Không chút do dự, Huyết Minh liền ra lệnh cho bọn họ tiến thẳng về phía đông của U Ám Sâm Lâm trước khi bình minh lên. Mục đích thì đương nhiên là trêu đùa bọn người của Hồng Lang dong binh đoàn kia rồi. Còn về lý do tại sao phải đến nơi trước bình minh, đó là bởi vì nếu quỷ nô đụng phải ánh mặt trời, nhẹ thì bị thương mà tu vi tuột giảm, nặng thì trực tiếp tan thành tro bụi.
Vì thế, Huyết Minh tạo ra sương mù cũng là bởi vì ba lý do: làm suy giảm tầm nhìn của bọn người Hồng Lang dong binh, hai là để che đi ánh sáng cùng với tạo sự trợ giúp, ẩn nấp cho quỷ nô của hắn.
"Đi thôi a, đi về tìm đồng đội lúc còn sống của các ngươi đi. Bọn họ chắc chắn là sẽ rất "kinh hỷ" khi nhìn thấy các ngươi cho xem."
Cứ như vậy, bốn cái quỷ nô liền lập tức xoay người biến mất trong màn đêm. Mà Huyết Minh cũng từ trong thương thành đổi lấy một viên Hóa Nhân đan rồi trực tiếp nuốt vào, đem ngoại hình trở về thành một cái công tử tao nhã, lịch sự.
[ Ký chủ, ngài chơi vậy ai chơi lại a? Ngài không phải là nên có tư tưởng...ừ, người không phạm ta, ta không phạm người hay sao? Sao ngài cứ thích đi gây sự, tạo rắc rối cho người khác vậy?]
"Ta là nhân vật phản diện, không phải nhân vật chính. Nhiệm vụ của ta không phải là gây hại chúng sinh, gây sự, bày mưu tính kế người khác hay sao a? Là nhân vật phản diện thì phải làm cho đúng trức trách kia chứ."
[......] Mặc dù nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Vì thế, dưới cái nhìn soi mói của hệ thống, Huyết Minh liền phảng phất như không có chuyện gì mà ngồi xuống tu luyện đến tận trời sáng.
"A...công tử...ngài có sao không a? Kẻ xấu..."
Cảm giác đau đớn từ trong đầu truyền đến khiến cho Lãnh Kỳ có chút khó chịu mà nhíu chặt mày lại. Đôi mắt cũng ẩn chứa mông lung mà khẽ nhìn sang Lãnh Hàn cũng đang chậm rãi mở mắt kia. Như chợt nhớ đến điều gì, Lãnh Kỳ liền lập tức ngồi thẳng dậy mà đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Ta không sao."
Khi nhìn đến Huyết Minh đang yên ổn ngồi dưới gốc cây, Lãnh Kỳ cuối cùng cũng có thể bình ổn được trái tim sắp nhảy tới cổ họng của mình. Sau đó, cả y cùng với Lãnh Hàn cũng đều đi đến trước mặt của Huyết Minh mà quỳ xuống.
"Thuộc hạ thất trách, nguyện xin công tử trách phạt."
Nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ đều đồng loạt nói ra, Huyết Minh mới khẽ liếc nhìn bọn họ một chút. Nhưng là, hắn vẫn như cũ giữ lấy im lặng mà không ra lệnh cho bọn họ đứng dậy. Sau đó, hắn mới tiếp tục khép hờ mắt lại rồi tiếp tục tu luyện.
Theo thời gian dần dần trôi qua, mặt trời cũng từ từ treo cao trên bầu trời. Trên trán của hai huynh đệ Lãnh Hàn đều đã bắt đầu rỉ ra mồ hôi.
Bọn họ đã quỳ ở đây được gần 2 canh giờ rồi ( 4 tiếng), mặc dù là đầu gối đã tê cứng nhưng bọn họ vẫn là cắn răng nhẫn nhịn, một lời xin tha cũng không dám nói ra. Bởi vì bọn họ biết, đây là trừng phạt mà Huyết Minh dành cho cả hai. Vì thế, huynh đệ bọn họ liền càng thêm kính cẩn mà cúi đầu, ngay cả một tia bất mãn cũng chưa từng sinh ra.
"Các ngươi có biết tại sao ta lại cho các ngươi quỳ ở đây hay không?"
"Bẩm công tử, là do chúng thuộc hạ thất trách, không hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao phó."
"Ồ, đây là suy đoán của các ngươi?"
Nghe thấy âm thanh ý vị không rõ kia của Huyết Minh, cả hai huynh đệ Lãnh Hàn cũng đều đồng loạt cuối đầu. Ngoài suy đoán này ra, bọn họ thật sự là không biết bản thân đã làm sai gì cả.
"Nếu đã không biết thì cứ tiếp tục quỳ đi."
Nói xong lời này, Huyết Minh cũng liền không quan tâm đến bọn họ nữa mà bắt đầu tĩnh tâm tu luyện. Sau một đêm cùng Ân Như Tuyết hoan hảo, tu vi của hắn đã trực tiếp đạt đến đỉnh phong của Kiếm Tông cảnh, có khả năng sắp đột phá Kiếm Tôn cảnh.
Nhưng là, một tầng bình chướng mỏng manh này mặc cho hắn có công kích nó như thế nào thì nó cũng hoàn toàn không xê dịch gì. Xem ra, có lẽ là hắn vẫn còn thiếu một trận quyết chiến sinh tử để ổn định tu vi rồi.
"A Minh, có chuyện gì vậy?".
Từ trong xe ngựa bước ra, Y Trân liền bị tình cảnh trước mắt này làm cho có chút kinh ngạc mà nói ra. Nàng cũng không hiểu được hôm qua tại sao bản thân lại ngủ say mà đến bây giờ mới tỉnh lại được kia chứ? Còn có, bốn tên đại hán kia đâu rồi a.
"Bốn tên Thiết Nha kia đâu rồi?"
Mà khi nghe thấy câu hỏi này của nàng, Huyết Minh liền khẽ nâng đầu một chút. Trong mắt cũng lướt qua một tia phiền chán, nhưng là, rất nhanh sau đó liền trở thành ôn nhu cưng chiều.
"Bốn tên đại hán kia đều đã bị ta giết chết hết rồi. Về phần hai người bọn họ là bởi vì làm sai nên phải chịu phạt..."
"Còn có, sau này liên quan đến chuyện của ta liền không cần hỏi quá nhiều, rất phiền."
Vốn dĩ còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng khi nghe đến lời này của Huyết Minh, Y Trân cũng liền lập tức ngượng ngùng mà im lặng.
Nàng cũng không phải là không hiểu đạo lý, mặc dù hắn đối với nàng rất dịu dàng, nhưng nàng biết hắn cũng không phải là người thiện lương gì. Cho nên sức chịu đựng của hắn cũng là có giới hạn, vì vậy sau này nàng nhất định sẽ tận lực không làm những việc khiến hắn phiền chán nữa.
Sau khi hấp thụ xong xác của bốn con Liệp Báo kia, màu trên hồn phách của chúng cũng đều đã đậm hơi một chút. Ngay cả tu vi khi còn sống là Kiếm sư cảnh của bọn chúng cũng đã đột phá trở thành Kiếm sư cảnh cửu tầng, quả thật là còn nhanh hơn ngồi tên lửa nữa.
Không chút do dự, Huyết Minh liền ra lệnh cho bọn họ tiến thẳng về phía đông của U Ám Sâm Lâm trước khi bình minh lên. Mục đích thì đương nhiên là trêu đùa bọn người của Hồng Lang dong binh đoàn kia rồi. Còn về lý do tại sao phải đến nơi trước bình minh, đó là bởi vì nếu quỷ nô đụng phải ánh mặt trời, nhẹ thì bị thương mà tu vi tuột giảm, nặng thì trực tiếp tan thành tro bụi.
Vì thế, Huyết Minh tạo ra sương mù cũng là bởi vì ba lý do: làm suy giảm tầm nhìn của bọn người Hồng Lang dong binh, hai là để che đi ánh sáng cùng với tạo sự trợ giúp, ẩn nấp cho quỷ nô của hắn.
"Đi thôi a, đi về tìm đồng đội lúc còn sống của các ngươi đi. Bọn họ chắc chắn là sẽ rất "kinh hỷ" khi nhìn thấy các ngươi cho xem."
Cứ như vậy, bốn cái quỷ nô liền lập tức xoay người biến mất trong màn đêm. Mà Huyết Minh cũng từ trong thương thành đổi lấy một viên Hóa Nhân đan rồi trực tiếp nuốt vào, đem ngoại hình trở về thành một cái công tử tao nhã, lịch sự.
[ Ký chủ, ngài chơi vậy ai chơi lại a? Ngài không phải là nên có tư tưởng...ừ, người không phạm ta, ta không phạm người hay sao? Sao ngài cứ thích đi gây sự, tạo rắc rối cho người khác vậy?]
"Ta là nhân vật phản diện, không phải nhân vật chính. Nhiệm vụ của ta không phải là gây hại chúng sinh, gây sự, bày mưu tính kế người khác hay sao a? Là nhân vật phản diện thì phải làm cho đúng trức trách kia chứ."
[......] Mặc dù nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Vì thế, dưới cái nhìn soi mói của hệ thống, Huyết Minh liền phảng phất như không có chuyện gì mà ngồi xuống tu luyện đến tận trời sáng.
"A...công tử...ngài có sao không a? Kẻ xấu..."
Cảm giác đau đớn từ trong đầu truyền đến khiến cho Lãnh Kỳ có chút khó chịu mà nhíu chặt mày lại. Đôi mắt cũng ẩn chứa mông lung mà khẽ nhìn sang Lãnh Hàn cũng đang chậm rãi mở mắt kia. Như chợt nhớ đến điều gì, Lãnh Kỳ liền lập tức ngồi thẳng dậy mà đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Ta không sao."
Khi nhìn đến Huyết Minh đang yên ổn ngồi dưới gốc cây, Lãnh Kỳ cuối cùng cũng có thể bình ổn được trái tim sắp nhảy tới cổ họng của mình. Sau đó, cả y cùng với Lãnh Hàn cũng đều đi đến trước mặt của Huyết Minh mà quỳ xuống.
"Thuộc hạ thất trách, nguyện xin công tử trách phạt."
Nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ đều đồng loạt nói ra, Huyết Minh mới khẽ liếc nhìn bọn họ một chút. Nhưng là, hắn vẫn như cũ giữ lấy im lặng mà không ra lệnh cho bọn họ đứng dậy. Sau đó, hắn mới tiếp tục khép hờ mắt lại rồi tiếp tục tu luyện.
Theo thời gian dần dần trôi qua, mặt trời cũng từ từ treo cao trên bầu trời. Trên trán của hai huynh đệ Lãnh Hàn đều đã bắt đầu rỉ ra mồ hôi.
Bọn họ đã quỳ ở đây được gần 2 canh giờ rồi ( 4 tiếng), mặc dù là đầu gối đã tê cứng nhưng bọn họ vẫn là cắn răng nhẫn nhịn, một lời xin tha cũng không dám nói ra. Bởi vì bọn họ biết, đây là trừng phạt mà Huyết Minh dành cho cả hai. Vì thế, huynh đệ bọn họ liền càng thêm kính cẩn mà cúi đầu, ngay cả một tia bất mãn cũng chưa từng sinh ra.
"Các ngươi có biết tại sao ta lại cho các ngươi quỳ ở đây hay không?"
"Bẩm công tử, là do chúng thuộc hạ thất trách, không hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao phó."
"Ồ, đây là suy đoán của các ngươi?"
Nghe thấy âm thanh ý vị không rõ kia của Huyết Minh, cả hai huynh đệ Lãnh Hàn cũng đều đồng loạt cuối đầu. Ngoài suy đoán này ra, bọn họ thật sự là không biết bản thân đã làm sai gì cả.
"Nếu đã không biết thì cứ tiếp tục quỳ đi."
Nói xong lời này, Huyết Minh cũng liền không quan tâm đến bọn họ nữa mà bắt đầu tĩnh tâm tu luyện. Sau một đêm cùng Ân Như Tuyết hoan hảo, tu vi của hắn đã trực tiếp đạt đến đỉnh phong của Kiếm Tông cảnh, có khả năng sắp đột phá Kiếm Tôn cảnh.
Nhưng là, một tầng bình chướng mỏng manh này mặc cho hắn có công kích nó như thế nào thì nó cũng hoàn toàn không xê dịch gì. Xem ra, có lẽ là hắn vẫn còn thiếu một trận quyết chiến sinh tử để ổn định tu vi rồi.
"A Minh, có chuyện gì vậy?".
Từ trong xe ngựa bước ra, Y Trân liền bị tình cảnh trước mắt này làm cho có chút kinh ngạc mà nói ra. Nàng cũng không hiểu được hôm qua tại sao bản thân lại ngủ say mà đến bây giờ mới tỉnh lại được kia chứ? Còn có, bốn tên đại hán kia đâu rồi a.
"Bốn tên Thiết Nha kia đâu rồi?"
Mà khi nghe thấy câu hỏi này của nàng, Huyết Minh liền khẽ nâng đầu một chút. Trong mắt cũng lướt qua một tia phiền chán, nhưng là, rất nhanh sau đó liền trở thành ôn nhu cưng chiều.
"Bốn tên đại hán kia đều đã bị ta giết chết hết rồi. Về phần hai người bọn họ là bởi vì làm sai nên phải chịu phạt..."
"Còn có, sau này liên quan đến chuyện của ta liền không cần hỏi quá nhiều, rất phiền."
Vốn dĩ còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng khi nghe đến lời này của Huyết Minh, Y Trân cũng liền lập tức ngượng ngùng mà im lặng.
Nàng cũng không phải là không hiểu đạo lý, mặc dù hắn đối với nàng rất dịu dàng, nhưng nàng biết hắn cũng không phải là người thiện lương gì. Cho nên sức chịu đựng của hắn cũng là có giới hạn, vì vậy sau này nàng nhất định sẽ tận lực không làm những việc khiến hắn phiền chán nữa.