Chương 16: Gặp nhau là sự an bài của tạo hoá
Gặp Nhau Là Sự An Bài Của Tạo Hoá
"Ích kỉ một chút cũng chẳng sao. Chẳng có triết lý nào cho rằng yêu bản thân mình là không tốt cả."
Tần Lam đưa mắt nhìn cô một lúc lâu. Nàng hiểu, hiểu tất cả những gì Cẩn Ngôn nói là đúng. Nhưng nàng không quen với việc phải từ chối một người thực sự cần sự giúp đỡ từ mình.
Trong một chốc, nàng đã thấy cô thở dài. Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy một con người vô tư như thế lại có lúc vô lực mà thở dài...
"Tôi chỉ nói như thế thôi. Chẳng qua vì sự tốt bụng của chị mà ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi." Cô nói câu cuối rồi đi thẳng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Cô giận rồi.
Nàng đương nhiên biết mình gây ra lỗi mà, nàng cũng rất nhiều lần cố gắng xin lỗi cô nhưng cuối cùng cô lại làm như chẳng nhìn thấy.
Sống một cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác đương nhiên đối với Tần Lam không dễ dàng gì. Kì thực, chỉ cần Cẩn Ngôn không vui, tất cả đều hệt như lỗi của nàng. Chỉ cần Lâm Phương nhíu mày một cái, nàng lại ngỡ rằng bản thân chưa làm tốt một việc nào đó.
Tần Lam nàng có thể dịu dàng, có thể tốt bụng, có thể thoải mái giúp đỡ cho dù biết rằng bản thân bị lợi dụng đi nữa. Nhưng nàng lại càng không thích cuộc sống này, nó ép nàng sâu trong góc tường, cho dù muốn khóc cũng cần phải suy nghĩ...
###
Sân bay đông đúc người qua lại. Lâm Phương thân mật câu lấy cánh tay của chồng mình, hướng về phía lối ra vào có xe sẵn đón. Ngô Mặc thoải mái hít thở không khí nơi quê hương, sau sáu tháng công tác cuối cùng cũng được trở về nơi mình sinh sống.
Ngô gia vì thông báo ông chủ trở về cho nên cũng tất bật chuẩn bị các món ăn ngon, nhà cửa đều được trang hoàng kĩ lưỡng. Lần này về Ngô Cẩn Ngôn không biết, âu cũng vì Ngô Mặc muốn tạo bất ngờ cho con gái của mình.
"Anh có muốn ghé sang công ty không?" Lâm Phương ngồi trên xe, lướt lướt màn hình điện thoại xem báo cáo của cấp dưới gửi lên.
Gần một tháng ra nước ngoài này quả thực phải làm việc thông qua điện thoại khiến bà có chút không được tin tưởng.
Ngô Mặc chăm chú nhìn cảnh vật đang thay đổi liên tục ở ngoài kinh, phất tay một cái, nói: "Không cần đâu, anh muốn gặp Cẩn Ngôn, anh nhớ con quá rồi."
Nhìn khuôn mặt như vừa được phủ một tầng gió xuân của chồng, Lâm Phương cười hiền một cái. Chẳng có lẽ ngạn ngữ nói đúng, con gái chính là người tình kiếp trước của bố.
Rất nhanh, đoạn đường về nhà như được rút ngắn lại, xe hiện tại đã lui vào trong sân Ngô gia dưới sự chào đón của những người giúp việc quen thuộc trong nhà.
Ngô Mặc xuống xe, vươn vai một cái.
Cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày công tác dài hạn, trở về bên vợ con, đó là điều hạnh phúc nhất đối với ông.
Lâm Phương cùng Ngô Mặc đi vào trong nhà, lúc này chỉ thấy Tần Lam đang ngồi trên sofa cắm bình hoa còn sót lại.
Nhìn thấy sự xuất hiện của người lớn, nàng rất nhanh đứng dậy, cúi đầu lễ phép. "Cô, chú Ngô."
Ngô Mặc nhìn thấy Tần Lam liền biến sắc trên mặt. Âu cũng bởi vì ông vô thức nghĩ đến hình ảnh của Tần Hiên đang nằm trên giường bệnh, một chút chua xót dành cho đứa trẻ chuẩn bị mất đi người thân duy nhất của mình.
"Tiểu Lam, ở nhà có ổn không?" Lâm Phương đặt túi xách xuống bàn, ngồi bên cạnh không ngừng hỏi thăm đến nàng.
Không phải là thương hại. Đây đều xuất phát từ việc xem Tần Lam là một phần trong gia đình họ.
Tần Lam ngoan ngoãn cười một tiếng: "Dạ tốt lắm ạ. Con nhớ cô lắm."
Lúc này, sự thiếu vắng của Ngô Cẩn Ngôn mới bắt đầu kéo lại nỗi quan tâm của hai bậc phụ huynh kia.
Sau khi nghe nói con gái mình lại ra ngoài đi chơi mặc dù tức giận nhưng Lâm Phương chỉ có thể nhìn chồng mình thở dài.
Chẳng biết mai này Cẩn Ngôn sẽ trưởng thành thành người như thế nào nữa...
###
Ngô Cẩn Ngôn ngồi trong quán game, tự do nhấp một ngụm nước có gas vào, thậm chí đôi lúc còn sảng khoái cười một tiếng.
Lâu lắm rồi cô không ngồi ở quán game lâu như thế.
"Tiểu Ngôn, nha đầu bạn thân của em hôm nay không đến à?"
Giọng nói của một chị gái vang lên phía sau lưng cô.
Cẩn Ngôn nhận ra người quen liền tháo cái tai nghe cồng kềnh sáng đèn kia xuống.
"Tô Thanh? Chị hỏi Tử Tân hả?" Cô ngạc nhiên một cái rồi đáp.
Tô Thanh gật đầu, ra vẻ buồn bã: "Ừm. Đợt trước còn nợ một trận đấu. Không ngờ đã hơn hai tháng rồi mà tụi em chẳng thèm quay lại."
"Thứ lỗi thứ lỗi." Ngô Cẩn Ngôn xuề xoà cười vài tiếng. "Tử Tân cậu ấy bị ép đi học nhiều quá. Vả lại thời gian này tụi em cũng ít có thời gian ra ngoài lâu được."
Người kia không nói gì nữa, dáng vẻ chán nản ngồi xuống máy bên cạnh cô.
"Tổ đội vài trận đi. Chị đây đang buồn quá." Tô Thanh ngẫm một lúc rồi lên tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không từ chối. Ngoài Tử Tân ra thì chị gái này cũng có thể gọi là một nguòi bạn của cô, à mà là bạn trên game.
###
Chơi mãi cho đến tối muộn, lúc này phòng game cũng chỉ còn thưa thớt vài thiếu niên còn mặc đồng phục trên trường.
"Có ai tên Ngô Cẩn Ngôn không?"
Nhân viên trong quán gọi vài tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày một cái rồi đứng dậy: "Là tôi. Có chuyện gì?"
"Có người kiếm em."
Cô nghi hoặc xoay người. Không quên đưa mắt chào tạm biệt Tô Thanh.
Tần Lam đứng trước cửa quán, vận một chiếc váy trắng đơn giản như vô cùng thu hút ánh nhìn hiếu kì của mấy chàng thanh niên ngồi bên trong.
Cẩn Ngôn kinh ngạc suýt vấp vào thanh chắn cửa mà té.
Tại sao nàng lại biết cô ở đây?
Nén bất ngờ, cô bày ra dáng vẻ xa cách bước đến, hỏi: "Chị đến đây làm gì?"
Đương nhiên, nàng sẽ không dùng thái độ này để trò chuyện với cô. Ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, đáp: "Chị đến tìm em."
Chị đến tìm em...
Ngô Cẩn Ngôn mở to mắt, không ngăn được một vài luồng ấm áp chạy dọc khắp cơ thể.
Kì thực, suốt nhiều năm qua, cô chưa từng nhận được sự quan tâm nào dịu dàng như thế cả. Cho nên khi Tần Lam xuất hiện, mọi lá chắn trong cô cứ như được từng ngày tháo xuống một cách thầm lặng.
Tần Lam nghiêng đầu, mỉm cười: "Về nhà thôi."
Thoáng một cái, nàng đã thấy cô đỏ mặt.
Cẩn Ngôn cắn môi, xoay đi hướng khác: "Tôi đã nói chị không cần quan tâm đến tôi..."
Dường như, thời gian trải nghiệm đã đủ, cho nên sự bài xích của Ngô Cẩn Ngôn không còn khiến trái tim của Tần Lam hụt hẫng như ngày đầu nữa. Nàng không còn biểu hiện gì trên khuôn mặt khi nghe thấy, chỉ quay lưng, đi theo đoạn đường trở về nhà.
Cô cũng không phải thuộc dạng nói nhiều cho nên khi nhìn thấy người kia không đáp thì cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Trời hôm nay thoáng đãng, không mây, không mưa. Đoạn đường duy chỉ có hai người cùng cột đèn cũ kĩ đang cố gắng phát ra ánh sáng cho ngày cuối cùng.
"Cẩn Ngôn." Tần Lam đột nhiên nói.
Cô ngừng bước, nhìn bóng lưng của nàng, không thấu được biểu cảm.
"Quan tâm và bồi đắp trong một mối quan hệ nào đó không phải lúc nào cũng có mục đích đem lại lợi ích cho chính bản thân mình."
"Gặp nhau là sự an bài của tạo hoá."
"Vì chị biết rằng, cuộc sống này vốn vô thường. Chị chỉ sợ một ngày nào đó, muốn gặp em cũng chẳng thể, muốn hỏi thăm cũng chẳng còn cơ hội."
"Cho nên ngoài việc từng giây từng phút nắm bắt và trân trọng, chị cũng chẳng biết phải làm sao."
—25/10/2022–
"Ích kỉ một chút cũng chẳng sao. Chẳng có triết lý nào cho rằng yêu bản thân mình là không tốt cả."
Tần Lam đưa mắt nhìn cô một lúc lâu. Nàng hiểu, hiểu tất cả những gì Cẩn Ngôn nói là đúng. Nhưng nàng không quen với việc phải từ chối một người thực sự cần sự giúp đỡ từ mình.
Trong một chốc, nàng đã thấy cô thở dài. Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy một con người vô tư như thế lại có lúc vô lực mà thở dài...
"Tôi chỉ nói như thế thôi. Chẳng qua vì sự tốt bụng của chị mà ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi." Cô nói câu cuối rồi đi thẳng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Cô giận rồi.
Nàng đương nhiên biết mình gây ra lỗi mà, nàng cũng rất nhiều lần cố gắng xin lỗi cô nhưng cuối cùng cô lại làm như chẳng nhìn thấy.
Sống một cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác đương nhiên đối với Tần Lam không dễ dàng gì. Kì thực, chỉ cần Cẩn Ngôn không vui, tất cả đều hệt như lỗi của nàng. Chỉ cần Lâm Phương nhíu mày một cái, nàng lại ngỡ rằng bản thân chưa làm tốt một việc nào đó.
Tần Lam nàng có thể dịu dàng, có thể tốt bụng, có thể thoải mái giúp đỡ cho dù biết rằng bản thân bị lợi dụng đi nữa. Nhưng nàng lại càng không thích cuộc sống này, nó ép nàng sâu trong góc tường, cho dù muốn khóc cũng cần phải suy nghĩ...
###
Sân bay đông đúc người qua lại. Lâm Phương thân mật câu lấy cánh tay của chồng mình, hướng về phía lối ra vào có xe sẵn đón. Ngô Mặc thoải mái hít thở không khí nơi quê hương, sau sáu tháng công tác cuối cùng cũng được trở về nơi mình sinh sống.
Ngô gia vì thông báo ông chủ trở về cho nên cũng tất bật chuẩn bị các món ăn ngon, nhà cửa đều được trang hoàng kĩ lưỡng. Lần này về Ngô Cẩn Ngôn không biết, âu cũng vì Ngô Mặc muốn tạo bất ngờ cho con gái của mình.
"Anh có muốn ghé sang công ty không?" Lâm Phương ngồi trên xe, lướt lướt màn hình điện thoại xem báo cáo của cấp dưới gửi lên.
Gần một tháng ra nước ngoài này quả thực phải làm việc thông qua điện thoại khiến bà có chút không được tin tưởng.
Ngô Mặc chăm chú nhìn cảnh vật đang thay đổi liên tục ở ngoài kinh, phất tay một cái, nói: "Không cần đâu, anh muốn gặp Cẩn Ngôn, anh nhớ con quá rồi."
Nhìn khuôn mặt như vừa được phủ một tầng gió xuân của chồng, Lâm Phương cười hiền một cái. Chẳng có lẽ ngạn ngữ nói đúng, con gái chính là người tình kiếp trước của bố.
Rất nhanh, đoạn đường về nhà như được rút ngắn lại, xe hiện tại đã lui vào trong sân Ngô gia dưới sự chào đón của những người giúp việc quen thuộc trong nhà.
Ngô Mặc xuống xe, vươn vai một cái.
Cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày công tác dài hạn, trở về bên vợ con, đó là điều hạnh phúc nhất đối với ông.
Lâm Phương cùng Ngô Mặc đi vào trong nhà, lúc này chỉ thấy Tần Lam đang ngồi trên sofa cắm bình hoa còn sót lại.
Nhìn thấy sự xuất hiện của người lớn, nàng rất nhanh đứng dậy, cúi đầu lễ phép. "Cô, chú Ngô."
Ngô Mặc nhìn thấy Tần Lam liền biến sắc trên mặt. Âu cũng bởi vì ông vô thức nghĩ đến hình ảnh của Tần Hiên đang nằm trên giường bệnh, một chút chua xót dành cho đứa trẻ chuẩn bị mất đi người thân duy nhất của mình.
"Tiểu Lam, ở nhà có ổn không?" Lâm Phương đặt túi xách xuống bàn, ngồi bên cạnh không ngừng hỏi thăm đến nàng.
Không phải là thương hại. Đây đều xuất phát từ việc xem Tần Lam là một phần trong gia đình họ.
Tần Lam ngoan ngoãn cười một tiếng: "Dạ tốt lắm ạ. Con nhớ cô lắm."
Lúc này, sự thiếu vắng của Ngô Cẩn Ngôn mới bắt đầu kéo lại nỗi quan tâm của hai bậc phụ huynh kia.
Sau khi nghe nói con gái mình lại ra ngoài đi chơi mặc dù tức giận nhưng Lâm Phương chỉ có thể nhìn chồng mình thở dài.
Chẳng biết mai này Cẩn Ngôn sẽ trưởng thành thành người như thế nào nữa...
###
Ngô Cẩn Ngôn ngồi trong quán game, tự do nhấp một ngụm nước có gas vào, thậm chí đôi lúc còn sảng khoái cười một tiếng.
Lâu lắm rồi cô không ngồi ở quán game lâu như thế.
"Tiểu Ngôn, nha đầu bạn thân của em hôm nay không đến à?"
Giọng nói của một chị gái vang lên phía sau lưng cô.
Cẩn Ngôn nhận ra người quen liền tháo cái tai nghe cồng kềnh sáng đèn kia xuống.
"Tô Thanh? Chị hỏi Tử Tân hả?" Cô ngạc nhiên một cái rồi đáp.
Tô Thanh gật đầu, ra vẻ buồn bã: "Ừm. Đợt trước còn nợ một trận đấu. Không ngờ đã hơn hai tháng rồi mà tụi em chẳng thèm quay lại."
"Thứ lỗi thứ lỗi." Ngô Cẩn Ngôn xuề xoà cười vài tiếng. "Tử Tân cậu ấy bị ép đi học nhiều quá. Vả lại thời gian này tụi em cũng ít có thời gian ra ngoài lâu được."
Người kia không nói gì nữa, dáng vẻ chán nản ngồi xuống máy bên cạnh cô.
"Tổ đội vài trận đi. Chị đây đang buồn quá." Tô Thanh ngẫm một lúc rồi lên tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không từ chối. Ngoài Tử Tân ra thì chị gái này cũng có thể gọi là một nguòi bạn của cô, à mà là bạn trên game.
###
Chơi mãi cho đến tối muộn, lúc này phòng game cũng chỉ còn thưa thớt vài thiếu niên còn mặc đồng phục trên trường.
"Có ai tên Ngô Cẩn Ngôn không?"
Nhân viên trong quán gọi vài tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày một cái rồi đứng dậy: "Là tôi. Có chuyện gì?"
"Có người kiếm em."
Cô nghi hoặc xoay người. Không quên đưa mắt chào tạm biệt Tô Thanh.
Tần Lam đứng trước cửa quán, vận một chiếc váy trắng đơn giản như vô cùng thu hút ánh nhìn hiếu kì của mấy chàng thanh niên ngồi bên trong.
Cẩn Ngôn kinh ngạc suýt vấp vào thanh chắn cửa mà té.
Tại sao nàng lại biết cô ở đây?
Nén bất ngờ, cô bày ra dáng vẻ xa cách bước đến, hỏi: "Chị đến đây làm gì?"
Đương nhiên, nàng sẽ không dùng thái độ này để trò chuyện với cô. Ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, đáp: "Chị đến tìm em."
Chị đến tìm em...
Ngô Cẩn Ngôn mở to mắt, không ngăn được một vài luồng ấm áp chạy dọc khắp cơ thể.
Kì thực, suốt nhiều năm qua, cô chưa từng nhận được sự quan tâm nào dịu dàng như thế cả. Cho nên khi Tần Lam xuất hiện, mọi lá chắn trong cô cứ như được từng ngày tháo xuống một cách thầm lặng.
Tần Lam nghiêng đầu, mỉm cười: "Về nhà thôi."
Thoáng một cái, nàng đã thấy cô đỏ mặt.
Cẩn Ngôn cắn môi, xoay đi hướng khác: "Tôi đã nói chị không cần quan tâm đến tôi..."
Dường như, thời gian trải nghiệm đã đủ, cho nên sự bài xích của Ngô Cẩn Ngôn không còn khiến trái tim của Tần Lam hụt hẫng như ngày đầu nữa. Nàng không còn biểu hiện gì trên khuôn mặt khi nghe thấy, chỉ quay lưng, đi theo đoạn đường trở về nhà.
Cô cũng không phải thuộc dạng nói nhiều cho nên khi nhìn thấy người kia không đáp thì cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Trời hôm nay thoáng đãng, không mây, không mưa. Đoạn đường duy chỉ có hai người cùng cột đèn cũ kĩ đang cố gắng phát ra ánh sáng cho ngày cuối cùng.
"Cẩn Ngôn." Tần Lam đột nhiên nói.
Cô ngừng bước, nhìn bóng lưng của nàng, không thấu được biểu cảm.
"Quan tâm và bồi đắp trong một mối quan hệ nào đó không phải lúc nào cũng có mục đích đem lại lợi ích cho chính bản thân mình."
"Gặp nhau là sự an bài của tạo hoá."
"Vì chị biết rằng, cuộc sống này vốn vô thường. Chị chỉ sợ một ngày nào đó, muốn gặp em cũng chẳng thể, muốn hỏi thăm cũng chẳng còn cơ hội."
"Cho nên ngoài việc từng giây từng phút nắm bắt và trân trọng, chị cũng chẳng biết phải làm sao."
—25/10/2022–