Chương 38
Quán game. Sáu giờ hơn, trời sụp tối, đèn neon
ghi tên quán cũng được bật sáng.
"Lui đi, đợi ta đến giúp ngươi."
"Cẩn Ngôn, phía trên có người đi xuống."
"Tô Thanh, bụi cỏ bên trái ngươi, cẩn thận."
Ngô Cẩn Ngôn treo tai nghe trên cổ mình, mắt chú tâm vào màn hình lớn, tay thì không ngừng gõ vào các phím, tiếng chuột lách cách hỗn loạn.
Một lúc sau, cả hai đồng loạt buông lỏng hai tay, màn hình hiện một đoạn trình chiếu kết thúc game, xung quanh trở về trạng thái yên tĩnh như chưa có gì.
"Hay lắm, nhóc Ngôn." Tô Thanh phấn khích khoác vai cô bé bên cạnh, tán thưởng.
Vừa dứt câu, cô ấy lại bổ sung: "Ta tưởng ngươi bỏ game rồi?"
Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi định cười nhưng lại không cười nổi, cô lắc đầu: "Chán thì nghỉ thôi." Cô đưa mắt nhìn khung trời thiếu sáng bên ngoài qua cửa kinh, rồi đứng dậy: "Ta nghĩ mình phải về rồi."
"..." Tô Thanh lập tức kéo tay cô lại. "Không muốn hỏi gì ta sao?"
"Hỏi gì là hỏi gì?" Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn. "Chuyện của ngươi và Tử Tân ta không dám xen vào và cũng không muốn nói gì thêm."
Nói rồi cô đi thẳng ra quầy, lấy bóp tiền ra trả xong bước đến cửa.
Chợt, cô khựng lại.
Hình dáng quen thuộc của ai đó đứng tựa vào cửa kính khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp. Ngô Cẩn Ngôn đứng như trời trồng, còn người kia lại không phát hiện cô đã nhìn thấy mình.
Tần Lam hôm nay mặc chiếc váy đơn giản, tà qua gối, mái tóc tuỳ tiện xoã xuống qua vai, hai mắt như được thắp sáng bởi những vì sao trên bầu trời.
Nàng đợi cô.
Cô siết chặt tay, ngăn cho sự chua xót lấp đầy khoang mũi.
Dứt khoát xoay người trở vào trong.
——
"Đối với ngươi, tình yêu là gì?" Ngô Cẩn Ngôn tựa đầu vào ghế, hai tay đan vào nhau.
Tô Thanh thoát giao diện game ra, quay đầu nhìn cô một cách kinh ngạc.
"Đối với ta, tình yêu là được ở bên cạnh ai đó mà mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ nhất." Tô Thanh trầm mặc. "Nhưng thật ra không có định nghĩa nào là chính xác cả. Chỉ có ta muốn bên cạnh người đó, muốn bảo vệ người đó, chờ đợi hay thất vọng cũng không quan trọng."
"Chỉ cần người đó hạnh phúc."
Tô Thanh hơi chồm người, vỗ vỗ lên vai cô rồi nửa thật nửa giả nói: "Cẩn Ngôn, cô bạn kia đợi ngươi hơi lâu rồi đấy."
Nói rồi, cô hơi kéo dãn hướng mắt của mình vào chỗ bóng lưng gầy gầy ngoài khung kính.
Ngô Cẩn Ngôn cũng theo tầm mắt của Tô Thanh mà nhìn.
Cô thở dài, hơi cúi đầu: "Chị ấy sẽ rời đi không?"
Câu này cô nói ra thật sự có hai nghĩa.
"Ta không rõ." Tô Thanh nhún vai. "Nhưng có vẻ sẽ không đâu. Đây không phải lần đầu ta thấy cô ấy đợi ngươi. Cẩn Ngôn, ngươi nên trân trọng người này."
"Ta phải làm thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ôm đầu mình. "Chúng ta không có khả năng để ở bên cạnh nhau. Lại va vào thời điểm mà ta còn quá trẻ con, chị ấy lại dẫm lên cột mốc trưởng thành đầu tiên của đời người. Cho dù ta có giữ, chị ấy có muốn thì căn bản đó giống như một gông xiềng, khoá chặt chị ấy."
Tô Thanh bật người, cười một trận.
"Hahahaa..." Cô lau nước mắt vì cười của mình. "Ngươi lại nghĩ quá sâu xa. Có rất nhiều cách để bên nhau, vì sao ngươi lại muốn đem cả hai vào mối quan hệ hai người riêng tư? Ngươi cứ để cô ấy phát triển, ngươi cũng phát triển, đúng thời điểm thì lại đâu vào đấy."
"Ngươi trẻ con, Cẩn Ngôn. Nhưng nếu ngươi muốn tình yêu, ngươi buộc phải làm thoả đáng mọi thứ."
Ngô Cẩn Ngôn gục mặt xuống, không rõ tâm tư.
——
Đồng hồ đã chuyển sang số mười một từ bao giờ.
Ngô Cẩn Ngôn mệt mỏi đẩy cửa quán game, chậm rãi đi ra.
Người bên ngoài vẫn còn ở đó.
Nàng ngồi xổm, hai tay đặt lên đầu gối, lấy gối làm điểm tựa mà gục xuống không biết được bao lâu rồi.
Cẩn Ngôn nhìn nàng, lưỡng lự một lúc thì cũng đi đến, khuỵ xuống lay nhẹ người nàng: "Tần Lam."
Tần Lam có vẻ đã ngủ quên nên nàng có hơi giật mình, ngước mặt nhìn cô. "Cẩn..."
"Chị bị ngốc à?" Chưa kịp nói hết, Cẩn Ngôn đã cắt ngang, lớn tiếng mắng nàng. "Tôi có chân tự đi, có chân tự về. Chị không cần phải đến trông tôi như một đứa trẻ."
Nàng nhíu mày, cơn đau từ chân lại truyền đến não. Lần trước phải bó bột nhiều tháng, lại thêm đứng và ngồi xổm quá lâu khiến chân nàng dường như muốn phản chủ. Còn người kia đã đi cách nàng năm bước chân.
Tần Lam hơi buồn. Nàng bám vào tường đứng dậy, lê từng bước nhỏ đi sau lưng cô.
Trời đã khuya, các hàng quán bên ngoài đã dần tắt đèn, đóng cửa, xe qua lại thì lâu lâu mới bắt gặp được một chiếc xe điện. Đèn đường rọi xuống đoạn vắng tanh này có chút hiu hắt, ảm đạm, một người trước một người sau như không quen biết từ đó đến giờ.
Nàng vịn vào tường, cảm nhận sự đau đớn từ bên chân và cả trong lòng mình.
Phải. Nàng thật ngốc. Nhưng, nàng chỉ muốn nhìn thấy cô, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh cô chứ không phải cách nhau một bức tường, mỗi người một không gian, ai làm việc người nấy.
Cho nên tất cả vì nàng muốn nhìn thấy cô.
Ngô Cẩn Ngôn khiến nàng cười, khiến nàng chợt quên đi những phiền hà xung quanh. Cho dù lúc ôn thi căng thẳng đến mấy, xoay đầu nhìn thấy cô đang đọc truyện tranh trên giường mình thì nàng liền cảm thấy thoải mái; cho dù lúc bị cảm xúc tiêu cực lấn át lý trí, ôm cô một cái liền nhẹ nhõm biết bao; và cho dù như thế nào thì cô cũng đã từng nói sẽ bên cạnh, bảo ban nàng.
Nàng nhớ hết thẩy và tin tưởng hết thẩy.
Người phía trước cảm thấy bước chân của Tần Lam nhỏ dần rồi ngừng lại.
Cô quay đầu thì phát hiện nàng đã đau đến mức bấu chặt vào tường, thở dốc. Đèn đường hắt vào góc áo nàng, nhìn vào biết bao nhiêu xót xa.
Cẩn Ngôn siết chặt tay.
Nàng không hề than vãn, không hề kêu ca cũng chẳng phản bác.
Vì sao?
"Tôi cõng chị." Ngô Cẩn Ngôn nhịn không nổi nữa, cô xoay lưng lại, ngồi xổm xuống cho nàng trèo lên lưng mình.
Tần Lam ngẩn người.
"Nhanh lên." Cô thiếu kiên nhẫn nâng giọng.
Cuối cùng, nàng cũng trèo lên lưng cô.
——
Đoạn đường về nhà không dài nhưng có vẻ do Cẩn Ngôn bước chậm cho nên thời gian Tần Lam ở trên lưng cô được kéo dãn thêm một chút.
"Em có giận chị việc gì không?" Sau tai cô, nàng chợt khàn khàn giọng nói.
Cẩn Ngôn hít thở không thông.
"Chị có cảm thấy chị đã làm việc gì khiến tôi giận không?"
"Không..." Tần Lam tựa vào bên vai cô, cảm nhận mùi hương và hơi ấm của người kia.
Ngô Cẩn Ngôn không khoa trương, không dùng nước hoa, kem dưỡng càng không cho nên mùi hương trên người cô thường rất dễ chịu, rất đặc trưng. Thêm nữa, da thịt cô rất ấm cho nên mỗi lần đến gần hoặc chạm vào người cô thì nàng luôn có cảm giác an tâm lạ.
"Vậy thì không có." Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp. "Mà chị cũng không nên rước phiền vào lòng mình. Cuộc sống của chị, đừng sống bằng thái độ của người khác."
Tần Lam vùi mặt vào chỗ tóc cô, nói bằng giọng mũi: "Chỉ có em..."
"Tôi...sao?" Cô hơi ngứa, cơ thể thoáng run lên.
"Ừm. Chị muốn để tâm đến em." Nàng thành thật đáp.
Ngô Cẩn Ngôn vẫn giữ nguyên tốc độ, rẽ vào con đường về nhà.
Gió thu về đêm có chút se lạnh nhưng không đến mức khiến người ta khó chịu.
"Cảm giác của chị đối với tôi là như thế nào?"
Nghe xong câu hỏi của cô, nàng chợt im lặng, hơi thở thay đổi.
"Em..."
Ngô Cẩn Ngôn lắng nghe.
"Em là người mà chị không muốn đánh mất."
Tần Lam mím môi.
Không muốn đánh mất nhưng có thể sẽ đánh mất...
-12/02/2024-
ghi tên quán cũng được bật sáng.
"Lui đi, đợi ta đến giúp ngươi."
"Cẩn Ngôn, phía trên có người đi xuống."
"Tô Thanh, bụi cỏ bên trái ngươi, cẩn thận."
Ngô Cẩn Ngôn treo tai nghe trên cổ mình, mắt chú tâm vào màn hình lớn, tay thì không ngừng gõ vào các phím, tiếng chuột lách cách hỗn loạn.
Một lúc sau, cả hai đồng loạt buông lỏng hai tay, màn hình hiện một đoạn trình chiếu kết thúc game, xung quanh trở về trạng thái yên tĩnh như chưa có gì.
"Hay lắm, nhóc Ngôn." Tô Thanh phấn khích khoác vai cô bé bên cạnh, tán thưởng.
Vừa dứt câu, cô ấy lại bổ sung: "Ta tưởng ngươi bỏ game rồi?"
Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi định cười nhưng lại không cười nổi, cô lắc đầu: "Chán thì nghỉ thôi." Cô đưa mắt nhìn khung trời thiếu sáng bên ngoài qua cửa kinh, rồi đứng dậy: "Ta nghĩ mình phải về rồi."
"..." Tô Thanh lập tức kéo tay cô lại. "Không muốn hỏi gì ta sao?"
"Hỏi gì là hỏi gì?" Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn. "Chuyện của ngươi và Tử Tân ta không dám xen vào và cũng không muốn nói gì thêm."
Nói rồi cô đi thẳng ra quầy, lấy bóp tiền ra trả xong bước đến cửa.
Chợt, cô khựng lại.
Hình dáng quen thuộc của ai đó đứng tựa vào cửa kính khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp. Ngô Cẩn Ngôn đứng như trời trồng, còn người kia lại không phát hiện cô đã nhìn thấy mình.
Tần Lam hôm nay mặc chiếc váy đơn giản, tà qua gối, mái tóc tuỳ tiện xoã xuống qua vai, hai mắt như được thắp sáng bởi những vì sao trên bầu trời.
Nàng đợi cô.
Cô siết chặt tay, ngăn cho sự chua xót lấp đầy khoang mũi.
Dứt khoát xoay người trở vào trong.
——
"Đối với ngươi, tình yêu là gì?" Ngô Cẩn Ngôn tựa đầu vào ghế, hai tay đan vào nhau.
Tô Thanh thoát giao diện game ra, quay đầu nhìn cô một cách kinh ngạc.
"Đối với ta, tình yêu là được ở bên cạnh ai đó mà mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ nhất." Tô Thanh trầm mặc. "Nhưng thật ra không có định nghĩa nào là chính xác cả. Chỉ có ta muốn bên cạnh người đó, muốn bảo vệ người đó, chờ đợi hay thất vọng cũng không quan trọng."
"Chỉ cần người đó hạnh phúc."
Tô Thanh hơi chồm người, vỗ vỗ lên vai cô rồi nửa thật nửa giả nói: "Cẩn Ngôn, cô bạn kia đợi ngươi hơi lâu rồi đấy."
Nói rồi, cô hơi kéo dãn hướng mắt của mình vào chỗ bóng lưng gầy gầy ngoài khung kính.
Ngô Cẩn Ngôn cũng theo tầm mắt của Tô Thanh mà nhìn.
Cô thở dài, hơi cúi đầu: "Chị ấy sẽ rời đi không?"
Câu này cô nói ra thật sự có hai nghĩa.
"Ta không rõ." Tô Thanh nhún vai. "Nhưng có vẻ sẽ không đâu. Đây không phải lần đầu ta thấy cô ấy đợi ngươi. Cẩn Ngôn, ngươi nên trân trọng người này."
"Ta phải làm thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ôm đầu mình. "Chúng ta không có khả năng để ở bên cạnh nhau. Lại va vào thời điểm mà ta còn quá trẻ con, chị ấy lại dẫm lên cột mốc trưởng thành đầu tiên của đời người. Cho dù ta có giữ, chị ấy có muốn thì căn bản đó giống như một gông xiềng, khoá chặt chị ấy."
Tô Thanh bật người, cười một trận.
"Hahahaa..." Cô lau nước mắt vì cười của mình. "Ngươi lại nghĩ quá sâu xa. Có rất nhiều cách để bên nhau, vì sao ngươi lại muốn đem cả hai vào mối quan hệ hai người riêng tư? Ngươi cứ để cô ấy phát triển, ngươi cũng phát triển, đúng thời điểm thì lại đâu vào đấy."
"Ngươi trẻ con, Cẩn Ngôn. Nhưng nếu ngươi muốn tình yêu, ngươi buộc phải làm thoả đáng mọi thứ."
Ngô Cẩn Ngôn gục mặt xuống, không rõ tâm tư.
——
Đồng hồ đã chuyển sang số mười một từ bao giờ.
Ngô Cẩn Ngôn mệt mỏi đẩy cửa quán game, chậm rãi đi ra.
Người bên ngoài vẫn còn ở đó.
Nàng ngồi xổm, hai tay đặt lên đầu gối, lấy gối làm điểm tựa mà gục xuống không biết được bao lâu rồi.
Cẩn Ngôn nhìn nàng, lưỡng lự một lúc thì cũng đi đến, khuỵ xuống lay nhẹ người nàng: "Tần Lam."
Tần Lam có vẻ đã ngủ quên nên nàng có hơi giật mình, ngước mặt nhìn cô. "Cẩn..."
"Chị bị ngốc à?" Chưa kịp nói hết, Cẩn Ngôn đã cắt ngang, lớn tiếng mắng nàng. "Tôi có chân tự đi, có chân tự về. Chị không cần phải đến trông tôi như một đứa trẻ."
Nàng nhíu mày, cơn đau từ chân lại truyền đến não. Lần trước phải bó bột nhiều tháng, lại thêm đứng và ngồi xổm quá lâu khiến chân nàng dường như muốn phản chủ. Còn người kia đã đi cách nàng năm bước chân.
Tần Lam hơi buồn. Nàng bám vào tường đứng dậy, lê từng bước nhỏ đi sau lưng cô.
Trời đã khuya, các hàng quán bên ngoài đã dần tắt đèn, đóng cửa, xe qua lại thì lâu lâu mới bắt gặp được một chiếc xe điện. Đèn đường rọi xuống đoạn vắng tanh này có chút hiu hắt, ảm đạm, một người trước một người sau như không quen biết từ đó đến giờ.
Nàng vịn vào tường, cảm nhận sự đau đớn từ bên chân và cả trong lòng mình.
Phải. Nàng thật ngốc. Nhưng, nàng chỉ muốn nhìn thấy cô, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh cô chứ không phải cách nhau một bức tường, mỗi người một không gian, ai làm việc người nấy.
Cho nên tất cả vì nàng muốn nhìn thấy cô.
Ngô Cẩn Ngôn khiến nàng cười, khiến nàng chợt quên đi những phiền hà xung quanh. Cho dù lúc ôn thi căng thẳng đến mấy, xoay đầu nhìn thấy cô đang đọc truyện tranh trên giường mình thì nàng liền cảm thấy thoải mái; cho dù lúc bị cảm xúc tiêu cực lấn át lý trí, ôm cô một cái liền nhẹ nhõm biết bao; và cho dù như thế nào thì cô cũng đã từng nói sẽ bên cạnh, bảo ban nàng.
Nàng nhớ hết thẩy và tin tưởng hết thẩy.
Người phía trước cảm thấy bước chân của Tần Lam nhỏ dần rồi ngừng lại.
Cô quay đầu thì phát hiện nàng đã đau đến mức bấu chặt vào tường, thở dốc. Đèn đường hắt vào góc áo nàng, nhìn vào biết bao nhiêu xót xa.
Cẩn Ngôn siết chặt tay.
Nàng không hề than vãn, không hề kêu ca cũng chẳng phản bác.
Vì sao?
"Tôi cõng chị." Ngô Cẩn Ngôn nhịn không nổi nữa, cô xoay lưng lại, ngồi xổm xuống cho nàng trèo lên lưng mình.
Tần Lam ngẩn người.
"Nhanh lên." Cô thiếu kiên nhẫn nâng giọng.
Cuối cùng, nàng cũng trèo lên lưng cô.
——
Đoạn đường về nhà không dài nhưng có vẻ do Cẩn Ngôn bước chậm cho nên thời gian Tần Lam ở trên lưng cô được kéo dãn thêm một chút.
"Em có giận chị việc gì không?" Sau tai cô, nàng chợt khàn khàn giọng nói.
Cẩn Ngôn hít thở không thông.
"Chị có cảm thấy chị đã làm việc gì khiến tôi giận không?"
"Không..." Tần Lam tựa vào bên vai cô, cảm nhận mùi hương và hơi ấm của người kia.
Ngô Cẩn Ngôn không khoa trương, không dùng nước hoa, kem dưỡng càng không cho nên mùi hương trên người cô thường rất dễ chịu, rất đặc trưng. Thêm nữa, da thịt cô rất ấm cho nên mỗi lần đến gần hoặc chạm vào người cô thì nàng luôn có cảm giác an tâm lạ.
"Vậy thì không có." Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp. "Mà chị cũng không nên rước phiền vào lòng mình. Cuộc sống của chị, đừng sống bằng thái độ của người khác."
Tần Lam vùi mặt vào chỗ tóc cô, nói bằng giọng mũi: "Chỉ có em..."
"Tôi...sao?" Cô hơi ngứa, cơ thể thoáng run lên.
"Ừm. Chị muốn để tâm đến em." Nàng thành thật đáp.
Ngô Cẩn Ngôn vẫn giữ nguyên tốc độ, rẽ vào con đường về nhà.
Gió thu về đêm có chút se lạnh nhưng không đến mức khiến người ta khó chịu.
"Cảm giác của chị đối với tôi là như thế nào?"
Nghe xong câu hỏi của cô, nàng chợt im lặng, hơi thở thay đổi.
"Em..."
Ngô Cẩn Ngôn lắng nghe.
"Em là người mà chị không muốn đánh mất."
Tần Lam mím môi.
Không muốn đánh mất nhưng có thể sẽ đánh mất...
-12/02/2024-