Chương 57
Phố thị về đêm tấp nập.
Ngô Cẩn Ngôn đứng nhìn qua cửa kính, nhìn từng dòng xe qua lại, nhìn từng ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc.
Nếu tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối, không biết ai là người sẽ tiếp tục dũng cảm bước đi, ai là người suy sụp mà ngã quỵ. Nhân sinh thật sự là một dòng chảy khó đoán, cô thiết nghĩ bản thân không nên đặt ra một hoàn cảnh nào nhất định cho về sau, hiện tại như vậy là được.
Cô đưa máy lên chụp lại, gửi tấm ảnh này đến hộp tin nhắn đã lâu không nhận được phản hồi của Tần Lam. Sau khi gửi vẫn nán lại nhìn một chút, thấy nàng có vẻ đã ngủ thì cô mới buông điện thoại xuống, đến tủ lấy quần áo và bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, gian phòng rộng rãi vang lên âm thanh nước chảy.
...
Ngô Cẩn Ngôn ngước mặt để nước từ vòi hoa sen đứng đổ xuống mặt mình, rửa từ đợt này đến đợt khác, không biết bao nhiêu lần. Mất thêm chút thời gian, tấm kính ngăn cách khu vực tắm và bồn rửa mặt cũng phủ một lớp sương mù, khó có thể đoán được người bên trong là ai.
Cô vuốt hết mái tóc tích nước của mình về sau tai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần không vết rám nắng.
Từ nhỏ đến lớn, sống trong nhung gấm, kẻ hầu người hạ, cô không kiêu ngạo thì tự khắc vẫn sẽ có người kiêu ngạo giúp mình, cô không thoả mãn thì tự khắc sẽ có người thoả mãn giúp cô. Cuộc sống biết bao người mơ ước.
Cẩn Ngôn cô cũng thấy bản thân mình may mắn, không có quá nhiều ràng buộc.
Nhưng Tần Lam thì lại khác, cô biết điều đó.
Nàng không đến từ một vùng quê quá xa xôi, hẻo lánh nhưng đó là một thành phố nhỏ cách rất xa nơi nàng đã gặp cô. Cuộc sống không khổ cực nhưng nếu muốn mua một món đồ gì đó thì phải lên kế hoạch tiết kiệm một khoảng thời gian, có thể là nhiều tuần, nhiều tháng.
Thế nhưng mất mẹ sớm, bố đột ngột qua đời có lẽ là nguyên nhân khiến nàng luôn lấy lùi làm tiến, nhượng bộ một chút cũng đỡ thiệt hại thêm một chút. Trái lại, Ngô Cẩn Ngôn cô không phải như vậy, ai ăn của cô một miếng cơm không xin phép thì cô sẽ sẵn sàng cho họ nhịn đói trong bốn ngày dù bằng cách nào.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Cô lại lạc vào mê cung suy nghĩ. Đưa tay tắt nước rồi quấn khăn tắm quanh người, rời khỏi nơi ẩm ướt này.
——
Một căn phòng khác, không quá rộng nhưng không quá chật hẹp. Khương Tử Tân ngồi vào lòng Tô Thanh, hưởng thụ ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm.
Tô Thanh nghe lời vừa thốt khỏi miệng của Tử Tân, không khỏi kinh ngạc một phen: "Em đã nói như vậy sao?"
Tử Tân xác nhận: "Ừm."
Cô bé suy tư nhìn sâu vào hình ảnh lập loè trước mắt mình qua cửa kính lớn, có chút ủ dột: "Em không hiểu, vì sao con người ta vốn yêu nhau nhưng lại hao tâm tổn sức làm tổn thương nhau như thế."
Tô Thanh hơi bất ngờ, cô nhướn mày: "Hửm?"
Người kia cúi đầu, mấp mấy môi: "Là chị ấy và cậu ấy."
"Cẩn Ngôn gạt hết sở thích cá nhân, suốt ngày cắm đầu vào bài tập chỉ để mong một ngày có thể sống cùng thành phố với chị Lam. Chị Lam thì một mực né tránh cậu ấy, khước từ sự quan tâm từ gia đình cậu ấy, một mình bươn chải, cả người trơ xương hốc hác..."
Nhìn thấy dáng vẻ không vui của người mình yêu, Tô Thanh có chút trầm mặc. Cô vùi đầu vào lưng nhỏ, chậm rãi cảm nhận mùi hương: "Không có gì là dễ dàng cả. Trước khi chị xác định mối quan hệ với em, chị cũng đã tự làm đau mình một khoảng thời gian."
"Tại sao lại vậy ạ?" Tử Tân ngơ ngác.
Tô Thanh vòng tay ra trước, ôm trọn eo người kia, từ tốn trả lời: "Vì không có đủ dũng khí, lo trước sợ sau, cảm thấy bản thân chị vô công rỗi nghề, cản bước tương lai của em."
"Sau đó thì sao?"
Tô Thanh ngẫm nghĩ, một lát rồi nói tiếp: "Sau đó thì không chịu được cảm giác nhớ em, không chịu được cảm giác đau đớn khi nghĩ đến một ngày em sẽ kết hôn cùng người khác, cho nên chị đã đánh cược một chút."
"Đánh cược với bản thân mình."
Khương Tử Tân quay đầu, mắt ánh lên chút tia vui vẻ: "Chị đã cược gì thế?"
"Cược xem chị có thể làm em hạnh phúc hay không. Nếu thắng thì chị sẽ được ôm em ngắm nhìn hoàng hôn mỗi khi trời lặn, nếu thua thì sẽ chẳng còn bình minh nào đến trong đời."
"Dẻo miệng." Tử Tân khinh bỉ cười nhưng đôi mắt lại không giấu nổi cảm động đến mức long lanh như ánh sao.
"Vậy em có hạnh phúc không?"
"Đương nhiên là có."
"Em hạnh phúc."
Năm đó, Tô Thanh vừa tròn hai mươi hai tuổi, Khương Tử Tân sắp bước qua mười tám.
Yêu nhau từ khoảnh khắc bình minh chớm nở, không ai biết được khi hoàng hôn lụi tàn thì ai sẽ là còn lưu lại ở trong tim ai.
...
Mười một giờ đêm, Khương Tử Tân trèo lên giường, gối đầu lên tay Tô Thanh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Lúc này, cô ấy kiểm tra điện thoại một lượt xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Đột nhiên, Khương Tử Tân nhảy cẩng lên như một đứa trẻ: "Aaaaaa"
Tô Thanh không hiểu chuyện gì cũng ngồi dậy nhìn người trước mặt làm trò, không giấu nổi nụ cười hỏi: "Có chuyện gì vui sao?"
"Bọn họ..." Khương Tử Tân nhanh nhảu ngồi xuống, xếp bằng rồi chỉ vào khung chát trên tay mình, miệng cười đến mỏi hàm, nói: "Bọn họ...bọn họ xác định rồi!"
Tô Thanh đưa mắt nhìn màn hình đang phát sáng.
Tin nhắn từ Ngô Cẩn Ngôn.
Cô ấy nói rằng: "Chị ấy thừa nhận cũng thích ta."
Một dòng tin rất ngắn gọn, không một biểu tượng cảm xúc hay sticker nào.
Tô Thanh mỉm cười, có vẻ mọi chuyện vẫn đang tiến triển theo hướng thoả đáng nhất.
——
Ngô Cẩn Ngôn sấy tóc, sấy đến khô thì buông xuống. Cô cầm điện thoại, bật đèn ngủ, trở lại giường lớn tựa vào thành giường rồi kéo chăn lên nửa người.
Lúc này, trên điện thoại đã hiển thị tin nhắn Tần Lam vừa gửi đến, cách đây khoảng mười lăm phút, sau khi tin nhắn của cô gửi cho nàng hai mươi phút.
"Thật đẹp. Chị đã từng thấy tương tự khi học ở thư viện trường vào buổi đêm."
"Náo nhiệt hơn chỗ chúng ta rất nhiều."
Cô gửi tin nhắn đi, không rõ mặn nhạt.
Dường như Tần Lam cũng đợi cô hồi âm cho nên sau khi tin nhắn được gửi đi, nàng đã lập tức đáp lại cô: "Chỗ của em, có vẻ bình yên hơn thế này."
Bình yên sao?
Ngô Cẩn Ngôn hơi khó hiểu. Chỗ của cô là ở nhà cô hay ở trong lòng cô? Nhưng cô nén lại không hỏi, cô muốn nhìn vẻ mặt ngại ngùng khi bị trêu chọc của nàng trực tiếp hơn.
"Chị cũng vậy." Cô đáp gọn. Chị cũng là chỗ bình yên của em.
Màn hình hiển thị đang nhập tin nhắn một lúc lâu rồi biến mất.
Ngô Cẩn Ngôn đợi thêm một lúc thì không đợi được nữa, cô trực tiếp trêu nàng: "Chị lại không trả lời em nữa à?"
Tần Lam lập tức đáp: "Không có."
Nàng giải thích thêm: "Chị đang đoán xem lời em nói có nghĩa là gì?"
"Không hiểu thật sao? Chị Tần Lam? Hửm?" Ngô Cẩn Ngôn bấm gửi kèm theo một emoji tỏ vẻ không tin.
"Không hiểu. Không muốn hiểu nữa." Tần Lam giả vờ giận. Nhưng trong thâm tâm nàng lại sợ rằng người thực sự giận là Ngô Cẩn Ngôn. Nàng chưa từng cư xử như vậy với cô, không biết cô có phản cảm không.
Đột nhiên muốn chặt đi cái bàn tay không tự chủ được hành động này quá.
Ngô Cẩn Ngôn gửi voice chat qua, giọng nói trầm ổn: "Chị cũng là người em yêu."
Cô đợi một lúc thì mới thấy tin nhắn gửi đến lần nữa. Nhưng có vẻ Tần Lam đã ngại ngùng mà cứng nhắc đổi chủ đề: "Ngày mai em bay chuyến mấy giờ?"
Cô cười giọng mũi, không muốn trêu nàng nữa nên trả lời câu hỏi mới nhất: "Chín giờ tối, khoảng tám giờ sẽ đến sân bay."
Cẩn Ngôn nhắn tiếp: "Ngày mai chị không có lịch trình gì chứ? Có thể gặp nhau một chút được không?"
"Ngày mai buổi sáng chị lên trường có một số việc, khi nào xong sẽ nhắn em trước ba mươi phút."
Ánh mắt của cô thoáng trầm xuống vì cô biết nàng nói dối. Theo như những gì cô hỏi được bằng tiền từ Minh Ngọc thì ngày mai sáng Tần Lam sẽ đến đứng quầy trà sữa gần công viên giải trí.
"Được. Ngủ sớm đi." Cô đáp.
Tần Lam cũng đáp: "Bây giờ chị sẽ ngủ. Em ngủ ngon."
"Ngày mai gặp."
"Được, mai gặp. Ngủ ngon."
——
Trong một phòng ký túc xá nọ, ánh đèn vẫn còn sáng trưng rọi khắp phòng. Bốn sinh viên nữ ngồi cùng nhau trên bộ bàn chung, mỗi người một tô mì, mỗi người một chiếc điện thoại.
Đột nhiên âm thanh từ điện thoại của ai đó phát ra, khiến mọi người chấn động.
Cụ thể là như thế này: "Chị cũng là người em yêu."
Giọng nói trầm thấp, đầy dịu dàng.
"..." Tần Lam chết cóng. Nàng theo quán tính nhấp vào nghe voice mà quên rằng bản thân mình bật loa ngoài.
"Tiểu Tần Lam?" Nhĩ Tình đột nhiên bị hốc một miệng cơm chó liền gằn lên từng tiếng. "Cậu sát muối vào tim cẩu độc thân chúng tôi sao?!!"
Tần Lam hai tai bừng bừng nóng: "Cái...Cái này..."
Minh Ngọc nhanh trí nhại lại giọng nói của Ngô Cẩn Ngôn: "Chị cũng là người em yêu..." một cách nhão nhẹt và buồn nôn.
Cả phòng được một trận cười lớn.
Tần Lam lên giường ngủ khi trời đã qua mười hai giờ, vì lúc này nàng mới xong các bài tập bản thân hôm nay chưa hoàn thành. Thật ra cảm giác phá vỡ mục tiêu cũng không khó chịu như nàng tưởng tượng, chỉ cần lý do chính đáng thì nàng sẵn sàng vui vẻ bù lại.
Lý do chính đáng chính là Ngô Cẩn Ngôn.
——
—17/05/2024–
Káo: Các bác cho tui hỏi, hình như Wattpad gặp vấn đề gì đó đúng không nhỉ? Hay chỉ có tui bị thôi ta??? Mỗi lần vào đều phải chuyển VPN...
Ngô Cẩn Ngôn đứng nhìn qua cửa kính, nhìn từng dòng xe qua lại, nhìn từng ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc.
Nếu tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối, không biết ai là người sẽ tiếp tục dũng cảm bước đi, ai là người suy sụp mà ngã quỵ. Nhân sinh thật sự là một dòng chảy khó đoán, cô thiết nghĩ bản thân không nên đặt ra một hoàn cảnh nào nhất định cho về sau, hiện tại như vậy là được.
Cô đưa máy lên chụp lại, gửi tấm ảnh này đến hộp tin nhắn đã lâu không nhận được phản hồi của Tần Lam. Sau khi gửi vẫn nán lại nhìn một chút, thấy nàng có vẻ đã ngủ thì cô mới buông điện thoại xuống, đến tủ lấy quần áo và bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, gian phòng rộng rãi vang lên âm thanh nước chảy.
...
Ngô Cẩn Ngôn ngước mặt để nước từ vòi hoa sen đứng đổ xuống mặt mình, rửa từ đợt này đến đợt khác, không biết bao nhiêu lần. Mất thêm chút thời gian, tấm kính ngăn cách khu vực tắm và bồn rửa mặt cũng phủ một lớp sương mù, khó có thể đoán được người bên trong là ai.
Cô vuốt hết mái tóc tích nước của mình về sau tai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần không vết rám nắng.
Từ nhỏ đến lớn, sống trong nhung gấm, kẻ hầu người hạ, cô không kiêu ngạo thì tự khắc vẫn sẽ có người kiêu ngạo giúp mình, cô không thoả mãn thì tự khắc sẽ có người thoả mãn giúp cô. Cuộc sống biết bao người mơ ước.
Cẩn Ngôn cô cũng thấy bản thân mình may mắn, không có quá nhiều ràng buộc.
Nhưng Tần Lam thì lại khác, cô biết điều đó.
Nàng không đến từ một vùng quê quá xa xôi, hẻo lánh nhưng đó là một thành phố nhỏ cách rất xa nơi nàng đã gặp cô. Cuộc sống không khổ cực nhưng nếu muốn mua một món đồ gì đó thì phải lên kế hoạch tiết kiệm một khoảng thời gian, có thể là nhiều tuần, nhiều tháng.
Thế nhưng mất mẹ sớm, bố đột ngột qua đời có lẽ là nguyên nhân khiến nàng luôn lấy lùi làm tiến, nhượng bộ một chút cũng đỡ thiệt hại thêm một chút. Trái lại, Ngô Cẩn Ngôn cô không phải như vậy, ai ăn của cô một miếng cơm không xin phép thì cô sẽ sẵn sàng cho họ nhịn đói trong bốn ngày dù bằng cách nào.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Cô lại lạc vào mê cung suy nghĩ. Đưa tay tắt nước rồi quấn khăn tắm quanh người, rời khỏi nơi ẩm ướt này.
——
Một căn phòng khác, không quá rộng nhưng không quá chật hẹp. Khương Tử Tân ngồi vào lòng Tô Thanh, hưởng thụ ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm.
Tô Thanh nghe lời vừa thốt khỏi miệng của Tử Tân, không khỏi kinh ngạc một phen: "Em đã nói như vậy sao?"
Tử Tân xác nhận: "Ừm."
Cô bé suy tư nhìn sâu vào hình ảnh lập loè trước mắt mình qua cửa kính lớn, có chút ủ dột: "Em không hiểu, vì sao con người ta vốn yêu nhau nhưng lại hao tâm tổn sức làm tổn thương nhau như thế."
Tô Thanh hơi bất ngờ, cô nhướn mày: "Hửm?"
Người kia cúi đầu, mấp mấy môi: "Là chị ấy và cậu ấy."
"Cẩn Ngôn gạt hết sở thích cá nhân, suốt ngày cắm đầu vào bài tập chỉ để mong một ngày có thể sống cùng thành phố với chị Lam. Chị Lam thì một mực né tránh cậu ấy, khước từ sự quan tâm từ gia đình cậu ấy, một mình bươn chải, cả người trơ xương hốc hác..."
Nhìn thấy dáng vẻ không vui của người mình yêu, Tô Thanh có chút trầm mặc. Cô vùi đầu vào lưng nhỏ, chậm rãi cảm nhận mùi hương: "Không có gì là dễ dàng cả. Trước khi chị xác định mối quan hệ với em, chị cũng đã tự làm đau mình một khoảng thời gian."
"Tại sao lại vậy ạ?" Tử Tân ngơ ngác.
Tô Thanh vòng tay ra trước, ôm trọn eo người kia, từ tốn trả lời: "Vì không có đủ dũng khí, lo trước sợ sau, cảm thấy bản thân chị vô công rỗi nghề, cản bước tương lai của em."
"Sau đó thì sao?"
Tô Thanh ngẫm nghĩ, một lát rồi nói tiếp: "Sau đó thì không chịu được cảm giác nhớ em, không chịu được cảm giác đau đớn khi nghĩ đến một ngày em sẽ kết hôn cùng người khác, cho nên chị đã đánh cược một chút."
"Đánh cược với bản thân mình."
Khương Tử Tân quay đầu, mắt ánh lên chút tia vui vẻ: "Chị đã cược gì thế?"
"Cược xem chị có thể làm em hạnh phúc hay không. Nếu thắng thì chị sẽ được ôm em ngắm nhìn hoàng hôn mỗi khi trời lặn, nếu thua thì sẽ chẳng còn bình minh nào đến trong đời."
"Dẻo miệng." Tử Tân khinh bỉ cười nhưng đôi mắt lại không giấu nổi cảm động đến mức long lanh như ánh sao.
"Vậy em có hạnh phúc không?"
"Đương nhiên là có."
"Em hạnh phúc."
Năm đó, Tô Thanh vừa tròn hai mươi hai tuổi, Khương Tử Tân sắp bước qua mười tám.
Yêu nhau từ khoảnh khắc bình minh chớm nở, không ai biết được khi hoàng hôn lụi tàn thì ai sẽ là còn lưu lại ở trong tim ai.
...
Mười một giờ đêm, Khương Tử Tân trèo lên giường, gối đầu lên tay Tô Thanh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Lúc này, cô ấy kiểm tra điện thoại một lượt xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Đột nhiên, Khương Tử Tân nhảy cẩng lên như một đứa trẻ: "Aaaaaa"
Tô Thanh không hiểu chuyện gì cũng ngồi dậy nhìn người trước mặt làm trò, không giấu nổi nụ cười hỏi: "Có chuyện gì vui sao?"
"Bọn họ..." Khương Tử Tân nhanh nhảu ngồi xuống, xếp bằng rồi chỉ vào khung chát trên tay mình, miệng cười đến mỏi hàm, nói: "Bọn họ...bọn họ xác định rồi!"
Tô Thanh đưa mắt nhìn màn hình đang phát sáng.
Tin nhắn từ Ngô Cẩn Ngôn.
Cô ấy nói rằng: "Chị ấy thừa nhận cũng thích ta."
Một dòng tin rất ngắn gọn, không một biểu tượng cảm xúc hay sticker nào.
Tô Thanh mỉm cười, có vẻ mọi chuyện vẫn đang tiến triển theo hướng thoả đáng nhất.
——
Ngô Cẩn Ngôn sấy tóc, sấy đến khô thì buông xuống. Cô cầm điện thoại, bật đèn ngủ, trở lại giường lớn tựa vào thành giường rồi kéo chăn lên nửa người.
Lúc này, trên điện thoại đã hiển thị tin nhắn Tần Lam vừa gửi đến, cách đây khoảng mười lăm phút, sau khi tin nhắn của cô gửi cho nàng hai mươi phút.
"Thật đẹp. Chị đã từng thấy tương tự khi học ở thư viện trường vào buổi đêm."
"Náo nhiệt hơn chỗ chúng ta rất nhiều."
Cô gửi tin nhắn đi, không rõ mặn nhạt.
Dường như Tần Lam cũng đợi cô hồi âm cho nên sau khi tin nhắn được gửi đi, nàng đã lập tức đáp lại cô: "Chỗ của em, có vẻ bình yên hơn thế này."
Bình yên sao?
Ngô Cẩn Ngôn hơi khó hiểu. Chỗ của cô là ở nhà cô hay ở trong lòng cô? Nhưng cô nén lại không hỏi, cô muốn nhìn vẻ mặt ngại ngùng khi bị trêu chọc của nàng trực tiếp hơn.
"Chị cũng vậy." Cô đáp gọn. Chị cũng là chỗ bình yên của em.
Màn hình hiển thị đang nhập tin nhắn một lúc lâu rồi biến mất.
Ngô Cẩn Ngôn đợi thêm một lúc thì không đợi được nữa, cô trực tiếp trêu nàng: "Chị lại không trả lời em nữa à?"
Tần Lam lập tức đáp: "Không có."
Nàng giải thích thêm: "Chị đang đoán xem lời em nói có nghĩa là gì?"
"Không hiểu thật sao? Chị Tần Lam? Hửm?" Ngô Cẩn Ngôn bấm gửi kèm theo một emoji tỏ vẻ không tin.
"Không hiểu. Không muốn hiểu nữa." Tần Lam giả vờ giận. Nhưng trong thâm tâm nàng lại sợ rằng người thực sự giận là Ngô Cẩn Ngôn. Nàng chưa từng cư xử như vậy với cô, không biết cô có phản cảm không.
Đột nhiên muốn chặt đi cái bàn tay không tự chủ được hành động này quá.
Ngô Cẩn Ngôn gửi voice chat qua, giọng nói trầm ổn: "Chị cũng là người em yêu."
Cô đợi một lúc thì mới thấy tin nhắn gửi đến lần nữa. Nhưng có vẻ Tần Lam đã ngại ngùng mà cứng nhắc đổi chủ đề: "Ngày mai em bay chuyến mấy giờ?"
Cô cười giọng mũi, không muốn trêu nàng nữa nên trả lời câu hỏi mới nhất: "Chín giờ tối, khoảng tám giờ sẽ đến sân bay."
Cẩn Ngôn nhắn tiếp: "Ngày mai chị không có lịch trình gì chứ? Có thể gặp nhau một chút được không?"
"Ngày mai buổi sáng chị lên trường có một số việc, khi nào xong sẽ nhắn em trước ba mươi phút."
Ánh mắt của cô thoáng trầm xuống vì cô biết nàng nói dối. Theo như những gì cô hỏi được bằng tiền từ Minh Ngọc thì ngày mai sáng Tần Lam sẽ đến đứng quầy trà sữa gần công viên giải trí.
"Được. Ngủ sớm đi." Cô đáp.
Tần Lam cũng đáp: "Bây giờ chị sẽ ngủ. Em ngủ ngon."
"Ngày mai gặp."
"Được, mai gặp. Ngủ ngon."
——
Trong một phòng ký túc xá nọ, ánh đèn vẫn còn sáng trưng rọi khắp phòng. Bốn sinh viên nữ ngồi cùng nhau trên bộ bàn chung, mỗi người một tô mì, mỗi người một chiếc điện thoại.
Đột nhiên âm thanh từ điện thoại của ai đó phát ra, khiến mọi người chấn động.
Cụ thể là như thế này: "Chị cũng là người em yêu."
Giọng nói trầm thấp, đầy dịu dàng.
"..." Tần Lam chết cóng. Nàng theo quán tính nhấp vào nghe voice mà quên rằng bản thân mình bật loa ngoài.
"Tiểu Tần Lam?" Nhĩ Tình đột nhiên bị hốc một miệng cơm chó liền gằn lên từng tiếng. "Cậu sát muối vào tim cẩu độc thân chúng tôi sao?!!"
Tần Lam hai tai bừng bừng nóng: "Cái...Cái này..."
Minh Ngọc nhanh trí nhại lại giọng nói của Ngô Cẩn Ngôn: "Chị cũng là người em yêu..." một cách nhão nhẹt và buồn nôn.
Cả phòng được một trận cười lớn.
Tần Lam lên giường ngủ khi trời đã qua mười hai giờ, vì lúc này nàng mới xong các bài tập bản thân hôm nay chưa hoàn thành. Thật ra cảm giác phá vỡ mục tiêu cũng không khó chịu như nàng tưởng tượng, chỉ cần lý do chính đáng thì nàng sẵn sàng vui vẻ bù lại.
Lý do chính đáng chính là Ngô Cẩn Ngôn.
——
—17/05/2024–
Káo: Các bác cho tui hỏi, hình như Wattpad gặp vấn đề gì đó đúng không nhỉ? Hay chỉ có tui bị thôi ta??? Mỗi lần vào đều phải chuyển VPN...