Chương 7: Nếu tốt đẹp thì tự nhiên sẽ tốt đẹp
Nếu Tốt Đẹp Thì Tự Nhiên Sẽ Tốt Đẹp
Biệt thự họ Ngô bắt đầu một buổi sáng vô cùng tất bật. Người làm đang truyền miệng nhau rằng sắp tới ông chủ sẽ trở về sau khoảng thời gian nửa năm đi công tác, vì thế bọn họ phải hết sức cẩn thận, chu đáo trong những ngày này.
Ngô Cẩn Ngôn hôm nay phi thường tỉnh táo, mặc dù vết thương tối qua vẫn âm ỉ đau nhưng cô đang gắng gượng cố tỏ ra bản thân ổn mà đi xuống phòng khách.
Nhìn thấy cô, Tần Lam vốn dĩ muốn chào hỏi nhưng lại nhớ đến lời cô nói tối qua, tất cả đều bị nuốt xuống theo phần ăn sáng của mình.
"Con đi trước đây."
Như thường lệ, cô ngấu nghiến ăn cho qua rồi đứng dậy đầu tiên.
"Tài xế Nhiếp đang đợi con và Tiểu Lam. Nán lại một chút đi." Lâm Phương lạnh giọng lên tiếng. Căn bản là khi trải qua đau buồn thì con người ta thường có xu hướng nói ít đi.
Cẩn Ngôn đương nhiên không đồng ý: "Không cần đâu mẹ. Con đi với Tử Tân."
Rốt cuộc, Lâm Phương cũng phất tay: "Vậy đi đi."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhưng cuối cùng cũng không nói được câu nào. Lặng lẽ rời khỏi nhà, tâm trạng vì thế mà chùn xuống.
###
Lâm Phương thẫn thờ ngồi trên ghế mây, đôi mắt trông về bầu trời hoàng hôn có chút vô định, có chút vương vấn.
Nhanh thật. Thoáng một cái, Ngô Cẩn Ngôn đã được mười sáu tuổi. Và cũng vì cái nhanh ấy mà bà đã trở nên ngỡ ngàng khi nhận ra cô không còn là tiểu hài tử bé bỏng ngày nào cần được nâng niu nữa.
Đau khổ, dằn vặt.
Năm đó, Ngô Cẩn Ngôn chào đời khi bà và Ngô Mặc chưa có gì trong tay. Hai người gặp nhau khi làm đồng nghiệp trong một ngôi trường cấp ba của tỉnh. Sau khi hay tin bản thân mang trong mình một dòng máu, kì thực Lâm Phương và chồng đã nghiêm túc nghĩ lại tương lai của mình.
Kết quả, cũng cho là may mắn đi, chuyển sang kinh doanh gặp nhiều thuận lợi. Điều đó tạo cho Cẩn Ngôn một nền tảng kinh tế vững chắc nhưng cũng khiến hai người họ ngày càng vô tâm với con gái mình.
Giờ thì hay rồi. Ngô Cẩn Ngôn ngỗ nghịch, cứng đầu cứ thế mà lớn dần.
"Em đừng suy nghĩ nhiều. Trẻ con ấy mà. Khi nó lớn lên thì ắt sẽ hiểu được chúng ta mà thôi."
Trái với Lâm Phương, Ngô Mặc luôn biết cách trấn an bản thân cũng như vợ mình. Người ta nói đúng, nếu nhìn sự việc đó ở góc nhìn của người phụ nữ thì nó vô cùng phức tạp. Chi bằng thử dùng góc nhìn của đàn ông đi, sẽ hơi bị bất ngờ đấy.
###
Lớp học ồn ào được một lúc lâu thì bất chợt im lặng như tờ. Cô giáo chủ nhiệm mang theo một văn bản đi vào, cặp kính cận được đẩy lên tạo một khí thế vô cùng uy nghiêm.
Trương Gia Nghê như thường lệ, đứng lên báo cáo sỉ số.
"Được. Em ngồi đi." Nhận được báo cáo mong muốn, Vương chủ nhiệm phất tay một cái.
Cô lật văn bản ra, lướt mắt một lượt.
"Sắp tới là lễ hội Halloween, trường chúng ta sẽ tổ chức sân chơi hoá trang cho toàn bộ học sinh. Ai cũng được tham gia."
Cả lớp có dịp ồn ào một phen.
Dù sao đây cũng là trường tư đắt đỏ nhất hiện tại cho nên những hoạt động vui chơi giải trí thế này xuất hiện cũng không có gì đáng kinh ngạc.
"Thể lệ tham gia là các bạn bắt cặp với nhau, cùng hoặc ngoài lớp đều được. Trang phục tự thiết kế."
Bắt cặp với nhau?
Trương Gia Nghê khẽ đảo mắt về phía Tần Lam. Nguyên nhân là vì cô muốn nhờ Tần Lam đánh tiếng giúp mình tới Ngô Cẩn Ngôn. Dù sao, làm thân với Tần Lam cũng là một mối lợi cho cô.
Giờ giải lao, sau khi nghe lời nhờ vả của lớp trường thì Tần Lam nhất thời không biết phải giải quyết như thế nào nữa. Vốn dĩ, Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý, hoặc thậm chí không tham gia là đằng khác.
"Xin lỗi cậu..." Nàng yếu ớt cúi đầu. "Em ấy có chút khó khăn."
Nàng đột nhiên nhớ đến yêu cầu cách xa của Cẩn Ngôn, tâm trạng được thêm một trận sóng gió.
Gia Nghê thở dài, vô thức nhìn sang dãy lớp học ở phía đối diện. "Ba tháng trước, lần đầu tiên mình gặp em ấy là vào dịp lễ tựu trường."
"Ấn tượng của mình đối với Cẩn Ngôn vô cùng tệ hại. Nói chính xác hơn thì em ấy không phải tuýp người mà mình muốn đến gần."
"Em ấy cáu kỉnh, lúc nào cũng tìm mọi cách để khiến giáo viên đau đầu."
Ngô Cẩn Ngôn đối với mọi người ở trong trường mà nói thì chỉ vỏn vẹn dừng lại bằng cái gia thế không được tầm thường kia mà thôi.
"Nhưng, cách đây hai tháng, mình có đến công viên gần trung tâm tản bộ. Cậu biết mình đã thấy gì không?"
"Cậu thấy gì?"
"Mình thấy cô bé nhỏ nhắn ấy niềm nở vui đùa cùng với đám trẻ con." Gia Nghê hai mắt như được gắn thêm vài ánh sao. "Mình nhận ra, tình cảm con người mà nói, không phải phụ thuộc vào ánh hào quang mà đối phương đem lại, chúng xuất hiện trong một khoảnh khắc bất chợt như định mệnh rồi len lỏi vào sâu từng tế bào trái tim."
Tần Lam khẽ lay động.
Khoảnh khắc...
"Cẩn Ngôn là mối tình đầu của mình."
"Cho nên Tần Lam, chỉ có cậu mới có thể giúp mình..."
Mối tình đầu...
###
Ngô Cẩn Ngôn dùng tay gối đầu mình, tận hưởng không gian riêng tư được nằm trên nền cỏ xanh mướt, gió đung đưa qua lại khiến tâm trạng của cô phần nào được xoa dịu.
Nói gì thì nói, thắt lưng của cô vẫn đang phản ứng kịch liệt.
"Cẩn Ngôn."
Đang thiu thiu ngủ, tiếng gọi có phần trong trẻo vang lên bên tai.
Cẩn Ngôn mở mắt ra, nhìn lấy người đang đứng kế bên mình.
"Gì?" Cô lạnh giọng đáp.
Tại sao nàng biết cô ở đây?
Tần Lam tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, chiếc váy dài được tinh tế xếp gọn lại.
"Lễ hội hoá trang, em đã bắt cặp với ai chưa?"
"Lễ hội hoá trang?" Cô nhíu mày.
Kì thực khi giáo viên chủ nhiệm phổ biến vấn đề này thì cô vẫn đang say giấc ngủ ở cuối lớp.
"Ừm." Nàng gật đầu.
Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định chắc nịch: "Không đi."
Tần Lam đã dự đoán được cho nên trong đầu cũng bày ra sẵn kịch bản. "Đi với chị được không? Dù sao chị vẫn chưa quen..."
"Thì chị đừng đi."
Cẩn Ngôn thuận thế, xoay người đi phía khác.
Thấy nàng im lặng, cô tiếp tục lên tiếng: "Tôi nói rồi. Chị đừng cố gắng như thế. Nếu tốt đẹp thì tự nhiên sẽ tốt đẹp mà thôi."
Dứt câu, cô chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo của mình.
Nàng cũng đứng lên theo cô, yếu ớt đáp: "Nhưng nếu không cố gắng bồi đắp thì sẽ không bao giờ biết nó thực sự có tốt đẹp hay không."
Ngô Cẩn Ngôn xua tay không đồng tình.
Chính là câu nói này khiến Tần Lam cả một đời không thể nào quên được.
"Chị vốn dĩ muốn được sống yên ổn trong Ngô gia cho nên mới cố gắng như thế. Một mối quan hệ được tạo dựng từ mục đích cá nhân không phải là kiểu tốt đẹp gì đâu, mãi mãi."
Nàng chết lặng.
Mối quan hệ tốt đẹp mà nàng luôn hướng đến, cuối cùng đối với Cẩn Ngôn cô chỉ là thứ không đáng được tôn trọng hay sao?
—10/09/2022–
Biệt thự họ Ngô bắt đầu một buổi sáng vô cùng tất bật. Người làm đang truyền miệng nhau rằng sắp tới ông chủ sẽ trở về sau khoảng thời gian nửa năm đi công tác, vì thế bọn họ phải hết sức cẩn thận, chu đáo trong những ngày này.
Ngô Cẩn Ngôn hôm nay phi thường tỉnh táo, mặc dù vết thương tối qua vẫn âm ỉ đau nhưng cô đang gắng gượng cố tỏ ra bản thân ổn mà đi xuống phòng khách.
Nhìn thấy cô, Tần Lam vốn dĩ muốn chào hỏi nhưng lại nhớ đến lời cô nói tối qua, tất cả đều bị nuốt xuống theo phần ăn sáng của mình.
"Con đi trước đây."
Như thường lệ, cô ngấu nghiến ăn cho qua rồi đứng dậy đầu tiên.
"Tài xế Nhiếp đang đợi con và Tiểu Lam. Nán lại một chút đi." Lâm Phương lạnh giọng lên tiếng. Căn bản là khi trải qua đau buồn thì con người ta thường có xu hướng nói ít đi.
Cẩn Ngôn đương nhiên không đồng ý: "Không cần đâu mẹ. Con đi với Tử Tân."
Rốt cuộc, Lâm Phương cũng phất tay: "Vậy đi đi."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhưng cuối cùng cũng không nói được câu nào. Lặng lẽ rời khỏi nhà, tâm trạng vì thế mà chùn xuống.
###
Lâm Phương thẫn thờ ngồi trên ghế mây, đôi mắt trông về bầu trời hoàng hôn có chút vô định, có chút vương vấn.
Nhanh thật. Thoáng một cái, Ngô Cẩn Ngôn đã được mười sáu tuổi. Và cũng vì cái nhanh ấy mà bà đã trở nên ngỡ ngàng khi nhận ra cô không còn là tiểu hài tử bé bỏng ngày nào cần được nâng niu nữa.
Đau khổ, dằn vặt.
Năm đó, Ngô Cẩn Ngôn chào đời khi bà và Ngô Mặc chưa có gì trong tay. Hai người gặp nhau khi làm đồng nghiệp trong một ngôi trường cấp ba của tỉnh. Sau khi hay tin bản thân mang trong mình một dòng máu, kì thực Lâm Phương và chồng đã nghiêm túc nghĩ lại tương lai của mình.
Kết quả, cũng cho là may mắn đi, chuyển sang kinh doanh gặp nhiều thuận lợi. Điều đó tạo cho Cẩn Ngôn một nền tảng kinh tế vững chắc nhưng cũng khiến hai người họ ngày càng vô tâm với con gái mình.
Giờ thì hay rồi. Ngô Cẩn Ngôn ngỗ nghịch, cứng đầu cứ thế mà lớn dần.
"Em đừng suy nghĩ nhiều. Trẻ con ấy mà. Khi nó lớn lên thì ắt sẽ hiểu được chúng ta mà thôi."
Trái với Lâm Phương, Ngô Mặc luôn biết cách trấn an bản thân cũng như vợ mình. Người ta nói đúng, nếu nhìn sự việc đó ở góc nhìn của người phụ nữ thì nó vô cùng phức tạp. Chi bằng thử dùng góc nhìn của đàn ông đi, sẽ hơi bị bất ngờ đấy.
###
Lớp học ồn ào được một lúc lâu thì bất chợt im lặng như tờ. Cô giáo chủ nhiệm mang theo một văn bản đi vào, cặp kính cận được đẩy lên tạo một khí thế vô cùng uy nghiêm.
Trương Gia Nghê như thường lệ, đứng lên báo cáo sỉ số.
"Được. Em ngồi đi." Nhận được báo cáo mong muốn, Vương chủ nhiệm phất tay một cái.
Cô lật văn bản ra, lướt mắt một lượt.
"Sắp tới là lễ hội Halloween, trường chúng ta sẽ tổ chức sân chơi hoá trang cho toàn bộ học sinh. Ai cũng được tham gia."
Cả lớp có dịp ồn ào một phen.
Dù sao đây cũng là trường tư đắt đỏ nhất hiện tại cho nên những hoạt động vui chơi giải trí thế này xuất hiện cũng không có gì đáng kinh ngạc.
"Thể lệ tham gia là các bạn bắt cặp với nhau, cùng hoặc ngoài lớp đều được. Trang phục tự thiết kế."
Bắt cặp với nhau?
Trương Gia Nghê khẽ đảo mắt về phía Tần Lam. Nguyên nhân là vì cô muốn nhờ Tần Lam đánh tiếng giúp mình tới Ngô Cẩn Ngôn. Dù sao, làm thân với Tần Lam cũng là một mối lợi cho cô.
Giờ giải lao, sau khi nghe lời nhờ vả của lớp trường thì Tần Lam nhất thời không biết phải giải quyết như thế nào nữa. Vốn dĩ, Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý, hoặc thậm chí không tham gia là đằng khác.
"Xin lỗi cậu..." Nàng yếu ớt cúi đầu. "Em ấy có chút khó khăn."
Nàng đột nhiên nhớ đến yêu cầu cách xa của Cẩn Ngôn, tâm trạng được thêm một trận sóng gió.
Gia Nghê thở dài, vô thức nhìn sang dãy lớp học ở phía đối diện. "Ba tháng trước, lần đầu tiên mình gặp em ấy là vào dịp lễ tựu trường."
"Ấn tượng của mình đối với Cẩn Ngôn vô cùng tệ hại. Nói chính xác hơn thì em ấy không phải tuýp người mà mình muốn đến gần."
"Em ấy cáu kỉnh, lúc nào cũng tìm mọi cách để khiến giáo viên đau đầu."
Ngô Cẩn Ngôn đối với mọi người ở trong trường mà nói thì chỉ vỏn vẹn dừng lại bằng cái gia thế không được tầm thường kia mà thôi.
"Nhưng, cách đây hai tháng, mình có đến công viên gần trung tâm tản bộ. Cậu biết mình đã thấy gì không?"
"Cậu thấy gì?"
"Mình thấy cô bé nhỏ nhắn ấy niềm nở vui đùa cùng với đám trẻ con." Gia Nghê hai mắt như được gắn thêm vài ánh sao. "Mình nhận ra, tình cảm con người mà nói, không phải phụ thuộc vào ánh hào quang mà đối phương đem lại, chúng xuất hiện trong một khoảnh khắc bất chợt như định mệnh rồi len lỏi vào sâu từng tế bào trái tim."
Tần Lam khẽ lay động.
Khoảnh khắc...
"Cẩn Ngôn là mối tình đầu của mình."
"Cho nên Tần Lam, chỉ có cậu mới có thể giúp mình..."
Mối tình đầu...
###
Ngô Cẩn Ngôn dùng tay gối đầu mình, tận hưởng không gian riêng tư được nằm trên nền cỏ xanh mướt, gió đung đưa qua lại khiến tâm trạng của cô phần nào được xoa dịu.
Nói gì thì nói, thắt lưng của cô vẫn đang phản ứng kịch liệt.
"Cẩn Ngôn."
Đang thiu thiu ngủ, tiếng gọi có phần trong trẻo vang lên bên tai.
Cẩn Ngôn mở mắt ra, nhìn lấy người đang đứng kế bên mình.
"Gì?" Cô lạnh giọng đáp.
Tại sao nàng biết cô ở đây?
Tần Lam tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, chiếc váy dài được tinh tế xếp gọn lại.
"Lễ hội hoá trang, em đã bắt cặp với ai chưa?"
"Lễ hội hoá trang?" Cô nhíu mày.
Kì thực khi giáo viên chủ nhiệm phổ biến vấn đề này thì cô vẫn đang say giấc ngủ ở cuối lớp.
"Ừm." Nàng gật đầu.
Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định chắc nịch: "Không đi."
Tần Lam đã dự đoán được cho nên trong đầu cũng bày ra sẵn kịch bản. "Đi với chị được không? Dù sao chị vẫn chưa quen..."
"Thì chị đừng đi."
Cẩn Ngôn thuận thế, xoay người đi phía khác.
Thấy nàng im lặng, cô tiếp tục lên tiếng: "Tôi nói rồi. Chị đừng cố gắng như thế. Nếu tốt đẹp thì tự nhiên sẽ tốt đẹp mà thôi."
Dứt câu, cô chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo của mình.
Nàng cũng đứng lên theo cô, yếu ớt đáp: "Nhưng nếu không cố gắng bồi đắp thì sẽ không bao giờ biết nó thực sự có tốt đẹp hay không."
Ngô Cẩn Ngôn xua tay không đồng tình.
Chính là câu nói này khiến Tần Lam cả một đời không thể nào quên được.
"Chị vốn dĩ muốn được sống yên ổn trong Ngô gia cho nên mới cố gắng như thế. Một mối quan hệ được tạo dựng từ mục đích cá nhân không phải là kiểu tốt đẹp gì đâu, mãi mãi."
Nàng chết lặng.
Mối quan hệ tốt đẹp mà nàng luôn hướng đến, cuối cùng đối với Cẩn Ngôn cô chỉ là thứ không đáng được tôn trọng hay sao?
—10/09/2022–