Chương 24: Kiều thê say rượu đáng yêu nhất
Edit: Ashe
Bộ Khê Khách trả tiền, sau khi Tình Lan khuyên bảo không có hiệu quả, tay chân luống cuống tìm cách cứu vớt. Nàng cởi mũ, xé lụa mỏng gói mấy quyển xuân cung đồ ướt át này lại, sau đó đỏ mặt ném cho Bộ Khê Khách, vừa tức giận dùng đôi bàn tay trắng trẻo đấm lên ngực hắn: "Ai bảo chàng mua!"
Bộ Khê Khách cất kỹ sách, cười tủm tỉm nói: "Hửm? Ta thấy bộ dạng thèm muốn của nàng, cho nên liền mua."
Tình Lan: "Không có!"
Bộ Khê Khách trêu đùa xong, dắt tay nàng, nói: "Ở phía trước có Lãm Nguyệt Lâu, nàng muốn tới không? Chỗ đó có bánh hoa sen giòn ăn rất ngon, là món ăn nổi tiếng nhất Yến Xuyên chúng ta, chỗ đó còn bán Thiên thu túy, dùng hoa quế ủ thành rượu, mùi hương thơm ngát bay vào mũi, uống bao nhiêu chén cũng không say, ngả đầu mơ một giấc mộng dài, ngày hôm sau tỉnh lại, răng môi vẫn còn lưu hương như cũ."
Tình Lan phát hiện, bất luận cái gì, chỉ cần là Bộ Khê Khách nói nàng đều cảm thấy hứng thú dạt dào, vô cùng hiếu kỳ. Giờ phút này, nàng không chỉ muốn đi nếm thử bánh hoa sen nổi tiếng nhất Yến Xuyên kia, còn muốn thử hương vị say lòng người của Thiên thu túy.
Vì vậy, Tình Lan cứ thế bị Bộ Khê Khách dụ dỗ đến Lãm Nguyệt Lâu.
Bộ Khê Khách rót rượu cho nàng, dựa vào cửa sổ, nhìn cái miệng nhỏ của nàng cắn bánh hoa sen chậm rãi mở ra, cuối cùng nhét vào miệng, phồng má, vừa uống rượu vừa ăn bánh.
Ánh chiều tà hôm nay giống như ngày ấy ở Tiểu Lâu Lan, nắng chiếu lên khuôn mặt phấn hồng của nàng, giống như quả mật đào, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, lông tơ nhỏ cũng trở nên muôn phần đáng yêu.
Bộ Khê Khách nghiêng đầu, cười nói: "Quả nhiên vẫn là tiểu cô nương."
Mặc dù đã gả cho mình, nàng vẫn còn là tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, nhanh chóng nuốt thức ăn, hỏi: "Sao chàng không ăn?"
Bộ Khê Khách nói: "Ta đợi nàng ăn no."
"Chàng không cần phải như vậy." Tình Lan hiểu sai ý, nàng nói, "Đã nói cả rồi, chúng ta là phu thê, giữa hai người không cần tuân theo quy củ... Chàng đến ăn đi."
Bộ Khê Khách nở nụ cười, hắn ôm ngực dựa vào cửa sổ, nhíu mày nói: "Tiểu nương tử, sai rồi. Ta nói... Chờ nàng ăn no rồi, ta sẽ ăn."
Tình Lan vẫn chưa hiểu: "Tại sao? Chúng ta có thể cùng ăn mà."
Bộ Khê Khách nói: "Nàng ăn no rồi, sẽ ngon miệng hơn. Hơn nữa... Ta muốn nếm thử Tình Lan túy có tư vị gì."
Tình Lan uống một hớp rượu, rượu nóng theo yết hầu chảy vào trong cơ thể, làm cho suy nghĩ của nàng cũng trở nên chậm chạp.
Tình Lan chớp chớp mắt, a một tiếng, nghiêm túc hỏi Bộ Khê Khách: "Chàng không đói bụng sao?"
Bộ Khê Khách cười thành tiếng.
Hắn nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đói chứ, ta rất đói bụng."
Tình Lan đẩy bánh hoa sen qua bên hắn, nói: "Nếu như đói bụng, vậy cùng ăn nha, phò mã chàng thật khó hiểu. Dẫn ta tới đây, bản thân bị đói, lại không chịu ăn gì, một mình đứng xem, lại có quy củ gì sao?"
Bộ Khe Khách nói: "Đúng."
"Quy củ gì?"
"Quy củ ăn cơm." Bộ Khê Khách nói, "Ăn cơm khác nhau, quy củ phải tuân theo cũng khác nhau. Hạ tộc chúng ta có quy định, phải để thê tử ăn no trước, nam nhân mới có thể ăn cơm."
Hắn vừa nói xong, chợt nghe bên cạnh bả vai truyền đến một giọng nói: "Ca ca à, mẫu thân chúng ta khi nào đặt ra quy củ mới vậy? Sao muội chưa nghe qua quy củ này bao giờ?"
Bộ Khê Khách nghe tiếng liền quay đầu, thấy Kiểu Kiểu đang bám vào lan can Lãm Nguyệt Lâu, vịn vào mép cửa sổ, giống con khỉ con đu đưa dưới nắng chiều.
Gặp quỷ rồi!
Bộ Khê Khách: "Sao muội lại đến đây!"
Kiểu Kiểu: "Muội rất vất vả mới tìm được các người, tránh ra, mau để muội đi vào."
Cô bé nói xong, đá Bộ Khê Khách ra, bắt lấy dây thừng treo trên tường, đu đưa vài cái, cả người lập tức bay vào từ cửa sổ.
Cô bé lăn hai vòng trên mặt đất, đứng lên phủi phủi bụi.
Bộ Khê Khách hết sức chán ghét, vội vàng bảo vệ đồ ăn trên bàn, quát to: "Không phải bảo muội về nhà ư? Sao lại chạy đến đây?!"
Kiểu Kiểu: "Chuyện kể ra rất dài."
"Bớt nói nhảm đi!"
"Chuyện kia, muội nói ngắn gọn thôi." Kiểu Kiểu dứt khoát nói, "Muội nhớ công chúa tỷ tỷ, cho nên tới tìm các người."
Tình Lan: "Phụt..."
Bộ Khê Khách: "Không cần dỗ ngon dỗ ngọt ta."
Kiểu Kiểu: "Lão đại muội nói lời thật lòng mà!"
Cô bé nói: "Muội tìm khắp nơi trong miếu Hồ Thần, kết quả hai người không có ở đó, muội liền đi xuống núi, vốn dĩ muốn quay về phủ công chúa nhìn xem các ngươi đã về chưa, không ngờ vừa ngẩng đầu, ôi chao ha ha, đúng lúc thấy bóng lưng cao lớn dũng mãnh của lão đại huynh."
Kiểu Kiểu tự tìm chỗ ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa của Bộ Khê Khách, bới cơm ăn.
Bộ Khê Khách: "Nhìn đức hạnh này của muội, chỉ sợ đã chạy bên ngoài một ngày rồi. Sao không đói bụng chết luôn đi!"
Kiểu Kiểu: "Đói chết huynh sẽ không còn muội muội rồi, muội biết rõ lão đại không chịu nổi muội, nhưng không có muội muội, huynh chắc chắn sẽ khóc, sao muội có thể nhẫn tâm nhìn huynh khóc? Cho nên muội nhân từ không thể để bản thân bị chết đói."
Bộ Khê Khách dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Kiểu Kiểu: "Công chúa tỷ tỷ, nâng cốc rót rượu cho muội."
"Muội không thể uống!" Tình Lan vội vàng bảo vệ bầu rượu.
Kiểu Kiểu ngẩng đầu, sau khi nhìn kỹ Tình Lan, trầm tư hồi lâu, nói: "Công chúa tỷ tỷ...Hôm nay tỷ không vui sao?"
Tình Lan: "?"
Nàng rất vui đấy, sao lại không vui?
Kiểu Kiểu nói: "Sao muội cảm thấy, hôm nay công chúa tỷ tỷ... Có vẻ... Có vẻ ưu sầu!"
Tình Lan: "Ta không có, ta rất vui vẻ mà!"
Kiểu Kiểu: "Thế thì, sao lông mày của tỷ tỷ..."
Bộ Khê Khách che miệng Kiểu Kiểu, uy hiếp nói: "Câm miệng mau."
Kiểu Kiểu bừng tỉnh đại ngộ, giãy giụa cười to: "Tẩu tử! Tẩu tử! Lông mày tỷ vẽ lệch rồi!!"
Bộ Khê Khách: "Điên rồi!"
Hồ Thần à, bao lâu nữa Kiểu Kiểu mới gả ra ngoài đây? Lão nhân ngài là người tốt, nói cho ta biết chính xác đi, ta còn phải chịu đựng nó tra tấn bao nhiêu năm nữa?
Cả người Tình Lan cứng lại, sau khi hồi phục tinh thần, nàng nhảy dựng lên tìm y phục, muốn kiếm một cái gương, còn bối rối nói mấy câu: "Người đâu, mang gương tới đây."
Đương nhiên, hôm nay công chúa điện hạ xuất hành không mang người theo.
Nhã Minh thành quanh năm đóng quân, binh lính tuần tra trong thành, nàng lại cùng Phiêu kỵ tướng quân Bộ Khê Khách đi chơi, mang theo người hầu liền lộ ra thân phận cao cao tại thượng không cần thiết.
Công chúa điện hạ lúc này giống như con thỏ trắng hoảng sợ, cuối cùng ngăn tiểu nhị lại, vạch gò rượu ra, cúi đầu liếc mắt nhìn, nước mắt lập tức chảy xuống.
Lúc này đến lượt Bộ Khê Khách bối rối.
Hắn cũng không đánh Kiểu Kiểu nữa, tay chân luống cuống ngồi bên cạnh Tình Lan, giọng nói dịu dàng dỗ dành nàng.
Tình Lan uống hết một bình Thiên thu túy, lúc này đứng dậy, nửa tỉnh nửa mê ôm bình rượu khóc lên.
"Chẳng trách thần tiên trong miếu cũng cười ta..."
Bộ Khê Khách: "Nào có!"
"Chắc chắn có!" Tình Lan nấc lên một tiếng, tiếp tục khóc nói, "Ngài ấy chính là đang cười ta!"
Bộ Khê Khách nói: "Ngài ấy cười với mọi người đấy, Hồ thần chính là vẻ mặt đó!"
"Không đúng, là ngài ấy thấy lông mày ta, cười, hức... cười đấy."
Kiểu Kiểu đổ thêm dầu vào lửa: "Ôi, lão đại, huynh chọc nương tử của huynh khóc rồi!"
Bộ Khê Khách trừng mắt liếc Kiểu Kiểu, dỗ dành Tình Lan nói: "Tình Lan, trước hết nàng bỏ bình rượu xuống đi... Muốn về nhà sao? Ta cõng nàng về, chúng ta lau đi, ta vẽ lại cho nãng, vẽ thật đẹp ấy..."
"Oa oa... hức..." Tình Lan hai mắt ngấn lệ mông lung, gương mặt trắng nõn nà nổi lên hai rặng mây đỏ, khóc ròng nói, "Nhiều người thấy như vậy, đều cho là lông mày ta dài..."
Bộ Khê Khách vẽ lệch lông mày thành dáng vẻ ưu sầu thương xót, Tình Lan lại khóc như vậy, Kiểu Kiểu cười ha ha vui vẻ.
"Muội muốn nói với mẫu thân, huynh làm công chúa khóc." Kiểu Kiểu nói, "Phụ mẫu đã từng nói, công chúa mà khóc, nhà chúng ta cũng xong!"
Bộ Khê Khách: "Muội có thể đừng ở đây gây thêm phiền phức không?!"
Kiểu Kiểu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: "Vậy huynh nghĩ cách chọc tỷ tỷ cười đi! Lão đại, huynh ngoại trừ đánh muội, còn biết gì? Ngay tả thê tử của mình khóc cũng không dỗ cười được, haizz..."
Tay chân Bộ Khê Khách luống cuống: "Đợi ta trở về chỉnh đốn muội!"
Kiểu Kiểu thấy chuyển biến tốt, nhân cơ hội này trở lại trước bàn ăn cơm.
Tình Lan: "Hức… Thật là mất mặt... Bọn họn đều thấy ta, bọn họ sẽ nghĩ chàng cưới một công chúa lông mày bị lệch..."
Bộ Khê Khách: "Không thể nào, không ai thấy đâu. Nàng xem nàng xem, không có ai nhìn đúng không?"
Tình Lan đảo mắt ngẩng đầu nhìn về bốn phía, mọi người đều giả vờ như đang bận rộn, nửa con mắt cũng không dám liếc nhìn qua bên này.
Tiểu nhị lanh lợi, nhìn Bộ Khê Khách hỏi: "Khách quan, vò rượu này, ta cho người gửi về quý phủ nhé?"
Bộ Khê Khách: "Nàng xem, không ai nhìn đấy... Vò rượu này nàng thích không? Nếu nàng thích, ta bảo chủ quán đưa về phủ."
Tình Lan gật đầu nhè nhẹ, rốt cuộc thả lỏng.
Bộ Khê Khách nở nụ cười: "Tốt rồi, hóa ra tiểu cô nương thích, vậy sau này, chúng ta ở nhà uống..."
"Bộ Khê Khách, chàng đê tiện." Tình Lan nói, "Nhất định là chàng cố tình vẽ..."
Bộ Khê Khách: "Không phải ta cố ý, ta chỉ là... Ta tài sơ học thiển, cầm bút không tốt, cho nên, sau này mong điện hạ có thể tự mình chỉ dạy."
Tình Lan: "Bọn họ đều nhìn thấy... Bọn họ nhất định sẽ cười ta, thân là công chúa... Nhưng lại, nhưng lại mọc ra cặp lông mày lệch..."
"Nào có!" Bộ Khê Khách lật tay áo, chấm một chút rượu chùi lông mày cho nàng, "Đã hết rồi, ta chùi hết rồi!"
Tình Lan lại càng tủi thân: "Ta không còn lông mày rồi!"
"Có có!" Bộ Khê Khách nói, "Chúng ta trở về sẽ vẽ ngay! Làm sao không có chứ?! Vẫn luôn ở đây này!"
Kiểu Kiểu ăn thịt xem trò vui rung đùi: "Phụt!"
Lão đại, ngươi cũng có ngày này.
Nhưng mà, Kiểu Kiểu đắc ý không được bao lâu, vừa cắn một miếng thịt, rắc một tiếng, con khỉ nhỏ sững sờ, đưa tay sờ sờ răng mình.
"Không, không còn."
Răng dưới của cô bé đã rụng.
Kiểu Kiểu lại sờ cổ, khóc rống lên huhu: "Lão đại! Lão đại huynh tới đây mau lên! Muội sắp chết rồi! Muội nuốt răng! Hu hu... Trong bụng của muội sắp mọc răng rồi!"
Bộ Khê Khách vừa dỗ dành Tình Lan xong: "Cứu mạng... Ta mệt mỏi quá."
Nửa khắc sau, Bộ Khê Khách đi trên con đường đá xanh của Nhã Minh Thành, cõng Tình Lan đang nhỏ giọng nức nở trên lưng, trong tay dẫn theo Kiểu Kiểu đang gào khóc, dưới nắng chiều, bóng hắn kéo ra thật dài, có vẻ vô cùng phiền muộn.
Sau đó, Kiểu Kiểu khóc mệt, cho rằng mình lỡ nuốt răng, cách cái chết đã không còn xa, vì vậy ngoan ngoãn nắm tay Bộ Khê Khách, dặn dò: "Ca ca... Thật ra bình hoa kia là muội làm vỡ đấy... Nghiên mực của phụ thân bị mất, cũng là muội... Muội ném nó vào trong hồ... Trong phòng huynh lúc nào cũng có kiến bò trên giường là vì... lúc huynh xuất chinh, muội nằm trên giường huynh ăn điểm tâm... Sợ mẫu thân phát hiện sẽ đánh đòn, muội đã giấu nửa miếng điểm tâm bên dưới rồi lấy chăn đệm đè xuống..."
Bộ Khê Khách tức giận tới mức nghiến răng.
Tình Lan ở trên lưng, trong giấc mộng, mềm nhũn gọi một tiếng: "Liên Hoa..."
Lời của nàng giống như bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng hắn, làm hắn thanh tỉnh, lại khiến cho máu hắn sôi trào lên, Bộ Khê Khách dừng chân, bất động.
Kiểu Kiểu: "Ca, sao huynh không đi?"
Bộ Khê Khách giật mình hồi lâu, hỏi Kiểu Kiểu: "Là muội nói?"
Kiểu Kiểu: "Cái gì?"
"Được rồi..." Bộ Khê Khách tự nhủ, "Trên hôn thiếp lúc trước có tên và tự của ta, có lẽ nàng đã biết."
Thật ra, hắn không thích người khác gọi tên tự của mình, rất không tự nhiên.
Hai chữ Liên Hoa này, phảng phất như hòn đá hắn chôn trên Tê Sơn, quanh năm băng tuyết che phủ, không hy vọng bị người khác phủi tuyết, lôi nó ra.
Nhưng Tình Lan vừa mới gọi lại khiến tim hắn đập thật nhanh, giống như gọi tên hắn trong gió, không ngừng bay, theo gió bay đi vĩnh viễn.
Bộ Khê Khách nghiêng người, rũ mắt nhìn Tình Lan ngủ say.
"...A Lan."
Trong giấc mộng của hắn, có tên nàng.
Nàng đứng phía sau hắn, cứ gọi hắn như vậy.
Thế nhưng mỗi lần hắn quay đầu, sau lưng chỉ có gió.
Chỗ đó có lẽ có một cô nương, nàng giống như nắng ấm trong ngày đông lạnh.
Hôm nay, nghe tiếng gọi của Tình Lan, hắn quay đầu, rốt cuộc đã thấy rõ cô nương của mình.
"A Lan." Bộ Khê Khách nở nụ cười, "A Lan... Chúng ta về nhà."
Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên.
Nhiều năm về sau, cô bé vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy như in.
Ca ca và tẩu tử của cô bé, hai khuôn mặt nhẹ nhàng dán vào nhau, hai người ôn nhu, dưới ánh hoàng hôn, kim quang lấp lánh, hào quang vạn trượng.
Đây có lẽ là ấn tượng ban đầu của cô bé về từ ấm áp.
Nhưng mà giờ phút này, Kiểu Kiểu lại che mắt, gào khóc thảm thiết: "Chói mù mắt rồi!"
Bộ Khê Khách trả tiền, sau khi Tình Lan khuyên bảo không có hiệu quả, tay chân luống cuống tìm cách cứu vớt. Nàng cởi mũ, xé lụa mỏng gói mấy quyển xuân cung đồ ướt át này lại, sau đó đỏ mặt ném cho Bộ Khê Khách, vừa tức giận dùng đôi bàn tay trắng trẻo đấm lên ngực hắn: "Ai bảo chàng mua!"
Bộ Khê Khách cất kỹ sách, cười tủm tỉm nói: "Hửm? Ta thấy bộ dạng thèm muốn của nàng, cho nên liền mua."
Tình Lan: "Không có!"
Bộ Khê Khách trêu đùa xong, dắt tay nàng, nói: "Ở phía trước có Lãm Nguyệt Lâu, nàng muốn tới không? Chỗ đó có bánh hoa sen giòn ăn rất ngon, là món ăn nổi tiếng nhất Yến Xuyên chúng ta, chỗ đó còn bán Thiên thu túy, dùng hoa quế ủ thành rượu, mùi hương thơm ngát bay vào mũi, uống bao nhiêu chén cũng không say, ngả đầu mơ một giấc mộng dài, ngày hôm sau tỉnh lại, răng môi vẫn còn lưu hương như cũ."
Tình Lan phát hiện, bất luận cái gì, chỉ cần là Bộ Khê Khách nói nàng đều cảm thấy hứng thú dạt dào, vô cùng hiếu kỳ. Giờ phút này, nàng không chỉ muốn đi nếm thử bánh hoa sen nổi tiếng nhất Yến Xuyên kia, còn muốn thử hương vị say lòng người của Thiên thu túy.
Vì vậy, Tình Lan cứ thế bị Bộ Khê Khách dụ dỗ đến Lãm Nguyệt Lâu.
Bộ Khê Khách rót rượu cho nàng, dựa vào cửa sổ, nhìn cái miệng nhỏ của nàng cắn bánh hoa sen chậm rãi mở ra, cuối cùng nhét vào miệng, phồng má, vừa uống rượu vừa ăn bánh.
Ánh chiều tà hôm nay giống như ngày ấy ở Tiểu Lâu Lan, nắng chiếu lên khuôn mặt phấn hồng của nàng, giống như quả mật đào, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, lông tơ nhỏ cũng trở nên muôn phần đáng yêu.
Bộ Khê Khách nghiêng đầu, cười nói: "Quả nhiên vẫn là tiểu cô nương."
Mặc dù đã gả cho mình, nàng vẫn còn là tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, nhanh chóng nuốt thức ăn, hỏi: "Sao chàng không ăn?"
Bộ Khê Khách nói: "Ta đợi nàng ăn no."
"Chàng không cần phải như vậy." Tình Lan hiểu sai ý, nàng nói, "Đã nói cả rồi, chúng ta là phu thê, giữa hai người không cần tuân theo quy củ... Chàng đến ăn đi."
Bộ Khê Khách nở nụ cười, hắn ôm ngực dựa vào cửa sổ, nhíu mày nói: "Tiểu nương tử, sai rồi. Ta nói... Chờ nàng ăn no rồi, ta sẽ ăn."
Tình Lan vẫn chưa hiểu: "Tại sao? Chúng ta có thể cùng ăn mà."
Bộ Khê Khách nói: "Nàng ăn no rồi, sẽ ngon miệng hơn. Hơn nữa... Ta muốn nếm thử Tình Lan túy có tư vị gì."
Tình Lan uống một hớp rượu, rượu nóng theo yết hầu chảy vào trong cơ thể, làm cho suy nghĩ của nàng cũng trở nên chậm chạp.
Tình Lan chớp chớp mắt, a một tiếng, nghiêm túc hỏi Bộ Khê Khách: "Chàng không đói bụng sao?"
Bộ Khê Khách cười thành tiếng.
Hắn nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đói chứ, ta rất đói bụng."
Tình Lan đẩy bánh hoa sen qua bên hắn, nói: "Nếu như đói bụng, vậy cùng ăn nha, phò mã chàng thật khó hiểu. Dẫn ta tới đây, bản thân bị đói, lại không chịu ăn gì, một mình đứng xem, lại có quy củ gì sao?"
Bộ Khe Khách nói: "Đúng."
"Quy củ gì?"
"Quy củ ăn cơm." Bộ Khê Khách nói, "Ăn cơm khác nhau, quy củ phải tuân theo cũng khác nhau. Hạ tộc chúng ta có quy định, phải để thê tử ăn no trước, nam nhân mới có thể ăn cơm."
Hắn vừa nói xong, chợt nghe bên cạnh bả vai truyền đến một giọng nói: "Ca ca à, mẫu thân chúng ta khi nào đặt ra quy củ mới vậy? Sao muội chưa nghe qua quy củ này bao giờ?"
Bộ Khê Khách nghe tiếng liền quay đầu, thấy Kiểu Kiểu đang bám vào lan can Lãm Nguyệt Lâu, vịn vào mép cửa sổ, giống con khỉ con đu đưa dưới nắng chiều.
Gặp quỷ rồi!
Bộ Khê Khách: "Sao muội lại đến đây!"
Kiểu Kiểu: "Muội rất vất vả mới tìm được các người, tránh ra, mau để muội đi vào."
Cô bé nói xong, đá Bộ Khê Khách ra, bắt lấy dây thừng treo trên tường, đu đưa vài cái, cả người lập tức bay vào từ cửa sổ.
Cô bé lăn hai vòng trên mặt đất, đứng lên phủi phủi bụi.
Bộ Khê Khách hết sức chán ghét, vội vàng bảo vệ đồ ăn trên bàn, quát to: "Không phải bảo muội về nhà ư? Sao lại chạy đến đây?!"
Kiểu Kiểu: "Chuyện kể ra rất dài."
"Bớt nói nhảm đi!"
"Chuyện kia, muội nói ngắn gọn thôi." Kiểu Kiểu dứt khoát nói, "Muội nhớ công chúa tỷ tỷ, cho nên tới tìm các người."
Tình Lan: "Phụt..."
Bộ Khê Khách: "Không cần dỗ ngon dỗ ngọt ta."
Kiểu Kiểu: "Lão đại muội nói lời thật lòng mà!"
Cô bé nói: "Muội tìm khắp nơi trong miếu Hồ Thần, kết quả hai người không có ở đó, muội liền đi xuống núi, vốn dĩ muốn quay về phủ công chúa nhìn xem các ngươi đã về chưa, không ngờ vừa ngẩng đầu, ôi chao ha ha, đúng lúc thấy bóng lưng cao lớn dũng mãnh của lão đại huynh."
Kiểu Kiểu tự tìm chỗ ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa của Bộ Khê Khách, bới cơm ăn.
Bộ Khê Khách: "Nhìn đức hạnh này của muội, chỉ sợ đã chạy bên ngoài một ngày rồi. Sao không đói bụng chết luôn đi!"
Kiểu Kiểu: "Đói chết huynh sẽ không còn muội muội rồi, muội biết rõ lão đại không chịu nổi muội, nhưng không có muội muội, huynh chắc chắn sẽ khóc, sao muội có thể nhẫn tâm nhìn huynh khóc? Cho nên muội nhân từ không thể để bản thân bị chết đói."
Bộ Khê Khách dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Kiểu Kiểu: "Công chúa tỷ tỷ, nâng cốc rót rượu cho muội."
"Muội không thể uống!" Tình Lan vội vàng bảo vệ bầu rượu.
Kiểu Kiểu ngẩng đầu, sau khi nhìn kỹ Tình Lan, trầm tư hồi lâu, nói: "Công chúa tỷ tỷ...Hôm nay tỷ không vui sao?"
Tình Lan: "?"
Nàng rất vui đấy, sao lại không vui?
Kiểu Kiểu nói: "Sao muội cảm thấy, hôm nay công chúa tỷ tỷ... Có vẻ... Có vẻ ưu sầu!"
Tình Lan: "Ta không có, ta rất vui vẻ mà!"
Kiểu Kiểu: "Thế thì, sao lông mày của tỷ tỷ..."
Bộ Khê Khách che miệng Kiểu Kiểu, uy hiếp nói: "Câm miệng mau."
Kiểu Kiểu bừng tỉnh đại ngộ, giãy giụa cười to: "Tẩu tử! Tẩu tử! Lông mày tỷ vẽ lệch rồi!!"
Bộ Khê Khách: "Điên rồi!"
Hồ Thần à, bao lâu nữa Kiểu Kiểu mới gả ra ngoài đây? Lão nhân ngài là người tốt, nói cho ta biết chính xác đi, ta còn phải chịu đựng nó tra tấn bao nhiêu năm nữa?
Cả người Tình Lan cứng lại, sau khi hồi phục tinh thần, nàng nhảy dựng lên tìm y phục, muốn kiếm một cái gương, còn bối rối nói mấy câu: "Người đâu, mang gương tới đây."
Đương nhiên, hôm nay công chúa điện hạ xuất hành không mang người theo.
Nhã Minh thành quanh năm đóng quân, binh lính tuần tra trong thành, nàng lại cùng Phiêu kỵ tướng quân Bộ Khê Khách đi chơi, mang theo người hầu liền lộ ra thân phận cao cao tại thượng không cần thiết.
Công chúa điện hạ lúc này giống như con thỏ trắng hoảng sợ, cuối cùng ngăn tiểu nhị lại, vạch gò rượu ra, cúi đầu liếc mắt nhìn, nước mắt lập tức chảy xuống.
Lúc này đến lượt Bộ Khê Khách bối rối.
Hắn cũng không đánh Kiểu Kiểu nữa, tay chân luống cuống ngồi bên cạnh Tình Lan, giọng nói dịu dàng dỗ dành nàng.
Tình Lan uống hết một bình Thiên thu túy, lúc này đứng dậy, nửa tỉnh nửa mê ôm bình rượu khóc lên.
"Chẳng trách thần tiên trong miếu cũng cười ta..."
Bộ Khê Khách: "Nào có!"
"Chắc chắn có!" Tình Lan nấc lên một tiếng, tiếp tục khóc nói, "Ngài ấy chính là đang cười ta!"
Bộ Khê Khách nói: "Ngài ấy cười với mọi người đấy, Hồ thần chính là vẻ mặt đó!"
"Không đúng, là ngài ấy thấy lông mày ta, cười, hức... cười đấy."
Kiểu Kiểu đổ thêm dầu vào lửa: "Ôi, lão đại, huynh chọc nương tử của huynh khóc rồi!"
Bộ Khê Khách trừng mắt liếc Kiểu Kiểu, dỗ dành Tình Lan nói: "Tình Lan, trước hết nàng bỏ bình rượu xuống đi... Muốn về nhà sao? Ta cõng nàng về, chúng ta lau đi, ta vẽ lại cho nãng, vẽ thật đẹp ấy..."
"Oa oa... hức..." Tình Lan hai mắt ngấn lệ mông lung, gương mặt trắng nõn nà nổi lên hai rặng mây đỏ, khóc ròng nói, "Nhiều người thấy như vậy, đều cho là lông mày ta dài..."
Bộ Khê Khách vẽ lệch lông mày thành dáng vẻ ưu sầu thương xót, Tình Lan lại khóc như vậy, Kiểu Kiểu cười ha ha vui vẻ.
"Muội muốn nói với mẫu thân, huynh làm công chúa khóc." Kiểu Kiểu nói, "Phụ mẫu đã từng nói, công chúa mà khóc, nhà chúng ta cũng xong!"
Bộ Khê Khách: "Muội có thể đừng ở đây gây thêm phiền phức không?!"
Kiểu Kiểu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: "Vậy huynh nghĩ cách chọc tỷ tỷ cười đi! Lão đại, huynh ngoại trừ đánh muội, còn biết gì? Ngay tả thê tử của mình khóc cũng không dỗ cười được, haizz..."
Tay chân Bộ Khê Khách luống cuống: "Đợi ta trở về chỉnh đốn muội!"
Kiểu Kiểu thấy chuyển biến tốt, nhân cơ hội này trở lại trước bàn ăn cơm.
Tình Lan: "Hức… Thật là mất mặt... Bọn họn đều thấy ta, bọn họ sẽ nghĩ chàng cưới một công chúa lông mày bị lệch..."
Bộ Khê Khách: "Không thể nào, không ai thấy đâu. Nàng xem nàng xem, không có ai nhìn đúng không?"
Tình Lan đảo mắt ngẩng đầu nhìn về bốn phía, mọi người đều giả vờ như đang bận rộn, nửa con mắt cũng không dám liếc nhìn qua bên này.
Tiểu nhị lanh lợi, nhìn Bộ Khê Khách hỏi: "Khách quan, vò rượu này, ta cho người gửi về quý phủ nhé?"
Bộ Khê Khách: "Nàng xem, không ai nhìn đấy... Vò rượu này nàng thích không? Nếu nàng thích, ta bảo chủ quán đưa về phủ."
Tình Lan gật đầu nhè nhẹ, rốt cuộc thả lỏng.
Bộ Khê Khách nở nụ cười: "Tốt rồi, hóa ra tiểu cô nương thích, vậy sau này, chúng ta ở nhà uống..."
"Bộ Khê Khách, chàng đê tiện." Tình Lan nói, "Nhất định là chàng cố tình vẽ..."
Bộ Khê Khách: "Không phải ta cố ý, ta chỉ là... Ta tài sơ học thiển, cầm bút không tốt, cho nên, sau này mong điện hạ có thể tự mình chỉ dạy."
Tình Lan: "Bọn họ đều nhìn thấy... Bọn họ nhất định sẽ cười ta, thân là công chúa... Nhưng lại, nhưng lại mọc ra cặp lông mày lệch..."
"Nào có!" Bộ Khê Khách lật tay áo, chấm một chút rượu chùi lông mày cho nàng, "Đã hết rồi, ta chùi hết rồi!"
Tình Lan lại càng tủi thân: "Ta không còn lông mày rồi!"
"Có có!" Bộ Khê Khách nói, "Chúng ta trở về sẽ vẽ ngay! Làm sao không có chứ?! Vẫn luôn ở đây này!"
Kiểu Kiểu ăn thịt xem trò vui rung đùi: "Phụt!"
Lão đại, ngươi cũng có ngày này.
Nhưng mà, Kiểu Kiểu đắc ý không được bao lâu, vừa cắn một miếng thịt, rắc một tiếng, con khỉ nhỏ sững sờ, đưa tay sờ sờ răng mình.
"Không, không còn."
Răng dưới của cô bé đã rụng.
Kiểu Kiểu lại sờ cổ, khóc rống lên huhu: "Lão đại! Lão đại huynh tới đây mau lên! Muội sắp chết rồi! Muội nuốt răng! Hu hu... Trong bụng của muội sắp mọc răng rồi!"
Bộ Khê Khách vừa dỗ dành Tình Lan xong: "Cứu mạng... Ta mệt mỏi quá."
Nửa khắc sau, Bộ Khê Khách đi trên con đường đá xanh của Nhã Minh Thành, cõng Tình Lan đang nhỏ giọng nức nở trên lưng, trong tay dẫn theo Kiểu Kiểu đang gào khóc, dưới nắng chiều, bóng hắn kéo ra thật dài, có vẻ vô cùng phiền muộn.
Sau đó, Kiểu Kiểu khóc mệt, cho rằng mình lỡ nuốt răng, cách cái chết đã không còn xa, vì vậy ngoan ngoãn nắm tay Bộ Khê Khách, dặn dò: "Ca ca... Thật ra bình hoa kia là muội làm vỡ đấy... Nghiên mực của phụ thân bị mất, cũng là muội... Muội ném nó vào trong hồ... Trong phòng huynh lúc nào cũng có kiến bò trên giường là vì... lúc huynh xuất chinh, muội nằm trên giường huynh ăn điểm tâm... Sợ mẫu thân phát hiện sẽ đánh đòn, muội đã giấu nửa miếng điểm tâm bên dưới rồi lấy chăn đệm đè xuống..."
Bộ Khê Khách tức giận tới mức nghiến răng.
Tình Lan ở trên lưng, trong giấc mộng, mềm nhũn gọi một tiếng: "Liên Hoa..."
Lời của nàng giống như bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng hắn, làm hắn thanh tỉnh, lại khiến cho máu hắn sôi trào lên, Bộ Khê Khách dừng chân, bất động.
Kiểu Kiểu: "Ca, sao huynh không đi?"
Bộ Khê Khách giật mình hồi lâu, hỏi Kiểu Kiểu: "Là muội nói?"
Kiểu Kiểu: "Cái gì?"
"Được rồi..." Bộ Khê Khách tự nhủ, "Trên hôn thiếp lúc trước có tên và tự của ta, có lẽ nàng đã biết."
Thật ra, hắn không thích người khác gọi tên tự của mình, rất không tự nhiên.
Hai chữ Liên Hoa này, phảng phất như hòn đá hắn chôn trên Tê Sơn, quanh năm băng tuyết che phủ, không hy vọng bị người khác phủi tuyết, lôi nó ra.
Nhưng Tình Lan vừa mới gọi lại khiến tim hắn đập thật nhanh, giống như gọi tên hắn trong gió, không ngừng bay, theo gió bay đi vĩnh viễn.
Bộ Khê Khách nghiêng người, rũ mắt nhìn Tình Lan ngủ say.
"...A Lan."
Trong giấc mộng của hắn, có tên nàng.
Nàng đứng phía sau hắn, cứ gọi hắn như vậy.
Thế nhưng mỗi lần hắn quay đầu, sau lưng chỉ có gió.
Chỗ đó có lẽ có một cô nương, nàng giống như nắng ấm trong ngày đông lạnh.
Hôm nay, nghe tiếng gọi của Tình Lan, hắn quay đầu, rốt cuộc đã thấy rõ cô nương của mình.
"A Lan." Bộ Khê Khách nở nụ cười, "A Lan... Chúng ta về nhà."
Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên.
Nhiều năm về sau, cô bé vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy như in.
Ca ca và tẩu tử của cô bé, hai khuôn mặt nhẹ nhàng dán vào nhau, hai người ôn nhu, dưới ánh hoàng hôn, kim quang lấp lánh, hào quang vạn trượng.
Đây có lẽ là ấn tượng ban đầu của cô bé về từ ấm áp.
Nhưng mà giờ phút này, Kiểu Kiểu lại che mắt, gào khóc thảm thiết: "Chói mù mắt rồi!"