Chương 11: Thân Hòa
Tư Yến đã nhận được một món quà lớn trong ngày sinh nhật lần thứ 30.
Hoàng đế vẫn còn đang dưỡng bệnh ban cho hắn một thiếu niên mười sáu tuổi, tên là Hình Mục, tự Thân Hòa, mang ý nghĩa là hòa thuận vui vẻ.
Tư Yến mỉm cười, ánh mắt rời khỏi phong thư màu vàng rực rỡ, nhìn về phía thiếu niên ngay thằng đang đứng đó: "Sở trường của ngươi là gì?" Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nhưng không thờ ơ như đối với Hồng Anh lần trước.
"Bẩm chủ nhân, sở trường của thuộc hạ là bắn cung." Hình Mục có vẻ hơi lo lắng, giọng điệu cứng đờ, nghe rất vô vị.
Biểu hiện tạm được, Tư Yến xua tay, ý bảo cứ giao cho Hình Chiến thu xếp.
Hình Chiến vừa đi đến trước mặt Hình Mục thì thấy vẻ mặt phấn khích không thể che giấu của hắn, đáy mắt như có ngôi sao sáng lấp lánh, đó là cái nhìn hâm mộ và tôn sùng đối với cường giả.
Tư Yến cau mày một cái rất nhẹ.
"Thân Hòa, ngươi đi tìm quản sự trước đi." Hắn lên tiếng, quyết định ra tay can thiệp.
Mất đi cơ hội được nói chuyện cùng Hình Chiến dường như khiến Hình Mục rất thất vọng, trước khi rời đi còn lén nhìn nàng một cái.
"Tới đây." Tư Yến giơ tay về phía nàng, mà nàng cũng tự giác nắm lấy. Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay nàng, lơ đãng hỏi: "Một con chó linh hoạt trung thành với một con sư tử khó đoán, ngươi chọn cái nào?"
"Thuộc hạ chọn con chó." Hình Chiến không do dự trả lời. Lòng trung thành dĩ nhiên sẽ tốt hơn so với khó đoán, phải ưu tiên cái nào an toàn trước.
Thái dương Tư Yến hơi giật giật, hắn lại hỏi: "Vậy con nhỏ và con trưởng thành, nàng chọn con nào?"
"Thuộc hạ chọn con nhỏ." Chó nhỏ thể lực tốt hơn, có thể huấn luyện được nhiều bài tập khác nhau, hỗ trợ cho chủ nhân cũng tốt hơn.
Hình Chiến vừa nói xong, Tư Yến lập tức hất tay nàng ra.
Chủ nhân lại không vui rồi. Nàng cụp mắt, không hiểu mình đã nói sai điều gì.
*
Mỗi người trong cung đều biết hoàng đế ban cho Nhiếp Chính Vương một phần quà tên là "Thân Hòa", ý nghĩa là gì thì không cần phải giải thích nữa.
Để hiểu thêm về thực lực của Hình Mục, Tư Yến bèn đưa hắn đến giáo trường ở hoàng cung để kiểm tra.
Một nhóm vệ binh vừa kết thúc huấn luyện đang ngồi nghỉ ngơi, cũng có một ít người tranh thủ chạy sang giáo trường bên cạnh xem đấu. Thứ nhất là phái Bích Loan đào tạo người mới như thế nào, thứ hai là muốn thưởng thức một chút dáng người hoàn mỹ của Hình Chiến.
Thiếu niên với mái tóc đuôi ngựa ngắn buộc cao sau đầu giương cung lên, mũi tên lao vút trên không trung xuyên thủng qua mục tiêu. Phần cưỡi ngựa bắn cung sau đó hắn cũng biểu hiện rất tốt, tuy còn bắt bẻ nhưng trong mắt Tư Yến cũng hiện lên tán thưởng.
Bài kiểm tra cuối cùng là cận chiến, dù sao một cung thủ sẽ mất đi ưu thế khi thiếu khoảng cách, ngay cả khi người đó có thể bắn xa cả trăm bước chân. Nếu muốn gánh vác trọng trách là hộ vệ của Nhiếp Chính Vương, không thể chỉ biết nhắm một mục tiêu duy nhất mà không thể phòng thủ ở cự ly gần được.
Các chiêu thức của phái Bích Loan đều là sát chiêu, khi những người xung quanh còn đang tranh luận xem ai có thể đối phó được những chiêu thức đó, thì Hình Chiến mặt vô cảm lấy ra cây kiếm gỗ được Tư Yến sai người chuẩn bị đi về phía Hình Mục.
Những tiếng reo hò ngạc nhiên lần lượt vang lên, lớn đến mức vang vọng cả giáo trường.
Tư Yến lạnh mặt liếc nhìn xung quanh, âm thanh lập tức im bặt.
Vũ khí cận chiến mà Hình Mục chọn là một con dao móng hổ*, lưỡi dao hình cung và có một vòng tròn để xỏ ngón qua ở dưới tay cầm, là vũ khí đòi hỏi sự linh hoạt của ngón tay mới có thể sử dụng dễ dàng.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, tiên lễ hậu binh.
"Chặn ba chiêu hoặc làm ta bị thương đều sẽ tính là qua ải." Hình Chiến đứng yên, từ dáng đứng không phân biệt được là đang phòng thủ hay chuẩn bị tấn công.
Ba chiêu? Hình Mục cảm thấy mình bị coi thường, nhưng vẫn gật đầu: "Vãn bối nhất định toàn lực ứng phó."
"Tới đây."
Nàng vừa nói xong, Hình Mục lập tức phi đến bên cạnh nàng, vung lưỡi dao sắc bén vào mặt nàng.
Động tác không tồi.
Hình Chiến không quay đầu nhìn lại, chỉ xoay gót chân thong thả tránh đi, khi quay lại thì đặt thanh kiếm lên gáy đối phương. Hình Mục cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng cúi xuống, nhưng đầu gối lại bị va vào những cú đá xoáy liên tiếp của nàng, khiến hắn lảo đảo quỳ xuống phía trước.
Phản ứng vẫn ổn.
Hình bóng hai người phản dưới trên lớp cát vàng, Hình Mục vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh tránh khỏi cú chém của thanh kiếm gỗ. Hắn nhắm ngay một đòn mạnh vào lưng nàng, tranh thủ lấy lại tư thế khi nàng nhảy lên.
Hình Chiến một lần nữa xuất kiếm trước khi hắn ngẩng đầu lên.
Thấy thanh kiếm gỗ chém xuống, Hình Mục nhanh tay dùng dao chặn nó lại rồi thu thế, khiến trọng tâm của nàng bị chệch hướng. Hình Chiến ngả người về phía sau tránh mũi kiếm của hắn, sau đó xoay người đánh một chưởng vào mặt hắn.
Hình Mục né không kịp, lại thấy Hình Chiến đột nhiên thu thế, sau khi gật đầu với hắn thì trở lại bên cạnh Tư Yến.
Sau một lúc hắn mới hiểu được, ba chiêu đã qua, hắn được sự tán thành của Nhiếp Chính Vương, đồng thời cũng hiểu vì sao tiêu chuẩn kiểm tra chỉ có ba chiêu.
Nếu như Hình Chiến không kịp thu lại chiêu thứ tư, đầu hắn sớm đã thành một bãi bầy nhầy.
Chú thích:
– Tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, đánh nhau sau.
– Dao móng hổ (karambit):
Hoàng đế vẫn còn đang dưỡng bệnh ban cho hắn một thiếu niên mười sáu tuổi, tên là Hình Mục, tự Thân Hòa, mang ý nghĩa là hòa thuận vui vẻ.
Tư Yến mỉm cười, ánh mắt rời khỏi phong thư màu vàng rực rỡ, nhìn về phía thiếu niên ngay thằng đang đứng đó: "Sở trường của ngươi là gì?" Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nhưng không thờ ơ như đối với Hồng Anh lần trước.
"Bẩm chủ nhân, sở trường của thuộc hạ là bắn cung." Hình Mục có vẻ hơi lo lắng, giọng điệu cứng đờ, nghe rất vô vị.
Biểu hiện tạm được, Tư Yến xua tay, ý bảo cứ giao cho Hình Chiến thu xếp.
Hình Chiến vừa đi đến trước mặt Hình Mục thì thấy vẻ mặt phấn khích không thể che giấu của hắn, đáy mắt như có ngôi sao sáng lấp lánh, đó là cái nhìn hâm mộ và tôn sùng đối với cường giả.
Tư Yến cau mày một cái rất nhẹ.
"Thân Hòa, ngươi đi tìm quản sự trước đi." Hắn lên tiếng, quyết định ra tay can thiệp.
Mất đi cơ hội được nói chuyện cùng Hình Chiến dường như khiến Hình Mục rất thất vọng, trước khi rời đi còn lén nhìn nàng một cái.
"Tới đây." Tư Yến giơ tay về phía nàng, mà nàng cũng tự giác nắm lấy. Hắn nhẹ nhàng siết chặt tay nàng, lơ đãng hỏi: "Một con chó linh hoạt trung thành với một con sư tử khó đoán, ngươi chọn cái nào?"
"Thuộc hạ chọn con chó." Hình Chiến không do dự trả lời. Lòng trung thành dĩ nhiên sẽ tốt hơn so với khó đoán, phải ưu tiên cái nào an toàn trước.
Thái dương Tư Yến hơi giật giật, hắn lại hỏi: "Vậy con nhỏ và con trưởng thành, nàng chọn con nào?"
"Thuộc hạ chọn con nhỏ." Chó nhỏ thể lực tốt hơn, có thể huấn luyện được nhiều bài tập khác nhau, hỗ trợ cho chủ nhân cũng tốt hơn.
Hình Chiến vừa nói xong, Tư Yến lập tức hất tay nàng ra.
Chủ nhân lại không vui rồi. Nàng cụp mắt, không hiểu mình đã nói sai điều gì.
*
Mỗi người trong cung đều biết hoàng đế ban cho Nhiếp Chính Vương một phần quà tên là "Thân Hòa", ý nghĩa là gì thì không cần phải giải thích nữa.
Để hiểu thêm về thực lực của Hình Mục, Tư Yến bèn đưa hắn đến giáo trường ở hoàng cung để kiểm tra.
Một nhóm vệ binh vừa kết thúc huấn luyện đang ngồi nghỉ ngơi, cũng có một ít người tranh thủ chạy sang giáo trường bên cạnh xem đấu. Thứ nhất là phái Bích Loan đào tạo người mới như thế nào, thứ hai là muốn thưởng thức một chút dáng người hoàn mỹ của Hình Chiến.
Thiếu niên với mái tóc đuôi ngựa ngắn buộc cao sau đầu giương cung lên, mũi tên lao vút trên không trung xuyên thủng qua mục tiêu. Phần cưỡi ngựa bắn cung sau đó hắn cũng biểu hiện rất tốt, tuy còn bắt bẻ nhưng trong mắt Tư Yến cũng hiện lên tán thưởng.
Bài kiểm tra cuối cùng là cận chiến, dù sao một cung thủ sẽ mất đi ưu thế khi thiếu khoảng cách, ngay cả khi người đó có thể bắn xa cả trăm bước chân. Nếu muốn gánh vác trọng trách là hộ vệ của Nhiếp Chính Vương, không thể chỉ biết nhắm một mục tiêu duy nhất mà không thể phòng thủ ở cự ly gần được.
Các chiêu thức của phái Bích Loan đều là sát chiêu, khi những người xung quanh còn đang tranh luận xem ai có thể đối phó được những chiêu thức đó, thì Hình Chiến mặt vô cảm lấy ra cây kiếm gỗ được Tư Yến sai người chuẩn bị đi về phía Hình Mục.
Những tiếng reo hò ngạc nhiên lần lượt vang lên, lớn đến mức vang vọng cả giáo trường.
Tư Yến lạnh mặt liếc nhìn xung quanh, âm thanh lập tức im bặt.
Vũ khí cận chiến mà Hình Mục chọn là một con dao móng hổ*, lưỡi dao hình cung và có một vòng tròn để xỏ ngón qua ở dưới tay cầm, là vũ khí đòi hỏi sự linh hoạt của ngón tay mới có thể sử dụng dễ dàng.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, tiên lễ hậu binh.
"Chặn ba chiêu hoặc làm ta bị thương đều sẽ tính là qua ải." Hình Chiến đứng yên, từ dáng đứng không phân biệt được là đang phòng thủ hay chuẩn bị tấn công.
Ba chiêu? Hình Mục cảm thấy mình bị coi thường, nhưng vẫn gật đầu: "Vãn bối nhất định toàn lực ứng phó."
"Tới đây."
Nàng vừa nói xong, Hình Mục lập tức phi đến bên cạnh nàng, vung lưỡi dao sắc bén vào mặt nàng.
Động tác không tồi.
Hình Chiến không quay đầu nhìn lại, chỉ xoay gót chân thong thả tránh đi, khi quay lại thì đặt thanh kiếm lên gáy đối phương. Hình Mục cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng cúi xuống, nhưng đầu gối lại bị va vào những cú đá xoáy liên tiếp của nàng, khiến hắn lảo đảo quỳ xuống phía trước.
Phản ứng vẫn ổn.
Hình bóng hai người phản dưới trên lớp cát vàng, Hình Mục vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh tránh khỏi cú chém của thanh kiếm gỗ. Hắn nhắm ngay một đòn mạnh vào lưng nàng, tranh thủ lấy lại tư thế khi nàng nhảy lên.
Hình Chiến một lần nữa xuất kiếm trước khi hắn ngẩng đầu lên.
Thấy thanh kiếm gỗ chém xuống, Hình Mục nhanh tay dùng dao chặn nó lại rồi thu thế, khiến trọng tâm của nàng bị chệch hướng. Hình Chiến ngả người về phía sau tránh mũi kiếm của hắn, sau đó xoay người đánh một chưởng vào mặt hắn.
Hình Mục né không kịp, lại thấy Hình Chiến đột nhiên thu thế, sau khi gật đầu với hắn thì trở lại bên cạnh Tư Yến.
Sau một lúc hắn mới hiểu được, ba chiêu đã qua, hắn được sự tán thành của Nhiếp Chính Vương, đồng thời cũng hiểu vì sao tiêu chuẩn kiểm tra chỉ có ba chiêu.
Nếu như Hình Chiến không kịp thu lại chiêu thứ tư, đầu hắn sớm đã thành một bãi bầy nhầy.
Chú thích:
– Tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, đánh nhau sau.
– Dao móng hổ (karambit):