Chương 31: Tâm môn
Nụ hôn kết thúc, Tư Yến đột nhiên ôm lấy mặt nàng.
"Chiến nhi, nàng cũng biết thứ ta muốn không chỉ là lòng trung thành của nàng." Đôi mắt đen như đá vỏ chai giờ đây nhuốm màu mực, như thể tình yêu đang lan tỏa.
Bị hắn nhìn chăm chú một cách dịu dàng như vậy, Hình Chiến chợt thấy thẹn thùng.
Từ sau khi Tư Yến thổ lộ với nàng, tất cả những hành vi thân mật mà nàng không quan tâm trước đây đều trở nên khó mà bỏ qua, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng khiến ngực nàng nóng rực.
Hình Chiến cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Tất cả của ta đều thuộc về ngài......"
Đôi tai ửng đỏ của nàng khiến Tư Yến mỉm cười. Thật ra hắn không quá vừa lòng với đáp án này, nhưng cũng biết không nên ép nàng quá chặt. Hắn nắm tay nàng đi lên cầu vòm, ngắm nhìn những chiếc thuyền nhẹ lướt qua con kênh hẹp.
"Thế nhân đều cho rằng ta muốn giang sơn, muốn ngồi long ỷ, nhưng từ trước đến nay ta chỉ muốn nàng."
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai nàng không sót một chữ.
Hình Chiến kinh ngạc nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy một góc màn che của hắn bị thổi bay trong gió, lộ ra khóe môi khẽ nhếch.
Nàng định nói điều gì đó để đáp lại tình cảm của hắn, nhưng lời vừa mới tới miệng thì bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến. Theo bản năng nàng rút kiếm, chém về phía luồng khí lạnh đó.
Một mũi tên bị nàng chém thành hai đoạn rơi xuống đất.
Hình Chiến đang định xin chỉ thị Tư Yến có nên đuổi theo hay không, chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc nhìn theo hướng mũi tên, miệng hơi nhếch lên.
"Không cần đuổi theo." Tư Yến nói, trong nháy mắt hắn kề sát môi mỏng vào tai nàng, thì thầm mấy câu.
Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Hình Chiến nghe hắn nói, sắc mặt hơi thay đổi, cuối cùng nàng lùi lại vài bước, hơi đắn đo nói: "Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng chủ nhân...."
"Mặt trời sắp lặn rồi, về vương phủ." Tư Yến xua tay, biểu thị tâm ý đã quyết.
Hình Chiến đứng yên tại chỗ, do dự một lúc rồi mới đuổi theo hắn.
*
Đêm khuya, Tư Yến ôm Hình Chiến đi ngủ, gần đây hắn càng ngày càng thích ôm nàng ngủ, cảm giác hai người như đôi phu thê ân ái, đặc biệt là sau khi cuộc yêu qua đi, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại càng lớn hơn.
"Chủ nhân đối tốt với thuộc hạ, mà thuộc hạ lại không có gì để báo đáp." Hình Chiến vùi mặt vào ngực hắn, tự đáy lòng nói.
"Trước nay đều là ta hỏi nàng muốn gì, không bằng giờ nàng hỏi lại ta đi." Tư Yến hôn lên trán nàng, giọng nói mềm mại tới mức đến chính hắn cũng không thể tin nổi.
"...... Chủ nhân muốn gì ạ?" Nàng nghe lời hỏi.
"Muốn biết về nàng nhiều hơn." Kế từ sau khi thổ lộ lòng mình, Tư Yến cảm thấy không có gì là không thể nói.
Vẻ mặt của Hình Chiến hơi cứng đờ, một lúc lâu sau mới đáp: "Thuộc hạ rất nhàm chán."
"Ta biết." Tư Yến tự giễu cười, nhưng cố tình hắn lại thích một người phụ nữ nhàm chán như vậy.
Nhưng nhàm chán cũng tốt, so với những người phụ nữ khác chứa đầy những suy nghĩ quanh co, hắn càng yêu thích một cô gái không tâm cơ, thái độ tốt trong mọi việc như nàng.
......Mặc dù thái độ đó cũng thường xuyên chọc tức hắn.
"Nàng luôn né tránh nói về chuyện của mình." Hắn nói, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.
Hắn có thể thấy rõ thế cục trong triều và suy nghĩ của quan lại, trước khi gặp được Hình Chiến, hắn còn tưởng khắp thiên hạ không ai là hắn không thể nhìn thấu. Nhưng nàng cứ luôn lạnh lùng thần bí như vậy, hắn càng muốn nhìn thấu, ánh mắt lại càng lưu luyến. Trải qua biết bao ngày đêm, không biết đã khắc sâu hình bóng của nàng trong đầu tự lúc nào.
"Việc của thuộc hạ không đáng kể, sao dám làm chủ nhân hao tâm tốn sức."
"Nếu ta muốn nghe, nàng có nguyện nói không?"
Câu nói của hắn chỉ đổi lấy một khoảnh khắc im lặng, nhưng vì đã dự đoán từ trước nên hắn cũng không quá khó chịu.
Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, khi mí mắt sắp khép lại, cuối cùng hắn cũng nghe thấy giọng nói của nàng....
"Chủ nhân muốn biết điều gì? Nếu thuộc hạ biết sẽ nói hết cho ngài."
Giọng điệu của nàng mềm mại, nhỏ như muỗi kêu.
Lại có thể khiến hắn lập tức tỉnh táo.
"Chiến nhi, nàng cũng biết thứ ta muốn không chỉ là lòng trung thành của nàng." Đôi mắt đen như đá vỏ chai giờ đây nhuốm màu mực, như thể tình yêu đang lan tỏa.
Bị hắn nhìn chăm chú một cách dịu dàng như vậy, Hình Chiến chợt thấy thẹn thùng.
Từ sau khi Tư Yến thổ lộ với nàng, tất cả những hành vi thân mật mà nàng không quan tâm trước đây đều trở nên khó mà bỏ qua, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng khiến ngực nàng nóng rực.
Hình Chiến cúi đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Tất cả của ta đều thuộc về ngài......"
Đôi tai ửng đỏ của nàng khiến Tư Yến mỉm cười. Thật ra hắn không quá vừa lòng với đáp án này, nhưng cũng biết không nên ép nàng quá chặt. Hắn nắm tay nàng đi lên cầu vòm, ngắm nhìn những chiếc thuyền nhẹ lướt qua con kênh hẹp.
"Thế nhân đều cho rằng ta muốn giang sơn, muốn ngồi long ỷ, nhưng từ trước đến nay ta chỉ muốn nàng."
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai nàng không sót một chữ.
Hình Chiến kinh ngạc nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy một góc màn che của hắn bị thổi bay trong gió, lộ ra khóe môi khẽ nhếch.
Nàng định nói điều gì đó để đáp lại tình cảm của hắn, nhưng lời vừa mới tới miệng thì bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến. Theo bản năng nàng rút kiếm, chém về phía luồng khí lạnh đó.
Một mũi tên bị nàng chém thành hai đoạn rơi xuống đất.
Hình Chiến đang định xin chỉ thị Tư Yến có nên đuổi theo hay không, chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc nhìn theo hướng mũi tên, miệng hơi nhếch lên.
"Không cần đuổi theo." Tư Yến nói, trong nháy mắt hắn kề sát môi mỏng vào tai nàng, thì thầm mấy câu.
Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Hình Chiến nghe hắn nói, sắc mặt hơi thay đổi, cuối cùng nàng lùi lại vài bước, hơi đắn đo nói: "Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng chủ nhân...."
"Mặt trời sắp lặn rồi, về vương phủ." Tư Yến xua tay, biểu thị tâm ý đã quyết.
Hình Chiến đứng yên tại chỗ, do dự một lúc rồi mới đuổi theo hắn.
*
Đêm khuya, Tư Yến ôm Hình Chiến đi ngủ, gần đây hắn càng ngày càng thích ôm nàng ngủ, cảm giác hai người như đôi phu thê ân ái, đặc biệt là sau khi cuộc yêu qua đi, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại càng lớn hơn.
"Chủ nhân đối tốt với thuộc hạ, mà thuộc hạ lại không có gì để báo đáp." Hình Chiến vùi mặt vào ngực hắn, tự đáy lòng nói.
"Trước nay đều là ta hỏi nàng muốn gì, không bằng giờ nàng hỏi lại ta đi." Tư Yến hôn lên trán nàng, giọng nói mềm mại tới mức đến chính hắn cũng không thể tin nổi.
"...... Chủ nhân muốn gì ạ?" Nàng nghe lời hỏi.
"Muốn biết về nàng nhiều hơn." Kế từ sau khi thổ lộ lòng mình, Tư Yến cảm thấy không có gì là không thể nói.
Vẻ mặt của Hình Chiến hơi cứng đờ, một lúc lâu sau mới đáp: "Thuộc hạ rất nhàm chán."
"Ta biết." Tư Yến tự giễu cười, nhưng cố tình hắn lại thích một người phụ nữ nhàm chán như vậy.
Nhưng nhàm chán cũng tốt, so với những người phụ nữ khác chứa đầy những suy nghĩ quanh co, hắn càng yêu thích một cô gái không tâm cơ, thái độ tốt trong mọi việc như nàng.
......Mặc dù thái độ đó cũng thường xuyên chọc tức hắn.
"Nàng luôn né tránh nói về chuyện của mình." Hắn nói, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.
Hắn có thể thấy rõ thế cục trong triều và suy nghĩ của quan lại, trước khi gặp được Hình Chiến, hắn còn tưởng khắp thiên hạ không ai là hắn không thể nhìn thấu. Nhưng nàng cứ luôn lạnh lùng thần bí như vậy, hắn càng muốn nhìn thấu, ánh mắt lại càng lưu luyến. Trải qua biết bao ngày đêm, không biết đã khắc sâu hình bóng của nàng trong đầu tự lúc nào.
"Việc của thuộc hạ không đáng kể, sao dám làm chủ nhân hao tâm tốn sức."
"Nếu ta muốn nghe, nàng có nguyện nói không?"
Câu nói của hắn chỉ đổi lấy một khoảnh khắc im lặng, nhưng vì đã dự đoán từ trước nên hắn cũng không quá khó chịu.
Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, khi mí mắt sắp khép lại, cuối cùng hắn cũng nghe thấy giọng nói của nàng....
"Chủ nhân muốn biết điều gì? Nếu thuộc hạ biết sẽ nói hết cho ngài."
Giọng điệu của nàng mềm mại, nhỏ như muỗi kêu.
Lại có thể khiến hắn lập tức tỉnh táo.