Chương 42: Minh hoàng ám đế
*Minh ám (ánh sáng và bóng tối): Ẩn dụ việc một người ngoài sáng và một người trong tối trong chính trị.
Tư Nhậm Hànhichânetrướcfmới đến Đông Cung, Tư Ẩn và Tư Yến chân sau đã đuổi kịp.
Tư Ẩn sai vệ binh rajngoài canh cửa, ngay lập tức trong chính điện rộng lớn chỉ còn vài người bọn họ.
"Sao rồi? Hình hộ vệ cókkiểm tra ra độc không?" Tư Nhậm Hành nhìn người duy nhất không phải họ Tư có mặt ở đây, mở miệngichâm chọc.
"Hành nhi, hôm nay con ăn nói kiểu gì thế? Phép tắc đâu hết cả rồi?" Tư Ẩn bất lực hỏi.
"Lễ nghi?" Tư Nhậm Hành như thể nghe thấy chuyện cười, hắn cười nhẹ vài tiếng, rồi đột nhiên trừng mắt nhìn Tư Yến: "Vậy hắn thì sao? Hắn hiểu được lễ nghi quân thần sao? Từ trước đến nay hắn chỉ biết chèn ép phụ hoàng, chẳng lẽ phụ hoàng không để ý sao?"
"Lần nào thượng triều cũng khoan thai tới muộn là đúng lễ nghi? Vượt quá chức phận là đúng lễ nghi? Hay là cướp đi nữ nhân của cháu trai cũng là xuất phát từ lễ nghi?"
Vì quá mức kích động nên hai mắt hắn đỏ ngầu.
Sắc mặt Tư Yến không thay đổi, chỉ chờ Tư Nhậm Hành phát tiết xong cảm xúc mới lạnh giọng nói "Quỳ xuống."
Tư Nhậm Hành hơi khựng người, sau đó cao ngạo nâng cằm lên: "Ngươi dựa vào đâu? Ta là Thái Tử, ngươi chỉ là Vương gia."
Tư Ẩn đứng bên cạnh không lên tiếng, biểu tình thay đổi thất thường.
Tư Yến xua tay, Hình Chiến vẫn luôn đứng cạnh hắn liền đi lên trước, đá một cái vào đầu gối Tư Nhậm Hành.
Tư Nhậm Hành muốn đứng lên, lại bị Hình Chiến ấn một bên bả vai xuống, đầu gối vừa rời khỏi đất lại bị ấn trở về.
"Ngươi là Thái Tử, ta chỉ là Vương gia. Ngươi hỏi ta dựa vào đâu?" Tư Yến chậm rãi đi vòng quanh hắn, thấp giọng lặp lại lời nói của hắn.
"Phụ hoàng!" Đầu óc Tư Nhậm Hành hỗn loạn, không thể hiểu nổi vì sao phụ hoàng thân là hoàng đế lại không lên tiếng ngăn cản, ngược lại thờ ơ lạnh nhạt.
"Ngươi tự xưng là thông minh, lại tìm đủ mọi cách thay thế người của ta bằng người củaingươi. Nhưng bốn phần quan viên còn không đủ để chống lại ta." Tư Yến như thể cảm thấy đáng tiếc thay, vỗjvỗ vai hắn: "Gan dạ sáng suốt là có, nhưng nhiệt huyết không đủ. Nếu không phải ngươi thiếu kiên nhẫn vì một ngườiiphụ nữ mà ngả bài trước, có lẽ còn có cơ thắng."
Tư Nhậm Hành không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
"Nhưng dù có kéo ta xuống được hay không, người được lợi trong trò chơi này đều không phải là ngươi." Tư Yến ý bảo Hình Chiến buông hắn ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Tư Ẩn.
"Hình hộ vệ ra ngoài điện chờ đi." Tư Ẩn khách khí cười nhạt.
Hình Chiến nhìn về phía Tư Yến, thấy hắn gật đầu mới nhận mệnh lui ra.
"Hành nhi, có chuyện trẫm vẫn luôn giấu con, khiến con có hiểu lầm với ngũ thúc là sai sót của trẫm." Tư Ẩnikhẽ thở dài, vẻ ngoài của hắn vốn yếu đuối, lần này mặc thường phục lại càng không có khí chất đế vương.
Lúc này, Tư Yến công khai ngồi vào vị trí chủ thượng, màiTư Ẩn thân là đế vương vẫn đứng một bên.
Tư Nhậm Hành nhìn mà choáng váng.
"Hành nhi, con nên cúi đầu quỳ lạy hoàng đế chân chính." Giọng nói của Tư Ẩn có vẻ dịu dàng, nhưng ngữ điệu cứng rắn: "Lời nói hôm nay chỉ ba người chúng ta biết, tuyệt đối không được phép có người khác."
"Phụ hoàng, rốt cuộc ngài đang nói gì......" Tư Nhậm Hành cảm giác như mình đã mất đi năng lực tự hỏi.
"Năm đó người được Hoàng tổiphụ của con khâm định kế vị không phải ta." Tư Ẩn cười tự giễu, ánh mắt nhìn về phía Tư Yến như nuông chiều lại như trách cứ: "Nhưng hoàng thúc của con chết sống cũng không chịu làm hoàng đế, Hoàng tổ phụ mới truyền cho ta."
"Tiên hoàng biết hai anh em chúng ta tình cảm sâu nặng, khi,đăng cơ, nếu ta không thể xử lý chính vụ thì đệ ấy tất sẽ ra tay hỗ trợ." Ngón tay,Tư Ẩn gõ nhẹ vào trán Tư Yến, lặng lẽ phát tiết bất mãn.
Hành động của Tư Ẩn khiến Tư Yến hiếm khi nở nụ cười trước mặt người khác, hắn nhìn về phía Tư Nhậm Hành còn đang ngơ ngẩn, lời ít ý nhiều nói: "Ngươi có thể coi phụ hoàng ngươi là hoàng đế ngoài sáng, còn ta là hoàng đế trong tối. Ta chơi mặt đen để gây áp lực với triều thần, huynh ấy ở một bên khuyên giải mềm mỏng thu phục lòng người."
"Như vậy có thể chia triều thần ra làm hai phái, nếu có người có ý xấu muốn lôi kéo một bên, chúng ta có thể dễ dàng giải trừ." Tư Ẩn bổ sung.
Tư Nhậm Hành cuối cùng cũng hiểu rõ, mặt hắn trắng bệch, ngữ khí run rẩy: "Nói như vậy, hoàng thúc cố tình biểu hiện vô lễ, mục đích là khiến triều thần không thể nhìn ra quan hệ thân thiết của hai người?"
Tư Ẩn nghe vậy không thể nhịn được cười.
...... Tư Yến sao có thể có kỹ thuật diễn tốt như vậy? Chẳng qua bản tính của hắn vốn đã như thế thôi.
Tư Nhậm Hànhichânetrướcfmới đến Đông Cung, Tư Ẩn và Tư Yến chân sau đã đuổi kịp.
Tư Ẩn sai vệ binh rajngoài canh cửa, ngay lập tức trong chính điện rộng lớn chỉ còn vài người bọn họ.
"Sao rồi? Hình hộ vệ cókkiểm tra ra độc không?" Tư Nhậm Hành nhìn người duy nhất không phải họ Tư có mặt ở đây, mở miệngichâm chọc.
"Hành nhi, hôm nay con ăn nói kiểu gì thế? Phép tắc đâu hết cả rồi?" Tư Ẩn bất lực hỏi.
"Lễ nghi?" Tư Nhậm Hành như thể nghe thấy chuyện cười, hắn cười nhẹ vài tiếng, rồi đột nhiên trừng mắt nhìn Tư Yến: "Vậy hắn thì sao? Hắn hiểu được lễ nghi quân thần sao? Từ trước đến nay hắn chỉ biết chèn ép phụ hoàng, chẳng lẽ phụ hoàng không để ý sao?"
"Lần nào thượng triều cũng khoan thai tới muộn là đúng lễ nghi? Vượt quá chức phận là đúng lễ nghi? Hay là cướp đi nữ nhân của cháu trai cũng là xuất phát từ lễ nghi?"
Vì quá mức kích động nên hai mắt hắn đỏ ngầu.
Sắc mặt Tư Yến không thay đổi, chỉ chờ Tư Nhậm Hành phát tiết xong cảm xúc mới lạnh giọng nói "Quỳ xuống."
Tư Nhậm Hành hơi khựng người, sau đó cao ngạo nâng cằm lên: "Ngươi dựa vào đâu? Ta là Thái Tử, ngươi chỉ là Vương gia."
Tư Ẩn đứng bên cạnh không lên tiếng, biểu tình thay đổi thất thường.
Tư Yến xua tay, Hình Chiến vẫn luôn đứng cạnh hắn liền đi lên trước, đá một cái vào đầu gối Tư Nhậm Hành.
Tư Nhậm Hành muốn đứng lên, lại bị Hình Chiến ấn một bên bả vai xuống, đầu gối vừa rời khỏi đất lại bị ấn trở về.
"Ngươi là Thái Tử, ta chỉ là Vương gia. Ngươi hỏi ta dựa vào đâu?" Tư Yến chậm rãi đi vòng quanh hắn, thấp giọng lặp lại lời nói của hắn.
"Phụ hoàng!" Đầu óc Tư Nhậm Hành hỗn loạn, không thể hiểu nổi vì sao phụ hoàng thân là hoàng đế lại không lên tiếng ngăn cản, ngược lại thờ ơ lạnh nhạt.
"Ngươi tự xưng là thông minh, lại tìm đủ mọi cách thay thế người của ta bằng người củaingươi. Nhưng bốn phần quan viên còn không đủ để chống lại ta." Tư Yến như thể cảm thấy đáng tiếc thay, vỗjvỗ vai hắn: "Gan dạ sáng suốt là có, nhưng nhiệt huyết không đủ. Nếu không phải ngươi thiếu kiên nhẫn vì một ngườiiphụ nữ mà ngả bài trước, có lẽ còn có cơ thắng."
Tư Nhậm Hành không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
"Nhưng dù có kéo ta xuống được hay không, người được lợi trong trò chơi này đều không phải là ngươi." Tư Yến ý bảo Hình Chiến buông hắn ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Tư Ẩn.
"Hình hộ vệ ra ngoài điện chờ đi." Tư Ẩn khách khí cười nhạt.
Hình Chiến nhìn về phía Tư Yến, thấy hắn gật đầu mới nhận mệnh lui ra.
"Hành nhi, có chuyện trẫm vẫn luôn giấu con, khiến con có hiểu lầm với ngũ thúc là sai sót của trẫm." Tư Ẩnikhẽ thở dài, vẻ ngoài của hắn vốn yếu đuối, lần này mặc thường phục lại càng không có khí chất đế vương.
Lúc này, Tư Yến công khai ngồi vào vị trí chủ thượng, màiTư Ẩn thân là đế vương vẫn đứng một bên.
Tư Nhậm Hành nhìn mà choáng váng.
"Hành nhi, con nên cúi đầu quỳ lạy hoàng đế chân chính." Giọng nói của Tư Ẩn có vẻ dịu dàng, nhưng ngữ điệu cứng rắn: "Lời nói hôm nay chỉ ba người chúng ta biết, tuyệt đối không được phép có người khác."
"Phụ hoàng, rốt cuộc ngài đang nói gì......" Tư Nhậm Hành cảm giác như mình đã mất đi năng lực tự hỏi.
"Năm đó người được Hoàng tổiphụ của con khâm định kế vị không phải ta." Tư Ẩn cười tự giễu, ánh mắt nhìn về phía Tư Yến như nuông chiều lại như trách cứ: "Nhưng hoàng thúc của con chết sống cũng không chịu làm hoàng đế, Hoàng tổ phụ mới truyền cho ta."
"Tiên hoàng biết hai anh em chúng ta tình cảm sâu nặng, khi,đăng cơ, nếu ta không thể xử lý chính vụ thì đệ ấy tất sẽ ra tay hỗ trợ." Ngón tay,Tư Ẩn gõ nhẹ vào trán Tư Yến, lặng lẽ phát tiết bất mãn.
Hành động của Tư Ẩn khiến Tư Yến hiếm khi nở nụ cười trước mặt người khác, hắn nhìn về phía Tư Nhậm Hành còn đang ngơ ngẩn, lời ít ý nhiều nói: "Ngươi có thể coi phụ hoàng ngươi là hoàng đế ngoài sáng, còn ta là hoàng đế trong tối. Ta chơi mặt đen để gây áp lực với triều thần, huynh ấy ở một bên khuyên giải mềm mỏng thu phục lòng người."
"Như vậy có thể chia triều thần ra làm hai phái, nếu có người có ý xấu muốn lôi kéo một bên, chúng ta có thể dễ dàng giải trừ." Tư Ẩn bổ sung.
Tư Nhậm Hành cuối cùng cũng hiểu rõ, mặt hắn trắng bệch, ngữ khí run rẩy: "Nói như vậy, hoàng thúc cố tình biểu hiện vô lễ, mục đích là khiến triều thần không thể nhìn ra quan hệ thân thiết của hai người?"
Tư Ẩn nghe vậy không thể nhịn được cười.
...... Tư Yến sao có thể có kỹ thuật diễn tốt như vậy? Chẳng qua bản tính của hắn vốn đã như thế thôi.