Chương 5: Làm rõ
Hoàng đế vì một lý do nào đó nên không thể tự mình chấp chính, vì thế mới chọn ra một người trong hoàng tộc thay mặt giám quốc nhiếp chính.
Mười mấy năm trước, khi tiên đế băng hà đã nhất quyết làm lơ lời khuyên can của các vị quan viên, khăng khăng nhường ngôi cho trưởng tử, vốn là người hèn nhát nhu nhược, cố tình không truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Tư Yến lúc bấy giờ đang có tiếng nói cực cao.
Tân đế sau khi lên ngôi quả thật rất muốn xử lý quốc sự, nhưng khổ nỗi có lòng lại không có lực, quyền quyết định và độ uy tín độ của ông ta đều không thuyết phục được dân chúng, chỉ đành ủy thác Tư Yến hỗ trợ. Không ngờ từ đó về sau quyền lực của ông ta hoàn toàn chỉ là hữu danh vô thực, văn võ bá quan thượng triều khởi tấu gần như chỉ để cho qua, trên thực tế đều là trưng cầu ý kiến của Tư Yến.
Giống như hiện tại, sau khi hoàng đế tuyên bố bãi triều, các nhóm quan lại vẫn đứng im quy củ không dám nhúc nhích. Cho đến khi người đàn ông cao lớn trong bộ áo bào có hoa văn mây vàng tím đang đứng phía trước xoay người lại, mọi người mới dám thẳng lưng từ từ giải tán khỏi đại sảnh.
Tư Yến bước xuống những bậc thang dài, ánh mắt nghiêm nghị ấm lên trong giây lát khi nhìn thấy Hình Chiến. Nhưng thấy đứng trước nàng là một người đàn ông, hai người còn sáp lại gần như đang ôm nhau, bầu không khí quanh người hắn lập tức lạnh thấu xương.
"Phù Dẫn." Hắn dừng lại, lên tiếng gọi nàng.
Hình Chiến vừa nghe thấy giọng Tư Yến thì lập tức nhích người, nhưng Tư Nhậm Hành thuận thế ôm eo nàng, nàng lại không dám động thủ với Thái Tử, chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ.
Thấy thế, đồng tử Tư Yến co rụt lại, mang theo khí thế kinh người đi về phía hai người: "Nhậm Hành, ngươi đang làm gì vậy hả?"
Tư Nhậm Hành cười với hắn, nhân cơ hội này nhét ngọc bài vào thắt lưng Hình Chiến: "Hoàng thúc, cháu trai muốn Hình Chiến bên cạnh người, có được không?"
...... Dám gọi thẳng tên của nàng, Tư Yến lạnh lùng liếc nhìn đứa cháu trai vô học của mình, cơn tức giận không rõ nổi lên trong lòng khiến hắn bình tĩnh lại: "Học xong thuật Đế vương rồi à?"
Nghe vậy, gương mặt vốn dĩ đang tươi cười của Tư Nhậm Hành lập tức suy sụp: "Ơ, hoàng thúc......"
"Bài tập buổi sáng phu tử giao cho đã làm xong chưa?"
"Không......"
"Đã học xong thuật cưỡi ngựa theo yêu cầu của võ sư chưa?"
"Tự dưng cháu trai nhớ ra có việc phải làm, cháu đi trước đây! Đa tạ hoàng thúc quan tâm! Hẹn gặp lại Hình hộ vệ!" Tư Nhậm Hành nói xong thì nhanh chóng bỏ chạy.
"Cung tiễn Thái Tử điện hạ." Hình Chiến hành lễ với Tư Nhậm Hành đang đi xa dần, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Tư Yến nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ cao tới ngực hắn, đột nhiên giơ tay về phía eo nàng dùng sức lau một cái.
Hình Chiến nhận ra ý định của hắn, vì không muốn để hắn phát hiện ra tấm ngọc bài giấu bên hông nên theo vô thức né tránh.
Tay Tư Yến giơ lên giữa không trung, tâm tình từ khó tin chuyển sang mất mát cùng phẫn nộ.
Nàng dám trốn.
Nàng để Tư Nhậm Hành thân mật ôm eo, thế nhưng lại không cho hắn chạm vào dù chỉ một chút.
Tốt. Rất tốt.
Hình Chiến bị ánh mắt của Tư Yến nhìn cho lạnh cả người, đang định nói gì đó thì Tư Yến đã quay đầu đi ra phía bên ngoài cung. Nàng giấu ngọc bài vào một chiếc túi ẩn trong tay áo, xong xuôi mới nhắm mắt đi theo sau hắn.
Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Hình Chiến bị Tư Yến gọi vào bên trong xe. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, dáng sẽ sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Nàng biết hắn đang không vui, hơn nữa còn rất bực bội, vì thế mọi biểu hiện càng cẩn thận hơn so với bình thường.
Thân là thuộc hạ không thể đoán mò suy nghĩ của chủ nhân, vì thế nàng không dám nghĩ ngợi, tập trung chú ý khắp bốn phía.
"Lại đây." Tư Yến đột nhiên mở miệng.
Hình Chiến nghe lời nhích dần về phía hắn một chút.
"...Gần nữa." Hắn nhéo nhéo mi tâm, cố để giãn lông mày trở lại.
Đôi mắt nàng khẽ nâng lên, lại dịch gần vào hắn thêm một ít.
Thấy thế, Tư Yến mất kiên nhẫn kéo nàng đến trước mặt: "Ngươi và Nhậm Hành nói chuyện gì vậy?"
"Thuộc hạ có sai, thỉnh chủ nhân trách phạt." Hình Chiến không muốn nói chuyện của Hình Giới cho Tư Yến biết, nhưng lại không muốn nói dối hắn, chỉ có thể thỉnh tội.
Nếu nói trước đây nàng thỉnh tội là vì không biết đáp lại như thế nào, vậy thì lúc này Tư Yến cảm giác rất rõ được nàng đang giấu giếm.
...... Nàng có bí mật với người đàn ông khác, đồng thời cũng cố gắng che giấu.
Nghĩ đến đó, Tư Yến cảm thấy tim mình như bị kim châm đâm vào, không quá đau, nhưng còn khó chịu hơn rất nhiều so với đau.
Khi Tư Nhậm Hành hỏi ý hắn muốn Hình Chiến, phản ứng đầu tiên của hắn là: Người phụ nữ của hắn bị kẻ khác nhòm ngó. Điều đó có nghĩa là trong lòng hắn, Hình Chiến không phải "thuộc hạ", mà là "phụ nữ".
Tư Yến gỡ mặc nạ của Hình Chiến xuống, nhìn thật sâu vào khuôn mặt mà hắn đã ngắm nhìn suốt mười năm mà vẫn không chán. Nói thật, sau khi nàng đeo mặt nạ, đã rất lâu hắn không có cảm giác lo lắng khi báu vật của mình bị nhòm ngó. Không ngờ mấy năm sau lại được trải nghiệm, mà lúc này dục vọng chiếm hữu so với trước kia lại càng nhiều hơn bao giờ hết.
Đúng rồi, hắn có dục vọng chiếm hữu với Hình Chiến, không phải đối xử với nàng đơn thuần như một thuộc hạ.
Giờ nghĩ lại, có lẽ nàng đã sớm đi vào lòng hắn, nếu không một người từ trước đến nay công tư phân minh như hắn sao có thể cho phép thuộc hạ bò lên giường mình. Đổi thành một người khác làm như vậy, trực tiếp kéo đi đánh chết là còn nhẹ nhàng.
Tư Yến cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình. Nhưng biểu hiện của hắn không quá bất ngờ, trái lại rất bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Điều này không đại biểu cho cái gì cả, không có bất kì một ai, bất kì cái gì sẽ bởi vì nhận thức này mà thay đổi.
Mười mấy năm trước, khi tiên đế băng hà đã nhất quyết làm lơ lời khuyên can của các vị quan viên, khăng khăng nhường ngôi cho trưởng tử, vốn là người hèn nhát nhu nhược, cố tình không truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Tư Yến lúc bấy giờ đang có tiếng nói cực cao.
Tân đế sau khi lên ngôi quả thật rất muốn xử lý quốc sự, nhưng khổ nỗi có lòng lại không có lực, quyền quyết định và độ uy tín độ của ông ta đều không thuyết phục được dân chúng, chỉ đành ủy thác Tư Yến hỗ trợ. Không ngờ từ đó về sau quyền lực của ông ta hoàn toàn chỉ là hữu danh vô thực, văn võ bá quan thượng triều khởi tấu gần như chỉ để cho qua, trên thực tế đều là trưng cầu ý kiến của Tư Yến.
Giống như hiện tại, sau khi hoàng đế tuyên bố bãi triều, các nhóm quan lại vẫn đứng im quy củ không dám nhúc nhích. Cho đến khi người đàn ông cao lớn trong bộ áo bào có hoa văn mây vàng tím đang đứng phía trước xoay người lại, mọi người mới dám thẳng lưng từ từ giải tán khỏi đại sảnh.
Tư Yến bước xuống những bậc thang dài, ánh mắt nghiêm nghị ấm lên trong giây lát khi nhìn thấy Hình Chiến. Nhưng thấy đứng trước nàng là một người đàn ông, hai người còn sáp lại gần như đang ôm nhau, bầu không khí quanh người hắn lập tức lạnh thấu xương.
"Phù Dẫn." Hắn dừng lại, lên tiếng gọi nàng.
Hình Chiến vừa nghe thấy giọng Tư Yến thì lập tức nhích người, nhưng Tư Nhậm Hành thuận thế ôm eo nàng, nàng lại không dám động thủ với Thái Tử, chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ.
Thấy thế, đồng tử Tư Yến co rụt lại, mang theo khí thế kinh người đi về phía hai người: "Nhậm Hành, ngươi đang làm gì vậy hả?"
Tư Nhậm Hành cười với hắn, nhân cơ hội này nhét ngọc bài vào thắt lưng Hình Chiến: "Hoàng thúc, cháu trai muốn Hình Chiến bên cạnh người, có được không?"
...... Dám gọi thẳng tên của nàng, Tư Yến lạnh lùng liếc nhìn đứa cháu trai vô học của mình, cơn tức giận không rõ nổi lên trong lòng khiến hắn bình tĩnh lại: "Học xong thuật Đế vương rồi à?"
Nghe vậy, gương mặt vốn dĩ đang tươi cười của Tư Nhậm Hành lập tức suy sụp: "Ơ, hoàng thúc......"
"Bài tập buổi sáng phu tử giao cho đã làm xong chưa?"
"Không......"
"Đã học xong thuật cưỡi ngựa theo yêu cầu của võ sư chưa?"
"Tự dưng cháu trai nhớ ra có việc phải làm, cháu đi trước đây! Đa tạ hoàng thúc quan tâm! Hẹn gặp lại Hình hộ vệ!" Tư Nhậm Hành nói xong thì nhanh chóng bỏ chạy.
"Cung tiễn Thái Tử điện hạ." Hình Chiến hành lễ với Tư Nhậm Hành đang đi xa dần, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Tư Yến nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ cao tới ngực hắn, đột nhiên giơ tay về phía eo nàng dùng sức lau một cái.
Hình Chiến nhận ra ý định của hắn, vì không muốn để hắn phát hiện ra tấm ngọc bài giấu bên hông nên theo vô thức né tránh.
Tay Tư Yến giơ lên giữa không trung, tâm tình từ khó tin chuyển sang mất mát cùng phẫn nộ.
Nàng dám trốn.
Nàng để Tư Nhậm Hành thân mật ôm eo, thế nhưng lại không cho hắn chạm vào dù chỉ một chút.
Tốt. Rất tốt.
Hình Chiến bị ánh mắt của Tư Yến nhìn cho lạnh cả người, đang định nói gì đó thì Tư Yến đã quay đầu đi ra phía bên ngoài cung. Nàng giấu ngọc bài vào một chiếc túi ẩn trong tay áo, xong xuôi mới nhắm mắt đi theo sau hắn.
Ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, Hình Chiến bị Tư Yến gọi vào bên trong xe. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, dáng sẽ sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Nàng biết hắn đang không vui, hơn nữa còn rất bực bội, vì thế mọi biểu hiện càng cẩn thận hơn so với bình thường.
Thân là thuộc hạ không thể đoán mò suy nghĩ của chủ nhân, vì thế nàng không dám nghĩ ngợi, tập trung chú ý khắp bốn phía.
"Lại đây." Tư Yến đột nhiên mở miệng.
Hình Chiến nghe lời nhích dần về phía hắn một chút.
"...Gần nữa." Hắn nhéo nhéo mi tâm, cố để giãn lông mày trở lại.
Đôi mắt nàng khẽ nâng lên, lại dịch gần vào hắn thêm một ít.
Thấy thế, Tư Yến mất kiên nhẫn kéo nàng đến trước mặt: "Ngươi và Nhậm Hành nói chuyện gì vậy?"
"Thuộc hạ có sai, thỉnh chủ nhân trách phạt." Hình Chiến không muốn nói chuyện của Hình Giới cho Tư Yến biết, nhưng lại không muốn nói dối hắn, chỉ có thể thỉnh tội.
Nếu nói trước đây nàng thỉnh tội là vì không biết đáp lại như thế nào, vậy thì lúc này Tư Yến cảm giác rất rõ được nàng đang giấu giếm.
...... Nàng có bí mật với người đàn ông khác, đồng thời cũng cố gắng che giấu.
Nghĩ đến đó, Tư Yến cảm thấy tim mình như bị kim châm đâm vào, không quá đau, nhưng còn khó chịu hơn rất nhiều so với đau.
Khi Tư Nhậm Hành hỏi ý hắn muốn Hình Chiến, phản ứng đầu tiên của hắn là: Người phụ nữ của hắn bị kẻ khác nhòm ngó. Điều đó có nghĩa là trong lòng hắn, Hình Chiến không phải "thuộc hạ", mà là "phụ nữ".
Tư Yến gỡ mặc nạ của Hình Chiến xuống, nhìn thật sâu vào khuôn mặt mà hắn đã ngắm nhìn suốt mười năm mà vẫn không chán. Nói thật, sau khi nàng đeo mặt nạ, đã rất lâu hắn không có cảm giác lo lắng khi báu vật của mình bị nhòm ngó. Không ngờ mấy năm sau lại được trải nghiệm, mà lúc này dục vọng chiếm hữu so với trước kia lại càng nhiều hơn bao giờ hết.
Đúng rồi, hắn có dục vọng chiếm hữu với Hình Chiến, không phải đối xử với nàng đơn thuần như một thuộc hạ.
Giờ nghĩ lại, có lẽ nàng đã sớm đi vào lòng hắn, nếu không một người từ trước đến nay công tư phân minh như hắn sao có thể cho phép thuộc hạ bò lên giường mình. Đổi thành một người khác làm như vậy, trực tiếp kéo đi đánh chết là còn nhẹ nhàng.
Tư Yến cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình. Nhưng biểu hiện của hắn không quá bất ngờ, trái lại rất bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Điều này không đại biểu cho cái gì cả, không có bất kì một ai, bất kì cái gì sẽ bởi vì nhận thức này mà thay đổi.