Chương 23
Tháng 5 năm ấy, giữa hè vừa chớm, Tô Khởi và Bắc Tử ngồi trên bậc thềm cửa Dư Lâu, mặc cho chuông điện thoại trong tiệm reo inh ỏi.
Cô tất nhiên biết ai gọi, Bắc Tử cũng vậy, không nhịn được nhắc nhở: "Chị Khởi, anh Duẫn chắc là gọi tới có việc..."
Tô Khởi lắc đầu, lấy một điếu thuốc ra từ trong hộp, còn rộng rãi chia một cây cho cậu, Bắc Tử vội vàng móc bật lửa ra châm cho cô, cái dáng vẻ cẩn thận làm cô phải bật cười, làm như là châm thuốc cho đại ca trễ một giây là sẽ bị xử trí tại chỗ.
"Anh ta mỗi ngày trừ việc ăn no chờ chết thì còn có chuyện gì làm nữa?" Tô Khởi đưa tay dụi dụi mắt, sạp hàng rong reo mời sang sảng hết đợt này tới đợt khác, "Chị với họ đều là đang thành thật mà kiếm tiền nhá, làm gì có thời giờ hoang phí với Thái Tử gia đâu."
Tựa hồ cảm thấy cũng khá có lí, Bắc Tử không kìm được mà gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu.
"Không phải đâu, anh Duẫn cừ lắm."
"Cậu khen anh ta uống rượu tán gái cừ lắm, thế thì chị không nghi ngờ."
"Anh Duẫn không phải đã quen với chị rồi, sao còn phải tán gái chi."
Tô Khởi chả thèm để ý mà cười, "Ai mà quản được tên đó."
Bắc Tử như suy tư gì đó, trầm ngâm một chốc rồi nói, "Mấy năm nay trừ mấy chuyện lớn ra, Tam gia không hay hỏi về Hoằng Xã, đều do anh Duẫn quản hết. Ảnh rất biết dùng người, bến tàu chưa bao giờ có xảy ra sai lầm, chia cho mọi người rất nhiều tiền."
"Bên trên còn có chú Phiên, chú Bảy luôn thích đè đầu ảnh, Tam gia thì lại không cho nội chiến, anh Duẫn đều xoa dịu được mấy ổng. Cứ nói năm 97 vừa tới cả Hồng Kông sắp phải nghiêng trời lệch đất, em không hiểu chính trị, nhưng Hoằng Xã giờ nghiêm chỉnh lắm."
"Trước em theo anh Chính mới gặp được anh Duẫn hoài, anh Chính thích ăn hiếp em, ảnh chỉ ra vẻ thôi chứ đánh em không đau gì, vậy mà anh Duẫn vẫn bao che em."
"Nên là chị hãy nghe lời anh Duẫn nhiều vào, đừng có chọc ảnh bực mình, như vậy ảnh mới đối xử tốt với chị."
Tô Khởi chống cằm nghe cậu chàng khuyên răn, trên mặt chàng nai tơ ngập tràn sùng bái, cuối lời còn muốn chỉ điểm cô nên thuận theo Đường Duẫn, Bắc Tử ăn nói vụng về, như vậy xem như cũng đủ nghiêm túc và dụng tâm.
Cô chỉ thấy cậu này ngốc dở, "Cậu mắc gì nói lời hay dùm tên đó, chị cũng có thích ảnh đâu, em nghĩ cái là biết ha, chị đây mê ảnh có tiền, còn cái vỏ ngoài xem cũng ổn, nói không chừng ngày nào đó cậu thấy chị lên đầu đề của báo --- gái hư hám tiền, mưu sát Thái Tử gia."
Bắc Tử hơi ngây người, ánh mắt phức tạp nhìn cô, suy xét trước sau như khó mà tin được, "Chị giết ảnh nhất định không chiếm được tiền."
"Vậy thử xem xem nào." Giọng điệu nửa thật nửa giả, cô thậm chí một chút xíu cũng không biết tự mình có đang nói thật hay không.
A Thi khoác tấm áo mỏng, vừa rút cánh tay vào cổ tay áo vừa đi lại gần, cô nàng ấn dụi điếu thuốc lá, hích khuỷu tay vào Bắc Tử một cái.
"Quan Chi Lâm phố Nam giá lâm."
Bắc Tử mới vừa bị cô nàng lừa đến đần người, nghe vậy mặt đỏ ké ngay tại chỗ, nhác thấy A Thi đang cong eo tới gần, lẹ làng quay phắt lưng qua.
"Em đi mua cá viên cho chị."
"Chị không thích ăn cá viên đâu nha."
Tô Khởi cố ý cự tuyệt, Bắc Tử bỗng đứng phắt dậy, quyết chí muốn đi.
A Thi lên giọng gọi cậu, "Cậu đứng lại đó cho chị."
Bắc Tử hơi sững lại hai giây rồi gấp gáp đi tiếp, A Thi không nói thêm nữa, sau thì ngồi lên chỗ cậu chàng mới ngồi.
Tô Khởi chọt đầu cô nàng, "Mày đừng có mà chọc ghẹo thằng bé hoài được không, nó non dễ sợ, nhỏ hơn mày biết nhiêu..."
"Nó mới thấy tao tới là đỏ mặt, tại tao sinh sao mà đẹp quá? Nhìn ngố nhưng mà dễ thương thiệt, lần sau mày nói nó, tao không ngại phá thân miễn phí cho nó."
Tô Khởi dở khóc dở cười, "Mày cứ nói nó mấy cái đồi trụy, nó không đỏ mặt sao được? Tao nói chuyện với nó có bao giờ thấy nó thẹn thùng đâu."
"Đó là vì tiên cô quá thanh thuần, cái khuôn mặt nhỏ này, tao mà là đàn ông cũng tiếc đâm mày mạnh quá ấy..."
Tô Khởi nhịn không được che lỗ tai, "Im hộ, im hộ!"
Rừng rậm bê tông cốt thép dày đặc khắp thành phố, đêm hè không thấy chim tước, chỉ có âm ríu rít rỉ ra của hai cô gái.
A Thi dán sát vào, khoác dáng trai phong lưu bất cần, tay lần từ cằm cô lên đến trán, Tô Khởi cũng không chống cự nữa.
"Để tao xem." Ý là nói vết sẹo kia của cô, "Ông bác sĩ Lý đó cũng giỏi gớm, mày trang điểm cái là nhìn không ra luôn."
Cô nàng đối với cô chân thành, tối nay không khí lại tươi vui, càng không có tên điên Đường Duẫn kia, Tô Khởi cười rộ theo bản năng, nụ cười từ tận đáy lòng
"Là dụng cụ xịn nha, bác sĩ Lý đâu có thể tay không xóa sẹo cho tao được."
A Thi xua xua tay, "Cũng vậy thôi"
Cô lại hút điếu thuốc cùng A Thi.
A Thi trêu ghẹo, "Anh Diệu Huy hôm qua tới kiếm tao còn nói, có thể để mày thổi gió bên gối Thái Tử gia hay không, miễn bớt cho ảnh nửa phí."
Tô Khởi nói: "Mày thật sự tưởng là đang cặp gã à? Nhỏ ngốc, tên đó không nộp nửa tiền kia cũng không có tiêu trên người mày đâu."
"Ảnh bằng lòng làm party sinh nhật cho tao mà, hộp đêm Mỹ Hoàng, bao thâu đêm luôn."
"..." Diệu Huy làm cô nàng nở mày nở mặt, Tô Khởi cạn kiệt lời, "Vậy lần sau buổi tối Đường Duẫn tới phố Miếu, mày nói với ảnh đi."
A Thi lắc đầu ngay tắp lự, "Không được, tao sợ ảnh."
"Vậy thôi miễn bàn ha."
"Mày kì quá đi."
...
Hai giờ rưỡi khuya, phố Miếu lặng ngắt như tờ, cửa tiệm đóng kín mít, duy mỗi Dư Lâu tỏa ra ánh sáng u ám.
Hai người dây dưa trong gian phòng chật chội, mập mờ ám muội sinh sôi, hơi thở tình dục nồng nàn, anh thích để lại dấu vết trên người cô, dường như đang tra tấn người ta sắp rệu rã tinh thần, lại kề tai rủ rỉ hỏi ép.
"Em ghen sao?"
Cô ghen khi nào chứ?
"Còn muốn quản anh nữa?"
Bắc Tử sao mà lắm mồm vậy chứ.
Khi sắp xong việc anh một hai phải ép cô thừa nhận, "Tô Khởi ơi, có phải em thích anh chết đi được không?"
"Em đừng có mà giả bộ lơ đi, em nói coi."
Hai tay cô đồng thời dùng sức, cào cho lưng anh ra một đống vệt. Đường Duẫn thấy cô bơ mình, dừng ngang, giống như treo cô lên trên không, cheo leo nửa vời.
Tô Khởi càu nhàu sỉ vả anh, "Ngu dốt, thiểu năng, anh phát bệnh sao không chết quách đi?"
Mỗi một lần hai bên đều như vật lộn, cô đau, anh cũng đau.
Đường Duẫn lại nhớ đến Bắc Tử ấp a ấp úng nói Tô Khởi muốn giết anh, vì tiền, cũng vì anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm.
Chôn ở trước người cô khúc khích, tưởng anh sẽ bộc bạch gì mà "Cam tâm tình nguyện chết trong tay em" chăng, còn khuya, anh là Đường Duẫn.
"Em dám giết anh, ngay hôm sau liền bị hiếp nát, còn bị bán qua Đông Nam Á làm gái nữa."
Tô Khởi run lên một cái rõ ràng, ánh mắt lạnh thấu xương xẻo anh, Đương Duẫn cười đậm thêm, tiếp tục làm lên, cả phòng vang tiếng khe khẽ liên miên, lòng ai nấy nặng.
Hôm nay cô mặt một chiếc áo dây mát mẻ, Đường Duẫn tan cuộc bên kia xong liền mò sang phố Miếu, ngồi kia nửa tiếng đồng hồ ngắm cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, còn có cái eo thon thả lâu lâu lộ ra khi giơ tay. Nhìn nóng mắt, anh bèn để Bắc Tử đi trước, đẩy người vào trong phòng, dê xồm lộ đầu.
Đêm đó ngủ ở chỗ Tô Khởi.
Cô ngồi bên bàn trang điểm nho nhỏ cạnh giường tháo hoa tai, Đường Duẫn cởi áo trên, nằm phè trên giường, còn duỗi tay qua động tay động chân với cô.
Gần một tháng, xem như cô với anh cặp nhau được một tháng, thời gian một tháng cũng đủ để quen thuộc lẫn nhau. Cô đã từng cảm thấy quan hệ của A Thi với Diệu Huy dơ bẩn lệch lạc, hiện giờ cô với Đường Duẫn cũng đâu có kém hơn là bao, chả có chân tình gì để nói, đúng hơn là tùy tiện sáp vào nhau sống cho qua ngày.
Vừa định ném tay anh ra đứng dậy, Đường Duẫn mở miệng.
"Vụ cao ốc Bạc San em thu xếp ổn chưa?"
Tô Khởi xoay người nhìn anh, "Ý là sao? Sao thì mới gọi là thu xếp ổn, tương lai xảy ra chuyện gì làm sao em nói chuẩn được."
"Ông già anh đã bàn bạc hợp tác xong xuôi, mùa thu năm nay nhất định phải khai trương sử dụng, anh sợ em làm lộn xộn chuyện ổng, đến lúc đó thành mớ bòng bong lại chạy đi khóc với anh."
Tô Khởi chớp chớp mắt, thì ra Đường Hiệp Đình định dùng tòa cao ốc kia gấp như vậy, cũng lần đầu cảm thấy Đường Duẫn cũng có chút tác dụng.
"Anh tưởng em là thần tiên hạ phàm, giúp ổng ngó sơ qua là mọi chuyện như ý chắc. Thế thôi em khỏi ở đây, bay lên Thiên cung ngủ cho lành."
Cô tắm táp sạch sẽ, cả người thơm ngào ngạt, Đường Duẫn lôi kéo người lên giường, lại ấn vào lòng ngực mình giúp bản thân tinh lọc không khí.
"Đi bên anh ngủ, em tưởng anh bằng lòng tới chỗ này của em chắc, nhỏ như lỗ mũi. Hoặc là em chọn một căn đi, anh mua cho."
Tô Khởi không phản kháng, ánh mắt có điều trầm ngâm, "Anh với mẹ anh giống thật đó, cô Đường còn muốn giúp em mở tiệm mới, em vẫn không nhận lời."
"Vậy vừa hay, không chỉ có cửa hàng, chỗ ở cũng có luôn, em trúng mánh rồi."
Cô không nói gì nữa, Đường Duẫn duỗi tay tắt đèn, trong nhà vụt đen ngỏm, sau khi thích ứng được thì nương ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào có thể mơ hồ thấy mặt người.
Đường Duẫn cũng đã tỉnh rượu kha khá, Tô Khởi mới vừa nhắm mắt chuẩn bị vô giấc, nghe anh lầm rầm.
"Anh có súng để trong hộp gác tay đằng trước, em muốn giết anh đừng dùng dao, máu rỉ ra từ từ tra tấn lắm."
Đỡ tay cô đưa lên huyệt Thái Dương của mình.
"Bắn vào đây, một phát xuyên thẳng."
"Pằng ——"
Tay đàn ông tức thời phủ lên trước ngực cô, anh cảm nhận rõ tim cô đập nhanh vọt lên.
Tô Khởi bình tĩnh hỏi: "Chiếc xe nào?"
Đường Duẫn đáp: "Mỗi một chiếc."
"Được, anh chớ chọc em bực."
"Ừa, anh với em đấu súng, xem ai bắn chuẩn hơn."
"Anh im hộ."
Hồi lâu sau cô cũng không ngọ nguậy thêm, Đường Duẫn nhìn vách tường lầm bầm lầu bầu, "Cuối năm ngoái gặp em xong anh cứ xui xẻo không ngớt, Phì Phiên giết người giữa đám đông mà cũng được ông già anh rước ra được, em nói xem có phải em khắc anh không?"
...
"Có điều sống cũng không ý nghĩa gì sất, việc gì ngại."
...
"Em muốn tiền không, anh có nhiều tiền lắm."
Thì ra là Thái Tử gia chán đời, Tô Khởi xê ra xa anh một chút, kéo chăn che đầu, hoàn toàn làm lơ.
Sáng sớm hôm sau cô dắt anh ra Thang ký ăn Lại Phấn, Tô Khởi múc một muỗng thịt hầm từ chén anh, Đường Duẫn liếc cô một cái lạnh tanh, không nói gì hết.
Cơm nước xong chưa đến 9 giờ, Đường Duẫn muốn sang bên kia đi lấy xe, Tô Khởi tự mình về Dư Lâu. Kết quả tách ra chưa được mấy bước, cô hối hả lên giọng gọi người quay lại.
Đường Duẫn nghe thấy tiếng thì hai ba bước chạy về, nhìn thấy trước cửa sạp cô la liệt thi thể dơi, dính máu cạn khô, đen ngòm đỏ thẫm.
Tô Khởi dịch vào anh theo bản năng, Đường Duẫn không nghĩ ngợi gì ôm người vào lòng, lúc ấy cô sợ tái mặt, anh thì lại tập trung vào mấy con dơi, ai cũng không để ý tới Đường Duẫn dịu dàng vỗ đầu Tô Khởi hai cái.
Coi như hết thảy là vô ý, vô ý là tốt nhất.
Anh trực tiếp lái xe mang người đi, gọi A Chính cùng Bắc Tử đi thu thập.
Căn bản không thể nghĩ ra là ai, Tô Khởi thậm chí hoài nghi là Phì Phiên.
"Không thể là tên đó đâu, quá ấu trĩ." Đường Duẫn sắc mặt hơi nghiêm nghị. "Giao cho anh là được."
"Giống Phì Phiên lần trước hay sao? Trông vào anh giúp em, hẳn là phải chờ tới khi em làm bà già bạc đầu luôn mất."
"Vậy em tự xử đi, vụ Phì Phiên em có gấp cỡ nào cũng chẳng được gì, chẳng lẽ muốn anh giết ông già anh trước?"
Tô Khởi quay đầu, "Em không có ý này."
Cô không vội, một chút cô cũng không vội.
Nhờ ơn mấy con dơi, cô bị Đường Duẫn đưa đi uống trà trưa với bà Đường.
Đường Trịnh Mẫn Nghi trước hỏi cô tình hình Đường Duẫn gần đây, Tô Khởi tận tình nói cho tỉ mỉ dịu ngoan, vì biết bà Đường thích nghe.
Trên thực tế: đạp ga hóng gió, ngồi bar rượu chè, mạt chược bi-da, anh ngày nào cũng đa phần là thế, có cái gì đáng kể?
Nói xong lại nói sang cao ốc Bạc San. Trước đó bà Đường nghe phân tích sơ bộ của cô, nghĩ thôi thì đặt đá trấn sơn trấn áp hết thảy luôn, Tô Khởi băn khoăn vong hồn Bảo San, không thể hạ quyết định này xuống được.
"Trực tiếp ngăn chặn mọi thứ là đại hung, con không muốn làm thế."
Bà Đường dán chặt mắt vào Tô Khởi, lúc ấy bà không nói ngọn nguồn cho cô nghe, nhưng bà đoán chắc Tô Khởi nhất định tính ra cũng nhìn ra được, dường như chỉ cần cô không đủ nhẫn tâm là sẽ nghi kị cô ngay.
"Vậy con định chuẩn bị giải quyết ra sao?"
"Con nghĩ ra một biện pháp nhu hòa một chút, cô cũng nhất định vừa lòng."
Tô Khởi trộm bổ sung ở trong lòng, đây chính là kĩ xảo nhà họ Đường bà quen dùng.
"Mấy năm nay đất Trung Hoàn mọc lên không ít cao ốc, cao ốc Bạc San vừa vặn hướng thẳng Trung Hoàn, trên tầng cao nhất bày một trận pháp, dẫn mầm họa sang đông vừa hay."
"Còn về dẫn sang ai, con qua bên đó xem rất nhiều lần, tòa cao nhất không ai sánh bằng--- Ôn thị."
Cô tất nhiên biết ai gọi, Bắc Tử cũng vậy, không nhịn được nhắc nhở: "Chị Khởi, anh Duẫn chắc là gọi tới có việc..."
Tô Khởi lắc đầu, lấy một điếu thuốc ra từ trong hộp, còn rộng rãi chia một cây cho cậu, Bắc Tử vội vàng móc bật lửa ra châm cho cô, cái dáng vẻ cẩn thận làm cô phải bật cười, làm như là châm thuốc cho đại ca trễ một giây là sẽ bị xử trí tại chỗ.
"Anh ta mỗi ngày trừ việc ăn no chờ chết thì còn có chuyện gì làm nữa?" Tô Khởi đưa tay dụi dụi mắt, sạp hàng rong reo mời sang sảng hết đợt này tới đợt khác, "Chị với họ đều là đang thành thật mà kiếm tiền nhá, làm gì có thời giờ hoang phí với Thái Tử gia đâu."
Tựa hồ cảm thấy cũng khá có lí, Bắc Tử không kìm được mà gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu.
"Không phải đâu, anh Duẫn cừ lắm."
"Cậu khen anh ta uống rượu tán gái cừ lắm, thế thì chị không nghi ngờ."
"Anh Duẫn không phải đã quen với chị rồi, sao còn phải tán gái chi."
Tô Khởi chả thèm để ý mà cười, "Ai mà quản được tên đó."
Bắc Tử như suy tư gì đó, trầm ngâm một chốc rồi nói, "Mấy năm nay trừ mấy chuyện lớn ra, Tam gia không hay hỏi về Hoằng Xã, đều do anh Duẫn quản hết. Ảnh rất biết dùng người, bến tàu chưa bao giờ có xảy ra sai lầm, chia cho mọi người rất nhiều tiền."
"Bên trên còn có chú Phiên, chú Bảy luôn thích đè đầu ảnh, Tam gia thì lại không cho nội chiến, anh Duẫn đều xoa dịu được mấy ổng. Cứ nói năm 97 vừa tới cả Hồng Kông sắp phải nghiêng trời lệch đất, em không hiểu chính trị, nhưng Hoằng Xã giờ nghiêm chỉnh lắm."
"Trước em theo anh Chính mới gặp được anh Duẫn hoài, anh Chính thích ăn hiếp em, ảnh chỉ ra vẻ thôi chứ đánh em không đau gì, vậy mà anh Duẫn vẫn bao che em."
"Nên là chị hãy nghe lời anh Duẫn nhiều vào, đừng có chọc ảnh bực mình, như vậy ảnh mới đối xử tốt với chị."
Tô Khởi chống cằm nghe cậu chàng khuyên răn, trên mặt chàng nai tơ ngập tràn sùng bái, cuối lời còn muốn chỉ điểm cô nên thuận theo Đường Duẫn, Bắc Tử ăn nói vụng về, như vậy xem như cũng đủ nghiêm túc và dụng tâm.
Cô chỉ thấy cậu này ngốc dở, "Cậu mắc gì nói lời hay dùm tên đó, chị cũng có thích ảnh đâu, em nghĩ cái là biết ha, chị đây mê ảnh có tiền, còn cái vỏ ngoài xem cũng ổn, nói không chừng ngày nào đó cậu thấy chị lên đầu đề của báo --- gái hư hám tiền, mưu sát Thái Tử gia."
Bắc Tử hơi ngây người, ánh mắt phức tạp nhìn cô, suy xét trước sau như khó mà tin được, "Chị giết ảnh nhất định không chiếm được tiền."
"Vậy thử xem xem nào." Giọng điệu nửa thật nửa giả, cô thậm chí một chút xíu cũng không biết tự mình có đang nói thật hay không.
A Thi khoác tấm áo mỏng, vừa rút cánh tay vào cổ tay áo vừa đi lại gần, cô nàng ấn dụi điếu thuốc lá, hích khuỷu tay vào Bắc Tử một cái.
"Quan Chi Lâm phố Nam giá lâm."
Bắc Tử mới vừa bị cô nàng lừa đến đần người, nghe vậy mặt đỏ ké ngay tại chỗ, nhác thấy A Thi đang cong eo tới gần, lẹ làng quay phắt lưng qua.
"Em đi mua cá viên cho chị."
"Chị không thích ăn cá viên đâu nha."
Tô Khởi cố ý cự tuyệt, Bắc Tử bỗng đứng phắt dậy, quyết chí muốn đi.
A Thi lên giọng gọi cậu, "Cậu đứng lại đó cho chị."
Bắc Tử hơi sững lại hai giây rồi gấp gáp đi tiếp, A Thi không nói thêm nữa, sau thì ngồi lên chỗ cậu chàng mới ngồi.
Tô Khởi chọt đầu cô nàng, "Mày đừng có mà chọc ghẹo thằng bé hoài được không, nó non dễ sợ, nhỏ hơn mày biết nhiêu..."
"Nó mới thấy tao tới là đỏ mặt, tại tao sinh sao mà đẹp quá? Nhìn ngố nhưng mà dễ thương thiệt, lần sau mày nói nó, tao không ngại phá thân miễn phí cho nó."
Tô Khởi dở khóc dở cười, "Mày cứ nói nó mấy cái đồi trụy, nó không đỏ mặt sao được? Tao nói chuyện với nó có bao giờ thấy nó thẹn thùng đâu."
"Đó là vì tiên cô quá thanh thuần, cái khuôn mặt nhỏ này, tao mà là đàn ông cũng tiếc đâm mày mạnh quá ấy..."
Tô Khởi nhịn không được che lỗ tai, "Im hộ, im hộ!"
Rừng rậm bê tông cốt thép dày đặc khắp thành phố, đêm hè không thấy chim tước, chỉ có âm ríu rít rỉ ra của hai cô gái.
A Thi dán sát vào, khoác dáng trai phong lưu bất cần, tay lần từ cằm cô lên đến trán, Tô Khởi cũng không chống cự nữa.
"Để tao xem." Ý là nói vết sẹo kia của cô, "Ông bác sĩ Lý đó cũng giỏi gớm, mày trang điểm cái là nhìn không ra luôn."
Cô nàng đối với cô chân thành, tối nay không khí lại tươi vui, càng không có tên điên Đường Duẫn kia, Tô Khởi cười rộ theo bản năng, nụ cười từ tận đáy lòng
"Là dụng cụ xịn nha, bác sĩ Lý đâu có thể tay không xóa sẹo cho tao được."
A Thi xua xua tay, "Cũng vậy thôi"
Cô lại hút điếu thuốc cùng A Thi.
A Thi trêu ghẹo, "Anh Diệu Huy hôm qua tới kiếm tao còn nói, có thể để mày thổi gió bên gối Thái Tử gia hay không, miễn bớt cho ảnh nửa phí."
Tô Khởi nói: "Mày thật sự tưởng là đang cặp gã à? Nhỏ ngốc, tên đó không nộp nửa tiền kia cũng không có tiêu trên người mày đâu."
"Ảnh bằng lòng làm party sinh nhật cho tao mà, hộp đêm Mỹ Hoàng, bao thâu đêm luôn."
"..." Diệu Huy làm cô nàng nở mày nở mặt, Tô Khởi cạn kiệt lời, "Vậy lần sau buổi tối Đường Duẫn tới phố Miếu, mày nói với ảnh đi."
A Thi lắc đầu ngay tắp lự, "Không được, tao sợ ảnh."
"Vậy thôi miễn bàn ha."
"Mày kì quá đi."
...
Hai giờ rưỡi khuya, phố Miếu lặng ngắt như tờ, cửa tiệm đóng kín mít, duy mỗi Dư Lâu tỏa ra ánh sáng u ám.
Hai người dây dưa trong gian phòng chật chội, mập mờ ám muội sinh sôi, hơi thở tình dục nồng nàn, anh thích để lại dấu vết trên người cô, dường như đang tra tấn người ta sắp rệu rã tinh thần, lại kề tai rủ rỉ hỏi ép.
"Em ghen sao?"
Cô ghen khi nào chứ?
"Còn muốn quản anh nữa?"
Bắc Tử sao mà lắm mồm vậy chứ.
Khi sắp xong việc anh một hai phải ép cô thừa nhận, "Tô Khởi ơi, có phải em thích anh chết đi được không?"
"Em đừng có mà giả bộ lơ đi, em nói coi."
Hai tay cô đồng thời dùng sức, cào cho lưng anh ra một đống vệt. Đường Duẫn thấy cô bơ mình, dừng ngang, giống như treo cô lên trên không, cheo leo nửa vời.
Tô Khởi càu nhàu sỉ vả anh, "Ngu dốt, thiểu năng, anh phát bệnh sao không chết quách đi?"
Mỗi một lần hai bên đều như vật lộn, cô đau, anh cũng đau.
Đường Duẫn lại nhớ đến Bắc Tử ấp a ấp úng nói Tô Khởi muốn giết anh, vì tiền, cũng vì anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm.
Chôn ở trước người cô khúc khích, tưởng anh sẽ bộc bạch gì mà "Cam tâm tình nguyện chết trong tay em" chăng, còn khuya, anh là Đường Duẫn.
"Em dám giết anh, ngay hôm sau liền bị hiếp nát, còn bị bán qua Đông Nam Á làm gái nữa."
Tô Khởi run lên một cái rõ ràng, ánh mắt lạnh thấu xương xẻo anh, Đương Duẫn cười đậm thêm, tiếp tục làm lên, cả phòng vang tiếng khe khẽ liên miên, lòng ai nấy nặng.
Hôm nay cô mặt một chiếc áo dây mát mẻ, Đường Duẫn tan cuộc bên kia xong liền mò sang phố Miếu, ngồi kia nửa tiếng đồng hồ ngắm cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, còn có cái eo thon thả lâu lâu lộ ra khi giơ tay. Nhìn nóng mắt, anh bèn để Bắc Tử đi trước, đẩy người vào trong phòng, dê xồm lộ đầu.
Đêm đó ngủ ở chỗ Tô Khởi.
Cô ngồi bên bàn trang điểm nho nhỏ cạnh giường tháo hoa tai, Đường Duẫn cởi áo trên, nằm phè trên giường, còn duỗi tay qua động tay động chân với cô.
Gần một tháng, xem như cô với anh cặp nhau được một tháng, thời gian một tháng cũng đủ để quen thuộc lẫn nhau. Cô đã từng cảm thấy quan hệ của A Thi với Diệu Huy dơ bẩn lệch lạc, hiện giờ cô với Đường Duẫn cũng đâu có kém hơn là bao, chả có chân tình gì để nói, đúng hơn là tùy tiện sáp vào nhau sống cho qua ngày.
Vừa định ném tay anh ra đứng dậy, Đường Duẫn mở miệng.
"Vụ cao ốc Bạc San em thu xếp ổn chưa?"
Tô Khởi xoay người nhìn anh, "Ý là sao? Sao thì mới gọi là thu xếp ổn, tương lai xảy ra chuyện gì làm sao em nói chuẩn được."
"Ông già anh đã bàn bạc hợp tác xong xuôi, mùa thu năm nay nhất định phải khai trương sử dụng, anh sợ em làm lộn xộn chuyện ổng, đến lúc đó thành mớ bòng bong lại chạy đi khóc với anh."
Tô Khởi chớp chớp mắt, thì ra Đường Hiệp Đình định dùng tòa cao ốc kia gấp như vậy, cũng lần đầu cảm thấy Đường Duẫn cũng có chút tác dụng.
"Anh tưởng em là thần tiên hạ phàm, giúp ổng ngó sơ qua là mọi chuyện như ý chắc. Thế thôi em khỏi ở đây, bay lên Thiên cung ngủ cho lành."
Cô tắm táp sạch sẽ, cả người thơm ngào ngạt, Đường Duẫn lôi kéo người lên giường, lại ấn vào lòng ngực mình giúp bản thân tinh lọc không khí.
"Đi bên anh ngủ, em tưởng anh bằng lòng tới chỗ này của em chắc, nhỏ như lỗ mũi. Hoặc là em chọn một căn đi, anh mua cho."
Tô Khởi không phản kháng, ánh mắt có điều trầm ngâm, "Anh với mẹ anh giống thật đó, cô Đường còn muốn giúp em mở tiệm mới, em vẫn không nhận lời."
"Vậy vừa hay, không chỉ có cửa hàng, chỗ ở cũng có luôn, em trúng mánh rồi."
Cô không nói gì nữa, Đường Duẫn duỗi tay tắt đèn, trong nhà vụt đen ngỏm, sau khi thích ứng được thì nương ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào có thể mơ hồ thấy mặt người.
Đường Duẫn cũng đã tỉnh rượu kha khá, Tô Khởi mới vừa nhắm mắt chuẩn bị vô giấc, nghe anh lầm rầm.
"Anh có súng để trong hộp gác tay đằng trước, em muốn giết anh đừng dùng dao, máu rỉ ra từ từ tra tấn lắm."
Đỡ tay cô đưa lên huyệt Thái Dương của mình.
"Bắn vào đây, một phát xuyên thẳng."
"Pằng ——"
Tay đàn ông tức thời phủ lên trước ngực cô, anh cảm nhận rõ tim cô đập nhanh vọt lên.
Tô Khởi bình tĩnh hỏi: "Chiếc xe nào?"
Đường Duẫn đáp: "Mỗi một chiếc."
"Được, anh chớ chọc em bực."
"Ừa, anh với em đấu súng, xem ai bắn chuẩn hơn."
"Anh im hộ."
Hồi lâu sau cô cũng không ngọ nguậy thêm, Đường Duẫn nhìn vách tường lầm bầm lầu bầu, "Cuối năm ngoái gặp em xong anh cứ xui xẻo không ngớt, Phì Phiên giết người giữa đám đông mà cũng được ông già anh rước ra được, em nói xem có phải em khắc anh không?"
...
"Có điều sống cũng không ý nghĩa gì sất, việc gì ngại."
...
"Em muốn tiền không, anh có nhiều tiền lắm."
Thì ra là Thái Tử gia chán đời, Tô Khởi xê ra xa anh một chút, kéo chăn che đầu, hoàn toàn làm lơ.
Sáng sớm hôm sau cô dắt anh ra Thang ký ăn Lại Phấn, Tô Khởi múc một muỗng thịt hầm từ chén anh, Đường Duẫn liếc cô một cái lạnh tanh, không nói gì hết.
Cơm nước xong chưa đến 9 giờ, Đường Duẫn muốn sang bên kia đi lấy xe, Tô Khởi tự mình về Dư Lâu. Kết quả tách ra chưa được mấy bước, cô hối hả lên giọng gọi người quay lại.
Đường Duẫn nghe thấy tiếng thì hai ba bước chạy về, nhìn thấy trước cửa sạp cô la liệt thi thể dơi, dính máu cạn khô, đen ngòm đỏ thẫm.
Tô Khởi dịch vào anh theo bản năng, Đường Duẫn không nghĩ ngợi gì ôm người vào lòng, lúc ấy cô sợ tái mặt, anh thì lại tập trung vào mấy con dơi, ai cũng không để ý tới Đường Duẫn dịu dàng vỗ đầu Tô Khởi hai cái.
Coi như hết thảy là vô ý, vô ý là tốt nhất.
Anh trực tiếp lái xe mang người đi, gọi A Chính cùng Bắc Tử đi thu thập.
Căn bản không thể nghĩ ra là ai, Tô Khởi thậm chí hoài nghi là Phì Phiên.
"Không thể là tên đó đâu, quá ấu trĩ." Đường Duẫn sắc mặt hơi nghiêm nghị. "Giao cho anh là được."
"Giống Phì Phiên lần trước hay sao? Trông vào anh giúp em, hẳn là phải chờ tới khi em làm bà già bạc đầu luôn mất."
"Vậy em tự xử đi, vụ Phì Phiên em có gấp cỡ nào cũng chẳng được gì, chẳng lẽ muốn anh giết ông già anh trước?"
Tô Khởi quay đầu, "Em không có ý này."
Cô không vội, một chút cô cũng không vội.
Nhờ ơn mấy con dơi, cô bị Đường Duẫn đưa đi uống trà trưa với bà Đường.
Đường Trịnh Mẫn Nghi trước hỏi cô tình hình Đường Duẫn gần đây, Tô Khởi tận tình nói cho tỉ mỉ dịu ngoan, vì biết bà Đường thích nghe.
Trên thực tế: đạp ga hóng gió, ngồi bar rượu chè, mạt chược bi-da, anh ngày nào cũng đa phần là thế, có cái gì đáng kể?
Nói xong lại nói sang cao ốc Bạc San. Trước đó bà Đường nghe phân tích sơ bộ của cô, nghĩ thôi thì đặt đá trấn sơn trấn áp hết thảy luôn, Tô Khởi băn khoăn vong hồn Bảo San, không thể hạ quyết định này xuống được.
"Trực tiếp ngăn chặn mọi thứ là đại hung, con không muốn làm thế."
Bà Đường dán chặt mắt vào Tô Khởi, lúc ấy bà không nói ngọn nguồn cho cô nghe, nhưng bà đoán chắc Tô Khởi nhất định tính ra cũng nhìn ra được, dường như chỉ cần cô không đủ nhẫn tâm là sẽ nghi kị cô ngay.
"Vậy con định chuẩn bị giải quyết ra sao?"
"Con nghĩ ra một biện pháp nhu hòa một chút, cô cũng nhất định vừa lòng."
Tô Khởi trộm bổ sung ở trong lòng, đây chính là kĩ xảo nhà họ Đường bà quen dùng.
"Mấy năm nay đất Trung Hoàn mọc lên không ít cao ốc, cao ốc Bạc San vừa vặn hướng thẳng Trung Hoàn, trên tầng cao nhất bày một trận pháp, dẫn mầm họa sang đông vừa hay."
"Còn về dẫn sang ai, con qua bên đó xem rất nhiều lần, tòa cao nhất không ai sánh bằng--- Ôn thị."