Chương 8
Lúc khuya đóng cửa, Tô Khởi đếm tiền xong theo thói quen định tìm khăn lông lau tay, mới nhớ tới hồi tối đưa Ôn Khiêm Lương lau giày xong thì thấy dơ quá nên để anh vứt đi luôn. Đứng kế thùng rác, cô chần chừ vài giây, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là không nhặt cái khăn lên.
Trên bàn có bọc bánh ngọt, ngoài mấy cái bánh hạnh nhân ra còn có một xấp tiền mặt. Thái Tử gia rất sộp, trong bóp tiền có bao nhiêu là đưa cô hết.
Mấy năm nay có khổ cực thế nào, Tô Khởi cũng không nỡ bán mình, hiện giờ trời xui đất khiến lại bán cho Đường Duẫn.
Lại làm công tác tư tưởng cho bản thân: Không sao cả, đủ tiền mua mấy trăm cái khăn rồi, cũng hơn nửa tháng tiền cô kiếm được, hoan nghênh Thái tử gia lần hai đại giá quang lâm.
Hôm sau Ôn Khiêm Lương lại tới tiếp.
Anh tan ca sớm một tiếng, đích thân đến một tiệm Nhật ở Trung Hoàn, mua sashimi tươi, sushi trứng cá, trứng hấp chawanmushi, rượu mơ ủ thủ công, hết sức săn sóc giao tận nhà.
Mỗi tay một túi, Ôn Khiêm Lương bữa nay mặc đồ tây màu lam, nho nhã tuấn tú hệt như trong kí ức, bước vào xóm nghèo Dư Lâu, đây mới đúng là rồng đến nhà tôm.
"Anh đoán là em chắc chưa ăn cơm chiều, tiện đường đưa qua." Anh cười với cô.
Tô Khởi khổ tâm nói: "Anh đừng có đến nữa được không?"
"Em ở đây thì sao anh có thể không tới được?"
Cô không cho anh gọi Pearl, không cho kêu Trân Trân, Bảo Trân càng không được, vậy nên anh không gọi gì hết, cố nén lời như cố nén lòng mình.
"Đừng để Daddy anh biết, giờ em chỉ muốn sống cho đàng hoàng."
"Thật ra Daddy nhớ em lắm, năm đó ông đặc biệt chọn nhà tro cốt có phong thủy tốt để thờ, đau buồn rất lâu. Nhưng em không muốn ông ấy biết thì anh sẽ không nói."
Cô cảm ơn anh, lễ phép mà hững hờ.
Lần này Ôn Khiêm Lương tới có nghi hoặc cần giải đáp.
Anh bảo: "Cuối năm ngoái anh mới về Cảng, nghe kể một tin giựt gân, có nhóm các cụ bà cùng tự sát trước miếu Thiên Hậu, quỷ dị thật."
"Em cũng biết chứ, cô Mao là một trong đó, nghĩ mãi cũng không ra sao cô phải làm vậy."
Cô Mao là người giúp việc Phillippine làm cho nhà họ Tô mười mấy năm, bầu bạn bên Tô Khởi từ tấm bé, tình cảm sâu đậm. Hôm xảy ra chuyện 6 năm trước bà bị sốt, tránh được một kiếp.
"Fiona..."
"Fiona?" Tô Khởi kinh ngạc trừng mắt, mặt hiện lên vẻ há hốc khó tin.
Người đàn ông nhìn cô đăm đăm mấy giây, thở nhẹ ra. Anh tình nguyện chọn tin tưởng cô, tự nhủ cùng lắm Tô Khởi chỉ muốn trả thù nhà họ Đường.
"Fiona cũng trong đó, này không bình thường."
Fiona là người giúp việc Phillippine của nhà họ Ôn, Tô Khởi tất nhiên biết, cô nhớ rõ Fiona có chồng có con, cũng không như mấy lời đồn ở ngoài nói mấy bà tự sát trước miếu Thiên Hậu đều độc thân.
Tô Khởi nói: "Sở cảnh sát không cho báo chí đăng tên thật của mấy cụ bà, chỉ dùng tên giả thôi, em không biết Fiona cũng trong đó. Nghĩ lại năm đó hai nhà tụi mình thân thiết, xem ra đúng là quỷ dị thật."
"Fiona đã rời nhà họ Ôn nhiều năm rồi, Daddy không bận tâm, nhưng theo anh tra được, còn có một cụ bà họ Trịnh, là bà vú của bà Đường..."
"Hả? Gì mà liên quan tới nhà họ Đường nữa? Còn một bà nữa sao?"
Ôn Khiêm Lương đến gần, nắm tay cô, không có mềm mại non nớt như trong trí nhớ. Mặc dù ngày nào cô cũng thoa dưỡng tay và cố gắng chăm sóc, nhưng sao chịu nổi chuyện gì cũng phải tự tay làm, tất nhiên thô ráp hơn nhiều so với lúc làm cô cả nhà họ Tô.
"Đường Duẫn không phải dân lương thiện gì, nhà họ Đường đầm rồng hang hổ, em đừng làm gì bồng bột." Lại thận trọng bồi thêm một câu, "Anh sợ mất em."
"Ôn sinh, em không hiểu anh đang nói gì hết."
"Anh mở cho em một cửa hàng ở Trung Hoàn, diện tích cũng đủ rộng, em muốn dạy piano cho trẻ nhỏ hay mở tiệm nhạc cụ? Hay là mở tiệm hoa như mấy cô gái trẻ thích hiện giờ, không thì..."
"Em có thể tự nuôi thân, anh đừng quan tâm gì cả." Trong lòng cô đã cực kì kích động, sắp sửa vỡ đê.
"Em có thể cái gì? Em đang ở chỗ nào? Chỗ này người ở được à? Em muốn anh yên tâm kiểu gì đây?"
Toàn Cảng chỉ có mỗi mình cô, có thể khiến cậu cả Ôn điềm tĩnh giữ mình mất khống chế, 16 năm trước là thế này, 6 năm trước cũng như vậy, tới hiện giờ cũng không đổi.
Sợ nhất là gặp lại người yêu cũ mà cảnh còn người mất. Con người không chỉ tham sống sợ chết, mà còn tham nhiều hơn thế, muốn nắm níu quá khứ, kết quả là giỏ tre múc nước, một giấc mộng hão huyền.
"Đừng ép em nữa, không lẽ em phải chết thật mới được?"
"Anh không hề có ý này."
Anh nghiêng người ổn định cảm xúc, trước mắt thấy một cái giá treo tường đặt một chồng sách, đa phần đều có chữ cuối là "Kinh", khỏi cần nhìn thêm cũng biết là sách phong thủy. Lẫn trong đó là một quyển trông khang khác, tưởng là cũng đủ khuất mắt, vậy mà Ôn Khiêm Lương liếc mắt một cái lại rút ra được.
Cô vẫn thế, vẫn như trước thỉnh thoảng lén xếp tiểu thuyết đặc biệt vào giữa chồng sách giáo khoa.
Mở bừa một trang, nhìn thấy một câu như vầy: Con người là nô lệ ký ức? Không, con người luôn lựa chọn thứ mình muốn nhớ rõ. Quá khứ vĩnh viễn là tốt nhất. Dù có bao nhiêu sai quấy, tình cũ luôn là khó quên.
Bút pháp quá ướt át, Ôn Khiêm Lương mau chóng khép sách đặt về chỗ cũ, quay đầu nói với cô: "Chúng ta đều từng không thích Lý Bích Hoa."
Tô Khởi không lộ cảm xúc, "Người sẽ thay đổi, phố Miếu hay mở nhạc của Đạt Minh Nhất Phái, giờ em cũng thuộc mấy bài. Hôm qua còn có sạp hát kịch Quảng Đông, mình từng cùng nghe "Đế Nữ Hoa", giờ cũng còn thuộc được mấy câu xướng, Ôn sinh có muốn đi xem chung không?"
Ôn Khiêm Lương lắc đầu, "Em ăn đi, anh phải đi đây."
Thứ bảy, ngày gia đình, Childe phải mau về nhà bầu bạn với cha mẹ, đúng là cậu con trai có hiếu.
Cuối cùng cô nói: "Xin anh đừng đến nữa."
Tốt nhất là quên nhau giữa chốn giang hồ.
Mặc cho đối phương có nghe thấy hay không, Tô Khởi nhìn bóng dáng anh, nhẫn tâm nói tiếp, "Đừng đến nữa."
Ôn Khiêm Lương đi rồi, cô tạm treo bảng ngừng kinh doanh, chậm chạp cứng ngắc lấy đồ ăn trong túi ra, đều là món khoái khẩu của cô, hay nói đúng hơn là món khoái khẩu của Tô Bảo Trân.
Wasabi được đúc thành hình chiếc lá, tinh tế đến mức lộ rõ hoa văn, một miếng cá hồi vào bụng, cô nhận ra ngay: ẩm thực Kim Thành.
Kim Thành trong Kim Thành Vũ, họ Nhật Bản, nhưng chủ đầu tư lại không phải nhà Kim Thành gốc Nhật, mà chính là trùm ăn uống họ Cận ở Hồng Kông, Cận Thành. Kim Thành ngoài việc gần âm với tên thật*, còn mang chữ "Kim" ngụ ý vàng bạc, đầu bếp trong cửa hàng thì đúng là mời từ Nhật sang.
*Cận là jin4, Kim là jin1
Lúc trước Tô Khởi và Ôn Khiêm Lương nắm tay dạo quanh Trung Hoàn, đã ăn không biết bao nhiêu lần.
Chú Cận đam mê món Nhật, nhà họ Cận làm chuỗi ăn uống hốt bạc mỗi ngày, chú ấy mở cửa hàng để tự hưởng thụ, giá cao cắt cổ, vậy mà vô số người vẫn bằng lòng tới mua.
Có lời đồn rằng chủ nhà hàng là người Nhật, nghe là biết không phải dân trong nghề của giới thượng lưu, không biết không đáng trách.
Tô Khởi không ngờ bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn mở cửa, hương vị không khác chút nào cả, chỉ tiếc là màn sao vẫn thế đêm đã khác.
A Chính như mù chữ, ngó lơ hai chữ "Tạm nghỉ" trên bảng, đẩy cửa bước vô.
Trên bàn thừa đủ thứ, trong lòng Tô Khởi thì tính toán chi li, tự ép bản thân phải ngốn thêm mấy miếng nữa bởi vứt đi thì tiếc lắm. Thấy có người bước vào, không thèm ngẩng đầu liền nói: "Nửa tiếng nữa hẵng đến."
A Chính cười đểu, rõ ràng gặp cô có được mấy lần mà mở mồm làm bộ như quen thân lắm.
"Tiên cô ơi chào buổi tối, anh Duẫn tới phố Nam, gọi cô đi với ảnh."
Tô Khởi tức cười, ngẩng đầu cười hết sức mỉa mai, "Anh đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi đó à?"
...
Quán trà Nam Lục, thấy cặp đôi đối diện, Tô Khởi cười khẩy ngồi xuống, A Chính ngồi kế bên cô.
Cô tiểu thư nhà giàu kia mặc đồ Tây đang mốt, tay cầm túi xách số lượng hạn chế, nhìn như đang đứng đống lửa đang ngồi đống than, ngại băng ghế nhựa dơ bẩn, ngại trên bàn dính mỡ nhớp nhúa, ngại khách ăn xung quanh ầm ĩ loạn xà ngầu.
Tô Khởi mở lời: "Nếu Thái Tử gia đã có khách cần tiếp, cớ gì làm phiền công ăn chuyện làm của tôi?"
Đường Duẫn vẫy tay, gọi phục vụ đưa menu cho cô, "Bánh dứa? Uyên ương đá?"
Mặt cô lanh tạnh không hé răng, Đường Duẫn gật gật đầu, phục vụ cầm thực đơn đi xuống, nhanh chóng bưng khay lên món.
"Cô Thẩm lần đầu ghé phố Miếu, tôi mời Tô tiên cô truyền đạt chút tri thức cho cô ấy đó mà."
Cô Thẩm nhìn vậy nhưng ăn nói lễ độ, dịu ngoan cất lời, đinh ninh Tô Khởi là bán tiên dân trí thấp, chỉ nói mình họ Thẩm, không để lộ tên Tiếng Anh.
Tô Khởi biết cô bé.
Bảy năm trước Bảo San tham gia đại hội diễn thuyết công ích vào dịp lễ Tạ Ơn, Daddy đưa hai mẹ con cô tới ủng hộ trợ uy. Khúc cuối ba thí sinh đoạt giải chụp ảnh chung, Bảo San nhận giải bạc, nhưng có điều lại đứng chính giữa. Cô tiểu thư họ Thẩm này cũng là một trong số đó, không nhớ rõ giải nhất hay giải ba nữa.
Nhiều năm trôi qua, cô bé hẳn là đã lên đại học.
Nếu Bảo San còn sống, nhất định cũng sẽ xinh xắn như thế, mang danh tiểu thư nhà giàu mà làm ra vẻ ưa sạch, nhưng nhìn vào chỉ thấy vô cùng chân phương đáng yêu.
Nếu, cũng chỉ là nếu.
Nhớ tới Bảo San, thái độ Tô Khởi đối với cô Thẩm dịu lại hơn rất nhiều, thuận miệng hỏi: "Nếu không lầm thì hình như cô Thẩm đang học đại học?"
Cô bé cười không mang tí vẻ lõi đời, mắt mày đầy vẻ thuần khiết, "Đúng rồi, em học ở đại học Hồng Kông."
"Học chuyên ngành gì vậy?"
"Hóa học ạ." Đỏ mặt thỏ thẻ, "Lúc đầu Daddy không cho, nhưng mà ông ấy hết cách với em, vẫn phải cắn răng gật đầu, làm thí nghiệm thích lắm..."
Lòng vốn đang xót xa nay càng thêm nặng nề u tối, nhất thời ánh mắt nhìn về phía cô Thẩm không rõ là đang ngưỡng mộ hay ganh ghét.
Đường Duẫn trước sau thờ ơ lạnh nhạt, giống người ngoài cuộc, nhưng ánh mắt lại sáng quắc.
Cô Thẩm nhắc tới hóa học liền thao thao bất tuyệt. Bánh dứa và uyên ương đá trước mặt Tô Khởi chưa hề động vào, cô chỉ chỉ vào ly trà chanh đá trước mặt cô bé, chân thành đề nghị.
"Uống thử một hớp đi, vị cũng không tệ lắm."
Thấy cô bé hơi chần chừ, hết sức cẩn thận thử một ngụm, động tác thanh tao, le lưỡi.
"Hơi đắng đó."
Tô Khởi cố gượng cười.
Đường Duẫn uống cạn ly trà đang cầm trong ba hớp, còn thừa nửa ly đá, đảo đảo ra tiếng.
Anh bí xị mặt mày cắt đứt cuộc giao lưu của hai cô, quay đầu ra lệnh A Chính đưa người về nhà, cô Thẩm ước gì ra khỏi chỗ này lẹ lẹ, gấp gáp đứng dậy.
A Chính cầm chìa khóa xe Đường Duẫn, lại rầm rì bên tai anh mấy cậu, Đường Duẫn vừa nghe vừa nhìn Tô Khởi cười lạnh. Cô thấy khó hiểu hết sức, liếc dòm một cái không chút lưu luyến.
Anh nói với A Chính: "Xe để chỗ mày đi, khỏi quay lại rước tao."
Tô Khởi quay đầu đi liền, "Tôi không hề nói là giữ anh lại."
A Chính đưa cô Thẩm đi lấy xe, Đường Duẫn trả tiền, tiện mắt ngó đồ ăn trên bàn Tô Khởi không đụng miếng nào, mày nhíu lại.
Lúc đi vào Dư Lâu, cô mới dọn bàn sạch sẽ, đồ dư cất vào túi, Ôn Khiêm Lương đặc biệt yêu cầu không dán logo lên, điệu thấp tri kỉ.
Đường Duẫn biết rõ còn cố hỏi: "Ăn cái gì vậy?"
"Thái Tử gia lo cũng nhiều chuyện quá đó."
Tiếng anh lại lạnh xuống, "Em tưởng tôi ngu, cái gì cũng không biết à?"
Đường Duẫn đến gần, nâng cằm cô lên, ngón tay đè môi dưới của Tô Khởi. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất trên lòng bàn tay anh, giây tiếp theo đã bị môi người đàn ông bao lấy, đầu lưỡi lanh lợi đẩy vào, chính là kiểu trước lạ sau quen người ta hay nói.
Cô nếm được cái đắng chát từ trà lạnh anh mới uống, anh thì thưởng thức vị rượu mơ ngọt ngào trên môi cô, lặng lẽ dụ hoặc.
Nụ hôn dai dẳng ngưng hẳn, kết quả rõ ràng, đắng chát của anh thắng ngọt ngào của cô. Anh vẫn thế, dùng lòng bàn tay thô ráp chà sát cánh môi cô, chùi sạch cái lóng lánh trên đó, không biết là đang đóng dấu hay đang phá hoại nữa.
"Ăn vụng chỉ no được ba phần, đạo lý này không hiểu sao?"
Trên bàn có bọc bánh ngọt, ngoài mấy cái bánh hạnh nhân ra còn có một xấp tiền mặt. Thái Tử gia rất sộp, trong bóp tiền có bao nhiêu là đưa cô hết.
Mấy năm nay có khổ cực thế nào, Tô Khởi cũng không nỡ bán mình, hiện giờ trời xui đất khiến lại bán cho Đường Duẫn.
Lại làm công tác tư tưởng cho bản thân: Không sao cả, đủ tiền mua mấy trăm cái khăn rồi, cũng hơn nửa tháng tiền cô kiếm được, hoan nghênh Thái tử gia lần hai đại giá quang lâm.
Hôm sau Ôn Khiêm Lương lại tới tiếp.
Anh tan ca sớm một tiếng, đích thân đến một tiệm Nhật ở Trung Hoàn, mua sashimi tươi, sushi trứng cá, trứng hấp chawanmushi, rượu mơ ủ thủ công, hết sức săn sóc giao tận nhà.
Mỗi tay một túi, Ôn Khiêm Lương bữa nay mặc đồ tây màu lam, nho nhã tuấn tú hệt như trong kí ức, bước vào xóm nghèo Dư Lâu, đây mới đúng là rồng đến nhà tôm.
"Anh đoán là em chắc chưa ăn cơm chiều, tiện đường đưa qua." Anh cười với cô.
Tô Khởi khổ tâm nói: "Anh đừng có đến nữa được không?"
"Em ở đây thì sao anh có thể không tới được?"
Cô không cho anh gọi Pearl, không cho kêu Trân Trân, Bảo Trân càng không được, vậy nên anh không gọi gì hết, cố nén lời như cố nén lòng mình.
"Đừng để Daddy anh biết, giờ em chỉ muốn sống cho đàng hoàng."
"Thật ra Daddy nhớ em lắm, năm đó ông đặc biệt chọn nhà tro cốt có phong thủy tốt để thờ, đau buồn rất lâu. Nhưng em không muốn ông ấy biết thì anh sẽ không nói."
Cô cảm ơn anh, lễ phép mà hững hờ.
Lần này Ôn Khiêm Lương tới có nghi hoặc cần giải đáp.
Anh bảo: "Cuối năm ngoái anh mới về Cảng, nghe kể một tin giựt gân, có nhóm các cụ bà cùng tự sát trước miếu Thiên Hậu, quỷ dị thật."
"Em cũng biết chứ, cô Mao là một trong đó, nghĩ mãi cũng không ra sao cô phải làm vậy."
Cô Mao là người giúp việc Phillippine làm cho nhà họ Tô mười mấy năm, bầu bạn bên Tô Khởi từ tấm bé, tình cảm sâu đậm. Hôm xảy ra chuyện 6 năm trước bà bị sốt, tránh được một kiếp.
"Fiona..."
"Fiona?" Tô Khởi kinh ngạc trừng mắt, mặt hiện lên vẻ há hốc khó tin.
Người đàn ông nhìn cô đăm đăm mấy giây, thở nhẹ ra. Anh tình nguyện chọn tin tưởng cô, tự nhủ cùng lắm Tô Khởi chỉ muốn trả thù nhà họ Đường.
"Fiona cũng trong đó, này không bình thường."
Fiona là người giúp việc Phillippine của nhà họ Ôn, Tô Khởi tất nhiên biết, cô nhớ rõ Fiona có chồng có con, cũng không như mấy lời đồn ở ngoài nói mấy bà tự sát trước miếu Thiên Hậu đều độc thân.
Tô Khởi nói: "Sở cảnh sát không cho báo chí đăng tên thật của mấy cụ bà, chỉ dùng tên giả thôi, em không biết Fiona cũng trong đó. Nghĩ lại năm đó hai nhà tụi mình thân thiết, xem ra đúng là quỷ dị thật."
"Fiona đã rời nhà họ Ôn nhiều năm rồi, Daddy không bận tâm, nhưng theo anh tra được, còn có một cụ bà họ Trịnh, là bà vú của bà Đường..."
"Hả? Gì mà liên quan tới nhà họ Đường nữa? Còn một bà nữa sao?"
Ôn Khiêm Lương đến gần, nắm tay cô, không có mềm mại non nớt như trong trí nhớ. Mặc dù ngày nào cô cũng thoa dưỡng tay và cố gắng chăm sóc, nhưng sao chịu nổi chuyện gì cũng phải tự tay làm, tất nhiên thô ráp hơn nhiều so với lúc làm cô cả nhà họ Tô.
"Đường Duẫn không phải dân lương thiện gì, nhà họ Đường đầm rồng hang hổ, em đừng làm gì bồng bột." Lại thận trọng bồi thêm một câu, "Anh sợ mất em."
"Ôn sinh, em không hiểu anh đang nói gì hết."
"Anh mở cho em một cửa hàng ở Trung Hoàn, diện tích cũng đủ rộng, em muốn dạy piano cho trẻ nhỏ hay mở tiệm nhạc cụ? Hay là mở tiệm hoa như mấy cô gái trẻ thích hiện giờ, không thì..."
"Em có thể tự nuôi thân, anh đừng quan tâm gì cả." Trong lòng cô đã cực kì kích động, sắp sửa vỡ đê.
"Em có thể cái gì? Em đang ở chỗ nào? Chỗ này người ở được à? Em muốn anh yên tâm kiểu gì đây?"
Toàn Cảng chỉ có mỗi mình cô, có thể khiến cậu cả Ôn điềm tĩnh giữ mình mất khống chế, 16 năm trước là thế này, 6 năm trước cũng như vậy, tới hiện giờ cũng không đổi.
Sợ nhất là gặp lại người yêu cũ mà cảnh còn người mất. Con người không chỉ tham sống sợ chết, mà còn tham nhiều hơn thế, muốn nắm níu quá khứ, kết quả là giỏ tre múc nước, một giấc mộng hão huyền.
"Đừng ép em nữa, không lẽ em phải chết thật mới được?"
"Anh không hề có ý này."
Anh nghiêng người ổn định cảm xúc, trước mắt thấy một cái giá treo tường đặt một chồng sách, đa phần đều có chữ cuối là "Kinh", khỏi cần nhìn thêm cũng biết là sách phong thủy. Lẫn trong đó là một quyển trông khang khác, tưởng là cũng đủ khuất mắt, vậy mà Ôn Khiêm Lương liếc mắt một cái lại rút ra được.
Cô vẫn thế, vẫn như trước thỉnh thoảng lén xếp tiểu thuyết đặc biệt vào giữa chồng sách giáo khoa.
Mở bừa một trang, nhìn thấy một câu như vầy: Con người là nô lệ ký ức? Không, con người luôn lựa chọn thứ mình muốn nhớ rõ. Quá khứ vĩnh viễn là tốt nhất. Dù có bao nhiêu sai quấy, tình cũ luôn là khó quên.
Bút pháp quá ướt át, Ôn Khiêm Lương mau chóng khép sách đặt về chỗ cũ, quay đầu nói với cô: "Chúng ta đều từng không thích Lý Bích Hoa."
Tô Khởi không lộ cảm xúc, "Người sẽ thay đổi, phố Miếu hay mở nhạc của Đạt Minh Nhất Phái, giờ em cũng thuộc mấy bài. Hôm qua còn có sạp hát kịch Quảng Đông, mình từng cùng nghe "Đế Nữ Hoa", giờ cũng còn thuộc được mấy câu xướng, Ôn sinh có muốn đi xem chung không?"
Ôn Khiêm Lương lắc đầu, "Em ăn đi, anh phải đi đây."
Thứ bảy, ngày gia đình, Childe phải mau về nhà bầu bạn với cha mẹ, đúng là cậu con trai có hiếu.
Cuối cùng cô nói: "Xin anh đừng đến nữa."
Tốt nhất là quên nhau giữa chốn giang hồ.
Mặc cho đối phương có nghe thấy hay không, Tô Khởi nhìn bóng dáng anh, nhẫn tâm nói tiếp, "Đừng đến nữa."
Ôn Khiêm Lương đi rồi, cô tạm treo bảng ngừng kinh doanh, chậm chạp cứng ngắc lấy đồ ăn trong túi ra, đều là món khoái khẩu của cô, hay nói đúng hơn là món khoái khẩu của Tô Bảo Trân.
Wasabi được đúc thành hình chiếc lá, tinh tế đến mức lộ rõ hoa văn, một miếng cá hồi vào bụng, cô nhận ra ngay: ẩm thực Kim Thành.
Kim Thành trong Kim Thành Vũ, họ Nhật Bản, nhưng chủ đầu tư lại không phải nhà Kim Thành gốc Nhật, mà chính là trùm ăn uống họ Cận ở Hồng Kông, Cận Thành. Kim Thành ngoài việc gần âm với tên thật*, còn mang chữ "Kim" ngụ ý vàng bạc, đầu bếp trong cửa hàng thì đúng là mời từ Nhật sang.
*Cận là jin4, Kim là jin1
Lúc trước Tô Khởi và Ôn Khiêm Lương nắm tay dạo quanh Trung Hoàn, đã ăn không biết bao nhiêu lần.
Chú Cận đam mê món Nhật, nhà họ Cận làm chuỗi ăn uống hốt bạc mỗi ngày, chú ấy mở cửa hàng để tự hưởng thụ, giá cao cắt cổ, vậy mà vô số người vẫn bằng lòng tới mua.
Có lời đồn rằng chủ nhà hàng là người Nhật, nghe là biết không phải dân trong nghề của giới thượng lưu, không biết không đáng trách.
Tô Khởi không ngờ bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn mở cửa, hương vị không khác chút nào cả, chỉ tiếc là màn sao vẫn thế đêm đã khác.
A Chính như mù chữ, ngó lơ hai chữ "Tạm nghỉ" trên bảng, đẩy cửa bước vô.
Trên bàn thừa đủ thứ, trong lòng Tô Khởi thì tính toán chi li, tự ép bản thân phải ngốn thêm mấy miếng nữa bởi vứt đi thì tiếc lắm. Thấy có người bước vào, không thèm ngẩng đầu liền nói: "Nửa tiếng nữa hẵng đến."
A Chính cười đểu, rõ ràng gặp cô có được mấy lần mà mở mồm làm bộ như quen thân lắm.
"Tiên cô ơi chào buổi tối, anh Duẫn tới phố Nam, gọi cô đi với ảnh."
Tô Khởi tức cười, ngẩng đầu cười hết sức mỉa mai, "Anh đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi đó à?"
...
Quán trà Nam Lục, thấy cặp đôi đối diện, Tô Khởi cười khẩy ngồi xuống, A Chính ngồi kế bên cô.
Cô tiểu thư nhà giàu kia mặc đồ Tây đang mốt, tay cầm túi xách số lượng hạn chế, nhìn như đang đứng đống lửa đang ngồi đống than, ngại băng ghế nhựa dơ bẩn, ngại trên bàn dính mỡ nhớp nhúa, ngại khách ăn xung quanh ầm ĩ loạn xà ngầu.
Tô Khởi mở lời: "Nếu Thái Tử gia đã có khách cần tiếp, cớ gì làm phiền công ăn chuyện làm của tôi?"
Đường Duẫn vẫy tay, gọi phục vụ đưa menu cho cô, "Bánh dứa? Uyên ương đá?"
Mặt cô lanh tạnh không hé răng, Đường Duẫn gật gật đầu, phục vụ cầm thực đơn đi xuống, nhanh chóng bưng khay lên món.
"Cô Thẩm lần đầu ghé phố Miếu, tôi mời Tô tiên cô truyền đạt chút tri thức cho cô ấy đó mà."
Cô Thẩm nhìn vậy nhưng ăn nói lễ độ, dịu ngoan cất lời, đinh ninh Tô Khởi là bán tiên dân trí thấp, chỉ nói mình họ Thẩm, không để lộ tên Tiếng Anh.
Tô Khởi biết cô bé.
Bảy năm trước Bảo San tham gia đại hội diễn thuyết công ích vào dịp lễ Tạ Ơn, Daddy đưa hai mẹ con cô tới ủng hộ trợ uy. Khúc cuối ba thí sinh đoạt giải chụp ảnh chung, Bảo San nhận giải bạc, nhưng có điều lại đứng chính giữa. Cô tiểu thư họ Thẩm này cũng là một trong số đó, không nhớ rõ giải nhất hay giải ba nữa.
Nhiều năm trôi qua, cô bé hẳn là đã lên đại học.
Nếu Bảo San còn sống, nhất định cũng sẽ xinh xắn như thế, mang danh tiểu thư nhà giàu mà làm ra vẻ ưa sạch, nhưng nhìn vào chỉ thấy vô cùng chân phương đáng yêu.
Nếu, cũng chỉ là nếu.
Nhớ tới Bảo San, thái độ Tô Khởi đối với cô Thẩm dịu lại hơn rất nhiều, thuận miệng hỏi: "Nếu không lầm thì hình như cô Thẩm đang học đại học?"
Cô bé cười không mang tí vẻ lõi đời, mắt mày đầy vẻ thuần khiết, "Đúng rồi, em học ở đại học Hồng Kông."
"Học chuyên ngành gì vậy?"
"Hóa học ạ." Đỏ mặt thỏ thẻ, "Lúc đầu Daddy không cho, nhưng mà ông ấy hết cách với em, vẫn phải cắn răng gật đầu, làm thí nghiệm thích lắm..."
Lòng vốn đang xót xa nay càng thêm nặng nề u tối, nhất thời ánh mắt nhìn về phía cô Thẩm không rõ là đang ngưỡng mộ hay ganh ghét.
Đường Duẫn trước sau thờ ơ lạnh nhạt, giống người ngoài cuộc, nhưng ánh mắt lại sáng quắc.
Cô Thẩm nhắc tới hóa học liền thao thao bất tuyệt. Bánh dứa và uyên ương đá trước mặt Tô Khởi chưa hề động vào, cô chỉ chỉ vào ly trà chanh đá trước mặt cô bé, chân thành đề nghị.
"Uống thử một hớp đi, vị cũng không tệ lắm."
Thấy cô bé hơi chần chừ, hết sức cẩn thận thử một ngụm, động tác thanh tao, le lưỡi.
"Hơi đắng đó."
Tô Khởi cố gượng cười.
Đường Duẫn uống cạn ly trà đang cầm trong ba hớp, còn thừa nửa ly đá, đảo đảo ra tiếng.
Anh bí xị mặt mày cắt đứt cuộc giao lưu của hai cô, quay đầu ra lệnh A Chính đưa người về nhà, cô Thẩm ước gì ra khỏi chỗ này lẹ lẹ, gấp gáp đứng dậy.
A Chính cầm chìa khóa xe Đường Duẫn, lại rầm rì bên tai anh mấy cậu, Đường Duẫn vừa nghe vừa nhìn Tô Khởi cười lạnh. Cô thấy khó hiểu hết sức, liếc dòm một cái không chút lưu luyến.
Anh nói với A Chính: "Xe để chỗ mày đi, khỏi quay lại rước tao."
Tô Khởi quay đầu đi liền, "Tôi không hề nói là giữ anh lại."
A Chính đưa cô Thẩm đi lấy xe, Đường Duẫn trả tiền, tiện mắt ngó đồ ăn trên bàn Tô Khởi không đụng miếng nào, mày nhíu lại.
Lúc đi vào Dư Lâu, cô mới dọn bàn sạch sẽ, đồ dư cất vào túi, Ôn Khiêm Lương đặc biệt yêu cầu không dán logo lên, điệu thấp tri kỉ.
Đường Duẫn biết rõ còn cố hỏi: "Ăn cái gì vậy?"
"Thái Tử gia lo cũng nhiều chuyện quá đó."
Tiếng anh lại lạnh xuống, "Em tưởng tôi ngu, cái gì cũng không biết à?"
Đường Duẫn đến gần, nâng cằm cô lên, ngón tay đè môi dưới của Tô Khởi. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất trên lòng bàn tay anh, giây tiếp theo đã bị môi người đàn ông bao lấy, đầu lưỡi lanh lợi đẩy vào, chính là kiểu trước lạ sau quen người ta hay nói.
Cô nếm được cái đắng chát từ trà lạnh anh mới uống, anh thì thưởng thức vị rượu mơ ngọt ngào trên môi cô, lặng lẽ dụ hoặc.
Nụ hôn dai dẳng ngưng hẳn, kết quả rõ ràng, đắng chát của anh thắng ngọt ngào của cô. Anh vẫn thế, dùng lòng bàn tay thô ráp chà sát cánh môi cô, chùi sạch cái lóng lánh trên đó, không biết là đang đóng dấu hay đang phá hoại nữa.
"Ăn vụng chỉ no được ba phần, đạo lý này không hiểu sao?"