Chương 41: Ai làm anh trai mà như con chứ!
Năm sinh năm mất, những mốc sự kiện trong cuộc đời hai người họ được. khắc tỉ mỉ bên trên.
Sau đó, lại là thời gian lập bia mộ.
Cuối cùng, kết thúc bởi dòng chữ “Con trai Mục Bắc Vương-Lâm Vũ lập bia bộ”: “Trưởng tôn Mục Bắc Vương-Lâm Vũ lập bia bộ.”
'Thân phận Mục Bắc Vương, vừa là vinh quang của dòng chính Lâm Thị, cũng là lời cảnh báo dành cho kẻ khác!
Kẻ nào dám động đến hai ngôi mộ này, thì phải nghĩ xem có chặn được chiến đao Vô Phong hay không trước đã!
Sau khi lập bia xong, Lâm Vũ lại lần nữa phi người lên.
Bia mộ nặng mấy nghìn cân, lại bị hắn tay không nâng lên. Ầm!
Bia mộ được cắm xuống phía trước ngôi mộ.
Mặt đất rung chuyển, lòng người cũng run rẩy.
Thần!
Ngay lúc này, Tuyên Vân Lam tin, con trai mình chính là thần!
Lập xong hai bia mộ, Lâm Vũ dưới cái nhìn đầy sùng bái, lại lần nữa bước đến trước mặt tứ đại quân chủ.
“Đầu trở về đi! Trọng trách trên vai các anh rất lớn, đừng làm lỡ việc chính.”
Lâm Vũ căn dặn, rồi lại đưa chiến đao Vô Phong cho Ninh Loạn: “Đặt về chỗ cũ! Không có mệnh lệnh của tôi, không được động vào đao này nữa!”
“RõI" Ninh Loạn nhận đao, bốn người đồng loạt cúi đầu hành lễ với Lâm Vũ.
Lại cúi người thật sâu trước Thẩm Vũ Nông và Tuyên Vân Lam, sau đó bốn người nhanh chóng rời đi.
“Mẹ, chúng ta cũng về thôi!” Lâm Vũ quay đầu lại mỉm cười, kéo tay người mẹ còn đang đứng sững sờ. “Được, về nhà, về nhà...”
Tuyên Vân Lam kích động đến mức lắp bắp, dám rời đi, lại đột nhiên khựng lại, nhìn chăm chú vào bia mộ của cha chồng.
Lúc lâu sau, Tuyên Vân Lam đột nhiên thở dài: “Tiểu Vũ, trên bia mộ của ông nội con còn thiếu tên của một người...”
“Không thiếu.” Lâm Vũ khẳng định đáp. Tuyên Vân Lam vẫn còn muốn khuyên, Thẩm Vũ Nông lại nhìn bà khẽ lắc đầu. Tuyên Vân Lam bất lực nhìn con trai mình một cái, rồi lại thở dài.
Trên đường trở về Thẩm gia, Tuyên Vân Lam mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Về tới nhà họ Thẩm, Thẩm Khanh Nguyệt đang xem tivi cùng Lâm Thiển ở trong phòng.
Tuy rằng chỉ là bộ phim chẳng có tí chiều sâu nào, nhưng Lâm Thiển lại xem một cách vô cùng chuyên chú, ngay cả khoai tây chiên trong tay cũng quên không ăn.
Vì để không làm tổn thương tới mắt của Lâm Thiển, ti vi được điều chỉnh màn hình rất tối.
Mãi tới khi Lâm Vũ đi tới đằng sau, khẽ vỗ lên đầu Lâm Thiển, cô ấy mới dần lấy lại tinh thần.
Lâm Thiển lập tức bổ nhào vào lòng mẹ, sợ hãi nhìn Lâm Vũ, tứm chặt khoai tây chiên trong tay, giống như sợ Lâm Vũ sẽ cướp đi khoai tây chiên của cô ấy.
Loại khoai tây chiên rất phổ biến, trong siêu thị chỗ nào cũng có thể thấy.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng trong lòng cô ấy đây chính là món ngon nhất trên đời, là thứ ngon nhất mà cô ấy từng ăn trong suốt mười lăm năm qua.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Lâm Thiển, mẹ con Lâm Vũ lập tức đau lòng.
Mười lăm năm qua, Lâm Vũ đã chịu nhiều khổ cực, nhưng khổ cực mà Lâm 'Thiển phải chịu cũng không ít hơn hẳn.
Mà tổn thương về mặt tinh thần mà cô ấy phải chịu còn nhiều hơn Lâm Vũ.
'Thẩm Khanh Nguyệt đứng mỉm cười nhìn mẹ con hai người người nói chuyện với nhau nhé, tôi ra ngoài trước.”
“Ừ”
Lâm Vũ mỉm cười gật đầu, Tuyên Vân Lam cũng nhìn cô ấy với ánh mắt cảm kích.
'Thẩm Khanh Nguyệt vỗ nhẹ lên tay Lâm Thiển, rồi mới ra khỏi phòng. “Tiểu Thiển, đừng sợ, nó là anh trai của con.”
Tuyên Vân Lam an ủi cô bé nhát gan, dịu dàng nói: “Sau này anh trai con sẽ bảo vệ con, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt con nữa.”
“Em còn muốn ăn gì nữa, để anh đi mua cho em.”
Lâm Vũ nhìn em gái đầy cưng chiều, cố gắng thể hiện sự dịu dàng của mình trước mặt Lâm Thiển.
Lâm Thiển vẫn sợ sệt nhìn hắn, ánh mắt không khỏi nhìn xuống miếng khoai tây chiên trong tay.
“Được!”
Lâm Vũ hiểu ý của em gái, cưng chiều nói: “Lát nữa anh sẽ đi mua, mua thật nhiều thật nhiều khoai tây chiên!”
“Ai làm anh trai mà như con chứ!”
Tuyên Vân Lam trách Lâm Vũ: “Sức khỏe của Tiểu Thiển vốn dĩ không tốt, thứ này không thể ăn nhiều.”
“Được rồi.” Lâm Vũ cười gượng một tiếng, lại dịu dàng nhìn em gái: “Vậy lát nữa anh đi mua món khác cho em, ngon hơn, có dinh dưỡng hơn!”
“Ừm.” Lâm Thiển cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói nhỏ đến đáng thương.
Cho dù biết Lâm Vũ sẽ không làm hại mình, nhưng cô ấy vẫn sợ Lâm Vũ.
Cô ấy đối với khái niệm “anh trai” này không quá quen thuộc, trong lòng cô ấy Lâm Vũ chỉ là một người lạ tốt bụng.
Tuyên Vân Lam xoa nhẹ đầu con gái, ôm cô ấy vào lòng an ủi.
Thể chất của Lâm Thiển kém, mười lăm năm bị cầm tù, phần lớn thời gian đều ngủ, bị nuôi thành thói quen này, nằm trong lòng Tuyên Vân Lam một lúc lại bắt đầu thiếp đi.
Sau khi đưa cô ấy về giường, Tuyên Vân Lam ám chỉ với Lâm Vũ đi ra ngoài cùng mình.
Ra đến bên ngoài, Tuyên Vân Lam kéo hắn vào một góc.
“Tiểu Vũ, giúp mẹ một chuyện được không?”
Tuyên Vân Lam ngước mắt nhìn, khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ áy náy.
Lâm Vũ trong lòng quặn lại, mạnh mẽ quay người, thấp giọng nói: “Mẹ, những chuyện khác con đều có thể giúp mẹ, cho dù là mẹ bảo con hái sao trên trời cho. mẹ, con đều sẽ làm! Duy chỉ có chuyện này là không được!”
Sau đó, lại là thời gian lập bia mộ.
Cuối cùng, kết thúc bởi dòng chữ “Con trai Mục Bắc Vương-Lâm Vũ lập bia bộ”: “Trưởng tôn Mục Bắc Vương-Lâm Vũ lập bia bộ.”
'Thân phận Mục Bắc Vương, vừa là vinh quang của dòng chính Lâm Thị, cũng là lời cảnh báo dành cho kẻ khác!
Kẻ nào dám động đến hai ngôi mộ này, thì phải nghĩ xem có chặn được chiến đao Vô Phong hay không trước đã!
Sau khi lập bia xong, Lâm Vũ lại lần nữa phi người lên.
Bia mộ nặng mấy nghìn cân, lại bị hắn tay không nâng lên. Ầm!
Bia mộ được cắm xuống phía trước ngôi mộ.
Mặt đất rung chuyển, lòng người cũng run rẩy.
Thần!
Ngay lúc này, Tuyên Vân Lam tin, con trai mình chính là thần!
Lập xong hai bia mộ, Lâm Vũ dưới cái nhìn đầy sùng bái, lại lần nữa bước đến trước mặt tứ đại quân chủ.
“Đầu trở về đi! Trọng trách trên vai các anh rất lớn, đừng làm lỡ việc chính.”
Lâm Vũ căn dặn, rồi lại đưa chiến đao Vô Phong cho Ninh Loạn: “Đặt về chỗ cũ! Không có mệnh lệnh của tôi, không được động vào đao này nữa!”
“RõI" Ninh Loạn nhận đao, bốn người đồng loạt cúi đầu hành lễ với Lâm Vũ.
Lại cúi người thật sâu trước Thẩm Vũ Nông và Tuyên Vân Lam, sau đó bốn người nhanh chóng rời đi.
“Mẹ, chúng ta cũng về thôi!” Lâm Vũ quay đầu lại mỉm cười, kéo tay người mẹ còn đang đứng sững sờ. “Được, về nhà, về nhà...”
Tuyên Vân Lam kích động đến mức lắp bắp, dám rời đi, lại đột nhiên khựng lại, nhìn chăm chú vào bia mộ của cha chồng.
Lúc lâu sau, Tuyên Vân Lam đột nhiên thở dài: “Tiểu Vũ, trên bia mộ của ông nội con còn thiếu tên của một người...”
“Không thiếu.” Lâm Vũ khẳng định đáp. Tuyên Vân Lam vẫn còn muốn khuyên, Thẩm Vũ Nông lại nhìn bà khẽ lắc đầu. Tuyên Vân Lam bất lực nhìn con trai mình một cái, rồi lại thở dài.
Trên đường trở về Thẩm gia, Tuyên Vân Lam mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Về tới nhà họ Thẩm, Thẩm Khanh Nguyệt đang xem tivi cùng Lâm Thiển ở trong phòng.
Tuy rằng chỉ là bộ phim chẳng có tí chiều sâu nào, nhưng Lâm Thiển lại xem một cách vô cùng chuyên chú, ngay cả khoai tây chiên trong tay cũng quên không ăn.
Vì để không làm tổn thương tới mắt của Lâm Thiển, ti vi được điều chỉnh màn hình rất tối.
Mãi tới khi Lâm Vũ đi tới đằng sau, khẽ vỗ lên đầu Lâm Thiển, cô ấy mới dần lấy lại tinh thần.
Lâm Thiển lập tức bổ nhào vào lòng mẹ, sợ hãi nhìn Lâm Vũ, tứm chặt khoai tây chiên trong tay, giống như sợ Lâm Vũ sẽ cướp đi khoai tây chiên của cô ấy.
Loại khoai tây chiên rất phổ biến, trong siêu thị chỗ nào cũng có thể thấy.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng trong lòng cô ấy đây chính là món ngon nhất trên đời, là thứ ngon nhất mà cô ấy từng ăn trong suốt mười lăm năm qua.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Lâm Thiển, mẹ con Lâm Vũ lập tức đau lòng.
Mười lăm năm qua, Lâm Vũ đã chịu nhiều khổ cực, nhưng khổ cực mà Lâm 'Thiển phải chịu cũng không ít hơn hẳn.
Mà tổn thương về mặt tinh thần mà cô ấy phải chịu còn nhiều hơn Lâm Vũ.
'Thẩm Khanh Nguyệt đứng mỉm cười nhìn mẹ con hai người người nói chuyện với nhau nhé, tôi ra ngoài trước.”
“Ừ”
Lâm Vũ mỉm cười gật đầu, Tuyên Vân Lam cũng nhìn cô ấy với ánh mắt cảm kích.
'Thẩm Khanh Nguyệt vỗ nhẹ lên tay Lâm Thiển, rồi mới ra khỏi phòng. “Tiểu Thiển, đừng sợ, nó là anh trai của con.”
Tuyên Vân Lam an ủi cô bé nhát gan, dịu dàng nói: “Sau này anh trai con sẽ bảo vệ con, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt con nữa.”
“Em còn muốn ăn gì nữa, để anh đi mua cho em.”
Lâm Vũ nhìn em gái đầy cưng chiều, cố gắng thể hiện sự dịu dàng của mình trước mặt Lâm Thiển.
Lâm Thiển vẫn sợ sệt nhìn hắn, ánh mắt không khỏi nhìn xuống miếng khoai tây chiên trong tay.
“Được!”
Lâm Vũ hiểu ý của em gái, cưng chiều nói: “Lát nữa anh sẽ đi mua, mua thật nhiều thật nhiều khoai tây chiên!”
“Ai làm anh trai mà như con chứ!”
Tuyên Vân Lam trách Lâm Vũ: “Sức khỏe của Tiểu Thiển vốn dĩ không tốt, thứ này không thể ăn nhiều.”
“Được rồi.” Lâm Vũ cười gượng một tiếng, lại dịu dàng nhìn em gái: “Vậy lát nữa anh đi mua món khác cho em, ngon hơn, có dinh dưỡng hơn!”
“Ừm.” Lâm Thiển cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói nhỏ đến đáng thương.
Cho dù biết Lâm Vũ sẽ không làm hại mình, nhưng cô ấy vẫn sợ Lâm Vũ.
Cô ấy đối với khái niệm “anh trai” này không quá quen thuộc, trong lòng cô ấy Lâm Vũ chỉ là một người lạ tốt bụng.
Tuyên Vân Lam xoa nhẹ đầu con gái, ôm cô ấy vào lòng an ủi.
Thể chất của Lâm Thiển kém, mười lăm năm bị cầm tù, phần lớn thời gian đều ngủ, bị nuôi thành thói quen này, nằm trong lòng Tuyên Vân Lam một lúc lại bắt đầu thiếp đi.
Sau khi đưa cô ấy về giường, Tuyên Vân Lam ám chỉ với Lâm Vũ đi ra ngoài cùng mình.
Ra đến bên ngoài, Tuyên Vân Lam kéo hắn vào một góc.
“Tiểu Vũ, giúp mẹ một chuyện được không?”
Tuyên Vân Lam ngước mắt nhìn, khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ áy náy.
Lâm Vũ trong lòng quặn lại, mạnh mẽ quay người, thấp giọng nói: “Mẹ, những chuyện khác con đều có thể giúp mẹ, cho dù là mẹ bảo con hái sao trên trời cho. mẹ, con đều sẽ làm! Duy chỉ có chuyện này là không được!”