Chương : 2
Mọi người thật dễ dàng quên lãng chuyện đã qua. Năm đó cái chết của ta kinh động toàn thành, nay không ai biết ta đã vùi xác nơi đâu. Dù rằng chuyện này vẫn là một truyền thuyết kinh dị xa xưa, lưu truyền trong thành.
Sau khi phụ thân mất, phần mộ của ta không còn ai trông nom.
Tấm bia đá chỉ còn một nửa, ba chữ: Phượng chi mộ, ẩn sâu trong đám cỏ dại mù mịt khói sương.
Ta là một ác quỷ, lưu luyến nơi đây. Chờ đợi.
Chờ đợi những chuyện phải đến.
Ngày đó trên điện Diêm La, bộ xương khô bị Ngưu Đầu Mã Diện áp giải đến đài Chuyển Luân để đầu thai. Hắn vẫn quay đầu nhìn ta. Hắn luôn miệng gào to.
“Tử Phượng tiểu thư, ta sẽ trả lại cho nàng, nhất định ta sẽ trả lại cho nàng.”
Chỉ còn mình ta trong điện Diêm La.
“Nữ quỷ kia, ngươi nghĩ kỹ chưa. Ngươi quả thực muốn bỏ qua cơ duyên đầu thai sao?”
“Tiểu nữ đã nghĩ kỹ rồi.”
“Ngươi cũng biết cô hồn dã quỷ tình cảnh thê lương, lang thang vất vưởng.”
“Tiểu nữ biết.”
“Ngươi thật sự không muốn làm người, tình nguyện làm một ác quỷ? Ngươi không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Nếu không thể lấy lại trái tim nguyên vẹn, ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tiểu nữ tình nguyện. Tiểu nữ nhất định phải báo thù.”
“Vậy ngươi đi đi.”
Một trận gió lớn cuốn ta đi.
Ta không còn là mỹ nữ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa nữa.
Gương mặt của ta chuyển màu xanh lét, ánh mắt đỏ như lửa, răng nanh nhọn như cưa.
Bộ dáng ác quỷ trước nay đều không thể lựa chọn.
Ta trở thành một ác quỷ lảng vảng gần mộ phần, chờ đợi báo thù.
Ngày đó trên điện Diêm La, ta muốn hồn ma Trương Luân đi đầu thai, một lần nữa làm người. Ta muốn gặp lại hắn, rồi moi trái tim nguyên vẹn của hắn ra. Như thế cơn đau cuồng dại trong lồng ngực trống rỗng của ta mới có thể tan biến.
Dựa theo tính toán của phán quan, sau khi ta đến dương gian một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày, ta mới có thể gặp được thân thể lần thứ ba đầu thai của Trương Luân, mới có thể báo thù. Cho nên ta luôn chờ đợi.
Đám quỷ trong bãi tha ma này không dám tiếp cận ta. Ta biết bộ dạng của ta đáng sợ.
Những đêm vắng bóng trăng, ta soi mình xuống dòng sông nhỏ ở ngoại ô. Động vật và quỷ hồn xung quanh dồn dập trốn chạy. Chim cú trên cây nhìn thấy ta, thê thiết kêu một tiếng, bay về phương xa.
Cô nương như hoa tựa ngọc trong hạnh hoa yên vũ là ai vậy.
Hơn trăm năm cô độc gió sương mưa tuyết, ai có thể hiểu cho sự tịch mịch của một ác quỷ không có tim.
Nay đã là đêm của một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi bảy ngày.
Ta ngồi một mình trên mộ phần. Đêm nay ánh trăng sáng ngời, chiếu lên gương mặt đáng sợ của ta. Trong phạm vi mười dặm, không có sinh linh.
Ta cầm bút, cẩn thận phác họa… một bộ da vẽ.
Đây là da của một nữ nhân được chôn cất ba ngày trước. Chiều cao của nàng không khác ta khi còn sống là mấy. Ta lột da nàng.
Da người mềm mại, nửa trong suốt. Không có mắt mũi tai, trống rỗng. Ta phải cẩn thận vẽ lại.
Nó rất quan trọng với ta. Không có nó, ta không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Ngày mai kiếp thứ ba của Trương Luân sẽ tới. Tối nay ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Ánh trăng tái nhợt thê lãnh chiếu xuống bãi tha ma. Bao nhiêu nấm mồ cao thấp, giống như ngọn sóng nhấp nhô. Bụi cỏ chuyển thành màu xanh thẳm bàng bạc. Có những con ma trơi xanh rực lơ lửng bay qua lượn lại.
Ta đặt da người xuống đất, từng nét bút cẩn thận tô vẽ. Giống như hơn trăm năm trước trong khuê phòng mành rủ thanh nhàn ngồi vẽ. Bỗng nhiên ngẩn ngơ sinh ra ảo giác. Tựa như ta vẫn ở trong nhà tại Tô Châu, bên dưới cửa sổ, trên bàn gỗ hoa lê đặt mấy tấm lụa trắng tinh, bàn tay mềm cầm bút lông thỏ tỉ mỉ phác họa một đóa thược dược đang kỳ trổ bông, vòng ngọc trên cổ tay nhẹ nhàng đong đưa. Xuân Vân đứng bên hầu hạ. Thành Tô Châu ai chẳng biết tiểu thư nhà Tần đại nhân giỏi vẽ. Vẽ tĩnh vật không cần nhìn mẫu, tự mình vẽ được. Ngày trong khuê phòng dài đằng đẵng, đã từng vẽ biết bao nhiêu hoa, bao nhiêu chim, bao nhiêu mỹ nữ…
Mỹ nữ. Dưới ánh trăng ta nhìn thấy ngón tay khô quắt của mình cầm bút lông, bộ da vẽ dần dần hiện lên đường nét. Mày như núi xuân, mắt như hồ thu, miệng anh đào, lúm đồng tiền ẩn hiện như có như không… Tóc mây mặt hoa này, chính là dung mạo từng khuynh đảo toàn bộ thành Tô Châu.
Mỗi khi hạ bút, lồng ngực trống rỗng lại cảm thấy xót xa. Không có tim, đau đớn không tìm thấy chỗ phát tiết, bèn khuếch tán khắp thân. Cặp mắt như lửa lóe ra hào quang. Ta không có nước mắt mà rơi. Từ khi hóa thành ác quỷ, ta chưa từng đổ lệ. Ngọn lửa trong mắt ngày đêm thiêu đốt đã làm cạn khô nước mắt.
Trên bãi tha ma, ta vẽ dung nhan hồi xưa của chính mình.
Rất lâu, rất lâu trước đây, ta cũng từng xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên nhớ tới thuở trước lén đọc “Mẫu đơn đình”. Đỗ Lệ Nương, du viên kinh mộng, khoảnh khắc trong mộng khiến nàng dần dần hao gầy, ở chốn khuê phòng tự thương tự tiếc, vẽ ra dung mạo của chính mình.[1]
… Lụa mỏng che, dựng kính soi. Đầu bút hoa khẽ tô phỏng. Người trong tranh ơi, nhìn người xem: Má người hồng phây nét hoan hỉ, màu anh đào không phai, mơn mởn tựa lá liễu, tóc mây phiêu diêu trong sương mù, chân mày còn vương sắc mực đen, người đẹp như làn thu thủy, trâm cài phỉ thúy phôi pha sắc xuân sơn.[2]
Dường như văng vẳng nghe thấy Côn khúc[3] du dương trong trẻo. Khi đó ta vẫn còn tim, một khúc Mẫu đơn đình, từng âm thầm gieo mầm biết bao tâm sự yêu kiều. Thêu thùa chốn khuê phòng, dù thêu uyên ương cũng ủ ê nhăn mày, ngừng kim bồi hồi. Một trái tim trăm ngàn mối tơ lòng, nhân gian không đủ chốn trăn trở. Nhưng tim của ta đâu? Tim của ta đâu?
Ta đột ngột sinh ra hận ý.
Ta còn chẳng bằng Đỗ Lệ Nương. Ta còn chưa kịp tương tư vì ai, tiều tụy vì ai, đã bị một thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim. Cảnh xuân tươi đẹp như hoa, còn chưa nở rộ đã lụi tàn. Ta thê thảm biết bao, thậm chí không có thời gian để phải lòng một ai đó, thanh xuân đã bặt tiếng. Sau đó là một trăm bốn mươi bảy năm cô độc bị thù hận giày vò. Ta nhìn cánh tay như móng chim của mình. Màu xanh tím, móng tay dài ba tấc, sắc nhọn như dao.
Trăng chìm xuống phương Tây. Bóng tối cùng cực bao phủ. Loại yên tĩnh này còn tịch mịch hơn cái chết. Một lát sau, bầu trời phía Đông rọi lên tia sáng trắng.
Ta đứng dậy, nhấc bộ da người lên, trùm vào thân.
Giống như người đi ngủ mặc quần áo gấm, che đậy cơn ác mộng bên dưới.
Áo màu hồng cánh sen, váy lụa lục nhạt xếp nếp trăm tầng. Đôi hài gấm trắng thêu hai bông hoa hải đường màu hồng sẫm.
Tóc vấn kiểu Đọa Mã,[4] cài một cây trâm Kim Bộ Diêu.[5]
Ta vừa lòng với lớp vỏ bên ngoài của mình. Hơn trăm năm đã trôi qua, may mà ta vẫn biết cách ăn mặc của thời đại này. Không đến mức quá lỗi thời.
Ta đi một mình trên con đường mòn cạnh nghĩa địa. Cầm một bọc đồ vải trắng thêu hoa xanh, dáng người mảnh khảnh, tỏ vẻ gắng gượng, bước chân hơi lảo đảo.
Ta biết nhất định hắn sẽ đến, đây chính là số mệnh đã định sẵn từ một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày trước ở điện Diêm La.
Sắc trời dần hửng lên.
Giữa sương mù, từ xa lờ mờ hiện lên một bóng người.
Dáng người cao gầy, y phục màu xanh nhạt. Đang đi thẳng về phía này.
Ta khẽ cắn môi dưới, nanh ác nở nụ cười.
Chẳng qua dưới ánh mắt của người phàm, nụ cười của ta còn quyến rũ hơn tường vi nở sớm mai.
Cuối cùng. Cuối cùng. Cuối cùng. Không thể buông tha.
Trong nháy mắt đi lướt qua, ta thấy rõ dung mạo của hắn.
Ta từng gặp hắn ba lần. Một lần ở sau phòng khách phía Tây, một lần ở khuê phòng ta, một lần trên điện Diêm La.
Thiếu niên thư lại thanh tú lễ độ. Cầm trong tay ngọn đao hung đồ. Khung xương máu thịt bầy nhầy. Dường như cũng chỉ là tấm da người nửa trong suốt, lần lượt hiện lên trước mặt ta, chồng chất từng lớp một. Xuyên qua những lớp da đó, ta nhìn thấy thư sinh áo xanh tiêu sái này.
Là hắn, sau một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày. Hắn đã xuất hiện.
Ta đứng lại, khẽ quay đầu.
Hắn cũng đang quay đầu nhìn ta. Chúng ta chỉ cách nhau khoảng một thước.
“Tử Phượng tiểu thư, ta sẽ trả lại cho nàng, nhất định ta sẽ trả lại cho nàng.” Lúc bị đưa đến đài Chuyển Luân, bộ xương kia đã nói vậy.
Thật không. Ta lạnh lùng nở nụ cười. Khóe môi của mặt nạ cũng động đậy, nhưng chỉ nhìn ra sự e thẹn.
Trong làn gió sớm, tay áo của ta và góc áo bào của hắn cùng nhau lay động.
Trong mây mù hơi sương, thời gian như ngừng lại.
Ta nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt hắn. Chỉ là kinh diễm, không gì khác.
Đương nhiên hắn không còn nhớ ta. Hắn đã uống canh Mạnh bà ba lần, sao còn có thể nhớ ta. Mặc cho hơn trăm năm trước hắn từng vì ta mà chết, khắc cốt minh tâm… khắc cốt minh tâm, nhưng xương với tim hắn đã thay ba lần rồi, đã không còn dấu vết gì nữa.
Hắn có một trái tim nguyên vẹn. Ta nghĩ.
Cảm thấy sự hư không lồng lộn đói khát trong lồng ngực. Nó ngoác miệng chờ đợi trong cấp bách.
Ta phải khống chế biểu tình của mình. Giả vờ cúi đầu, ra vẻ yếu đuối.
Ta khẳng định hắn sẽ bị ta hấp dẫn.
Quả nhiên hắn lên tiếng trước: “Tiểu sinh thất lễ. Xin hỏi vì sao sớm như vậy cô nương đã một mình đi qua đây?”
Ta nhíu mày, uyển chuyển thở dài một tiếng: “Tướng công chỉ là người qua đường thôi, dù có nói cho tướng công, tướng công cũng không thể hiểu nổi ưu sầu của thiếp. Chàng cần gì mất công hỏi chứ?”
Hắn nhướng mày, hiện ra thần sắc việc tốt không nhường ai: “Cô nương có ưu sầu gì, đừng ngại nói thẳng. Tuy tiểu sinh vẫn còn non nớt, nhưng không quản cực nhọc, sẽ giúp cô nương gỡ rối.”
Ta quay đầu, ảm đạm nói: “Thiếp thân số khổ, vì cha mẹ tham tiền tài, bán thiếp vào làm thiếp nhà giàu. Phu nhân vô cùng ghen tị với thiếp, sớm đánh tối mắng, quả thực không chịu được, vì thế thiếp trốn đi. Người trốn chạy, tâm hoảng ý loạn, không quen đường, bất giác lạc tới nơi đây. Thiếp thân cũng không biết đây là đâu, mong tướng công chỉ cho.”
Ta thấy ánh sáng vui mừng trong mắt hắn.
Nhưng hắn lại thở dài nói: “Đây là ngoại ô Thái Nguyên, xung quanh hoang dã. Chỉ sợ cô nương kinh sợ, con đường này đi tới bãi tha ma. Cô nương chạy trốn như vậy, không biết đã có nơi nào để đi chưa, tiểu sinh nguyện ý hộ tống cô nương.”
Hóa ra hắn chỉ lén lút vui sướng.
“Thiếp là kẻ chạy trốn, nào có nơi đi chốn về. Cùng lắm đi đến đâu tính đến đấy thôi.” Giọng ta nghẹn ngào. Chỉ tiếc không nặn ra được một giọt nước mắt, nếu không càng giống thật. Dù như thế, cũng khiến lòng hắn rối loạn. Hắn đã không thể khống chế được sự hoan hỉ của bản thân.
“Hàn xá cách đây không xa. Một khi đã vậy, nếu cô nương tin tiểu sinh, đừng ngại ghé thăm.”
“Chuyện này…” Ta ôm bọc đồ, lảo đảo sắp ngã, một bàn tay ôm trán, suýt nữa lả đi.
Hắn kịp thời đỡ ta, thuận tiện cầm bọc đồ của ta. Ta nửa nằm nửa dựa trong vòng tay hắn, cặp mắt mở to.
Đây là màn kịch đã đợi được diễn hơn trăm năm, nay rốt cuộc lên đài. Ta đang diễn kịch, hắn lại còn phối hợp kín kẽ với ta. Hay cho màn kịch giai nhân gặp nạn, tài tử cứu giúp.
“Tay cô nương lạnh quá. Không bằng chúng ta mau chóng đến nhà ta, cô nương cũng nên uống ít nước ấm giữ nhiệt.”
Ta cảm thấy độ ấm của hắn. Hắn nắm tay ta. Ta đang diễn kịch, ta là một ác quỷ đến lấy mạng, ta đến vì muốn lấy mạng của hắn… nhưng mà, cộng cả lúc sinh thời là một trăm sáu mươi tư năm, đây là lần đầu tiên ta bị một nam nhân ôm vào lòng. Kiếp trước hắn moi tim ta, nhưng chưa từng ôm ta. Ta ngửi thấy hơi thở trên người hắn, thanh thuần mà ấm áp.
Hắn là người đầu tiên cầm tay ta, mặc cho cách một lớp da vẽ.
Ta phát hiện tay mình run rẩy trong tay hắn.
“Tay cô nương thật sự rất lạnh. Nếu không mau sưởi ấm, chỉ e sẽ ngã bệnh.” Hắn ôn tồn nói bên tai ta.
Ta là quỷ, đương nhiên lạnh. Ngươi sắp chết đến nơi còn thương hoa tiếc ngọc, quả nhiên là… vô cùng… nực cười…
Nay hắn gần ta như vậy. Ngực hắn ở ngay trước mắt ta. Chỉ cần vươn một trảo, một trảo thôi, là có thể.
Nhưng mắt ta chỉ thấy dung nhan của hắn. Lời nói của hắn thổi vào tai như gió đêm.
Tay ta run lên. Móng sắc không thể vươn ra được.
Chuyện này là thế nào. Bỗng nhiên ta cảm thấy thật sự chóng mặt.
***
Nhà của hắn không rộng lắm, nhưng sạch sẽ. Vừa vào cửa, hắn đã vội vàng đỡ ta ngồi xuống ghế, pha một ấm trà nóng mang đến.
Thư án cạnh cửa sổ, bốn vách tường toàn sách. Cả căn phòng không một bóng người.
“Nhà Vương tướng công không có người nào khác sao?” Kiếp này hắn họ Vương.
“Đây là thư phòng của ta.” Hắn nhìn ta đắm đuối. “Nhà tranh vách đất, không khỏi ủy khuất cô nương.”
“Vương tướng công khách khí rồi.”
“Nếu cô nương không chê thì ở đây vài hôm rồi quyết định cũng chưa muộn. Cô nương thấy thế nào?”
“Người gặp vận rủi, sao còn bới móc nhiều. Thiếp thân là hạng nữ nhi, không có nhiều tri thức, tất cả nhờ Vương tướng công thay thiếp định đoạt.”
“Không dám không dám.”
Trong căn phòng yên tĩnh, một nam một nữ nho nhã lễ phép nói chuyện. Hắn là kẻ thù ta tìm đã tam sinh tam thế, sao chuyện lại trở nên thế này.
Giữa ta và hắn, khói trà lượn lờ bay lên.
Ta nhìn gương mặt thanh tú của hắn. Một trăm bốn mươi bảy năm trước hắn đã định sẵn là con mồi của ta. Tim của hắn sớm muộn gì cũng là thức ăn trong miệng ta. Hắn chạy không thoát, đây là số mệnh. Phán quan ghi bút đỏ trong sổ sinh tử: Kiếp thứ ba của Trương Luân phải trả Tần Tử Phượng một trái tim người. Đột nhiên, lồng ngực trống rỗng của ta cảm nhận được trái tim nóng hổi đang đập trong ngực hắn. Sao lại vậy, chẳng lẽ bởi vì trái tim kia sớm muộn gì cũng sẽ nhét vào ngực ta ư?
Ta cảm nhận được sự kinh hỉ, nỗi bất an và dục vọng gợn sóng trong lòng hắn. Lồng ngực của ta cảm nhận được tâm sự của hắn.
Thế này gọi là tâm đầu ý hợp sao, thật nực cười. Hắn là oan gia kiếp trước của ta đó.
Đầu ngón tay ta khẽ run rẩy. Móng vuốt sắc bén muốn xé da xuất hiện, nhưng không ra nổi.
Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn bưng chén sứ Thanh Hoa. Ta nhấp trà. Lần đầu tiên ăn uống đồ nhân gian trong suốt một trăm bốn mươi bảy năm.
Bầu không khí dâng lên nhu tình vương vấn, uốn lượn cùng khói trà. Nhu tình này từ trong lòng hắn, còn của ta? Ta không thể đoán rõ.
[1] Nàng Đỗ Lệ Nương ra đình Mẫu đơn nghỉ chân, nằm thiếp đi, mơ được gặp chàng thư sinh tài mạo là Liễu Mộng Mai, tỉnh dậy ốm tương tư, vẽ một bức tự họa rồi đề bài thơ, đặt dưới hòn giả sơn rồi qua đời.
[2] Trích trong bài “Tả chân”, nằm trong vở kịch “Mẫu đơn đình”.
[3] Côn khúc: Còn gọi là Côn Sơn, Côn Sơn Xoang, một điệu hát trong hí khúc, bắt nguồn từ tỉnh Giang Tô, thời nhà Nguyên.
[4] Đọa Mã: Kiểu tóc đơn giản, các búi tóc được thắt chặt phía sau đầu.
[5] Kim Bộ Diêu: Trâm cài tóc bằng vàng, có nhiều lá vàng hoặc chuỗi ngọc rủ xuống, mỗi khi bước đi các lá vàng/chuỗi ngọc sẽ rung rinh, tạo cảm giác thướt tha.
Sau khi phụ thân mất, phần mộ của ta không còn ai trông nom.
Tấm bia đá chỉ còn một nửa, ba chữ: Phượng chi mộ, ẩn sâu trong đám cỏ dại mù mịt khói sương.
Ta là một ác quỷ, lưu luyến nơi đây. Chờ đợi.
Chờ đợi những chuyện phải đến.
Ngày đó trên điện Diêm La, bộ xương khô bị Ngưu Đầu Mã Diện áp giải đến đài Chuyển Luân để đầu thai. Hắn vẫn quay đầu nhìn ta. Hắn luôn miệng gào to.
“Tử Phượng tiểu thư, ta sẽ trả lại cho nàng, nhất định ta sẽ trả lại cho nàng.”
Chỉ còn mình ta trong điện Diêm La.
“Nữ quỷ kia, ngươi nghĩ kỹ chưa. Ngươi quả thực muốn bỏ qua cơ duyên đầu thai sao?”
“Tiểu nữ đã nghĩ kỹ rồi.”
“Ngươi cũng biết cô hồn dã quỷ tình cảnh thê lương, lang thang vất vưởng.”
“Tiểu nữ biết.”
“Ngươi thật sự không muốn làm người, tình nguyện làm một ác quỷ? Ngươi không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Nếu không thể lấy lại trái tim nguyên vẹn, ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tiểu nữ tình nguyện. Tiểu nữ nhất định phải báo thù.”
“Vậy ngươi đi đi.”
Một trận gió lớn cuốn ta đi.
Ta không còn là mỹ nữ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa nữa.
Gương mặt của ta chuyển màu xanh lét, ánh mắt đỏ như lửa, răng nanh nhọn như cưa.
Bộ dáng ác quỷ trước nay đều không thể lựa chọn.
Ta trở thành một ác quỷ lảng vảng gần mộ phần, chờ đợi báo thù.
Ngày đó trên điện Diêm La, ta muốn hồn ma Trương Luân đi đầu thai, một lần nữa làm người. Ta muốn gặp lại hắn, rồi moi trái tim nguyên vẹn của hắn ra. Như thế cơn đau cuồng dại trong lồng ngực trống rỗng của ta mới có thể tan biến.
Dựa theo tính toán của phán quan, sau khi ta đến dương gian một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày, ta mới có thể gặp được thân thể lần thứ ba đầu thai của Trương Luân, mới có thể báo thù. Cho nên ta luôn chờ đợi.
Đám quỷ trong bãi tha ma này không dám tiếp cận ta. Ta biết bộ dạng của ta đáng sợ.
Những đêm vắng bóng trăng, ta soi mình xuống dòng sông nhỏ ở ngoại ô. Động vật và quỷ hồn xung quanh dồn dập trốn chạy. Chim cú trên cây nhìn thấy ta, thê thiết kêu một tiếng, bay về phương xa.
Cô nương như hoa tựa ngọc trong hạnh hoa yên vũ là ai vậy.
Hơn trăm năm cô độc gió sương mưa tuyết, ai có thể hiểu cho sự tịch mịch của một ác quỷ không có tim.
Nay đã là đêm của một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi bảy ngày.
Ta ngồi một mình trên mộ phần. Đêm nay ánh trăng sáng ngời, chiếu lên gương mặt đáng sợ của ta. Trong phạm vi mười dặm, không có sinh linh.
Ta cầm bút, cẩn thận phác họa… một bộ da vẽ.
Đây là da của một nữ nhân được chôn cất ba ngày trước. Chiều cao của nàng không khác ta khi còn sống là mấy. Ta lột da nàng.
Da người mềm mại, nửa trong suốt. Không có mắt mũi tai, trống rỗng. Ta phải cẩn thận vẽ lại.
Nó rất quan trọng với ta. Không có nó, ta không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Ngày mai kiếp thứ ba của Trương Luân sẽ tới. Tối nay ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Ánh trăng tái nhợt thê lãnh chiếu xuống bãi tha ma. Bao nhiêu nấm mồ cao thấp, giống như ngọn sóng nhấp nhô. Bụi cỏ chuyển thành màu xanh thẳm bàng bạc. Có những con ma trơi xanh rực lơ lửng bay qua lượn lại.
Ta đặt da người xuống đất, từng nét bút cẩn thận tô vẽ. Giống như hơn trăm năm trước trong khuê phòng mành rủ thanh nhàn ngồi vẽ. Bỗng nhiên ngẩn ngơ sinh ra ảo giác. Tựa như ta vẫn ở trong nhà tại Tô Châu, bên dưới cửa sổ, trên bàn gỗ hoa lê đặt mấy tấm lụa trắng tinh, bàn tay mềm cầm bút lông thỏ tỉ mỉ phác họa một đóa thược dược đang kỳ trổ bông, vòng ngọc trên cổ tay nhẹ nhàng đong đưa. Xuân Vân đứng bên hầu hạ. Thành Tô Châu ai chẳng biết tiểu thư nhà Tần đại nhân giỏi vẽ. Vẽ tĩnh vật không cần nhìn mẫu, tự mình vẽ được. Ngày trong khuê phòng dài đằng đẵng, đã từng vẽ biết bao nhiêu hoa, bao nhiêu chim, bao nhiêu mỹ nữ…
Mỹ nữ. Dưới ánh trăng ta nhìn thấy ngón tay khô quắt của mình cầm bút lông, bộ da vẽ dần dần hiện lên đường nét. Mày như núi xuân, mắt như hồ thu, miệng anh đào, lúm đồng tiền ẩn hiện như có như không… Tóc mây mặt hoa này, chính là dung mạo từng khuynh đảo toàn bộ thành Tô Châu.
Mỗi khi hạ bút, lồng ngực trống rỗng lại cảm thấy xót xa. Không có tim, đau đớn không tìm thấy chỗ phát tiết, bèn khuếch tán khắp thân. Cặp mắt như lửa lóe ra hào quang. Ta không có nước mắt mà rơi. Từ khi hóa thành ác quỷ, ta chưa từng đổ lệ. Ngọn lửa trong mắt ngày đêm thiêu đốt đã làm cạn khô nước mắt.
Trên bãi tha ma, ta vẽ dung nhan hồi xưa của chính mình.
Rất lâu, rất lâu trước đây, ta cũng từng xinh đẹp như vậy.
Bỗng nhiên nhớ tới thuở trước lén đọc “Mẫu đơn đình”. Đỗ Lệ Nương, du viên kinh mộng, khoảnh khắc trong mộng khiến nàng dần dần hao gầy, ở chốn khuê phòng tự thương tự tiếc, vẽ ra dung mạo của chính mình.[1]
… Lụa mỏng che, dựng kính soi. Đầu bút hoa khẽ tô phỏng. Người trong tranh ơi, nhìn người xem: Má người hồng phây nét hoan hỉ, màu anh đào không phai, mơn mởn tựa lá liễu, tóc mây phiêu diêu trong sương mù, chân mày còn vương sắc mực đen, người đẹp như làn thu thủy, trâm cài phỉ thúy phôi pha sắc xuân sơn.[2]
Dường như văng vẳng nghe thấy Côn khúc[3] du dương trong trẻo. Khi đó ta vẫn còn tim, một khúc Mẫu đơn đình, từng âm thầm gieo mầm biết bao tâm sự yêu kiều. Thêu thùa chốn khuê phòng, dù thêu uyên ương cũng ủ ê nhăn mày, ngừng kim bồi hồi. Một trái tim trăm ngàn mối tơ lòng, nhân gian không đủ chốn trăn trở. Nhưng tim của ta đâu? Tim của ta đâu?
Ta đột ngột sinh ra hận ý.
Ta còn chẳng bằng Đỗ Lệ Nương. Ta còn chưa kịp tương tư vì ai, tiều tụy vì ai, đã bị một thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim. Cảnh xuân tươi đẹp như hoa, còn chưa nở rộ đã lụi tàn. Ta thê thảm biết bao, thậm chí không có thời gian để phải lòng một ai đó, thanh xuân đã bặt tiếng. Sau đó là một trăm bốn mươi bảy năm cô độc bị thù hận giày vò. Ta nhìn cánh tay như móng chim của mình. Màu xanh tím, móng tay dài ba tấc, sắc nhọn như dao.
Trăng chìm xuống phương Tây. Bóng tối cùng cực bao phủ. Loại yên tĩnh này còn tịch mịch hơn cái chết. Một lát sau, bầu trời phía Đông rọi lên tia sáng trắng.
Ta đứng dậy, nhấc bộ da người lên, trùm vào thân.
Giống như người đi ngủ mặc quần áo gấm, che đậy cơn ác mộng bên dưới.
Áo màu hồng cánh sen, váy lụa lục nhạt xếp nếp trăm tầng. Đôi hài gấm trắng thêu hai bông hoa hải đường màu hồng sẫm.
Tóc vấn kiểu Đọa Mã,[4] cài một cây trâm Kim Bộ Diêu.[5]
Ta vừa lòng với lớp vỏ bên ngoài của mình. Hơn trăm năm đã trôi qua, may mà ta vẫn biết cách ăn mặc của thời đại này. Không đến mức quá lỗi thời.
Ta đi một mình trên con đường mòn cạnh nghĩa địa. Cầm một bọc đồ vải trắng thêu hoa xanh, dáng người mảnh khảnh, tỏ vẻ gắng gượng, bước chân hơi lảo đảo.
Ta biết nhất định hắn sẽ đến, đây chính là số mệnh đã định sẵn từ một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày trước ở điện Diêm La.
Sắc trời dần hửng lên.
Giữa sương mù, từ xa lờ mờ hiện lên một bóng người.
Dáng người cao gầy, y phục màu xanh nhạt. Đang đi thẳng về phía này.
Ta khẽ cắn môi dưới, nanh ác nở nụ cười.
Chẳng qua dưới ánh mắt của người phàm, nụ cười của ta còn quyến rũ hơn tường vi nở sớm mai.
Cuối cùng. Cuối cùng. Cuối cùng. Không thể buông tha.
Trong nháy mắt đi lướt qua, ta thấy rõ dung mạo của hắn.
Ta từng gặp hắn ba lần. Một lần ở sau phòng khách phía Tây, một lần ở khuê phòng ta, một lần trên điện Diêm La.
Thiếu niên thư lại thanh tú lễ độ. Cầm trong tay ngọn đao hung đồ. Khung xương máu thịt bầy nhầy. Dường như cũng chỉ là tấm da người nửa trong suốt, lần lượt hiện lên trước mặt ta, chồng chất từng lớp một. Xuyên qua những lớp da đó, ta nhìn thấy thư sinh áo xanh tiêu sái này.
Là hắn, sau một trăm bốn mươi bảy năm sáu tháng hai mươi tám ngày. Hắn đã xuất hiện.
Ta đứng lại, khẽ quay đầu.
Hắn cũng đang quay đầu nhìn ta. Chúng ta chỉ cách nhau khoảng một thước.
“Tử Phượng tiểu thư, ta sẽ trả lại cho nàng, nhất định ta sẽ trả lại cho nàng.” Lúc bị đưa đến đài Chuyển Luân, bộ xương kia đã nói vậy.
Thật không. Ta lạnh lùng nở nụ cười. Khóe môi của mặt nạ cũng động đậy, nhưng chỉ nhìn ra sự e thẹn.
Trong làn gió sớm, tay áo của ta và góc áo bào của hắn cùng nhau lay động.
Trong mây mù hơi sương, thời gian như ngừng lại.
Ta nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt hắn. Chỉ là kinh diễm, không gì khác.
Đương nhiên hắn không còn nhớ ta. Hắn đã uống canh Mạnh bà ba lần, sao còn có thể nhớ ta. Mặc cho hơn trăm năm trước hắn từng vì ta mà chết, khắc cốt minh tâm… khắc cốt minh tâm, nhưng xương với tim hắn đã thay ba lần rồi, đã không còn dấu vết gì nữa.
Hắn có một trái tim nguyên vẹn. Ta nghĩ.
Cảm thấy sự hư không lồng lộn đói khát trong lồng ngực. Nó ngoác miệng chờ đợi trong cấp bách.
Ta phải khống chế biểu tình của mình. Giả vờ cúi đầu, ra vẻ yếu đuối.
Ta khẳng định hắn sẽ bị ta hấp dẫn.
Quả nhiên hắn lên tiếng trước: “Tiểu sinh thất lễ. Xin hỏi vì sao sớm như vậy cô nương đã một mình đi qua đây?”
Ta nhíu mày, uyển chuyển thở dài một tiếng: “Tướng công chỉ là người qua đường thôi, dù có nói cho tướng công, tướng công cũng không thể hiểu nổi ưu sầu của thiếp. Chàng cần gì mất công hỏi chứ?”
Hắn nhướng mày, hiện ra thần sắc việc tốt không nhường ai: “Cô nương có ưu sầu gì, đừng ngại nói thẳng. Tuy tiểu sinh vẫn còn non nớt, nhưng không quản cực nhọc, sẽ giúp cô nương gỡ rối.”
Ta quay đầu, ảm đạm nói: “Thiếp thân số khổ, vì cha mẹ tham tiền tài, bán thiếp vào làm thiếp nhà giàu. Phu nhân vô cùng ghen tị với thiếp, sớm đánh tối mắng, quả thực không chịu được, vì thế thiếp trốn đi. Người trốn chạy, tâm hoảng ý loạn, không quen đường, bất giác lạc tới nơi đây. Thiếp thân cũng không biết đây là đâu, mong tướng công chỉ cho.”
Ta thấy ánh sáng vui mừng trong mắt hắn.
Nhưng hắn lại thở dài nói: “Đây là ngoại ô Thái Nguyên, xung quanh hoang dã. Chỉ sợ cô nương kinh sợ, con đường này đi tới bãi tha ma. Cô nương chạy trốn như vậy, không biết đã có nơi nào để đi chưa, tiểu sinh nguyện ý hộ tống cô nương.”
Hóa ra hắn chỉ lén lút vui sướng.
“Thiếp là kẻ chạy trốn, nào có nơi đi chốn về. Cùng lắm đi đến đâu tính đến đấy thôi.” Giọng ta nghẹn ngào. Chỉ tiếc không nặn ra được một giọt nước mắt, nếu không càng giống thật. Dù như thế, cũng khiến lòng hắn rối loạn. Hắn đã không thể khống chế được sự hoan hỉ của bản thân.
“Hàn xá cách đây không xa. Một khi đã vậy, nếu cô nương tin tiểu sinh, đừng ngại ghé thăm.”
“Chuyện này…” Ta ôm bọc đồ, lảo đảo sắp ngã, một bàn tay ôm trán, suýt nữa lả đi.
Hắn kịp thời đỡ ta, thuận tiện cầm bọc đồ của ta. Ta nửa nằm nửa dựa trong vòng tay hắn, cặp mắt mở to.
Đây là màn kịch đã đợi được diễn hơn trăm năm, nay rốt cuộc lên đài. Ta đang diễn kịch, hắn lại còn phối hợp kín kẽ với ta. Hay cho màn kịch giai nhân gặp nạn, tài tử cứu giúp.
“Tay cô nương lạnh quá. Không bằng chúng ta mau chóng đến nhà ta, cô nương cũng nên uống ít nước ấm giữ nhiệt.”
Ta cảm thấy độ ấm của hắn. Hắn nắm tay ta. Ta đang diễn kịch, ta là một ác quỷ đến lấy mạng, ta đến vì muốn lấy mạng của hắn… nhưng mà, cộng cả lúc sinh thời là một trăm sáu mươi tư năm, đây là lần đầu tiên ta bị một nam nhân ôm vào lòng. Kiếp trước hắn moi tim ta, nhưng chưa từng ôm ta. Ta ngửi thấy hơi thở trên người hắn, thanh thuần mà ấm áp.
Hắn là người đầu tiên cầm tay ta, mặc cho cách một lớp da vẽ.
Ta phát hiện tay mình run rẩy trong tay hắn.
“Tay cô nương thật sự rất lạnh. Nếu không mau sưởi ấm, chỉ e sẽ ngã bệnh.” Hắn ôn tồn nói bên tai ta.
Ta là quỷ, đương nhiên lạnh. Ngươi sắp chết đến nơi còn thương hoa tiếc ngọc, quả nhiên là… vô cùng… nực cười…
Nay hắn gần ta như vậy. Ngực hắn ở ngay trước mắt ta. Chỉ cần vươn một trảo, một trảo thôi, là có thể.
Nhưng mắt ta chỉ thấy dung nhan của hắn. Lời nói của hắn thổi vào tai như gió đêm.
Tay ta run lên. Móng sắc không thể vươn ra được.
Chuyện này là thế nào. Bỗng nhiên ta cảm thấy thật sự chóng mặt.
***
Nhà của hắn không rộng lắm, nhưng sạch sẽ. Vừa vào cửa, hắn đã vội vàng đỡ ta ngồi xuống ghế, pha một ấm trà nóng mang đến.
Thư án cạnh cửa sổ, bốn vách tường toàn sách. Cả căn phòng không một bóng người.
“Nhà Vương tướng công không có người nào khác sao?” Kiếp này hắn họ Vương.
“Đây là thư phòng của ta.” Hắn nhìn ta đắm đuối. “Nhà tranh vách đất, không khỏi ủy khuất cô nương.”
“Vương tướng công khách khí rồi.”
“Nếu cô nương không chê thì ở đây vài hôm rồi quyết định cũng chưa muộn. Cô nương thấy thế nào?”
“Người gặp vận rủi, sao còn bới móc nhiều. Thiếp thân là hạng nữ nhi, không có nhiều tri thức, tất cả nhờ Vương tướng công thay thiếp định đoạt.”
“Không dám không dám.”
Trong căn phòng yên tĩnh, một nam một nữ nho nhã lễ phép nói chuyện. Hắn là kẻ thù ta tìm đã tam sinh tam thế, sao chuyện lại trở nên thế này.
Giữa ta và hắn, khói trà lượn lờ bay lên.
Ta nhìn gương mặt thanh tú của hắn. Một trăm bốn mươi bảy năm trước hắn đã định sẵn là con mồi của ta. Tim của hắn sớm muộn gì cũng là thức ăn trong miệng ta. Hắn chạy không thoát, đây là số mệnh. Phán quan ghi bút đỏ trong sổ sinh tử: Kiếp thứ ba của Trương Luân phải trả Tần Tử Phượng một trái tim người. Đột nhiên, lồng ngực trống rỗng của ta cảm nhận được trái tim nóng hổi đang đập trong ngực hắn. Sao lại vậy, chẳng lẽ bởi vì trái tim kia sớm muộn gì cũng sẽ nhét vào ngực ta ư?
Ta cảm nhận được sự kinh hỉ, nỗi bất an và dục vọng gợn sóng trong lòng hắn. Lồng ngực của ta cảm nhận được tâm sự của hắn.
Thế này gọi là tâm đầu ý hợp sao, thật nực cười. Hắn là oan gia kiếp trước của ta đó.
Đầu ngón tay ta khẽ run rẩy. Móng vuốt sắc bén muốn xé da xuất hiện, nhưng không ra nổi.
Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn bưng chén sứ Thanh Hoa. Ta nhấp trà. Lần đầu tiên ăn uống đồ nhân gian trong suốt một trăm bốn mươi bảy năm.
Bầu không khí dâng lên nhu tình vương vấn, uốn lượn cùng khói trà. Nhu tình này từ trong lòng hắn, còn của ta? Ta không thể đoán rõ.
[1] Nàng Đỗ Lệ Nương ra đình Mẫu đơn nghỉ chân, nằm thiếp đi, mơ được gặp chàng thư sinh tài mạo là Liễu Mộng Mai, tỉnh dậy ốm tương tư, vẽ một bức tự họa rồi đề bài thơ, đặt dưới hòn giả sơn rồi qua đời.
[2] Trích trong bài “Tả chân”, nằm trong vở kịch “Mẫu đơn đình”.
[3] Côn khúc: Còn gọi là Côn Sơn, Côn Sơn Xoang, một điệu hát trong hí khúc, bắt nguồn từ tỉnh Giang Tô, thời nhà Nguyên.
[4] Đọa Mã: Kiểu tóc đơn giản, các búi tóc được thắt chặt phía sau đầu.
[5] Kim Bộ Diêu: Trâm cài tóc bằng vàng, có nhiều lá vàng hoặc chuỗi ngọc rủ xuống, mỗi khi bước đi các lá vàng/chuỗi ngọc sẽ rung rinh, tạo cảm giác thướt tha.