Chương 15: Lá thư từ người ẩn danh
Thẩm Minh Viễn lái xe đến công ty, hơn tám giờ tối anh mới lái xe trở về nhà.
Vừa lái xe vào đến cổng, anh đã nhìn thấy một chiếc xe khác dừng trong sân nhà mình. Một người phụ nữ mặc chiếc váy nhung màu đỏ bó sát người, cầm chai rượu đứng trước đầu xe nhìn về phía xe anh.
Anh lái xe vào sân, mở cửa xe bước xuống, nhìn Hà Dương Chi không hề có cảm xúc.
"Cô không thấy lạnh à mà đứng ngoài này?"
Hà Dương Chi cầm trai rượu đi tới ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn anh: "Em đợi anh lâu lắm rồi đấy."
Thẩm Minh Viễn gỡ tay cô ta ra khỏi cổ anh, quay người bước đi vào nhà.
Hà Dương Chi lẽo đẽo theo sau anh đi vào nhà, cửa nhà đóng sập lại, cô ta nhanh tay ép anh vào tường, kiễng chân hôn lên cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Đêm nay có rượu, uống với em nhé!"
Thẩm Minh Viễn không từ chối: "Được."
Cô ta buông anh ra, quay bước vào nhà bếp lấy hai chiếc ly rồi trở lại phòng khách.
Thẩm Minh Viễn ngồi bắt chân ngoài phòng khách nhìn cô ta từ từ rót rượu vào ly, cô ta đưa một ly rượu đến cho anh, anh khoan thai cầm lấy ly rượu, không nói gì mà uống một hơi hết sạch rượu trong ly.
Hà Dương Chi cũng nâng ly uống, rồi lại rót đầy ly của anh và mình.
Vừa uống được vài ly, Hà Dương Chi cầm ly rượu nhẹ nhàng tựa người vào ngực anh, tay kia cầm ly rượu lắc qua lắc lại rồi lại uống sạch ly rượu đó.
"Tối nay em ngủ lại đây được không?"
Thẩm Minh Viễn giọng nói không hề có chút biểu cảm nào trong đó: "Tùy cô."
Cô ta ngồi dậy, đặt ly rượu lên bàn, quay sang nhìn anh, đổi tư thế ngồi lên đùi anh, hai tay từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo của anh rồi đưa tay nhẹ nhẹ luồn vào bên trong người anh, cúi đầu hôn lên môi anh.
Thẩm Minh Viễn ngồi im không biểu cảm mặc cô ta ngông cuồng, ly rượu trên tất anh vẫn giữ được chắc chắn.
Hà Dương Chi càng trắng trợn hơn, cô ta hôn anh, mút môi anh, hôn lên cổ anh, bàn tay luống cuống cởi cúc quần anh.
Thẩm Minh Viễn liền buông tay thả ly rượu trên tay rơi xuống sàn nhà, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi trên sàn, anh nắm lấy tay cô ta, đổi tư thế ép cô ta nằm xuống ghế.
"Không chịu được nữa rồi à?"
Hà Dương Chi nhìn anh không nói gì, cô ta ôm cổ anh, kéo anh thấp xuống, hôn anh, hai tay lại đưa xuống cởi quần anh.
Thẩm Minh Viễn không hề từ chối, điên cuồng hôn cô ta, luồn tay vào trong váy nhung bóp mông cô ta.
Chiếc quần anh cởi được đến hơn nửa thì anh liền dừng lại, đẩy mạnh cô ta nằm xuống ghế, nhếch môi cười, lạnh lùng nói: "Như vậy là đủ rồi, đừng vượt qua giới hạn."
Anh mặc lại quần, cúc áo, không thèm nhìn cô ta.
Hà Dương Chi ngồi dậy, ấm ức nói: "Tại sao?"
Thẩm Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy: "Người khác lên được giường với tôi vì tôi muốn, còn cô, tôi không muốn nhưng lại là bất khả kháng."
Hà Dương Chi nhìn anh cười chua chát, cô ta đứng dậy lao tới hôn anh, anh không đáp trả lại nụ hôn của đó mà thẳng thừng nắm lấy cánh tay cô ta, dứt khoát ném cô ta ngã xuống ghế sô pha.
"Đừng bắt ép tôi khi tôi không muốn lên giường với cô."
Đã nhiều năm trôi qua, kể từ đêm đó Thẩm Minh Viễn chưa từng lên giường với cô ta, mọi cuộc chơi chỉ dừng lại ở việc hôn cô ta.
Thẩm Minh Viễn bỏ mặc cô ta ngồi dưới nhà, anh lên tầng tắm rửa rồi lại thay quần áo ra ngoài.
Hà Dương Chi thấy anh ra ngoài, cô ta liền vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Anh không quay lại, thờ ơ nói: "Có việc, đừng hỏi nhiều."
Thẩm Minh Viễn lái xe trên đường, trong đầu lại nhớ đến người đó, anh lái chuyển hướng lái đi ngược lại. Chiếc xe anh dừng ngay dưới tòa chung cư, lần thứ hai anh đến đây với tâm trạng khó chịu, trong đầu chỉ luôn nhớ về cô.
Hàn Cẩm Dao vừa ăn tối xong, đang dọn dẹp lại phòng ngủ, cô mở ngăn tủ trên đầu giường, ánh mắt thu nhỏ trên một vỉ thuốc trong ngăn tủ.
Cô cầm vỉ thuốc tránh thai lên, ngón tay bất giác bấm chặt vào vỉ thuốc, vỉ thuốc này cô mua từ sau đêm đó ở Lâu Giang, tối hôm đó anh và cô quan hệ không hề có sự phòng tránh gì, cô sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà sau khi anh rời khỏi phòng mình thì cô liền bắt taxi đi mua.
Nhớ lại chuyện đêm đó lại làm cô có chút khó chịu trong lòng, cô cất vỉ thuốc vào lại ngăn tủ.
Ngay lúc này, chuông cửa kêu lên, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa đưa cho cô một gói hàng nhỏ, nói: "Cô ơi, cô có gói hàng."
Hàn Cẩm Dao có chút băn khoăn, tối như vậy rồi ai lại gửi cho cô thứ này? Cô chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn nhận lấy gói hàng, sau đó cảm ơn người giao hàng. Cô đóng cửa, quay vào phòng khách.
Hàn Cẩm Dao lật qua lật lại gói hàng, gói hàng không hề ghi địa chỉ người gửi, cô càng tò mò mà nhanh chóng lấy chiếc dao cắt giấy trong tủ cạnh tivi, cẩn thận mở gói hàng.
Gói hàng được rạch ra, bên trong được bọc bởi một chiếc phong bì, phong bì có vẻ trông khá dày, cô cầm chiếc phong bì lên, mở lấy đồ bên trong ra, đó là những bức ảnh của cô đã được ai đó chụp lại, những bức ảnh đó đều là ảnh cô mặc chiếc váy ngắn màu đen say li bì nằm trên ghế sô pha.
Cô lật xem từng tấm ảnh, bức cuối cùng khiến cô chết lặng, đó là bức ảnh cô đã được người bí ẩn gửi qua tin nhắn cách đây vài hôm.
Bàn tay cô run rẩy, cô cắn móng tay, đôi mắt cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng.
Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Cẩm Dao giật mình nhìn về phía cánh cửa, trái tim cô run rẩy, lo sợ, cô tự suy diễn lẽ nào hắn ta đến tìm cô sao?
Cô đứng dậy, bước chầm chầm ra đến bên cạnh cửa, cô nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy Thẩm Minh Viễn đứng ngoài cửa cô mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, áp lực sợ hãi trong lòng cô mới giảm bớt dần.
Cô mở cửa, chỉ để khoảng trống nhỏ đủ hai người nhìn thấy nhau.
Cô lạnh lùng hỏi anh: "Có việc gì không?"
Thẩm Minh Viễn nhất thời không biết nên nói gì, anh nhìn cô một lát rồi mới lên tiếng: "Anh tiện đường nên ghé qua đây một chút, nghe nói em xin nghỉ phép?"
Hàn Cẩm Dao vẫn giữ thái độ ban đầu với anh, cô lạnh lùng đáp: "Ừ, còn chuyện gì nữa không?"
Thẩm Minh Viễn lén nhìn cô, anh nhận ra cô có gì đó bất thường, đôi mắt cô đỏ hoe như vừa mới khóc xong, anh lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao mắt em đỏ thế?"
Hàn Cẩm Dao nhìn anh rồi lại thu ánh mắt về, ho một tiếng rồi nói: "Không có gì, nãy dọn nhà không cẩn thận bịu bay vào mắt thôi."
Không để anh có cơ hội nói tiếp, Hàn Cẩm Dao lại nói: "Không có chuyện gì thì tôi vào nhà đây, anh về cẩn thận."
Hàn Cẩm Dao vừa đóng cửa vào nhà, điện thoại trong phòng đổ chuông, cô vào lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị một số lạ, không xác định được vị trí gọi từ đâu tới, bàn tay cô run rẩy, cô bấm nghe nhưng im lặng không lên tiếng.
Người bên kia thấy cô im lặng hắn ta liền mở lời: "Quà tôi vừa gửi em nhận được chưa?"
Hàn Cẩm Dao đưa ánh mắt nhìn ra đống lộn xộn trên bàn ngoài hòng khách, cô lại nghe bên kia truyền đến một tiếng cười nhếch mé: "Em yêu, em quyến rũ lắm, đêm đó tiếc rằng vẫn không thể ôm em vào lòng được."
Chân tay cô run rẩy, cô cố gắng lên tiếng hỏi: "Anh là ai?"
Hắn ta không trả lời, bên tai cô vang lên một tiếng tút tút kéo dài. Hắn muốn chơi trò trốn tìm, cô lại càng tò mò muốn biết vì sao năm lần bảy lượt hắn lại gửi tin nhắn và ảnh của cô cho cô, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?Ngoài đoạn tin nhắn đó, cộng với bức ảnh đó, hắn làm vậy thì có lợi gì cho hắn?
Vừa lái xe vào đến cổng, anh đã nhìn thấy một chiếc xe khác dừng trong sân nhà mình. Một người phụ nữ mặc chiếc váy nhung màu đỏ bó sát người, cầm chai rượu đứng trước đầu xe nhìn về phía xe anh.
Anh lái xe vào sân, mở cửa xe bước xuống, nhìn Hà Dương Chi không hề có cảm xúc.
"Cô không thấy lạnh à mà đứng ngoài này?"
Hà Dương Chi cầm trai rượu đi tới ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn anh: "Em đợi anh lâu lắm rồi đấy."
Thẩm Minh Viễn gỡ tay cô ta ra khỏi cổ anh, quay người bước đi vào nhà.
Hà Dương Chi lẽo đẽo theo sau anh đi vào nhà, cửa nhà đóng sập lại, cô ta nhanh tay ép anh vào tường, kiễng chân hôn lên cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Đêm nay có rượu, uống với em nhé!"
Thẩm Minh Viễn không từ chối: "Được."
Cô ta buông anh ra, quay bước vào nhà bếp lấy hai chiếc ly rồi trở lại phòng khách.
Thẩm Minh Viễn ngồi bắt chân ngoài phòng khách nhìn cô ta từ từ rót rượu vào ly, cô ta đưa một ly rượu đến cho anh, anh khoan thai cầm lấy ly rượu, không nói gì mà uống một hơi hết sạch rượu trong ly.
Hà Dương Chi cũng nâng ly uống, rồi lại rót đầy ly của anh và mình.
Vừa uống được vài ly, Hà Dương Chi cầm ly rượu nhẹ nhàng tựa người vào ngực anh, tay kia cầm ly rượu lắc qua lắc lại rồi lại uống sạch ly rượu đó.
"Tối nay em ngủ lại đây được không?"
Thẩm Minh Viễn giọng nói không hề có chút biểu cảm nào trong đó: "Tùy cô."
Cô ta ngồi dậy, đặt ly rượu lên bàn, quay sang nhìn anh, đổi tư thế ngồi lên đùi anh, hai tay từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo của anh rồi đưa tay nhẹ nhẹ luồn vào bên trong người anh, cúi đầu hôn lên môi anh.
Thẩm Minh Viễn ngồi im không biểu cảm mặc cô ta ngông cuồng, ly rượu trên tất anh vẫn giữ được chắc chắn.
Hà Dương Chi càng trắng trợn hơn, cô ta hôn anh, mút môi anh, hôn lên cổ anh, bàn tay luống cuống cởi cúc quần anh.
Thẩm Minh Viễn liền buông tay thả ly rượu trên tay rơi xuống sàn nhà, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi trên sàn, anh nắm lấy tay cô ta, đổi tư thế ép cô ta nằm xuống ghế.
"Không chịu được nữa rồi à?"
Hà Dương Chi nhìn anh không nói gì, cô ta ôm cổ anh, kéo anh thấp xuống, hôn anh, hai tay lại đưa xuống cởi quần anh.
Thẩm Minh Viễn không hề từ chối, điên cuồng hôn cô ta, luồn tay vào trong váy nhung bóp mông cô ta.
Chiếc quần anh cởi được đến hơn nửa thì anh liền dừng lại, đẩy mạnh cô ta nằm xuống ghế, nhếch môi cười, lạnh lùng nói: "Như vậy là đủ rồi, đừng vượt qua giới hạn."
Anh mặc lại quần, cúc áo, không thèm nhìn cô ta.
Hà Dương Chi ngồi dậy, ấm ức nói: "Tại sao?"
Thẩm Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy: "Người khác lên được giường với tôi vì tôi muốn, còn cô, tôi không muốn nhưng lại là bất khả kháng."
Hà Dương Chi nhìn anh cười chua chát, cô ta đứng dậy lao tới hôn anh, anh không đáp trả lại nụ hôn của đó mà thẳng thừng nắm lấy cánh tay cô ta, dứt khoát ném cô ta ngã xuống ghế sô pha.
"Đừng bắt ép tôi khi tôi không muốn lên giường với cô."
Đã nhiều năm trôi qua, kể từ đêm đó Thẩm Minh Viễn chưa từng lên giường với cô ta, mọi cuộc chơi chỉ dừng lại ở việc hôn cô ta.
Thẩm Minh Viễn bỏ mặc cô ta ngồi dưới nhà, anh lên tầng tắm rửa rồi lại thay quần áo ra ngoài.
Hà Dương Chi thấy anh ra ngoài, cô ta liền vội vàng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Anh không quay lại, thờ ơ nói: "Có việc, đừng hỏi nhiều."
Thẩm Minh Viễn lái xe trên đường, trong đầu lại nhớ đến người đó, anh lái chuyển hướng lái đi ngược lại. Chiếc xe anh dừng ngay dưới tòa chung cư, lần thứ hai anh đến đây với tâm trạng khó chịu, trong đầu chỉ luôn nhớ về cô.
Hàn Cẩm Dao vừa ăn tối xong, đang dọn dẹp lại phòng ngủ, cô mở ngăn tủ trên đầu giường, ánh mắt thu nhỏ trên một vỉ thuốc trong ngăn tủ.
Cô cầm vỉ thuốc tránh thai lên, ngón tay bất giác bấm chặt vào vỉ thuốc, vỉ thuốc này cô mua từ sau đêm đó ở Lâu Giang, tối hôm đó anh và cô quan hệ không hề có sự phòng tránh gì, cô sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà sau khi anh rời khỏi phòng mình thì cô liền bắt taxi đi mua.
Nhớ lại chuyện đêm đó lại làm cô có chút khó chịu trong lòng, cô cất vỉ thuốc vào lại ngăn tủ.
Ngay lúc này, chuông cửa kêu lên, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa đưa cho cô một gói hàng nhỏ, nói: "Cô ơi, cô có gói hàng."
Hàn Cẩm Dao có chút băn khoăn, tối như vậy rồi ai lại gửi cho cô thứ này? Cô chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn nhận lấy gói hàng, sau đó cảm ơn người giao hàng. Cô đóng cửa, quay vào phòng khách.
Hàn Cẩm Dao lật qua lật lại gói hàng, gói hàng không hề ghi địa chỉ người gửi, cô càng tò mò mà nhanh chóng lấy chiếc dao cắt giấy trong tủ cạnh tivi, cẩn thận mở gói hàng.
Gói hàng được rạch ra, bên trong được bọc bởi một chiếc phong bì, phong bì có vẻ trông khá dày, cô cầm chiếc phong bì lên, mở lấy đồ bên trong ra, đó là những bức ảnh của cô đã được ai đó chụp lại, những bức ảnh đó đều là ảnh cô mặc chiếc váy ngắn màu đen say li bì nằm trên ghế sô pha.
Cô lật xem từng tấm ảnh, bức cuối cùng khiến cô chết lặng, đó là bức ảnh cô đã được người bí ẩn gửi qua tin nhắn cách đây vài hôm.
Bàn tay cô run rẩy, cô cắn móng tay, đôi mắt cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng.
Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Cẩm Dao giật mình nhìn về phía cánh cửa, trái tim cô run rẩy, lo sợ, cô tự suy diễn lẽ nào hắn ta đến tìm cô sao?
Cô đứng dậy, bước chầm chầm ra đến bên cạnh cửa, cô nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy Thẩm Minh Viễn đứng ngoài cửa cô mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, áp lực sợ hãi trong lòng cô mới giảm bớt dần.
Cô mở cửa, chỉ để khoảng trống nhỏ đủ hai người nhìn thấy nhau.
Cô lạnh lùng hỏi anh: "Có việc gì không?"
Thẩm Minh Viễn nhất thời không biết nên nói gì, anh nhìn cô một lát rồi mới lên tiếng: "Anh tiện đường nên ghé qua đây một chút, nghe nói em xin nghỉ phép?"
Hàn Cẩm Dao vẫn giữ thái độ ban đầu với anh, cô lạnh lùng đáp: "Ừ, còn chuyện gì nữa không?"
Thẩm Minh Viễn lén nhìn cô, anh nhận ra cô có gì đó bất thường, đôi mắt cô đỏ hoe như vừa mới khóc xong, anh lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao mắt em đỏ thế?"
Hàn Cẩm Dao nhìn anh rồi lại thu ánh mắt về, ho một tiếng rồi nói: "Không có gì, nãy dọn nhà không cẩn thận bịu bay vào mắt thôi."
Không để anh có cơ hội nói tiếp, Hàn Cẩm Dao lại nói: "Không có chuyện gì thì tôi vào nhà đây, anh về cẩn thận."
Hàn Cẩm Dao vừa đóng cửa vào nhà, điện thoại trong phòng đổ chuông, cô vào lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị một số lạ, không xác định được vị trí gọi từ đâu tới, bàn tay cô run rẩy, cô bấm nghe nhưng im lặng không lên tiếng.
Người bên kia thấy cô im lặng hắn ta liền mở lời: "Quà tôi vừa gửi em nhận được chưa?"
Hàn Cẩm Dao đưa ánh mắt nhìn ra đống lộn xộn trên bàn ngoài hòng khách, cô lại nghe bên kia truyền đến một tiếng cười nhếch mé: "Em yêu, em quyến rũ lắm, đêm đó tiếc rằng vẫn không thể ôm em vào lòng được."
Chân tay cô run rẩy, cô cố gắng lên tiếng hỏi: "Anh là ai?"
Hắn ta không trả lời, bên tai cô vang lên một tiếng tút tút kéo dài. Hắn muốn chơi trò trốn tìm, cô lại càng tò mò muốn biết vì sao năm lần bảy lượt hắn lại gửi tin nhắn và ảnh của cô cho cô, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?Ngoài đoạn tin nhắn đó, cộng với bức ảnh đó, hắn làm vậy thì có lợi gì cho hắn?