Chương 37: Làm Sao Chịu Nổi (1)
Cô chợt nhớ đến một triết lý tình yêu cổ hủ: yêu thì dễ nhưng đến với nhau thì khó.Sau khi xuống máy bay, cô đến thẳng bệnh viện. Bố Tang vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và phải đưa ống thở oxy vào mũi.Mẹ Tang kể, hôm đó khi bà đang ngồi xem ti vi thì đột nhiên bố Tang nói đau đầu, rồi hôn mê. Khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ cho biết đây là xuất huyết thân não, nếu không được cấp cứu kịp thời thì sẽ không còn hy vọng gì nữa.Bố Tang sẽ mất ít nhất một tuần để vượt qua giai đoạn nguy kịch, và hiện tại ông ấy có vẻ đang hồi phục tốt, ông ấy đã tỉnh táo và có thể nói chuyện. Mẹ Tang là một người rất có năng lực, một mình mẹ quán xuyến mọi việc rất bài bản.Bác sĩ nói: “Cũng may là được đưa ra kịp thời, nếu chậm mấy phút thì đã không kịp rồi.”“Liệu có di chứng gì không?” Tang Vô Yên hỏi.“Nếu là xuất huyết não trái hay não phải thì có thể liệt nửa người nhưng bệnh nhân bị xuất huyết thân não, lúc đó tắt thở. Đây cũng là trường hợp xuất huyết não nặng nhất nhưng cũng là người may mắn nhất. TRước mắt không có chuyện gì. Nhưng có thể sẽ tái phát, cũng chưa có trường hợp may mắn như vậy. Chúng tôi gặp một số bệnh nhân khi phát bệnh đã lớn tuổi, không có người thân bên cạnh nên thường được đưa đến quá muộn"Tang Vô Yên thất thần trở lại phòng bệnh, bố Tang đang ngủ ngon lành hai bên tóc mai có chút muối tiêu. Cô lớn lên giống mẹ cô, dáng người giống hệt mẹ cô khi bà ấy còn trẻ, nhỏ nhắn và tràn đầy sức sống. Nhưng mái tóc được thừa hưởng từ bố, vừa đen vừa dày. Trước đây, khi bố chơi đùa với cô cho cô ngồi lên trên vai, khi cô nhìn thấy cô sẽ nhổ những sợi tóc bạc trắng cho ông ấy. Tuy nhiên, khi lên cấp 3 và đại học, mỗi lần về nhà lại thấy những sợi tóc bạc ngày càng nhiều, đã không phải nhổ một hai sợi tóc là có thể thể giải quyết được.Bố luôn luôn từ ái, hoàn toàn khác với mẹ.Editor: A MayBố từng là nòng cốt của đơn vị, đơn vị đã nhiều lần cử ông đi du học bằng công quỹ nhưng ông đều từ chối hết, chỉ vì ông không đành lòng chia tay đứa con gái này cùng gia đình này. Khi còn nhỏ, cô không biết nhiều về điều đó, cô chỉ biết lôi kéo vạt áo của bố mình, lau nước mắt nói: "Bố không được phép đi, không được phép đi, không được phép đi."“Yên Yên, không phải còn có mẹ ở đây?”, bố Tang nói.“Con không muốn mẹ, con muốn bố cơ, con muốn bố cơ.” Tiểu Tang Vô Yên khóc rống lên."Được, được, bố sẽ không đi."Sau này lớn lên, bắt đầu thi đại học, cô mới ý thức được cơ hội này đối với ông ây hiếm có như thế nào.Đêm đã khuya, mẹ Tang kiên quyết bắt Tang Vô Yên về nhà: “Hay là để mẹ canh đêm.”“Mẹ, con canh chừng cho, mẹ về nghỉ ngơi đi.”“Đi đi đi, một mình con cái đứa trẻ này biết cái gì? Mau về nhà ngủ đi. "“Mẹ ơi, con thực sự không còn là trẻ con nữa. Con có thể cố gắng hết sức, con có thể làm những việc này. Con là một phần trong gia đình này."Vốn tưởng rằng mẹ Tang nghe sẽ lại tức giận sau khi nghe những lời này, nhưng mẹ nhìn cô một chút lẳng lặng hỏi: "Cứ hai giờ bố con lại phải trở mình một lần, con biết không? Truyền dịch sẽ truyền đến hai ba giờ đêm, mỗi túi truyền gần hết sẽ phải gọi y tá. Con có chắc là con sẽ không ngủ gật không? Cái bô dưới gầm giường con sẽ làm chứ? Có thể hay không không phải dựa vào lời nói. Nhiệm vụ duy nhất của con là đến thăm bố con, để ông ấy vui khi nhìn thấy con, con cứ nghĩ mà xem. Nếu là mẹ nằm đây, con có trở về hay không đều được, đi yêu người nào cũng đều được? Người ta nuôi con để dưỡng già, bố mẹ đều có lương hưu, vì vậy bố mẹ không cần con nuôi, chỉ yêu cầu con sau này có thể tự nuôi lấy mình là được.”“Mẹ--” Tang Vô Yên trong mắt nổi lên một lớp sương mù."Mẹ không dư sức giận con, cũng không muốn bố con bên trong nghe được, tốt xấu mẹ đều nói cho con biết, nói nhiều lời như vậy, con lại cho rằng bố mẹ cản trở cuộc đời con. Ngày hôm đó bố con đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Điều đầu tiên ông ấy nói khi tỉnh lại là nhắc đến con, không bỏ được con. Ông ấy trách neh không nên nên nói những lời như không quản con. Vô Yên, ông ấy sắp chết, ông ấy vẫn nghĩ đến con, nhưng con thì sao? Tình yêu của cha mẹ cứ như không đáng tiền, bởi lẽ sẽ không thay đổi sao? "Mẹ Tang thở dài.Tang Vô Yên ngồi trên xe taxi về nhà, trong lòng cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Cô kiểm tra thời gian, đã quá nửa đêm. Tô Niệm Khâm vẫn không gọi cho cô, có lẽ vẫn còn giận cô.Anh hơn cô ba tuổi, nhưng khi anh mất bình tĩnh anh còn trẻ con hơn cô.Bởi vì là đêm khuya, trên đường vành đai ba không có nhiều phương tiện, cho nên taxi chạy có chút nhanh. Nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ xe, cô nhớ đến tuổi mộng mơ, cô đã từng tưởng tượng người mình yêu sẽ cao ráo đẹp trai, người sẽ yêu thương cô, cưng chiều cô, bao dung cho cô mọi thứ về cô, và đừng bao giờ nổi giận với cô, chỉ cần đó là điều cô ấy muốn, ngay cả mặt trăng cũng sẽ được hái xuống, hoàn hảo đến mức không giống người phàm.Những nguyên tắc này được dạy bởi Hứa Xuyến, người đắm chìm trong tiểu thuyết lãng mạn.Nhưng thực tế thì sao?Editor: A MayNgày hôm sau, Tang Vô Yên đến bệnh viện vào sáng sớm.Thừa lúc mẹ Tang đi ra ngoài, bố Tang nắm lấy tay cô: “Vô Yên, hôm qua bố đã nghe mẹ con con nói gì rồi.”Tang Vô Yên gật đầu mất tự nhiên, tiếp tục gọt táo."Mẹ con, bố còn không hiểu bà ấy sao? Bà ấy chính là khẩu thị tâm phi, kỳ thật bà ấy đã thông suốt, bà ấy cũng nói cho bố biết, sinh mệnh là của chính mình, chờ con gái lớn lên, sẽ luôn muốn bay đi. Không thể áp đặt những gì bản thân cho là đúng, cũng đúng với con. Sau này, nếu con kết hôn, thỉnh thoảng có thể cùng gia đình quay lại thăm bố mẹ là được."“Không phải như thế mà?" Tang Vô Yên nói, "Tại sao thỉnh thoảng mới quay lại thăm bố, con sẽ làm phiền bố mỗi ngày. Khiến cho bố chỉ muốn đuổi con đi."Bố Tang cười.Trong một hoặc hai ngày đó, khi cô ở gần mẹ và chăm sóc bố mình, Tang Vô Yên dần nhận ra rằng mọi người cũng già đi. Dù là bố mẹ hay bất kỳ ai khác rồi cũng sẽ dần già đi mà không hề hay biết.Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy như gánh nặng đè lên vai.Đặc biệt là đối với đứa con độc nhất, được hai thế hệ thương yêu từ khi còn nhỏ, đồng thời được ngâm trong mật ngọt lớn lên, bừng tỉnh phát hiện bố mẹ đã giúp cô chống đỡ bầu trời đã già cả rồi.Editor: A MayĐi bộ đến khu vườn của bệnh viện, cô gọi cho Tô Niệm Khâm, nhưng anh không bắt máy.Tối gọi lại, máy vẫn bận. Nghĩ đến việc liên lạc với Dư Tiểu Lộ, sau khi tìm thấy số điện thoại trong danh bạ, Tang Vô Yên nghĩ một chút lại xóa bỏ.Khi đang ăn tối với bố Tang trong bệnh viện thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ thành phố A.Dư Tiểu Lộ lo lắng nói: "Vô Yên, cô quay về đi, bố của Niệm Khâm đang nguy kịch. Tôi sợ rằng Niệm Khâm sẽ không thể chịu đựng được."“Tô lão tiên sinh phát hiện ra bị ung thư gan một tháng trước, cốn đã được điều trị tích cực, nhưng vào ngày hôm qua tình trạng đột nhiên xấu đi. Niệm Khâm cậu ấy... Niệm Khâm cậu ấy ..." Dư Tiểu Lộ, người luôn làm mọi việc đâu ra đây, cũng bắt đầu nói chuyện nghẹn ngào.Tang Vô Yên đột nhiên đứng dậy, làm đổ bát cơm của của mình, thức ăn bên trong vấy bẩn cả người cô, đôi đũa rơi xuống đất.“Anh ấy thế nào?”“Cậu ấy ngồi ngoài cửa phòng bệnh, không ăn cái gì cũng không nói chuyện, mặc kệ ai nói gì cậu ấy đều không để ý, bác sĩ cho cậu ấy uống thuốc an thần, nhưng chúng tôi không biết sáng ngày mai sẽ đối phó với cậu ấy như thế nào . Cho nên, Vô Yên, cô có thể quay lại không? Tôi xin cô. "Tang Vô Yên ngập ngừng.Bố Tang cười: “Con có việc gì thì đi đi, bố không sao.” ““Nhưng mà bố, con không muốn xa bố đâu.”“Bố bảo con đi thì con đi, dù sao con ở đây cũng cản trở.” Mẹ Tang nói.“Con… nhưng mà…”“Không được nhưng mà, con muốn làm gì thì làm.” Mẹ Tang nói tiếp: “Trước đây con cũng không phải là một đứa trẻ do dự như vậy.”Bố Tang nói: “Mẹ con đối với con thật hung dữ, lời khen cũng có thể nói thành như vậy.”Buổi sáng cô mới thây ông cạo râu, cằm bố Tang sạch sẽ nhìn rất có tinh thần, bố trước kia về đến nhà một cái chỉ thích dung râu châm gương mặt mềm mại của cô.“Vô Yên,” Bố Tang gọi cô lại, “Đi đường cẩn thận.”Tang Vô Yên quay đầu nhìn lại. Bố Tang cười với cô, nếp nhăn nhăn lại vì cười. Cũng không ai biết, cái liếc mắt này là ly biệt.Sau này, Tang Vô Yên nghĩ, nếu cô không rời đi vì Tô Niệm Khâm, kết cục có phải sẽ khác.Editor: A May