Chương 2: Chờ Ta nhé!
Vào một ngày đẹp trời, trên con đường làng quen thuộc, xung quanh, những tán cây đa xòe khắp lối, có một cô thiếu nữ đang đi, mắt cứ chăm chú xem từng trang sách. Mọi chuyện yên tĩnh cho đến khi.
"Cái cô kia tránh mau".
"Ầm".
Thu Diệp nằm gọn trong cơ thể rắn chắc kia.
"Cô không sao chứ?".
Thu diệp cứng đơ người, tim đập "bịch, bịch". Cô chưa hoàn hồn chuyện gì vừa xảy ra, cũng chả biết mình đang nằm ở đâu. Mắt cô mở to, đôi tay cứ bấu chặt quyển sách trong lòng. Còn người con trai kia lo lắng hỏi không ngớt.
"Nè nè, cô gì ơi. Có bị làm sao không, có bị xướt chỗ nào không. Tỉnh tỉnh, đầu cô có đạp trúng đất hay không, nè nè. Mau trả lời tôi đi".
Trong đầu anh nghĩ.
"Chết rồi, cô gái này sao lại bất động vậy ta, ta.. ta. Phải làm sao. Lỡ may.."
Vừa nghĩ anh đưa tay đặt lên mũi xem thử cô còn thở hay không, đôi tai áp nhẹ lên ngực xem tim còn đập ha ngừng, tay thì bắt mạch.
"Aaa. Thằng cha này biến thái. Ngươi.. ngươi định làm gì ta, ta.. ta nói cho ngươi biết. Tiểu thư đây không dễ bị háo sắc như người sàm sỡ đâu đó.."
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"May quá cô còn sống".
"Nè nè, ngươi có bị thần kinh không đấy, bổn cô nương đây, rất tỉnh á nha" cô vuôt mũi ra oai mà không quên kèm cái lườm cho hắn.
"Tôi xin lỗi, do tôi mãi mê đọc sách không chú ý người đi đường, đến khi nhìn lại thấy cô phía trước, tôi chưa kịp phanh nên mới tông cô".
Đoạn lúc nãy, khi chợt thoát ra quyển sách thì cô cũng đi tới, khoảnh khắc nguy hiểm, Vũ minh bèn phóng xuống, bay đến đỡ xe đạp lao vào người cô.
"Sao đi đâu cũng gặp ngươi hết vậy" cô hơi bực bội vì lần nào gặp anh cũng đụng trúng.
Hắn bất lực, lắc đầu.
"Thì tôi cũng như cô thôi".
Nói đoạn cô đứng dậy bỏ về.
Còn anh lúc này, một dòng máu tươi chảy xuống, thấm đẫm cả bờ vai, cánh tay anh cũng run liên hồi, mồ hôi trán nhễ nhại. Luộm cuộm tìm chiếc xe và đẩy chậm rãi về. Đi được một đoạn hắn quay đầu nhìn lại hướng cô gái kia bước đi hậm hực ban nãy. Một cơn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua.
Vũ Minh bước đi về nhà.
Trở về lúc cô đang ngồi nhìn cửa sổ.
"Nhớ cái lúc anh phóng xuống bất cần con xe đạp ngã sóng soài, lúc đấy về nhà em đã rủa anh đấy". Y nói rồi bật cười khe khẽ.
"Tại sao lúc nào cũng bị tên chết bầm kia đụng trúng cơ chứ, phải chi không gặp lại hắn ta nữa, mau biến đi tên thúi tha". Cô nói với giọng hặm hực, bực tức.
"Lúc đấy em chỉ tức tối mà nói cho thỏa cơn giận, vậy mà giờ đây, nó đã hóa hiện thực.." Hai dòng nước mắt cô cứ như đang chờ sẵn mà rơi cùng một lúc trên khuôn mặt hốc hác của thiếu nữ tròn đôi tám.
Y chợp mắt, mọi thứ đen kịt.
"Đây là đâu, chã lẽ ta đã chết rồi sao". Cô nói trong sự mệt nhọc.
"Chưa, nàng chưa chết". Một bóng lưng ở phía trước dần dần tiến lại.
"Vóc dáng này, giọng nói này.. chã lẽ".
"Vũ minh, là chàng phải không.. Là Chàng phải.."
"Là ta đây". Hắn dần dần bước lại, bỗng một ánh sáng ấm áp chíu rọi phía trước. Hắn nở nụ cười ôn nhu, nụ cười lúc này có chút gì đó đượm buồn, pha một chút tiếc nuối nhưng vẫn có sự nuông chiều Y, vẫn là đôi tay, dang rộng đón cô vào lòng.
Thu Diệp lúc này, cô đã khóc nấc lên, đôi chân không trụ vững mà nhào vào lòng của Anh. Chẳng nói chẳng rằng, cô cứ bấu chặt người hắn mà khóc. Hắn vẫn cứ nở một nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu cô, âu yếm cơ thể nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều của Y.
"Ngoan, bé con của anh nay ốm đi nhiều rồi". Anh vuốt nhẹ tay trên gương mặt ấy. Đôi mắt có chút không vui nhìn cô mà nói.
Nước mắt cô cứ liên tiếp rơi không ngừng. Đôi tay bé nhỏ run run cứ bấu chặt không buông. Nàng ta rất vui vì có thể gặp lại Cậu ấy.
"Rồi khi thời khắc ấy đến. Nàng đừng trốn chạy nhé. Mà hãy chấp nhận làm cô dâu của Ta".
Nói đoạn, anh nhìn cô với ánh mắt ôn nhu giọng đầy chắc nịch. Rồi từ từ mờ nhạt trong không khí.
"Tại sao không phải là bây giờ, thời khắc ấy là khi nào, bao lâu.. mau nói rõ cho ta nghe đi.. Vũ Minh".
Nàng thét đến đau lòng, khi tỉnh dậy hai bên khóe mắt Y đã ướt tựa bao giờ. Lòng cô đau như xé.
"Lời anh nói có thật là như vậy không.." Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai Y.
"Con gái của ta, con giờ sao rồi. Đừng làm thầy với má con sợ, con gái.."
Thầy với mẹ của Y nói với giọng điệu run run, lo lắng. Hai người tuy ở chưa xế chiều, nhưng mái tóc đã nhuộm hai màu muối tiêu. Cả hai chỉ có đứa con gái cưng duy nhất, cũng hiểu cho nỗi sầu bi ai của thiếu nữ nhà mình. Đành cố gắng chạy chữa để có thể chữa lành vết thương lòng cho con gái. Nhưng chuyện "kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh" là chuyện đương nhiên sắp xảy ra. Cả hai đã "Lực bất tòng tâm" mà vô phương cứu chữa. Cơ thể cô ngày một yếu dần, cứ như ngọn nếp yếu ớt đang sắp lụi tàn.
Chứng kiến cảnh con gái ngày nào cũng ho ra máu, ốm yếu mà lòng đau như cắt. Chỉ có thể ngày ngày túc trực bên giường bệnh con mình.
Thầy mẹ cô, người thì quên ăn quên ngủ, người thì chạy tứ phương mong tìm được thầy y cao tay về.
Hôm nay, cũng chả khá hơn là bao nhiêu.
Cô thủ thỉ với mẹ mình.
"Mẹ à, thứ lỗi cho đứa con gái bất hiếu. Không lo cho thầy mẹ được gì. Được thầy mẹ mang con đến với thế giới này. Được sự dạy dỗ, uốn nắng từng ngày của hai người, đây chính là phúc phần mà con nhận được."
"Con gái ta lớn thật rồi, nhưng con vẫn luôn bé bỏng trong mắt ta và Thầy con. Con chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cả nhà ta. Được chứng kiến con từng ngày lớn khôn, ta và thầy con đã cảm tạ ông trời rất nhiều. Nhớ hôm đó, không có Cậu ấy, chắc ta và thầy con đã không còn thấy con ở đây rồi, thật là một đêm khủng khiếp" Bà Tạ nhớ lại.
Hôm đấy, Ông nhà sang nhà bà con giải quyết chút chuyện, chỉ có hai mẹ con cô ở nhà.
"Bà ơi, ông đưa thư về dặn là đưa cho bà ạ".
Một chú nhóc hay theo Ông chạy việc, mồ hôi nhễ nhãi, thở gấp gáp.
"Đưa bà xem, đây là chút kẹo ta cho nhóc đấy, ăn lấy thảo nghen chưa".
"Dạ, con cảm ơn bà nhiều ạ". Nhóc ấy cười khúc khích vội cầm túi kẹo chạy đi ngay.
Bên trong lá thư.
"Bà nè, tôi quên chút chuyện vặt bà mang hộ tôi sang nhà chú tám Hậu gửi cho cháu nhà, giấy và một cái túi đồ tôi có để riêng trên bàn sách. Bà gửi gấp giúp tôi nhé tôi đi vội quên mang theo mất".
"Cái ông này, chưa già mà lẩm cẩm thế không biết".
Nói rồi, bà lại bàn sách định đưa sang thì..
"Bà Tạ có nhà không" Một người phụ nữ mặc ba bà, vội bước vào.
"Có chuyện gì không chị năm, sao mà nhìn chị hớt hãi quá vậy, vào nhà uống chút nước đi chị".
"Thôi Thôi, chuyện gấp chớ chi, mau về thăm mẹ đi mẹ mình bị trở ốm nặng rồi. Chị còn đang kiếm bây đây nè, con út thì nó đang chăm mẹ. Em về liền nghen".
"Chị nói sao, mẹ bị trở bệnh sao, Chị đợi em tí".
"Thu Diệp ơi, con ở nhà chăm nhà, sẵn tiện con mang qua nhà chú tám Hậu đồ Thầy con để trên bàn sách đó nhen".
"Mẹ phải về bên nhà gấp rồi, Con đi cẩn thận đừng đi trời tối nhen con".
Nói rồi bà Tạ cùng chị Năm không kịp soạn đồ mà đi như bay về nhà.
Cô nghe lời mẹ dặn, chăm nhà, tưới nước cho vườn hoa trước cỗng, rồi vội giao đồ cho chú tám trước khi trời tối.
Nhưng nhà chú tám khá xa phải đi mất một ngày đường mới tới nên cô đã đi sớm không chút chậm trễ. Đến nơi.
"Chú Tám ơi, thầy con gửi đồ ạ".
"À, Thu Diệp hả con, đến đưa đồ hả. Chú tám bây không có nhà, để đồ trên bàn đi con gái, tí ổng về ổng xem ý mà".
Giọng một người phụ nữ từ sau bếp vọng ra.
"Con về luôn ạ, kẻo trời tối".
"Ơ, sao nhanh thế, ở lại chơi tí đi con gái đi đường xa khát nước với mệt lắm đấy". Cô Tám bước ra, mái tóc búi đính thêm chiếc trâm ngà, áo bà ba tím, khuôn mặt hiền từ, dịu dàng.
"Vậy cho ta gửi lời thăm sức khỏe đến thầy mẹ con nhé".
"Vâng ạ, Con về đây cô tám".
Nói rồi người con gái ấy vội bước về, trên đường trời bỗng chuyển gió, mây đen từ đầu ùa về, không biết liệu Y có về kịp không?
"Chết mất, trời sao lại chuyển mưa to thế này, phải làm sao đây".
Từng hạt mưa nặng trĩu, ụt ịch rơi xuống, một giọt.. hai giọt.. và rồi..
Cơn mưa càng lớn dần, một thân một mình thiếu nữ đội chiếc nón lá, áo bà ba đã bị cơn mưa làm ướt, không thương tiếc cho làn da ngọc ngà. Càng lúc những trận tên trên trời giáng xuống càng nhiều, đâm chi chít, nàng vội tìm chỗ trú mưa, lúc này trời gần như chập tối cũng may tìm được chỗ trú mưa xập xệ.
Bỗng.
Cô nghe có vài tiếng chân bước chân đang tiến gần.
"Ui chao, sao lại có tiên nữ trú mưa chốn đây" Một giọng nói nham nhỡ, ánh mắt của người đàn ông trông bặm trợn lướt dần lên người cô.
"Phình phịch, phình phịch" tiếng tim đập như muốn vỡ ra bên ngoài của Y.
"Nè, cô gái, sao lại đi một mình, cơ thể còn ướt nhem thế kia, cô đang câu dẫn tôi đấy à" Gã đàn ông đó, nuốt nước dãi mà nói trong sự thèm thuồng.
"Nè nha, ngươi mà lại gần, là ta la lên đó" cô lúc này sợ hãi nhìn xung quanh, ánh mắt cầu cứu, tay thì vớ lấy một cành cây chỉ thẳng vào mặt hắn.
"Ôi, ta sợ quá à, đâu la thử lên ta xem nào, xem ai tới cứu cô lúc này, há há" gã ta giở giọng khêu khích, từng bước tiến đến gần cô.
"Có ai không, cứu tôi với".
"Haha, Cô càng la ta càng kích thích. Để ta xem, trông cô khá xinh ấy chứ, hôm nay ta cũng hên ấy nhỉ" nói rồi liếm mép, bổ nhào lại cô.
Cô yếu ớt, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Bớ người ta, làm ơn có ai không, cứu tôi với, cứu.."
Hắn vờn cô như mèo vớ lấy miếng mỡ ngon. Được một lúc, gã túm bắt được cô.
Bèn đè xuống mà giở trò đồi bại với Y.
Thu Diệp cố gắng chống cự, nhưng gã ấy to con hơn cô nhiều, hắn xé toạt quần áo cô ra ngắm nghía. Cô đau đớn, tuyệt vọng trong vô thức. Cả đời này, mẹ cô bảo chỉ trao thân cho tân lang của cuộc đời mình, mà nào ngờ thân cô sắp bị tên vô liêm sỉ này vấy bẩn. Chã lẽ cả đời này cô phải sống trong sự nhục nhã này sao?
Thì chợt, một chàng trai đội chiếc mũ mềm, quần áo ướt nhẹp phóng đến.
Cô nghĩ.
"Một người chưa đủ nhục hay sao lại thêm tên đồng bọn nữa vậy trời," cô dự định buông xuôi kết liễu đời mình. Nào ngờ.
"Bốp".
"Uỵch".
Một lực kéo tên kia ra khỏi người cô, không còn mùi kinh tởm khi nãy nữa. Y mở mắt ra, một chàng trai đang đấm cho tên kia ra bã, Mặt gã đó bây giờ cô không còn nhớ rõ nữa.
"Này thằng nhóc miệng còn hôi sữa, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, định tới tìm đường chết hả" gã ta giận dữ định tung cú đấm. Nào ngờ chưa kịp ra đòn đã bị chàng trẻ tuổi kia chặn đòn và bồi cho thêm vài cú như trời giáng.
Một tiếng sấm lóe lên. Thu Diệp đã thấy rõ khuôn mặt của người đã cứu mình.
"Là cậu ta sao" Cô bất ngờ, hai giọt nước mắt trực trào tuôn ra.
Trận chiến khóc liệt giữa lúc trời mưa tầm tã.
"Đủ rồi đó, oắt con nhà ngươi, dám chỏ mỏ.." "Bịch".
Chưa dứt câu đã bị Anh bụp cho phát phun ra thứ nước đỏ nhớt nháp, mặc cho hắn nói Vũ minh chả thèm đếm xỉa. Hắn cũng không vừa lao vào đấm cậu. Một đòn cước tung ra khiến gã kia bị đá bay ra bên ngoài, vội vào trong, chàng trai đó đã cởi chiếc áo mình đang mặc mà che tấm thân đang trơ trội của Y, trong lúc mơ hồ, cô vẫn nhìn rõ cơ thể rắn chắc ấy, từng giọt mưa len lỏi qua từng chiếc múi bụng, cơ bắp đang co duỗi bởi những đòn đấm xém tí là tên kia được một vé về chầu trời rồi.
"Cũng may là tôi tới kịp".
Nói xong anh quay người lại đấm cho hắn thêm vài phát trời tròng. Hắn nói vài câu rồi sủi bọt mép xĩu cái độp.
"Coi như tên nhóc nhà ngươi giỏi.."
Cậu trói hắn lại vào gốc cây gần đó để giao cho quan xử lí.
Khi anh quay lại chỗ cô, bỗng cô ôm chặc lấy anh, cơ thể cô không ngừng run rẩy, Cô khóc nức nở.
"Cô không sao chứ, cũng may tôi tìm thấy cô chứ không là.."
Cô quá đỗi sang chấn tâm lí, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẫy, nấc lên từng hồi.
"Lúc chiều, tôi sang kiếm thầy đồ để học thêm, nhưng mẹ cô nói cô đi sang làng bên chạy việc cho thầy chưa thấy về lo là cô gặp điều không may. Nên nhờ tôi tìm giúp".
"Không ngờ, cô lại gặp tên súc sinh biến thái hay xuất hiện ở chốn này. Để tôi đưa cô về".
Lúc này, Thu diệp quá đỗi sợ hãi đã ngất đi lúc nào không hay.
"Rồi xong, xĩu mất rồi. Tính ra tôi và cô có duyên thật đấy". Tôi mà không tìm ra cô chắc cô bị gã kia "chén" rồi. Bây giờ, ổn cả rồi "Anh quấn áo mình vào người cô rôi bế lên con xe đạp chạy về.
Mặc cho cơn mưa vẫn đang ào ào, vừa về đến nhà.
" Thầy ơi, cô ơi cháu đưa em ấy về rồi ạ ".
Cả hai đang trông nhà, thấp thỏm đi qua đi lại. Nghe tiếng học trò mình, hai người vội chạy ra thì thấy.
Vũ minh cơ thể lấm lem bùn đất, khóe miệng vẫn đang chảy máu. Về con gái mình, cô đang đang xĩu trong vòng tay cậu. Quần áo tả tơi.
" Mau vào trong đi, không xóm làng lời ra tiếng vào lại không hay "Thầy đồ trầm giọng nói.
" Trời ơi, con gái tôi, làm sao thế này "bà tạ không cầm được nước mắt vội đưa cả hai người trẻ này vào bên trong.
Thu diệp được bà đưa vào trong. Bên ngoài, Thầy đồ, cau mài, trầm giọng và gặng hỏi.
" Con kể cho ta nghe, việc gì đã xảy ra với hai đứa, ta mong hai đứa không đi quá giới hạn của mình ".
" Dạ chuyện là như vầy.. "Vũ minh thẳng thắng kể lại đầu đuôi sự việc.
" Có thật là như vậy không "Ông thở phào, nhưng vẫn lo cho con gái mình và đã tin cậy đúng người.
" Trời ơi, lỗi tại tôi, đáng ra tôi đi đưa thì con gái tôi đã không gặp tên sở khanh đó rồi.. "Bà Tạ đau đớn khi nghe sự việc đã xảy ra với nữ nhi của bà.
Thầy đồ dù thương con, ông nhìn vào phòng con gái mình, mặc dù trong lòng ông bây giờ đau xót cho đứa con gái bé nhỏ nhưng lại không thể hiện được ra bên ngoài nỗi đau dằn xé ấy, có thể hình dung ra cảnh con mình nằm quằn quại trong bất lực dưới tay tên vô sỉ đó mà ông và bà lại không thể ở ngay bên cạnh.
" Con gái, con đã phải chịu khổ rồi "Thầy đồ nói trong sự nặng nhọc.
" Cảm ơn con đã cứu nữ nhi nhà thầy, Ta thật lòng không biết phải trả ơn con như nào thế nào. Nếu nó không gặp con sớm thì giờ này, nó đã bị tên sở khanh đó phá hoại cuộc đời con gái rồi "Bà Tạ nắm tay, tỏ lòng biết ơn khôn xiết.
Thầy đồ vuốt râu, trầm lặng nhìn Cậu và nói.
" Con ở qua đêm đi, dù dì phải thay tạm quần áo cái đã, đợi sáng tạnh mưa rồi hẵn về ".
" Đúng đúng, để ta đi lấy quần áo cho con mặc "Bà Tạ vội vào trong tìm.
Sáng hôm sau, cậu ra về sớm, thầy đồ chăm trà ở thư phòng, thấy anh sang bèn hỏi.
" Mới tinh mơ, con định về sau ".
" Bẩm thầy, con định về sớm, ở lâu thì không tiện cho lắm ạ ".
Ông vuốt râu, hài lòng về cậu học trò mới nhỏ đã quấn quít học chữ bên ông giờ đây đã trở thành cậu thanh niên hiểu chuyện như vậy.
" Vậy khi nào con ghé học chữ thì cứ việc hỏi ta ".
" Vâng ạ, con chào thầy ".
Nói rồi, cậu chạy về với con xe đạp đã gắn bó với cậu như người bạn tri kỉ.
Về phần cô, đã mấy ngày cô sốt liên tục, đêm nào cũng mơ thấy cảnh kinh tởm ở đêm mưa hôm đó. Cô chợt tỉnh dậy và không nhớ ai đã cứu và đưa mình về nhà.
" Đây là nhà mình.. sao? "Y nhìn xung quanh.
" Tỉnh rồi sao con gái, con sốt li bì 7 ngày rồi đó, giờ con thấy thế nào rồi, có mẹ ở đây "Bà Tạ xoa đầu, dịu dàng trấn an cô.
" Mẹ ơi.. "Cô nhào vào lòng Bà mà khóc nấc.
" Ngoan, ngoan. Mọi chuyện kết thúc rồi con gái nhỏ của Ta ".
Quay về hiện tại, bấy giờ cô lại càng xúc động mạnh bởi cô đã biết người cứu cô hôm mưa giông đấy lại là người yêu quá cố của mình. Số phận cứ trêu ngươi.
Lần nào cô gặp nạn gì là đều có anh xuất hiện và cứu cô về.
" Tới bây giờ mẹ mới cho con biết thế "Cô bùi ngùi, trực trào nước mắt nhìn mẹ.
" Lúc đấy con bị sốc nên ta và Thầy con quyết định không nhắc gì về đêm kinh hoàng ấy nữa ".
" Ta xin lỗi vì không nói cho con biết sớm hơn ".
" Con không có ý trách móc mẹ, chỉ là con cảm thấy mình nợ Cậu ấy quá nhiều, lúc nào cũng liều mạng vì con. Nhưng rồi lại bỏ con.. mà đi.
Nói đoạn, Thu Diệp lại đau xé tim gan nước mắt cũng dần thành Hồng lệ vì rơi quá nhiều.
Hơi thở của Y dần yếu đi.
"Ông ơi, con gái mình.. nhanh lên" Bà Tạ thét lớn, hối thúc.
"Con gái của ta, con ơi" Thầy đồ vội vàng chạy lại bên giường, đôi mắt đã ngấn lệ.
Mẹ nàng nắm chặt tay con gái, áp sát lên mặt mình.
"Đừng con ơi, đừng bỏ mặc ta mà đi. Đừng đi.."
Tiếng bà khóc đến nỗi đau xé cả một vùng trời.
Còn thầy đồ, ông tiếc thương cho lá ngọc cành vàng, hoa chưa nở nhưng lại héo úa mà từ giã cõi đời. Ông khụy xuống bên giường nắm tay còn lại của Y.
"Đừng mà con ơi".
Cô nở một nụ cười phúc hậu, nắm chặt lấy tay hai người.
"Kiếp sau, ái nữ nguyện làm con của hai người, kiếp này chưa trả xin hẹn lại kiếp sau".
Bà Tạ khóc ngất, ông bèn lấy tay ôm lấy bà, đau lòng nhìn đứa con gái đáng yêu của mình.
Đoạn, cô từ giã cõi đời. Bên ngoài, một bông hoa rơi xuống như thể tiễn người con gái bạc mệnh, hòa vào từng hạt đất trong vườn, Một cơn gió nhẹ thoảng qua hai người ngồi khụy bên giường như cái ôm lần cuối. Cơ thể cô đi về phía ánh sáng trước.
Vũ Minh, Ta đến tìm Chàng đây. Nói rồi một cánh cửa mở ra..
"Cái cô kia tránh mau".
"Ầm".
Thu Diệp nằm gọn trong cơ thể rắn chắc kia.
"Cô không sao chứ?".
Thu diệp cứng đơ người, tim đập "bịch, bịch". Cô chưa hoàn hồn chuyện gì vừa xảy ra, cũng chả biết mình đang nằm ở đâu. Mắt cô mở to, đôi tay cứ bấu chặt quyển sách trong lòng. Còn người con trai kia lo lắng hỏi không ngớt.
"Nè nè, cô gì ơi. Có bị làm sao không, có bị xướt chỗ nào không. Tỉnh tỉnh, đầu cô có đạp trúng đất hay không, nè nè. Mau trả lời tôi đi".
Trong đầu anh nghĩ.
"Chết rồi, cô gái này sao lại bất động vậy ta, ta.. ta. Phải làm sao. Lỡ may.."
Vừa nghĩ anh đưa tay đặt lên mũi xem thử cô còn thở hay không, đôi tai áp nhẹ lên ngực xem tim còn đập ha ngừng, tay thì bắt mạch.
"Aaa. Thằng cha này biến thái. Ngươi.. ngươi định làm gì ta, ta.. ta nói cho ngươi biết. Tiểu thư đây không dễ bị háo sắc như người sàm sỡ đâu đó.."
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"May quá cô còn sống".
"Nè nè, ngươi có bị thần kinh không đấy, bổn cô nương đây, rất tỉnh á nha" cô vuôt mũi ra oai mà không quên kèm cái lườm cho hắn.
"Tôi xin lỗi, do tôi mãi mê đọc sách không chú ý người đi đường, đến khi nhìn lại thấy cô phía trước, tôi chưa kịp phanh nên mới tông cô".
Đoạn lúc nãy, khi chợt thoát ra quyển sách thì cô cũng đi tới, khoảnh khắc nguy hiểm, Vũ minh bèn phóng xuống, bay đến đỡ xe đạp lao vào người cô.
"Sao đi đâu cũng gặp ngươi hết vậy" cô hơi bực bội vì lần nào gặp anh cũng đụng trúng.
Hắn bất lực, lắc đầu.
"Thì tôi cũng như cô thôi".
Nói đoạn cô đứng dậy bỏ về.
Còn anh lúc này, một dòng máu tươi chảy xuống, thấm đẫm cả bờ vai, cánh tay anh cũng run liên hồi, mồ hôi trán nhễ nhại. Luộm cuộm tìm chiếc xe và đẩy chậm rãi về. Đi được một đoạn hắn quay đầu nhìn lại hướng cô gái kia bước đi hậm hực ban nãy. Một cơn gió nhẹ thoang thoảng lướt qua.
Vũ Minh bước đi về nhà.
Trở về lúc cô đang ngồi nhìn cửa sổ.
"Nhớ cái lúc anh phóng xuống bất cần con xe đạp ngã sóng soài, lúc đấy về nhà em đã rủa anh đấy". Y nói rồi bật cười khe khẽ.
"Tại sao lúc nào cũng bị tên chết bầm kia đụng trúng cơ chứ, phải chi không gặp lại hắn ta nữa, mau biến đi tên thúi tha". Cô nói với giọng hặm hực, bực tức.
"Lúc đấy em chỉ tức tối mà nói cho thỏa cơn giận, vậy mà giờ đây, nó đã hóa hiện thực.." Hai dòng nước mắt cô cứ như đang chờ sẵn mà rơi cùng một lúc trên khuôn mặt hốc hác của thiếu nữ tròn đôi tám.
Y chợp mắt, mọi thứ đen kịt.
"Đây là đâu, chã lẽ ta đã chết rồi sao". Cô nói trong sự mệt nhọc.
"Chưa, nàng chưa chết". Một bóng lưng ở phía trước dần dần tiến lại.
"Vóc dáng này, giọng nói này.. chã lẽ".
"Vũ minh, là chàng phải không.. Là Chàng phải.."
"Là ta đây". Hắn dần dần bước lại, bỗng một ánh sáng ấm áp chíu rọi phía trước. Hắn nở nụ cười ôn nhu, nụ cười lúc này có chút gì đó đượm buồn, pha một chút tiếc nuối nhưng vẫn có sự nuông chiều Y, vẫn là đôi tay, dang rộng đón cô vào lòng.
Thu Diệp lúc này, cô đã khóc nấc lên, đôi chân không trụ vững mà nhào vào lòng của Anh. Chẳng nói chẳng rằng, cô cứ bấu chặt người hắn mà khóc. Hắn vẫn cứ nở một nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu cô, âu yếm cơ thể nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều của Y.
"Ngoan, bé con của anh nay ốm đi nhiều rồi". Anh vuốt nhẹ tay trên gương mặt ấy. Đôi mắt có chút không vui nhìn cô mà nói.
Nước mắt cô cứ liên tiếp rơi không ngừng. Đôi tay bé nhỏ run run cứ bấu chặt không buông. Nàng ta rất vui vì có thể gặp lại Cậu ấy.
"Rồi khi thời khắc ấy đến. Nàng đừng trốn chạy nhé. Mà hãy chấp nhận làm cô dâu của Ta".
Nói đoạn, anh nhìn cô với ánh mắt ôn nhu giọng đầy chắc nịch. Rồi từ từ mờ nhạt trong không khí.
"Tại sao không phải là bây giờ, thời khắc ấy là khi nào, bao lâu.. mau nói rõ cho ta nghe đi.. Vũ Minh".
Nàng thét đến đau lòng, khi tỉnh dậy hai bên khóe mắt Y đã ướt tựa bao giờ. Lòng cô đau như xé.
"Lời anh nói có thật là như vậy không.." Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai Y.
"Con gái của ta, con giờ sao rồi. Đừng làm thầy với má con sợ, con gái.."
Thầy với mẹ của Y nói với giọng điệu run run, lo lắng. Hai người tuy ở chưa xế chiều, nhưng mái tóc đã nhuộm hai màu muối tiêu. Cả hai chỉ có đứa con gái cưng duy nhất, cũng hiểu cho nỗi sầu bi ai của thiếu nữ nhà mình. Đành cố gắng chạy chữa để có thể chữa lành vết thương lòng cho con gái. Nhưng chuyện "kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh" là chuyện đương nhiên sắp xảy ra. Cả hai đã "Lực bất tòng tâm" mà vô phương cứu chữa. Cơ thể cô ngày một yếu dần, cứ như ngọn nếp yếu ớt đang sắp lụi tàn.
Chứng kiến cảnh con gái ngày nào cũng ho ra máu, ốm yếu mà lòng đau như cắt. Chỉ có thể ngày ngày túc trực bên giường bệnh con mình.
Thầy mẹ cô, người thì quên ăn quên ngủ, người thì chạy tứ phương mong tìm được thầy y cao tay về.
Hôm nay, cũng chả khá hơn là bao nhiêu.
Cô thủ thỉ với mẹ mình.
"Mẹ à, thứ lỗi cho đứa con gái bất hiếu. Không lo cho thầy mẹ được gì. Được thầy mẹ mang con đến với thế giới này. Được sự dạy dỗ, uốn nắng từng ngày của hai người, đây chính là phúc phần mà con nhận được."
"Con gái ta lớn thật rồi, nhưng con vẫn luôn bé bỏng trong mắt ta và Thầy con. Con chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cả nhà ta. Được chứng kiến con từng ngày lớn khôn, ta và thầy con đã cảm tạ ông trời rất nhiều. Nhớ hôm đó, không có Cậu ấy, chắc ta và thầy con đã không còn thấy con ở đây rồi, thật là một đêm khủng khiếp" Bà Tạ nhớ lại.
Hôm đấy, Ông nhà sang nhà bà con giải quyết chút chuyện, chỉ có hai mẹ con cô ở nhà.
"Bà ơi, ông đưa thư về dặn là đưa cho bà ạ".
Một chú nhóc hay theo Ông chạy việc, mồ hôi nhễ nhãi, thở gấp gáp.
"Đưa bà xem, đây là chút kẹo ta cho nhóc đấy, ăn lấy thảo nghen chưa".
"Dạ, con cảm ơn bà nhiều ạ". Nhóc ấy cười khúc khích vội cầm túi kẹo chạy đi ngay.
Bên trong lá thư.
"Bà nè, tôi quên chút chuyện vặt bà mang hộ tôi sang nhà chú tám Hậu gửi cho cháu nhà, giấy và một cái túi đồ tôi có để riêng trên bàn sách. Bà gửi gấp giúp tôi nhé tôi đi vội quên mang theo mất".
"Cái ông này, chưa già mà lẩm cẩm thế không biết".
Nói rồi, bà lại bàn sách định đưa sang thì..
"Bà Tạ có nhà không" Một người phụ nữ mặc ba bà, vội bước vào.
"Có chuyện gì không chị năm, sao mà nhìn chị hớt hãi quá vậy, vào nhà uống chút nước đi chị".
"Thôi Thôi, chuyện gấp chớ chi, mau về thăm mẹ đi mẹ mình bị trở ốm nặng rồi. Chị còn đang kiếm bây đây nè, con út thì nó đang chăm mẹ. Em về liền nghen".
"Chị nói sao, mẹ bị trở bệnh sao, Chị đợi em tí".
"Thu Diệp ơi, con ở nhà chăm nhà, sẵn tiện con mang qua nhà chú tám Hậu đồ Thầy con để trên bàn sách đó nhen".
"Mẹ phải về bên nhà gấp rồi, Con đi cẩn thận đừng đi trời tối nhen con".
Nói rồi bà Tạ cùng chị Năm không kịp soạn đồ mà đi như bay về nhà.
Cô nghe lời mẹ dặn, chăm nhà, tưới nước cho vườn hoa trước cỗng, rồi vội giao đồ cho chú tám trước khi trời tối.
Nhưng nhà chú tám khá xa phải đi mất một ngày đường mới tới nên cô đã đi sớm không chút chậm trễ. Đến nơi.
"Chú Tám ơi, thầy con gửi đồ ạ".
"À, Thu Diệp hả con, đến đưa đồ hả. Chú tám bây không có nhà, để đồ trên bàn đi con gái, tí ổng về ổng xem ý mà".
Giọng một người phụ nữ từ sau bếp vọng ra.
"Con về luôn ạ, kẻo trời tối".
"Ơ, sao nhanh thế, ở lại chơi tí đi con gái đi đường xa khát nước với mệt lắm đấy". Cô Tám bước ra, mái tóc búi đính thêm chiếc trâm ngà, áo bà ba tím, khuôn mặt hiền từ, dịu dàng.
"Vậy cho ta gửi lời thăm sức khỏe đến thầy mẹ con nhé".
"Vâng ạ, Con về đây cô tám".
Nói rồi người con gái ấy vội bước về, trên đường trời bỗng chuyển gió, mây đen từ đầu ùa về, không biết liệu Y có về kịp không?
"Chết mất, trời sao lại chuyển mưa to thế này, phải làm sao đây".
Từng hạt mưa nặng trĩu, ụt ịch rơi xuống, một giọt.. hai giọt.. và rồi..
Cơn mưa càng lớn dần, một thân một mình thiếu nữ đội chiếc nón lá, áo bà ba đã bị cơn mưa làm ướt, không thương tiếc cho làn da ngọc ngà. Càng lúc những trận tên trên trời giáng xuống càng nhiều, đâm chi chít, nàng vội tìm chỗ trú mưa, lúc này trời gần như chập tối cũng may tìm được chỗ trú mưa xập xệ.
Bỗng.
Cô nghe có vài tiếng chân bước chân đang tiến gần.
"Ui chao, sao lại có tiên nữ trú mưa chốn đây" Một giọng nói nham nhỡ, ánh mắt của người đàn ông trông bặm trợn lướt dần lên người cô.
"Phình phịch, phình phịch" tiếng tim đập như muốn vỡ ra bên ngoài của Y.
"Nè, cô gái, sao lại đi một mình, cơ thể còn ướt nhem thế kia, cô đang câu dẫn tôi đấy à" Gã đàn ông đó, nuốt nước dãi mà nói trong sự thèm thuồng.
"Nè nha, ngươi mà lại gần, là ta la lên đó" cô lúc này sợ hãi nhìn xung quanh, ánh mắt cầu cứu, tay thì vớ lấy một cành cây chỉ thẳng vào mặt hắn.
"Ôi, ta sợ quá à, đâu la thử lên ta xem nào, xem ai tới cứu cô lúc này, há há" gã ta giở giọng khêu khích, từng bước tiến đến gần cô.
"Có ai không, cứu tôi với".
"Haha, Cô càng la ta càng kích thích. Để ta xem, trông cô khá xinh ấy chứ, hôm nay ta cũng hên ấy nhỉ" nói rồi liếm mép, bổ nhào lại cô.
Cô yếu ớt, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Bớ người ta, làm ơn có ai không, cứu tôi với, cứu.."
Hắn vờn cô như mèo vớ lấy miếng mỡ ngon. Được một lúc, gã túm bắt được cô.
Bèn đè xuống mà giở trò đồi bại với Y.
Thu Diệp cố gắng chống cự, nhưng gã ấy to con hơn cô nhiều, hắn xé toạt quần áo cô ra ngắm nghía. Cô đau đớn, tuyệt vọng trong vô thức. Cả đời này, mẹ cô bảo chỉ trao thân cho tân lang của cuộc đời mình, mà nào ngờ thân cô sắp bị tên vô liêm sỉ này vấy bẩn. Chã lẽ cả đời này cô phải sống trong sự nhục nhã này sao?
Thì chợt, một chàng trai đội chiếc mũ mềm, quần áo ướt nhẹp phóng đến.
Cô nghĩ.
"Một người chưa đủ nhục hay sao lại thêm tên đồng bọn nữa vậy trời," cô dự định buông xuôi kết liễu đời mình. Nào ngờ.
"Bốp".
"Uỵch".
Một lực kéo tên kia ra khỏi người cô, không còn mùi kinh tởm khi nãy nữa. Y mở mắt ra, một chàng trai đang đấm cho tên kia ra bã, Mặt gã đó bây giờ cô không còn nhớ rõ nữa.
"Này thằng nhóc miệng còn hôi sữa, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, định tới tìm đường chết hả" gã ta giận dữ định tung cú đấm. Nào ngờ chưa kịp ra đòn đã bị chàng trẻ tuổi kia chặn đòn và bồi cho thêm vài cú như trời giáng.
Một tiếng sấm lóe lên. Thu Diệp đã thấy rõ khuôn mặt của người đã cứu mình.
"Là cậu ta sao" Cô bất ngờ, hai giọt nước mắt trực trào tuôn ra.
Trận chiến khóc liệt giữa lúc trời mưa tầm tã.
"Đủ rồi đó, oắt con nhà ngươi, dám chỏ mỏ.." "Bịch".
Chưa dứt câu đã bị Anh bụp cho phát phun ra thứ nước đỏ nhớt nháp, mặc cho hắn nói Vũ minh chả thèm đếm xỉa. Hắn cũng không vừa lao vào đấm cậu. Một đòn cước tung ra khiến gã kia bị đá bay ra bên ngoài, vội vào trong, chàng trai đó đã cởi chiếc áo mình đang mặc mà che tấm thân đang trơ trội của Y, trong lúc mơ hồ, cô vẫn nhìn rõ cơ thể rắn chắc ấy, từng giọt mưa len lỏi qua từng chiếc múi bụng, cơ bắp đang co duỗi bởi những đòn đấm xém tí là tên kia được một vé về chầu trời rồi.
"Cũng may là tôi tới kịp".
Nói xong anh quay người lại đấm cho hắn thêm vài phát trời tròng. Hắn nói vài câu rồi sủi bọt mép xĩu cái độp.
"Coi như tên nhóc nhà ngươi giỏi.."
Cậu trói hắn lại vào gốc cây gần đó để giao cho quan xử lí.
Khi anh quay lại chỗ cô, bỗng cô ôm chặc lấy anh, cơ thể cô không ngừng run rẩy, Cô khóc nức nở.
"Cô không sao chứ, cũng may tôi tìm thấy cô chứ không là.."
Cô quá đỗi sang chấn tâm lí, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẫy, nấc lên từng hồi.
"Lúc chiều, tôi sang kiếm thầy đồ để học thêm, nhưng mẹ cô nói cô đi sang làng bên chạy việc cho thầy chưa thấy về lo là cô gặp điều không may. Nên nhờ tôi tìm giúp".
"Không ngờ, cô lại gặp tên súc sinh biến thái hay xuất hiện ở chốn này. Để tôi đưa cô về".
Lúc này, Thu diệp quá đỗi sợ hãi đã ngất đi lúc nào không hay.
"Rồi xong, xĩu mất rồi. Tính ra tôi và cô có duyên thật đấy". Tôi mà không tìm ra cô chắc cô bị gã kia "chén" rồi. Bây giờ, ổn cả rồi "Anh quấn áo mình vào người cô rôi bế lên con xe đạp chạy về.
Mặc cho cơn mưa vẫn đang ào ào, vừa về đến nhà.
" Thầy ơi, cô ơi cháu đưa em ấy về rồi ạ ".
Cả hai đang trông nhà, thấp thỏm đi qua đi lại. Nghe tiếng học trò mình, hai người vội chạy ra thì thấy.
Vũ minh cơ thể lấm lem bùn đất, khóe miệng vẫn đang chảy máu. Về con gái mình, cô đang đang xĩu trong vòng tay cậu. Quần áo tả tơi.
" Mau vào trong đi, không xóm làng lời ra tiếng vào lại không hay "Thầy đồ trầm giọng nói.
" Trời ơi, con gái tôi, làm sao thế này "bà tạ không cầm được nước mắt vội đưa cả hai người trẻ này vào bên trong.
Thu diệp được bà đưa vào trong. Bên ngoài, Thầy đồ, cau mài, trầm giọng và gặng hỏi.
" Con kể cho ta nghe, việc gì đã xảy ra với hai đứa, ta mong hai đứa không đi quá giới hạn của mình ".
" Dạ chuyện là như vầy.. "Vũ minh thẳng thắng kể lại đầu đuôi sự việc.
" Có thật là như vậy không "Ông thở phào, nhưng vẫn lo cho con gái mình và đã tin cậy đúng người.
" Trời ơi, lỗi tại tôi, đáng ra tôi đi đưa thì con gái tôi đã không gặp tên sở khanh đó rồi.. "Bà Tạ đau đớn khi nghe sự việc đã xảy ra với nữ nhi của bà.
Thầy đồ dù thương con, ông nhìn vào phòng con gái mình, mặc dù trong lòng ông bây giờ đau xót cho đứa con gái bé nhỏ nhưng lại không thể hiện được ra bên ngoài nỗi đau dằn xé ấy, có thể hình dung ra cảnh con mình nằm quằn quại trong bất lực dưới tay tên vô sỉ đó mà ông và bà lại không thể ở ngay bên cạnh.
" Con gái, con đã phải chịu khổ rồi "Thầy đồ nói trong sự nặng nhọc.
" Cảm ơn con đã cứu nữ nhi nhà thầy, Ta thật lòng không biết phải trả ơn con như nào thế nào. Nếu nó không gặp con sớm thì giờ này, nó đã bị tên sở khanh đó phá hoại cuộc đời con gái rồi "Bà Tạ nắm tay, tỏ lòng biết ơn khôn xiết.
Thầy đồ vuốt râu, trầm lặng nhìn Cậu và nói.
" Con ở qua đêm đi, dù dì phải thay tạm quần áo cái đã, đợi sáng tạnh mưa rồi hẵn về ".
" Đúng đúng, để ta đi lấy quần áo cho con mặc "Bà Tạ vội vào trong tìm.
Sáng hôm sau, cậu ra về sớm, thầy đồ chăm trà ở thư phòng, thấy anh sang bèn hỏi.
" Mới tinh mơ, con định về sau ".
" Bẩm thầy, con định về sớm, ở lâu thì không tiện cho lắm ạ ".
Ông vuốt râu, hài lòng về cậu học trò mới nhỏ đã quấn quít học chữ bên ông giờ đây đã trở thành cậu thanh niên hiểu chuyện như vậy.
" Vậy khi nào con ghé học chữ thì cứ việc hỏi ta ".
" Vâng ạ, con chào thầy ".
Nói rồi, cậu chạy về với con xe đạp đã gắn bó với cậu như người bạn tri kỉ.
Về phần cô, đã mấy ngày cô sốt liên tục, đêm nào cũng mơ thấy cảnh kinh tởm ở đêm mưa hôm đó. Cô chợt tỉnh dậy và không nhớ ai đã cứu và đưa mình về nhà.
" Đây là nhà mình.. sao? "Y nhìn xung quanh.
" Tỉnh rồi sao con gái, con sốt li bì 7 ngày rồi đó, giờ con thấy thế nào rồi, có mẹ ở đây "Bà Tạ xoa đầu, dịu dàng trấn an cô.
" Mẹ ơi.. "Cô nhào vào lòng Bà mà khóc nấc.
" Ngoan, ngoan. Mọi chuyện kết thúc rồi con gái nhỏ của Ta ".
Quay về hiện tại, bấy giờ cô lại càng xúc động mạnh bởi cô đã biết người cứu cô hôm mưa giông đấy lại là người yêu quá cố của mình. Số phận cứ trêu ngươi.
Lần nào cô gặp nạn gì là đều có anh xuất hiện và cứu cô về.
" Tới bây giờ mẹ mới cho con biết thế "Cô bùi ngùi, trực trào nước mắt nhìn mẹ.
" Lúc đấy con bị sốc nên ta và Thầy con quyết định không nhắc gì về đêm kinh hoàng ấy nữa ".
" Ta xin lỗi vì không nói cho con biết sớm hơn ".
" Con không có ý trách móc mẹ, chỉ là con cảm thấy mình nợ Cậu ấy quá nhiều, lúc nào cũng liều mạng vì con. Nhưng rồi lại bỏ con.. mà đi.
Nói đoạn, Thu Diệp lại đau xé tim gan nước mắt cũng dần thành Hồng lệ vì rơi quá nhiều.
Hơi thở của Y dần yếu đi.
"Ông ơi, con gái mình.. nhanh lên" Bà Tạ thét lớn, hối thúc.
"Con gái của ta, con ơi" Thầy đồ vội vàng chạy lại bên giường, đôi mắt đã ngấn lệ.
Mẹ nàng nắm chặt tay con gái, áp sát lên mặt mình.
"Đừng con ơi, đừng bỏ mặc ta mà đi. Đừng đi.."
Tiếng bà khóc đến nỗi đau xé cả một vùng trời.
Còn thầy đồ, ông tiếc thương cho lá ngọc cành vàng, hoa chưa nở nhưng lại héo úa mà từ giã cõi đời. Ông khụy xuống bên giường nắm tay còn lại của Y.
"Đừng mà con ơi".
Cô nở một nụ cười phúc hậu, nắm chặt lấy tay hai người.
"Kiếp sau, ái nữ nguyện làm con của hai người, kiếp này chưa trả xin hẹn lại kiếp sau".
Bà Tạ khóc ngất, ông bèn lấy tay ôm lấy bà, đau lòng nhìn đứa con gái đáng yêu của mình.
Đoạn, cô từ giã cõi đời. Bên ngoài, một bông hoa rơi xuống như thể tiễn người con gái bạc mệnh, hòa vào từng hạt đất trong vườn, Một cơn gió nhẹ thoảng qua hai người ngồi khụy bên giường như cái ôm lần cuối. Cơ thể cô đi về phía ánh sáng trước.
Vũ Minh, Ta đến tìm Chàng đây. Nói rồi một cánh cửa mở ra..