Chương 30: Lại học tiếp hả!!!!!
Lam Linh ngồi đấy chơi hết cả tiết. Trùng hợp thay tiết này chính là tiết cuối. Rồi sách balo ra về. Hôm nay cô để xe ở lán trên, mà lán trên tất nhiên có Thanh Vũ. Anh để xe phía ngoài còn cô tít phía trong nên Lam Linh phải đi ngang qua Thanh Vũ. Tính bước qua ai dè Thanh Vũ cũng tính ra ngoài. Thế là hành động dở khóc dở cười diễn ra. Lam Linh sang bên trái Thanh Vũ cũng bên trái. Lam Linh sang phải Thanh Vũ sang phải. Cuối cùng đứa ngừng lại đầu tiên là............ai?
Là cả hai chứ ai vào đây. Lam Linh nhìn Thanh Vũ nói:
"Stop! Dừng! Để tao đi trước cho. Ok?"
"Ừm."
Được đà lấn tới cô chống hai tay bên hông bảo:
"Vậy thì đi ra."
Thanh Vũ ngơ ngác chưa tải xong ý của câu nói vừa rồi. Lam Linh rất có lòng nhân từ đứng đợi anh. Tiện thể ngắm luôn cho đã. Mấy đứa con trai hay con gái thì cuống cuồng tranh nhau về trước.
Đợi anh tải xong thì vẫn thẫn thờ tránh đường cho cô đi lấy xe. Đúng là, hôm nay Thanh Vũ làm sao vậy trời. Thằng Tân em họ Thanh Vũ bạn cùng lớp Lam Linh. Thấy anh ngơ ra đánh một phát vào cánh tay cho anh tỉnh.
"Thanh Vũ về thôi muộn rồi."
Anh bị đánh vào tay nhíu mày một cái xoay người đi lấy xe.
............
Lam Linh ngủ đến tận 9:44 phút sáng. Uể oải nằm trên giường, tối qua cô ngủ không đúng tư thế nên bây giờ toàn thân đau nhức. Cầm điện thoại lên, thấy 9:45 phút cô giật cả mình cho rằng mình muộn giờ học. [ Mé! Cái quần đùi gì vậy trời! Sao báo thức lại không kêu! Có vấn đề à? Hay nó kêu rồi minh mơ màng tắt đi? ]
Tức tốc chạy xuống nhà thấy Đình Thái ngồi thảnh thơi ăn mì tôm chơi điện thoại. Cô mới nhận ra có điều gì đó sai sai ở đây. Cầm điện thoại trong tay mở lên. Màn hình sáng chưng chữ: Chủ Nhật, 12 tháng 12. Ặc, làm cho cô hớt ha hớt hải. Hoá ra nay là chủ nhật. Mệt hết cả người. Lam Linh giờ mới thấy mình mặc nguyên cái quần đùi áo cộc mà trời đáng có tuyết. Rùng mình, cô chạy vội lên phòng. Cuộn tròn trên giường cho hết cái lạnh, run cầm cập, cô lầu bầu:
"Mình như con điên á. Trời lạnh mà mặc quần đùi áo cộc. Giờ lạnh vãi đái."
Đình Thái thấy chị mình chạy xuống đứng như trời chồng rồi lại chạy lên. Dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Nằm đắp chăn cầm điện thoại chơi game. Cái anh hay chơi game với Lam Linh trong hè nay chủ nhật nhưng anh ấy không có online. Chán thật! Chơi với anh đấy còn vui hơn mấy đứa bạn của mình. Mà anh ấy cuối cao trung rồi nên bận sấp mặt chẳng khác gì Lam Linh. Mỗi tội Lam Linh lười như hủi, được ngày nghỉ là lao đầu vào chơi. Dù bị bố nhắc là chú ý học nhưng cô cũng mặc xác, cô học thì khác học nhưng đến giờ chơi đừng hòng mà quản được cô.
- ----------------------------
Tận ngày hôm sau, đi đến trường, Lam Linh đau lưng không chịu được. Đi ngủ nằm sai tư thế, lại còn nằm trên giường chơi game suốt một ngày, không đau thì tội lỗi với cái lưng quá. Cô chống tay vào bên hông, đi như rùa bò vào trong lớp. Vừa đứng trước cửa lớp, cô đã thấy Cô Hương ngồi chễm chệ trên bàn giáo viên. Ai ngờ, cô Hương nhìn thấy Lam Linh đứng trước cửa lớp cũng là lúc tiếng trống vào lớp vang lên.
'Tùng, tùng tùng..............'
Cô Hương bảo:
"Thích nhề, vào lớp rồi mới đến."
Lam Linh cười hì hì đi nhanh vào chỗ ngồi của mình. Mấy đứa con trai nhao nhao thì thầm với cô:
"Đấy lớp trưởng đi muộn đấy."
"Lớp trưởng đi muộn. Không thể chấp nhận được."
....
Lam Linh mặc kệ về chỗ ngồi. Cô Hương lên lớp để nhắc cái gì thì Lam Linh không biết, cô đang mải tám chuyện với Đào Linh. Bỗng cô Hương bảo:
"Lam Linh nghe chưa."
"Cái gì ạ?"
"Chiều nay, đi học đội tuyển."
"Ơ, sao lại học ạ?"
"Thì vào vòng trong nên học chứ sao."
"No no, em không muốn."
"Không muốn cũng phải muốn. Đây là chỉ thị của hiệu trưởng đấy."
Bỏ lại câu đấy rồi cô Hương đi luôn. Để lại cho Lam Linh một quả boom to đùng từ từ tận hưởng.
"Hu hu..... cái địa ngục gì sắp đến vậy trời. Mình còn phải ôn thi cao trung mà. Nhảy đâu ra lại vào vòng trong chứ."
Thằng Long với thằng Bình cũng bi thương không kém. Đào Linh thì nói với cô:
"Linh à cố lên. Không sao đâu."
Cô sắp chết tới nơi rồi, không sao là không sao kiểu gì. Địa ngục siêu cấp đang chuẩn bị chào đón 3 đứa đôib tuyển cô Hương trở lại. Ai cứu tui với, Lam Linh lười học lắm, Lam Linh không muốn học đâu. Lam Linh trở nên cá muối rồi, đình công rồi không học đâu.
Tránh sao được ý chỉ của bà hiệu trưởng Hảo Hảo. Bà cho giáo viên chủ nhiệm gọi cho phụ huynh đồng ý cho con mình học đội tuyển. Đúng là cách giải quyết nhanh gọn lẹ. Không để cho ai con đường sống. Lam Linh khi biết chuyện này cũng quá muộn vì bố cô đã đồng ý rồi còn mẹ cô thì bảo tuỳ, ai ngờ người bố thân yêu chiều Lam Linh hết mực lại đồng ý cho cô vào địa ngục đấy chứ. Đau khổ!!
Cô nhìn Thanh Vũ xem anh như nào, ngờ đâu anh ngủ cmn rồi. Anh không có nghe chuyện vừa nãy. Sát thương nhân lên gấp trăm lần, Lam Linh sụp đổ hết hứng học cho buổi sáng ngày hôm nay rồi. Không phải nói là cho nhiều nhiều những buổi học sau mới đúng.
Thôi thôi, các bạn học đi. T/g đi chơi game. Cày mùa mới đây.??????????????????????????????????????❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Là cả hai chứ ai vào đây. Lam Linh nhìn Thanh Vũ nói:
"Stop! Dừng! Để tao đi trước cho. Ok?"
"Ừm."
Được đà lấn tới cô chống hai tay bên hông bảo:
"Vậy thì đi ra."
Thanh Vũ ngơ ngác chưa tải xong ý của câu nói vừa rồi. Lam Linh rất có lòng nhân từ đứng đợi anh. Tiện thể ngắm luôn cho đã. Mấy đứa con trai hay con gái thì cuống cuồng tranh nhau về trước.
Đợi anh tải xong thì vẫn thẫn thờ tránh đường cho cô đi lấy xe. Đúng là, hôm nay Thanh Vũ làm sao vậy trời. Thằng Tân em họ Thanh Vũ bạn cùng lớp Lam Linh. Thấy anh ngơ ra đánh một phát vào cánh tay cho anh tỉnh.
"Thanh Vũ về thôi muộn rồi."
Anh bị đánh vào tay nhíu mày một cái xoay người đi lấy xe.
............
Lam Linh ngủ đến tận 9:44 phút sáng. Uể oải nằm trên giường, tối qua cô ngủ không đúng tư thế nên bây giờ toàn thân đau nhức. Cầm điện thoại lên, thấy 9:45 phút cô giật cả mình cho rằng mình muộn giờ học. [ Mé! Cái quần đùi gì vậy trời! Sao báo thức lại không kêu! Có vấn đề à? Hay nó kêu rồi minh mơ màng tắt đi? ]
Tức tốc chạy xuống nhà thấy Đình Thái ngồi thảnh thơi ăn mì tôm chơi điện thoại. Cô mới nhận ra có điều gì đó sai sai ở đây. Cầm điện thoại trong tay mở lên. Màn hình sáng chưng chữ: Chủ Nhật, 12 tháng 12. Ặc, làm cho cô hớt ha hớt hải. Hoá ra nay là chủ nhật. Mệt hết cả người. Lam Linh giờ mới thấy mình mặc nguyên cái quần đùi áo cộc mà trời đáng có tuyết. Rùng mình, cô chạy vội lên phòng. Cuộn tròn trên giường cho hết cái lạnh, run cầm cập, cô lầu bầu:
"Mình như con điên á. Trời lạnh mà mặc quần đùi áo cộc. Giờ lạnh vãi đái."
Đình Thái thấy chị mình chạy xuống đứng như trời chồng rồi lại chạy lên. Dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Nằm đắp chăn cầm điện thoại chơi game. Cái anh hay chơi game với Lam Linh trong hè nay chủ nhật nhưng anh ấy không có online. Chán thật! Chơi với anh đấy còn vui hơn mấy đứa bạn của mình. Mà anh ấy cuối cao trung rồi nên bận sấp mặt chẳng khác gì Lam Linh. Mỗi tội Lam Linh lười như hủi, được ngày nghỉ là lao đầu vào chơi. Dù bị bố nhắc là chú ý học nhưng cô cũng mặc xác, cô học thì khác học nhưng đến giờ chơi đừng hòng mà quản được cô.
- ----------------------------
Tận ngày hôm sau, đi đến trường, Lam Linh đau lưng không chịu được. Đi ngủ nằm sai tư thế, lại còn nằm trên giường chơi game suốt một ngày, không đau thì tội lỗi với cái lưng quá. Cô chống tay vào bên hông, đi như rùa bò vào trong lớp. Vừa đứng trước cửa lớp, cô đã thấy Cô Hương ngồi chễm chệ trên bàn giáo viên. Ai ngờ, cô Hương nhìn thấy Lam Linh đứng trước cửa lớp cũng là lúc tiếng trống vào lớp vang lên.
'Tùng, tùng tùng..............'
Cô Hương bảo:
"Thích nhề, vào lớp rồi mới đến."
Lam Linh cười hì hì đi nhanh vào chỗ ngồi của mình. Mấy đứa con trai nhao nhao thì thầm với cô:
"Đấy lớp trưởng đi muộn đấy."
"Lớp trưởng đi muộn. Không thể chấp nhận được."
....
Lam Linh mặc kệ về chỗ ngồi. Cô Hương lên lớp để nhắc cái gì thì Lam Linh không biết, cô đang mải tám chuyện với Đào Linh. Bỗng cô Hương bảo:
"Lam Linh nghe chưa."
"Cái gì ạ?"
"Chiều nay, đi học đội tuyển."
"Ơ, sao lại học ạ?"
"Thì vào vòng trong nên học chứ sao."
"No no, em không muốn."
"Không muốn cũng phải muốn. Đây là chỉ thị của hiệu trưởng đấy."
Bỏ lại câu đấy rồi cô Hương đi luôn. Để lại cho Lam Linh một quả boom to đùng từ từ tận hưởng.
"Hu hu..... cái địa ngục gì sắp đến vậy trời. Mình còn phải ôn thi cao trung mà. Nhảy đâu ra lại vào vòng trong chứ."
Thằng Long với thằng Bình cũng bi thương không kém. Đào Linh thì nói với cô:
"Linh à cố lên. Không sao đâu."
Cô sắp chết tới nơi rồi, không sao là không sao kiểu gì. Địa ngục siêu cấp đang chuẩn bị chào đón 3 đứa đôib tuyển cô Hương trở lại. Ai cứu tui với, Lam Linh lười học lắm, Lam Linh không muốn học đâu. Lam Linh trở nên cá muối rồi, đình công rồi không học đâu.
Tránh sao được ý chỉ của bà hiệu trưởng Hảo Hảo. Bà cho giáo viên chủ nhiệm gọi cho phụ huynh đồng ý cho con mình học đội tuyển. Đúng là cách giải quyết nhanh gọn lẹ. Không để cho ai con đường sống. Lam Linh khi biết chuyện này cũng quá muộn vì bố cô đã đồng ý rồi còn mẹ cô thì bảo tuỳ, ai ngờ người bố thân yêu chiều Lam Linh hết mực lại đồng ý cho cô vào địa ngục đấy chứ. Đau khổ!!
Cô nhìn Thanh Vũ xem anh như nào, ngờ đâu anh ngủ cmn rồi. Anh không có nghe chuyện vừa nãy. Sát thương nhân lên gấp trăm lần, Lam Linh sụp đổ hết hứng học cho buổi sáng ngày hôm nay rồi. Không phải nói là cho nhiều nhiều những buổi học sau mới đúng.
Thôi thôi, các bạn học đi. T/g đi chơi game. Cày mùa mới đây.??????????????????????????????????????❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️