Chương 226
Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Kiều An sửng sốt trong giây lát.
Cô ta không hề tin những gì cô nói mà chỉ cảm thấy Ôn Noãn đang khiêu khích cô ta!
Kiều An nâng ly cà phê lên, cười đến rất vui vẻ.
“Cô Ôn à…có khi cướp một người đàn ông, sẽ cần ít thủ đoạn nhỏ đấy.”
“Cô đừng trách tôi nhé!”
“Tôi thật sự rất ghét cô đấy!”
…
Kiều An vừa nói xong liền đổ cà phê lên tay mình, sau đó thét lên chói tai.
“Cô Ôn, sao cô lại hắt cà phê vào tôi!”
“Nóng quá…”
“Anh Minh, anh Minh…”
…
Cô ta ác độc nhìn Ôn Noãn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay mình.
Thật đáng tiếc!
Cô lại nhìn Kiều An, mỉm cười: “Cô Kiều, thật ra tôi rất ngưỡng mộ bố cô, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Kiểu Cảnh Niên lại có một đứa con gái hèn mạt như vậy! Cô theo đuổi Hoắc Minh là chuyện của cô, nhưng tôi sẽ không chấp nhận chuyện cô hãm hại tôi theo cách bẩn thỉu như thế này! Đúng rồi, tôi quên nói với cô, ly cà phê của cô có bỏ thêm đá, nó không thể nào khiến cô bị phỏng được, càng chẳng thể khiến anh Minh của cô đau lòng cho cô!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau!
“Để tôi giúp cô!”
Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đổ cốc cà phê đang cầm trên tay có độ nóng ít nhất 85oC xuống cánh tay mịn màng của Kiều An.
Làn da mềm mại kia lập tức đỏ một mảng.
Kiều An đau đớn vừa khóc vừa kêu…
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng cô thậm chí còn vươn nụ cười nhẹ: “Hoắc Minh, tôi nhận tội!”
Hoắc Minh bước đến sát bên người cô.
Giọng của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình Ôn Noãn có thể nghe thấy: “Cô giáo Ôn, em muốn rời xa tôi đến vậy à? Em nghĩ khiến Kiều An bị phỏng có thể chọc giận tôi sao?”
Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn rời xa anh để ở bên Khương Duệ?
Ôn Noãn không trả lời anh.
Cô chỉ tiếc vừa rồi anh đã thấy hết.
Kiều An không biết vừa rồi đã có một hồi gió bão nổi lên giữa hai người bọn họ, cô ta giống như một chú chim nhỏ bị gãy cánh mà bổ nhào vào lòng Hoắc Minh, giọng nói nũng nịu.
“Anh Minh, cô Ôn không thích em!”
“Đau quá, anh giúp em với.”
Kiều An sửng sốt trong giây lát.
Cô ta không hề tin những gì cô nói mà chỉ cảm thấy Ôn Noãn đang khiêu khích cô ta!
Kiều An nâng ly cà phê lên, cười đến rất vui vẻ.
“Cô Ôn à…có khi cướp một người đàn ông, sẽ cần ít thủ đoạn nhỏ đấy.”
“Cô đừng trách tôi nhé!”
“Tôi thật sự rất ghét cô đấy!”
…
Kiều An vừa nói xong liền đổ cà phê lên tay mình, sau đó thét lên chói tai.
“Cô Ôn, sao cô lại hắt cà phê vào tôi!”
“Nóng quá…”
“Anh Minh, anh Minh…”
…
Cô ta ác độc nhìn Ôn Noãn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay mình.
Thật đáng tiếc!
Cô lại nhìn Kiều An, mỉm cười: “Cô Kiều, thật ra tôi rất ngưỡng mộ bố cô, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Kiểu Cảnh Niên lại có một đứa con gái hèn mạt như vậy! Cô theo đuổi Hoắc Minh là chuyện của cô, nhưng tôi sẽ không chấp nhận chuyện cô hãm hại tôi theo cách bẩn thỉu như thế này! Đúng rồi, tôi quên nói với cô, ly cà phê của cô có bỏ thêm đá, nó không thể nào khiến cô bị phỏng được, càng chẳng thể khiến anh Minh của cô đau lòng cho cô!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau!
“Để tôi giúp cô!”
Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đổ cốc cà phê đang cầm trên tay có độ nóng ít nhất 85oC xuống cánh tay mịn màng của Kiều An.
Làn da mềm mại kia lập tức đỏ một mảng.
Kiều An đau đớn vừa khóc vừa kêu…
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn hơi nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau.
Khóe miệng cô thậm chí còn vươn nụ cười nhẹ: “Hoắc Minh, tôi nhận tội!”
Hoắc Minh bước đến sát bên người cô.
Giọng của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình Ôn Noãn có thể nghe thấy: “Cô giáo Ôn, em muốn rời xa tôi đến vậy à? Em nghĩ khiến Kiều An bị phỏng có thể chọc giận tôi sao?”
Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn rời xa anh để ở bên Khương Duệ?
Ôn Noãn không trả lời anh.
Cô chỉ tiếc vừa rồi anh đã thấy hết.
Kiều An không biết vừa rồi đã có một hồi gió bão nổi lên giữa hai người bọn họ, cô ta giống như một chú chim nhỏ bị gãy cánh mà bổ nhào vào lòng Hoắc Minh, giọng nói nũng nịu.
“Anh Minh, cô Ôn không thích em!”
“Đau quá, anh giúp em với.”