Chương 44
Cô nghĩ: ‘Cũng được, cô sẽ không tự đánh giá cao mình mà cho rằng Hoắc Minh đối xử đặc biệt với cô. Anh là một người đàn ông ưu tú nên chuyện có phụ nữ vây quanh là rất bình thường.’
Hai ngày sau, Ôn Noãn đi làm thêm ở nhà ăn.
Hoắc Minh tới.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm cùng quần tây màu xám tro, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen.
Thành thục, anh tuấn.
Chỉ có mình anh tới, đến cả điểm tâm cũng không động vào mà chỉ lẳng lặng dựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn dương cầm.
Ôn Noãn không biết tại sao anh đến đây, nhưng cô chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt sáng rực kia của anh.
Mười giờ, nhà ăn đóng cửa.
Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm.
Lúc cô rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Minh đã trống không.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cô nên nói cảm ơn với anh đã chăm sóc lúc cô nằm viện.
Ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe Bentley Continental đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Minh xuất hiện.
“Lên xe.” Anh nói ngắn gọn.
Ôn Noãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở cửa chỗ cạnh tài xế ra, chủ yếu là chiếc xe này của anh quá huênh hoang, cô không muốn người khác chạy đến vây xem.
Hoắc Minh lái xe đi, một lát sau quay sang nhìn cô, nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, cô vội thắt dây vào.
Cô quan sát Hoắc Minh, lúc này anh chỉ mặc quần tây áo sơ mi, áo khoác thì được đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Cảm thấy tôi rất đẹp sao?”
A?
Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn.
Hoắc Minh dừng xe ngay giao lộ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn lại Ôn Noãn, trong ánh mắt có hàm ý mà cả anh và cô đều hiểu.
Ôn Noãn không chịu nổi kiểu mập mờ này, cô đắn đo mở miệng: “Luật sư Hoắc, hôm đó cảm ơn anh.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn kiên quyết nói: “Phía trước có trạm xe buýt, bên này có xe buýt chạy ban đêm.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Ôn Noãn, ở với tôi một lúc đi.”
Anh gọi cô là Ôn Noãn…
Ôn Noãn không tự chủ được mà mềm lòng!
Hoắc Minh lái xe đến một nơi khuất chân núi, xung quanh không có bóng người, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Ôn Noãn muộn màng nhận ra.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Minh không quá tốt, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi.
Hai ngày sau, Ôn Noãn đi làm thêm ở nhà ăn.
Hoắc Minh tới.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm cùng quần tây màu xám tro, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen.
Thành thục, anh tuấn.
Chỉ có mình anh tới, đến cả điểm tâm cũng không động vào mà chỉ lẳng lặng dựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn dương cầm.
Ôn Noãn không biết tại sao anh đến đây, nhưng cô chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt sáng rực kia của anh.
Mười giờ, nhà ăn đóng cửa.
Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm.
Lúc cô rời đi, chỗ ngồi của Hoắc Minh đã trống không.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cô nên nói cảm ơn với anh đã chăm sóc lúc cô nằm viện.
Ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe Bentley Continental đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Minh xuất hiện.
“Lên xe.” Anh nói ngắn gọn.
Ôn Noãn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở cửa chỗ cạnh tài xế ra, chủ yếu là chiếc xe này của anh quá huênh hoang, cô không muốn người khác chạy đến vây xem.
Hoắc Minh lái xe đi, một lát sau quay sang nhìn cô, nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên, cô vội thắt dây vào.
Cô quan sát Hoắc Minh, lúc này anh chỉ mặc quần tây áo sơ mi, áo khoác thì được đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Cảm thấy tôi rất đẹp sao?”
A?
Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn.
Hoắc Minh dừng xe ngay giao lộ đèn đỏ, anh nghiêng người nhìn lại Ôn Noãn, trong ánh mắt có hàm ý mà cả anh và cô đều hiểu.
Ôn Noãn không chịu nổi kiểu mập mờ này, cô đắn đo mở miệng: “Luật sư Hoắc, hôm đó cảm ơn anh.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn kiên quyết nói: “Phía trước có trạm xe buýt, bên này có xe buýt chạy ban đêm.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Ôn Noãn, ở với tôi một lúc đi.”
Anh gọi cô là Ôn Noãn…
Ôn Noãn không tự chủ được mà mềm lòng!
Hoắc Minh lái xe đến một nơi khuất chân núi, xung quanh không có bóng người, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Ôn Noãn muộn màng nhận ra.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Minh không quá tốt, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi.