Chương : 311
Nói tới đây, dì Bạch bỗng dưng chuyển đề tài:
- Hạo Vân, tính tình của con không phải là xấu, nhưng nếu con vướng bận vào nữ nhân quá thì sớm muộn sẽ gặp phải đại nạn...
Phương Hạo Vân nhún nhú vai, vừa cười vừa nói:
- Vốn đang nói chuyện của dì, đảo mắt đã nói tới chuyện của con rồi. Dì Bạch, kỳ thật con mong muốn dì có được hạnh phúc của dì. Thật sự, mặc dù con là nam nhân, nhưng con biết, phụ nữ không thể không có nam nhân bên cạnh được.
- Tiểu tử thú, con hy vọng ta lập gia đình lắm sao?
Dì Bạch tức giận nhìn Phương Hạo Vân nói.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc:
- Dì Bạch, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, dì có gì mà phải thẹn thùng chứ?
Dì Bạch nghe Phương Hạo Vân nói xong, lập tức dở khóc dở cười, dì Bạch có gì mà phải thẹn thùng chứ. Ngưng một chút, dì Bạch liếc Phương Hạo Vân đầy thâm ý nói:
- Hạo Vân, hạnh phúc của dì nằm trên người con, con là chủ nhân của Thiên Phạt, chuẩn xác mà nói cũng là chủ nhân của dì, chỉ cần con có thể quật khởi, một người trị vạn người, đó là hạnh phúc lớn nhất của dì.
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai gật đầu nói:
- Con sẽ cố gắng. Nếu không vì con mà dì không có được hạnh phúc, lại biến thành oán phụ suốt ngày oán con, hận con.
Dì Bạch nghe vậy không khỏi bật cười, nói:
- Hạo Vân, từ khi nào con thích trêu đùa như vậy? Chắc là thường ngày hay trêu hoa ghẹo nguyệt có phải không?
Phương Hạo Vân cười hắc hắc:
- Dì Bạch, dì sai rồi, cho đến bây giờ con vẫn chưa từng lừa gạt phụ nữ mà, chủ yếu là do con quá đẹp trai... mị lực lớn quá đó mà...
- ...
Dì Bạch không còn gì để nói với cái tên bại hoại Phương Hạo Vân này nữa.
Chia tay với dì Bạch, Phương Hạo Vân cũng không đến lễ hội nữa, bởi vì lúc này lễ hội đã xong từ lúc nào rồi. Trong lòng Phương Hạo Vân sợ rằng Vương Hà sẽ vì em trai mà làm chuyện nào xấu hổ nữa, liền gọi điện bảo Vương Hà năm ngày sau Vương Kim Bảo sẽ trở về an toàn.
Vương Hà nghe vậy, kích động vạn phần, nước mắt cứ chợt tuôn ra không ngừng.
Nếu Phương Hạo Vân có ở đây, sợ rằng sẽ bị Vương Hà hôn đến chết để biểu lộ thành ý.
Sau đó Đinh Tuyết Nhu liền giật điện thoại của Vương Hà cười cười, nói:
- Phương Hạo Vân, anh dám bỏ tôi ở lễ hội một mình. Còn không thèm mời tôi khiêu vũ mà lại... ôm người phụ nữ khác nhảy. Anh khiến tôi tức chết rồi.
Phương Hạo Vân trước mặt Đinh Tuyết Nhu ôm Kim Phi nhảy nhót, hỏi sao mà Đinh Tuyết Nhu không tức cho được.
Nhưng nói gì thì nói, hôm nay ở lễ hội Phương đại thiếu gia của tập đoàn Trịnh Hâm cũng đã lấy được một số danh tiếng. Phương Hạo Vân làm cho Tần gia mất mặt, Phương Hạo Vân đánh cho Tần Tử Hoa phải chật vật đi đến bệnh viện, cái này đã thể hiện phong thái của Phương thiếu gia. Huống hồ mọi người đều chứng kiến, Đinh Tuyết Nhu cùng hắn tỏ ra rất thân mật.
Tóm lại, sau lễ hội lần này, thương giới Hoa Hải ai ai cũng đều nhớ kỹ cái tên của đại công tử tập đoàn Trịnh Hâm, Phương Hạo Vân. Không thể không nói, hành động lần này đã gây tiếng vang không nhỏ đối với tập đoàn. Vô hình chung, tập đoàn Trịnh Hâm nhờ hành động lần này của Phương Hạo Vân đã thăng lên một cấp độ khác.
Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói:
- Đinh tiểu thư, cô và tôi là hai người hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau được. Sau này, cô làm ơn đừng có quấn quít lấy tôi nữa. Vẫn là câu nói kia, nếu cô là vì báo đáp ơn cứu mạng thì... theo tôi ngủ, còn nếu không thì sau này đừng làm phiền tôi nữa.
- Vô sỉ!
Đinh Tuyết Nhu tức giận nói:
- Phương Hạo Vân, anh nghe cho rõ đây, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân nghi vấn trong lòng tôi.
Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, quyết định cúp điện thoại. Đối với Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân vẫn còn cảm giác gì đó.
Cũng không thể nghi ngờ nữa, tiếp xúc với Đinh Tuyết Nhu lâu ngày, chắc chắn đã cô đã hoài nghi thân phận của hắn. Mặc dù Đinh Tuyết Nhu chưa có chứng cứ nhưng sớm muộn Phương Hạo Vân cũng sẽ bị bại lộ.
Phương Hạo Vân lê từng bước chân nặng nề trên đường, Phương Hạo Vân muốn trở về tiểu khu Lam Tâm hoa viên.
Sau khi vào cửa, Phương Hạo Vân phát hiện cửa phòng của chị Mỹ Kỳ vẫn còn mở, bên trong không có ai, trên giường có một bộ đồ lót màu đỏ như là vừa mới thay ra.
Tiến đến cái ghế salon ngồi xuống, Phương Hạo Vân mơ hồ nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh. Phương Hạo Vân liền biết là chị Mỹ Kỳ đang tắm.
Hôm nay ở lễ hội từ thiện, Trương Mỹ Kỳ không tham gia nên có cảm giác hơi mất mác. Trương Mỹ Kỳ muốn gặp lại các bạn cũ ôn lại chuyện xưa.
Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc, bây giờ cô đã li dị với Tưởng Đại Phát, nếu đi theo Phương Hạo Vân đến lễ hội sẽ khiến mọi người dị nghị. Nghĩ đến đây tâm tình của Trương Mỹ Kỳ càng kích động, không ngừng nghĩ về Phương Hạo Vân.
Càng nghĩ bậy thì Trương Mỹ Kỳ càng không ngủ được.
Rốt cục, quần lót của Trương Mỹ Kỳ đã ươn ướt không thể mặc được nữa, Trương Mỹ Kỳ liền đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, hy vọng có thể làm cho tâm tình buông lỏng. Nhưng khi nước nóng chạm vào da thịt Trương Mỹ Kỳ càng khiến cho tâm tình của cô càng kích động, không nhịn được mà run rẩy, nước nóng đã đánh sâu vào tiềm thức của Trương Mỹ Kỳ, khiến cô cảm thấy giống như đang được Phương Hạo Vân vuốt ve. Tâm lý Trương Mỹ Kỳ không ngừng biến hóa, cơ thể bỗng dưng tự giác run lên bần bật, cô không tự chủ được mà đưa xuống tự an ủi.
Trương Mỹ Kỳ một bên tự an ủi, một bên nhìn cơ thể man dại của cô trong gương có chút say mê. Không thể không nói, vóc dáng của Trương Mỹ Kỳ được bảo dưỡng cực tốt, ở tuổi 30 mà vẫn giữ được giống như thiếu nữ 20 tuổi.
Trương Mỹ Kỳ nhắm mắt lại, gương mặt biểu lộ vẻ si mê. Hai tay không ngừng vuốt ve thân thể.
Dần dần, Trương Mỹ Kỳ đã không thể làm chủ được nữa, khẽ rên lên.
Lỗ tai Phương Hạo Vân rất thính, khi Trương Mỹ Kỳ vừa rên lên thì Phương Hạo Vân đã nghe thấy.
Không chút do dự, Phương Hạo Vân liền lẻn đến phòng vệ sinh xem thử. Không thể không nói, các loại hình lấm la lấm lút giống như trộm tình này rất là kích thích.
Giờ phút này Trương Mỹ Kỳ đã lâm vào trầm mê, cô nhắm mắt lại, thở hổn hển, hai tay không ngừng vuốt ve. Dường như cô đã quên mục đích đến đây là để tắm rửa.
Phương Hạo Vân nhìn mảnh xuân sắc trước mắt, trong lòng nổi lên dục vọng, nhất thời tiểu đệ đã vươn mình đứng dậy.
Mắt thấy tay Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng nhanh, biết rằng cơ hội đã đến, hắn vội vàng cởi hết quần áo trên người, liền tiến vào phòng vệ sinh ôm lấy Trương Mỹ Kỳ, hạ thân tức thời tiến nhập thâm cung.
- Là ai?
Trương Mỹ Kỳ bị tập kích bất ngờ, nhất thời trong đại não truyền đến một trận tê dại. Nhưng vẫn giãy giụa không ngừng. Cô không thể phản bội Hạo Vân.
- Chị Mỹ Kỳ, là em!
Phương Hạo Vân liền lên tiếng.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, lúc này mới không phản kháng, cùng Phương Hạo Vân không ngừng lắc lư thân hình.
Do đã tự an ủi từ trước, nên thâm cung vốn chật hẹp nay càng chật hơn, đúng là một vưu vật. Phương Hạo Vân được hưởng thụ vưu vật này đúng là phúc của hắn.
- Hạo Vân, chị chịu hết nổi rồi...!
Phương Hạo Vân không ngừng dùng lực khiến cho dục vọng trong người Trương Mỹ Kỳ không ngừng trỗi dậy, Trương Mỹ Kỳ đã không chịu được nữa miệng liên tục rên khẽ, thở dốc.
Phòng vệ sinh nhất thời truyền ra thanh âm khoái lạc.
- Kẹt...!
Một tiếng mở cửa rất nhỏ, một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng đang bị hút hồn theo tiếng kêu khoái lạc trong phòng vệ sinh.
Nhìn qua khe cửa, cô rõ ràng thấy được hai đạo cụ khoái lạc kia đang gắt gao bám chặt lấy nhau không ngừng chuyển động. Sắc mặt chuyển đỏ, âm thầm nuốt nước bọt...
- Hạo Vân, chị muốn...
Trương Mỹ Kỳ bị Phương Hạo Vân công kích, khiến cho không ngừng rên la khoái lạc, hiện tại cô đã không còn là chính mình...
Sau khi hành sự, Phương Hạo Vân từ từ rút tiểu đệ ra khỏi người Trương Mỹ Kỳ. Trương Mỹ Kỳ giống như bị rút hồn, trên người cô không còn chút thể lực nào cả, dựa cả người vào Phương Hạo Vân chợp mắt ngủ.
Mắt thấy Trương Mỹ Kỳ đã ngủ, Phương Hạo Vân liền bế cô vào phòng đắp chăn cẩn thận.
Lúc này đã gần 6 giờ sáng, Phương Hạo Vân liền bước ra khỏi phòng Trương Mỹ Kỳ.
- Hạo Vân, phần ăn sáng em đã nấu xong. Anh xuống ăn cho nóng...
Đúng lúc này, thanh âm của Bạch Lăng Kỳ truyền đến tai Phương Hạo Vân. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đúng vậy chính là Bạch Lăng Kỳ, nàng đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng cười cười.
- Kỳ, em quay lại đây từ lúc nào vậy?
Phương Hạo Vân nhất thời xấu hổ, xem ra tối qua Kỳ cũng có ở đây. Nếu là sáng nay mới đến thì tại sao còn mặc áo ngủ.
- Tối hôm qua em về hơi muộn...
Bạch Lăng Kỳ thản nhiên cười, nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ sáng nay anh mới về... A, a không có việc gì, em biết tối qua anh ngủ bên phòng chị Mỹ Kỳ, em không trách anh đâu. Anh xuống ăn sáng ngay cho nóng nào.
Phương Hạo Vân có chút nhứt đầu, hắn đang suy nghĩ, tối hôm qua chính mình cùng chị Mỹ Kỳ hành sự ở phòng vệ sinh không biết Kỳ có biết hay không.
Trong lúc này, Vương Hà mặt đầy tâm sự. Mặc dù Phương Hạo Vân đã cam đoan trong năm ngày hắn sẽ mang Kim Bảo trở về an toàn.
Nhưng mà năm ngày này đối với Vương Hà mà nói, nói dài như là năm năm vậy.
Người chờ đợi luôn là người khó chịu nhất.
- Chị Hà, có gì mà phải lo lắng chứ? Yên tâm đi, Hạo Vân nếu đã cam đoan thì chắc chắn hắn sẽ làm được... không sai đâu.
Đinh Tuyết Nhu hôm nay dậy rất sớm, cô hiểu tâm tình của Vương Hà lúc này. Tương tự như bây giờ có người nói năm ngày nữa sẽ mang Phương Hạo Vân kia đến cho cô, thì chắc chắn bây giờ cô còn kích động hơn cả Vương Hà gấp trăm lần.