Chương : 315
Bạch Lăng Kỳ cảm nhận thấy rõ sự thay đổi của Hạo Vân, vì cái đó của Hạo Vân trong tay cô, trong chốc lát liền mềm nhũn ra. Cô có chút lo lắng, vội vàng hỏi : " Hạo Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
" Xuỵt.....!"
Hạo Vân khoát tay ra hiệu cho Kỳ đừng nói gì cả, trước tiên nghe xem Đại Phi muốn nói gì.
" Hạo Vân, cậu ở đâu? Anh Bưu xảy ra chuyện rồi......!" Đầu bên kia điện thoại vọng lại giọng nói lo lắng của Đại Phi.
Trong lòng Phương Hạo Vân bỗng run lên một hồi, vội vàng truy hỏi : " Anh Bưu xảy ra chuyện gì? Có phải bị người ra đánh bị thương không......"
Kể từ sau khi bị bọn người của Tần Tử Kiếm truy sát, Phương Hạo Vân đã nghĩ đến chuyện Trương Bưu sẽ xảy ra chuyện, chỉ có điều hắn không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy. Hơn nữa, lần này, Dì Bạch cũng không đưa cho hắn bất kì thông báo hay cảnh báo gì cả.
Đại Phi vội vàng kể lại mọi chuyện cho Hạo Vân nghe. Kể xong, hắn nhờ Hạo Vân nhanh chóng đi kiểm tra hiện trường một chuyến. Hạo Vân không nói gì thêm liền nhận lời Đại Phi.
Nhìn sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ quan tâm hỏi lại lần nữa : " Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có thể giúp được gì cho anh không?"
"Yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Kỳ, em đừng lo cho anh, anh tự mình sẽ giải quyết được, nếu tối nay ngộ nhỡ anh không có thời gian về nhà, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại về cho em. " Dặn dò xong một hồi, Phương Hạo Vân vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi.
Trên đường đi, hắn gọi điện thoại cho dì Bạch, nói hết sự việc xảy ra với Trương Bưu cho dì nghe. Phản ứng của dì Bạch khá lãnh đạm, dì Bạch bày tỏ sự xin lỗi với Hạo Vân, dì vốn phái người âm thầm theo dõi tung tích Trương Bưu, nhưng mấy ngày này, người của dì bị phái đi Tam Giác Vàng cứu người, vì thế mới lơ là như vậy.
" Dì Bạch, chuyện Vương Kim Bảo thế nào rồi?" Phương Hạo Vân đi trên đường thuận tay bắt một chiếc xe, rồi tiếp tục giữ liên lạc với dì Bạch.
" Yên tâm đi. Người đã cứu được rồi, nhưng tình trạng sức khỏe của nó không tốt lắm, chiều nay sẽ có thể về đến Hoa Hải. Đến lúc đó dì sẽ thông báo cho con. Hạo Vân, nghe dì nói, chuyện của Trương Bưu từ bây giờ dì đã phái người đi truy tìm rồi. Con cũng đừng quá lo lắng, dì đoán có thể là do người của Roberts hoặc Tần Tử Kiếm làm thôi, mục đích của bọn chúng là muốn làm rõ cái chết của Hạo Thiên.....Vì thế, cậu ta sẽ không có nguy hiểm gì đến tình mạng đâu. Dì sẽ luôn giữ liên lạc với con, có tin tức của Trương Bưu, dì sẽ thông báo kịp thời cho con....Nhớ kĩ, nhất định phải bình tĩnh. Chuyện này đối với con mà nói, chính là một lần thử nghiệm. Nếu con không thể kiềm chế tình cảm của mình, thân phận của con có thể sẽ bị bại lộ, kế hoạch sẽ bị chấm dứt.....!" Dì Bạch dặn dò lại lần nữa, cuối cùng mới ngắt điện thoại.
Bạch Lăng Kỳ thấy Hạo Vân sốt ruột như lửa cháy rời đi, cô cũng không màng đến sự đau đớn phần thân dưới của mình, vội vàng mặc quần áo vào, sang gọi cửa phòng chị Mĩ Kỳ.
" Chị Mĩ Kỳ, bạn của Hạo Van có thể xảy ra chuyện, anh ấy đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài rồi, em thấy hơi lo lắng....." Lúc này Trương Mĩ Kỳ cũng vừa ngủ dậy. Trên người vẫn còn mặc bộ áo ngủ màu đen, bên dưới có thể nhìn rõ quần lót màu đỏ. Khuôn mặt đỏ ửng, cả mặt có vẻ ngái ngủ. Khi nghe thấy lời Bạch Lăng Kỳ nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi hẳn, vội vàng hỏi cặn kẽ tình hình.
Nghe xong mọi chuyện, Trương Mĩ Kỳ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi : " Hay là chị gọi điện thoại cho Hạo Vân hỏi lại tình hình, xem xem chúng ta có thể giúp cậu ấy được gì không?"
" Đừng gọi điện thoại, nhắn tin ấy....." Bạch Lăng Kỳ nghĩ một lát rồi đưa ý kiến nói.
" Được..." Vừa nói, Trương Mĩ Kỳ vội viết tin nhắn, hỏi han Hạo Vân tình hình mọi chuyện. Hạo Vân nhắn lại rất nhanh, rất ngắn gọn, chỉ có mấy chữ: "Không cần lo lắng". Sau đó, Trương Mĩ Kỳ có hỏi tiếp chuyện gì, hắn đều không trả lời.
" Thôi vậy...." Bạch Lăng Kỳ lắc đầu, nói : " Hạo Vân có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, chúng ta cũng đừng làm phiền anh ấy nữa, em nghĩ tối nay chắc chắn anh ấy sẽ gọi điện cho chúng ta thôi. Chị Mĩ Kỳ, tối qua chị Mai đã về chưa?"
Để giải tỏa tâm trạng trong lòng mình, Bạch Lăng Kỳ cố ý chuyển chủ đề khác.
" Về rồi, bây giờ đang ngủ....."
Nói đến Tạ Mai Nhi, vẻ mặt Trương Mĩ Kỳ có vẻ lo lắng, cô thở dài một tiếng, nói thầm : " Kỳ, gần đây Mai Nhi có chút không bình thường lắm, tâm trạng rất nặng nề, chị là bạn tốt nhiều năm của cô ấy, cô ấy cũng không dám nói sự thật với chị. Quả là khiến cho người khác phải lo lắng. Hơn nữa, cô ấy còn mượn một khoản tiền lớn....chị tính một chút, chỉ là những khoản chị biết, có thể đã là ba trăm ngàn rồi....."
Bạch Lăng kỳ nghe thấy vậy, hơi kinh ngạc : " Chị Mĩ Kỳ, sao chị không nhắc chuyện này với anh Hạo Vân? Có thể anh ấy sẽ tìm ra ngọn nguồn của sự việc...?"
" Chị vốn định hôm nay nói với cậu ấy, nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể đợi cậu ấy trở về rồi nói.....Đúng rồi, tuần sau có thể Mai Nhi sẽ phải rời khỏi công ty một thời gian. Chúng ta buộc phải hành động trước khi cô ấy rời khỏi công ty, làm rõ chân tướng sự việc....." Trương Mĩ Kỳ nói.
" Chị Mĩ Kỳ, chị yên tâm đi, bạn bè với nhau lâu như vậy rồi, chúng ta đều không hy vọng chị Mai có chuyện gì......" Bạch Lăng Kỳ thành thật gật gật đầu.
……..
Hiện trường xảy ra sự việc là một bãi đỗ xe, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố mất tích, mấy người nhân viên siêu thị bị giết chết, không còn nghi ngờ nữa, đây đã được coi là vụ án lớn kinh thiên động địa.
Đại Phi trực tiếp xin với cấp trên cho hắn phụ trách vụ án này.
Trước đây, theo quy tắc, vụ án này không nên do cục an ninh quốc gia trực tiếp phụ trách, nhưng cấp trên suy xét đến tính chất to lớn của vụ án và sự cầu xin mạnh liệt của Đại Phi, liền đặc biệt đồng ý. Do đó, chính quyền thành phố Hoa Hải, phía cảnh sát không có gì tỏ ra bất thường, đối với bọn họ, vụ án có đặc công tham dự, đó chính là điều cầu còn không được.
Lo lắng xuất phát từ một số nguyên nhân, sau khi Đại Phi tiếp nhận vụ án, điều đầu tiên phải làm đó chính là phải phong tỏa toàn bộ tin tức, có thể coi ngay cả phía cảnh sát Hoa Hải cũng rất khó có thể nắm giữ tư liệu vụ án.
Lúc Phương Hạo Vân vội vàng đuổi đến, Đại Phi đang đứng bên ngoài hiện trường lo lắng đợi hắn.
" Hạo Vân, qua đây một chút....!"
Đại Phi ra hiệu cho Phương Hạo Vân đi cùng với anh, hai người đi ra một chỗ không có ai bên ngoài tuyến cảnh giới, anh cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, khẳng định chắc chắn không có ai, mới nói nhỏ : " Hạo Vân, chuyện này rất nghiêm trọng, vốn ngoài người của tôi ra, người khác.....ngay cả phía cảnh sát Hoa Hải cũng không thể vào, nhưng tôi vẫn nói với cậu, cậu biết là tại sao không?"
Phương Hạo Vân lắc lắc đầu, giọng trầm xuống nói : " Anh hãy trực tiếp nói rõ ra đi...."
" Là anh Bưu bảo tôi nói cho cậu biết...."
Nói đến đây, hai mắt Đại Phi nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân rồi nói : " Mấy ngày trước anh Bưu đã nói với tôi về chuyện này, anh ấy nói với tôi, nếu có một ngày anh ấy bị bắt cóc, nhất định phải gọi điện thoại thông báo cho cậu. Anh ấy nói cậu sẽ biết là ai làm?"
Trương Bưu bị bắt từ tối hôm qua, chỉ là đến bây giờ Đại Phi mới nghĩ đến câu nói này. Vì thế, hắn mới gấp gáp gọi điện báo cho Hạo Vân đến.
" Hạo Vân, cậu có biết không?" Đại Phi truy hỏi : " Nếu cậu biết chuyện này là do ai làm. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết, chúng ta cùng đi cứu anh Bưu."
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, âm thầm nhăn mày, theo lời Đại Phi, dường như Trương Bưu đã nhận ra thân phận người đeo mặt nạ Ngộ Không của hắn. Nếu không, anh ta đã không nói với Đại Phi như vậy.
Là do ai làm, chắc chắn là hắn biết. Nếu không phải là Tần Tử Kiếm thì là Roberts, còn có khả năng bọn chúng liên thủ lại với nhau làm ra. Cho dù rốt cuộc chuyện này là do bên nào làm, thì cũng đầy nguy hiểm.
Một người anh em đã xảy ra chuyện rồi, Phương Hạo Vân không hy vọng Đại Phi cũng có chuyện gì. Hơn nữa, có một số chuyện, hắn cũng không muốn tiết lộ quá cặn kẽ.
Vì thế, hắn lắc đầu nói : " Xin lỗi, tôi thực sự không biết là do ai làm, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ này, nhất định sẽ cứu anh Bưu về."
Đại Phi có chút bán tín bán nghi : " Hạo Vân, đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, nếu cậu thực sự biết chuyện gì, xin cậu hãy nói cho tôi biết. Đại Phi tôi có hai người anh em, ba năm trước, đã mất tung tích của một người, tôi không muốn anh Bưu cũng rời bỏ tôi, cậu hiểu không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, trong lòng hơi cảm động, mọi người thường nói anh em như chân tay, đàn bà như quần áo. Trước đây, hắn không tin, nhưng xem ra bây giờ, câu nói này rất có ý nghĩa. Trong lòng các anh em của hắn luôn nhớ đến hắn, thế nhưng người đàn bà của hắn lại bội bạc.....
Nói thật, có thể kết giao với hai người anh em tốt như Trương Bưu và Đại Phi, Phương Hạo Vân cảm thấy cuộc sống trước đây của mình cũng không thảm hại lắm.
" Tôi thực sự không biết. Anh Bưu cũng là bạn của tôi, tôi cũng không muốn anh ấy xảy ra chuyện. Như vậy đi, anh cứ đưa tôi vào xem hiện trường trước đi được không?" Phương Hạo Vân lại lắc đầu lần nữa.
" Được....!"
Tuy Đại Phi vẫn có chút nghi ngờ , nhưng hắn không cho rằng Phương Hạo Vân lại giấu hắn ấy chuyện lớn như vậy. Dù sao, nếu có chút gì sai lầm, tính mạng của anh Bưu cũng sẽ gặp nguy hiểm, hắn tin tưởng rằng Phương Hạo Vân không phải là người như vậy.
Thông qua tầng tầng trạm kiểm soát, hai người đã đến hiện trường, kho hàng của siêu thị, vừa mới bước vào, một luồng khí có mùi vị máu tanh đậm đặc đập vào mặt, Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày.
Đại Phi thì càng không chịu được mùi màu tươi nồng nặc như vậy, hắn chỉ cảm thấy huyết quản của mình đang phồng lên, trong lòng có chút ghê tởm.
Ánh sáng trong kho hàng không được tốt, tuy bây giờ đã là ban ngày, nhưng ánh áng không rõ, có chút u ám, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc kiểm tra của Phương Hạo Vân. Trong kho hàng khắp nơi bừa bãi, những chiếc bàn hàng hóa vụn nát có thể nhìn thấy ở mọi nơi, trên nền đất còn có vệt máu nữa.....hiển nhiên, ở đây đã từng xảy ra cuộc ẩu đả kịch liệt.
" Hạo Vân, mấy thi thể đang ở bên trong phòng nghỉ, để bảo tồn nguyên hiện trường, tôi không cho người động vào....." Đại Phi dẫn Phương Hạo Vân đi vào trong một phòng hoạt động.
Bên trong có ba thi thể, trong đó có một cái vẫn còn ngồi trên ghế, Phương Hạo Vân đi đến xem xét cẩn thận, phát hiện trên cổ gã có một vệt máu hằn, chính vệt máu hằn này đã lấy đi mạng sống của gã, trong tay gã còn nắm chắc một chiếc bút để kí, trước mặt có một bản đơn hàng, có vẻ như đang muốn kí tên.....Từ đó có thể thấy rằng, thủ đoạn của hung thủ giết người, tốc độ nhanh và tàn bạo đến thế nào......
Sau đó, Phương Hạo Vân lại kiểm tra hai các chết còn lại, cũng bị chết giống như vậy, đều là bị người khác dùng dao cắt đứt cổ họng mà chết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ chính là Diêm La Song Vệ. Dường như Phương Hạo Vân có thể khẳng định chắc chắn, đao pháp như vậy, hắn đã từng nhìn thấy dưới tay của Diêm La Song Vệ.
" Hạo Vân, trước mặt có một ngón tay.....pháp y xem qua, chắc là của anh Bưu...." Nói đến đây, trong ánh mắt Đại Phi lóe lên ý nghĩ giết người. Nếu hắn biết kẻ đứng sau chuyện này là ai, chắc chắn hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Phương Hạo Vân bước qua đó, nhìn theo ngón tay của Đại Phi, hắn nhìn thấy ngón tay bị đứt, bên trên vẫn còn dính liền máu đen, từ dấu vân tay của ngón tay bị đứt đó có thể nhìn ra, chắc chắn đã bị một lực mạnh kéo đứt, có thể thấy lúc đó Trương Bưu đã phải chịu đau đớn khổ cực lớn đến thế nào.
Trong lòng Phương Hạo Vân thậm chí còn hiện lên cảnh tượng bi thương thảm thiết lúc đó, dần dần, trong mắt hắn bắt đầu trở lên đỏ rực, sát khí trong lòng cứ liên tiếp kéo lên.
" Nếu bây giờ tìm thấy anh Bưu, ngón tay bị đứt có thể nối lại không?" Phương Hạo Vân hỏi một câu.
Đại Phi đau khổ lắc đầu : " Trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ thì có thể nối lại được, nhưng bây giờ chúng ta căn bản không thể tìm ra anh Bưu....."
" Hạo Vân...!"
Đại Phi bước đến trước mặt Phương Hạo vân, nắm lấy hai vai của hắn nói : " Là ai đã làm? Rốt cuộc cậu có biết không? Nếu cậu biết, xin hãy nói cho tôi, cầu xin cậu đấy?"
Phương Hạo Vân lắc đầu, lạnh lùng nói : " Xin lỗi, tôi thực sự không biết, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thấy anh ấy trong thời gian nhanh nhất. Dù là kẻ nào đã làm, tôi cũng sẽ khiến gã phải trả giá, phải trả giá thật đắt."
Sát khí trên người hắn tỏa ra khiến Đại Phi lùi về sau mấy bước, hắn nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, phát hiện trong mắt cậu ta chỉ có một màu đỏ bừng. Hắn hơi cảm động, từ trong ánh mắt của cậu ta dường như có thể nhìn thấy một thứ gì đó gần gũi quen thuộc. Chỉ là, lúc này đây, suy nghĩ của hắn rất loạn, vốn không rảnh rỗi đi nghĩ đến chuyện khác nữa.
" Tôi đi trước đây, tôi sẽ dùng cách của tôi đi cứu thoát anh Bưu....." Việc không thể chậm trễ, Phương Hạo Vân cũng không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, hắn quyết định nhanh chóng đi tìm Tần Tử Kiếm, đi tìm Roberts. Nợ máu phải trả bằng máu, bọn chúng làm đứt ngón tay của anh Bưu, hắn phải đánh gãy tứ chi của bọn chúng.
" Hạo Vân, cậu lừa tôi, cậu nhất định biết ai làm chuyện này, hãy nói cho tôi biết?" Tâm trạng của Đại Phi hiện ra có chút kích động, thậm chí anh còn rút súng ra, giơ lên ngực Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không động đậy, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào Đại Phi nói : " Hoặc là nổ súng, hoặc là tránh ra, đừng có lãng phí thời gian của tôi....."
Đôi mắt Phương Hạo Vân quá quái dị, sát khí trong đôi mắt khiến Đại Phi có chút sợ hãi, giằng co một hồi, anh vô thức cúi đầu xuống tránh ra, nhưng anh vẫn có chút không cam tâm : " Hạo Vân, lẽ nào cậu không tin tưởng thực lực của chúng tôi?"