Chương : 2
Vệ Đinh sáng ngủ dậy việc đầu tiên hắn làm chính là mở máy tính.
Truy cập trang web, F5 background, cặp mắt lập tức trợn tròn.
Mấy tháng liền không ai để lại lời nhắn, cuối cùng có một phản hồi.
Liền bốn chữ.
Đi ngang tung hoa.
Vệ Đinh nhếch miệng cười ngố, cứ xem đi xem lại tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, sau đó ở trên giường lăn lộn mấy vòng, rồi liền mở QQ, chuẩn bị đem chuyện tốt này nói cho Đẹp Trai lầu ba biết, chia sẻ niềm vui cùng nàng.
Vừa mở QQ, một khung đối thoại bắn lên.
Vệ Đinh nhìn nhìn, là Tĩnh ca ca nhắn tin.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, có đó không?
Tĩnh ca ca: Khang nhi, online thì pm ta.
Dương Khang: Ta ở đây, có chuyện gì?
Tĩnh ca ca: Khang nhi, ngươi cuối cùng cũng đến, ta chờ ngươi hảo lâu.
Dương Khang: Bây giờ mới tám giờ, ta vừa ngủ dậy.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, ta hỏi ngươi một lần nữa, chúng ta rốt cuộc có gặp nhau không?
Dương Khang: Ngươi đừng cố chấp như vậy, đã nói không gặp là không gặp.
Tĩnh ca ca: Tốt lắm, ta vốn có vài lời không định nói, là ngươi ép ta thôi!
Dương Khang: Ta ép ngươi cái gì?
Tĩnh ca ca: Ép ta biến thành kẻ hạ lưu.
Dương Khang: -_-
Tĩnh ca ca: Thành thật nói cho ngươi biết, nhà ta rất nhiều tiền, biệt thự có mười căn, Mercedes Benz BMW cũng hơn mười chiếc, hơn nữa tướng mạo ta rất tuấn tú, gì mà Tạ Đình Phong, Ngô Ngạn Tổ, Cổ Thiên Lạc căn bản không thể sánh với ta, cho nên ngươi theo ta tuyệt sẽ không thiệt thòi.
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Ngươi không tin sao? Ngươi đưa địa chỉ, ta đi tìm ngươi, sau đó lái xe chở ngươi đi xem biệt thự nhà ta.
Dương Khang: Không cần đâu…
Tĩnh ca ca: Nói tới nói lui ngươi vẫn là không tin ta!
Dương Khang: Ta cũng thành thật nói cho ngươi biết, nhà ta rất cơ bần, ngay cả xe đạp cũng mua không nổi, hơn nữa ta bộ dáng xấu xí, tướng mạo hoàn toàn đột phá trí tưởng tượng cực hạn của nhân loại, ngươi mà gặp ta rồi sẽ hối hận .
Tĩnh ca ca: Ta mặc kệ, ta chính là thích ngươi, chính là muốn gặp ngươi.
Tĩnh ca ca: Chúng ta gặp mặt đi gặp mặt đi gặp mặt đi gặp mặt đi……
Dương Khang: -_- ngươi còn nhắc tới chuyện gặp nhau, ta liền đem ngươi liệt vào sổ đen.
Tĩnh ca ca: Ách! Ta thật muốn đánh ngươi!
Vệ Đinh không đáp lại, tắt khung đối thoại.
Thật ra hắn cũng muốn gặp mặt Tĩnh ca ca, chỉ là hắn sợ Tĩnh ca ca gặp hắn rồi sẽ cảm thấy thất vọng. Như vậy hai người liền cắt đứt liên lạc.
Trong thực tế tình yêu luôn thay đổi khôn lường, huống chi là thế giới ảo trên mạng, có bao nhiêu chuyện tình có thể từ trên mạng mà phát triển thành sự thật?
Hắn thầm nghĩ đem phần tốt đẹp này vĩnh viễn giữ lại nơi đáy lòng.
Vệ Đinh là trong một diễn đàn văn học quen biết Tĩnh ca ca .
Lúc ấy Tĩnh ca ca vừa bình luận về một áng văn. Ngôn ngữ sắc bén, có thể vạch ra đúng chỗ sơ sót trong áng văn đó, rồi lại phát biểu kiến giải của bản thân, cười chê mắng mỏ châm chọc gì cũng có.
Xem bài bình luận này, Vệ Đinh lập tức bị hắn thu hút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm — nhất định phải dụ dỗ hắn!
Vệ Đinh để lại một phản hồi bên dưới lời bình, tìm Tĩnh ca ca xin số QQ.
Ban đầu Tĩnh ca ca lười đáp lại hắn, ngày nào cũng vào diễn đàn, nhưng không hề thấy hắn hồi âm.
Vệ Đinh không giận, tìm đến những bài bình luận của Tĩnh ca ca, tiếp tục ở bên dưới xin số QQ.
Có lẽ tinh thần bám riết không buông của hắn đã đả động được Tĩnh ca ca, một tháng sau Tĩnh ca ca cuối cùng cũng đáp lại lời nhắn, ở bên dưới bài bình luận để lại một địa chỉ email.
Lúc nhìn thấy email của Tĩnh ca ca, Vệ Đinh thiếu chút nữa chết vì kích động, lập tức đem số QQ, số MSN, số Lãng Mã UC, số NetEase paopao, số Ali Wang Wang gửi qua.
Khi mail được gửi đi, tay Vệ Đinh phấn chấn đến lợi hại.
Tiếp theo, Tĩnh ca ca đã bị hắn câu dẫn .
Sau khi cùng Tĩnh ca ca tiếp xúc, Vệ Đinh cảm thấy hắn là một người đặc biệt càn rỡ.
Cá tính phô trương, nói chuyện kiêu ngạo, đã vậy còn rất bá đạo.
Không hiểu thế nào, Vệ Đinh chính là thực thích loại tính cách này của hắn.
Ngày ngày giống như một tên tiểu lâu la, cùng hắn dạo khắp các khu diễn đàn.
Trùng hợp là, tính cách dịu dàng nhu thuận của Vệ Đinh cũng hợp khẩu vị Tĩnh ca ca.
Thường xuyên qua lại, hai người từ bằng hữu tiến lên thành người yêu, ở trên mạng luôn xưng hô là “Lão công lão bà” với nhau.
Nháy mắt, hai người đã quen nhau được một năm.
Tĩnh ca ca chưa hài lòng với trạng thái hiện tại, muốn đem cảm tình trên mạng chuyển thành hiện thực.
Chuyện gặp nhau, Tĩnh ca ca đã đề cập qua rất nhiều lần, nhưng Vệ Đinh vẫn không dám đáp ứng hắn.
Đại khái là lòng tự tôn ám ảnh, Vệ Đinh rất sợ bị tổn thương.
Hắn cảm thấy sẽ không ai nguyện ý tiếp nhận một tên ách ba.
Hôm nay lại cự tuyệt Tĩnh ca ca, có lẽ sẽ bị chán ghét?
Vệ Đinh vẻ mặt đưa đám, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng ngủ.
Niềm vui vừa rồi nhận được phản hồi đã sớm bay mất hết, hắn không biết Tĩnh ca ca còn có thể kiên trì được bao lâu.
Vệ sinh xong, Vệ Đinh kéo cửa tiệm, đem hoa tươi lần lượt bày ra trước cửa, bắt đầu buôn bán.
Cửa tiệm bán hoa kinh doanh vẫn không tốt, mỗi lần nhập hàng, Vệ Đinh không dám nhập quá nhiều, nhưng những loại hoa tươi hắn đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Sau khi mở cửa, hắn đầu tiên bảo dưỡng hoa tươi, phun nước lên cành lá, giúp hoa lá tẩy sạch bụi bẩn, đảm bảo cho khí khổng thông thoáng, để hoa lâu tàn.
Sau hắn quét tước mặt tiền cửa hàng cho sạch sẽ, từ trong phòng mang ra sổ sách và laptop, liền bật mạng, mở vài bài nhạc nhẹ, một bên lên mạng, một bên chờ khách đến.
Lúc A Bố từ lầu ba đi xuống, Vệ Đinh vừa mới xong việc.
“Tiểu chủ nhà, sớm vậy đã mở cửa tiệm? Ngươi tối hôm qua hơn ba giờ mới ngủ, không cảm thấy buồn ngủ sao?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Ngươi cứ đợi đó, ta ra ngoài bàn việc, lát nữa trở về thay ca cho ngươi.”
A Bố vừa bước đi, lại vòng trở về, véo véo mặt Vệ Đinh,“Làm gì mặt ủ mày chau thế? Không vui a?”
Vệ Đinh mở QQ, đem phần lưu lại đoạn chat vừa rồi với Tĩnh ca ca bật cho nàng xem.
“Mercedes Benz, BMW, Biệt thự? Ai, Tĩnh ca ca của ngươi thật không biết xấu hổ!” A Bố cười cười, “Ngươi không chịu gặp hắn, sợ hắn tức giận phải không?”
Vệ Đinh vẫn không nhúc nhích, biểu tình có điểm không được tự nhiên.
“Nhăn nhó cái rắm a! Sợ thì sợ, còn không dám thừa nhận.” A Bố an ủi hắn,“Đừng buồn, hắn nếu thực sự thích ngươi sẽ không tức giận.”
“Cũng không còn sớm nữa, ta đi đây. Chung quy gặp hay không tùy ngươi cân nhắc, ta cảm thấy hắn không có gì sai, ở bên ngươi trên mạng suốt một năm qua, giờ mới nháo nhào muốn gặp mặt, đủ thấy hắn vừa nhẫn nại, cũng vừa ủy khuất!” A Bố khoát tay trực tiếp rời khỏi cửa hàng bán hoa.
Vệ Đinh thật ra còn muốn đem chuyện có phản hồi nói với nàng, nhưng nàng đã đi xa.
Nhìn theo bóng lưng A Bố, Vệ Đinh thở dài một hơi.
Qua một giờ đồng hồ, Sở Hiểu Phong từ trên lầu lúc lắc đi rồi xuống.
“Tiểu chủ nhà, giữa trưa có thể đóng cửa hàng không?”
Vệ Đinh khoa tay: Sao vậy? Có việc gì a?
Sở Hiểu Phong gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, “Một bức tranh của ta hôm qua bán được giá khá tốt, muốn mời các ngươi một bữa.”
Vệ Đinh hớn hở: Đi chứ! Chúc mừng ngươi!
“Ân, cứ quyết định như thế, ta đi báo cho bọn họ biết.” Sở Hiểu Phong cũng vui theo, sau đó lề mề đi lên lầu hai.
Mấy đồng chí kia vừa nghe nói có cơm trưa miễn phí, còn chưa tới mười hai giờ liền tụ tập trong cửa tiệm.
Mọi người thương lượng rồi quyết định đi ăn lẩu, ba ngày hè nóng nực mà ăn lẩu, vừa khổ sở vừa khoái lạc, nhất định đặc sắc.
Đi vào quán lẩu, bốn người chọn vị trí đối diện máy điều hòa ngồi xuống.
Đồ ăn đủ loại đủ món bày đầy bàn, tuyệt không khách khí, y như coi Quả Cầu giống một kẻ vung tiền như nước, cũng không hề nghĩ thay hắn thanh toán.
Sở Hiểu Phong cũng không để ý, cười ngố, “Gọi thêm hai phần thịt cừu, hai phần cá viên, hai phần mao đỗ, ta sợ không đủ ăn.”
Nghĩ nghĩ lại nói: “Quên đi, cứ gọi mỗi món thêm hai phần.”
Ba người kia cằm muốn rớt xuống đất: Tiền ngươi là sóng lớn cuộn trào a? Gọi nhiều món như vậy ăn sao hết?
Mọi người hiển nhiên đã xem nhẹ bản lĩnh của Quả Cầu.
Đồ ăn vừa dọn lên, cái lẩu còn chưa sôi, Sở Hiểu Phong liền trút hết toàn bộ vào.
Sau đó cầm đũa, dán mắt vào nồi lẩu, nhác thấy có gì nổi lên liền gắp vào chén của mình.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu cả lưỡi, ba người kia còn chưa thấy rõ hắn gắp cái gì, thứ đó đã bị hắn nuốt vào bụng.
A Bố nhìn mà chịu không được, “Béo huynh, lưỡi ngươi làm bằng gỗ sao? Không sợ bỏng a?”
“Ta có thấy nóng gì đâu a.” Sở Hiểu Phong lại gắp một viên cá viên trực tiếp cho vào miệng, không cả chấm tương.
A Bố gắp một khối đậu bì bỏ vào chén, chấm tương, mới chậm rãi đút vào miệng, dáng ăn đặc biệt tao nhã. Sau đó vô tình đả kích hắn,“ Khó trách ngươi béo như vậy, lưỡi không giống người bình thường, ăn nhanh thế kia ai mà địch lại ngươi.”
“Ăn được là phúc, ta cũng muốn như hắn, không phải gầy yếu như cây tăm.” Cố An cảm thấy Quả Cầu bộ dáng thế này rất tốt, tròn tròn đáng yêu, với lại nam nhân có béo chút cũng không sao, chỉ cần có năng lực là được. Quả Cầu rất có bản lĩnh a, vẽ bức tranh nào cũng hảo, nói không chừng tương lai sẽ trở thành một đại hoạ sĩ nổi tiếng.
Vệ Đinh gật đầu phụ họa, một bên ăn này nọ, một bên nghe bọn hắn tán gẫu, cảm thấy bữa cơm này ăn đặc biệt ngon.
Lúc này Vệ Đinh thấy Quả Cầu vốn đang ngấu nghiến kia đột nhiên buông đũa, chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước.
Vệ Đinh vỗ vỗ hắn, huơ tay ra dấu hỏi: Ngươi đang nhìn gì vậy? Sao không ăn nữa?
Sở Hiểu Phong ngơ ngác nói: “Nam nhân kia bộ dạng thật giống tình nhân đầu tiên của ta.”
Mọi người quay đầu nhìn qua, một nam nhân anh tuấn đang ngồi ở bàn đối diện bọn họ, xem ra là vừa tới, trên bàn trống trơn.
“Ngươi không nhận nhầm người chứ? Nam nhân kia bộ dạng đẹp như vậy mà là tình cũ của ngươi?” Cố An nhìn nhìn viên cầu, lại nhìn nhìn người nọ, thật sự rất khó tưởng tượng hai người này từng là một đôi tình nhân.
“Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi.” Sở Hiểu Phong thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Vệ Đinh sợ hắn mất hứng, đang định đến an ủi hắn, lại thấy nam nhân kia đi tới, tầm mắt dừng trên người Quả Cầu, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm tươi cười.
Vệ Đinh nhíu mày, cảm thấy vẻ tươi cười này có điểm không mang theo hảo ý.
Cố An cũng thấy vậy, ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong, hắn đi tới kìa! Đi tới kìa! Chẳng lẽ các ngươi thật sự quen biết a?”
Nam nhân lập tức đi đến trước mặt Sở Hiểu Phong, tỉ mỉ đánh giá hắn, rồi phun ra một câu chế nhạo.
“Sở Hiểu Phong, thì ra thật sự là ngươi a, ngươi như thế nào bộ dạng còn phì nhiêu hơn cả Trư Bát Giới? Qua hai trăm cân chưa?”
Sở Hiểu Phong không trả lời, càng cúi đầu thấp hơn.
Nam nhân lại nói: “Lúc trước có người nói với ta, sau khi bị ta đá ngươi rượu chè ăn uống quá độ, béo lên mấy chục cân, ta vẫn không tin, không ngờ lại là thật! Ngươi sao vô dụng nh ư vậy, chịu chút đả kích đã đem bản thân sa sút tới người không ra người?”
Nghe xong lời này, cả bọn liền sôi máu.
Vệ Đinh trừng mắt nhìn nam nhân, khom lưng tháo giày, chuẩn bị lấy giày phang hắn.
A Bố liếc xéo nam nhân, khinh miệt hừ một tiếng, tiếp đó một phen túm lấy Quả Cầu, ôm hắn vào ngực, khiêu khích nói: “Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Hiểu Phong của chúng ta chỉ có một trăm bốn mươi cân thôi.”
“Ngươi không cần hắn, ta cần!” A Bố hôn Quả Cầu một cái, ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ khinh thường, “Ngươi sao không tè ra rồi lấy nước tiểu tự soi lại mình đi, đúng là xấu người xấu nết, bộ dáng này của ngươi căn bản không xứng với hắn! Hiểu Phong hiện tại đã là đại hoạ sĩ, rất nhiều người xếp hàng muốn làm tình nhân của hắn, thấy hai thằng dự bị đứng bên cạnh chưa, ngươi thử hỏi bọn hắn xem Hiểu Phong có phải rất được hoan nghênh hay không.”
A Bố là một nữ tử độc mồm, nói chuyện thẳng thắn mà hiểm ác, thường xuyên khiến người ta cứng họng.
Hơn nữa nàng nói chuyện lớn tiếng, khách ở mấy bàn bên cạnh sau khi nghe thấy liền nhìn nam nhân cười trộm.
Nam nhân xấu hổ đứng chết trân tại chỗ, trên mặt một trận xanh một trận trắng, biểu tình cực kỳ khó coi.
Tình cảnh nam nhân lúc này vốn đã thảm hại lắm rồi, đồng chí dự bị số 1 Vệ Đinh còn nỗ lực thêm dầu vào lửa.
Vệ Đinh rốt cuộc cũng đã cởi được giày, cầm lên, nhắm ngay mặt hắn hung hăng phang một cái.
Trong quán lẩu lập tức vang lên một trận cười giòn giã.
Bị nện cho một phát, nam nhân rống giận: “Ranh con, ngươi không muốn sống nữa phải không?!” Dứt lời vung tay muốn đánh.
Sở Hiểu Phong thấy bạn bè ra mặt vì mình, vô cùng cảm động, không làm rùa rút đầu nữa, gân cổ la lên một câu: “Ngươi dám động thủ, ta liền lấy mông đè chết ngươi.”
Nam nhân chần chờ một lát, thu hồi nắm tay, cặp mắt hung ác trừng mọi người.
Đám kia không cam lòng yếu thế, cũng nghinh mặt hung hăng trừng lại.
Ngay lúc hai bên giằng co, đồng chí dự bị số hai Cố An không biết từ đâu chui ra, che trước người Vệ Đinh, cười hì hì nói với nam nhân: “Huynh đệ, ta khuyên ngươi hay là thôi đi, ngươi một người đánh thắng được bốn người bọn ta sao? Món ngươi gọi đã bày trên bàn rồi, mau trở về ăn đi.”
Một chọi bốn, ai thua ai thắng, tự nhiên khỏi nói cũng biết.
Nam nhân đùng đùng trở về chỗ ngồi.
“Cặn bả, thật là mất hết khẩu vị!” A Bố bĩu môi, ôm lấy Sở Hiểu Phong đi ra ngoài, “Đi, chúng ta ăn ở chỗ khác.”
Bốn người kề vai sát cánh đi ra khỏi quán lẩu, tràn đầy hiên ngang, tràn ngập khí thế.
Sau khi đi ra, Sở Hiểu Phong nói: “Chúng ta hình như chưa tính tiền a.”
A Bố nhún nhún vai tỏ vẻ không sao, “Chưa tính thì kệ chưa tính.”
“Ta, ta quay lại thanh toán đã.” Sở Hiểu Phong xoay người đi trở vào.
Cố An nhanh nhẩu kéo hắn lại, “Không ai tìm chúng ta đòi nợ ngươi còn ngu ngốc trả làm gì? Tiền nhiều quá không có chỗ xài a? Chi bằng cho ta đi.”
Vệ Đinh vỗ vỗ Cố An, hỏi hắn: Ngươi vừa rồi chạy đi đâu?
Vệ Đinh đã sớm phát hiện, lúc nam nhân đi tới nói một câu, Cố An đã không thấy tăm hơi.
Cố An đẩy đẩy kính lên trên, cười âm hiểm, “Ta vừa rồi đến chỗ tên kia ngồi rắc chút bột ớt, còn phun mấy ngụm nước miếng vào đồ ăn của hắn.”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, đồng loạt đem ánh mắt tán dương hướng về phía hắn, còn trong lòng lại nghĩ: Hắn quả nhiên thực bỉ ổi.╮[╯_╰]╭
Bữa cơm này không ăn được, mọi người thương lượng một chút, chuẩn bị tìm quán ăn Tứ Xuyên nào đó ăn chút đồ cay.
Ngày nóng bức mà còn ăn cay cũng đặc biệt đã ghiền. (lũ này đầu óc thật ko tầm thường, trời nóng hết ăn lẩu giờ kéo đi ăn cay =.=!!!)
Quán ăn Tứ Xuyên đã không tìm được, Sở Hiểu Phong còn đả kích tinh thần tích cực của cả bọn.
Sở Hiểu Phong cúi đầu, vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói:“Ta không ăn nữa, ta muốn giảm béo.”
Cố An ré lên: “Cái gì?! Không ăn? Ta còn chưa no đâu!”
Sở Hiểu Phong lại nói: “Vừa rồi thực sự cám ơn các ngươi, nhưng ta thật muốn giảm béo, các ngươi đi ăn đi, ta sẽ đài thọ.”
“Chịu đả kích?” A Bố cười nhạo, “Nam nhân kia nói đều là thật sao? Ngươi vì hắn rượu chè ăn uống quá độ béo lên mấy chục cân?”
Sở Hiểu Phong vẻ mặt đau khổ gật gật đầu.
“Vô dụng, hắn đáng để ngươi làm vậy sao?”
“Không biết, lúc đó ta rất thích hắn, nhưng hắn lại đá ta……”
“Thế bây giờ còn thích hắn không?”
Sở Hiểu Phong không ngừng xua tay.
“Không là được rồi.” A Bố lôi hắn đi lên phía trước, “Hắn chê ngươi béo, ngươi liền không ăn gì, vậy không phải là vì hắn mà giảm béo sao? Thấy ngu chưa!”
“Đúng nga, ta không vì hắn giảm béo đâu! Muốn giảm cũng là vì chính mình.” Sở Hiểu Phong vui vẻ, cất từng bước dài đi lên phía trước, “Rốt cuộc đã quyết định đi đâu ăn chưa? Đói chết ta rồi! Bữa cơm này ta nhất định phải ăn no thiệt no, dự trữ chút năng lượng để còn giảm béo nữa.”
Ba người kia trầm mặc: Ngươi lần nào giảm béo không phải cũng đều nói như vậy sao…
Cơm nước xong trở về cửa tiệm, Vệ Đinh mở cửa tiếp tục buôn bán.
Vệ Đinh đem sổ sách tổng kết doanh thu tháng này, dĩ nhiên lại là số âm.
Vệ Đinh rầu rĩ, không biết có nên tiếp tục kinh doanh cửa hàng bán hoa này hay không.
Chính lúc hắn hết đường xoay xở, sinh ý tìm đến.
Một thanh niên cao ráo ăn mặc hợp thời từ bên ngoài bước vào, chỉ vào dãy hoa bách hợp ngoài cửa nói: “Ông chủ, hoa này còn bao nhiêu? Ta muốn mua một trăm nhánh, cần gấp.”
Thanh niên không chỉ khẩu khí lớn, bộ dáng cũng lôi cuốn.
Sau khi Vệ Đinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái sau, cả người liền ngây ra.
Người này bộ dạng thật đẹp a!
Ngũ quan tinh xảo hữu hình, mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mang kính màu trà che khuất ánh mắt.
Áo T-shirt màu đen hơi ôm sát cơ thể, làm lộ rõ dáng người hoàn mỹ.
Thanh niên lúc này hàng mày khẽ nhíu, biểu tình có điểm không kiên nhẫn, mang đến cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, giống như hết thảy mọi thứ đều không để vào mắt.
Vệ Đinh đột nhiên nhớ tới lời Tĩnh ca ca nói.
Gì mà Tạ Đình Phong Ngô Ngạn Tổ Cổ Thiên Lạc, căn bản không thể sánh với hắn!
Truy cập trang web, F5 background, cặp mắt lập tức trợn tròn.
Mấy tháng liền không ai để lại lời nhắn, cuối cùng có một phản hồi.
Liền bốn chữ.
Đi ngang tung hoa.
Vệ Đinh nhếch miệng cười ngố, cứ xem đi xem lại tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, sau đó ở trên giường lăn lộn mấy vòng, rồi liền mở QQ, chuẩn bị đem chuyện tốt này nói cho Đẹp Trai lầu ba biết, chia sẻ niềm vui cùng nàng.
Vừa mở QQ, một khung đối thoại bắn lên.
Vệ Đinh nhìn nhìn, là Tĩnh ca ca nhắn tin.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, có đó không?
Tĩnh ca ca: Khang nhi, online thì pm ta.
Dương Khang: Ta ở đây, có chuyện gì?
Tĩnh ca ca: Khang nhi, ngươi cuối cùng cũng đến, ta chờ ngươi hảo lâu.
Dương Khang: Bây giờ mới tám giờ, ta vừa ngủ dậy.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, ta hỏi ngươi một lần nữa, chúng ta rốt cuộc có gặp nhau không?
Dương Khang: Ngươi đừng cố chấp như vậy, đã nói không gặp là không gặp.
Tĩnh ca ca: Tốt lắm, ta vốn có vài lời không định nói, là ngươi ép ta thôi!
Dương Khang: Ta ép ngươi cái gì?
Tĩnh ca ca: Ép ta biến thành kẻ hạ lưu.
Dương Khang: -_-
Tĩnh ca ca: Thành thật nói cho ngươi biết, nhà ta rất nhiều tiền, biệt thự có mười căn, Mercedes Benz BMW cũng hơn mười chiếc, hơn nữa tướng mạo ta rất tuấn tú, gì mà Tạ Đình Phong, Ngô Ngạn Tổ, Cổ Thiên Lạc căn bản không thể sánh với ta, cho nên ngươi theo ta tuyệt sẽ không thiệt thòi.
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Ngươi không tin sao? Ngươi đưa địa chỉ, ta đi tìm ngươi, sau đó lái xe chở ngươi đi xem biệt thự nhà ta.
Dương Khang: Không cần đâu…
Tĩnh ca ca: Nói tới nói lui ngươi vẫn là không tin ta!
Dương Khang: Ta cũng thành thật nói cho ngươi biết, nhà ta rất cơ bần, ngay cả xe đạp cũng mua không nổi, hơn nữa ta bộ dáng xấu xí, tướng mạo hoàn toàn đột phá trí tưởng tượng cực hạn của nhân loại, ngươi mà gặp ta rồi sẽ hối hận .
Tĩnh ca ca: Ta mặc kệ, ta chính là thích ngươi, chính là muốn gặp ngươi.
Tĩnh ca ca: Chúng ta gặp mặt đi gặp mặt đi gặp mặt đi gặp mặt đi……
Dương Khang: -_- ngươi còn nhắc tới chuyện gặp nhau, ta liền đem ngươi liệt vào sổ đen.
Tĩnh ca ca: Ách! Ta thật muốn đánh ngươi!
Vệ Đinh không đáp lại, tắt khung đối thoại.
Thật ra hắn cũng muốn gặp mặt Tĩnh ca ca, chỉ là hắn sợ Tĩnh ca ca gặp hắn rồi sẽ cảm thấy thất vọng. Như vậy hai người liền cắt đứt liên lạc.
Trong thực tế tình yêu luôn thay đổi khôn lường, huống chi là thế giới ảo trên mạng, có bao nhiêu chuyện tình có thể từ trên mạng mà phát triển thành sự thật?
Hắn thầm nghĩ đem phần tốt đẹp này vĩnh viễn giữ lại nơi đáy lòng.
Vệ Đinh là trong một diễn đàn văn học quen biết Tĩnh ca ca .
Lúc ấy Tĩnh ca ca vừa bình luận về một áng văn. Ngôn ngữ sắc bén, có thể vạch ra đúng chỗ sơ sót trong áng văn đó, rồi lại phát biểu kiến giải của bản thân, cười chê mắng mỏ châm chọc gì cũng có.
Xem bài bình luận này, Vệ Đinh lập tức bị hắn thu hút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm — nhất định phải dụ dỗ hắn!
Vệ Đinh để lại một phản hồi bên dưới lời bình, tìm Tĩnh ca ca xin số QQ.
Ban đầu Tĩnh ca ca lười đáp lại hắn, ngày nào cũng vào diễn đàn, nhưng không hề thấy hắn hồi âm.
Vệ Đinh không giận, tìm đến những bài bình luận của Tĩnh ca ca, tiếp tục ở bên dưới xin số QQ.
Có lẽ tinh thần bám riết không buông của hắn đã đả động được Tĩnh ca ca, một tháng sau Tĩnh ca ca cuối cùng cũng đáp lại lời nhắn, ở bên dưới bài bình luận để lại một địa chỉ email.
Lúc nhìn thấy email của Tĩnh ca ca, Vệ Đinh thiếu chút nữa chết vì kích động, lập tức đem số QQ, số MSN, số Lãng Mã UC, số NetEase paopao, số Ali Wang Wang gửi qua.
Khi mail được gửi đi, tay Vệ Đinh phấn chấn đến lợi hại.
Tiếp theo, Tĩnh ca ca đã bị hắn câu dẫn .
Sau khi cùng Tĩnh ca ca tiếp xúc, Vệ Đinh cảm thấy hắn là một người đặc biệt càn rỡ.
Cá tính phô trương, nói chuyện kiêu ngạo, đã vậy còn rất bá đạo.
Không hiểu thế nào, Vệ Đinh chính là thực thích loại tính cách này của hắn.
Ngày ngày giống như một tên tiểu lâu la, cùng hắn dạo khắp các khu diễn đàn.
Trùng hợp là, tính cách dịu dàng nhu thuận của Vệ Đinh cũng hợp khẩu vị Tĩnh ca ca.
Thường xuyên qua lại, hai người từ bằng hữu tiến lên thành người yêu, ở trên mạng luôn xưng hô là “Lão công lão bà” với nhau.
Nháy mắt, hai người đã quen nhau được một năm.
Tĩnh ca ca chưa hài lòng với trạng thái hiện tại, muốn đem cảm tình trên mạng chuyển thành hiện thực.
Chuyện gặp nhau, Tĩnh ca ca đã đề cập qua rất nhiều lần, nhưng Vệ Đinh vẫn không dám đáp ứng hắn.
Đại khái là lòng tự tôn ám ảnh, Vệ Đinh rất sợ bị tổn thương.
Hắn cảm thấy sẽ không ai nguyện ý tiếp nhận một tên ách ba.
Hôm nay lại cự tuyệt Tĩnh ca ca, có lẽ sẽ bị chán ghét?
Vệ Đinh vẻ mặt đưa đám, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng ngủ.
Niềm vui vừa rồi nhận được phản hồi đã sớm bay mất hết, hắn không biết Tĩnh ca ca còn có thể kiên trì được bao lâu.
Vệ sinh xong, Vệ Đinh kéo cửa tiệm, đem hoa tươi lần lượt bày ra trước cửa, bắt đầu buôn bán.
Cửa tiệm bán hoa kinh doanh vẫn không tốt, mỗi lần nhập hàng, Vệ Đinh không dám nhập quá nhiều, nhưng những loại hoa tươi hắn đều chuẩn bị rất đầy đủ.
Sau khi mở cửa, hắn đầu tiên bảo dưỡng hoa tươi, phun nước lên cành lá, giúp hoa lá tẩy sạch bụi bẩn, đảm bảo cho khí khổng thông thoáng, để hoa lâu tàn.
Sau hắn quét tước mặt tiền cửa hàng cho sạch sẽ, từ trong phòng mang ra sổ sách và laptop, liền bật mạng, mở vài bài nhạc nhẹ, một bên lên mạng, một bên chờ khách đến.
Lúc A Bố từ lầu ba đi xuống, Vệ Đinh vừa mới xong việc.
“Tiểu chủ nhà, sớm vậy đã mở cửa tiệm? Ngươi tối hôm qua hơn ba giờ mới ngủ, không cảm thấy buồn ngủ sao?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Ngươi cứ đợi đó, ta ra ngoài bàn việc, lát nữa trở về thay ca cho ngươi.”
A Bố vừa bước đi, lại vòng trở về, véo véo mặt Vệ Đinh,“Làm gì mặt ủ mày chau thế? Không vui a?”
Vệ Đinh mở QQ, đem phần lưu lại đoạn chat vừa rồi với Tĩnh ca ca bật cho nàng xem.
“Mercedes Benz, BMW, Biệt thự? Ai, Tĩnh ca ca của ngươi thật không biết xấu hổ!” A Bố cười cười, “Ngươi không chịu gặp hắn, sợ hắn tức giận phải không?”
Vệ Đinh vẫn không nhúc nhích, biểu tình có điểm không được tự nhiên.
“Nhăn nhó cái rắm a! Sợ thì sợ, còn không dám thừa nhận.” A Bố an ủi hắn,“Đừng buồn, hắn nếu thực sự thích ngươi sẽ không tức giận.”
“Cũng không còn sớm nữa, ta đi đây. Chung quy gặp hay không tùy ngươi cân nhắc, ta cảm thấy hắn không có gì sai, ở bên ngươi trên mạng suốt một năm qua, giờ mới nháo nhào muốn gặp mặt, đủ thấy hắn vừa nhẫn nại, cũng vừa ủy khuất!” A Bố khoát tay trực tiếp rời khỏi cửa hàng bán hoa.
Vệ Đinh thật ra còn muốn đem chuyện có phản hồi nói với nàng, nhưng nàng đã đi xa.
Nhìn theo bóng lưng A Bố, Vệ Đinh thở dài một hơi.
Qua một giờ đồng hồ, Sở Hiểu Phong từ trên lầu lúc lắc đi rồi xuống.
“Tiểu chủ nhà, giữa trưa có thể đóng cửa hàng không?”
Vệ Đinh khoa tay: Sao vậy? Có việc gì a?
Sở Hiểu Phong gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, “Một bức tranh của ta hôm qua bán được giá khá tốt, muốn mời các ngươi một bữa.”
Vệ Đinh hớn hở: Đi chứ! Chúc mừng ngươi!
“Ân, cứ quyết định như thế, ta đi báo cho bọn họ biết.” Sở Hiểu Phong cũng vui theo, sau đó lề mề đi lên lầu hai.
Mấy đồng chí kia vừa nghe nói có cơm trưa miễn phí, còn chưa tới mười hai giờ liền tụ tập trong cửa tiệm.
Mọi người thương lượng rồi quyết định đi ăn lẩu, ba ngày hè nóng nực mà ăn lẩu, vừa khổ sở vừa khoái lạc, nhất định đặc sắc.
Đi vào quán lẩu, bốn người chọn vị trí đối diện máy điều hòa ngồi xuống.
Đồ ăn đủ loại đủ món bày đầy bàn, tuyệt không khách khí, y như coi Quả Cầu giống một kẻ vung tiền như nước, cũng không hề nghĩ thay hắn thanh toán.
Sở Hiểu Phong cũng không để ý, cười ngố, “Gọi thêm hai phần thịt cừu, hai phần cá viên, hai phần mao đỗ, ta sợ không đủ ăn.”
Nghĩ nghĩ lại nói: “Quên đi, cứ gọi mỗi món thêm hai phần.”
Ba người kia cằm muốn rớt xuống đất: Tiền ngươi là sóng lớn cuộn trào a? Gọi nhiều món như vậy ăn sao hết?
Mọi người hiển nhiên đã xem nhẹ bản lĩnh của Quả Cầu.
Đồ ăn vừa dọn lên, cái lẩu còn chưa sôi, Sở Hiểu Phong liền trút hết toàn bộ vào.
Sau đó cầm đũa, dán mắt vào nồi lẩu, nhác thấy có gì nổi lên liền gắp vào chén của mình.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu cả lưỡi, ba người kia còn chưa thấy rõ hắn gắp cái gì, thứ đó đã bị hắn nuốt vào bụng.
A Bố nhìn mà chịu không được, “Béo huynh, lưỡi ngươi làm bằng gỗ sao? Không sợ bỏng a?”
“Ta có thấy nóng gì đâu a.” Sở Hiểu Phong lại gắp một viên cá viên trực tiếp cho vào miệng, không cả chấm tương.
A Bố gắp một khối đậu bì bỏ vào chén, chấm tương, mới chậm rãi đút vào miệng, dáng ăn đặc biệt tao nhã. Sau đó vô tình đả kích hắn,“ Khó trách ngươi béo như vậy, lưỡi không giống người bình thường, ăn nhanh thế kia ai mà địch lại ngươi.”
“Ăn được là phúc, ta cũng muốn như hắn, không phải gầy yếu như cây tăm.” Cố An cảm thấy Quả Cầu bộ dáng thế này rất tốt, tròn tròn đáng yêu, với lại nam nhân có béo chút cũng không sao, chỉ cần có năng lực là được. Quả Cầu rất có bản lĩnh a, vẽ bức tranh nào cũng hảo, nói không chừng tương lai sẽ trở thành một đại hoạ sĩ nổi tiếng.
Vệ Đinh gật đầu phụ họa, một bên ăn này nọ, một bên nghe bọn hắn tán gẫu, cảm thấy bữa cơm này ăn đặc biệt ngon.
Lúc này Vệ Đinh thấy Quả Cầu vốn đang ngấu nghiến kia đột nhiên buông đũa, chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước.
Vệ Đinh vỗ vỗ hắn, huơ tay ra dấu hỏi: Ngươi đang nhìn gì vậy? Sao không ăn nữa?
Sở Hiểu Phong ngơ ngác nói: “Nam nhân kia bộ dạng thật giống tình nhân đầu tiên của ta.”
Mọi người quay đầu nhìn qua, một nam nhân anh tuấn đang ngồi ở bàn đối diện bọn họ, xem ra là vừa tới, trên bàn trống trơn.
“Ngươi không nhận nhầm người chứ? Nam nhân kia bộ dạng đẹp như vậy mà là tình cũ của ngươi?” Cố An nhìn nhìn viên cầu, lại nhìn nhìn người nọ, thật sự rất khó tưởng tượng hai người này từng là một đôi tình nhân.
“Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi.” Sở Hiểu Phong thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Vệ Đinh sợ hắn mất hứng, đang định đến an ủi hắn, lại thấy nam nhân kia đi tới, tầm mắt dừng trên người Quả Cầu, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm tươi cười.
Vệ Đinh nhíu mày, cảm thấy vẻ tươi cười này có điểm không mang theo hảo ý.
Cố An cũng thấy vậy, ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong, hắn đi tới kìa! Đi tới kìa! Chẳng lẽ các ngươi thật sự quen biết a?”
Nam nhân lập tức đi đến trước mặt Sở Hiểu Phong, tỉ mỉ đánh giá hắn, rồi phun ra một câu chế nhạo.
“Sở Hiểu Phong, thì ra thật sự là ngươi a, ngươi như thế nào bộ dạng còn phì nhiêu hơn cả Trư Bát Giới? Qua hai trăm cân chưa?”
Sở Hiểu Phong không trả lời, càng cúi đầu thấp hơn.
Nam nhân lại nói: “Lúc trước có người nói với ta, sau khi bị ta đá ngươi rượu chè ăn uống quá độ, béo lên mấy chục cân, ta vẫn không tin, không ngờ lại là thật! Ngươi sao vô dụng nh ư vậy, chịu chút đả kích đã đem bản thân sa sút tới người không ra người?”
Nghe xong lời này, cả bọn liền sôi máu.
Vệ Đinh trừng mắt nhìn nam nhân, khom lưng tháo giày, chuẩn bị lấy giày phang hắn.
A Bố liếc xéo nam nhân, khinh miệt hừ một tiếng, tiếp đó một phen túm lấy Quả Cầu, ôm hắn vào ngực, khiêu khích nói: “Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Hiểu Phong của chúng ta chỉ có một trăm bốn mươi cân thôi.”
“Ngươi không cần hắn, ta cần!” A Bố hôn Quả Cầu một cái, ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ khinh thường, “Ngươi sao không tè ra rồi lấy nước tiểu tự soi lại mình đi, đúng là xấu người xấu nết, bộ dáng này của ngươi căn bản không xứng với hắn! Hiểu Phong hiện tại đã là đại hoạ sĩ, rất nhiều người xếp hàng muốn làm tình nhân của hắn, thấy hai thằng dự bị đứng bên cạnh chưa, ngươi thử hỏi bọn hắn xem Hiểu Phong có phải rất được hoan nghênh hay không.”
A Bố là một nữ tử độc mồm, nói chuyện thẳng thắn mà hiểm ác, thường xuyên khiến người ta cứng họng.
Hơn nữa nàng nói chuyện lớn tiếng, khách ở mấy bàn bên cạnh sau khi nghe thấy liền nhìn nam nhân cười trộm.
Nam nhân xấu hổ đứng chết trân tại chỗ, trên mặt một trận xanh một trận trắng, biểu tình cực kỳ khó coi.
Tình cảnh nam nhân lúc này vốn đã thảm hại lắm rồi, đồng chí dự bị số 1 Vệ Đinh còn nỗ lực thêm dầu vào lửa.
Vệ Đinh rốt cuộc cũng đã cởi được giày, cầm lên, nhắm ngay mặt hắn hung hăng phang một cái.
Trong quán lẩu lập tức vang lên một trận cười giòn giã.
Bị nện cho một phát, nam nhân rống giận: “Ranh con, ngươi không muốn sống nữa phải không?!” Dứt lời vung tay muốn đánh.
Sở Hiểu Phong thấy bạn bè ra mặt vì mình, vô cùng cảm động, không làm rùa rút đầu nữa, gân cổ la lên một câu: “Ngươi dám động thủ, ta liền lấy mông đè chết ngươi.”
Nam nhân chần chờ một lát, thu hồi nắm tay, cặp mắt hung ác trừng mọi người.
Đám kia không cam lòng yếu thế, cũng nghinh mặt hung hăng trừng lại.
Ngay lúc hai bên giằng co, đồng chí dự bị số hai Cố An không biết từ đâu chui ra, che trước người Vệ Đinh, cười hì hì nói với nam nhân: “Huynh đệ, ta khuyên ngươi hay là thôi đi, ngươi một người đánh thắng được bốn người bọn ta sao? Món ngươi gọi đã bày trên bàn rồi, mau trở về ăn đi.”
Một chọi bốn, ai thua ai thắng, tự nhiên khỏi nói cũng biết.
Nam nhân đùng đùng trở về chỗ ngồi.
“Cặn bả, thật là mất hết khẩu vị!” A Bố bĩu môi, ôm lấy Sở Hiểu Phong đi ra ngoài, “Đi, chúng ta ăn ở chỗ khác.”
Bốn người kề vai sát cánh đi ra khỏi quán lẩu, tràn đầy hiên ngang, tràn ngập khí thế.
Sau khi đi ra, Sở Hiểu Phong nói: “Chúng ta hình như chưa tính tiền a.”
A Bố nhún nhún vai tỏ vẻ không sao, “Chưa tính thì kệ chưa tính.”
“Ta, ta quay lại thanh toán đã.” Sở Hiểu Phong xoay người đi trở vào.
Cố An nhanh nhẩu kéo hắn lại, “Không ai tìm chúng ta đòi nợ ngươi còn ngu ngốc trả làm gì? Tiền nhiều quá không có chỗ xài a? Chi bằng cho ta đi.”
Vệ Đinh vỗ vỗ Cố An, hỏi hắn: Ngươi vừa rồi chạy đi đâu?
Vệ Đinh đã sớm phát hiện, lúc nam nhân đi tới nói một câu, Cố An đã không thấy tăm hơi.
Cố An đẩy đẩy kính lên trên, cười âm hiểm, “Ta vừa rồi đến chỗ tên kia ngồi rắc chút bột ớt, còn phun mấy ngụm nước miếng vào đồ ăn của hắn.”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, đồng loạt đem ánh mắt tán dương hướng về phía hắn, còn trong lòng lại nghĩ: Hắn quả nhiên thực bỉ ổi.╮[╯_╰]╭
Bữa cơm này không ăn được, mọi người thương lượng một chút, chuẩn bị tìm quán ăn Tứ Xuyên nào đó ăn chút đồ cay.
Ngày nóng bức mà còn ăn cay cũng đặc biệt đã ghiền. (lũ này đầu óc thật ko tầm thường, trời nóng hết ăn lẩu giờ kéo đi ăn cay =.=!!!)
Quán ăn Tứ Xuyên đã không tìm được, Sở Hiểu Phong còn đả kích tinh thần tích cực của cả bọn.
Sở Hiểu Phong cúi đầu, vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói:“Ta không ăn nữa, ta muốn giảm béo.”
Cố An ré lên: “Cái gì?! Không ăn? Ta còn chưa no đâu!”
Sở Hiểu Phong lại nói: “Vừa rồi thực sự cám ơn các ngươi, nhưng ta thật muốn giảm béo, các ngươi đi ăn đi, ta sẽ đài thọ.”
“Chịu đả kích?” A Bố cười nhạo, “Nam nhân kia nói đều là thật sao? Ngươi vì hắn rượu chè ăn uống quá độ béo lên mấy chục cân?”
Sở Hiểu Phong vẻ mặt đau khổ gật gật đầu.
“Vô dụng, hắn đáng để ngươi làm vậy sao?”
“Không biết, lúc đó ta rất thích hắn, nhưng hắn lại đá ta……”
“Thế bây giờ còn thích hắn không?”
Sở Hiểu Phong không ngừng xua tay.
“Không là được rồi.” A Bố lôi hắn đi lên phía trước, “Hắn chê ngươi béo, ngươi liền không ăn gì, vậy không phải là vì hắn mà giảm béo sao? Thấy ngu chưa!”
“Đúng nga, ta không vì hắn giảm béo đâu! Muốn giảm cũng là vì chính mình.” Sở Hiểu Phong vui vẻ, cất từng bước dài đi lên phía trước, “Rốt cuộc đã quyết định đi đâu ăn chưa? Đói chết ta rồi! Bữa cơm này ta nhất định phải ăn no thiệt no, dự trữ chút năng lượng để còn giảm béo nữa.”
Ba người kia trầm mặc: Ngươi lần nào giảm béo không phải cũng đều nói như vậy sao…
Cơm nước xong trở về cửa tiệm, Vệ Đinh mở cửa tiếp tục buôn bán.
Vệ Đinh đem sổ sách tổng kết doanh thu tháng này, dĩ nhiên lại là số âm.
Vệ Đinh rầu rĩ, không biết có nên tiếp tục kinh doanh cửa hàng bán hoa này hay không.
Chính lúc hắn hết đường xoay xở, sinh ý tìm đến.
Một thanh niên cao ráo ăn mặc hợp thời từ bên ngoài bước vào, chỉ vào dãy hoa bách hợp ngoài cửa nói: “Ông chủ, hoa này còn bao nhiêu? Ta muốn mua một trăm nhánh, cần gấp.”
Thanh niên không chỉ khẩu khí lớn, bộ dáng cũng lôi cuốn.
Sau khi Vệ Đinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái sau, cả người liền ngây ra.
Người này bộ dạng thật đẹp a!
Ngũ quan tinh xảo hữu hình, mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mang kính màu trà che khuất ánh mắt.
Áo T-shirt màu đen hơi ôm sát cơ thể, làm lộ rõ dáng người hoàn mỹ.
Thanh niên lúc này hàng mày khẽ nhíu, biểu tình có điểm không kiên nhẫn, mang đến cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, giống như hết thảy mọi thứ đều không để vào mắt.
Vệ Đinh đột nhiên nhớ tới lời Tĩnh ca ca nói.
Gì mà Tạ Đình Phong Ngô Ngạn Tổ Cổ Thiên Lạc, căn bản không thể sánh với hắn!