Chương : 40
Gia gia và quản gia
Ngày thứ hai sáng sớm luận võ, Chu Mặc Nham chưởng môn phái Võ Đang đấu với Ân Lục Phong trang chủ Ánh Hồng sơn trang. Hai người đều võ nghệ phi phàm, kinh nghiệm phong phú, trận so tài này không cần nghi ngờ là một hồi long hổ đấu.
Long Việt Băng tựa bên một gốc đại thụ, nhàn nhã nhìn lên trên lôi đài một trận thế lực ngang nhau. Mọi người xung quanh y đều ngừng thở, dáng vẻ xem tới nhập thần.
Lúc thân ảnh Ân Lục Phong như tia sáng bắn về phía đối thủ, trên lôi đài triển khai một loạt công kích trôi chảy với tốc độ cực nhanh mà lại không hiện chút hỗn loạn nào, mới có người lấy lại tinh thần lẩm bẩm:
“Đều nói kiếm pháp Triệu thị là thiên hạ nhất tuyệt, hôm nay xem ra, Ảnh Vũ kiếm pháp của Ân thị cũng là lăng lệ hoa mỹ như vậy không kém chút nào. Không biết hai nhà mà tương tranh, ai mới là người chiến thắng đây?”
“Chu chưởng môn của Võ Đang hẳn là chưa xuất hết bản lĩnh thật sự đâu…”
Long Việt Băng mỉm cười mở miệng, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai y. Theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, Triệu Minh Tuyền đang treo ngược trên cây chào hỏi y:
“Hắc, chàng thanh niên.” Gương mặt già nua tràn ngập sức sống không tương xứng với tuổi.
“Lao gia tử?” Long Việt Băng nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi “Ông ra bằng cách nào? Không phải Tiểu Hoa trói ông trong phòng sao?”
“Hắc hắc, sợi dây mảnh đó làm sao có thể giữ ta được?” Triệu Minh Tuyền cười đắc ý, từ trên cây trở người xuống, vững vàng đáp tại bên cạnh Long Vịêt Băng. Ông ngẩng mặt lên nói:
“Hôm nay là ngày Chu sỏa tử (hay Chu ngu :-“) và Ân phong tử (tức Ân điên : D) luận võ, ta muốn tới xem hai tên tiểu xuẩn đản này rốt cuộc có gì tiến bộ không.”
Chu Mặc Nham và Ân Lục Phong đều không lớn tuổi bằng Triệu Minh Tuyền, nhưng hai người cũng trên dưới năm mươi, đồng thời có danh vọng trong chốn võ lâm. Hiện tại bị Triệu Minh Tuyền nói như thể bọn họ mới chỉ là mao đầu tiểu tử hơn mười tuổi không hiểu chuyện vậy. Người xung quanh nghe được những lời này, đều không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Minh Tuyền bất mãn.
Xem ra hiện tại, có cực ít người có thể lập tức nhận ra lão nhân kỳ dị này chính là võ lâm minh chủ tiền nhiệm đại danh đỉnh đỉnh Triệu Minh Tuyền.
“Lão gia tử, vậy hiện tại ông nghĩ bọn họ có tiến bộ không?”
“Ai, còn không phải là thế kia sao.” Triệu Minh Tuyền lắc đầu “Cái bệnh thấp thỏm nóng nảy của Ân phong tử vẫn còn chưa sửa, Chu sỏa tử thì lại quá nhẫn nại… Chậc chậc, ngươi xem xem, hắn sợ rằng cả đời này cũng không học được cái gì gọi là Tiên phát chế nhân…” (Ra tay trước để chế phục đối phương)
Triệu Minh Tuyền rất nhanh liền nhận được vô số cái lườm đến từ bốn phía, ông vẫn thản nhiên tự đắc như trước, một chút cũng không ngại bản thân đang bị nhìn chăm chăm.
Trên đài, Chu Mặc Nhan trước sau hóa giải chiêu thức liên tiếp của Ân Lục Phong, mặc dù có chút trầy trật, nhưng vẫn nhận được tiếng trầm trồ khen ngợi của người dưới đài.
“Chàng thanh niên.” Trên mặt Triệu Minh Tuyền có một vẻ cười đầy hàm ý bất minh “Ngươi có hứng thú suy đoán một chút kết quả thi đấu không?”
“Còn cần phải đoán sao?” Long Việt Băng cười nhạt “Tuy rằng tình huống hiện tại Ân Lục Phong chiếm thế thượng phong, nhưng ông ta dù sao vết thương cũ cũng chưa lành, bởi vậy thắng lợi cuối cùng nhất định là Chu Mặc Nham.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, người chung quanh toàn bộ dùng ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Long Việt Băng, đồng thời bắt đầu ríu rít nghị luận.
“Ân trang chủ bị thương?”
“Nhìn không ra a… Sao có thể?”
“Ngươi là làm sao mà biết được?” Triệu Minh Tuyền mang theo tiếu ý hỏi.
“Nhìn kỹ không phải là có thể phát hiện sao?” Long Việt Băng tiếp tục nhìn lên trận đấu trên đài, nói không nhanh không chậm “Tuy rằng vừa rồi ông định đánh lạc hướng ta, để ta cho rằng Ân Lục Phong là người cá tính vội vàng xao động, nhưng trực giác nói cho ta biết điều đó không quá có khả năng. Cánh tay Ân Lục Phong hẳn là có thương cũ. Hiện tại động tác của ông so với lúc ban đầu đã có chút chậm chạp, ta tin rằng người chăm chú theo dõi luận võ nhất định đều có thể phát giác ra.”
Chỉ thấy người xung quanh lập tức đồng thời xoay đầu lại. Bởi vì… căn bản là không có bất cứ ai trong bọn họ phát hiện ra điểm này.
Hậu sinh khả úy… Triệu Minh Tuyền dùng một ánh mắt mang chút mới lạ đánh giá trên dưới Long Việt Băng, hạ giọng hỏi:
“Ta nghe được chút phong thanh, hiện tại muốn xác nhận… Ngươi là gì của Du Vân?”
“Du Vân là người của ta.” Long Việt Băng trả lời bình thản ung dung.
“Ồ… thì ra là thế.” Triệu Minh Tuyền bừng tỉnh đại ngộ “Trách không được Du Vân không cho phép ta nhắc lại hôn sự giữa nó và Giác Nhi… hóa ra cũng không phải Giác Nhi có người trong lòng, mà bởi vì có một nhân vật như ngươi tới Triệu gia.”
“Dù sao sự việc đã định, chúng ta không cần phải tiếp tục chủ đề này nữa, tìm việc vui gì khác đi.”
Triệu Minh Tuyền bỗng nhiên cười hắc hắc, nói quỷ bí:
“Ngươi lợi hại như vậy, ta nghĩ ta phải thay tôn nhi khả ái lại đơn thuần của ta điều tra nội tình về ngươi…Ngươi kế tục môn phái nào?”
“Không môn không phái.” Một trong những câu thường dùng.
“Đừng lừa dối người già a… Thật không có đạo đức.” Triệu Minh Tuyền không hề tin tưởng lời Long Việt Băng “Ta tuy già, nhưng không hồ đồ, chút thường thức vẫn phải có. Sư phụ ngươi là ai?”
“Không thể trả lời.” Câu thứ hai thường dùng.
Triệu Minh Tuyền thấy thái độ cự tuyệt hợp tác của y thập phần kiên quyết, con ngươi giảo hoạt đảo quanh:
“Đã vậy… Ta đành khiến ngươi dùng hành động để đáp.”
Ông bỗng tấn công Long Việt Băng. Long Việt Băng biết đối phương muốn buộc y ra chiêu, để xem môn lộ của mình, kiên quyết áp dụng sách lược không chống cự.
“Uy… lão gia tử, người ta đánh trên lôi đài, chúng ta ở dưới xem náo nhiệt gì a…” Long Việt Băng không chút nào hốt hoảng lảng tránh sự công kích của đối phương, từng bước một lùi về phía sau.
“Không sao, ta cũng lâu rồi không hoạt động gân cốt, hôm nay vừa lúc có thể cùng chơi với ngươi.”
“Du Vân sẽ tức giận.”
“Nó không biết thì không sao.”
“Tiểu Hoa cũng sẽ tức giận.”
“…Cùng lắm thì ta để cho bà ý đánh.”
Người xung quanh thấy hai người này bỗng nhiên lại đánh nhau, sợ vạ lây nên vội vội vàng vàng tản ra, tạo thành một mảng đất trống cho bọn họ tự do phát huy.
“Chàng thanh niên! Ngươi đừng trốn nữa, nghiêm túc chút được không?”
“Không thú vị, ta không có hứng…”
Chiêu thức của Triệu Minh Tuyền quán triệt tinh túy của võ công Triệu gia, đồng thời lại chứa một loại cảm giác hư vô mờ ảo, cổ quái khó dò không giống với Triệu Du Vân. Có lẽ là mấy năm nay du lịch tại ngoại, dung hợp với tinh hoa của nhiều nhà cũng không biết chừng.
Thực sự là một lão nhân khó chơi… Long Việt Băng dự định nếu đối phương mãi không thu tay, y sẽ bỏ chạy tới phía trước làm cho Triệu Du Vân chứng kiến cảnh luận võ này để cầu cứu, dù sao đến lúc đó mọi thứ có bị làm cho loạn hết lên cũng không phải trách nhiệm của y. Lúc Long Việt Băng còn đang nghĩ vậy, chợt thấy A Phát – hạ nhân làm việc vặt trong nhà – vội vã chạy về phía này.
“Nhạc, Nhạc quản gia…” A Phát chạy tới gần như đứt hơn, dường như đã xảy ra việc lớn gì.
Long Việt Băng vội vã nhảy tới trước mặt hạ nhân, khoát khoát tay nói với Triệu Minh Tuyền:
“Giờ có chuyện quan trọng, đình chiến đình chiến.”
“Nhạc quản gia…”
“A Phát, làm sao vậy?”
A Phát giật nhẹ góc áo Long Việt Băng, ý bảo đối phương cúi đầu, sau đó kề sát vào bên tai y nói nhỏ:
“Chu, Chu nhị thiếu gia Uy Thiên bảo… đang gây rối trong nhà…”
“Hắn ta làm gì?”
Chu Thanh Hà, đệ đệ của thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo Chu Thanh Văn, là một tên không có tiếng tốt, võ nghệ thường thường, rất nhiều thói hư tật xấu.
“Hắn đùa giỡn thị nữ trong nhà…” A Phát lắp bắp nói “Hơn nữa, hơn nữa không chỉ có thị nữ… đến thị tòng có vẻ ngoài đẹp đẹp hắn cũng…”
“Tên đầu heo này đúng là bụng đói ăn quàng…”
“Quay về xem thế nào?” Triệu Minh Tuyền tới gần hỏi. Trên nét mặt già nua đầy nếp nhăn có một vẻ hứng thú dạt dào, không biết trong lòng lại đang suy nghĩ linh tinh gì.
“Ân… Đi thôi.”
Ngày thứ hai sáng sớm luận võ, Chu Mặc Nham chưởng môn phái Võ Đang đấu với Ân Lục Phong trang chủ Ánh Hồng sơn trang. Hai người đều võ nghệ phi phàm, kinh nghiệm phong phú, trận so tài này không cần nghi ngờ là một hồi long hổ đấu.
Long Việt Băng tựa bên một gốc đại thụ, nhàn nhã nhìn lên trên lôi đài một trận thế lực ngang nhau. Mọi người xung quanh y đều ngừng thở, dáng vẻ xem tới nhập thần.
Lúc thân ảnh Ân Lục Phong như tia sáng bắn về phía đối thủ, trên lôi đài triển khai một loạt công kích trôi chảy với tốc độ cực nhanh mà lại không hiện chút hỗn loạn nào, mới có người lấy lại tinh thần lẩm bẩm:
“Đều nói kiếm pháp Triệu thị là thiên hạ nhất tuyệt, hôm nay xem ra, Ảnh Vũ kiếm pháp của Ân thị cũng là lăng lệ hoa mỹ như vậy không kém chút nào. Không biết hai nhà mà tương tranh, ai mới là người chiến thắng đây?”
“Chu chưởng môn của Võ Đang hẳn là chưa xuất hết bản lĩnh thật sự đâu…”
Long Việt Băng mỉm cười mở miệng, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai y. Theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, Triệu Minh Tuyền đang treo ngược trên cây chào hỏi y:
“Hắc, chàng thanh niên.” Gương mặt già nua tràn ngập sức sống không tương xứng với tuổi.
“Lao gia tử?” Long Việt Băng nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi “Ông ra bằng cách nào? Không phải Tiểu Hoa trói ông trong phòng sao?”
“Hắc hắc, sợi dây mảnh đó làm sao có thể giữ ta được?” Triệu Minh Tuyền cười đắc ý, từ trên cây trở người xuống, vững vàng đáp tại bên cạnh Long Vịêt Băng. Ông ngẩng mặt lên nói:
“Hôm nay là ngày Chu sỏa tử (hay Chu ngu :-“) và Ân phong tử (tức Ân điên : D) luận võ, ta muốn tới xem hai tên tiểu xuẩn đản này rốt cuộc có gì tiến bộ không.”
Chu Mặc Nham và Ân Lục Phong đều không lớn tuổi bằng Triệu Minh Tuyền, nhưng hai người cũng trên dưới năm mươi, đồng thời có danh vọng trong chốn võ lâm. Hiện tại bị Triệu Minh Tuyền nói như thể bọn họ mới chỉ là mao đầu tiểu tử hơn mười tuổi không hiểu chuyện vậy. Người xung quanh nghe được những lời này, đều không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Minh Tuyền bất mãn.
Xem ra hiện tại, có cực ít người có thể lập tức nhận ra lão nhân kỳ dị này chính là võ lâm minh chủ tiền nhiệm đại danh đỉnh đỉnh Triệu Minh Tuyền.
“Lão gia tử, vậy hiện tại ông nghĩ bọn họ có tiến bộ không?”
“Ai, còn không phải là thế kia sao.” Triệu Minh Tuyền lắc đầu “Cái bệnh thấp thỏm nóng nảy của Ân phong tử vẫn còn chưa sửa, Chu sỏa tử thì lại quá nhẫn nại… Chậc chậc, ngươi xem xem, hắn sợ rằng cả đời này cũng không học được cái gì gọi là Tiên phát chế nhân…” (Ra tay trước để chế phục đối phương)
Triệu Minh Tuyền rất nhanh liền nhận được vô số cái lườm đến từ bốn phía, ông vẫn thản nhiên tự đắc như trước, một chút cũng không ngại bản thân đang bị nhìn chăm chăm.
Trên đài, Chu Mặc Nhan trước sau hóa giải chiêu thức liên tiếp của Ân Lục Phong, mặc dù có chút trầy trật, nhưng vẫn nhận được tiếng trầm trồ khen ngợi của người dưới đài.
“Chàng thanh niên.” Trên mặt Triệu Minh Tuyền có một vẻ cười đầy hàm ý bất minh “Ngươi có hứng thú suy đoán một chút kết quả thi đấu không?”
“Còn cần phải đoán sao?” Long Việt Băng cười nhạt “Tuy rằng tình huống hiện tại Ân Lục Phong chiếm thế thượng phong, nhưng ông ta dù sao vết thương cũ cũng chưa lành, bởi vậy thắng lợi cuối cùng nhất định là Chu Mặc Nham.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, người chung quanh toàn bộ dùng ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Long Việt Băng, đồng thời bắt đầu ríu rít nghị luận.
“Ân trang chủ bị thương?”
“Nhìn không ra a… Sao có thể?”
“Ngươi là làm sao mà biết được?” Triệu Minh Tuyền mang theo tiếu ý hỏi.
“Nhìn kỹ không phải là có thể phát hiện sao?” Long Việt Băng tiếp tục nhìn lên trận đấu trên đài, nói không nhanh không chậm “Tuy rằng vừa rồi ông định đánh lạc hướng ta, để ta cho rằng Ân Lục Phong là người cá tính vội vàng xao động, nhưng trực giác nói cho ta biết điều đó không quá có khả năng. Cánh tay Ân Lục Phong hẳn là có thương cũ. Hiện tại động tác của ông so với lúc ban đầu đã có chút chậm chạp, ta tin rằng người chăm chú theo dõi luận võ nhất định đều có thể phát giác ra.”
Chỉ thấy người xung quanh lập tức đồng thời xoay đầu lại. Bởi vì… căn bản là không có bất cứ ai trong bọn họ phát hiện ra điểm này.
Hậu sinh khả úy… Triệu Minh Tuyền dùng một ánh mắt mang chút mới lạ đánh giá trên dưới Long Việt Băng, hạ giọng hỏi:
“Ta nghe được chút phong thanh, hiện tại muốn xác nhận… Ngươi là gì của Du Vân?”
“Du Vân là người của ta.” Long Việt Băng trả lời bình thản ung dung.
“Ồ… thì ra là thế.” Triệu Minh Tuyền bừng tỉnh đại ngộ “Trách không được Du Vân không cho phép ta nhắc lại hôn sự giữa nó và Giác Nhi… hóa ra cũng không phải Giác Nhi có người trong lòng, mà bởi vì có một nhân vật như ngươi tới Triệu gia.”
“Dù sao sự việc đã định, chúng ta không cần phải tiếp tục chủ đề này nữa, tìm việc vui gì khác đi.”
Triệu Minh Tuyền bỗng nhiên cười hắc hắc, nói quỷ bí:
“Ngươi lợi hại như vậy, ta nghĩ ta phải thay tôn nhi khả ái lại đơn thuần của ta điều tra nội tình về ngươi…Ngươi kế tục môn phái nào?”
“Không môn không phái.” Một trong những câu thường dùng.
“Đừng lừa dối người già a… Thật không có đạo đức.” Triệu Minh Tuyền không hề tin tưởng lời Long Việt Băng “Ta tuy già, nhưng không hồ đồ, chút thường thức vẫn phải có. Sư phụ ngươi là ai?”
“Không thể trả lời.” Câu thứ hai thường dùng.
Triệu Minh Tuyền thấy thái độ cự tuyệt hợp tác của y thập phần kiên quyết, con ngươi giảo hoạt đảo quanh:
“Đã vậy… Ta đành khiến ngươi dùng hành động để đáp.”
Ông bỗng tấn công Long Việt Băng. Long Việt Băng biết đối phương muốn buộc y ra chiêu, để xem môn lộ của mình, kiên quyết áp dụng sách lược không chống cự.
“Uy… lão gia tử, người ta đánh trên lôi đài, chúng ta ở dưới xem náo nhiệt gì a…” Long Việt Băng không chút nào hốt hoảng lảng tránh sự công kích của đối phương, từng bước một lùi về phía sau.
“Không sao, ta cũng lâu rồi không hoạt động gân cốt, hôm nay vừa lúc có thể cùng chơi với ngươi.”
“Du Vân sẽ tức giận.”
“Nó không biết thì không sao.”
“Tiểu Hoa cũng sẽ tức giận.”
“…Cùng lắm thì ta để cho bà ý đánh.”
Người xung quanh thấy hai người này bỗng nhiên lại đánh nhau, sợ vạ lây nên vội vội vàng vàng tản ra, tạo thành một mảng đất trống cho bọn họ tự do phát huy.
“Chàng thanh niên! Ngươi đừng trốn nữa, nghiêm túc chút được không?”
“Không thú vị, ta không có hứng…”
Chiêu thức của Triệu Minh Tuyền quán triệt tinh túy của võ công Triệu gia, đồng thời lại chứa một loại cảm giác hư vô mờ ảo, cổ quái khó dò không giống với Triệu Du Vân. Có lẽ là mấy năm nay du lịch tại ngoại, dung hợp với tinh hoa của nhiều nhà cũng không biết chừng.
Thực sự là một lão nhân khó chơi… Long Việt Băng dự định nếu đối phương mãi không thu tay, y sẽ bỏ chạy tới phía trước làm cho Triệu Du Vân chứng kiến cảnh luận võ này để cầu cứu, dù sao đến lúc đó mọi thứ có bị làm cho loạn hết lên cũng không phải trách nhiệm của y. Lúc Long Việt Băng còn đang nghĩ vậy, chợt thấy A Phát – hạ nhân làm việc vặt trong nhà – vội vã chạy về phía này.
“Nhạc, Nhạc quản gia…” A Phát chạy tới gần như đứt hơn, dường như đã xảy ra việc lớn gì.
Long Việt Băng vội vã nhảy tới trước mặt hạ nhân, khoát khoát tay nói với Triệu Minh Tuyền:
“Giờ có chuyện quan trọng, đình chiến đình chiến.”
“Nhạc quản gia…”
“A Phát, làm sao vậy?”
A Phát giật nhẹ góc áo Long Việt Băng, ý bảo đối phương cúi đầu, sau đó kề sát vào bên tai y nói nhỏ:
“Chu, Chu nhị thiếu gia Uy Thiên bảo… đang gây rối trong nhà…”
“Hắn ta làm gì?”
Chu Thanh Hà, đệ đệ của thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo Chu Thanh Văn, là một tên không có tiếng tốt, võ nghệ thường thường, rất nhiều thói hư tật xấu.
“Hắn đùa giỡn thị nữ trong nhà…” A Phát lắp bắp nói “Hơn nữa, hơn nữa không chỉ có thị nữ… đến thị tòng có vẻ ngoài đẹp đẹp hắn cũng…”
“Tên đầu heo này đúng là bụng đói ăn quàng…”
“Quay về xem thế nào?” Triệu Minh Tuyền tới gần hỏi. Trên nét mặt già nua đầy nếp nhăn có một vẻ hứng thú dạt dào, không biết trong lòng lại đang suy nghĩ linh tinh gì.
“Ân… Đi thôi.”