Chương : 11
Chưa từng thấy qua bộ dáng này của Thẩm Lương Thần bao giờ, Lê An Ni có chút giật mình, anh cũng không để ý phản ứng của cô, mặt mày tối sầm nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh bi anh vừa nhìn vừa chăm chọc như vậy vẫn thản nhiên nói, "Dù sao đi nữa, Thẩm tổng như anh sẽ không bao giờ biết sự quan tâm giữa đồng nghiệp là gì, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, suy nghĩ xấu xa của anh sẽ không bao giờ trong sạch trở lại được."
Lời này làm sắc mặt Thẩm Lương Thần đen thêm một tầng, Lê An Ni đứng bên cạnh có thể ngửi được cả mùi thuốc súng, cô đứng gần anh, có thể thấy được gân xanh trên trán hắn nổi lên giống như anh có thể xông lên đánh người. Chưa bao giờ có ai nói chuyện như vậy với Thẩm Lương Thần, Lê An Ni vì Đàm Dĩnh lau mồ hôi hột
Quả nhiên rất nhanh nghe tiếng giễu cợt của Thẩm Lương Thần: "Bây giờ em xem anh là một kẻ cực kì xấu xa phải không? Anh xấu xa, sao lúc trước còn thích anh?" Anh cười như không cười nhìn cô, độ ấm trong mắt không cao hơn nhiệt độ không khí là bao
"Vâng." Đàm Dĩnh bỏ bàn tay sắp đông thành nước đá của mình vào túi áo, rồi cười híp mắt trả lời anh, "Trước đây tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mắt nhìn người khi ấy cũng quá kém"
"Vậy bây giờ phải nhìn người thật tốt vào, đừng mới gặp người khác vài hôm đã dán chặt vào người hắn" Anh giận dữ cười trả lời lại cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, tư thái nhàn tản giống như đang đùa giỡn với một chú mèo
Đàm Dĩnh thoạt nhìn giống như đang tán thành, gật gật đầu, "Đương nhiên, có người ngoài tiền ra chẳng có gì cả, cho nên có tiền hay không, trước giờ tôi chưa bao giờ để ý"
Thẩm Lương Thần âm trầm liếc nhìn cô, tức mình nói lớn "Em không để ý đến tiền? Vậy em để ý cái gì, tình yêu? Nếu anh ta thật sự để ý em, trời lạnh như vậy sẽ không bắt em chạy khắp nơi mua đồ"
Cô với Trình Quý Thanh căn bản không phải mối quan hệ đó, Đàm Dĩnh cũng lười nói nhiều với anh, chỉ nhấc mí mặt trả lời: "Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, có vài thứ anh dù sao cũng không bằng anh ấy, nếu nói rõ ra không phải đả kích lòng tự trọng của anh sao?"
Câu nói như vậy Lê An Ni sợ rằng Thẩm Lương Thần thật sự xông lên bóp chết Đàm Dĩnh, tay cầm tay lái của anh vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch, cố gắng khống chế chính mình để không gây ra chuyện.Hai người họ thật sự không hợp nhau chút nào, thấy mặt nhau thì không lần nào là không gây gỗ
Anh thì ta một lời, cô thì chen vào một dạng
"Được rồi, Lương Thần..."
Lê An Ni định nói gì đó, chưa kịp thì nghe người nam nhân bên cạnh lạnh nhạt nói: "Cho rằng anh thích quản em? Anh chỉ là tốt bụng nhắc nhở em một câu, đàn ông ghét nhất phụ nữ dùng thủ đoạn cũ, sợ em chưa làm được gì đã bị người ta đuổi ra khỏi tầm mắt"
Anh nói xong thì không khống chế tâm tình của mình được nữa, hung hăng đạp chân ga một cái, xe trước mặt Đàm Dĩnh liền lao đi như tên bắn, mang theo một trận gió lạnh
Nói tới nói lui anh vẫn hiểu lầm, cho rằng cô vẫn xài chiêu "dùng mỹ thực" để theo đuổi đàn ông? Đàm Dĩnh đứng ở chỗ cũ cười nhẹ, toàn thân bị khí lạnh xâm nhập đến tận xương cốt làm cô không nhịn được rùng mình một cái
Làm sao có thể chứ? Cố gắng như vậy để theo đuổi một người, cả đời cô chắc chắn chỉ có một lần đó? Đáng tiếc Thẩm Lương Thần không hiểu, anh ta trước đây không quan tâm cô tưởng cô chỉ yêu một người bằng cách như vậy, cho dù đó là Lê An Ni.
Rõ ràng bị anh nói những lời cay độc như vậy, Đàm Dĩnh đều không có cảm giác gì, cô hoài nghi có phải tim mình đã được bọc áo chóng đạn rồi hay không, bằng không tại sao bị anh đâm một dao lại một đao vẫn chưa ngã khuỵ. Cô thở ra một hơi, đứng ở góc đầu đường trong thời tiết giá rét, mới cảm thấy cóng chịu không nỗi, vội vàng cầm hộp cơm bước nhanh chạy vào trong công ty
........................Edited by Khuynh Lâu.......................
"Anh vừa rồi đối xử với Đàm Dĩnh như vậy, có quá đáng hay không?" Xe phóng một đườngtrên quốc lộ, tốc độ nhanh đến dọa người, Lê An Ni mắt nhìn phía trước, lòng lâng lâng không thể bình tĩnh, "Anh biết rõ Quý Thanh thích Đàm Dĩnh, còn cố ý nói nhiều lời như vậy để kích thích cô ấy..."
Cô cắn môi một cái, quay đầu nhìn anh một cái, đem lời còn lại nói một hơi, "Nếu ngươi hoà đàm dĩnh không quan hệ, như vậy mặc kệ người kia là Quý Thanh cũng hảo người khác đều tốt, ngươi vì cái gì còn muốn nhúng tay?"
Thẩm Lương Thần vẫn trầm mặt như nước, lâu sau mới mím chặt một nói một câu, "Dù sao cũng không thể là Trình Quý Thanh."
"Vì sao?" Cả Lê An Ni đều cảm thấy buồn cười, "Quý Thanh có điểm nào không tốt? Nhiều năm như vậy rồi, lúc trước Đàm Dĩnh ở Mĩ biết hắn —— "
Thẩm Lương Thần bỗng dưng xoay đầu lại, ánh mắt như con dao sắt bén, cũng giống như một con thú dữ ngủ đông đang chuẩn bị thức giấc, lời Lê An Ni chưa nói xong đều kẹt ở yết hầu, bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám. Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc vẫn đem câu nghi vấn ở ngực nói ra "Bây giờ anh vẫn không muốn Đàm Dĩnh ở cùng một chỗ với tên đàn ông khác phải không?"
Lần này xem ra người nọ không nói gì nữa, không khí trong khoang xe phút chốc trở nên nghẹt thở, sau một lúc lâu anh mới đột nhiên bật cười, "Anh điên rồi sao, em biết rõ chuyện này không có khả năng."
"Vậy sao anh mỗi lần thấy cô ấy ở cùng với người khác đều mất bình tĩnh như vậy?" Lê An Ni cười khổ nói, lần nữa kể cho anh nghe "Lần trước ở nhà hàng cũ kia, anh thấy cô ấy cùng một đồng nghiệp nam cùng nhau ăn cơm, không biết sắc mặt anh lúc ấy khó coi cỡ nào đâu? Còn nữa hôm nay, nhìn cô ấy vì anh ta cùng người khác tranh xe thiếu chút nữa ngã nhào, ánh mắt anh lúc ấy như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta..."
"Em suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Lương Thần không chờ cô nói xong liền trực tiếp cắt đứt lời của cô, "Anh không muốn người đó Trình Quý Thanh, chỉ là vì mối quan hệ của chị anh, em có biết chị anh sẽ là người dùng mọi thủ đoạn đạt được thứ chị ấy muốn"
Lê An Ni nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Anh là sợ, chị Bảo Ý sẽ bởi vì vậy nhằm vào Đàm Dĩnh?"
Thẩm Lương Thần căng thẳng, giống như trước hùng hổ, lại cực lực kiên nhẫn trả lời cô: "Trình gia sẽ không chấp nhận xuất thân của Đàm Dĩnh, hai nhà Trình – Thẩm đám hỏi chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến thời điểm kia cô bé ngốc —— "
Hắn gần như thốt ra, kịp thời chuyển lại, "Cô ấy rất ngu ngốc, cuối cùng sẽ bị người ta lừa gạt mà thôi. Cô ấy tốt xấu gì cũng có ân với anh, anh không muốn nhìn cô ấy đi đến bước kia."
Thấy anh giống như là nói thật, Lê An Ni mới trầm tĩnh lại, khóe miệng cô cười cười, đưa tay véo cánh tay anh, "Nhưng anh có đôi khi, đối với cô ấy rất đặc biệt"
Thẩm Lương Thần tránh được cánh tay nàng, lại cười như không cười nói "Như thế nào, em cũng thích anh hung hăng với em?"
"Nhàm chán." Lê An Ni dẩu môi không để ý tới anh.
Thẩm Lương Thần lại nhìn về đoạn đường phía trước, một tay còn lại lại theo bản năng thả lỏng caravat, cho dù cùng Đàm Dĩnh cãi nhau gay gắt tổn thương nhau, nhưng trong ngực anh vẫn không thấy thoải mái tí nào, ngược lại càng ngày càng buồn bực thêm, phảng phất như có cây đuốc, hừng hực thiêu đốt toàn bộ lí trí của anh
................Edited by Khuynh Lâu....................
"Mới vừa gặp người yêu cũ sao." Đàm Dĩnh mới đẩy cửa văn phòng ra, Trình Quý Thanh mở miệng nói một câu, anh đứng trước cửa sổ, nên chắc chắn đã thấy một màn kia
Đàm Dĩnh vô tâm giải thích với anh, tức giận đem cơm hộp đặt trên bàn làm việc của hắn, không nói một lời liền cúi đầu đi ra ngoài.
"Khoan đã."
"Tôi biết trời lạnh dễ nguội, anh còn muốn tôi đi hâm đồ ăn? Phòng trà nước có lò vi sóng." Đàm Dĩnh bất mãn quay lưng phất phất tay anh, bộ dáng hữu khí vô lực, "Tổng biên tập thương xót tôi với, ngày sau lại hành hạ tôi được không?"
Trình Quý Thanh nheo mắt đánh giá phản ứng của cô, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Xong chuyện thì trở mặt như vậy, anh còn nghĩ Đàm Dĩnh em là một nữ hán tử, cầm được thì cũng buông được chứ."
Đàm Dĩnh quay đầu, ánh mắt không có ý tốt đẹp nói với hắn"Tôi là đang đói bụng có được không? Đại gia anh có miếng ăn rồi, tuy rằng hơi nguội nhưng tận hai phần lận nhé! Còn tôi, còn phải đi canteen..."
Thấy bộ dáng cô hơi sầu não, Trình Quý Thanh cố nín cười, nhưng anh không nói gì, chỉ mang hai hộp cơm trực tiếp đi đến phòng trà nước.
Đàm Dĩnh một đường chạy như điên đến canteen, quả nhiên nhìn thấy các cô nhân viên đang dọn bàn, nàng bụng đói lộc cộc gọi món, còn phải kéo lê hai chân mềm nhũn của mình lên lầu ngồi. Nhưng khi đến vị trí ngồi, cô liền trợn tròn mắt, trên bàn có một hộp cơm, mà cái hộp kia nhìn rất quen mắt, hình như là cô mới vừa mua về ở quán Quân Việt?
Cô nghi ngờ nhìn về phía văn phòng Trình Quý Thanh, chuyện gì đây, trùng hợp như vậy ư
Cơm là cô mua, thức ăn bên trong cô nhớ rõ nhất, trong đó có một phần gồm toàn là món ăn cô thích. Đàm Dĩnh vừa mở ra thì hơi cơm nóng hổi toả ra nghi ngút, danh tiếng quán Quân Việt lâu nay quả nhiên không phải là đồn đãi
Nhìn màu sắc của thức ăn trong cà men, Đàm Dĩnh cảm thấy bụng càng ngày càng đói, Trình Quý Thanh cho dù lỡ để ở đây đi nữa cô cũng sẽ không trả cho hắn!
Không biết có phải hay gần đây cô ăn uống quá tuỳ tiện hay không, Đàm Dĩnh ăn sạch toàn bộ đồ ăn trong cà men, con người quả nhiên là động vật ăn tạp, làm cả buổi chiều cô làm việc cực kì hăng hái
Sau đó Trình Quý Thanh hay kêu cô đi mua cơm trưa, tất nhiên là trong đó có một phần dành cho cô. Lúc này Đàm Dĩnh nhịn không được nghi ngờ, tổng biên tập đại nhân có phải đang tính toán chuyện gì không? Cô làm việc không phải là tốt nhất, còn được anh mua cơm, hơn nữa trước đó áo sơ mi và giày của anh đều bị cô làm hỏng, dân làm ăn như anh tính toán như vậy hơi bị lỗ nha
Nhưng cô ngược lại thật vui vẻ, dù sao gần đây nàng nghèo đến nổi không có tiền ăn cơm, có người mua cơm trưa miễn phí cho cô như vậy thật tốt
..............Edited by Khuynh Lâu...................
Nháy mắt liền tới tết âm lịch trước đi làm ngày cuối cùng, này thiên còn có cái tin tức tốt, đó chính là về Hách Giai phía trước đưa tin kết quả xử lý rốt cuộc đi ra. Này phía trước mọi người đều lo lắng đề phòng, đặc biệt Hách Giai chính mình, liên thư từ chức đều đánh tốt lắm, kết quả lại hoàn toàn không phải sử dụng đến.
Chung quy Trình Quý Thanh lén dùng mối quan hệ của mình với nhà thiết kế kia để giải quyết, từ đó tạp chí đăng bài chính thức thanh minh những rắc rối trước kia
, hơn nữa Trình Quý Thanh còn kí hợp đồng với nhà thiết kế kia để giật dây qua cầu, kết cục là cho nhà thiết kế rất hài lòng
"Nghe anh nói lúc trước, tôi còn tưởng rằng anh muốn đuổi việc Hách Giai." Lần này cô thân thiết hơn với Trình Quý Thanh rất nhiều, cho nên Đàm Dĩnh nói chuyện rất thoải mái với anh, "Không nghĩ rằng anh cũng là người nhu tình như vậy a."
Trình Quý Thanh nghe cô nói thì nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Vốn là định xử lí chuyện như vậy, làm cho cô ấy rút được một bài học kinh nghiệm lớn, nhưng sau này anh đã thay đổi chủ ý."
"Vì cái gì?"
Nhìn gương mặt nghi ngờ của cô, anh thần bí khó lường cười cười: "Đương nhiên là, không muốn có người không vui"
Đàm Dĩnh nhìn anh nghiêng người đi, gương mặt góc cạnh của hắn giấu ý cười, nhưng không biết ý tứ trong lời nói kia là gì. Ý là sợ các đồng sự thất vọng sao? Cũng đúng, chung quy anh ta mới nhậm chức, quan hệ tốt với cấp dưới rất quan trọng a
Quả nhiên chiêu này của Trình Quý Thanh làm lung lay trái tim của rất nhiều người, giờ tan việc Hách Giai nhất định phải mời người ta một chầu. Bởi vì hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, mọi người đều rõ rệt phấn khởi, Đàm Dĩnh cũng bị Hách Giai cùng Tần Ngôn kéo đi, nhưng cô không yên lòng để Diệp Tử một mình, cho nên cố ý trốn một bên gọi điện thoại.
Diệp Tử lần trước bị thương vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, bình thường kì thật cô ấy có thể tự chăm sóc chính mình, hôm nay cô ấy lại ấp úng nói với cô trong điện thoại: "À, cậu về nhà một chuyến đi"
Đàm Dĩnh vừa nghe lời này của cô ấy biết chắc chắn có chuyện, lập tức khẩn trương nói "Sao vậy, cậu có chuyện gì à?"
Diệp tử trợn trắng mắt, "Không có đâu, chính là... Chính là trong nhà có khách đến. Tìm cậu, tóm lại cậu mau trở về đi."
Nói xong lời này điện thoại liền bị cúp, Đàm Dĩnh nhìn màn hình tối thui ngây người, cô đích thực không thể tưởng được có ai đến nhà cô để tìm cô
Đàm Dĩnh bi anh vừa nhìn vừa chăm chọc như vậy vẫn thản nhiên nói, "Dù sao đi nữa, Thẩm tổng như anh sẽ không bao giờ biết sự quan tâm giữa đồng nghiệp là gì, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, suy nghĩ xấu xa của anh sẽ không bao giờ trong sạch trở lại được."
Lời này làm sắc mặt Thẩm Lương Thần đen thêm một tầng, Lê An Ni đứng bên cạnh có thể ngửi được cả mùi thuốc súng, cô đứng gần anh, có thể thấy được gân xanh trên trán hắn nổi lên giống như anh có thể xông lên đánh người. Chưa bao giờ có ai nói chuyện như vậy với Thẩm Lương Thần, Lê An Ni vì Đàm Dĩnh lau mồ hôi hột
Quả nhiên rất nhanh nghe tiếng giễu cợt của Thẩm Lương Thần: "Bây giờ em xem anh là một kẻ cực kì xấu xa phải không? Anh xấu xa, sao lúc trước còn thích anh?" Anh cười như không cười nhìn cô, độ ấm trong mắt không cao hơn nhiệt độ không khí là bao
"Vâng." Đàm Dĩnh bỏ bàn tay sắp đông thành nước đá của mình vào túi áo, rồi cười híp mắt trả lời anh, "Trước đây tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mắt nhìn người khi ấy cũng quá kém"
"Vậy bây giờ phải nhìn người thật tốt vào, đừng mới gặp người khác vài hôm đã dán chặt vào người hắn" Anh giận dữ cười trả lời lại cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, tư thái nhàn tản giống như đang đùa giỡn với một chú mèo
Đàm Dĩnh thoạt nhìn giống như đang tán thành, gật gật đầu, "Đương nhiên, có người ngoài tiền ra chẳng có gì cả, cho nên có tiền hay không, trước giờ tôi chưa bao giờ để ý"
Thẩm Lương Thần âm trầm liếc nhìn cô, tức mình nói lớn "Em không để ý đến tiền? Vậy em để ý cái gì, tình yêu? Nếu anh ta thật sự để ý em, trời lạnh như vậy sẽ không bắt em chạy khắp nơi mua đồ"
Cô với Trình Quý Thanh căn bản không phải mối quan hệ đó, Đàm Dĩnh cũng lười nói nhiều với anh, chỉ nhấc mí mặt trả lời: "Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, có vài thứ anh dù sao cũng không bằng anh ấy, nếu nói rõ ra không phải đả kích lòng tự trọng của anh sao?"
Câu nói như vậy Lê An Ni sợ rằng Thẩm Lương Thần thật sự xông lên bóp chết Đàm Dĩnh, tay cầm tay lái của anh vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch, cố gắng khống chế chính mình để không gây ra chuyện.Hai người họ thật sự không hợp nhau chút nào, thấy mặt nhau thì không lần nào là không gây gỗ
Anh thì ta một lời, cô thì chen vào một dạng
"Được rồi, Lương Thần..."
Lê An Ni định nói gì đó, chưa kịp thì nghe người nam nhân bên cạnh lạnh nhạt nói: "Cho rằng anh thích quản em? Anh chỉ là tốt bụng nhắc nhở em một câu, đàn ông ghét nhất phụ nữ dùng thủ đoạn cũ, sợ em chưa làm được gì đã bị người ta đuổi ra khỏi tầm mắt"
Anh nói xong thì không khống chế tâm tình của mình được nữa, hung hăng đạp chân ga một cái, xe trước mặt Đàm Dĩnh liền lao đi như tên bắn, mang theo một trận gió lạnh
Nói tới nói lui anh vẫn hiểu lầm, cho rằng cô vẫn xài chiêu "dùng mỹ thực" để theo đuổi đàn ông? Đàm Dĩnh đứng ở chỗ cũ cười nhẹ, toàn thân bị khí lạnh xâm nhập đến tận xương cốt làm cô không nhịn được rùng mình một cái
Làm sao có thể chứ? Cố gắng như vậy để theo đuổi một người, cả đời cô chắc chắn chỉ có một lần đó? Đáng tiếc Thẩm Lương Thần không hiểu, anh ta trước đây không quan tâm cô tưởng cô chỉ yêu một người bằng cách như vậy, cho dù đó là Lê An Ni.
Rõ ràng bị anh nói những lời cay độc như vậy, Đàm Dĩnh đều không có cảm giác gì, cô hoài nghi có phải tim mình đã được bọc áo chóng đạn rồi hay không, bằng không tại sao bị anh đâm một dao lại một đao vẫn chưa ngã khuỵ. Cô thở ra một hơi, đứng ở góc đầu đường trong thời tiết giá rét, mới cảm thấy cóng chịu không nỗi, vội vàng cầm hộp cơm bước nhanh chạy vào trong công ty
........................Edited by Khuynh Lâu.......................
"Anh vừa rồi đối xử với Đàm Dĩnh như vậy, có quá đáng hay không?" Xe phóng một đườngtrên quốc lộ, tốc độ nhanh đến dọa người, Lê An Ni mắt nhìn phía trước, lòng lâng lâng không thể bình tĩnh, "Anh biết rõ Quý Thanh thích Đàm Dĩnh, còn cố ý nói nhiều lời như vậy để kích thích cô ấy..."
Cô cắn môi một cái, quay đầu nhìn anh một cái, đem lời còn lại nói một hơi, "Nếu ngươi hoà đàm dĩnh không quan hệ, như vậy mặc kệ người kia là Quý Thanh cũng hảo người khác đều tốt, ngươi vì cái gì còn muốn nhúng tay?"
Thẩm Lương Thần vẫn trầm mặt như nước, lâu sau mới mím chặt một nói một câu, "Dù sao cũng không thể là Trình Quý Thanh."
"Vì sao?" Cả Lê An Ni đều cảm thấy buồn cười, "Quý Thanh có điểm nào không tốt? Nhiều năm như vậy rồi, lúc trước Đàm Dĩnh ở Mĩ biết hắn —— "
Thẩm Lương Thần bỗng dưng xoay đầu lại, ánh mắt như con dao sắt bén, cũng giống như một con thú dữ ngủ đông đang chuẩn bị thức giấc, lời Lê An Ni chưa nói xong đều kẹt ở yết hầu, bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám. Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc vẫn đem câu nghi vấn ở ngực nói ra "Bây giờ anh vẫn không muốn Đàm Dĩnh ở cùng một chỗ với tên đàn ông khác phải không?"
Lần này xem ra người nọ không nói gì nữa, không khí trong khoang xe phút chốc trở nên nghẹt thở, sau một lúc lâu anh mới đột nhiên bật cười, "Anh điên rồi sao, em biết rõ chuyện này không có khả năng."
"Vậy sao anh mỗi lần thấy cô ấy ở cùng với người khác đều mất bình tĩnh như vậy?" Lê An Ni cười khổ nói, lần nữa kể cho anh nghe "Lần trước ở nhà hàng cũ kia, anh thấy cô ấy cùng một đồng nghiệp nam cùng nhau ăn cơm, không biết sắc mặt anh lúc ấy khó coi cỡ nào đâu? Còn nữa hôm nay, nhìn cô ấy vì anh ta cùng người khác tranh xe thiếu chút nữa ngã nhào, ánh mắt anh lúc ấy như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta..."
"Em suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Lương Thần không chờ cô nói xong liền trực tiếp cắt đứt lời của cô, "Anh không muốn người đó Trình Quý Thanh, chỉ là vì mối quan hệ của chị anh, em có biết chị anh sẽ là người dùng mọi thủ đoạn đạt được thứ chị ấy muốn"
Lê An Ni nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Anh là sợ, chị Bảo Ý sẽ bởi vì vậy nhằm vào Đàm Dĩnh?"
Thẩm Lương Thần căng thẳng, giống như trước hùng hổ, lại cực lực kiên nhẫn trả lời cô: "Trình gia sẽ không chấp nhận xuất thân của Đàm Dĩnh, hai nhà Trình – Thẩm đám hỏi chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến thời điểm kia cô bé ngốc —— "
Hắn gần như thốt ra, kịp thời chuyển lại, "Cô ấy rất ngu ngốc, cuối cùng sẽ bị người ta lừa gạt mà thôi. Cô ấy tốt xấu gì cũng có ân với anh, anh không muốn nhìn cô ấy đi đến bước kia."
Thấy anh giống như là nói thật, Lê An Ni mới trầm tĩnh lại, khóe miệng cô cười cười, đưa tay véo cánh tay anh, "Nhưng anh có đôi khi, đối với cô ấy rất đặc biệt"
Thẩm Lương Thần tránh được cánh tay nàng, lại cười như không cười nói "Như thế nào, em cũng thích anh hung hăng với em?"
"Nhàm chán." Lê An Ni dẩu môi không để ý tới anh.
Thẩm Lương Thần lại nhìn về đoạn đường phía trước, một tay còn lại lại theo bản năng thả lỏng caravat, cho dù cùng Đàm Dĩnh cãi nhau gay gắt tổn thương nhau, nhưng trong ngực anh vẫn không thấy thoải mái tí nào, ngược lại càng ngày càng buồn bực thêm, phảng phất như có cây đuốc, hừng hực thiêu đốt toàn bộ lí trí của anh
................Edited by Khuynh Lâu....................
"Mới vừa gặp người yêu cũ sao." Đàm Dĩnh mới đẩy cửa văn phòng ra, Trình Quý Thanh mở miệng nói một câu, anh đứng trước cửa sổ, nên chắc chắn đã thấy một màn kia
Đàm Dĩnh vô tâm giải thích với anh, tức giận đem cơm hộp đặt trên bàn làm việc của hắn, không nói một lời liền cúi đầu đi ra ngoài.
"Khoan đã."
"Tôi biết trời lạnh dễ nguội, anh còn muốn tôi đi hâm đồ ăn? Phòng trà nước có lò vi sóng." Đàm Dĩnh bất mãn quay lưng phất phất tay anh, bộ dáng hữu khí vô lực, "Tổng biên tập thương xót tôi với, ngày sau lại hành hạ tôi được không?"
Trình Quý Thanh nheo mắt đánh giá phản ứng của cô, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Xong chuyện thì trở mặt như vậy, anh còn nghĩ Đàm Dĩnh em là một nữ hán tử, cầm được thì cũng buông được chứ."
Đàm Dĩnh quay đầu, ánh mắt không có ý tốt đẹp nói với hắn"Tôi là đang đói bụng có được không? Đại gia anh có miếng ăn rồi, tuy rằng hơi nguội nhưng tận hai phần lận nhé! Còn tôi, còn phải đi canteen..."
Thấy bộ dáng cô hơi sầu não, Trình Quý Thanh cố nín cười, nhưng anh không nói gì, chỉ mang hai hộp cơm trực tiếp đi đến phòng trà nước.
Đàm Dĩnh một đường chạy như điên đến canteen, quả nhiên nhìn thấy các cô nhân viên đang dọn bàn, nàng bụng đói lộc cộc gọi món, còn phải kéo lê hai chân mềm nhũn của mình lên lầu ngồi. Nhưng khi đến vị trí ngồi, cô liền trợn tròn mắt, trên bàn có một hộp cơm, mà cái hộp kia nhìn rất quen mắt, hình như là cô mới vừa mua về ở quán Quân Việt?
Cô nghi ngờ nhìn về phía văn phòng Trình Quý Thanh, chuyện gì đây, trùng hợp như vậy ư
Cơm là cô mua, thức ăn bên trong cô nhớ rõ nhất, trong đó có một phần gồm toàn là món ăn cô thích. Đàm Dĩnh vừa mở ra thì hơi cơm nóng hổi toả ra nghi ngút, danh tiếng quán Quân Việt lâu nay quả nhiên không phải là đồn đãi
Nhìn màu sắc của thức ăn trong cà men, Đàm Dĩnh cảm thấy bụng càng ngày càng đói, Trình Quý Thanh cho dù lỡ để ở đây đi nữa cô cũng sẽ không trả cho hắn!
Không biết có phải hay gần đây cô ăn uống quá tuỳ tiện hay không, Đàm Dĩnh ăn sạch toàn bộ đồ ăn trong cà men, con người quả nhiên là động vật ăn tạp, làm cả buổi chiều cô làm việc cực kì hăng hái
Sau đó Trình Quý Thanh hay kêu cô đi mua cơm trưa, tất nhiên là trong đó có một phần dành cho cô. Lúc này Đàm Dĩnh nhịn không được nghi ngờ, tổng biên tập đại nhân có phải đang tính toán chuyện gì không? Cô làm việc không phải là tốt nhất, còn được anh mua cơm, hơn nữa trước đó áo sơ mi và giày của anh đều bị cô làm hỏng, dân làm ăn như anh tính toán như vậy hơi bị lỗ nha
Nhưng cô ngược lại thật vui vẻ, dù sao gần đây nàng nghèo đến nổi không có tiền ăn cơm, có người mua cơm trưa miễn phí cho cô như vậy thật tốt
..............Edited by Khuynh Lâu...................
Nháy mắt liền tới tết âm lịch trước đi làm ngày cuối cùng, này thiên còn có cái tin tức tốt, đó chính là về Hách Giai phía trước đưa tin kết quả xử lý rốt cuộc đi ra. Này phía trước mọi người đều lo lắng đề phòng, đặc biệt Hách Giai chính mình, liên thư từ chức đều đánh tốt lắm, kết quả lại hoàn toàn không phải sử dụng đến.
Chung quy Trình Quý Thanh lén dùng mối quan hệ của mình với nhà thiết kế kia để giải quyết, từ đó tạp chí đăng bài chính thức thanh minh những rắc rối trước kia
, hơn nữa Trình Quý Thanh còn kí hợp đồng với nhà thiết kế kia để giật dây qua cầu, kết cục là cho nhà thiết kế rất hài lòng
"Nghe anh nói lúc trước, tôi còn tưởng rằng anh muốn đuổi việc Hách Giai." Lần này cô thân thiết hơn với Trình Quý Thanh rất nhiều, cho nên Đàm Dĩnh nói chuyện rất thoải mái với anh, "Không nghĩ rằng anh cũng là người nhu tình như vậy a."
Trình Quý Thanh nghe cô nói thì nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Vốn là định xử lí chuyện như vậy, làm cho cô ấy rút được một bài học kinh nghiệm lớn, nhưng sau này anh đã thay đổi chủ ý."
"Vì cái gì?"
Nhìn gương mặt nghi ngờ của cô, anh thần bí khó lường cười cười: "Đương nhiên là, không muốn có người không vui"
Đàm Dĩnh nhìn anh nghiêng người đi, gương mặt góc cạnh của hắn giấu ý cười, nhưng không biết ý tứ trong lời nói kia là gì. Ý là sợ các đồng sự thất vọng sao? Cũng đúng, chung quy anh ta mới nhậm chức, quan hệ tốt với cấp dưới rất quan trọng a
Quả nhiên chiêu này của Trình Quý Thanh làm lung lay trái tim của rất nhiều người, giờ tan việc Hách Giai nhất định phải mời người ta một chầu. Bởi vì hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, mọi người đều rõ rệt phấn khởi, Đàm Dĩnh cũng bị Hách Giai cùng Tần Ngôn kéo đi, nhưng cô không yên lòng để Diệp Tử một mình, cho nên cố ý trốn một bên gọi điện thoại.
Diệp Tử lần trước bị thương vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, bình thường kì thật cô ấy có thể tự chăm sóc chính mình, hôm nay cô ấy lại ấp úng nói với cô trong điện thoại: "À, cậu về nhà một chuyến đi"
Đàm Dĩnh vừa nghe lời này của cô ấy biết chắc chắn có chuyện, lập tức khẩn trương nói "Sao vậy, cậu có chuyện gì à?"
Diệp tử trợn trắng mắt, "Không có đâu, chính là... Chính là trong nhà có khách đến. Tìm cậu, tóm lại cậu mau trở về đi."
Nói xong lời này điện thoại liền bị cúp, Đàm Dĩnh nhìn màn hình tối thui ngây người, cô đích thực không thể tưởng được có ai đến nhà cô để tìm cô