Chương : 29
Dương Hằng làm việc trước giờ rất cẩn thận, nhưng cú điện thoại hôm nay làm cho anh ta thất hồn lạc phách. Lê An Ni ở bên kia vẫn nói liên miên rất lâu, hồi thì nói tìm không thấy cái này, một hồivnói cái kia không thấy, trong lời nói của cô ấy đều là ỷ lại vào anh ta
Nếu là bình thường anh tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm ngu ngốc này, không muốn cho Đàm Dĩnh rời khỏi tầm kiểm soát của anh, nhưng hôm nay... Anh theo bản năng không muốn hhìn thấy ánh mắt chế nhạo của cô
Dù sao anh và Lê An Ni một trời một vực, thứ tình cảm xa xỉ này chỉ nên đặt ở đáy lòng mà thôi
Tiệc đính hôn rất nhiều thứ đều do chính tay anh sắp xếp, cho nên anh phải kiên nhẫn giải quyết vấn đề này đến vấn đề kia. Lê An Ni cuối cùng vẫn nhịn không được khẽ giọng hỏi anh, "Sao hôm nay anh lại không tới? Có rất nhiều phóng viên ở đây, bọn họ hỏi những vấn đề tôi không trả lời được luôn đây."
Dương Hằng chân đè lên hòn đá nhỏ, đáy lòng hơi hơi có chút khó chịu, "À, có vài chuyện riêng."
Lê An Ni vừa nghe là chuyện riêng thì không hỏi nữa, chỉ nói anh làm xong việc thì nhớ đến ăn bánh, giao phó nói: "Anh không phải cực kì thích ăn bánh ngọt sao? Người làm bánh tay nghề rất tốt, vừa rồi tôi còn ăn một miếng to."
Chính mình đính hôn còn như vậy không để ý hình tượng, Dương Hằng nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tốt."
Cúp điện thoại, anh vẫn như trước đắm chìm trong không khí mập mờ rất lâu không thể thoát ra được, trong lòng tràn đầy vị ngấy ngấy của bánh ngọt, nhưng lại có chút vị chocolate, yêu đơn phương thật là muốn lấy luôn cái mạng người a
Anh dùng sức chà xát hai gò má, quay đầu lại thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mới vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi đó phơi nắng, bây giờ đã mất tung mất dạng, anh nhanh chóng tìm bốn phía, hy vọng sẽ có bóng dáng Đàm Dĩnh đâu đó trong vườn?
Dương Hằng bây giờ không dám báo cáo cho Thẩm Lương Thần, không chỉ sợ ông chủ giận dữ, càng quan trọng hơn là, anh rất rõ cuộc đính hôn này có ý nghĩa như thế nào đối với Thẩm Lương Thần. Anh lên kế hoạch lâu như vậy, làm sao lại để xảy ra bất kì một sai lầm nào?
Nhìn người đến người đi trên cỏ, Dương Hằng cắn chặt răng, vẫn nhấc điện thoại di động lên
..................edited by Khuynh Lâu.............
Mà giờ phút này Thẩm Lương Thần đã sớm chịu không nói, quỷ củ Lê gia thật sự quá nhiều, buổi sáng mở tiệc chiêu đãi truyền thông cùng khách mới, buổi chiều còn có tiệc rượu trong gia tộc. Giằng co cả một ngày, anh còn không có cơ hội gọi điện thoại cho Đàm Dĩnh, trong lòng bỗng nhiên nôn nóng, nhưng khách quý nhiều như vậy, vẫn cưỡng ép chính mình duy trì phong độ hoàn mĩ nhất mỉm cười
Lê An Ni kéo cánh tay anh nhỏ giọng than thở, "Lâu quá, chân em đau chịu không nổi rồi."
Thẩm Lương Thần nghe vậy dừng một chút, nhìn như suồng sã nghiêng người nói nhỏ bên tai cô, "Kiên trì một chút."
Lê An Ni nản lòng nhìn anh, "Nếu như lúc này là cô ấy nói với anh những lời này, có phải anh sẽ phản ứng khác không?"
Biểu tình của anh nháy mắt lạnh như băng, độ cong khoé môi càng sâu, "Chớ nói lung tung, ở đây có rất nhiều phóng viên."
Lê An Ni gục đầu xuống không lên tiếng, mặc cho ai cũng nhận ra biểu cảm thất lạc của cô
Tự nhiên nhắc tới Đàm Dĩnh, tâm tình Thẩm Lương Thần càng thêm không khoái. Anh nhíu mày nhìn về phía khác, trùng hợp nhìn thấy Thẩm Bảo Ý bưng ly Champagne,hình như đang nghĩ gì nhìn anh chằm chằm Đầu ngón tay anh hơi hơi dùng sức, bỗng nhiên nghiêng người đi qua kia nói vài câu với nhân viên
Đi một lúc liền trở lại, trong tay mang đôi dép lê màu trắng của khách sạn
Mà Lê An Ni đang khổ sở nhìn chằm chằm cặp dép lê kia,liền bị động tác tiếp theo của anh làm cho giật mình. Cô cúi xuống nhìn, người nam nhân đang ngồi xổm xuống trước mặt mình, lắp bắp, "Anh, anh làm gì vậy?"
Thẩm Lương Thần cũng không trả lời cô, ngược lại ôn nhu cầm đôi chân của cô, thay cô cởi giày cao gót, tiện đà mang theo đôi dép lê trắng có chút xấu xí nhưng thoải mái kia. Trong nháy mắt đèn flash liên tiếp loé lên, người ở đây vốn nãy giờ vẫn chú ý bọn họ, chuyện này lại càng làm cho không khí trở nên sôi sục
"Thẩm tổng, sao anh lại hành động như vậy? Săn sóc vị hôn thê cực phải không?" Lập tức có phóng viên chen lên hi vọng anh nói vài câu, mà máy quay phim tức thì vây xung quanh bọn họ, hận không thể quay được cảnh táo bạo hơn
Thẩm Lương Thần lạnh nhạt giúp Lê An Ni thay giày, rồi mới nói: "Là tôi sơ sót, phải đợi An Ni nói mới biết, sớm biết như vậy tôi sẽ bắt cô ấy mang giày đế bằng, so với chuyện khác, tôi cảm thấy sức khoẻ của cô ấy quan trọng hơn."
"Thẩm tổng cùng với Lê tiểu thư thật đúng là ân ái!"
Thẩm Lương Thần cười không nói, chỉ hơi hơi ngước mắt nhìn về phía Lê An Ni, "Về sau không thích mang thì đừng mang, không cần lấy lòng anh, anh thích là thích bộ dáng em lúc này"
Bên trong sân truyền đến một trận hoan hô cùng tiếng pháo tay, hốc mắt Lê An Ni phi thường phối hợp trở nên đỏ bừng, một bộ dáng cảm động đến tột đỉnh
Thẩm Bảo Ý châm chọc cười, rất nhanh liền xoay người rời khỏi đó
...............................
Một đôi nam nữ kia đứng trong đám người cười sáng lạn, mà cảnh này đều bị Đàm Dĩnh thấy rõ ràng, tuy rằng nghe không được bọn họ nói những gì, nhưng chỉ là xem biểu tình thì có thể hiểu được —— rõ ràng bọn họ hạnh phúc đến nỗi giấu không được
Cô đứng ở cửa sổ sát đất lầu hai nhìn, ngón tay dùng sức nắm chặt lan can, mặc cho những cảm xúc lãnh lẽo như mũi kim lần lượt đâm vào lòng cô
"Tôi nghĩ cô cũng đã thấy rõ rồi, cậu ta đối với con gái tôi rất tốt." Lê Triệu Khang liền đứng cách cô vài bước, tươi cười thâm thuý
Đàm Dĩnh dùng sức nhắm mắt, mà hình ảnh kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, ngay cả hình ảnh bọn họ tươi cười giống như vẫn đang còn trước mắt cô. Cô đương nhiên thấy rõ ràng, Thẩm Lương Thần ôn nhu với nhiều người, nhưng sự thâm tình của anh lại chỉ thuộc về Lê An Ni, đây mới là sợi dây kết nối giữa người yêu với nhau, cô cùng Thẩm Lương Thần ở chung, đến cuối cùng vẫn không có chữ "Yêu"...
Cố ý xem nhẹ cảm xúc lạ lẫm tận sâu trong đáy lòng truyền đến, cô quay đầu mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lại nói: "Nói như vậy Lê tổng, sẽ không cho phép anh ấy không chăm sóc tốt cho Lê tiểu thư?"
Nhìn đôi mắt hiểu chuyện của cô, Lê Triệu Khang gật gật đầu, đơn giản xác nhận, "Đúng, là tôi cố ý phóng đại bữa tiệc này, dùng nhiều cách lên trang đề tin tức hôm nay, đương nhiên không chỉ là vì để cho con gái được gả cho người ta. Mà còn để cho Đàm tiểu thư tận mắt chứng kiến xem cảnh này, cô với Lương Thần không hợp nhau —— "
"Lê tổng thật đúng là dụng tâm quá rồi."
Trên mặt Đàm Dĩnh nhìn không ra tâm tình gì, nghiêng người quay lưng lại với hai người kia, trực tiếp đánh gãy lời kế tiếp của ông ta, "Lê tổng làm như vậy hẳn là còn có lý do khác chứ. Tiệc đính hôn lớn như vậy, cả Thanh Châu trên dưới không ai là không biết, Thẩm Lương Thần chính nếu muốn đổi ý thì phải chấp nhận chịu thiên phu sở chỉ, tội bội tình bạc nghĩa cũng không nhẹ, rất ảnh hưởng cho tương lai của anh ấy "
( thiên phu sở chỉ: ngàn người chỉ trích)
Trong mắt Lê Triệu Khang chợt lóe lên kinh ngạc, tán thưởng nhìn cô một cái, "Xem ra nói chuyện cùng Đàm tiểu thư, sẽ không mất nhiều sức lực lắm nhỉ."
Đàm Dĩnh trầm mặc nói, "Không cần Lê tổng làm những chuyện này, tôi cũng biết tôi với anh ấy không hợp nhau, ông có thể yên tâm, tôi đã sớm không còn quấn lấy anh ấy nữa."
Lê Triệu Khang gật gật đầu, "Tôi đương nhiên biết cô sẽ không quấn lấy cậu ấy không buông, chung quy... Ba cô đã làm nhiều chuyện có lỗi với Thẩm Lương Thần vậy."
Lời này vừa phát ra, cả ngừơi Đàm Dĩnh đều cương tại chỗ, huyết dịch cả người đều vọt tới trên ót, vừa xấu hổ lại khiếp sợ.
Cô bất khả tư nghị nhìn người trước mặt, Lê Triệu Khang không để ý cười nói: "Chuyện của cô, tôi đã điều tra được rõ ràng thấu đáo. Năm đó trận hoả hoạn là do ba cô phóng, chưa kể thiếu chút nữa hại chết Lương Thần, thế nhưng lại còn bắt cóc Lương Thần thuở còn nhỏ... Chậc chậc, khó trách cậu ta chán ghét cô như vậy."
Đàm Dĩnh nắm chặt nắm tay, đầu hơi hơi buông xuống.
Không sai, chuyện này cô vừa nhớ lại mấy ngày này, mà thật ra nhiều người đều đã biết chuyện này, cô lại theo bản năng quên lâu như vậy. Thật là khôngchịu nổi, căn bản cô không có cách nào đối mặt với nó
Lê Triệu Khang thấy sắc mặt cô không tốt, dừng một chút cuối cùng cũng không tiếp tục kể nữa, chỉ nói: "Bị cậu ta tra tấn nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy cô cũng thực tội nghiệp, cho nên tôi sẽ giúp cô."
Đàm Dĩnh hoắc mắt ngẩng đầu nhìn Lê Triệu Khang. Lê Triệu Khang cười nhạt nói: "Cô chắc là không còn mang cảm xúc không thiết thực với cậu ta đi? Người đàn ông nếu quả thật yêu một người con gái, hôn nhân là cơ bản nhất để hứa hẹn và tôn trọng, cô theo cậu ta nhiều năm như vậy, hiển nhiên, cậu ta chỉ đùa nghịch cô thôi"
Chuyện này Đàm Dĩnh cũng biết tất cả, không ai so với cô rõ ràng hơn, Thẩm Lương Thần nhiều năm như vậy đều có rất nhiều cảm xúc suy nghĩ, vẫn bịa lí do để giải thích với cô. Anh hận cô, cho nên mới đối với cô như vậy, vô tình lạnh lùng, từng bước ép cô
Lê Triệu Khang thấy mặt cô trắng bệch không nói lời nào, cho rằng cô còn đang do dự, lại ngồi trên sô pha trầm ngâm nói: " Đàm tiểu thư thông minh tinh tường như vậy, cô chắc phải biết nên làm gì, cho nên tôi cũng không lo lắng. Hôm nay mời cô qua đích thực có chút mạo muội, nhưng tôi thành tâm muốn giúp cô, coi như là bảo vệ con gái của tôi."
Đàm Dĩnh nhìn người đàn ông tóc hoa râm trước mặt, cô bỗng nhiên rất hâm mộ Lê An Ni, cô khát vọng điều này đã nhiều năm, tình yêu hay tình thân cũng được, mà cô ấy đều có tất cả, thật là hạnh phúc.
Cô cúi mắt, lại mở miệng khẩu khí thập phần lý trí, "Tôi muốn rời khỏi anh ấy, nhưng trong tay anh ấy có rất nhiều thứ để kiểm soát tôi. Bao gồm... phần mộ kia."
Dù Lê Triệu Khang kiến thức uyên bác, hiển nhiên cũng bị ánh mắt cùng lời nói của cô làm cho kinh ngạc, hơi hơi nhướn mi, "Yên tâm, tất cả đều giao cho tôi."
....................................
"Sao vậy?" Lê An Ni nhìn theo ánh mắt thất thần của Thẩm Lương Thần, thấy anh đang nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất lầu hai, nhưng ở đó rõ ràng chẳng có gì cả
Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mày, "Anh hình như, thấy cô ấy."
Lê An Ni mở to mắt lại nhìn hướng lầu hai, "Không có a, đâu có ai đâu, anh chắc bị hoa mắt rồi."
"Có lẽ vậy." Thẩm Lương Thần kiên nhẫn đã đến cực hạn, anh kéo kéo caravat, luôn cảm thấy tâm thần không yên, "Anh đi gọi điện thoại."
"Dạ." Lê An Ni lên tiếng, bỗng nhiên lại đưa tay nắm lấy cổ tay áo anh. Thẩm Lương Thần kỳ quái quay đầu, cô miễn cưỡng cười nói, "Nếu là diễn trò, nhưng chuyện vừa rồi dường như rất chân thật? Em sợ em sẽ nghĩ..."
Một câu "Diễn giả tình thật" còn chưa nói, Thẩm Lương Thần đã đánh gãy lời cô, "An Ni, anh đã sớm nói tất cả đều là giả, là em kiên trì muốn giúp anh."
Cho nên phải hận chính cô không xứng sao? Ngón tay Lê An Ni đang kéo cổ tay áo anh chậm rãi buông lỏng, trên mặt toát ra một ý cười ngắn ngủi, "Nói đùa mà thôi, anh thật là khó trêu mà"
Thẩm Lương Thần sâu sắc liếc nhìn cô, vẫn là trầm giọng nói câu, "Xin lỗi."
Lê An Ni nhìn bóng dáng anh thon dài vội vàng đi ra đại sảnh, chua xót trong lòng đột nhiên tràn đến khoé mắt. Đây là một trò chơi ái tình, cuối cùng ai phải nói với ai câu xin lỗi? Nói đến cùng bọn họ đều =cam tâm tình nguyện, cô như thế, Thẩm Lương Thần cũng như thế, ai cũng không tránh được chữ "Si"
Dương Hằng nhìn trên di động hai chữ "Thẩm tổng" thì hít thở sâu vài cái. Thẩm Lương Thần bật thốt lên liền hỏi, "Cô ấy đâu?"
"Ngủ." Dương Hằng đáp cực nhanh, tim bắt đầu đập không quy luật. Anh gần như có thể tưởng tượng Thẩm Lương Thần biết Đàm Dĩnh không có ở đây, chỉ sợ sẽ quay về bóp chết anh ta trước tiên
Anh ta khó chịu vò đầu, mà Thẩm Lương Thần nghe đáp án thì trầm tĩnh lại, âm thanh đều thư thái, "Để cho cô ấy ngủ ngon đi."
"Được."
Lúc Dương Hằng định cúp điện thoại, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lại nói với anh ta, "Nếu cô ấy tỉnh, nhớ nói cho tôi biết một tiếng. Tôi rất nhớ cô ấy."
"... Được." Dương Hằng khóc không ra nước mắt cúp điện thoại.
(editor: chết rồi chết rồi =))))
Xong đời,ông chủ vừa bị trúng độc chú rồi, mà bây giờ giải dược bị mất, chỉ sợ sẽ đem anh ta chôn cùng luôn!
...............................
Mà lúc này Đàm Dĩnh, tạm biệt Lê Triệu Khang liền lên về quê bằng xe bus, lúc này trong xe hành khách cũng không nhiều, rải rác tổng cộng cũng không có mấy người. Cô ngồi vị trí phía sau bên phải gần cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài
Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh mặt trời chiếu trong xe in lên một vệt vàng óng, Đàm Dĩnh theo quán tính xe lắc lư đến khó chịu, nhắm mắt lại định nghỉ một lát, mà vẫn không thể ngủ được
Trong đầu cô vẫn lập lại cảnh đính hôn khi nãy, hình như không thể điều khiển được nữa, càng cố xoá thì càng rõ ràng, mở mắt ra lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ, khắp nơi đều nhuốm một màu ảm đạm
Năm ấy sau trận hoả hoạn, Đàm Dĩnh có một thời gian không mở miệng nói chuyện, tránh né tất cả mọi người đến gần, tính cách trở nên cực kỳ cổ quái. Mà Thẩm Lương Thần vẫn chăm sóc cô, anh trước nay không nói với cô lời này, mà mỗi ngày đều im lặng ở bên cạnh cô
Gặp cô lúc cô đang phát tiết, anh cũng đều yên lặng nhịn, chẳng sợ cô dùng gì đó đập an đánh anh, dùng răng cắn xé anh, anh vẫn chẳng nói gì. Lúc cô khóc giống người điên, anh cũng chưa từng bỏ rơi cô
Khi đó Đàm Dĩnh nghĩ, chẳng sợ Thẩm Lương Thần không yêu cô, chẳng sợ anh chỉ là vì báo đáp ân tình của cô, có anh chăm sóc là tốt rồi
Cô không còn ai trên thế giới này, cũng chỉ có mình anh. Không có tình yêu cũng không sao cả, khi đó cô không có gì cả,lúc ấy anh là động lực giúp cô kiên cường chống đỡ. Khi đó Đàm Dĩnh có cảm tình với Thẩm Lương Thần, đã còn là một tình yêu đơn giản nữa
Vì thế chờ cô khá hơn một chút, quan hệ của bọn họ hình như cũng khá hơn trước, không có bất kỳ lời nói gì của người ngoàii, chỉ thuận theo tự nhiên ở cùng nhau
Thẩm Lương Thần trước giờ không phải là một người bạn trai tốt, không kiên nhẫn, không muốn phí tâm trên người cô. Chờ cô hoàn toàn bình phục, những tật xấu trước kia của anh đều lộ ra. Hình như sự "Ôn nhu" của anh lúc cô đang bệnh đều là sự giả dối
Ngay cả các dì trong nhà cũng chê cười cô, "Tính tình thiếu gia trước giờ vậy đó ai cũng quen rồi."
Trong lòng Đàm Dĩnh lại vui sướng hài lòng, "Vậy mới tốt,sau này các nữ sinh khác sẽ không theo đuổi anh, phải chờ cháu đi thu phục thôi."
Đẹp nhất là lúc tình yêu cuồng nhiệt, trận hoả hoạn kia làm chân Thẩm Trạch Nghiệp bị thương nghiêm trọng, Phó Tuệ hàng năm chăm sóc ông trị liệu ở nước ngoài, Thẩm Bảo Ý bận chuyện của công ty cũng rất ít trở về, cho nên trong nhà không có ai can thiệp chuyện của bọn họ
Chỉ là cùng nhau chơi game, cũng thành những hồi ức vui sướng
.............edited by Khuynh Lâu................
Một tình huống kia phát sinh làm bọn họ càng ngày càng thân mật, lúc ấy Đàm Dĩnh đang làm một luận văn quan trọng, Thẩm Lương Thần chán đến chết ngồi bên cạnh cô đọc sách. Lúc ấy là mùa hè, cả hai đều mặc ít, mà cô chỉ mặc một cái váy yếm, do quá nóng nên mái tóc dài ngang eo cũng được buộc lên, da thịt trắng noãn đều lộ ra trong không khí nóng bức ấy
Sau đó cô gặp câu không hiểu liền hỏi anh, lại phát hiện anh đang chống cằm nhìn mình, ánh mắt so với ánh nắng ngoài kia còn nóng hơn
Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua sau cái gáy bóng loáng của cô, độ ấm lại lành lạnh, còn có chút ngấy, hình như là dính đầy mồ hôi, có lẽ anh cũng đang khẩn trương?
Đàm Dĩnh bị anh vuốt ve một đường, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, bị anh nhìn gần như vậy, nhịn không được phốc cười một tiếng, "Ngứa quá."
Sắc mặt Thẩm Lương Thần liền tỉnh, hung hăng trừng cô, "Buồn cười lắm sao?"
"Xin lỗi." Đàm Dĩnh cúi đầu, hai má có chút đỏ bừng, "Không mắc cười, anh, anh tiếp tục đi"
Khi đó cô cũng không nghĩ anh sẽ đi đến bước kia, khi tước bọn họ thân mật nhất chỉ là môi chạm môi, anh thậm chỉ vẫn chưa hôn lưỡi với cô. Cho nên khi anh đem cô ôm lấy đặt tại trên bàn, Đàm Dĩnh cũng không lường trước được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì
Anh là người có kinh nghiệm hơn cô, sau những bước dạo đầu, thành công làm cho cô phục tùng anh. Anh vẫn trầm mặc nhìn chăm chú vào cô, không ngưng hoạt động trong cơ thể cô, anh như vị vua, muốn cô sống thì sống muốn cô chết thì chết
Đàm Dĩnh dùng sức ôm chặt anh, đã triệt để bị luân hãm vào lốc xoáy của anh, khi đó cô nghĩ anh là người đàn ông cả đời của cô
Cho nên con gái là loại động vật kì quái, cuối cùng sẽ cảm thấy, là người đàn ông đầu tiên thì sẽ là người đàn ông cả đời. Mà Thẩm Lương Thần dùng hành động kế tiếp chân chính nói cho cô biết đáp án, đó chính là hai chữ "Cả đời" này, là cô si tâm vọng tưởng.
Rất nhanh trong nhà liền có lời đồn đãi, nói hung thủ phóng hoả là ba Đàm! Ông bởi vì chuộc nợ, vơ vét tài sản Thẩm Lương Thần không được, sau này vào đêm đó có xung đột với mẹ Đàm mới gây ra án mạng sau đó phóng hoả để cùng Thẩm Lương Thần đồng quy vu tận.
Những lời này lọt vào lỗ tai Đàm Dĩnh, làm cho cả người cô đều nổi da gà, làm sao có thể chứ? Tuy rằng ba vẫn thích chơi mạt chược, nhưng cũng không đến mức dã tâm như vậy
Nhưng đồn đãi càng truyền càng dữ, vấn đề của cô cùng Thẩm Lương Thần càng ngày càng rõ ràng. Thẩm Lương Thần đối với cô càng ngày càng lãnh đạm, thậm chí một thời gian rất dài không hề gặp cô, sau này chuyện còn phát triển đến mức không nghe điện thoại của cô
Có một người dì từng ám chỉ với cô, "Người như thiếu gia, rất khó chung thuỷ, cháu... Đừng nên quá nghiêm túc. Huống chi những lời đồn đãi kia nếu là sự thật, nói không chừng cậu ấy đang đùa giỡn với cháu đấy"
Đàm Dĩnh nghe vài chữ ít ỏi này, quả thực không thể tin được ý tứ trong đó, cô không tin Thẩm Lương Thần là người xấu xa đến vậy! Chẳng sợ những lời đồn đãi kia là thật, anh làm sao lại ân cần đối xử với cô như vậy?
Mà sự thật là Đàm Dĩnh thật quá ngây thơ, cô vĩnh viễn không hiểu quy tắc trò chơi trong thế giới của Thẩm Lương Thần, hoặc là chưa từng đi vào trong nội tâm của Thẩm Lương Thần. Cho nên nếu có ngã xuống, cũng là vì cô xứng đáng bị vậy
........................................
"Đến rồi." Có giọng nữ ở cửa thét to một tiếng, xe bus chậm rãi dừng ở bãi xe. Ngoài cửa sổ trời đã đen ngòm, Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời không có chút ánh sáng, ánh trăng chói lọi treo trên ngọn cây.
Cảnh quê nhà rất đẹp, mặc dù là một thành phố nhỏ, mà không khí náo nhiệt đều đều tràn đầy khắp nơi
Đàm Dĩnh không có hành lí, chỉ có một chiếc điện thoại trong người, cô sau khi xuống xe mới do dự mở máy, chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Tử, mà cô nào biết cô vừa mở máy thì liền có thông báo tin nhắn mới
Nếu là bình thường anh tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm ngu ngốc này, không muốn cho Đàm Dĩnh rời khỏi tầm kiểm soát của anh, nhưng hôm nay... Anh theo bản năng không muốn hhìn thấy ánh mắt chế nhạo của cô
Dù sao anh và Lê An Ni một trời một vực, thứ tình cảm xa xỉ này chỉ nên đặt ở đáy lòng mà thôi
Tiệc đính hôn rất nhiều thứ đều do chính tay anh sắp xếp, cho nên anh phải kiên nhẫn giải quyết vấn đề này đến vấn đề kia. Lê An Ni cuối cùng vẫn nhịn không được khẽ giọng hỏi anh, "Sao hôm nay anh lại không tới? Có rất nhiều phóng viên ở đây, bọn họ hỏi những vấn đề tôi không trả lời được luôn đây."
Dương Hằng chân đè lên hòn đá nhỏ, đáy lòng hơi hơi có chút khó chịu, "À, có vài chuyện riêng."
Lê An Ni vừa nghe là chuyện riêng thì không hỏi nữa, chỉ nói anh làm xong việc thì nhớ đến ăn bánh, giao phó nói: "Anh không phải cực kì thích ăn bánh ngọt sao? Người làm bánh tay nghề rất tốt, vừa rồi tôi còn ăn một miếng to."
Chính mình đính hôn còn như vậy không để ý hình tượng, Dương Hằng nhịn không được nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tốt."
Cúp điện thoại, anh vẫn như trước đắm chìm trong không khí mập mờ rất lâu không thể thoát ra được, trong lòng tràn đầy vị ngấy ngấy của bánh ngọt, nhưng lại có chút vị chocolate, yêu đơn phương thật là muốn lấy luôn cái mạng người a
Anh dùng sức chà xát hai gò má, quay đầu lại thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mới vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi đó phơi nắng, bây giờ đã mất tung mất dạng, anh nhanh chóng tìm bốn phía, hy vọng sẽ có bóng dáng Đàm Dĩnh đâu đó trong vườn?
Dương Hằng bây giờ không dám báo cáo cho Thẩm Lương Thần, không chỉ sợ ông chủ giận dữ, càng quan trọng hơn là, anh rất rõ cuộc đính hôn này có ý nghĩa như thế nào đối với Thẩm Lương Thần. Anh lên kế hoạch lâu như vậy, làm sao lại để xảy ra bất kì một sai lầm nào?
Nhìn người đến người đi trên cỏ, Dương Hằng cắn chặt răng, vẫn nhấc điện thoại di động lên
..................edited by Khuynh Lâu.............
Mà giờ phút này Thẩm Lương Thần đã sớm chịu không nói, quỷ củ Lê gia thật sự quá nhiều, buổi sáng mở tiệc chiêu đãi truyền thông cùng khách mới, buổi chiều còn có tiệc rượu trong gia tộc. Giằng co cả một ngày, anh còn không có cơ hội gọi điện thoại cho Đàm Dĩnh, trong lòng bỗng nhiên nôn nóng, nhưng khách quý nhiều như vậy, vẫn cưỡng ép chính mình duy trì phong độ hoàn mĩ nhất mỉm cười
Lê An Ni kéo cánh tay anh nhỏ giọng than thở, "Lâu quá, chân em đau chịu không nổi rồi."
Thẩm Lương Thần nghe vậy dừng một chút, nhìn như suồng sã nghiêng người nói nhỏ bên tai cô, "Kiên trì một chút."
Lê An Ni nản lòng nhìn anh, "Nếu như lúc này là cô ấy nói với anh những lời này, có phải anh sẽ phản ứng khác không?"
Biểu tình của anh nháy mắt lạnh như băng, độ cong khoé môi càng sâu, "Chớ nói lung tung, ở đây có rất nhiều phóng viên."
Lê An Ni gục đầu xuống không lên tiếng, mặc cho ai cũng nhận ra biểu cảm thất lạc của cô
Tự nhiên nhắc tới Đàm Dĩnh, tâm tình Thẩm Lương Thần càng thêm không khoái. Anh nhíu mày nhìn về phía khác, trùng hợp nhìn thấy Thẩm Bảo Ý bưng ly Champagne,hình như đang nghĩ gì nhìn anh chằm chằm Đầu ngón tay anh hơi hơi dùng sức, bỗng nhiên nghiêng người đi qua kia nói vài câu với nhân viên
Đi một lúc liền trở lại, trong tay mang đôi dép lê màu trắng của khách sạn
Mà Lê An Ni đang khổ sở nhìn chằm chằm cặp dép lê kia,liền bị động tác tiếp theo của anh làm cho giật mình. Cô cúi xuống nhìn, người nam nhân đang ngồi xổm xuống trước mặt mình, lắp bắp, "Anh, anh làm gì vậy?"
Thẩm Lương Thần cũng không trả lời cô, ngược lại ôn nhu cầm đôi chân của cô, thay cô cởi giày cao gót, tiện đà mang theo đôi dép lê trắng có chút xấu xí nhưng thoải mái kia. Trong nháy mắt đèn flash liên tiếp loé lên, người ở đây vốn nãy giờ vẫn chú ý bọn họ, chuyện này lại càng làm cho không khí trở nên sôi sục
"Thẩm tổng, sao anh lại hành động như vậy? Săn sóc vị hôn thê cực phải không?" Lập tức có phóng viên chen lên hi vọng anh nói vài câu, mà máy quay phim tức thì vây xung quanh bọn họ, hận không thể quay được cảnh táo bạo hơn
Thẩm Lương Thần lạnh nhạt giúp Lê An Ni thay giày, rồi mới nói: "Là tôi sơ sót, phải đợi An Ni nói mới biết, sớm biết như vậy tôi sẽ bắt cô ấy mang giày đế bằng, so với chuyện khác, tôi cảm thấy sức khoẻ của cô ấy quan trọng hơn."
"Thẩm tổng cùng với Lê tiểu thư thật đúng là ân ái!"
Thẩm Lương Thần cười không nói, chỉ hơi hơi ngước mắt nhìn về phía Lê An Ni, "Về sau không thích mang thì đừng mang, không cần lấy lòng anh, anh thích là thích bộ dáng em lúc này"
Bên trong sân truyền đến một trận hoan hô cùng tiếng pháo tay, hốc mắt Lê An Ni phi thường phối hợp trở nên đỏ bừng, một bộ dáng cảm động đến tột đỉnh
Thẩm Bảo Ý châm chọc cười, rất nhanh liền xoay người rời khỏi đó
...............................
Một đôi nam nữ kia đứng trong đám người cười sáng lạn, mà cảnh này đều bị Đàm Dĩnh thấy rõ ràng, tuy rằng nghe không được bọn họ nói những gì, nhưng chỉ là xem biểu tình thì có thể hiểu được —— rõ ràng bọn họ hạnh phúc đến nỗi giấu không được
Cô đứng ở cửa sổ sát đất lầu hai nhìn, ngón tay dùng sức nắm chặt lan can, mặc cho những cảm xúc lãnh lẽo như mũi kim lần lượt đâm vào lòng cô
"Tôi nghĩ cô cũng đã thấy rõ rồi, cậu ta đối với con gái tôi rất tốt." Lê Triệu Khang liền đứng cách cô vài bước, tươi cười thâm thuý
Đàm Dĩnh dùng sức nhắm mắt, mà hình ảnh kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, ngay cả hình ảnh bọn họ tươi cười giống như vẫn đang còn trước mắt cô. Cô đương nhiên thấy rõ ràng, Thẩm Lương Thần ôn nhu với nhiều người, nhưng sự thâm tình của anh lại chỉ thuộc về Lê An Ni, đây mới là sợi dây kết nối giữa người yêu với nhau, cô cùng Thẩm Lương Thần ở chung, đến cuối cùng vẫn không có chữ "Yêu"...
Cố ý xem nhẹ cảm xúc lạ lẫm tận sâu trong đáy lòng truyền đến, cô quay đầu mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lại nói: "Nói như vậy Lê tổng, sẽ không cho phép anh ấy không chăm sóc tốt cho Lê tiểu thư?"
Nhìn đôi mắt hiểu chuyện của cô, Lê Triệu Khang gật gật đầu, đơn giản xác nhận, "Đúng, là tôi cố ý phóng đại bữa tiệc này, dùng nhiều cách lên trang đề tin tức hôm nay, đương nhiên không chỉ là vì để cho con gái được gả cho người ta. Mà còn để cho Đàm tiểu thư tận mắt chứng kiến xem cảnh này, cô với Lương Thần không hợp nhau —— "
"Lê tổng thật đúng là dụng tâm quá rồi."
Trên mặt Đàm Dĩnh nhìn không ra tâm tình gì, nghiêng người quay lưng lại với hai người kia, trực tiếp đánh gãy lời kế tiếp của ông ta, "Lê tổng làm như vậy hẳn là còn có lý do khác chứ. Tiệc đính hôn lớn như vậy, cả Thanh Châu trên dưới không ai là không biết, Thẩm Lương Thần chính nếu muốn đổi ý thì phải chấp nhận chịu thiên phu sở chỉ, tội bội tình bạc nghĩa cũng không nhẹ, rất ảnh hưởng cho tương lai của anh ấy "
( thiên phu sở chỉ: ngàn người chỉ trích)
Trong mắt Lê Triệu Khang chợt lóe lên kinh ngạc, tán thưởng nhìn cô một cái, "Xem ra nói chuyện cùng Đàm tiểu thư, sẽ không mất nhiều sức lực lắm nhỉ."
Đàm Dĩnh trầm mặc nói, "Không cần Lê tổng làm những chuyện này, tôi cũng biết tôi với anh ấy không hợp nhau, ông có thể yên tâm, tôi đã sớm không còn quấn lấy anh ấy nữa."
Lê Triệu Khang gật gật đầu, "Tôi đương nhiên biết cô sẽ không quấn lấy cậu ấy không buông, chung quy... Ba cô đã làm nhiều chuyện có lỗi với Thẩm Lương Thần vậy."
Lời này vừa phát ra, cả ngừơi Đàm Dĩnh đều cương tại chỗ, huyết dịch cả người đều vọt tới trên ót, vừa xấu hổ lại khiếp sợ.
Cô bất khả tư nghị nhìn người trước mặt, Lê Triệu Khang không để ý cười nói: "Chuyện của cô, tôi đã điều tra được rõ ràng thấu đáo. Năm đó trận hoả hoạn là do ba cô phóng, chưa kể thiếu chút nữa hại chết Lương Thần, thế nhưng lại còn bắt cóc Lương Thần thuở còn nhỏ... Chậc chậc, khó trách cậu ta chán ghét cô như vậy."
Đàm Dĩnh nắm chặt nắm tay, đầu hơi hơi buông xuống.
Không sai, chuyện này cô vừa nhớ lại mấy ngày này, mà thật ra nhiều người đều đã biết chuyện này, cô lại theo bản năng quên lâu như vậy. Thật là khôngchịu nổi, căn bản cô không có cách nào đối mặt với nó
Lê Triệu Khang thấy sắc mặt cô không tốt, dừng một chút cuối cùng cũng không tiếp tục kể nữa, chỉ nói: "Bị cậu ta tra tấn nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy cô cũng thực tội nghiệp, cho nên tôi sẽ giúp cô."
Đàm Dĩnh hoắc mắt ngẩng đầu nhìn Lê Triệu Khang. Lê Triệu Khang cười nhạt nói: "Cô chắc là không còn mang cảm xúc không thiết thực với cậu ta đi? Người đàn ông nếu quả thật yêu một người con gái, hôn nhân là cơ bản nhất để hứa hẹn và tôn trọng, cô theo cậu ta nhiều năm như vậy, hiển nhiên, cậu ta chỉ đùa nghịch cô thôi"
Chuyện này Đàm Dĩnh cũng biết tất cả, không ai so với cô rõ ràng hơn, Thẩm Lương Thần nhiều năm như vậy đều có rất nhiều cảm xúc suy nghĩ, vẫn bịa lí do để giải thích với cô. Anh hận cô, cho nên mới đối với cô như vậy, vô tình lạnh lùng, từng bước ép cô
Lê Triệu Khang thấy mặt cô trắng bệch không nói lời nào, cho rằng cô còn đang do dự, lại ngồi trên sô pha trầm ngâm nói: " Đàm tiểu thư thông minh tinh tường như vậy, cô chắc phải biết nên làm gì, cho nên tôi cũng không lo lắng. Hôm nay mời cô qua đích thực có chút mạo muội, nhưng tôi thành tâm muốn giúp cô, coi như là bảo vệ con gái của tôi."
Đàm Dĩnh nhìn người đàn ông tóc hoa râm trước mặt, cô bỗng nhiên rất hâm mộ Lê An Ni, cô khát vọng điều này đã nhiều năm, tình yêu hay tình thân cũng được, mà cô ấy đều có tất cả, thật là hạnh phúc.
Cô cúi mắt, lại mở miệng khẩu khí thập phần lý trí, "Tôi muốn rời khỏi anh ấy, nhưng trong tay anh ấy có rất nhiều thứ để kiểm soát tôi. Bao gồm... phần mộ kia."
Dù Lê Triệu Khang kiến thức uyên bác, hiển nhiên cũng bị ánh mắt cùng lời nói của cô làm cho kinh ngạc, hơi hơi nhướn mi, "Yên tâm, tất cả đều giao cho tôi."
....................................
"Sao vậy?" Lê An Ni nhìn theo ánh mắt thất thần của Thẩm Lương Thần, thấy anh đang nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất lầu hai, nhưng ở đó rõ ràng chẳng có gì cả
Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mày, "Anh hình như, thấy cô ấy."
Lê An Ni mở to mắt lại nhìn hướng lầu hai, "Không có a, đâu có ai đâu, anh chắc bị hoa mắt rồi."
"Có lẽ vậy." Thẩm Lương Thần kiên nhẫn đã đến cực hạn, anh kéo kéo caravat, luôn cảm thấy tâm thần không yên, "Anh đi gọi điện thoại."
"Dạ." Lê An Ni lên tiếng, bỗng nhiên lại đưa tay nắm lấy cổ tay áo anh. Thẩm Lương Thần kỳ quái quay đầu, cô miễn cưỡng cười nói, "Nếu là diễn trò, nhưng chuyện vừa rồi dường như rất chân thật? Em sợ em sẽ nghĩ..."
Một câu "Diễn giả tình thật" còn chưa nói, Thẩm Lương Thần đã đánh gãy lời cô, "An Ni, anh đã sớm nói tất cả đều là giả, là em kiên trì muốn giúp anh."
Cho nên phải hận chính cô không xứng sao? Ngón tay Lê An Ni đang kéo cổ tay áo anh chậm rãi buông lỏng, trên mặt toát ra một ý cười ngắn ngủi, "Nói đùa mà thôi, anh thật là khó trêu mà"
Thẩm Lương Thần sâu sắc liếc nhìn cô, vẫn là trầm giọng nói câu, "Xin lỗi."
Lê An Ni nhìn bóng dáng anh thon dài vội vàng đi ra đại sảnh, chua xót trong lòng đột nhiên tràn đến khoé mắt. Đây là một trò chơi ái tình, cuối cùng ai phải nói với ai câu xin lỗi? Nói đến cùng bọn họ đều =cam tâm tình nguyện, cô như thế, Thẩm Lương Thần cũng như thế, ai cũng không tránh được chữ "Si"
Dương Hằng nhìn trên di động hai chữ "Thẩm tổng" thì hít thở sâu vài cái. Thẩm Lương Thần bật thốt lên liền hỏi, "Cô ấy đâu?"
"Ngủ." Dương Hằng đáp cực nhanh, tim bắt đầu đập không quy luật. Anh gần như có thể tưởng tượng Thẩm Lương Thần biết Đàm Dĩnh không có ở đây, chỉ sợ sẽ quay về bóp chết anh ta trước tiên
Anh ta khó chịu vò đầu, mà Thẩm Lương Thần nghe đáp án thì trầm tĩnh lại, âm thanh đều thư thái, "Để cho cô ấy ngủ ngon đi."
"Được."
Lúc Dương Hằng định cúp điện thoại, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lại nói với anh ta, "Nếu cô ấy tỉnh, nhớ nói cho tôi biết một tiếng. Tôi rất nhớ cô ấy."
"... Được." Dương Hằng khóc không ra nước mắt cúp điện thoại.
(editor: chết rồi chết rồi =))))
Xong đời,ông chủ vừa bị trúng độc chú rồi, mà bây giờ giải dược bị mất, chỉ sợ sẽ đem anh ta chôn cùng luôn!
...............................
Mà lúc này Đàm Dĩnh, tạm biệt Lê Triệu Khang liền lên về quê bằng xe bus, lúc này trong xe hành khách cũng không nhiều, rải rác tổng cộng cũng không có mấy người. Cô ngồi vị trí phía sau bên phải gần cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài
Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh mặt trời chiếu trong xe in lên một vệt vàng óng, Đàm Dĩnh theo quán tính xe lắc lư đến khó chịu, nhắm mắt lại định nghỉ một lát, mà vẫn không thể ngủ được
Trong đầu cô vẫn lập lại cảnh đính hôn khi nãy, hình như không thể điều khiển được nữa, càng cố xoá thì càng rõ ràng, mở mắt ra lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ, khắp nơi đều nhuốm một màu ảm đạm
Năm ấy sau trận hoả hoạn, Đàm Dĩnh có một thời gian không mở miệng nói chuyện, tránh né tất cả mọi người đến gần, tính cách trở nên cực kỳ cổ quái. Mà Thẩm Lương Thần vẫn chăm sóc cô, anh trước nay không nói với cô lời này, mà mỗi ngày đều im lặng ở bên cạnh cô
Gặp cô lúc cô đang phát tiết, anh cũng đều yên lặng nhịn, chẳng sợ cô dùng gì đó đập an đánh anh, dùng răng cắn xé anh, anh vẫn chẳng nói gì. Lúc cô khóc giống người điên, anh cũng chưa từng bỏ rơi cô
Khi đó Đàm Dĩnh nghĩ, chẳng sợ Thẩm Lương Thần không yêu cô, chẳng sợ anh chỉ là vì báo đáp ân tình của cô, có anh chăm sóc là tốt rồi
Cô không còn ai trên thế giới này, cũng chỉ có mình anh. Không có tình yêu cũng không sao cả, khi đó cô không có gì cả,lúc ấy anh là động lực giúp cô kiên cường chống đỡ. Khi đó Đàm Dĩnh có cảm tình với Thẩm Lương Thần, đã còn là một tình yêu đơn giản nữa
Vì thế chờ cô khá hơn một chút, quan hệ của bọn họ hình như cũng khá hơn trước, không có bất kỳ lời nói gì của người ngoàii, chỉ thuận theo tự nhiên ở cùng nhau
Thẩm Lương Thần trước giờ không phải là một người bạn trai tốt, không kiên nhẫn, không muốn phí tâm trên người cô. Chờ cô hoàn toàn bình phục, những tật xấu trước kia của anh đều lộ ra. Hình như sự "Ôn nhu" của anh lúc cô đang bệnh đều là sự giả dối
Ngay cả các dì trong nhà cũng chê cười cô, "Tính tình thiếu gia trước giờ vậy đó ai cũng quen rồi."
Trong lòng Đàm Dĩnh lại vui sướng hài lòng, "Vậy mới tốt,sau này các nữ sinh khác sẽ không theo đuổi anh, phải chờ cháu đi thu phục thôi."
Đẹp nhất là lúc tình yêu cuồng nhiệt, trận hoả hoạn kia làm chân Thẩm Trạch Nghiệp bị thương nghiêm trọng, Phó Tuệ hàng năm chăm sóc ông trị liệu ở nước ngoài, Thẩm Bảo Ý bận chuyện của công ty cũng rất ít trở về, cho nên trong nhà không có ai can thiệp chuyện của bọn họ
Chỉ là cùng nhau chơi game, cũng thành những hồi ức vui sướng
.............edited by Khuynh Lâu................
Một tình huống kia phát sinh làm bọn họ càng ngày càng thân mật, lúc ấy Đàm Dĩnh đang làm một luận văn quan trọng, Thẩm Lương Thần chán đến chết ngồi bên cạnh cô đọc sách. Lúc ấy là mùa hè, cả hai đều mặc ít, mà cô chỉ mặc một cái váy yếm, do quá nóng nên mái tóc dài ngang eo cũng được buộc lên, da thịt trắng noãn đều lộ ra trong không khí nóng bức ấy
Sau đó cô gặp câu không hiểu liền hỏi anh, lại phát hiện anh đang chống cằm nhìn mình, ánh mắt so với ánh nắng ngoài kia còn nóng hơn
Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua sau cái gáy bóng loáng của cô, độ ấm lại lành lạnh, còn có chút ngấy, hình như là dính đầy mồ hôi, có lẽ anh cũng đang khẩn trương?
Đàm Dĩnh bị anh vuốt ve một đường, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, bị anh nhìn gần như vậy, nhịn không được phốc cười một tiếng, "Ngứa quá."
Sắc mặt Thẩm Lương Thần liền tỉnh, hung hăng trừng cô, "Buồn cười lắm sao?"
"Xin lỗi." Đàm Dĩnh cúi đầu, hai má có chút đỏ bừng, "Không mắc cười, anh, anh tiếp tục đi"
Khi đó cô cũng không nghĩ anh sẽ đi đến bước kia, khi tước bọn họ thân mật nhất chỉ là môi chạm môi, anh thậm chỉ vẫn chưa hôn lưỡi với cô. Cho nên khi anh đem cô ôm lấy đặt tại trên bàn, Đàm Dĩnh cũng không lường trước được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì
Anh là người có kinh nghiệm hơn cô, sau những bước dạo đầu, thành công làm cho cô phục tùng anh. Anh vẫn trầm mặc nhìn chăm chú vào cô, không ngưng hoạt động trong cơ thể cô, anh như vị vua, muốn cô sống thì sống muốn cô chết thì chết
Đàm Dĩnh dùng sức ôm chặt anh, đã triệt để bị luân hãm vào lốc xoáy của anh, khi đó cô nghĩ anh là người đàn ông cả đời của cô
Cho nên con gái là loại động vật kì quái, cuối cùng sẽ cảm thấy, là người đàn ông đầu tiên thì sẽ là người đàn ông cả đời. Mà Thẩm Lương Thần dùng hành động kế tiếp chân chính nói cho cô biết đáp án, đó chính là hai chữ "Cả đời" này, là cô si tâm vọng tưởng.
Rất nhanh trong nhà liền có lời đồn đãi, nói hung thủ phóng hoả là ba Đàm! Ông bởi vì chuộc nợ, vơ vét tài sản Thẩm Lương Thần không được, sau này vào đêm đó có xung đột với mẹ Đàm mới gây ra án mạng sau đó phóng hoả để cùng Thẩm Lương Thần đồng quy vu tận.
Những lời này lọt vào lỗ tai Đàm Dĩnh, làm cho cả người cô đều nổi da gà, làm sao có thể chứ? Tuy rằng ba vẫn thích chơi mạt chược, nhưng cũng không đến mức dã tâm như vậy
Nhưng đồn đãi càng truyền càng dữ, vấn đề của cô cùng Thẩm Lương Thần càng ngày càng rõ ràng. Thẩm Lương Thần đối với cô càng ngày càng lãnh đạm, thậm chí một thời gian rất dài không hề gặp cô, sau này chuyện còn phát triển đến mức không nghe điện thoại của cô
Có một người dì từng ám chỉ với cô, "Người như thiếu gia, rất khó chung thuỷ, cháu... Đừng nên quá nghiêm túc. Huống chi những lời đồn đãi kia nếu là sự thật, nói không chừng cậu ấy đang đùa giỡn với cháu đấy"
Đàm Dĩnh nghe vài chữ ít ỏi này, quả thực không thể tin được ý tứ trong đó, cô không tin Thẩm Lương Thần là người xấu xa đến vậy! Chẳng sợ những lời đồn đãi kia là thật, anh làm sao lại ân cần đối xử với cô như vậy?
Mà sự thật là Đàm Dĩnh thật quá ngây thơ, cô vĩnh viễn không hiểu quy tắc trò chơi trong thế giới của Thẩm Lương Thần, hoặc là chưa từng đi vào trong nội tâm của Thẩm Lương Thần. Cho nên nếu có ngã xuống, cũng là vì cô xứng đáng bị vậy
........................................
"Đến rồi." Có giọng nữ ở cửa thét to một tiếng, xe bus chậm rãi dừng ở bãi xe. Ngoài cửa sổ trời đã đen ngòm, Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời không có chút ánh sáng, ánh trăng chói lọi treo trên ngọn cây.
Cảnh quê nhà rất đẹp, mặc dù là một thành phố nhỏ, mà không khí náo nhiệt đều đều tràn đầy khắp nơi
Đàm Dĩnh không có hành lí, chỉ có một chiếc điện thoại trong người, cô sau khi xuống xe mới do dự mở máy, chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Tử, mà cô nào biết cô vừa mở máy thì liền có thông báo tin nhắn mới