Chương : 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Lương Thần vẫn còn đang ở bệnh viện băng bó nhưng vẫn bớt chút thời gian gọi cho Đường Trọng Kiêu một cuộc điện thoại, anh muốn nắm tình hình hiện giờ của Đàm Dĩnh trong tay cũng không khó, một cuộc điện thoại đã có thể tra ra toàn bộ địa chỉ cùng số di động của cô
Mà di động Đường Trọng Kiêu vô luận thế nào cũng không gọi được, anh nghĩ một chút sẽ hiểu, tiểu tử kia trước giờ trọng sắc khinh hữu (trọng sắc đẹp khinh bạn =))), khi đã bận rồi thì không thể nào quấy rầy… Anh cố bình tĩnh ngồi dậy, mặc cho hộ lí lót đệm sau gáy mình, mùi nước Javel tràn đầy trong xoang mũi, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho anh từ trong trận bất ngờ kinh hỉ phục hồi trở lại
Chuyện phát sinh đêm nay đều hiện lên trong đầu, đặc biệt là cái công kích cuối cùng của cô dành cho anh, mang theo hận ý cùng cảnh cáo, giống như muốn như vậy kết thúc mối quan hệ của hai người, nhưng cũng là chuyện ấy làm cho anh càng ngày càng có niềm tin
Nói trắng ra, Tiểu Nam đối với anh còn có oán, có oán là tốt rồi, chức minh rằng cô vẫn hoàn toàn chưa thể buông tay? Điều này làm cho cảm giác uể oải trước đây của anh tan thành mây khói
Hộ lí kì quái nhìn người bệnh nhân, đầu bị đập bị thương, bây giờ còn ngồi cười ngây ngô, chẳng lẽ đụng đụng hư dây thần kinh luôn rồi?
Thẩm Lương Thần đương nhiên cũng phát hiện đối phương đang hoài nghi nhìn mình chằm chằm để đánh giá, nghiêm trang liếc mắt nhìn cô ta, “Có thể giúp tôi băng bó chút không?”
“Vâng?”
“So với bề ngoài thì vết thương tôi nghiêm trọng lắm, hơi doạ người một chút.”
Hộ lí trừng to mắt, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Nhưng là vệt thương do giày cao gót để lại, có gì nghiêm trọng đâu ạ, người ta cũng không phải là ngốc.”
Ngụ ý, người này bị đập nên đầu óc có chút không bình thường chứ gì. Mà Thẩm Lương Thần hình như căn bản nghe không hiểu, chỉ bất mãn liếc nhìn đối phương, đơn giản ngậm miệng không nói gì nữa.
Thôi, dù sao tâm tình anh tốt, chấp nhặt một cô gái làm gì
Trầm mặc một hồi thì có người vội vàng xông vào, giày cao gót đi trên nền gạch cộc cộc vang lên, Thẩm Lương Thần quay đầu, nháy mắt đụng phải ánh mắt lo lắng của Thẩm Bảo Ý
“Chị tại sao lại ở đây?” Đáng lẽ lúc này, chị ta hẳn phải ở Thủy Thành mới đúng.
Thẩm Bảo Ý đầu tiên nhìn vết thương của anh, dừng một chút mới nói: “Chị trở về thăm ba, nghe nói em đã xảy ra chuyện, thuận tiện tới xem một chút.”
Thẩm Lương Thần chưa nói cái gì, hộ lí đã xử lí xong vết thương của mình, rồi mới tuỳ ý cầm áo khoát bị ném ở bên giường, nhổm dậy hướng ra ngoài định đi, “Chỉ là bị thương ngoài da, chị trở về đi.”
Thẩm Bảo Ý đi theo phía sau anh, vẫn như trước có chút không yên lòng, “Thật sự không có chuyện gì sao? Đụng vào đầu chấn thương lớn lắm.”
“Chị thật hi vọng em gặp chuyện không may?” Thẩm Lương Thần thản nhiên liếc chị ta một cái, thấy sắc mặt chị ta phiếm hồng, cười càng thêm châm chọc, “Chị hai bỗng nhiên quan tâm em như vậy, sẽ khiến em không tự chủ được nghĩ tới từ kia. Gọi là gì ấy nhỉ, à, đúng rồi, không có hảo tâm.”
“Lương Thần.”
Thẩm Bảo Ý không đồng ý nhíu mày, “Tuy rằng em đem chứng cứ phạm tội của mẹ chị giao cho cảnh sát, ba bởi vậy mới ngã bệnh. Nhưng chị cũng không có vì vậy mà oán hận em, bởi vì chị biết năm đó mẹ làm sai phải trả giá, khi đó chị không hiểu chuyện mới che giấu cho bà, nhưng chị bây giờ là thật tâm quan tâm em, nói đến cùng Thẩm gia chỉ còn chị em chúng ta —— ”
“Nói dễ nghe như vậy, em rất cảm động.” Thẩm Lương Thần đánh gãy lời chị ta, xoay người sâu sắc liếc mắt nhìn, mà đáy mắt vẫn như trước không có cảm xúc gì.
Thẩm Bảo Ý cũng biết là mẹ mình làm sai quá nhiều, mà trước đây cô vẫn chèn ép Thẩm Lương Thần đến mức mất quyền hành, bây giờ mới làm cho em trai mình đối với mình đầy địch ý như vậy, nói đến cùng cũng là do cô. Cô nhẫn nại không cãi lại, mà cầm món đồ từ trong bao đưa ra.
“Chị nghĩ, vẫn nên nói cho em biết” Thẩm Bảo Ý hơi mím môi, đem những tư liệu kia đưa tới tay Thẩm Lương Thần, “Chị mấy ngày hôm trước ở bệnh viện gặp được một người, thoạt nhìn hình như Đàm Dĩnh, lúc ấy không dám nói với em, sợ chị nhầm lẫn. Nhưng bây giờ cơ bản có thể xác nhận.”
Thẩm Lương Thần nhíu mày nhìn nhìn chị ta, rồi mới cúi đầu xem vật trong tay, quả nhiên là kết quả báo cáo điều tra của Đàm Dĩnh
Mặt anh không thay đổi nhìn chằm chằm Thẩm Bảo Ý, “Nếu như không phải hôm nay em vô tình gặp cô ấy, chị chắc là cũng sẽ không nói cho em biết? Thẩm Bảo Ý, có phải chị đang mưu đồ chuyện gì hay không? Em nếu dám đem ngươi giữ ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không sợ những chiêu trò đùa giỡn của chị.”
So với sự lãnh đạm của anh, Thẩm Bảo Ý ngược lại tâm bình kích động, “Tùy em nghĩ như thế nào, Lương Thần, em bây giờ thật sự bị bệnh đa nghi quá nặng. Lúc trước vì báo thù, mất đi người mình thương nhất, lại gần như cửa nát nhà tan, chị không biết em rốt cuộc có từng hối hận hay không.”
Con ngươi xanh đen của Thẩm Lương Thần sâu không thấy đáy, đầu ngón tay nắm tờ giấy mỏng manh kia càng siết chặt
Thẩm Bảo Ý trước khi anh nổi giận lần nữa thì thông minh rời đi, chỉ là trước khi đi còn nói: “Làm như vậy, chỉ là để chứng minh thành ý của chị mà thôi. Lương Thần, trên thế giới này thật ra còn có rất nhiều thứ tốt đẹp hơn thù hận.”
Nhìn bóng Thẩm Bảo Ý dần dần đi xa, Thẩm Lương Thần chậm rãi ngồi trên ghế dài ở hành lang. Anh nhìn trên tư liệu hồ sơ công việc và thông tin cá nhân của Đàm Dĩnh, e rằng mấy năm nay cô vui vẻ được tự do phóng khoáng, so sánh với anh mà nói, mình quả thực chán nản đến cùng cực
Mà tại sao lại như vậy? Anh rõ ràng đã chiếm được những thứ mình muốn cơ mà …
………../………………
Hôm sau Đàm Dĩnh không đi làm, đương nhiên không phải vì trốn Thẩm Lương Thần, nếu như đối phương có ý muốn dây dưa với cô, nhất định sẽ trực tiếp tìm đến nhà cô thôi. Cô chỉ là nhất thời không điều tâm tính cho thật tốt, vừa lúc lâu rồi không nghỉ ngơi, vì thế cô hẹn Trình Quý Thanh đi câu cá.
Câu cá là một hoạt động nhàm chán, nhưng đối với hai người mà nói lại là trò tiêu khiển tốt nhất, Trình Quý Thanh cũng không thích náo nhiệt, điểm này hai người bọn họ ngược lại rất giống nhau.
Trời trong nắng ấm, ánh nắng trên biển tuyệt đẹp, Đàm Dĩnh mặc một bộ đồ trắng, cuối cùng ngoài ý muốn đụng hàng với Trình Quý Thanh. Người nọ cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần tây màu vàng, nhìn thấy cô thì mập mờ cười nói, “Hình như có Linh Tê*, chúng ta không ở cùng nhau thật là thiên lí khó dung.”
(*trích trong “tâm hữu linh tê”: tâm linh tương thông)
Đàm Dĩnh không để ý lời anh nói, mà đem tất cả công cụ mang hết lên thuyền, sắc mặt thoạt nhìn có chút quái dị. Trình Quý Thanh nghi ngờ nhíu mày, đi theo sau thì giả vờ vô tình hỏi, “Tâm tình không tốt?”
Đàm Dĩnh do dự 2 giây, rồi mới nhìn thẳng vào anh, “Em tối qua gặp Thẩm Lương Thần.”
Khả năng này trước kia đã ở trong đầu Trình Quý Thanh vài lần, cho nên anh cũng không nghĩ nhiều, mà là đầy hưng trí nói: “Sau đó thì sao, em lại bắt đầu nôn nóng bất an?”
“Cũng không có.” Đàm Dĩnh phủ định, “Em chỉ là có chút uể oải, tối qua em hành động hình như hơi quá khích.”
Cô đem chuyện hôm qua cô dùng giày cao gót đánh đối phương, sau đó vội vàng chuồn mất kể lại, ảo não vuốt đầu tóc đen, “Có phải em nghĩ quá hay không?Anh ta hẳn phải càng lãnh tĩnh mới đúng. Làm như vậy, giống như trong lòng em còn gì đó.”
Trình Quý Thanh đứng bên cạnh cô, cánh tay tùy ý khoát lên lan can giống cô, trông về phía xa cảnh biển nói: “Vậy trong lòng em là sao? Đến cùng còn có cái gì không”
Đàm Dĩnh gần như không suy nghĩ, bật thốt lên liền nói: “Đương nhiên không có.”
Trình Quý Thanh nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt xanh đen như có tinh quang trong suốt, phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy, “Phải không? Nếu không có, cần gì phải vì một sai lầm nho nhỏ mà phiền não?”
Lời này làm cho Đàm Dĩnh không lời chống đở, cô ngẩn người đứng đó, nhất thời không được lời nào. Đúng a, nếu trong lòng không còn gì, trận phiền não và nôn nóng này từ đâu mà đến?
Trình Quý Thanh đưa tay cầm bả vai cô, âm thầm dùng sức, như là dùng cái này cổ vũ cô, “Kỳ thật chỉ là một chuyện bình thường thôi, em cũng không phải là thánh nhân, khó tránh khỏi lầm lẫn. Do em không chuẩn bị tinh thần gặp mặt anh ta, đương nhiên sẽ một tấc vuông đại loạn, là người không phải máy móc, làm sao có thể chỉ có lý trí mà không có tình cảm được?”
(tấc vuông đại loạn; ý là loạn hết cả lên ấy)
Chung quy, Thẩm Lương Thần từng chiếm cứ một đoạn thời gian dài trong sinh mệnh của cô, đây là chuyện anh ghen tị cùng bất lực nhất
Nghe Trình Quý Thanh nói như vậy, trong lòng Đàm Dĩnh mới dễ chịu một chút, có lẽ thật sự là do quá khứ để lại ảnh hưởng quá nặng nề
Đối phương còn nói: “Quan trọng là em biết tiếp theo mình nên làm gì, anh rất tin tưởng em.”
“Anh luôn đối với em tràn ngập chờ mong, em sợ làm cho anh thất vọng.”
Trình Quý Thanh cười ôn hoà với cô, lại ý vị thâm trường nói: “Em đã để anh thất vọng rất nhiều lần rồi, thấy thất vọng lần nữa cung chẳng sao cả.”
Đàm Dĩnh cắn môi một cái, “Quý Thanh, em —— ”
“Anh biết, em lại muốn nói mình không đủ tốt, để anh đừng lãng phí thời gian phải không?” Trình Quý Thanh không khỏi thở dài, “Đề tài này anh cũng trả lời rất nhiều lần rồi, đối với người tốt mà mình quý trọng, làm sao có thể tính là lãng phí thời gian.”
Đàm Dĩnh còn muốn nói với anh vài câu, Trình Quý Thanh đã xoay người đi chỉnh mồi câu, chỉ để lại bóng dáng cao ngất cho cô
Cô đành phải đem một bụng định nói nuốt trở vào, những đoạn đối thoại như vậy trong năm năm nay lập lại không ít lần, Trình Quý Thanh là người thông minh cơ trí, sao lại không hiểu những đạo lí kia được. Thấy cô vẫn đang ngẩn người, Trình Quý Thanh quay đầu nhìn cô một cái, “Không lại đây à? Hôm nay người nào thua sẽ phải rửa bát”
Đàm Dĩnh hướng anh nheo mắt, “Tổng biên tập, anh chưa bao giờ thắng tôi nha.”
“Đó là anh nhường em, theo đuổi phụ nữ đương nhiên phải dùng chút mưu kế chứ, bất quá hôm nay anh không định nhường em đâu.” Trình Quý Thanh đã bắt đầu quăng lưỡi câu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đàm Dĩnh giương mắt nhìn anh, “Vì sao không nhường em?”
“Bởi vì em vừa mới từ chối anh lần nữa.” Trình Quý Thanh cố ý làm mặt lạnh lùng nhìn cô, “Anh mất hứng.”
“…” Người này, thế nhưng cũng có lúc ngây thơ như vậy
……………….………………..
Thẩm Lương Thần vẫn còn đang ở bệnh viện băng bó nhưng vẫn bớt chút thời gian gọi cho Đường Trọng Kiêu một cuộc điện thoại, anh muốn nắm tình hình hiện giờ của Đàm Dĩnh trong tay cũng không khó, một cuộc điện thoại đã có thể tra ra toàn bộ địa chỉ cùng số di động của cô
Mà di động Đường Trọng Kiêu vô luận thế nào cũng không gọi được, anh nghĩ một chút sẽ hiểu, tiểu tử kia trước giờ trọng sắc khinh hữu (trọng sắc đẹp khinh bạn =))), khi đã bận rồi thì không thể nào quấy rầy… Anh cố bình tĩnh ngồi dậy, mặc cho hộ lí lót đệm sau gáy mình, mùi nước Javel tràn đầy trong xoang mũi, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho anh từ trong trận bất ngờ kinh hỉ phục hồi trở lại
Chuyện phát sinh đêm nay đều hiện lên trong đầu, đặc biệt là cái công kích cuối cùng của cô dành cho anh, mang theo hận ý cùng cảnh cáo, giống như muốn như vậy kết thúc mối quan hệ của hai người, nhưng cũng là chuyện ấy làm cho anh càng ngày càng có niềm tin
Nói trắng ra, Tiểu Nam đối với anh còn có oán, có oán là tốt rồi, chức minh rằng cô vẫn hoàn toàn chưa thể buông tay? Điều này làm cho cảm giác uể oải trước đây của anh tan thành mây khói
Hộ lí kì quái nhìn người bệnh nhân, đầu bị đập bị thương, bây giờ còn ngồi cười ngây ngô, chẳng lẽ đụng đụng hư dây thần kinh luôn rồi?
Thẩm Lương Thần đương nhiên cũng phát hiện đối phương đang hoài nghi nhìn mình chằm chằm để đánh giá, nghiêm trang liếc mắt nhìn cô ta, “Có thể giúp tôi băng bó chút không?”
“Vâng?”
“So với bề ngoài thì vết thương tôi nghiêm trọng lắm, hơi doạ người một chút.”
Hộ lí trừng to mắt, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Nhưng là vệt thương do giày cao gót để lại, có gì nghiêm trọng đâu ạ, người ta cũng không phải là ngốc.”
Ngụ ý, người này bị đập nên đầu óc có chút không bình thường chứ gì. Mà Thẩm Lương Thần hình như căn bản nghe không hiểu, chỉ bất mãn liếc nhìn đối phương, đơn giản ngậm miệng không nói gì nữa.
Thôi, dù sao tâm tình anh tốt, chấp nhặt một cô gái làm gì
Trầm mặc một hồi thì có người vội vàng xông vào, giày cao gót đi trên nền gạch cộc cộc vang lên, Thẩm Lương Thần quay đầu, nháy mắt đụng phải ánh mắt lo lắng của Thẩm Bảo Ý
“Chị tại sao lại ở đây?” Đáng lẽ lúc này, chị ta hẳn phải ở Thủy Thành mới đúng.
Thẩm Bảo Ý đầu tiên nhìn vết thương của anh, dừng một chút mới nói: “Chị trở về thăm ba, nghe nói em đã xảy ra chuyện, thuận tiện tới xem một chút.”
Thẩm Lương Thần chưa nói cái gì, hộ lí đã xử lí xong vết thương của mình, rồi mới tuỳ ý cầm áo khoát bị ném ở bên giường, nhổm dậy hướng ra ngoài định đi, “Chỉ là bị thương ngoài da, chị trở về đi.”
Thẩm Bảo Ý đi theo phía sau anh, vẫn như trước có chút không yên lòng, “Thật sự không có chuyện gì sao? Đụng vào đầu chấn thương lớn lắm.”
“Chị thật hi vọng em gặp chuyện không may?” Thẩm Lương Thần thản nhiên liếc chị ta một cái, thấy sắc mặt chị ta phiếm hồng, cười càng thêm châm chọc, “Chị hai bỗng nhiên quan tâm em như vậy, sẽ khiến em không tự chủ được nghĩ tới từ kia. Gọi là gì ấy nhỉ, à, đúng rồi, không có hảo tâm.”
“Lương Thần.”
Thẩm Bảo Ý không đồng ý nhíu mày, “Tuy rằng em đem chứng cứ phạm tội của mẹ chị giao cho cảnh sát, ba bởi vậy mới ngã bệnh. Nhưng chị cũng không có vì vậy mà oán hận em, bởi vì chị biết năm đó mẹ làm sai phải trả giá, khi đó chị không hiểu chuyện mới che giấu cho bà, nhưng chị bây giờ là thật tâm quan tâm em, nói đến cùng Thẩm gia chỉ còn chị em chúng ta —— ”
“Nói dễ nghe như vậy, em rất cảm động.” Thẩm Lương Thần đánh gãy lời chị ta, xoay người sâu sắc liếc mắt nhìn, mà đáy mắt vẫn như trước không có cảm xúc gì.
Thẩm Bảo Ý cũng biết là mẹ mình làm sai quá nhiều, mà trước đây cô vẫn chèn ép Thẩm Lương Thần đến mức mất quyền hành, bây giờ mới làm cho em trai mình đối với mình đầy địch ý như vậy, nói đến cùng cũng là do cô. Cô nhẫn nại không cãi lại, mà cầm món đồ từ trong bao đưa ra.
“Chị nghĩ, vẫn nên nói cho em biết” Thẩm Bảo Ý hơi mím môi, đem những tư liệu kia đưa tới tay Thẩm Lương Thần, “Chị mấy ngày hôm trước ở bệnh viện gặp được một người, thoạt nhìn hình như Đàm Dĩnh, lúc ấy không dám nói với em, sợ chị nhầm lẫn. Nhưng bây giờ cơ bản có thể xác nhận.”
Thẩm Lương Thần nhíu mày nhìn nhìn chị ta, rồi mới cúi đầu xem vật trong tay, quả nhiên là kết quả báo cáo điều tra của Đàm Dĩnh
Mặt anh không thay đổi nhìn chằm chằm Thẩm Bảo Ý, “Nếu như không phải hôm nay em vô tình gặp cô ấy, chị chắc là cũng sẽ không nói cho em biết? Thẩm Bảo Ý, có phải chị đang mưu đồ chuyện gì hay không? Em nếu dám đem ngươi giữ ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không sợ những chiêu trò đùa giỡn của chị.”
So với sự lãnh đạm của anh, Thẩm Bảo Ý ngược lại tâm bình kích động, “Tùy em nghĩ như thế nào, Lương Thần, em bây giờ thật sự bị bệnh đa nghi quá nặng. Lúc trước vì báo thù, mất đi người mình thương nhất, lại gần như cửa nát nhà tan, chị không biết em rốt cuộc có từng hối hận hay không.”
Con ngươi xanh đen của Thẩm Lương Thần sâu không thấy đáy, đầu ngón tay nắm tờ giấy mỏng manh kia càng siết chặt
Thẩm Bảo Ý trước khi anh nổi giận lần nữa thì thông minh rời đi, chỉ là trước khi đi còn nói: “Làm như vậy, chỉ là để chứng minh thành ý của chị mà thôi. Lương Thần, trên thế giới này thật ra còn có rất nhiều thứ tốt đẹp hơn thù hận.”
Nhìn bóng Thẩm Bảo Ý dần dần đi xa, Thẩm Lương Thần chậm rãi ngồi trên ghế dài ở hành lang. Anh nhìn trên tư liệu hồ sơ công việc và thông tin cá nhân của Đàm Dĩnh, e rằng mấy năm nay cô vui vẻ được tự do phóng khoáng, so sánh với anh mà nói, mình quả thực chán nản đến cùng cực
Mà tại sao lại như vậy? Anh rõ ràng đã chiếm được những thứ mình muốn cơ mà …
………../………………
Hôm sau Đàm Dĩnh không đi làm, đương nhiên không phải vì trốn Thẩm Lương Thần, nếu như đối phương có ý muốn dây dưa với cô, nhất định sẽ trực tiếp tìm đến nhà cô thôi. Cô chỉ là nhất thời không điều tâm tính cho thật tốt, vừa lúc lâu rồi không nghỉ ngơi, vì thế cô hẹn Trình Quý Thanh đi câu cá.
Câu cá là một hoạt động nhàm chán, nhưng đối với hai người mà nói lại là trò tiêu khiển tốt nhất, Trình Quý Thanh cũng không thích náo nhiệt, điểm này hai người bọn họ ngược lại rất giống nhau.
Trời trong nắng ấm, ánh nắng trên biển tuyệt đẹp, Đàm Dĩnh mặc một bộ đồ trắng, cuối cùng ngoài ý muốn đụng hàng với Trình Quý Thanh. Người nọ cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần tây màu vàng, nhìn thấy cô thì mập mờ cười nói, “Hình như có Linh Tê*, chúng ta không ở cùng nhau thật là thiên lí khó dung.”
(*trích trong “tâm hữu linh tê”: tâm linh tương thông)
Đàm Dĩnh không để ý lời anh nói, mà đem tất cả công cụ mang hết lên thuyền, sắc mặt thoạt nhìn có chút quái dị. Trình Quý Thanh nghi ngờ nhíu mày, đi theo sau thì giả vờ vô tình hỏi, “Tâm tình không tốt?”
Đàm Dĩnh do dự 2 giây, rồi mới nhìn thẳng vào anh, “Em tối qua gặp Thẩm Lương Thần.”
Khả năng này trước kia đã ở trong đầu Trình Quý Thanh vài lần, cho nên anh cũng không nghĩ nhiều, mà là đầy hưng trí nói: “Sau đó thì sao, em lại bắt đầu nôn nóng bất an?”
“Cũng không có.” Đàm Dĩnh phủ định, “Em chỉ là có chút uể oải, tối qua em hành động hình như hơi quá khích.”
Cô đem chuyện hôm qua cô dùng giày cao gót đánh đối phương, sau đó vội vàng chuồn mất kể lại, ảo não vuốt đầu tóc đen, “Có phải em nghĩ quá hay không?Anh ta hẳn phải càng lãnh tĩnh mới đúng. Làm như vậy, giống như trong lòng em còn gì đó.”
Trình Quý Thanh đứng bên cạnh cô, cánh tay tùy ý khoát lên lan can giống cô, trông về phía xa cảnh biển nói: “Vậy trong lòng em là sao? Đến cùng còn có cái gì không”
Đàm Dĩnh gần như không suy nghĩ, bật thốt lên liền nói: “Đương nhiên không có.”
Trình Quý Thanh nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt xanh đen như có tinh quang trong suốt, phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy, “Phải không? Nếu không có, cần gì phải vì một sai lầm nho nhỏ mà phiền não?”
Lời này làm cho Đàm Dĩnh không lời chống đở, cô ngẩn người đứng đó, nhất thời không được lời nào. Đúng a, nếu trong lòng không còn gì, trận phiền não và nôn nóng này từ đâu mà đến?
Trình Quý Thanh đưa tay cầm bả vai cô, âm thầm dùng sức, như là dùng cái này cổ vũ cô, “Kỳ thật chỉ là một chuyện bình thường thôi, em cũng không phải là thánh nhân, khó tránh khỏi lầm lẫn. Do em không chuẩn bị tinh thần gặp mặt anh ta, đương nhiên sẽ một tấc vuông đại loạn, là người không phải máy móc, làm sao có thể chỉ có lý trí mà không có tình cảm được?”
(tấc vuông đại loạn; ý là loạn hết cả lên ấy)
Chung quy, Thẩm Lương Thần từng chiếm cứ một đoạn thời gian dài trong sinh mệnh của cô, đây là chuyện anh ghen tị cùng bất lực nhất
Nghe Trình Quý Thanh nói như vậy, trong lòng Đàm Dĩnh mới dễ chịu một chút, có lẽ thật sự là do quá khứ để lại ảnh hưởng quá nặng nề
Đối phương còn nói: “Quan trọng là em biết tiếp theo mình nên làm gì, anh rất tin tưởng em.”
“Anh luôn đối với em tràn ngập chờ mong, em sợ làm cho anh thất vọng.”
Trình Quý Thanh cười ôn hoà với cô, lại ý vị thâm trường nói: “Em đã để anh thất vọng rất nhiều lần rồi, thấy thất vọng lần nữa cung chẳng sao cả.”
Đàm Dĩnh cắn môi một cái, “Quý Thanh, em —— ”
“Anh biết, em lại muốn nói mình không đủ tốt, để anh đừng lãng phí thời gian phải không?” Trình Quý Thanh không khỏi thở dài, “Đề tài này anh cũng trả lời rất nhiều lần rồi, đối với người tốt mà mình quý trọng, làm sao có thể tính là lãng phí thời gian.”
Đàm Dĩnh còn muốn nói với anh vài câu, Trình Quý Thanh đã xoay người đi chỉnh mồi câu, chỉ để lại bóng dáng cao ngất cho cô
Cô đành phải đem một bụng định nói nuốt trở vào, những đoạn đối thoại như vậy trong năm năm nay lập lại không ít lần, Trình Quý Thanh là người thông minh cơ trí, sao lại không hiểu những đạo lí kia được. Thấy cô vẫn đang ngẩn người, Trình Quý Thanh quay đầu nhìn cô một cái, “Không lại đây à? Hôm nay người nào thua sẽ phải rửa bát”
Đàm Dĩnh hướng anh nheo mắt, “Tổng biên tập, anh chưa bao giờ thắng tôi nha.”
“Đó là anh nhường em, theo đuổi phụ nữ đương nhiên phải dùng chút mưu kế chứ, bất quá hôm nay anh không định nhường em đâu.” Trình Quý Thanh đã bắt đầu quăng lưỡi câu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đàm Dĩnh giương mắt nhìn anh, “Vì sao không nhường em?”
“Bởi vì em vừa mới từ chối anh lần nữa.” Trình Quý Thanh cố ý làm mặt lạnh lùng nhìn cô, “Anh mất hứng.”
“…” Người này, thế nhưng cũng có lúc ngây thơ như vậy
……………….………………..