Chương : 12
Mười hai tháng chín, trời cao mây mỏng.
Sáng sớm, Kỹ Vô Cữu dẫn một đội người ngựa, chạy thẳng từ kinh thành đến vùng ngoại ô nơi Tam đại doanh đóng quân. Ngày hôm đó nếu có người thức dậy sớm, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy phong thái của đương kim thánh thượng trên đường: đầu đội mũ kim phượng có cánh, thân mặc áo giáp hoa văn rồng, chân mang giày đen đế trắng thêu tơ vàng, cưỡi một con tuấn mà toàn thân tuyết trắng không chút tạp sắc, eo mang bảo kiếm, khung kiếm chạm trỗ, mặt mày như vẽ, cực kì anh tuấn.
Tuy rằng một thân trang phục này đầy vẻ nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn chung dân chúng bình thường đều thích như thế, cho nên không ít đại cô nương và tiểu tức phụ* nhìn ngắm đến ngây dại, mãi cho đến khi người bên cạnh níu lấy y phục của các nàng nhắc nhở, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
*cô vợ nhỏ
Kim long chói mù mắt người trên khôi giáp đã sớm nói lên thân phận của Kỹ Vô Cữu.
Tâm tình Kỹ Vô Cữu rất tốt, có người nhìn chằm chằm mặt hắn hắn cũng không cảm thấy vô lễ. Mắt hắn chỉ nhìn thẳng, cẩn thận khống chế ngựa, không cho nó đi quá nhanh, để tránh không thoả lòng người qua đường. Phía trước mở đường, phía sau là đoàn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn có mười tám ám vệ theo hộ tống, vì thế dù là người mù cũng biết thân phận hắn, sự an toàn của hắn tuyệt đối phải được bảo đảm.
Mãi cho đến khi sắp ra khỏi thành, người đi đường ít dần, hắn mới kẹp mông tuấn mã, nhanh chạy về điểm đến.
Ngoài cung hoàng đế bận rộn duyệt binh thì Diệp Trăn Trăn cũng không nhàn rỗi.
Chính xác mà nói, đây là ngày bận rộn nhất của nàng từ khi vào cung đến nay.
Cái gọi là chỉnh đốn hậu cung chính là, hễ là người bất lợi với Khôn Ninh Cung thì nghĩ biện pháp thu thập hết thảy, hễ là người có thể ngáng chân sau đối thủ nghĩ biện pháp lưu lại hết thảy, hễ là mật thám hoặc nghi ngờ là mật thám đều phải nghĩ biện pháp chuyển đi và… không buông tha bất cứ cơ hội tung hoả mù nào.
Điều cuối cùng là vì phân tán oán hận, không để người ở các cung cứ chăm chăm vào Hoàng hậu. Chẳng hạn như, lục ra một bản án cũ giả bộ có người đến cáo trạng với Hoàng hậu, đem người của Hi Tần giao cho Lệ Phi, đem người của Lệ Phi giao cho Hiền Phi.
Tóm lại, trải qua một phen “chỉnh đốn”, bên ngoài Khôn Ninh Cung đầy người quỳ chờ xử lý, tội danh nào cũng có. Thân làm chủ lục cung, chỗ của Diệp Trăn Trăn đầy tai mắt các cung, chỉ sợ hiện tại Khôn Ninh Cung đã trở thành cái sàng. Việc này từ khi vào cung nàng đã biết, nhưng dù muốn tra cũng không có khả năng tra được rõ ràng. Bởi vậy đối với những người bị đuổi ra kia, nàng cũng không chắc chắn mỗi người đều thật sự có vấn đề. Nhưng nàng sai hai người Tố Nguyệt Tố Phong quan sát hơn một tháng, hễ có điểm hiềm nghi, tốt nhất không cần lưu lại, hoặc là trực tiếp ném ra khỏi cổng cho xong. Người ở nơi khác cũng bị nàng bắt đến, phần lớn là người của lục cục nhất ti* thường ngày cử chỉ không đúng làm việc phách lối chọc người ghét hận, đối phó những người này, tuy rằng cũng bị người hận nhưng đa số là nhận được lời trầm trồ khen ngợi. Đây cũng tính như nàng đang thu mua lòng người, còn về những người bị điều động đi cung khác, không nằm trong nhóm này.
*từ chỉ những đơn vị gồm những người có tay nghề giỏi được tuyển vào cung để phục vụ ăn, mặc,… cho vua chúa. Ai có coi Cung Tâm Kế thì chắc biết ha
Hôm nay, hoàng cung Đại Tề sắp nghênh đón đợt phạt trượng quy mô nhất trong vòng mấy trăm năm qua.
Ngoài Khôn Ninh Cung đông nghịt người quỳ, cảnh tượng kia thật làm cho người ta sợ hãi. Không ít kẻ đến vây xem, có cung nữ thái giám, có cung phi, vẻ mặt sầu não, giống như đi phúng viếng; bọn họ cũng không dám đứng quá gần, sợ gặp phải xui xẻo.
Trước tiên Vương Hữu Tài kéo cao giọng điểm danh một lần, người bị điểm danh đáp một câu “Nô tài biết sai”. Mỗi nô tài đều quỳ ngay ngắn trên một khối gạch vuông, giống như Tam đại doanh ở ngoại ô tập trung hoả lực chờ kiểm duyệt. Người cuối cùng bị điểm danh chính là Phồn Xuân, nàng ta bất hoà với kẻ khác đã thành hàng thành nhóm, một mình một miếng gạch, quỳ ở đầu hàng hệt như con dê đầu đàn.
Sau khi điểm danh tất cả 129 cung nữ thái giám, hành hình bắt đầu.
Hành hình phân làm 3 mức: 20, 40, 60 trượng. Đa số đều chịu phạt ở hai mức đầu, vinh hạnh đặc biệt được mức 60 trượng chỉ có một mình Phồn Xuân.
Vì không đủ người hành hình nên phải tiến hành phạt trượng theo từng tốp, 20 trượng bị đánh trước còn nô tài chịu 40 trượng thì chuẩn bị. Nghe tiếng người bị đánh gào khóc thảm thiết, người xem xung quanh không khỏi líu lưỡi, thậm chí một số nhát gan còn xoay lưng bịt lỗ tai, không biết vì sao lại tới nơi này.
Về phần những người chờ bị đánh càng khó chịu hơn. Đa số họ đều bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, có người khóc có người kêu, còn có người đã tiểu ướt một mảng.
Chịu 20 trượng, người đã sớm không còn sức để kêu, sau khi đám người này bị kéo xuống, đến lượt tốp 40 trượng.
Đến khi 40 trượng cũng đánh xong, chỉ còn lại mình Phồn Xuân.
Trải qua hai đợt hành hạ tâm lý trước, Phồn Xuân đã bị doạ ngất xỉu, nhưng sau khi bị đánh một trượng, nàng ta tỉnh lại, liên tục kêu lên thảm thiết.
“Dừng tay, dừng tay cho ta!”
Lệ Phi đằng đằng sát khí chạy đến, Vương Hữu Tài liếc mắt một cái, hai thái giám khoẻ mạnh của Khôn Ninh Cung lập tức ngăn nàng ta lại.
“Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, Phồn Xuân phạm tội gì?”
“A! A! A!!”
Trong tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân, Diệp Trăn Trăn cười trả lời, “Năm Bính Sửu Tôn Tiệp dư sẩy thai, cùng năm đó Ngô Chiêu nghi ngộ độc thức ăn, năm sau cung Hi Tần có án phóng hoả, năm nay Huệ Tần rơi xuống nước, án nào không có liên hệ với nàng ta!” Diệp Trăn Trăn thuận miệng nói vài vụ. Kỳ thật nàng không có tra rõ những vụ án này, nhưng ở hậu cung trước nay Lệ Phi không kiêng nể gì, có chuyện xấu tìm nàng ta hơn phân nửa là tìm đúng người rồi. Hơn nữa, cho dù đánh sai người thì sao, bổn cung chính là muốn đổ phân lên đầu ngươi.
“Vụ hoả hoạn trong cung Hi Tần không phải nàng ta tự đốt sao!”
“Như vậy những vụ khác là do nàng ta làm?”
“…”
“Lệ Phi nương nương, nô tỳ không có làm…A!!!!!”
“Ngươi… ngậm máu phun người!” Lệ Phi giãy dụa, hai mắt trợn lên, vừa gấp vừa hận.
Diệp Trăn Trăn cười nhạt một tiếng, “Dám dùng khẩu khí này nói chuyện với bổn cung? Tố Phong, vả miệng.”
“Dạ!” Tố Phong tiếng lên, vừa muốn giơ tay, Lệ Phi lại cười lạnh, “Ngươi dám!”
Dù sao Tố Phong chỉ là một cung nữ, tay dừng giữa không trung, muốn hạ xuống lại không hạ.
“Nàng ấy không dám ta dám.” Diệp Trăn Trăn đi tới, giơ tay tát một cái, tiếng tát tay bị tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân che mất, không có hiệu quả kinh tâm động phách, nhưng mặt Lệ Phi rất nhanh sưng lên còn hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
“Ngươi dám đánh ta một cái nữa xem!”
“Được thôi.” Lại một cái tát.
Rất nhiều người từ xa nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đánh Lệ Phi hai cái, đều cảm thấy rất hả giận.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm! Chờ Hoàng thượng trở về, chờ Hoàng thượng trở về…”
“Hoàng thượng sẽ về nhanh thôi,” Diệp Trăn Trăn phất tay, “Lệ Phi tinh thần thất thường, đem nàng ta về Lộ Hoa Cung đi.”
Sau khi Lệ Phi bị đưa đi, Diệp Trăn Trăn xoay người, nói với Phồn Xuân, “Vừa rồi chủ tử ngươi chịu hai cái tát này cũng là vì ngươi, giảm cho ngươi 20 trượng đi.” 60 trượng hạ xuống có thể lấy mạng nàng ta, Diệp Trăn Trăn còn cần nô tài này ra chủ ý cho Lệ Phi, tạm thời không để nàng ta chết.
Hành hình kết thúc, Phồn Xuân hấp hối bị nâng về Lộ Hoa Cung, mọi người thấy không còn gì náo nhiệt để xem, cũng đều tản đi. Diệp Trăn Trăn trở lại phòng uống trà nghỉ ngơi, một bên phân phó Vương Hữu Tài dẫn một đám cung nữ thái giám tuyển chọn sơ lược mấy ngày trước đến, nàng muốn đích thân xem qua, cẩn thận chọn lựa.
“Nương nương…” Tố Phong đột nhiên quỳ xuống, muốn nói lại thôi; vẻ mặt xấu hổ.
“Làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn buông chén trà, cười hỏi.
“Nô tỳ vô dụng.” Tố Phong vì vừa rồi bản thân bị khí thế của Lệ Phi doạ đến, không quyết đoán động thủ mà canh cánh trong lòng.
“Đứng lên đi, em không làm sai, là bổn cung suy nghĩ không chu toàn. Nếu em đánh tiếp, nàng ta nhất định ghi hận em, về sau không ít thời cơ trả thù, Tố Nguyệt đã bị người khi dễ, bổn cung không mong em cũng bị như vậy.” Nàng nói xong, Tố Phong cùng Tố Nguyệt đều xúc động nhìn nàngl
Tố Nguyệt lại nghĩ đến một chuyện khác, không khỏi cau mày, “Hôm nay nương nương đánh Lệ Phi, thật làm lòng người sảng khoái, chỉ là nháo một trận lớn như thế, nếu Lệ Phi cáo trạng trước Hoàng thượng…”
Diệp Trăn Trăn đã tính toán trước mọi chuyện, “Nàng ta nhất định cáo trạng, nhưng Hoàng thượng chắc chắn sẽ không ra mặt vì nàng ta.”
Nàng không dám nói hiểu biết con người Kỹ Vô Cữu này, nhưng cũng suy ra được vài phần tính tìn hắn. Hắn có thể xử phạt Diệp Trăn Trăn vì rất nhiều việc, nhưng tuyệt không bao gồm loại chuyện này. Sủng ái hậu phi là một chuyện, sa vào nữ sắc là một chuyện khác. Lệ Phi trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, hô to gọi nhỏ, Hoàng hậu giáo huấn nàng ta một phen, cũng không có gì không thoả đáng. Hắn là hoàng đế, nếu như chỉ vì Lệ Phi khóc nháo vài câu liền chỉ trích Hoàng hậu, sợ là sẽ đeo trên lưng thanh danh “Háo sắc lầm quốc”*, một nhóm ngôn quan đang đợi hắn đó.
*vì ham mê sắc đẹp mà làm đất nước lầm than
Vì thế hôm nay Diệp Trăn Trăn mới dám chẳng kiêng nể gì mà trừng trị Lệ Phi. Tuy rằng thủ pháp đơn giản và thô bạo một chút, nhưng mà, thật sự rất sung sướng…
***
Khi Kỹ Vô Cữu từ quân doanh trở về cứ cảm thấy mọi người trong cung không giống với ngày thường lắm, dường như rất nhiều người đều… có vẻ buồn thảm?
Hắn không rõ vì thế sau khi thay đổi thường phục đi lại trong cung liền nhìn thấy Lệ Phi khóc sướt mướt chạy đến.
Theo lý mà nói, hôm nay Hoàng hậu làm ra một chuyện lớn như vậy, người muốn cáo trạng hẳn là không ít. Nhưng mọi người đều biết Lệ Phi bị Hoàng hậu tự tay tát hai cái, nghĩ tới chính mình không thảm như nàng ta nên đều chờ xem nàng ta cáo trạng. Lệ Phi cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chủ tử nô tài cùng bị đánh, đối phương còn là Hoàng hậu không được sủng, cơn tức này vô luận thế nào nàng ta cũng không nhịn được, nghe tin Hoàng thượng trở về, vội vàng chạy đến tìm hắn kể lể tâm sự uỷ khuất.
Kỹ Vô Cữu nghe Lệ Phi khóc kể, thuận miệng an ủi vài câu, rồi bảo nàng ta đi về trước. Sau đó phân phó Phùng Hữu Đức đi điều tra xem rốt cuộc là thế nào.
Phùng Hữu Đức rất nhanh đã trở về còn dẫn theo vài nhân chứng, bẩm báo chi tiết việc làm hôm nay của Diệp Trăn Trăn với Kỹ Vô Cữu, bao gồm việc ở các cung thay người nào, phạt trượng người nào, Lệ Phi nói cái gì làm nàng đích thân ra tay,…
Sau khi Kỹ Vô Cữu nghe xong, biết được Diệp Trăn Trăn cơ bản phạt đều là người của Khôn Ninh Cung cùng những người không được ưa thích ở lục cục nhất ti, nàng ấy thế mà có thể tìm được nhiều người như vậy, tạo ra một động tĩnh lớn như vậy, xem ra việc “Chỉnh đốn lục cung” này thật sự có thể giao cho nàng.
Nữ nhân này thông minh ở chỗ, làm ra một việc lớn chừng ấy mà thực tế không đắc tội nhiều người.
Nhưng… Ánh mắt Kỹ Vô Cữu chợt loé lên, hỏi, “Ba tên thái giám Trẫm đặt ở Khôn Ninh Cung thế nào rồi?”
Phùng Hữu Đức đáp, “Có hai người bị đánh 20 trượng, đã bị đuổi đến nơi khác, còn một người…”
“Như thế nào?”
“Còn một người, Hoàng hậu nương nương lấy lý do “bộ dạng quá xấu, khiếm khuyết bề ngoài”, điều đi quét cổng, hơn nữa lệnh cho hắn hễ thấy Hoàng hậu nương nương lướt qua, phải tránh phượng giá.”
“…”
Sáng sớm, Kỹ Vô Cữu dẫn một đội người ngựa, chạy thẳng từ kinh thành đến vùng ngoại ô nơi Tam đại doanh đóng quân. Ngày hôm đó nếu có người thức dậy sớm, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy phong thái của đương kim thánh thượng trên đường: đầu đội mũ kim phượng có cánh, thân mặc áo giáp hoa văn rồng, chân mang giày đen đế trắng thêu tơ vàng, cưỡi một con tuấn mà toàn thân tuyết trắng không chút tạp sắc, eo mang bảo kiếm, khung kiếm chạm trỗ, mặt mày như vẽ, cực kì anh tuấn.
Tuy rằng một thân trang phục này đầy vẻ nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn chung dân chúng bình thường đều thích như thế, cho nên không ít đại cô nương và tiểu tức phụ* nhìn ngắm đến ngây dại, mãi cho đến khi người bên cạnh níu lấy y phục của các nàng nhắc nhở, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
*cô vợ nhỏ
Kim long chói mù mắt người trên khôi giáp đã sớm nói lên thân phận của Kỹ Vô Cữu.
Tâm tình Kỹ Vô Cữu rất tốt, có người nhìn chằm chằm mặt hắn hắn cũng không cảm thấy vô lễ. Mắt hắn chỉ nhìn thẳng, cẩn thận khống chế ngựa, không cho nó đi quá nhanh, để tránh không thoả lòng người qua đường. Phía trước mở đường, phía sau là đoàn thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn có mười tám ám vệ theo hộ tống, vì thế dù là người mù cũng biết thân phận hắn, sự an toàn của hắn tuyệt đối phải được bảo đảm.
Mãi cho đến khi sắp ra khỏi thành, người đi đường ít dần, hắn mới kẹp mông tuấn mã, nhanh chạy về điểm đến.
Ngoài cung hoàng đế bận rộn duyệt binh thì Diệp Trăn Trăn cũng không nhàn rỗi.
Chính xác mà nói, đây là ngày bận rộn nhất của nàng từ khi vào cung đến nay.
Cái gọi là chỉnh đốn hậu cung chính là, hễ là người bất lợi với Khôn Ninh Cung thì nghĩ biện pháp thu thập hết thảy, hễ là người có thể ngáng chân sau đối thủ nghĩ biện pháp lưu lại hết thảy, hễ là mật thám hoặc nghi ngờ là mật thám đều phải nghĩ biện pháp chuyển đi và… không buông tha bất cứ cơ hội tung hoả mù nào.
Điều cuối cùng là vì phân tán oán hận, không để người ở các cung cứ chăm chăm vào Hoàng hậu. Chẳng hạn như, lục ra một bản án cũ giả bộ có người đến cáo trạng với Hoàng hậu, đem người của Hi Tần giao cho Lệ Phi, đem người của Lệ Phi giao cho Hiền Phi.
Tóm lại, trải qua một phen “chỉnh đốn”, bên ngoài Khôn Ninh Cung đầy người quỳ chờ xử lý, tội danh nào cũng có. Thân làm chủ lục cung, chỗ của Diệp Trăn Trăn đầy tai mắt các cung, chỉ sợ hiện tại Khôn Ninh Cung đã trở thành cái sàng. Việc này từ khi vào cung nàng đã biết, nhưng dù muốn tra cũng không có khả năng tra được rõ ràng. Bởi vậy đối với những người bị đuổi ra kia, nàng cũng không chắc chắn mỗi người đều thật sự có vấn đề. Nhưng nàng sai hai người Tố Nguyệt Tố Phong quan sát hơn một tháng, hễ có điểm hiềm nghi, tốt nhất không cần lưu lại, hoặc là trực tiếp ném ra khỏi cổng cho xong. Người ở nơi khác cũng bị nàng bắt đến, phần lớn là người của lục cục nhất ti* thường ngày cử chỉ không đúng làm việc phách lối chọc người ghét hận, đối phó những người này, tuy rằng cũng bị người hận nhưng đa số là nhận được lời trầm trồ khen ngợi. Đây cũng tính như nàng đang thu mua lòng người, còn về những người bị điều động đi cung khác, không nằm trong nhóm này.
*từ chỉ những đơn vị gồm những người có tay nghề giỏi được tuyển vào cung để phục vụ ăn, mặc,… cho vua chúa. Ai có coi Cung Tâm Kế thì chắc biết ha
Hôm nay, hoàng cung Đại Tề sắp nghênh đón đợt phạt trượng quy mô nhất trong vòng mấy trăm năm qua.
Ngoài Khôn Ninh Cung đông nghịt người quỳ, cảnh tượng kia thật làm cho người ta sợ hãi. Không ít kẻ đến vây xem, có cung nữ thái giám, có cung phi, vẻ mặt sầu não, giống như đi phúng viếng; bọn họ cũng không dám đứng quá gần, sợ gặp phải xui xẻo.
Trước tiên Vương Hữu Tài kéo cao giọng điểm danh một lần, người bị điểm danh đáp một câu “Nô tài biết sai”. Mỗi nô tài đều quỳ ngay ngắn trên một khối gạch vuông, giống như Tam đại doanh ở ngoại ô tập trung hoả lực chờ kiểm duyệt. Người cuối cùng bị điểm danh chính là Phồn Xuân, nàng ta bất hoà với kẻ khác đã thành hàng thành nhóm, một mình một miếng gạch, quỳ ở đầu hàng hệt như con dê đầu đàn.
Sau khi điểm danh tất cả 129 cung nữ thái giám, hành hình bắt đầu.
Hành hình phân làm 3 mức: 20, 40, 60 trượng. Đa số đều chịu phạt ở hai mức đầu, vinh hạnh đặc biệt được mức 60 trượng chỉ có một mình Phồn Xuân.
Vì không đủ người hành hình nên phải tiến hành phạt trượng theo từng tốp, 20 trượng bị đánh trước còn nô tài chịu 40 trượng thì chuẩn bị. Nghe tiếng người bị đánh gào khóc thảm thiết, người xem xung quanh không khỏi líu lưỡi, thậm chí một số nhát gan còn xoay lưng bịt lỗ tai, không biết vì sao lại tới nơi này.
Về phần những người chờ bị đánh càng khó chịu hơn. Đa số họ đều bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, có người khóc có người kêu, còn có người đã tiểu ướt một mảng.
Chịu 20 trượng, người đã sớm không còn sức để kêu, sau khi đám người này bị kéo xuống, đến lượt tốp 40 trượng.
Đến khi 40 trượng cũng đánh xong, chỉ còn lại mình Phồn Xuân.
Trải qua hai đợt hành hạ tâm lý trước, Phồn Xuân đã bị doạ ngất xỉu, nhưng sau khi bị đánh một trượng, nàng ta tỉnh lại, liên tục kêu lên thảm thiết.
“Dừng tay, dừng tay cho ta!”
Lệ Phi đằng đằng sát khí chạy đến, Vương Hữu Tài liếc mắt một cái, hai thái giám khoẻ mạnh của Khôn Ninh Cung lập tức ngăn nàng ta lại.
“Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, Phồn Xuân phạm tội gì?”
“A! A! A!!”
Trong tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân, Diệp Trăn Trăn cười trả lời, “Năm Bính Sửu Tôn Tiệp dư sẩy thai, cùng năm đó Ngô Chiêu nghi ngộ độc thức ăn, năm sau cung Hi Tần có án phóng hoả, năm nay Huệ Tần rơi xuống nước, án nào không có liên hệ với nàng ta!” Diệp Trăn Trăn thuận miệng nói vài vụ. Kỳ thật nàng không có tra rõ những vụ án này, nhưng ở hậu cung trước nay Lệ Phi không kiêng nể gì, có chuyện xấu tìm nàng ta hơn phân nửa là tìm đúng người rồi. Hơn nữa, cho dù đánh sai người thì sao, bổn cung chính là muốn đổ phân lên đầu ngươi.
“Vụ hoả hoạn trong cung Hi Tần không phải nàng ta tự đốt sao!”
“Như vậy những vụ khác là do nàng ta làm?”
“…”
“Lệ Phi nương nương, nô tỳ không có làm…A!!!!!”
“Ngươi… ngậm máu phun người!” Lệ Phi giãy dụa, hai mắt trợn lên, vừa gấp vừa hận.
Diệp Trăn Trăn cười nhạt một tiếng, “Dám dùng khẩu khí này nói chuyện với bổn cung? Tố Phong, vả miệng.”
“Dạ!” Tố Phong tiếng lên, vừa muốn giơ tay, Lệ Phi lại cười lạnh, “Ngươi dám!”
Dù sao Tố Phong chỉ là một cung nữ, tay dừng giữa không trung, muốn hạ xuống lại không hạ.
“Nàng ấy không dám ta dám.” Diệp Trăn Trăn đi tới, giơ tay tát một cái, tiếng tát tay bị tiếng kêu thảm thiết của Phồn Xuân che mất, không có hiệu quả kinh tâm động phách, nhưng mặt Lệ Phi rất nhanh sưng lên còn hiện lên năm dấu tay rõ ràng.
“Ngươi dám đánh ta một cái nữa xem!”
“Được thôi.” Lại một cái tát.
Rất nhiều người từ xa nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đánh Lệ Phi hai cái, đều cảm thấy rất hả giận.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm! Chờ Hoàng thượng trở về, chờ Hoàng thượng trở về…”
“Hoàng thượng sẽ về nhanh thôi,” Diệp Trăn Trăn phất tay, “Lệ Phi tinh thần thất thường, đem nàng ta về Lộ Hoa Cung đi.”
Sau khi Lệ Phi bị đưa đi, Diệp Trăn Trăn xoay người, nói với Phồn Xuân, “Vừa rồi chủ tử ngươi chịu hai cái tát này cũng là vì ngươi, giảm cho ngươi 20 trượng đi.” 60 trượng hạ xuống có thể lấy mạng nàng ta, Diệp Trăn Trăn còn cần nô tài này ra chủ ý cho Lệ Phi, tạm thời không để nàng ta chết.
Hành hình kết thúc, Phồn Xuân hấp hối bị nâng về Lộ Hoa Cung, mọi người thấy không còn gì náo nhiệt để xem, cũng đều tản đi. Diệp Trăn Trăn trở lại phòng uống trà nghỉ ngơi, một bên phân phó Vương Hữu Tài dẫn một đám cung nữ thái giám tuyển chọn sơ lược mấy ngày trước đến, nàng muốn đích thân xem qua, cẩn thận chọn lựa.
“Nương nương…” Tố Phong đột nhiên quỳ xuống, muốn nói lại thôi; vẻ mặt xấu hổ.
“Làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn buông chén trà, cười hỏi.
“Nô tỳ vô dụng.” Tố Phong vì vừa rồi bản thân bị khí thế của Lệ Phi doạ đến, không quyết đoán động thủ mà canh cánh trong lòng.
“Đứng lên đi, em không làm sai, là bổn cung suy nghĩ không chu toàn. Nếu em đánh tiếp, nàng ta nhất định ghi hận em, về sau không ít thời cơ trả thù, Tố Nguyệt đã bị người khi dễ, bổn cung không mong em cũng bị như vậy.” Nàng nói xong, Tố Phong cùng Tố Nguyệt đều xúc động nhìn nàngl
Tố Nguyệt lại nghĩ đến một chuyện khác, không khỏi cau mày, “Hôm nay nương nương đánh Lệ Phi, thật làm lòng người sảng khoái, chỉ là nháo một trận lớn như thế, nếu Lệ Phi cáo trạng trước Hoàng thượng…”
Diệp Trăn Trăn đã tính toán trước mọi chuyện, “Nàng ta nhất định cáo trạng, nhưng Hoàng thượng chắc chắn sẽ không ra mặt vì nàng ta.”
Nàng không dám nói hiểu biết con người Kỹ Vô Cữu này, nhưng cũng suy ra được vài phần tính tìn hắn. Hắn có thể xử phạt Diệp Trăn Trăn vì rất nhiều việc, nhưng tuyệt không bao gồm loại chuyện này. Sủng ái hậu phi là một chuyện, sa vào nữ sắc là một chuyện khác. Lệ Phi trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, hô to gọi nhỏ, Hoàng hậu giáo huấn nàng ta một phen, cũng không có gì không thoả đáng. Hắn là hoàng đế, nếu như chỉ vì Lệ Phi khóc nháo vài câu liền chỉ trích Hoàng hậu, sợ là sẽ đeo trên lưng thanh danh “Háo sắc lầm quốc”*, một nhóm ngôn quan đang đợi hắn đó.
*vì ham mê sắc đẹp mà làm đất nước lầm than
Vì thế hôm nay Diệp Trăn Trăn mới dám chẳng kiêng nể gì mà trừng trị Lệ Phi. Tuy rằng thủ pháp đơn giản và thô bạo một chút, nhưng mà, thật sự rất sung sướng…
***
Khi Kỹ Vô Cữu từ quân doanh trở về cứ cảm thấy mọi người trong cung không giống với ngày thường lắm, dường như rất nhiều người đều… có vẻ buồn thảm?
Hắn không rõ vì thế sau khi thay đổi thường phục đi lại trong cung liền nhìn thấy Lệ Phi khóc sướt mướt chạy đến.
Theo lý mà nói, hôm nay Hoàng hậu làm ra một chuyện lớn như vậy, người muốn cáo trạng hẳn là không ít. Nhưng mọi người đều biết Lệ Phi bị Hoàng hậu tự tay tát hai cái, nghĩ tới chính mình không thảm như nàng ta nên đều chờ xem nàng ta cáo trạng. Lệ Phi cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chủ tử nô tài cùng bị đánh, đối phương còn là Hoàng hậu không được sủng, cơn tức này vô luận thế nào nàng ta cũng không nhịn được, nghe tin Hoàng thượng trở về, vội vàng chạy đến tìm hắn kể lể tâm sự uỷ khuất.
Kỹ Vô Cữu nghe Lệ Phi khóc kể, thuận miệng an ủi vài câu, rồi bảo nàng ta đi về trước. Sau đó phân phó Phùng Hữu Đức đi điều tra xem rốt cuộc là thế nào.
Phùng Hữu Đức rất nhanh đã trở về còn dẫn theo vài nhân chứng, bẩm báo chi tiết việc làm hôm nay của Diệp Trăn Trăn với Kỹ Vô Cữu, bao gồm việc ở các cung thay người nào, phạt trượng người nào, Lệ Phi nói cái gì làm nàng đích thân ra tay,…
Sau khi Kỹ Vô Cữu nghe xong, biết được Diệp Trăn Trăn cơ bản phạt đều là người của Khôn Ninh Cung cùng những người không được ưa thích ở lục cục nhất ti, nàng ấy thế mà có thể tìm được nhiều người như vậy, tạo ra một động tĩnh lớn như vậy, xem ra việc “Chỉnh đốn lục cung” này thật sự có thể giao cho nàng.
Nữ nhân này thông minh ở chỗ, làm ra một việc lớn chừng ấy mà thực tế không đắc tội nhiều người.
Nhưng… Ánh mắt Kỹ Vô Cữu chợt loé lên, hỏi, “Ba tên thái giám Trẫm đặt ở Khôn Ninh Cung thế nào rồi?”
Phùng Hữu Đức đáp, “Có hai người bị đánh 20 trượng, đã bị đuổi đến nơi khác, còn một người…”
“Như thế nào?”
“Còn một người, Hoàng hậu nương nương lấy lý do “bộ dạng quá xấu, khiếm khuyết bề ngoài”, điều đi quét cổng, hơn nữa lệnh cho hắn hễ thấy Hoàng hậu nương nương lướt qua, phải tránh phượng giá.”
“…”