Chương : 12
Trì Nam bảo tiểu hoàng đế đi rửa tay, sửa soạn chút rồi trở về phủ với nàng, Trì Nam cũng đi ra từ sau bàn, tính rời đi, nhưng nhị phò mã lại nghiêng người lên trước, ngăn cản đường đi của nàng.
Người hầu trong Trung Cổ đường đã tránh đi, chỉ còn lại hai người ở chính giữa, trai tài gái sắc, nữ tài nam mạo, nhìn thế nào cũng đẹp đôi.
"Chuyện gì?" Trì Nam từ trước đến giờ không thích nói nhiều, đối với ai cũng lạnh lùng khắc nghiệt.
Nhị phò mã nhớ tới vẻ mặt nàng đối đãi Chu Phú lúc trước, lửa ghen trong lòng càng tăng lên, chỉ thấy hắn cả gan tiến lên bắt lấy hai cánh tay Trì Nam, ôm chặt nàng vào trong lòng, giống như hắn đã làm vô số lần như vậy trong mộng.
"Không ngờ nàng lại lựa chọn một người như vậy."
Nhị phò mã Liễu Liên là hậu nhân của danh môn, học thức uyên bác, nho nhã cao quý, hắn ái mộ trưởng công chúa Trì Nam là chuyện cả nước đều biết, nếu không phải năm đó Trì Nam không có ý gì, tự ái và tự tin đều bị tổn thương thì Liễu Liên tuyệt đối sẽ không thay đổi ngã vào trong ngực nhị công chúa Thanh Dao.
Liễu Liên ôm chặt Trì Nam vào trong ngực, dùng hết hơi sức, bởi vì hắn biết rõ, cái ôm này là lần duy nhất trong đời hắn, cũng là một cơ hội cuối cùng.
Trì Nam lại xem như cục diện đáng buồn, mặt không chút thay đổi, không phản kháng không cự tuyệt, giống như một con rối mặc cho nhị phò mã định đoạt, trong tai tràn đầy tiếng gào thét cuồng loạn của nhị phò mã:
"Hắn ta rốt cuộc tốt hơn ta chỗ nào? Học sĩ? Khí độ? Gia thế? Dung mạo? Hắn ta rốt cuộc tốt hơn ta chỗ nào ——? ?"
Trì Nam lạnh lùng nhìn vẻ mặt có chút điên cuồng của nhị phò mã, trong tròng mắt đen đậm như có dòng nước nóng, sóng nước chẳng xao, nhàn nhạt nói một câu:
"Công phu trên giường."
Nhị phò mã như bị sét đánh, ngơ ngác buông người trong ngực ra, Trì Nam lạnh nhạt nghênh ngang rời đi, bỏ lại mình Liễu Liên, thật lâu không thể quên được. . . . . .
——— ———————— —————–
Buổi tối Chu Phú trở lại phủ công chúa, đẩy cửa phòng ra xem, trừ nương tử yêu quý, còn có thêm một người.
"Nương tử, ta đã trở về. tiểu cữu tử cũng ở đây à." Chu Phú nhiệt tình quen thuộc chào hỏi tiểu hoàng đế, lại bị người khác liếc mắt xem thường.
Tiêu Dung Túc ngại vì tỷ tỷ cũng ở đây, không dám nổi đóa, nhưng dáng vẻ căm tức lại biểu lộ ra rõ ràng.
"Ngươi bảo ai là tiểu cữu tử? Nếu còn dám kêu loạn, cẩn thận trẫm. . . . . ." Tiểu hoàng đế nâng gương mặt bánh bao đáng yêu lên, còn chưa uy hiếp xong, đã bị một ánh mắt bén nhọn của tỷ tỷ dọa lui, quyệt miệng không dám phát tác.
"Ta và Dung Túc đều ăn rồi, đã bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho chàng, ma ma quản phủ sắp đưa tới." Trì Nam nâng cặp mắt từ sau cuốn sách lên nói với Chu Phú.
Chu Phú gật đầu, đi tới bên cạnh tiểu hoàng đế, vừa tháo dây thắt lưng vừa xem cậu học sách gì, sau khi thấy tên sách, Chu Phú hơi chần chờ:
"Sách này là. . . ."
Tiểu hoàng đế tức giận liếc hắn một cái: "Thạch hầu ký, hoàng tỷ cho ta xem. Thôn phu quê mùa như ngươi biết cái?"
Chu Phú cười ngồi xuống bên cạnh tiểu hoàng đế: "Sao ta không biết? Không phải truyện kể về một con khỉ do đá biến thành, sau đó theo sư phụ học hỏi kinh nghiệm à."
Huống chi, quyển sách này vốn là của hắn.
Tiểu hoàng đế sững sờ một lát, không ngờ thôn phu quê mùa cũng biết cái này, nhưng nghĩ lại, nơi này là nhà tỷ tỷ cậu, hắn ta từng xem cũng không lạ, do không muốn ở chung với Chu Phú, nên tiểu hoàng đế cầm cuốn sách thật dày đi ra ngoài.
Chu Phú ăn cơm xong rất nhanh, ma ma quản gia dọn bát đũa xuống xong, Chu Phú liền cầm ly trà đi tới bên cạnh Trì Nam, nói:
"Ta cho là nàng sẽ cho tiểu cữu tử xem sách cao thâm lắm."
"Xem nhiều sách cao thâm dễ khiến tinh thần khẩn trương, trước lúc ngủ không thích hợp." Trì Nam lật qua một trang thơ, trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"A, vậy. . . . . . Trước lúc ngủ thích hợp làm gì?" Chu Phú nhẹ nhàng hỏi.
"Thích hợp xem khỉ. . . . Hả?" Trì Nam thuận miệng trả lời, lại không ngờ hiểu lầm lời Chu Phú nói, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười gian manh của hắn, Trì Nam mới phản ứng được.
Đối mặt tướng công hiếm khi nghịch ngợm, Trì Nam làm sao không biết ý nghĩa trong lòng hắn giờ phút này, dùng quyển sách vỗ nhè nhẹ lên mặt hắn, nói: "Dung Túc sẽ ở trong phủ ở vài ngày, mấy ngày nay chàng kiên nhẫn một chút, chờ đệ ấy hồi cung rồi, ta sẽ bồi thường cho chàng được không?"
Chu Phú lập tức nhíu lông mày đen đặc lại, không hiểu nói: "Tiểu cữu tử ở đây, vì sao chúng ta phải kiên nhẫn chút?"
Nói xong, Chu Phú liền nắm một lọn tóc đen nhánh của Trì Nam lên vuốt vuốt, cũng bắt đầu quấy rầy, động tay động chân.
Trì Nam bị hắn giam cầm trong ghế thái sư không cách nào di động, chỉ cảm thấy trước mắt có một tòa núi lớn đè ép, mặc dù không nặng, ánh sáng lại tối đi nhiều.
Chu Phú chậm rãi lại gần, triển khai thế công ở lỗ tai và cổ Trì Nam, vừa khẽ cắn, vừa liếm, chọc cho Trì Nam tránh né: "Chu Phú, nhịn chút được hay không?"
Chu Phú dừng động tác lại, đôi mắt to đen nhìn chăm chú vào gương mặt hơi ửng hồng của Trì Nam, nghiêm túc gật đầu nói: "Được."
Sau khi nói xong, rồi lại vươn tay nắm lấy hai cánh tay Trì Nam, một cái tay khác bắt đầu xoa nắn ngực nàng, chỉ nghe hắn nói một cách đàng hoàng: "Nương tử, nàng nhịn chút đừng có gọi ra tiếng."
". . . . . ."
Đôi tay Trì Nam bị Chu Phú nắm trong lòng bàn tay, không cách nào nhúc nhích, đối mặt với sự tấn công ở ngực, nàng chỉ phải lùi bước, nhấc chân đạp hắn, nhưng hơi sức của nàng sao bằng với Chu Phú lanh tay lẹ mắt, chân vừa mới nâng lên một chút, đã bị một cái tay khác của Chu Phú bắt được, tách đùi nàng ra giắt trên lan can ghế Thái sư.
Đôi tay bị trói, chân sau bị đèp, Trì Nam khóc không ra nước mắt, Chu Phú thừa dịp hai chân nương tử mở lớn, liền đè cả người mình lên, khiến cho Trì Nam không cách nào khép hai chân lại.
Bàn tay to như gấu đen xoa nắn vuốt ve ngực của Trì Nam qua lớp quần áo, cảm giác kia mặc dù không trơn mềm bằng trực tiếp đưa vào vuốt ve, nhưng lại có cảm giác hấp dẫn khác.
Chu Phú chơi qua y phục một lát, Trì Nam đã bị hắn trêu chọc đến thở gấp liên tiếp, lúc này hắn cởi vạt áo Trì Nam ra, lấy cái yếm mềm mại đi, hai quả nho ngọc sừng sững bất khuất liền đâp vào mắt, Chu Phú quay đầu ực một hớp trà nóng, chưa nuốt xuống đã ngậm lấy phần mềm mại trước ngực Trì Nam.
Nhiệt độ bất chợt khiến Trì Nam vì đó rung một cái, nụ hoa mềm mại không chịu nổi dòng nước nóng, nhất thời trở nên đẫm nước đỏ thắm, Trì Nam không cách nào kiềm chế ưhm ra tiếng, Chu Phú càng ra sức trêu chọc, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, trực tiếp từ vạt áo trước của Trì Nam chạy dọc theo người, từ hông của nàng sờ lên sân cỏ đã sớm ướt át tươi tốt.
Nhẹ nhàng đè xung quanh sân cỏ một lát, Chu Phú đưa ngón tay giữa ra, mượn nước mật chảy ở phía dưới của Trì Nam, chậm rãi đâm vào, thỉnh thoảng xâm nhập, thỉnh thoảng rút ra, thỉnh thoảng chuyển động, thỉnh thoảng khều khều, chỉ cần là động tác mà ngón tay có thể hoàn thành, Chu Phú đều làm một lần.
Trì Nam cũng không chịu nổi nữa, bị trêu chọc đến tứ chi bủn rủn, không có chút hơi sức nào, hai mắt đọng nước, bộ dáng lã chã muốn khóc khiến Chu Phú rút ngón tay ra, gông cùm xiềng xiếc dành cho Trì Nam ra, bắt đầu cởi quần của mình.
Trì Nam cũng không ngắn hắn, nửa nằm ở trên ghế bành, nửa chết nửa sống thở gấp liên tiếp, nghĩ thầm, cho hắn như nguyện cũng tốt.
Nhưng, bên này mới vừa chuẩn bị tâm tư xong, bên kia sinh lý chuẩn bị vận sức chờ phát động thì. . . . Từ ngoài cửa phòng đang cài chốt lại truyền đến tiếng đập cử arầm rầm rầm: "Hoàng tỷ, tối nay ta muốn ngủ với tỷ. Tỷ mở cửa đi."
". . . . . ."
Chu Phú rốt cuộc hiểu, lý do chân chính mà nương tử bảo hắn nhịn. . . . Ai, đã đến tận đây, thật sự quá oan uổng rồi.
——— —————— —————— ————————–
Tiểu hoàng đế ở phủ công chúa đến năm ngày, Chu Phú cũng nhịn năm ngày, có kinh nghiệm buổi đầu, hắn không dám chủ động đốt lửa nữa,hắn không muốn nếm thử cảm giác nửa đêm bị buộc tưới nước lạnh ở trong sân lần nữa.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù tiểu cữu tử rất sợ nương tử, nhưng lại rất thích ở bên cạnh nương tử, dù là ăn cơm hay ngủ, cậu ấy đều đi theo nương tử, bá đạo không chịu cho nàng tiếp xúc nhiều với người khác, bao gồm cả tỷ phu như hắn.
Tối hôm đó, Chu Phú ăn cơm xong không có chuyện làm, liền ra tản bộ, để giải tỏa tâm tình phiền muộn vì không thể ở gần nương tử , đi một lát, liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé lén lén lút lút từ vườn hoa chui lên đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát bốn góc cong cong, một vầng trăng sáng treo trên cao, mượn ánh trăng xám trắng, Chu Phú thấy gương mặt bánh bao ngây thơ đáng yêu, ra là em vợ của hắn, chỉ không biết sao cậu ấy hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến trong lương đình làm gì?
Chu Phú rón rén đi tới bên ngoài đình nghỉ mát, nhờ ánh trăng mà thấy được hình vẽ trong sách, đều là hình ảnh một nam một nữ ôm nhau, Chu Phú ỷ vào tay dài, nên giựt lấy sách từ sau lưng tiểu cữu tử, xem một lát, thì ra là bản tiểu thuyết kèm tranh vẽ 《xuân khuê tịch mịch》 nói về chuyện phòng the. . . . . .
Chu Phú giật mình nhìn tiểu cữu tử cũng đang giật mình, hai người giằng co sau một lúc lâu, mới do Chu Phú mở lời, đầu tiên hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
"Ách, cái này cái này, tuổi của cậu xem sách này cũng không phải không ổn, nam nhân mà, tóm lại là không thể rời bỏ chuyện như vậy . . . . Ách, ta... ta coi như không nhìn thấy. . . ."
Chu Phú nói xong liền trả sách lại cho tiểu cữu tử đang có gương mặt đỏ bừng, lúng túng ho nhẹ, Chu Phú chuẩn bị rời đi như vậy, nhưng không ngờ bị tiểu cữu tử kéo ống tay áo, chỉ thấy tiểu tổ tông giữa ban ngày làm mưa làm gió mà giờ lại mất vẻ cao ngạo, cúi đầu không cam lòng nói với Chu Phú:
"Ngàn vạn đừng nói với hoàng tỷ."
Chu Phú suy nghĩ ‘hoàng tỷ’ mà tiểu cữu tử nhắc đến một lát, mới hiểu là nương tử mình, lập tức bảo đảm:
"Tiểu cữu tử cậu yên tâm, đây là chuyện của nam nhân chúng ta, ta sẽ không nói với nương tử. Nhưng, loại sách này thỉnh thoảng xem một chút thôi, xem nhiều sẽ có hại, cậu còn nhỏ. . . . . ."
"Ta không nhỏ." Tiểu hoàng đế đỏ mặt, giãy dụa vạt áo cãi chày cãi cối: "Ta đã 14 rồi."
Chu Phú nhìn bộ dáng của cậu, suy nghĩ một chút, khi mình mười bốn tuổi. . . . . Hình như cũng đi theo các ca ca trong thôn nhìn lén Trương quả phụ tắm. . . . . . Khi đó hắn còn có người dắt đi, có người thảo luận, nhưng hôm nay tiểu cữu tử chỉ có một mình, loại chuyện như vậy nếu chỉ đọc sách, xem tranh, rất dễ dàng dạy hư trẻ nhỏ, phải có người biết ở một bên dẫn dắt chỉ đạo mới được. . . . . .
Nghĩ như vậy, Chu Phú hạ quyết tâm, dứt khoát nói:
"Tiểu cữu tử, tỷ phu dẫn cậu đến thanh lâu tìm cô nương xinh đẹp nhất khai trai, được không?"
". . . . . ." Tiểu hoàng đế ngơ ngác nhìn Chu Phú. Nhất thời cảm thấy thôn phu quê mùa này có lẽ không ghê tởm như mình tưởng tượng.
Bởi vì đề nghị có vẻ đường hoàng, kì thực rất hoang đường này, mà khoảng cách giữa tiểu cữu tử và tỷ phu nháy mắt thu nhỏ lại, cho nên, làm một vạn chuyện tốt với lão bảo cũng không sánh bằng làm một chuyện xấu chung với hắn ta, Chu Phú thật tràn đầy cảm xúc.
Phải biết, lúc này hắn đã buộc hạnh phúc nửa đời sau lên dây lưng quần, liều mình đi với tiểu cữu tử. . . . Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu như chuyện này bị nương tử biết, hắn sẽ có kết quả gì. . . . . .
Người hầu trong Trung Cổ đường đã tránh đi, chỉ còn lại hai người ở chính giữa, trai tài gái sắc, nữ tài nam mạo, nhìn thế nào cũng đẹp đôi.
"Chuyện gì?" Trì Nam từ trước đến giờ không thích nói nhiều, đối với ai cũng lạnh lùng khắc nghiệt.
Nhị phò mã nhớ tới vẻ mặt nàng đối đãi Chu Phú lúc trước, lửa ghen trong lòng càng tăng lên, chỉ thấy hắn cả gan tiến lên bắt lấy hai cánh tay Trì Nam, ôm chặt nàng vào trong lòng, giống như hắn đã làm vô số lần như vậy trong mộng.
"Không ngờ nàng lại lựa chọn một người như vậy."
Nhị phò mã Liễu Liên là hậu nhân của danh môn, học thức uyên bác, nho nhã cao quý, hắn ái mộ trưởng công chúa Trì Nam là chuyện cả nước đều biết, nếu không phải năm đó Trì Nam không có ý gì, tự ái và tự tin đều bị tổn thương thì Liễu Liên tuyệt đối sẽ không thay đổi ngã vào trong ngực nhị công chúa Thanh Dao.
Liễu Liên ôm chặt Trì Nam vào trong ngực, dùng hết hơi sức, bởi vì hắn biết rõ, cái ôm này là lần duy nhất trong đời hắn, cũng là một cơ hội cuối cùng.
Trì Nam lại xem như cục diện đáng buồn, mặt không chút thay đổi, không phản kháng không cự tuyệt, giống như một con rối mặc cho nhị phò mã định đoạt, trong tai tràn đầy tiếng gào thét cuồng loạn của nhị phò mã:
"Hắn ta rốt cuộc tốt hơn ta chỗ nào? Học sĩ? Khí độ? Gia thế? Dung mạo? Hắn ta rốt cuộc tốt hơn ta chỗ nào ——? ?"
Trì Nam lạnh lùng nhìn vẻ mặt có chút điên cuồng của nhị phò mã, trong tròng mắt đen đậm như có dòng nước nóng, sóng nước chẳng xao, nhàn nhạt nói một câu:
"Công phu trên giường."
Nhị phò mã như bị sét đánh, ngơ ngác buông người trong ngực ra, Trì Nam lạnh nhạt nghênh ngang rời đi, bỏ lại mình Liễu Liên, thật lâu không thể quên được. . . . . .
——— ———————— —————–
Buổi tối Chu Phú trở lại phủ công chúa, đẩy cửa phòng ra xem, trừ nương tử yêu quý, còn có thêm một người.
"Nương tử, ta đã trở về. tiểu cữu tử cũng ở đây à." Chu Phú nhiệt tình quen thuộc chào hỏi tiểu hoàng đế, lại bị người khác liếc mắt xem thường.
Tiêu Dung Túc ngại vì tỷ tỷ cũng ở đây, không dám nổi đóa, nhưng dáng vẻ căm tức lại biểu lộ ra rõ ràng.
"Ngươi bảo ai là tiểu cữu tử? Nếu còn dám kêu loạn, cẩn thận trẫm. . . . . ." Tiểu hoàng đế nâng gương mặt bánh bao đáng yêu lên, còn chưa uy hiếp xong, đã bị một ánh mắt bén nhọn của tỷ tỷ dọa lui, quyệt miệng không dám phát tác.
"Ta và Dung Túc đều ăn rồi, đã bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho chàng, ma ma quản phủ sắp đưa tới." Trì Nam nâng cặp mắt từ sau cuốn sách lên nói với Chu Phú.
Chu Phú gật đầu, đi tới bên cạnh tiểu hoàng đế, vừa tháo dây thắt lưng vừa xem cậu học sách gì, sau khi thấy tên sách, Chu Phú hơi chần chờ:
"Sách này là. . . ."
Tiểu hoàng đế tức giận liếc hắn một cái: "Thạch hầu ký, hoàng tỷ cho ta xem. Thôn phu quê mùa như ngươi biết cái?"
Chu Phú cười ngồi xuống bên cạnh tiểu hoàng đế: "Sao ta không biết? Không phải truyện kể về một con khỉ do đá biến thành, sau đó theo sư phụ học hỏi kinh nghiệm à."
Huống chi, quyển sách này vốn là của hắn.
Tiểu hoàng đế sững sờ một lát, không ngờ thôn phu quê mùa cũng biết cái này, nhưng nghĩ lại, nơi này là nhà tỷ tỷ cậu, hắn ta từng xem cũng không lạ, do không muốn ở chung với Chu Phú, nên tiểu hoàng đế cầm cuốn sách thật dày đi ra ngoài.
Chu Phú ăn cơm xong rất nhanh, ma ma quản gia dọn bát đũa xuống xong, Chu Phú liền cầm ly trà đi tới bên cạnh Trì Nam, nói:
"Ta cho là nàng sẽ cho tiểu cữu tử xem sách cao thâm lắm."
"Xem nhiều sách cao thâm dễ khiến tinh thần khẩn trương, trước lúc ngủ không thích hợp." Trì Nam lật qua một trang thơ, trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"A, vậy. . . . . . Trước lúc ngủ thích hợp làm gì?" Chu Phú nhẹ nhàng hỏi.
"Thích hợp xem khỉ. . . . Hả?" Trì Nam thuận miệng trả lời, lại không ngờ hiểu lầm lời Chu Phú nói, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười gian manh của hắn, Trì Nam mới phản ứng được.
Đối mặt tướng công hiếm khi nghịch ngợm, Trì Nam làm sao không biết ý nghĩa trong lòng hắn giờ phút này, dùng quyển sách vỗ nhè nhẹ lên mặt hắn, nói: "Dung Túc sẽ ở trong phủ ở vài ngày, mấy ngày nay chàng kiên nhẫn một chút, chờ đệ ấy hồi cung rồi, ta sẽ bồi thường cho chàng được không?"
Chu Phú lập tức nhíu lông mày đen đặc lại, không hiểu nói: "Tiểu cữu tử ở đây, vì sao chúng ta phải kiên nhẫn chút?"
Nói xong, Chu Phú liền nắm một lọn tóc đen nhánh của Trì Nam lên vuốt vuốt, cũng bắt đầu quấy rầy, động tay động chân.
Trì Nam bị hắn giam cầm trong ghế thái sư không cách nào di động, chỉ cảm thấy trước mắt có một tòa núi lớn đè ép, mặc dù không nặng, ánh sáng lại tối đi nhiều.
Chu Phú chậm rãi lại gần, triển khai thế công ở lỗ tai và cổ Trì Nam, vừa khẽ cắn, vừa liếm, chọc cho Trì Nam tránh né: "Chu Phú, nhịn chút được hay không?"
Chu Phú dừng động tác lại, đôi mắt to đen nhìn chăm chú vào gương mặt hơi ửng hồng của Trì Nam, nghiêm túc gật đầu nói: "Được."
Sau khi nói xong, rồi lại vươn tay nắm lấy hai cánh tay Trì Nam, một cái tay khác bắt đầu xoa nắn ngực nàng, chỉ nghe hắn nói một cách đàng hoàng: "Nương tử, nàng nhịn chút đừng có gọi ra tiếng."
". . . . . ."
Đôi tay Trì Nam bị Chu Phú nắm trong lòng bàn tay, không cách nào nhúc nhích, đối mặt với sự tấn công ở ngực, nàng chỉ phải lùi bước, nhấc chân đạp hắn, nhưng hơi sức của nàng sao bằng với Chu Phú lanh tay lẹ mắt, chân vừa mới nâng lên một chút, đã bị một cái tay khác của Chu Phú bắt được, tách đùi nàng ra giắt trên lan can ghế Thái sư.
Đôi tay bị trói, chân sau bị đèp, Trì Nam khóc không ra nước mắt, Chu Phú thừa dịp hai chân nương tử mở lớn, liền đè cả người mình lên, khiến cho Trì Nam không cách nào khép hai chân lại.
Bàn tay to như gấu đen xoa nắn vuốt ve ngực của Trì Nam qua lớp quần áo, cảm giác kia mặc dù không trơn mềm bằng trực tiếp đưa vào vuốt ve, nhưng lại có cảm giác hấp dẫn khác.
Chu Phú chơi qua y phục một lát, Trì Nam đã bị hắn trêu chọc đến thở gấp liên tiếp, lúc này hắn cởi vạt áo Trì Nam ra, lấy cái yếm mềm mại đi, hai quả nho ngọc sừng sững bất khuất liền đâp vào mắt, Chu Phú quay đầu ực một hớp trà nóng, chưa nuốt xuống đã ngậm lấy phần mềm mại trước ngực Trì Nam.
Nhiệt độ bất chợt khiến Trì Nam vì đó rung một cái, nụ hoa mềm mại không chịu nổi dòng nước nóng, nhất thời trở nên đẫm nước đỏ thắm, Trì Nam không cách nào kiềm chế ưhm ra tiếng, Chu Phú càng ra sức trêu chọc, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, trực tiếp từ vạt áo trước của Trì Nam chạy dọc theo người, từ hông của nàng sờ lên sân cỏ đã sớm ướt át tươi tốt.
Nhẹ nhàng đè xung quanh sân cỏ một lát, Chu Phú đưa ngón tay giữa ra, mượn nước mật chảy ở phía dưới của Trì Nam, chậm rãi đâm vào, thỉnh thoảng xâm nhập, thỉnh thoảng rút ra, thỉnh thoảng chuyển động, thỉnh thoảng khều khều, chỉ cần là động tác mà ngón tay có thể hoàn thành, Chu Phú đều làm một lần.
Trì Nam cũng không chịu nổi nữa, bị trêu chọc đến tứ chi bủn rủn, không có chút hơi sức nào, hai mắt đọng nước, bộ dáng lã chã muốn khóc khiến Chu Phú rút ngón tay ra, gông cùm xiềng xiếc dành cho Trì Nam ra, bắt đầu cởi quần của mình.
Trì Nam cũng không ngắn hắn, nửa nằm ở trên ghế bành, nửa chết nửa sống thở gấp liên tiếp, nghĩ thầm, cho hắn như nguyện cũng tốt.
Nhưng, bên này mới vừa chuẩn bị tâm tư xong, bên kia sinh lý chuẩn bị vận sức chờ phát động thì. . . . Từ ngoài cửa phòng đang cài chốt lại truyền đến tiếng đập cử arầm rầm rầm: "Hoàng tỷ, tối nay ta muốn ngủ với tỷ. Tỷ mở cửa đi."
". . . . . ."
Chu Phú rốt cuộc hiểu, lý do chân chính mà nương tử bảo hắn nhịn. . . . Ai, đã đến tận đây, thật sự quá oan uổng rồi.
——— —————— —————— ————————–
Tiểu hoàng đế ở phủ công chúa đến năm ngày, Chu Phú cũng nhịn năm ngày, có kinh nghiệm buổi đầu, hắn không dám chủ động đốt lửa nữa,hắn không muốn nếm thử cảm giác nửa đêm bị buộc tưới nước lạnh ở trong sân lần nữa.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù tiểu cữu tử rất sợ nương tử, nhưng lại rất thích ở bên cạnh nương tử, dù là ăn cơm hay ngủ, cậu ấy đều đi theo nương tử, bá đạo không chịu cho nàng tiếp xúc nhiều với người khác, bao gồm cả tỷ phu như hắn.
Tối hôm đó, Chu Phú ăn cơm xong không có chuyện làm, liền ra tản bộ, để giải tỏa tâm tình phiền muộn vì không thể ở gần nương tử , đi một lát, liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé lén lén lút lút từ vườn hoa chui lên đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát bốn góc cong cong, một vầng trăng sáng treo trên cao, mượn ánh trăng xám trắng, Chu Phú thấy gương mặt bánh bao ngây thơ đáng yêu, ra là em vợ của hắn, chỉ không biết sao cậu ấy hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến trong lương đình làm gì?
Chu Phú rón rén đi tới bên ngoài đình nghỉ mát, nhờ ánh trăng mà thấy được hình vẽ trong sách, đều là hình ảnh một nam một nữ ôm nhau, Chu Phú ỷ vào tay dài, nên giựt lấy sách từ sau lưng tiểu cữu tử, xem một lát, thì ra là bản tiểu thuyết kèm tranh vẽ 《xuân khuê tịch mịch》 nói về chuyện phòng the. . . . . .
Chu Phú giật mình nhìn tiểu cữu tử cũng đang giật mình, hai người giằng co sau một lúc lâu, mới do Chu Phú mở lời, đầu tiên hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
"Ách, cái này cái này, tuổi của cậu xem sách này cũng không phải không ổn, nam nhân mà, tóm lại là không thể rời bỏ chuyện như vậy . . . . Ách, ta... ta coi như không nhìn thấy. . . ."
Chu Phú nói xong liền trả sách lại cho tiểu cữu tử đang có gương mặt đỏ bừng, lúng túng ho nhẹ, Chu Phú chuẩn bị rời đi như vậy, nhưng không ngờ bị tiểu cữu tử kéo ống tay áo, chỉ thấy tiểu tổ tông giữa ban ngày làm mưa làm gió mà giờ lại mất vẻ cao ngạo, cúi đầu không cam lòng nói với Chu Phú:
"Ngàn vạn đừng nói với hoàng tỷ."
Chu Phú suy nghĩ ‘hoàng tỷ’ mà tiểu cữu tử nhắc đến một lát, mới hiểu là nương tử mình, lập tức bảo đảm:
"Tiểu cữu tử cậu yên tâm, đây là chuyện của nam nhân chúng ta, ta sẽ không nói với nương tử. Nhưng, loại sách này thỉnh thoảng xem một chút thôi, xem nhiều sẽ có hại, cậu còn nhỏ. . . . . ."
"Ta không nhỏ." Tiểu hoàng đế đỏ mặt, giãy dụa vạt áo cãi chày cãi cối: "Ta đã 14 rồi."
Chu Phú nhìn bộ dáng của cậu, suy nghĩ một chút, khi mình mười bốn tuổi. . . . . Hình như cũng đi theo các ca ca trong thôn nhìn lén Trương quả phụ tắm. . . . . . Khi đó hắn còn có người dắt đi, có người thảo luận, nhưng hôm nay tiểu cữu tử chỉ có một mình, loại chuyện như vậy nếu chỉ đọc sách, xem tranh, rất dễ dàng dạy hư trẻ nhỏ, phải có người biết ở một bên dẫn dắt chỉ đạo mới được. . . . . .
Nghĩ như vậy, Chu Phú hạ quyết tâm, dứt khoát nói:
"Tiểu cữu tử, tỷ phu dẫn cậu đến thanh lâu tìm cô nương xinh đẹp nhất khai trai, được không?"
". . . . . ." Tiểu hoàng đế ngơ ngác nhìn Chu Phú. Nhất thời cảm thấy thôn phu quê mùa này có lẽ không ghê tởm như mình tưởng tượng.
Bởi vì đề nghị có vẻ đường hoàng, kì thực rất hoang đường này, mà khoảng cách giữa tiểu cữu tử và tỷ phu nháy mắt thu nhỏ lại, cho nên, làm một vạn chuyện tốt với lão bảo cũng không sánh bằng làm một chuyện xấu chung với hắn ta, Chu Phú thật tràn đầy cảm xúc.
Phải biết, lúc này hắn đã buộc hạnh phúc nửa đời sau lên dây lưng quần, liều mình đi với tiểu cữu tử. . . . Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu như chuyện này bị nương tử biết, hắn sẽ có kết quả gì. . . . . .