Chương 51: 51: Nên Vui Hay Lo Lắng
Vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, phảng phất nếu không nghe được lời muốn nghe, sẽ tùy thời tức giận.Nàng trầm ngâm một lát, cẩn thận nói: " Quả thực, ta thật sự không tiết lộ quá nhiều chuyện, ngài thay đổi cách trách phạt ta! "Chẳng qua ban đầu vì biểu hiện địa vị tiểu đáng thương của mình không dễ lung lay, thoáng thêm mắm dặm muối một chút mà thôi.Bên cạnh đó, hầu hết là sự thật.Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm mặt nói: "Không phải chuyện này."Hắn giả vờ phạt nàng làm những chuyện kia, có thể so với trừng phạt Tô Tương Lăng sao?Thật sự là nữ nhân không biết tốt xấu, hoàn toàn không biết một mảnh khổ tâm của hắn.Tô Nghênh Xuân suy nghĩ điều đó một lần nữa và nói: "Tương Lăng từ nhỏ đã đọc thành thạo tứ thư ngũ kinh, luôn hơn người, đối với nàng ta mà nói phạt chép của ngài sẽ không phải có vấn đề lớn gì, nàng ta sẽ không ghi hận ngài."Hắn chỉ đơn giản bật cười: "Ta không quan tâm đ ến việc người nọ có hận thù với ta hay không."Nàng mất hứng, ngay cả kính ngữ không cần, dứt khoát nói: "Vậy muốn nghe cái gì? "Nể tình tương lai xem hắn như đương gia, muốn nghe cái gì, nàng liền nói cái đó.Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói từng chữ một: "Tô Nghênh Xuân, ta không thích người nọ.Cuối cùng thêm một câu: "Ta không thích muội muội nàng, Tô Tương Lăng."Ai có thể nói cho nàng biết, những lời này cùng câu vừa rồi nàng nói, có liên quan gì sao?Nàng ngơ ngác trả lời: "Ồ."Hắn nhíu mày, ánh mắt có chút sắc bén.Nàng phục hồi tinh thần, vội vàng nói: "Thái tử muốn ta chuyển đạt một chút sao? Nhưng Tứ muội không có cử chỉ gì quá đáng.Nếu bây giờ nói ra lời này, có thích hay không, hiện tại nói như vậy, có lẽ tương lai sau này! "- Nàng đi ra ngoài trước! Hắn đè nén tức giận, mở miệng đuổi người, sợ giống lần trước như phát bệnh tâm thần, cuồng loạn trực tiếp hôn cái miệng nhỏ nhắn này, ngăn cản nàng thốt ra những lời khó chịu không vừa tai đó."Thần nữ cáo lui." Nàng từ thiện như nước chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chần chờ nói: "Thái tử, ta có thể hỏi điện hạ một chuyện không?"Hắn bình tĩnh, đè nén tức giận của mình: "Nói"- Chuyện của Lưu phủ cùng nhị ca ta do điện hạ làm sao?Thật sự, nàng không biết mình lấy đâu ra lá gan, dám hỏi Hoàng Phủ Nguyệt như vậy.Nếu không phải, có thể khép vào tội vu khống Thái tử hay không?Ánh mắt hắn khẽ động, cười nhạt nói: "Nếu ta nói là ta sẽ như thế nào?"Không đợi nàng trả lời, hắn tiếp tục hỏi: " Nàng sẽ cảm thấy thủ đoạn của ta độc ác sao? Sẽ cảm thấy ta vốn là Thái tử nhưng không quang minh lỗi lạc như trong tưởng tượng của nàng? Hay sẽ chán ghét sợ hãi ta?""Ta! "-Tô Nghênh Xuân, nàng tốt nhất nên nhìn cho rõ ràng, đây mới là ta chân chính, sinh ra trong hoàng cung căn bản không có người ôn nhu lương thiện!" Hắn vẫn như cũ cười, đáy mắt chứa một mảnh lạnh như băng.Nàng sửng sốt, lời dịu dàng chưa bao giờ nói, còn thiện lương hiền lành đều không tính, bây giờ hoàn toàn càng không nhìn ra.."Thái tử điện hạ." Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ta không biết lấy ác chế ác có đúng không nhưng chuyện lần này đa tạ ngài."Bất luận, hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, quả thực giúp nàng thở ra.Nàng sớm không còn vô tri không biết gì, rõ ràng nếu không phải hắn ra tay, Lưu công tử có thể sẽ dây dưa quấn lấy mình, Mộng Hòe nói đúng ác nhân tự có trời thu.Hoàng Phủ Nguyệt thay trời hành đạo mà thôi.Hắn mơ hồ không nghĩ tới nàng có thể thản nhiên tiếp nhận nhanh như vậy, nghi ngờ hỏi: "Nàng không cảm thấy, hình phạt lưu đày quá nặng sao? Kỳ thực, vốn có thể phán hủy quan miễn chức, nhưng ta âm thầm động tay động chân mới! "" Điều gì sẽ xảy ra nếu họ quay trở về và làm ác gây điều thị phi thì làm sao bây giờ? Lưu đày không phải là chém đầu, không tính nghiêm trọng"Hắn cúi người, nói: " Cô nương hát khúc cố ý dụ dỗ nhị ca nàng, còn có lão nhân gia hôn mê, thật ra nhị ca nàng không đẩy hắn! "Nàng lạnh nhạt: "Tô Diệc Thần không phải chưa từng làm chuyện này, chẳng qua không bị bắt ngay tại chỗ mà thôi."Hoàng Phủ Nguyệt giật mình có chút kinh ngạc, nàng nhu nhược yếu đuối từ khi nào trở nên như thế! Cứng rắn và quyết đoán?Thần sắc hắn phức tạp nhìn nàng một cái, hắn không biết nên vui hay nên lo lắng..