Chương 7: 7: Gặp Lại Nhau
Bên cầu vòm này không có hoa đăng, ánh sáng u ám, chỉ có ánh trăng phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, hình bóng của nàng một nửa ẩn nấp trong bóng tối, một nửa phản chiếu dưới ánh sóng, chung quanh vô cùng yên tĩnh, một người quấy rầy cũng không có.Nàng ngồi một mình một hồi lâu, may mắn khoác áo ấm dày nhất, bằng không lúc này sợ sẽ đông cứng.Hai bàn tay nhỏ bé c ắm vào trong tay áo chà xát, nàng vừa định động chân liền có chút tê dại, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.Nàng không để ý, cho rằng là người đi ngang qua.Nhưng tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hết sức nhẹ nhàng phảng phất như sợ dọa đến nàng, sau đó một đôi giày mây nam tính xuất hiện trước mắt nàng.Nàng sửng sốt, nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp:- Tiểu cô nương bị lạc đường?Nàng ngây dại, giọng nói này nàng đã lắng nghe trong năm năm.Hai tay khép lại trong tay áo nhịn không được run rẩy, hàm răng hung hăng cắn môi, một tia mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng.Tô Nghênh Xuân không muốn ngẩng đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, nàng suýt chút nữa tính toán rút chân chạy trốn!Người nam nhân kia đợi một lát, thấy nàng không nhúc nhích không có đáp lại, mơ hồ cười khẽ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống làm cho nàng không thể không nhìn thẳng vào mặt hắn.Đó là một mặt nạ Thiên Hồ* xinh đẹp, trên mặt nạ màu trắng vẽ khuôn mặt hồ ly diễm lệ, hai tròng mắt xinh đẹp của nam nhân cách mặt nạ sáng rực.Nàng siết chặt ngón tay, liều mạng đè nén dao động trong mắt, tận lực bình tĩnh mở miệng nói:"Vị công tử này, nhận nhầm người rồi.""Không có, ta quan sát nàng hồi lâu." Thanh âm của nam nhân còn hơi th ở dốc, hắn không chút do dự đưa tay ra sau đầu, cởi dây buộc kéo mặt nạ Thiên Hồ xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có, tuấn mỹ như thần tiên.Đôi mắt hoa đào cong cong, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt phảng phất như nước xuân động lòng người, sống mũi thẳng tắp dưới một đôi môi mỏng, màu môi yên nhiên, nàng phảng phất còn nhớ rõ đôi môi kia bá đạo xâm chiếm sự mềm mại của mình như thế nào! Cả người rùng mình, sự mê mang trong mắt nàng nháy mắt phai sạch sẽ, khi nhìn về phía người nọ chỉ còn lại hờ hững."Thỉnh công tử tự trọng." Nàng đứng dậy lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.Nam nhân ngẩn người, không biết cúi đầu mắng cái gì nhưng ý cười trong mắt vẫn không thay đổi: "Tiểu cô nương một mình ở chỗ này, không sợ sao?"Nàng bình tĩnh nói: "Nếu ngươi rời đi, ta sẽ không sợ." Ngụ ý, hắn là người xấu khiến người khác sợ hãi.Người nam nhân bật cười, tiếng cười hơi lớn, hắn vừa cười vừa chỉ vào mình và tự hỏi: "Ta, ta giống như người xấu?"Một thân hoa phục này càng thêm khuôn mặt tuấn tú, tùy tiện đặt ở chỗ nào không giống một người hèn mọn chứ?"Con người không thể nhìn tướng mạo." Nàng không muốn nói thêm nhiều, xoay người đi về phía đầu ngõ, chuẩn bị đi thử vận may."A, cô nương." Nam nhân kiên trì đuổi theo, hai ba bước bước tới trước mặt nàng, dùng thân hình cao lớn ngăn cản đường đi, cúi đầu cười nói: "Ta thật sự không phải người xấu, một mình nàng ở đây không an toàn, ta đưa nàng về nhà đi."Nàng tức giận, người này năm đó coi như quân tử, kiếp sau sao trở nên vô lại như thế, nếu không phải khuôn mặt kia quá đặc biệt, nàng thật sự hoài nghi chỉ là bộ dạng tương tự mà thôi."Thỉnh công tử tránh ra." Hai tay nàng che ở trong ống tay áo siết chặt thành quyền, trong con ngươi xinh đẹp đã nổi lên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phản chiếu ánh sáng của ánh nến, lay động phong tình động lòng người.Người nam nhân đứng tại chỗ dường như ngây người.Nàng lập tức lệch người mà đi, người nam nhân theo bản năng giơ tay muốn giữ chặt nàng, rồi dừng lại chỉ đụng phải góc áo ấm áp.Ngón tay hơi cong lên, nam nhân xoay người nhìn theo bóng dáng thướt tha kia vội vàng rời đi, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Ta là Hoàng Phủ Nguyệt, chúng ta… còn sẽ gặp lại nhau."Gió đêm phất qua, mấy thanh âm không thể nghe thấy kia nhanh chóng bị thổi tan.* mặt nạ Thiên Hồ: mặt nạ hồ ly, cáo.